Chị Nam – Chương 46: – Botruyen

Chị Nam - Chương 46:


Phần 46: Ít ra nhiều bị

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

'Ít ra nhiêu bị'là hình thức mà bọn con nít hay dùng để xác định xem đứa nào trong bọn trong nhóm bị bắt làm tù binh, nhắm mắt lại cho mấy đứa còn lại đi ẩn nấp rồi đi tìm sao cho ra…đối với những trò chơi trẻ con đại loại như ô quang, đánh trận giả, năm mười…; đâu đâu củng vậy, từ miền núi tới thành thị, từ ruộng đồng đến miệt biển, người ta vẫn thường trông thấy thỉnh thoảng có vài bọn trẻ tụ tập lại với nhau thành một vòng tròn mà dùng tay để…'ít ra nhiều bị'. Trong số tình nhân của Đại có chị Phương là bạn học cùng lớp Y23 với chị Nam tại trường Đại học Y dược Sài Gòn, gia đình chị này ở nơi lưng chừng Núi lớn thành phố biển Vũng Tàu, trên chị có một chị và một anh cùng lớn hơn chị một tuổi ; nói như vậy có nghĩa hai người này là một cặp sinh đôi khác giới tính, cả hai cùng được bố mẹ đật tên là Xuân vì lọt lòng mẹ ngay vào lúc mới giao thừa, chị gái ra đời trước tên là Tuyết Xuân còn em trai nối tiếp sau có hai phút tên là Thanh Xuân. Vậy nếu các bạn độc giả có theo dõi truyện này thì nên để ý mà phân biệt đâu là Tuyết Xuân đâu là Thanh Xuân nhé vì rất là dễ nhầm lẫn không biết ai là ai đâu ; khoảng mười mấy năm trước, ba chị em nhỉnh tuổi nhau không mấy kia cùng với chín đứa trẻ hàng xóm tụ họp lại thành một tiểu đội suốt ngày suốt đêm chơi giỡn, reo hò làm đinh tai nhức óc người lớn lúc nào như lúc nào cũng đểu 'ít ra nhiều bị'. Giờ đây, chị Phương đã lớn lên trở thành một bác sỹ làm việc tại Trung tâm Y tế phường còn hai chị em sinh đôi của chị cách đây hai năm, khi chị vẫn còn là sinh viên thì lần lượt em trước chị sau cả hai đều…trở thành người thiên cổ ; trong gian nhà vắng lặng giờ chỉ còn mỗi một mình chị Phương cùng bố mẹ và đứa bé gái đã hai tuối –con của chị Tuyết Xuân để lại dương gian ra vào buồn bả, ảm đạm và nơi bàn thờ kê giữa phòng khách, bên cạnh di ảnh của ông bà nay đã đặt thêm hai tấm hình của hai chị em Tuyết Xuân-Thanh Xuân ngày đêm nghi ngút khói hương. Ngay từ mới được chào đời, cặp sinh đôi này được bố mẹ cho mặc quần áo cùng màu, đội nón cùng kiểu, cho ngủ chung trong một cái nôi bằng gỗ và lên bốn tuổi bắt đầu đi học mẫu giáo, dĩ nhiên cả hai cũng ngủ chung một giường một phòng theo quan điểm của ông bà xưa học hỏi từ những bậc cha mẹ có con sinh đôi nên hai đứa tuy là khác giới nhưng vẫn không thể nào tách rời nhau ra được vì e 'bà mụ'sẽ quở ; do đó lớn lên đi học tiểu học, ngoải việc đi cùng lúc trên một chiếc xe đạp thì cả hai tối đến vẫn vào cùng một giường ôm nhau ngủ say sưa, ngon lành và thời gian sau, khi lên bậc THCS thì tình hình hai đứa cũng vẫn như xưa không có gì thay đồi cả. Hai chị em thương yêu nhau, đối xữ lẫn nhau rất tình cảm sâu sắc đến đỗi lúc nhỏ, cả hai dường như chẳng ai đoái hoài gì đến chị Phương là em út trong nhà cả ; có miếng gì ăn là hai chị em chỉ chia sẽ với nhau mà thôi bỏ mặc chị ngồi khóc cô đơn, buồn tủi và nếu có