Chị Nam – Chương 47: – Botruyen

Chị Nam - Chương 47:


Phần 47: Kẻ ở người đi

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Các bạn thân mến, ở phần 47 này chúng ta lại quay lại với hai nhân vật chính Phương Nam-Phương Đại vậy nhé! Kết thúc cuộc tình 'không mời mà đến, chẳng hẹn lại thành'với chú Đường quản gia tại căn nhà vừa mới sửa sang lại nơi nông trường cao su Bình Sơn(phần 45-Hai người xa lạ), vì công việc và cơ bản do vị trí xã hội đã thay đổi (vào tháng Tám năm đó, chị Nam chính thức nhận quyết định về làm bác sỹ công tác tại Trạm xá xã Bình Sơn thay cho cô bác sỹ phó trạm nghỉ hưu đồng thời do phân công của bác sỹ trưởng trạm, chị kiêm nhiệm thêm công việc của phó trạm)nên chị Nam và chú mãi cho đến bốn tháng sau trước khi chị lên đường du học ở Singapore đành phải gác bỏ đi chuyện nối lại tình xưa cho dẫu rằng lòng họ có muốn hay không? Cái phòng mạch nhỏ vào năm ngoái chị xin phép mở tại nhà ở Phước Hải nay chị sang lại chủ quyền cho một cô bác sỹ trẻ người ở Long Hải vì việc làm ờ Bình Sơn của chị 'ngập lút đầu lút cổ'không thể nào bỏ bê được ; lúc bấy giờ, Đại đã là lớp trưởng lớp 12A1 tại trường THPT Bà Rịa vậy là em ở một nơi, chị làm một nẽo dù chỉ cách xa nhau khoảng 40 cây số nhưng thực sự phải nói rằng hiếm khi mới có dịp để mà gặp gỡ ngoại trừ những cú điện thoại thỉnh thoảng hai chị em trao đổi cho nhau chứ đừng nói chi đến chuyện quan hệ yêu đương, ân ái, mây mưa chăn gối. Còn má Phụng mãi cho đến giờ phút này đây, đối với bà thì chuyện loạn luân tội lỗi giữa hai đứa con gái và con trai bà vẫn là một màn bí ẩn tối đen chưa hề có một chút ánh sáng công lý nào le lói hắt vào để vạch trần ra cả ; bà lại trở về kiếp sống một thân một mình vò võ quạnh hiu trong ngôi nhà nơi xóm chài nhỏ bé sát biển Phước Hải, cũng may có cô Hồng –bác sỹ sang lại phòng mạch của con gái bà do chưa có chồng con ở túc trực tại đấy nên dẫu sao thì bà cũng có người đỡ đần, chăm sóc, chia sẽ sớm hôm theo kiểu 'bán bà con xa, mua láng giềng gần' là vậy! Dạo này, được mấy bà bạn cùng tuổi trong xóm rủ rê thành thử cho nên bà rất siêng năng đi chùa bái Phật, mặc áo xanh nhạt của dân Phật tử, tập ăn chay trường và hầu như đường đi đến các đình chùa, am miếu ở hai vùng Phước Hải-Long Hải đều đã in hằn dấu chân bà không chổ nào lại sót ; dù vậy nhưng sức khỏe bà vẫn ổn định như từ trước tới giờ, chưa hề có dấu hiệu tăng giảm huyết áp, tiểu đường,…như một vài bà bạn của bà và đối với hai đứa con, không phải là bà bỏ bê không quan tâm tới (khác hẳn với mẹ của hai chị em Luyến-Long ở Long Hương –phần…)lâu lâu bà lại gọi cho chị Nam hỏi thăm công việc làm ăn rồi đến Đại xem tình hình học tập ở lớp cuối cấp của nó ra sao…Sau khi làm ở Bình Sơn được hai tháng, đầu tháng Mười chị Nam về Phước Hải để nhờ bà bổ sung gốc gác của ông bà bên nội lẫn bên ngoại trong lý lịch xin kết nạp Đảng, ngày hôm ấy cũng là dịp chủ nhật bà và con gái có làm một buổi tiệc ăn mừng chị có việc làm mời hết thảy mọi gia đình trong xóm cũng như thân bằng quyến thuộc như nhà dì Phi, chị Mến-con dì Phận…và một số bạn bè học cùng lớp Y23 với chị như chị Phương ở Vũng Tàu, chị Tuyết ở Bà Rịa…Chính vào hôm đó, nơi xóm chài nhỏ bé hiền hòa kia bỗng đâu xuất hiện một thanh niên trạc tuổi 22-23 từ đâu tới chứ chẳng phải là dân trụ cột ở đây từ nhỏ đến lớn, anh ta mặc quần Jean áo chemise màu kem khoác áo Pull bên ngoài và nếu ai để ý thì sẽ thấy anh có mặt nơi quán cafe đối diện với nhà chị Nam từ lúc mười giờ mãi cho đến gần hai giờ chiều mới cất bước ra đi ; ban đầu ai ai vẫn cứ ngỡ đó là bạn của chị Nam ở Sài Gòn được chị mời về dự tiệc mừng của chị nhưng cuối cùng lại hoàn toàn không phải bởi vì trong khi mọi người hồ hởi, rộn ràng chúc tụng chị thì anh ta vẫn cứ đội mũ lưỡi trai sùm sụp ngồi nơi chiếc bàn ngoài quán cafe thỉnh thoảng lại hỏi thăm dò cô bé thay mẹ coi quán khoảng 18-19 tuổi.