đi chơi thì cả hai chĩ lẳng lặng rủ nhau mà đi chứ không khi nào mà đoái hoài đến chị. Ngày hết ngày, tháng qua tháng đến năm chị Phương lên mười bốn học lớp Tám còn cặp chị em sinh đôi của chị mười lăm tuổi học lớp Chín thì khi ấy, đôi lúc chị thấy anh chị mình bắt đầu có những biểu hiện có vẻ hơi khác lạ tuy rằng cũng giống như lúc nhỏ thỉnh thoảng họ vẫn cải nhau, đánh nhau chí chóe chẳng khác gì con chó bergiê với con mèo tam thể bố mẹ nuôi trong nhà vậy ; do chị hãy còn thơ dại chưa nhận thức được còn bố mẹ thì lo bươn chãi kiếm tiền cho con cái ăn học nên chẳng ai hề hay biết rằng giữa cặp sinh đôi nam nữ kia trong gia đình nảy sinh tình cảm bất thường với nhau. Rõ ràng, không ai có thể trách cứ hay kết tội chúng vì lâu ngày lớn lên tiếp xúc với cộng đồng xã hội nào là sách truyện, phim ảnh, internet…vả lại ngày cùng đi học, đi chơi cùng nhau còn đêm xuống lại nằm chung một giường trong phòng riêng thì làm sao mà không có gì xảy ra giữa hai đứa cho được. Bố chị Phương làm viên chức hải quan ở bến cảng Bạch Đằng-Sài Gòn, mẹ chị thì làm quản đôc tại một Công ty hóa chất mỏ tại khu công nghiệp Phú Mỹ-huyện Tân Thành còn trong nhà chỉ có mỗi một bà vú nuôi lo nấu ăn cho ba chị em, dọn dẹp quét tước nhà cửa…lẽ đương nhiên nếu 'để rơm gần lửa thì lâu ngày chẳng chóng thì chày,lửa cũng phải bén vào rơm và rơm sẽ ngùn ngụt bốc cháy'thôi sao mà có thể làm khác đi chăng được! Sự việc bắt đầu xảy ra giữa chị gái Tuyết Xuân và em trai Thanh Xuân vào năm học lớp Tám, khi học đến chương 'Cơ quan sinh dục –sự sinh sản' trong bộ môn Smh học, do tính ham học hỏi vả lại kiến thức nơi sách giáo khoa dài dòng khó hiểu nên hai chị em thường hay chụm đầu lại mở laptop do bố mua ở Sài Gòn gửi về cho để tìm hiều thêm tường tận ; tình cờ vào một buồi tối, lúc chị Phương và bà vú đã ngủ say, hai chị em vào mạng thấy có một vài trang web mang nội dung 'cấm người dưới 18 tuồi không được vào', tò mò cả hai liền mở để xem thử bên trong những trang web ấy có cái gì mà họ lại cấm. Lẽ đương nhiên, như các bạn cũng biết những trang web đại loại như 'sex tuổi teen' hay 'Rapetube' đều có những video clip nhan nhãn hình ảnh ân ái làm tình giữa anh trai với em gái, mẹ và con trai, chị với em trai…; sau khi lén lút xem được khoảng mười lăm phút thì cả hai tắt máy, cất laptop đi rồi lên giường ngủ nhưng thực sự là đêm đó, lúc đầu cả chị lẫn em không ai tài nào ngủ được cả mà cùng thao thức, trăn trở với những hình ảnh sex mà chúng vừa mới xem xong. Khi ấy, chẳng biết là lỗi của ai đã bước đi trước để là lên án kết tội đây bời vì khoàng mười phút sau thỉ cả chị lẫn em đều vòng tay ôm lấy nhau nhưng chẳng phải là ôm nhau ngủ suông như những tối trước nữa mà là chúng bắt đầu tập tễnh làm giống y như trong phim ; thoạt đầu là ôm xiết lấy thân thể nhau, hôn tóc hôn trán hôn mắt của nhau rồi lần lần mày mò, sờ soạng khắp cả người nhau bằng chính hai bàn tay mình nhưng cũng may là chúng còn sợ hãi nên chỉ thực hiện tới đó mà thôi rồi tự động rời nhau ra.

Từ ngày hôm sau trở đi, chị cũng như em tỏ ra chẳng khác chi hai người phạm tội nên không dám nhìn mặt nhau nữa và không những như vậy, chúng cón tỏ ra như hai người xa lại do vậy mà tình cảm chị em giữa chúng trong vòng hai tháng trời như phai lạt đi, không còn mặn mà thằm thiết như xưa ; tối ngủ, không ai bảo ai đêu nằm cách ra, giữa chúng giao ước đặt một cái gối ôm dùng làm cột mốc ranh giới ngăn cấm chúng không ai dàm bén mảng xâm phạm lẩn nhau. Một năm lại đằng đẵng trôi qua, khi học hết lớp Chín rồi vào lớp Mười bậc THPT, cái gối ôm ấy lâu rồi cũng không cỏn đật giữa hai đứa nữa bởi vì chúng đã trở lại hồn nhiên, vui vẻ như ngày xưa và những hình ảnh bậy bạ nơi những trang web đen kia cũng không còn tác động gì đến đầu óc hãy còn non nớt, thơ dại của chúng nữa thành thử chúng không còn bị 'lây nhiễm'như đêm nọ nữa. Hết năm học lớp Mười một, cả chị Tuyết Xuân lẫn thằng Thanh Xuân mỗi đứa đếu có biến cố lớn xày ra trong cuộc đời chúng : em trai do luôn bị nhức đầu kinh niên nên phải bỏ học, bố mẹ dẫn nó đi khám ở Bệnh viên Vũng Tàu mới hay nó bị khối u ác tính trong não và các bác sỹ ở đây chẩn đoán là giỏi lắm là nó chỉ sống được khoảng sáu bảy năm nữa là cùng ; giống như chị Phương, chị Tuyết Xuân thấy em trai mình bỏ học nên càng ngày chị càng buồn chán không thiết gì đến bài vở nữa, cuối học kỳ Một năm học ấy chị bị xếp loại học lực yếu nên chẳng bao lâu, chị cũng tự bỏ không đền trường học nữa mặc cho bố mẹ la mắng, đánh đập. Chị nói để chị đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho thằng Xuân bởi vì lúc ấy mẹ chị đã nghỉ hưu còn bố chị sau một vụ thanh tra nhà nước phát hiện ra có dấu hiệu tham nhũng, ăn hối lộ tiền của tàu nước ngoài nên bị cho nghỉ việc về nhà làm công thợ cho một đại lý các mặt hàng tre nứa ngoài chợ Vũng Tàu ; mới mười bảy tuổi đầu, do chưa có bằng cắp trong tay nên ai ngu gì mà nhận chị vào làm việc công sở ngoại trừ mấy quán cafe, nhà hàng, vũ trường có nhu cầu tuyển dụng tiếp viên mà thôi lại thân cô độc mã chưa có kinh nghiệm sống đời, chỉ hai tháng trôi dạt vào đời chị đã bị bọn ma cô xã hội đen lừa bán vào động mãi dâm đánh mất hết cả trinh nguyên một thời con gái quý báu 'đáng giá nghin vàng' của chị. Các bạn thân mến, có lẽ chúng ta nên ngừng lại một chút để xem miêu tả vài nét về nhan sắc chị Tuyết Xuân nhé! Thân người vóc dáng chị tuy không được cao lắm nhưng cũng chẳng phải là lùn thấp, nói chung là khá vừa người từ hai bờ vai xuôi, vầng lưng tôm mềm mại phía sau còn trước là hai gò ngực vun tròn, vùng bụng thóp cùng hai vòng eo thon thả xuống vi tới cặp đùi đầy đặn, hai giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân trắng ngần, múp míp tất cả do bàn tay tinh vi khéo léo của tạo hóa mà tạc nên một pho tượng thần Vệ nữ kiêu sa đài các tràn đầy gợi cảm, quyến rũ vô cùng. Diện mạo chị chẳng khác chi vầng trăng ngày rằm âm lịch tháng tám –Tết Trung thu, tết của tình thân được ôm gọn lấy bởi mái tóc xiton tém cắt ngắn gọn lên lúc nào cũng mượt mà, óng ả, mịn màng, êm ái như nhung tựa lụa ; vẩng trán chị dù không được cao cho mấy nhưng bù lại chị có cặp mắt to tròn, đen láy, long lanh ngời sáng chẳng khác chi hai vì sao đồi ngôi sắc lẽm hai hàng mi cong vút còn hơn cả dao cau. Nằm gọn gàng cân đối giữa hai bên là hai gò má bánh bầu nhô cao lên hai lưỡng quyền, sống mũi chị thật là nhỏ nhắn xinh xắn trông thật khả ái làm sao ; phía dưới một chút, trên chiếc cằm lẹm là hai vành môi đều đặn