Do thấy anh có vẻ lịch sự hiền hậu lại tự giới thiệu là người ở quận Bình Thạnh-Sài Gòn có ý định về xóm chài này mua đất cất nhà, thấy nhà đối diện mở tiệc vui thì hỏi thăm vậy thôi nên cô bé nhanh nhảu cung cấp thông tin cho anh ta cập ngay vào trí nhớ ; nào là chị Phương Nam mới tốt nghiệp trường Đại học Y dược Thành phố năm ngoải nay được làm bác sỹ ở Bình Sơn, nào là Đại –em trai chị học lớp Mười hai ở Bà Rịa, bố qua đời gần bốn năm nay chỉ còn mẹ ở nhà một mình nhưng hay đi chùa thăm miểu…Cô bé đâu ngờ rằng do thói ba hoa nhiều chuyện của mình mà vô tình lại trở thành người 'dẫn đường dắt lối' cho một tên du đãng xã hội đen khét tiếng ở Sài Gòn trá hình trong bộ vó 'một thanh niên có học thức sắp sửa trở thành dân nhập cư tại xóm chài nơi cô đã cất tiếng khóc chào đời ; ắt hẳn chúng ta vẫn còn chưa quên nhân vật tên Nhân ở phần 41 (nhan để Duy nhất) là anh nhân viên Công ty xố số Sài Gòn phải không các bạn? Chính anh ta vì nỗi ganh tỵ với chị Nam là người được trúng tới hai tờ vé số được 2,7 tỷ đồng đã một mình tự lên kế hoạch bắt cóc chị, anh là người đón lõng chị ngay tại trường Đại học Y dược chụp thuốc mê chị lúc chị vừa ra khỏi cổng và bỏ chị vào cốp chiếc xe hơi anh ta mướn rồi chở chị về Xuyên Mộc giam giữ nhằm đòi tiền chuộc 500 triệu đồng ; đêm hôm ấy, sau khi bước ra từ quán cafe dọc đường ở Long Thành, anh giựt mình khi thấy cốp xe bị mở lên và 'con tin' không cánh mà bay và anh chỉ còn biết 'ngậm bồ hòn làm ngọt'lái xe quay trở về thành phố, khi trả lại xe anh còn phải bồi thường cho chủ những 500000đ cho cái đèn hậu do chị Nam đạp rớt xuống lấy chổ đổ sơn trắng ra đường báo hiệu cho em trai tới giải cứu. Sự vụ này đã hơn một năm trời trôi qua, anh Nhân vẫn đi làm bình thường vì cô gái kia không đưa đơn tố cáo anh tới pháp luật, giả sử như cô mà làm vậy thì chắc chắn anh đã bị công an sờ gáy tới rồi do phạm tội bắt cóc, giam giữ người trái phép, mới đây một tháng tình cờ gặp thằng em họ chú bác ruột của anh chính là anh thanh niên có mặt ở Phước Hải vào ngày gia đình chị Nam tổ chức tiệc mừng chị có việc làm, hai anh em vào quán nhậu, anh Nhân kể lại cho em họ mình nghe lại câu chuyện của anh năm ngoái ; nghe xong, người em họ điên tiết lên một hai đòi phải 'trả thù rửa hận'cho anh chứ không thể nào để vậy được! Anh nói 'Thôi anh đã không sao rồi, đừng bới lông tìm vết chi cho thêm phiền!Gì chứ dính đến pháp luật thì rất là rắc rối. Em muốn làm sso thì làm, đừng có kéo anh vào là được. Tuy rằng anh chẳng hề có việc gì nhưng dẫu sao cũng đã ớn đến tận cổ rồi có nghe không? Hậu-người em họ anh Nhân tuyên bố là sẽ không để dính dáng gì đến anh, mọi trách nhiệm đểu là ở nó, chỉ cẩn hô lên một tiếng thôi thì cả thảy mười lăm thằng trong băng xã hội đen do nó làm thủ lĩnh sẽ ra tay 'nhổ cỏ tận gốc'gia đình cô gái đã làm cho anh họ nó phải bị một phen mất mặt ; nó đích thân đến trường Đại học Y dược dò la tin tức, chẳng bao lâu nó nắm được một số thông tin về cô gái tên Nguyễn Thị Phương Nam sinh ngày 20/11/1990, quê quán Phước Hải…và giả danh người đi mua đất, nó đã được cô bé bán quán cafe cung cấp thêm một số tình hình trong gia đình 'đối thủ'như chúng ta đã biết ở trên. Hậu trở về Sài Gòn ngay chiều hôm ấy trên chiếc xe tốc hành đón khách từ Phước Hải-Đất Đỏ, tới nơi nó tụ tập hết cả băng nhóm lên để triển khai ngay kế hoạch hành động, phân công nhiệm vụ cụ thể cho từng tên làm gì, mốc thời gian nào, địa điểm ở đâu…; cơ bản là lấn này, nó không tấn công vào chị Nam chi cả mà mục tiêu chính của nó là má Phụng ở Phước Hải và Đại ở Bà Rịa, nó chia băng nó ra làm hai nhóm, nhóm 1 sẽ đón lỏng bà vào ngày bà đi chùa bắt cóc bà giam giữ tại Vũng Tàu, nhóm 2 sẽ chờ ở cổng trường THPT Bà Rịa bắt cóc Đại về nhốt ở Phú Mỹ-Tân Thành và sau khi hai nhóm hoàn thành xong nhiệm vụ, nó sẽ gửi tối hậu thư cho chị Nam đòi tiền chuộc nhân thân là…1 tỷ đồng, nếu chậm trễ thì 'cứ việc lo hậu sự' trước đi đã…Sau ngày tổ chức tiệc mừng, vào buổi sáng do còn thời gian nghỉ phép nơi Bình Sơn nên chị Nam ở lại Phước Hải chơi, chị mời chị Hồng –bác sỹ qua quán cafe đối diện với nhà ngồi nói chuyện vui vẻ, lát sau cô bé bán quán lên tiếng :
-Nè, hổm qua có một anh đẹp trai lắm ở Sài Gòn về đây nói rằng tính mua đất làm nhà trong xóm, chị có biết ảnh không chị Nam?
-Trái đất này đâu có hẹp đâu mà chỉ cần em nói vậy là chị biết! Ảnh có nói tên lả gì, ở đâu không?
-À ảnh không nói tên, chỉ nói ở quận Bình Thạnh thôi! Có lẽ ảnh biết chị nên cứ hòi dò nhà chị hoải hà?
-Vậy chắc chị mở tiệc ăn mừng mà quên không mời anh ta đấy?

Chỉ có thế thôi nhưng sau khi về nhà, lên phòng nằm chị Nam dường như trong đầu óc lại bắt đầu liên tưởng đến một âm mưu của một băng nhóm nàm đó còn ẩn trong bóng tối mà chị thì ở trong sáng nên chị chưa thể nào nhìn thấy được : chị ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho chị Kim Oanh-cảnh sát khu vực nơi khu phố Đại ở phường Phước Hưng-Bà Rịa nhờ chị này kết hợp với trường THPT Bà Rịa lưu ý để phòng em trai có khả năng sẽ bị bắt cóc trong nay mai sau đó chị xuống nhà nói với má Phụng thời gian gần đây đừng đi chùa miễu gì hết cứ ở trong nhà…Má Phụng chẳng hề biết 'đầu cua tai nheo'chi cả nhưng nghe con gái dặn vậy thì bà cũng gật đầu nghe theo, chị cùng cô Hồng bác sỹ lên Công an Xã Phước Hải trao đồi lại cho họ nắm về sự việc có một người lạ mặt ở Sài Gòn không hề quen biết đến thăm dò tình hình gia đình chị ; đich thân ông Trướng Công an Xã ngồi tiếp chuyện hai chị, ông lắng nghe ghi chép tỉ mỉ vào sổ tay và ông hứa sẽ cho lực lượng an ninh cùng ấp đội tồ chức mai phục xung quanh nhà chị hễ có gì manh động xảy ra thì sẽ bào đàm ngay sự an toàn cho bà Phụng cũng như cô Hồng. Lúc này, nhóm thứ I trong băng xã hội đen do tên Hậu cầm đầu đã có mặt ở Phước Hải giả trang làm dân du lịch đi tắm biển được hai ngày nay, nhóm gồm tám tên năm nam ba nữ thay phiên nhau đến xóm chài lân la gần nhà bà Phụng nhưng chúng đều nhận định rằng trong thời gian chúng xuống đây thì bà đều ở trong nhà không đi chùa đi miễu gì cả thậm chí có một chiếc xe Dahatsu chờ đâu bảy tám bà Phật tử đến rủ bà đi chùa ở Bình Châu mà bà cũng vẫn từ chối với ly do 'trong người không được khỏe'; nghe nhóm 1 báo cáo qua điện thoại, tên thủ lĩnh ở Sài Gòn chỉ đạo cho nhóm tiếp tục chờ đợi 'con chim nhạn lẽ bầy'kia, về tiền bạc cho nhóm chi tiêu khi nào hết hằn sẽ chuyển khoàn ATM cho không phải lo lắng chi cả. Sau đó hai ngày, nhóm thứ 2 còn lại đã có mặt tại Bà Rịa nhưng ngay buổi trưa đầu tiên đón lõng ở cổng trường THPT Bà Rịa thì cả nhóm chưa chi đã phát hiện ra 'mèo con'(biệt danh chúng ám chỉ Đại)khi tan học về lại có hai anh cành sát mặc đồng phục chạy xe mô tô kè kè đưa nó về tận nhà (qua điện thoại trước khi về Bình Sơn, chị Nam dặn dò em trai là sẽ lực lượng an ninh bảo vệ đưa đón nó