hinh trái tim mọng đò một cách tự nhiên mà khồng cần phải dùng đến son môi, mỗi khi cười duyên với ai đó luôn để lộ hai hàng răng trắng đều như ngà cùng hai lúm đồng tiền dễ thương nơi hai bên khóe miệng sẵn sàng làm lung lay bất kỳ trái tìm nào, sụp đồ bất kỳ khối óc nào của biết bao nhiêu loài ong bướm dập dìu lối ngõ. Lần đầu tiên ra đời với hy vọng là sẽ tìm được một công việc nào đó ổn định, chân ướt chân ráo chị đón xe ôm ra chợ Vũng Tàu lại chẳng may cho chị bởi vì gã tài xế xe ôm chở chị đí khi ấy vốn là một tên dắt mối mại dâm ; thấy có 'một con bò lạc'dễ thương hấp dẫn nhờ gã kiếm giùm việc làm, gã như mở cờ trong bụng liền giả vờ tận tình giúp đỡ chị sau đó gã chở chị đến một khách sạn ờ trung tâm thành phố biển lừa chị vào đây là để làm nhân viên lễ tân. Chủ khách sạn là một 'má mì'trá hình, sau khi dúi vào tay gã tiền công dẫn mối là 1000000đ, ngay lập tức bà phát cho chị ngay một bộ đồng phục, khi ấy đã hơn năm giờ chiều, chị được vào bếp dùng cơm với một số nữ nhân viên tại đây, mấy chị này đối đãi với chị thật vui vẻ tử tế ; lúc tám giờ tối, có một chị đưa cho chị một ly nước cam vắt, đang mệt nên chị không hể mảy may nghi ngờ chi cả cứ thế cầm lấy uống cạn rồi sau đó, bà chủ sai chị lên drap giường ở phòng 402 nhưng khi bước vào đến bên trong căn phòng ở lầu 4 này thì chị tối tăm mặt mũi, mê man không còn hay biết gì nữa. Ông khách ở phòng này là một ông người Đài Loan bụng phệ trước đó một tiếng đồng hồ vốn có nhu cầu tìm gái tơ còn trinh nên đã đồng ý đưa cho bà chù 2000USD để mua chị, chính vào lúc chị bất tỉnh nhân sự hắn đã mặc tình thỏa sức để cướp đi cuộc đời con gái trong trắng của chị ; lúc tỉnh dậy khoảng hai tiếng đồng hồ sau, chị Tuyết Xuân mới hay 'mọi sự đã rồi', chị khóc nức khóc nở đi xuống lầu dưới, do sợ hãi lẫn kinh hoàng nên chị không dám về nhà nữa đành phải ở lại luôn nơi khách sạn ấy cùng một phòng với ba cô gái khác cũng đã từng bị lửa đảo như chị, sau lần đầu tiên ấy chị được bà chủ đưa cho 100USD vậy là nếu tính luôn cả số tiền 50USD trả công cho gã tài xế xe ôm thì bà ta nghiễm nhiên bỏ túi 1850USD, một khoản hời kếch sù lại tiếp tục chui vào hầu bao của bà. Vậy là mới có mười bảy tuổi đầu thôi, từ một cô nữ sinh trung học phổ thông gia đình nho giáo chằng mấy chốc, chị hóa kiếp thành một cô nhân viên lễ tân kiêm 'cave'giang hồ trụy lạc, phóng túng sa đọa càng ngày càng nổi tiếng của khách sạn Hừng đông ; khách làng chơi không tới đây thì thôi chứ đã tới thì không ai mà không gọi đến cái tên 'Tuyết Xuân'dễ thương, minhon, hồn nhiên, vui vẻ hay cười lắm nói…

Chị chấp nhận công việc của một 'Thúy Kiều thời @'mãi đến ba năm sau nghĩa là đến năm chị lên tuổi đôi mươi, trong quãng thời gian trên thỉnh thoảng nhân lúc không có bố mẹ ở nhà, lâu lâu chị cũng ghé về thăm hai em Thanh Xuân, Tuyết Phương ; những lúc ấy, có bao nhiêu tiền trong túi chị cho con Phương một ít còn lại chị cho hết thằng Xuân bảo nó để dành mà chữa bệnh, đương nhiên là chị chỉ nói cho hai đứa biết chị đang làm nhân viên lễ tân cho một khách sạn mà thôi chứ chị chằng dám nói rằng chị còn làm thêm cả công việc 'tiếp khách'cũng như chị không nói cả tên khách sạn –nơi chị làm việc. Cách mấy tháng sau, do sự truy lùng của cảnh sát trật tự, hầu hết nhân viên 'cave'nơi mấy khách sạn trá hình động chứa trong đó có cả chị đểu bị bắt đưa vào trung tâm phục hồi nhân phẩm thì khi ấy, bố mẹ cùng hai em của chị mới hay biết được 'việc làm' bấy lâu nay của