mỗi khi nó đi học còn lại phải ở nhà không được đi chơi đâu cả). Nghe nhóm 2 báo cáo lại, tên Hậu tức anh ách vì chưa gì mà kế hoạch 'thần sầu quỷ khóc'do nó vạch ra coi như một trăm phần trăm thất bại rồi, chắc là phải 'rút lui bảo toàn lực lượng'thôi ; nó nào ngờ cô gái Phương Nam kia lại trí dũng song toàn cùng cảnh giác cao độ nên mới 'đi trước nó một bước khá dài'như vậy! Nó nghĩ tới tính lui thì thấy là kế hoạch chiến lược mà nó phác họa ra chưa có chổ nào sơ hở cả, vậy là nó bấm máy điện thoại di động gọi cho hai trưởng nhóm đúng vào giờ G tối cùng một ngày sẽ tấn công vào nhà bắt 'chim nhạn'lẫn 'mèo con'mang về địa điểm quy định ; nó nào biết rằng hiện giờ ở Phước Hải cũng như Bà Rịa, tất cả thành viên lâu la của nó trong hai nhóm đều đã lọt vào tầm ngắm của lực lượng an ninh thậm chí hình dạng từng đứa ai nấy đều bị công an âm thầm chụp lại sau đó họ gửi đến tàng thư sưu tra tên tuồi, quê quán, chổ ở hiện nay, hoàn cảnh gia đình…xong xuôi hết cả rồi chỉ đợi cho khi nào chúng ra tay hành động thì những chiếc còng số tám sẽ sẵn sàng cụp lấy hai cánh tay từng đứa một dẫn về trại tạm giam mà thôi! Đại do từ trước tới giờ củng từng trãi qua khá nhiều sự việc 'gây thù kết oán' với một vài thành phần không mấy chi tốt đẹp trong xã hội như thằng Phước, thằng Phú (tập Lệ đẫm mắt nhung) tới tên Tài làm công cho bố do tức bố đuổi việc nên bắt cóc nó rồi sơ ý bị rớt xuống đồi Hữu Phước –Suối Nghệ chết thảm (tập Phía trước là bầu trời) sau đó mới đây là chị Nam bị anh Nhân bắt cóc nhốt trong cốp xe hơi (tập Duy nhất) thành thử cho nên lần này khi nghe chị Hai gọi điện tới cảnh báo nó biết về một vụ bắt cóc nữa có khả năng xảy ra với nó, nó thực sự cảm thấy bình thường không khác chi cơm bữa chứ không hề tỏ ra sợ hãi nữa ; nó chỉ hơi buồn vì mấy ngày nay tuy rằng có thời gian rãnh rỗi nhưng lại không được ra khỏi nhà tụ tập với bạn bè ngồi vừa nhâm nhi cafe vửa tán gẫu như dạo trước. Thực sự ra chỉ cẩn qua một ngày thôi, nó cũng đã nhận ra lời nói của chị quả không ngoa chút nào cả vì bỗng dưng nó nhận thấy có một vài thanh niên nam nữ lạ mặt cứ lâu lâu từ đâu đó lại xuất hiện lãng vãng qua lại trước nhà nó, đó chính là nhóm 2 trong băng xã hội đen do tên Hậu cầm đầu có mặt tại Bà Rịa vào ngày hôm qua sẵn sàng đợi chờ nó ra khỏi nhà mà không có công an đi hộ tống thì lập tức sẽ ra tay hành động ngay tức khắc!

Qua kết quả sưu tra lý lịch của toàn bộ các 'thành viên lạ mặt'từ Sài Gòn xuống 'trấn'ở Bà Rịa và Phước Hải do Công an Thành phố Sài Gòn cung cấp, Công an Thành phố Bà Rịa nhận định được đây là một băng giang hồ cộm cán từng có một bề dày thành tich bất hảo đang chuẩn bị gây án và họ lập tức kết hợp với Công an Huyện Đất Đỏ lập chuyên án đón lõng chúng, quyết tâm không để chúng thực hiện âm mưu đen tối bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tính mạng cũng như tự do của gia đình chị Nam theo như đơn trình báo của chị. Ở mỗi địa bàn, họ bắt đầu cho trinh sát cải trang thành dân thường sinh sống trong khu vực để theo dõi 'đường đi nước bước'của bọn chúng ; nơi nhà bà Phụng ở Phước Hải có đến tám nữ chiến sĩ đến mai phục trong nhà túc trực 24/24 ẩn dưới gầm giường, trong tủ áo, sau cánh cửa phòng ngủ của bà và có cả một cô mượn quần áo của bà cải trang giống y như bà và nơi nhà Đại ở Bà Rịa tình hình cũng diễn biến tương tự đại loại như vậy! Phương án kế hoạch B do tên Hậu vạch ra là vào đúng lúc hai mươi ba giờ, khi ấy lợi dụng cơ hội mọi người đã ngủ say sẽ đột nhập vào nhà bắt cóc 'chim nhạn'(bà Phụng)và 'mèo con'(Đại) chở về đia điểm quy định ; cả hai nhóm đều chuẩn bị sẵn dây dù, chanh, băng keo dán, khói cay nhằm mục đích đến giờ G sẽ dễ dàng có đủ 'đồ chơi'mà hành sự, theo như lời hứa của thủ lĩnh nếu phi vụ bắt cóc tống tiền này thành công thì mỗi đứa sẽ rủng rỉnh có trong tay những 20.000.000đ, một số tiền mà trước giờ dẫu cho chúng có nằm mơ đi nữa cũng chưa bao giờ thấy được…Tối hôm ấy, như thường lệ bà Phụng đi ngủ vào tầm khoảng 9 giờ, do cứ trằn trọc thao thức không tài nào ngủ được nên gần mười giờ bà trở dậy uống một viên thuốc an thần cho dễ ngủ ; bên ngoài không gian vắng lặng, im lìm, tĩnh mịch khác thường rõ ràng như báo hiệu sắp sửa xảy ra 'sự cố'và nơi phòng bên, cô Tuyết bác sỹ cũng có tâm trạng lo sợ, hồi hộp, không yên lòng chẳng khác chi bà nên đến giờ đó rồi mà cô vẫn nằm trên giường mở mắt trao tráo. Dưới nhà, cánh cửa trước vẫn đóng khóa cài chốt trong chắc chắn đề phòng bọn đao tặc nếu phát hiện sẽ sinh nghi còn cửa sau thì chỉ dùng khoen móc và đúng mười một giờ, từ bên ngoài cửa hậu nhà bà Phụng bỗng đâu xuất hiện một cái lưỡi cưa sắt lách vào khe cửa nâng cái khoen lên, lập tức cánh cửa nhẹ nhàng mở ra rồi lần lượt có bốn bóng đen di chuyển lách vào nhẹ nhàng không hề gây ra một tiếng động chẳng khác nào những bóng ma. Trong khi bốn tên còn lại chia làm đôi ở cửa sau và mặt tiền nhà có hai tên làm nhiệm vụ cảnh giới, chúng rất tự tin mà hành động hoàn toàn không ngờ rằng chúng đang tiến vào trận đia 'thiên la địa võng'do lực lượng công an giăng sẵn, bốn tên gồm hai nam hai nữ khẽ dợm bước đi lên lầu rồi một tên nữ án ngữ trước cửa phòng cô Tuyết còn lại ba tên lặng lẽ tiến vào phòng bà Phụng lúc này vẫn còn chói chang ánh đèn neon ; chúng thấy trên giường có đến hai người phụ nữ cỡ trạc tuồi nhau đểu mặc quần áo đồ bộ giống y như nhau thì bắt đầu hơi nghi ngại chần chừ lẫn lộn hoang mang trước mắt chúng, bà Phụng thật nằm trong còn 'bà Phụng giả' nằm ngoài và bất chợt 'bà Phụng giả' vùng ngay dậy tung một cú đá vào ngay ngực tên đi trước là một thanh niên khiến hẳn ngã sóng soài xuống nền gạch bông ngay tức khắc. Cánh cửa tủ áo bật ra, một trinh sát nữ lao ra khống chế tên nam thứ hai còn tên nữ thứ ba thì bị cô công an núp sau cánh cửa xông đến bẻ quặt hai tay ả ra sau lưng cụp ngay vào hai cổ tay ả chiếc còng số tám bằng sắt giá lạnh ; ngay lúc ấy thì bốn tên án ngữ ở cửa sau và cổng trước cũng nhanh chóng chịu cùng chung số phận như đồng bọn của chúng trước sự lanh lẹ tài tình của lực lượng trinh sát Công an Huyện Đất Đỏ, vậy là kế hoạch B của tên Hậu thũ lĩnh chỉ trong phút chốc đã tan tành theo mây khói không còn gì có thể cứu vãn được nữa. Tại Bà Rịa nơi khu phố Đại ở, tình hình cũng diễn biến tương tự như trên, cả bảy tên bốn nam ba nữ đều lần lượt thúc thủ trước mũi súng của các anh trinh sát Công an Thành phố mấy ngày nay họ hóa trang thành công nhân vệ sinh, thợ sửa điện hay anh bán báo, chị bán vé số ; khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, chị Nam được chị Kim Oanh-cảnh sát khu vực khu phố 2 phường Phước Hưng gọi điện thoại báo tin là nhân thân của chị cả hai đều an toàn và tất cả mười lăm tên trong băng giang hồ xã hội đen Sài Gòn đều sa lưới pháp luật 'tề tựu đủ mặt'tại trại giam chờ ngày ra tòa lãnh án.

Lúc ấy, chị mới thực sự tỏ ra nhẹ nhõm chẳng khác chi vừa mới trút được một gánh nặng ngàn cân, chị vui mừng vô cùng vội gọi di động về hỏi thăm tình hình của mẹ và em trai và cùng thời điểm ấy, do có một tên trong băng trước lúc bị bắt đã nhanh nhảu lấy Iphone ra báo tin cho đại ca ở Sài Gòn, tên này nghe vậy ngay trong đêm tối hắn đã một thân một mình phóng xe môtô về Long An trú ẩn tại nhà người chú ruột không còn thiết tha nghĩ ngợi gì đến đám đản em của hắn nữa. Tại Bình Sơn, do vui mừng quá nên chị của Đại không tài nào chợp mắt được, hồi tưởng lại chị khẳng định được một điều là vụ 'nhập nha' bắt cóc lần này chắc chắn không thể nào không liên quan đến vụ bắt cóc chị vào năm ngoái, có thể là tên hung thủ trước hoặc người thân của hắn lần này tiếp tục ra tay một cách tàn bạo và thâm độc hơn để nhằm trả thù chị chứ không thể nào là một người xa lạ khác vào đây nữa ; dẫu sao thì đến giờ phút này, bản thân chị cũng như hai người thân yêu nhất trong gia đình chị được an toàn là nỗi niềm sung sướng, thỏa nguyện nhất của chị là…được rồi chứ chị cũng không muốn 'bới lông tìm vết'chúng nữa chi cho rách việc, mất thời gian tốn công sức đi lại. Hai tháng sau đó, chị Nam vẫn tiếp tục làm việc bình thường tại trạm xá và cứ hai tuần chị lại về Bà Rịa hỏi thăm tình hình học tập của em trai rồi xuống Phước Hải ở lại một ngày với má Phụng còn về phía Công an họ cũng chẳng hỏi han chị cùng gia đình chi cả vì bọn xã hội đen kia nội cái tội chúng không có giấy tờ tủy thân lại xâm nhập gia cư bất hợp pháp cũng đủ để….kết án chúng rồi ; hiện Công an Sài Gòn đã phát lệnh truy nã toàn quốc tên Nguyễn Đức Hậu là kẻ chủ mưu 'bày binh bố trận'; anh Nhân làm việc ở Công ty xố số đọc báo hay được vụ việc ngẫm nghĩ 'cũng may là mình từ chối trước chứ nếu không thì chắc lãnh đủ rồi'và đối với anh, mẫu tin trên báo ấy cũng không thể nào không làm anh 'rợn tóc gáy'. Vào một ngày gần cuối tháng Mười một, bầu trời ban mai gần như đã bắt đầu se lạnh, Sở Y tế Đồng Nai ra công văn tuyển chọn bác sỹ đi du học nghiên cứu về các căn bệnh xã hội ở Singapore trong thời gian hai năm giao cho bộ phận tổ chức Sở tham mưu với Sở Nội vụ lên danh sách lựa chọn đối tượng cán bộ bác sỹ tuồi từ 23 -30 có năng lực chuyên môn vững vàng, đạo đức nhân thân tốt ; số lượng được cấp trên giao là mười người, danh sách được lập lên trình Giám đốc Sở Nội vụ phê duyệt và ban hành xong nhưng đến ngày thứ bảy nghĩa là chỉ còn một ngày chủ nhật nữa là qua thứ hai đoàn sẽ có mặt vào lúc tám giờ sáng tại sân bay Tân Sơn Nhất –Sài Gòn để làm thủ tục xuất cảnh thì ngay chiều hôm ấy có một cô bác sỹ ở Biên Hòa có tên trong danh sách tuyển chọn chẳng may lại đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Thế là ông Giám đốc Sở Y tế liền gọi điện thoại cho ông Giám đốc Sở Nội vụ vốn là bạn chí cốt của ông để xin bổ sung người, lúc ấy ông mới nhớ ra vào tháng trước về kiểm tra Trạm xá xã Bình Sơn ông thấy ở đó có một cô bác sỹ trẻ tuy mới vào làm việc được hơn hai tháng nay nhưng lại tỏ ra rất là giỏi giang, năng động trong chuyên môn ; tuy là ngày nghỉ nhưng ông gọi điện cho trợ lý của ông tức tốc phải vào cơ quan ngay để lục hồ sơ tìm cho ra được tên tuổi cô bác sỹ kia để bổ sung vào danh sách du học cho ông. Công việc ấy tuy rằng chưa đầy một tiếng đồng hồ sau nhưng đã hoàn thành nhanh chóng trọn vẹn và chúng ta chắc hẳn không ai không đoán ra được cô bác sỹ may mắn đi thay kia là ai rồi có phải vậy không các bạn? Giờ thì chỉ còn có công đoạn thông báo về Phòng Y tế Huyện Long Thành và Trạm xá Bình Sơn là xong nhung ngặt một nỗi là bác sỹ Trưởng trạm vào trưa thứ bảy đã đi Đà Lạt dự đám cưới con họ hàng của ông và có lẽ do đường quá xa bị nghẽn sóng nên điện thoại di động của ông không nhận được cuộc gọi của người ở Phòng Y tế thì phải ; mãi đến năm giờ chiều chủ nhật, lúc về đến nhà ở Long Thành ông mới hay tin rồi đúng mười tám giờ ông ta mới liên lạc được với chị Nam bảo chị chỉ còn tối nay thôi cố gắng sắp xếp công việc gia đình để sáng mai lên đường còn công việc của chị ở cơ quan thì chị lập tờ bàn giao để lại trạm xá cho ông có cơ sở phân công cho người khác làm thay chị trong suốt hai năm trời dài đăng đẳng.

Chị Nam mừng như người chết sống dậy, sau khi sắp xếp hành lý tư trang cho chuyến đi xong, chị bàn với chú Đường quản gia là chú cứ việc đi xem coi có ai bán miếng ruộng nào được được thì cứ liên hệ với mẹ chị để làm thủ tục mua bán rồi chú nếu muốn gọi con gái lên làm thì cứ việc gọi chị sẵn lòng cho phép ; chị gọi điện cho mẹ ở Phước Hải báo tin chị được đi du học hai năm ở Singapore bắt đầu từ ngày mai đồng thời chị báo số tài khoản của chị ở ngân hàng Sacombank cho mẹ biết nhờ mẹ đi rút tiền mua ruộng ở Bình Sơn giùm nếu khi nào chú Đường ở dưới này báo là đã tìm được chổ mua…Chín giờ rưỡi, chị vẫn nằm thao thức trên giường sau khi làm xong tờ bàn giao công việc gửi chú quản gia sáng mai mang ra trạm xá đưa cho 'xếp'của chị giùm, chị ngẫm nghĩ xem có việc gì mà chị vẫn chưa giải quyết xong thì thấy tất cả đề ổn ; lúc ấy, bỗng dưng hai hàng nước mắt vô cớ lại lăn tròn trên hai gò má chị vì chị nghĩ đến quãng thời gian những hai năm trời xa cách người mẹ kính yêu cùng thằng em-người tình thân thương dễ mến của chị sao mà dài đăng đẳng nay vì nhiệm vụ cấp trên giao phó chẳng nhẽ chị lại thoái thác không đi vả lại đây chính là niềm vinh dự lớn lao cho bản thân cũng như gia đình chị mà biết bao nhiêu bác sỹ khác chắc chi đã với tới cho được đến đỗi nằm mơ không bao giờ thấy. Nhìn đồng hồ đeo tay thấy mới có hai mươi mốt giờ bốn mươi phút, chị liền dứt khoát quyết định bởi vì chỉ cần khoảng một tiềng đồng hồ chạy xe thôi là chị sẽ có ít nhất là sáu tiếng đồng hồ bên cạnh Đại trước giờ phút 'kẻ ở người đi'-một khoảnh khắc thực sự quý báu còn hơn là nằm ở đây mà nỗi lòng cứ ngỗn ngang, bộn bề ; thấy chị chỉ mặc phong phanh bộ quần áo đồ bộ khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài để túi hành lý vào cốp xe Air Black sau đó mở cửa dắt xe ra ngoải, chú Đường hỏi 'khuya rồi cô chủ còn đi đâu?'thỉ chị bảo là về Bà Rịa có chuyện nhà phải lo cho xong…. 'Thôi cháu xin tạm biệt chú, nhờ chú chăm nom giùm trong nhà ngoài ngõ vậy nhé, hai năm sau cháu sẽ về gâp lại chú!'-chị Nam nói rồi lên xe phóng đi như bay trên con đường đất đỏ dẫn ra lộ trong màn đêm mịt mù, chị đâu hề tháy được cảnh tượng ông quản gia-người tình một đêm trước đây của chị đang đứng chôn chân nơi cổng nhìn theo chị mà khóc hu hu chẳng khác chi một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi vậy! Khi ra đến Long Thành, chị dừng lại mua một lon bò húc ướp đá uống cho tỉnh ngủ rồi tiếp tục lên đường chạy về hướng Bà Rịa, do đường đã khuya vắng xe cộ qua lại nên chị tăng ga lên vận tốc 50km/h dần dần chiếc Air Black màu nho chở chị băng qua ngã ba Long Thành –Phước Thiền tới ngã ba Nhơn Trạch rồi Long An, Tam Phước, Phước Thái ; hết địa bàn tỉnh Đồng Nai bắt đầu vào địa phận tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu đầu tiên là Mỹ Xuân, Phú Mỹ, Tân Phước, Phước Hòa, Tân Hòa, Tân Hải và khi tới chổ đường chữ Y đánh dấu thành phố Bà Rịa, chị rẽ sang đường bên trái chạy thằng về dừng xe ngay trước căn nhà vốn đã từng in dấu kỳ niệm bao đêm yêu đương ân ái giữa hai chị em chị lúc ấy đồng hồ đeo tay của chị chỉ đúng mười giờ bốn mươi lăm phút không hề sai sót một giây nào cả…Lúc bấy giờ, Đại vừa mới học bài làm bài xong nằm trên giường chưa nhắm mắt ngủ nên nó nghe tiếng còi xe quen thuộc của chị Hai bên ngoài vọng vào, nó lật đật chạy xuống mở cửa với tâm trạng 'thần hồn nát thần tính'chằng biết nữa đêm nữa hôm chị về có việc gì hay không ; nó giúp chị đẩy xe vào nhà rồi khóa cửa lại cẩn thận, nó hỏi :
-Có việc gì mà chị về gấp thế hả chị? Sao chị không gọi điện để em đi đón chị? Chị đừng có nói là sắp sửa có thêm một vụ tấn công nữa nghe!
-Không có việc ấy đâu, đừng có lo em trai! Tại gấp quá nên chị không kịp gọi cho em đấy!
-Thế chị ăn uống gì chưa? Để em nấu tạm mì gói chị dùng nghe!
-Thôi, cám ơn em. Chị không đói. Em lấy cho chị ly nước lọc tủ lạnh là được.

Chị Nam và Đại cùng đi lên lầu một lượt, vừa đi chị vừa nói :
-Chị có chuyện này gấp lắm, vào phòng em đi rồi chị nói!

Khi cánh cửa phòng Đại vừa khép lại, sau khi cởi chiếc áo khoác ra mắc nơi mắc áo đính tường, chị Nam chẳng nói chẳng rằng xoay người lại vòng tay ôm xiết lấy người thằng em một cách quá đỗi bất ngờ khiến nó sững sốt ngạc nhiên vô cùng khi nhận thấy đây là lần đầu tiên chị chủ động tấn công nó ; để chị không khỏi cảm thấy bị tổn thương nên nó vội vàng ứng xử lại bằng cách choàng hai cánh tay đỡ lấy vầng lưng tôm mềm mại quyến rũ, gợi cảm của chị, hai chị em không ai nói lên một lời nào cả chỉ lẳng lặng tìm mắt tìm môi nhau để trao gửi cho nhau những nụ hôn thật âu yếm, tình tứ. Mười bảy tuổi đầu vốn là một học sinh lớp Mười hai trường PTTH Bà Rịa, so với năm ngoái lúc ra Đà Lạt chơi với chị giờ đây nó cao to hơn, có sức khỏe hơn cho nên chỉ khoảng hơn hai phút sau, chính nó đã vực cả người chị lên bồng chị trên hai cánh tay rắn chắc bước đến những bốn năm bước sau đó đặt chị nằm xuống chiếc giường nệm ấm êm trong phòng nó ngủ để bắt đầu yêu đương, ân ái với chị cũng như là hưởng thụ, thưởng thức và chiếm đoạt thân thể diễm kiều khả ái của một cô bác sỹ y khoa sau hơn một năm trời xa cách nhớ nhung. Chị Nam lúc bấy giờ tỏ ra thực sự sung sướng, hạnh phúc vô biên bất tận vì từ ngày mai trở đi đến những hai năm sau chị và nó sẽ biệt ly nghìn trùng xa cách kẻ ờ người đi, ngay từ những phút giây đầu tiên của cuộc tình lần thứ mười ba này chị lại quá đổi ngất ngây, say sưa, đắm đuối, mê mệt ; hai chị em vừa hỏn hển thở vừa cuồng loạn lăn xả lao vào nhau rừng rực men tình loạn luân tội lỗi và khi chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa thôi là chị sẽ bước lên máy bay đi tới đất nước Singapore xa lạ, trong trái tim cũng như khối óc chị lại vấn vương những hai hình bóng người tình đó lá Đại thứ nhất còn thứ hai không ai khác chính là chú quản gia Trần Văn Đường. Khi nãy nói lời từ biệt chú ở Bình Sơn, giống như chú chị cũng rất lấy làm đau lòng xót dạ vô cùng nhưng trước thời khắc lên đường, không cần phải dùng cân để đo lường chị cũng nhận thấy là dẫu sao trước sau gì em trai chị vẫn trội hơn người quản gia của chị nên chị đã không quản đường xa đêm hôm khuya khoắt chạy xe về đây để gần gũi, chung đụng với nó khi chị sắp sửa đi xa ; tuy rằng thấy chị mình vẫn chưa nói cho mình biết chuyện gì khiến chị phải đi gấp về đây nhưng Đại vẫn cứ lặng thinh không dám truy vấn chị mà trái lại nó mãi miết háo hức cùng chị trao tình gửi ái cho nhau một cách nồng nàn, thắm thiết thật quả là 'rơm để xa lửa thì hoàn toàn nguội lạnh nhưng chỉ cần bén vào nhau một chút thôi là rơm đã nhanh chóng ngùn ngụt bốc cháy dữ dội rồi’. Hai chị em Phương Nam-Phương Đại hiện giờ không ngớt lăn qua lộn lại ngay trên chiếc giường ngủ của thằng em mà đêm nay bất chợt đã hóa thành giường hạnh phúc của cả hai khiến cho lớp drap trắng trãi nệm lúc đầu còn thằng nếp, ngay ngắn, phẳng phiu nhưng càng về sau thì lại càng nhăn nhúm, dúm dó lại trông thật thảm hại làm sao? Bà Phụng lúc nãy nghe con gái điện thoại báo là được đi du học ở Singapore thì bà vui mừng, rộn rã không tài nào ngủ được, bà ngồi nói chuyện với cô Tuyết bác sỹ củng thức chia vui cùng bà ; hai người dĩ nhiên hoàn toàn không thể nào ngờ được rằng lúc này chị Nam đã về Bà Rịa và đang âm thầm, lén lút, vụng trộm làm chuyện loạn luân ngang trái với chính em trai ruột thịt cùng cha cùng mẹ với chị ngay trong phòng riêng của nó ở trên lầu căn nhà trú ngụ nơi phường Phước Hưng-Thành phố Bà Rịa. Đêm nay khác hẳn với những lần trước, chị Nam không còn thụ động hiến dâng trong nỗi ngượng ngùng e thẹn nữa mà trái lại, chị tỏ ra hết sức táo bạo và dạn dĩ chủ động cùng em trai thực hiện những thao tác làm tình như hôn môi nút lưỡi, lần bàn tay mày mò thân thể của nhau ; hiện tại, kim chiếc đồng hồ treo tường dưới nhà đã tích tắc tích tắc chỉ đúng hai mươi ba giờ ba mươi phút vậy là chẳng còn bao lâu nữa, chị sẽ gửi lại chiếc xe Air Black tại nhà em trai rồi đón xe car lên Sài Gòn xuất cảnh tại phi trường Tân Sơn Nhất và không vì vậy mà chị cùng Đại lại tỏ ra vội vàng, hấp tấp chi cả bởi vì trước mắt cả hai chị em có thể nói rằng sẽ có nguyên cả một đêm dài bất tận cho chúng thỏa lòng mà cất lên những khúc tình ca muôn thuở. Bộ quần áo đồ bộ chị mặc từ Bình Sơn về đây có lẽ ít nhiều vương vấn bụi đường mà giây phút này đây, hai bàn tay thằng em đang lần lên mày mò, sờ soạng lần lượt tháo cởi từng hột nút ốc nơi chiếc áo vải màu xanh chấm bông tròn trắng chị mặc và có khi nào bỗng dưng chị phản ứng, cự tuyệt lại không cho nó làm như vậy không? Tất nhiên không bao giờ sự việc lại xảy ra như vậy, nối kết xuyên lại các sự kiện tử trước đến giờ xảy ra cho hai chị em thì rõ ràng chúng ta thấy rằng cả hai đều gặp hết tai họa này đến kiếp nạn khác mà nếu kể lại thì rất dài dòng tốn thời gian phải không các bạn, chúng ta chỉ nên biết nên nhớ một vấn để đó là cứ sau mỗi một vụ việc xảy ra thì y như rằng tiếp liền sau đó lại là một lần yêu đương, ân ái nồng nàn, say đắm của hai chị em như một chân lý bất di bất dịch thì phải?

Sau khi cởi xong năm hột nút nơi áo chị Hai, Đại không còn ngần ngừ chần chờ chi nữa mà nhanh nhẹn mở hai vạt thân áo trước của chị rộng sang hai bên rồi chính hai bàn tay nó lại đưa lên cời hai vai áo chị lần lượt xuống khỏi hai cánh tay chị hết cánh tay phải sang cánh tay trái, lần này đợi khi em trai vừa cới xong áo mình thì đich thân bàn tay phải chị Nam cầm lấy áo để lên mé trên đầu giường nệm ; đây cũng là lần đầu tiên chị làm hộ nó cái việc tiếp theo mà lẽ ra nó phải làm đó là tháo móc cài chiếc nịt vú mà chị dùng để che giấu nữa kín nữa hở bộ ngực đẹp tuyệt trần của chị đang mãi miết không ngớt phập phồng tự động nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo hơi thở hổn hển gấp rút. Đầu óc chị thoáng qua một ý nghĩ đó là đêm nay cơ thể chị hoàn toàn ở trong 'giai đoạn an toàn' cho nên dẫu cho trước khi lên đường đi xa, chị và nó có 'gần gũi' với nhau mấy lần đi chăng nữa cũng 'chẳng hề hấn gì'không giống như lần mới đây trong đêm tình bất chợt với chú quản gia Đường nhớ lại chị cảm thấy lo sợ vô cùng vì chẳng ngờ lúc ấy chị lại 'không an toàn'; cũng may là 'chưa có vấn đề gì'xảy ra cho chị cả chứ nếu có chưa chắc gì chị đã cảnh giác để phòng được như là chị do linh tính cộng với suy đoán mà chị báo Công an ngăn ngừa, đón lõng bắt hết nguyên cả một băng nhóm giang hồ xã hội đen khét tiếng vùng đất Sài Gòn xa hoa tráng lệ. Sau khi trao cho chị một nụ hôn môi dài đăng đẳng ngây ngất, Đại mới từ từ lần môi xuống mày mò ngậm lấy đầu núm vú phải của người chị Hai ruột thịt mà nút lấy nút để từng dòng sữa tuy rằng vô hình bất dạng nhưng lại rất 'ngọt ngọt, thơm thơm, béo béo' nơi tuyến vú chị tiết ra và có thể nói rằng trong những năm gần đây, ngoải chị nó ra thì thằng này tuyệt nhiên hoàn toàn không còn quan hệ giao du với bất cứ người phụ nữ nào cả kể từ sau lần quen biết với chị Thu Hiếu-con một gia đình hàng xóm láng giềngạ ở vùng biền Phước Hải-Đất Đỏ ; trong khi ấy thì lẽ đương nhiên bàn tay phải nó cũng chẳng bao giờ quên đưa lên sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái còn lại của chị còn hai bàn tay chị sao mà cứ mãi miết vày tới vò lui từng lọn tóc đen nhánh nơi đầu nó một cách cuồng loạn, say đắm quá đỗi như vậy? Cho đến giờ phút này đây, tuyệt nhiên nó chưa hề biết được rằng lần yêu đương, ân ái đêm nay giữa nó và chị lại là lần tiễn biệt chị nó đi xa những hai năm trời mới được tái ngộ gặp gỡ lại, khi ấy có thể nó đã trở thành sinh viên năm thứ hai trường Đại học Công nghệ thông tin Sài Gòn rồi thì phải ; bởi vỉ có lần tâm sự với chị, nó nói nguyện vọng tương lai của nó không thích nghề bác sỹ như chị từng khuyến khich động viên nó đi theo con đường chị đã đi và chị thôi thấy cũng chẳng nên bắt ép nó làm gì do mỗi người có một quan niệm sở thích riêng miễn sao phải thành đạt trong xã hội, đừng làm phụ công sinh thành ơn dưỡng dục của bố mẹ là được rồi chứ đâu cần mong muốn gì cho nhiều hơn nữa! Còn một chi tiết quan trọng nữa đó là nó vẫn mù tịt, ngờ nghệch lúc nào cũng nghĩ rằng chỉ mỗi mình nó là người tình duy nhất của chị mà thôi chứ đâu ngờ trong lúc xa cách nó, chẳng phải là chị bội bạc phụ tình nó hay là hạng gái thiếu đứng đắn đâu chỉ vì nỗi niềm khát khao thỏa mản sinh lý một cách ngẫu nhiên bất chợt nên từ lúc đi học Đại học Y dược ở Sài Gòn đến giờ ngoải nó ra chị còn có thêm những ba người tình đó là Vũ –anh họ con bác Thân, Trang-bạn học cũ thời THCS của nó và…mới đây còn có thêm ông Đường quản gia lớn hơn chị những hai mươi hai tuổi đời. Giả sử như hiện giờ nếu mà có ai đó ở trong nhà được mục kích cảnh tượng cuộc mây mưa trăng gió của hai chị em Phương Nam-Phương Đại thì chắc hẳn người ấy sẽ lên cơn động kinh dữ dội lăn đùng ra chết mất mà thôi và ngay cả đến bản thân hai đứa, tuy rằng trước giờ đã từng quan hệ gần gũi nhau những mười hai lần rồi nhưng lần này sắp sửa xảy ra viễn cảnh kẻ ở người đi chúng cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém bởi vì mức độ, cường độ cuộc tình lần thứ mười ba này giữa chúng sao mà lại táo bạo, dạn dĩ, cuồng dại đến thế? Nhất là chị Nam, lần đầu tiên Đại nhận thấy chị hoàn toàn khác hẳn với những lần trước trong quan hệ yêu đương ân ái với nó, với nỗi niềm sung sướng rạo rực ngây ngất chị chủ động nhịp nhàng phối kết hợp cùng nó thực hiện từng thao tác nhằm làm thỏa mãn sự đòi hỏi khát khao nhục dục sinh lý theo bản năng mà tạo hóa vốn ban bố, xếp đặt sẵn cho con người trên thế gian này ; bởi vì trong lúc nó tạm rời khỏi người chị để lột bỏ chiếc áo thun trắng ngắn tay nó mặc trên người thì chị cũng đã tự tay chị tuột cởi chiếc quần đồ bộ nơi phần hạ thể chị xuống khỏi đùi tới hai đầu gối qua cặp giò thon dài cuối cúng lần lượt ra hết hai bàn chân, tử bàn chân phải sang bàn chân trái. Sau đó, nó lại còn phát hoảng lên thực sự vì chưa chi mà bàn tay trái chị đã mày mò tìm kiếm dương vật nó vẫn còn bên nằm bên trong quần đùi làm cho phút chốc 'đồ chơi'của nó vừa giựt giựt liên hồi vừa cương ngỗng lên rất to, rất dài và rất cứng đến mức độ không thể nào diễn tả cho nổi ; chỉ vì sợ chị bị tổn thương tinh thần nên nó không hề dám phản đối vẫn lặng yên mà cho chị 'hành sự', chẳng qua là nó lo bản thân nó 'chưa xuất quân xông thành đã xếp giáo rũ cờ trắng đầu hàng rồi'mà thôi!

Đêm nay có thể khẳng định lại một chân lý bất di bất dịch mà dẫu cho sông cạn đá mòn vẫn không thể nào thay đổi đó là tình cảm yêu thương giữa hai đứa con ông Thái bà Phụng đối với nhau càng ngày càng sâu sắc, mặn nồng, thắm thiết, gắn bó chặt chẽ nhau còn hơn cả keo dán sắt ; ngoải tình tỷ đệ ra, giữa chúng từ sáu năm trời qua còn có thêm một thứ tình cảm khác nữa mà người ngoải ít ai có được đó là tình yêu đôi lứa sắt son 'hồ điệp yêu đương'nay vẫn còn lẫn khuất trong màn sương đêm dày đặc bí ẩn chưa ai phát hiện ra cả ngoại trừ duy nhất một người là anh Quang hàng xóm ra nhưng anh này lại sớm từ giã cuộc đời lúc hãy còn rất trẻ…Một chi tiết các bạn đừng có quên là trong chiếc máy điện thoại di động của anh ta vẫn còn lưu giữ một đoạn video clip quay lại cảnh yêu đương, ân ái loạn luân tội lỗi của hai chị em và chiếc điện thoại ấy hiện vẫn còn nguyên vẹn để ngay trên bàn thờ bên cạnh di ảnh của anh mà lâu lâu lại được hai bàn tay chị Thu Hiếu-chị ruột của anh lấy ra lau chùi bụi bậm sạch sẽ nên nhìn vẫn còn thấy rất mới ; đấy chính là một bằng chứng hùng hồn sống động, cụ thể hiển nhiên nhất mà sau này trở thành minh chứng cho cuộc tình ngang trái âm thầm, lén lút bấy lâu nay của hai chị em khiến cho cả hai phải vất vả, lao đao lắm mới tìm ra được nó để tiêu diệt đi 'nhân chứng'cho vụ việc 'người tình của chị Hai'. Sau khi Đại tự cởi xong quần đùi còn vương lại trên người nó thì lúc ấy chị Nam cũng đã lần hai bàn tay mình xuống cởi nốt chiếc quần lót mỏng manh bằng thun voan trắng nơi phần hạ thể của chị, xung quanh chúng ngỗn ngang hỗn độn lộn xộn nào là áo đồ bộ, áo thun, áo ngực lẫn với quần đùi, quần lót bên phải có bên trái cũng có để đầy ngay trên lớp drap màu trắng trãi phủ tấm nệm mouse dày ấm êm nơi giường ngủ trong phòng của thằng em ; cả chị gái lẫn em trai đểu không còn một mảnh vải nào trên người cả mà hoàn toàn trần truồng sexy một trăm phần trăm trông chẳng khác chi một cặp người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất xa xưa cách nay những hơn hai mươi thế kỷ vậy! Những nụ hôn môi say sưa, ngây ngất lúc bấy giờ lại bắt đầu tiếp diễn thêm một tập mới giữa hai chị em và sau đó, bằng một động tác cực kỳ tài tình, khéo léo, thuần thục từng trãi Đại trườn người tới từ từ leo lên nằm trên tấm thân nõn nà, hấp dẫn và quyến rũ, gợi cảm của chị Nam tương tự một con kỳ đả đang trèo lên cành cây khô cằn giữa sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng mặt trời chói chang gay gắt để tìm kiếm nhấm nháp vài giọt sương đêm vẫn hãy còn đọng lai đâu đó trên cành. Nguồn xung điện kích thích sinh lý hiện giờ vẫn cứ rần rật xuất phát ra từ nơi xương cùng của cả chị lẫn em rào rạt chạy dọc lên theo sống lưng đến trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi chúng một cách liên tục, mãnh liệt và dữ dội không kém khiến cho chúng mỗi một giây phút trôi qua càng càm thấy rạo rực, ngây ngất chẳng khác nào vừa mới đưa vào cơ thể một loại rượu có nồng độ trên 450; hai chân chị gái sau khi quặp lấy hai chân em trai đã dạng rộng ra tự lúc nào để đón nhận lấy nó vào ngay giữa tâm điểm cơ thể chị và như một kịch bản vốn đã thông thuộc đến từng chi tiết nhỏ, hai chị em bắt đầu quan hệ giao hợp với nhau rất nhanh chóng, dễ dàng tuyệt nhiên không hề có một chút khó khăn vướng mắc nào cả. Cảm giác sung sướng, khoan khoái, ngất ngây cùng cực tột đỉnh từ tháng Tám năm ngoái mãi cho đến ngày hôm nay đúng tròn mười sáu tháng mới retour trở lại với cả chị gái lẫn em trai khiến cho chúng không khỏi say sưa, bàng hoàng, lâng lâng bay bổng lên đến lưng chừng trời mây vô tận ; yên nhau đến lần thứ mười ba rồi nhưng có thể nói rằng hai đứa vẫn chẳng hề biết ngao ngán 'chán cháo chê cơm'là gì cả trái lại cứ thêm một lượt như vậy chúng càng tỏ ra háo hức, phấn khích hơn trước. Hai hòn dái thằng em xăng tròn lên thật hùng dũng, hiên ngang gác lên trên cặp đùi no tròn, đầy đặn, trắng ngần đến đỗi bông bười vẫn hãy còn thua xa của chị gái nơi hai bên cửa mình chị không ngớt phập phồng co bóp để tăng thêm nguồn sinh lực kích thích phần dương vật liên tục hết thụt ra lại thọt vào sâu đến tận tử cung chị nhịp nhàng, đều đặn theo đà nâng lên hạ xuống của hai bờ mông nó ; có lẽ do đêm nay cả hai chị em đều cùng sung sức, khỏe khoắn, không hề ốm đau bệnh tật chi cả vả lại tinh thần chúng cũng rất thoải mái chẳng phải vướng bận lo toan thành thử cho nên hai chị em yêu đương, ân ái, làm tình cùng nhau thực sự thong thả, từ từ không hề phải gấp rút vội vàng, lật đật như một vài lần trước. Năm phút trôi qua, bảy phút, chín phút….mười ba phút, mười lăm phút ấy vậy mà Đại vẫn tiếp tục 'chơi'chị Nam hết nhịp này tới nhịp khác mãi cho đến phút thứ mười bảy, khi cả chị lẫn em bỗng dưng đều cùng vòng tay ôm chặt cứng lấy thân thể của nhau thì lúc ấy, dương vật nó mới rùng rùng co giựt xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa keo dán sắt vào sâu tận mọi hang cùng ngóc ngách trong cơ thể chị. Lượng dịch tinh nó xuất ra rất đỗi dồi dào, thừa thãi chẳng khác chi cơn sóng thần từ ngoài khơi xa hung hãn tràn vào tàn phá đất liền trào ra bên ngoài nhanh chóng làm ướt nhẹp nguyên cả hai bên đùi lẫn vùng bụng dưới của cả chị Hai lẫn em út –hai người ruột thịt cùng cha cùng mẹ và cùng mang chung dòng máu trực hệ ; khác với những lần trước, lần này sau khi rời nhau ra, hai đứa chưa vội mặc quần áo vào mà chị Nam chỉ kéo lớp drap trãi giường lên phủ tạm trên người chị và người nó. Lúc này, chị mới bắt đầu thỏ thẻ nói với nó rằng ngày mai chị sẽ lên đường du học ở Singapore hai năm, trong thời gian đó lâu lâu chị sẽ liên lạc với nó qua mạng Yahoo bằng địa chỉ email '[email protected] yahoo.com.vn', chị nhờ nó giúp mẹ liên lạc với chú Đường quản gia ở Bình Sơn về việc mua ruộng ở dưới ấy ; chị còn dặn nó học hành sao cho càng ngày càng giỏi để thi đậu vào bậc Đại học và khi nào kết thúc khóa học trờ về nước, chị sẽ có quả thưởng cho nó đồng thời chị còn nói sẽ nói mẹ về ở chung nhà với nó tại đây để hai mẹ con dẫu sao còn có người chia sẽ, đỡ đần cho nhau. Nằm bên cạnh chị nghe chị nói, Đại chẵng nói chẳng rằng chỉ khóc thút thít khe khẽ như một con mèo, lúc bấy giờ đồng hồ treo tường dưới nhà vừa gõ đúng một tiếng báo hiệu đã 1 giờ sáng của ngày mai-ngày chị lên máy bay xa rời đất nước quê hương thực hiện nhiệm vụ học tập xứ người sau này về phục vụ cho công cuộc xây dựng thêm cho Tổ quốc thêm giàu thêm mạnh ; nhằm dỗ dành nó, chị xoay mặt qua chủ động đặt lên đôi môi nó một nụ hôn âu yếm và tình tứ thật nồng nàn, say đắm và lẽ đương nhiên là 'cu cậu nhà ta'cũng đáp trả lại ngay một cách nồng nhiệt, cuồng loạn, ngất ngây…Tuy rằng mới vừa xuất tinh xong nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, có lẽ là muốn bù đắp cho quãng thời gian xa cách nhau những hai mươi bốn tháng trời ròng rã của hai chị em chăng mà bỗng dưng nó lại cảm thấy…muốn chị lần nữa và ngạc nhiên không kém bởi vì chị Nam thấy vậy cũng rất nhiệt tình, hăng hái 'hưởng ứng'thêm một lần nữa cùng với nó trao gửi tiếp nguồn sinh lực, tinh lực của lẫn nhau. Đến ba giờ sáng, chị mới rời khỏi giường lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thằng em chị lúc này cũng đã chỉnh trang lại y phục ; khi chị trở lại phòng, cả hai lại vui vẻ bàn tán hỏi thăm nhau về chuyến đi của chị, về những dự định sắp tới của nó ; chị bảo sẽ để chiếc Air Black ở đây cho nó trông coi giùm nhưng không được phép sử dụng trừ khi nào sang năm đủ 18 tuổi đi thi lấy được giấy phép lái xe hạng A1…Bốn giờ sáng, sau khi khóa cửa ngoài cẩn thận, Đại chờ chị trên chiếc xe đạp điện của nó xách hành lý ra bến xe Bà Rịa, vì chưa có xe nên hai chị em vào một quán vỉa hè vừa nhấm nháp cafe đá vừa nhai bánh tiêu ; năm giờ sáng, chiếc xe hai mươi bốn chổ đầu tiên chở khách đi Sài Gòn trong đó có chị lặng lẽ rời bến mang biển số 72A-8755, nó dựng xe đạp ngay cổng bến xe ngó mãi theo bóng dáng chiếc xe hiệu Toyota kia càng lúc càng mất hút hẳn đi nhưng nó vẫn còn thấy cánh tay phải chị đưa ra ngoài cửa xe vẫy vẫy chào tạm biệt nó, hai hàng nước mắt chảy dài trên hai gò má thằng em-người tình của chị từ sáu năm trời qua thầm mong sao cho chị Hai mình qua đất lạ xứ người luôn được bình an vô sự. Các bạn thấy đó., quả thật là đau lòng xót dạ trước cảnh 'kẻ ở người đi’./.

Kết thúc lúc 12 giờ 44 phút ngày 22 tháng 8 năm 2014
(Hai nươi bảy.Tháng Bảy năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 47 … Xin mời đón xem tiếp Phần 48 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.