chị bởi vì cán bộ trung tâm tìm đến ngay tận nhà chị để thông báo rõ ràng tình hình về chị ; nghe chuyện, bố mẹ liền tuyên bố từ bỏ không còn nhận chị là con trong gia đình nữa và còn cấm cả thằng Xuân, con Phương sau này nếu có gặp lại chị cũng không được gần gũi, tiếp xúc với người chị lăng loàn, trắc nết kia! Ở trung tâm phục hồi nhân phẩm được sáu tháng, do có tinh thần cải tạo tốt nên chị được trả lại tự do nhưng giờ chị đâu còn nhà cửa, người thân nào nữa đâu mà trở về do đó khi về Vũng Tàu, chị đành phải trôi dạt tới bãi Ô quắn ngày ngủ vờ ngủ vật trong một quán cafe võng chờ tối đến là ra đứng dưới mấy gốc cây không có đèn đường soi sáng để…bắt khách làng chơi với giá rẻ mạt từ 100000-200000đ một lượt. Ở khu vực này, do ít có lực lượng cảnh sát trật tự đến kiểm tra nên chẳng khác gì một phiên chợ tình sôi động, rộn ràng từ khoảng bảy giờ tối trở đi là lũ lượt khoảng mười mấy cô gái lớn có nhỏ có mặt mày phần son lòe loẹt mỗi cô chiếm cứ một gốc cây ; chị Tuyết Xuân lúc bấy giờ do nhan sắc vẫn chưa phai tàn nên tối nào như đêm nấy, chị cũng đểu kiếm được kha khá cỡ năm sáu trăm ngàn, khách tới đây không hề là hạng đại gia thửa tiền lắm của cũng chẳng phải là dân ngoại quốc như Đải Loan, Thái Lan, Hàn quốc…mà chĩ là những thanh niên mới lớn từ hai mươi đến hai mươi lăm thỉnh thoảng cũng có mấy ông trạc tuổi tứ tuần lén ăn cắp của bà xã ở nhả được mấy trăm lén lút ra đây 'mua hoa tìm nhụy'. Mỗi một gốc cây là một giang sơn riêng biệt của một cô kèm theo đó là một thằng thanh niên 'mặcrô'đóng vai trò bảo vệ tuy nhiên có thằng bảo kê luôn cả những hai ba cô thành thử cho nên không ai dám bén mảng xâm phạm tới 'lãnh địa'của ai cả mà yên phận làm ăn trong 'phạm vi quốc gia'của mình ; bọn 'mặcrô'này mỗi tối được 'thân chủ'trả công từ 70-100 ngàn để làm những công việc như canh me công an, chở các cô đến 'địa điểm tập kết'nếu khách hàng có yêu cầu hay sẵn sàng xuống tay trừng trị kẻ nào đó muối mặt quỵt tiền 'quý cô nương bãi Ô quắn'này. Đôi khi có hứng tình lên, 'quý cô' ai nấy đều sãn lòng phục vụ chúng từ A đền Z mà không cần phải trà một xu nào cả, thỉnh thoảng cũng có 'sóng thần'dậy lên đó là lúc mấy cô choảng nhau chí chóe để giành khách, người thắng mặt mày hớn hở rộn ràng còn kẻ thua thì bí xị, mày châu ủ dột, khóc như cha chết ; thăng trầm 'lên xe xuống ngựa'như thương trường cuộc đời, cũng có lúc chị Xuân trong túi không có lấy một ngàn vì trời mưa không đón được khách, thay vì ăn cơm sườn uống cafe sữa đá chị phải xì xụp húp mì tôm nhấm nháp nước suối cầm hơi cố gắng sống cho qua ngày đoạn tháng, thực sự là chẳng biết đến bao giờ chị mới có thể tự chấm dứt được cảnh sống đọa đày lầm than cơ cực này? Cũng may là có một cô là chủ tiệm may nhận chị vào làm công thợ đơm khuy áo vào ban ngày nên dầu sao chị cũng lê lết được mà sống với số tiền được trả thực sự ít ỏi 50000đ/ngày song khi đêm đền, chỉ vì nghĩ làm sao có nhiều tiền để gửi cho hai đứa em chị nhất là thằng Xuân mà chị vẫn cứ phải phấn son lòe loẹt, ăn mặc hở hang ra đứng đường đón khách ; tên 'mặcrô' bảo kê cho chị tuy lớn hơn chị hai ba tuổi gì đó nhưng ngoài tiền công chị trả cho hắn mỗi tối, hắn chẳng hể vòi vĩnh gì chị cả như những tên khác cùng nghề vì vậy mà phẩn nào chị cũng bớt đi được nỗi nhọc nhằn thân thể. Mỗi lần 'tiếp khách', thường là chị hay những cô gái 'buôn phấn bán hoa' khác dẫn khách tới một vài phòng trọ gần đó, sau khi 'xong xuôi' cỡ nữa tiếng sau khách phải trả tiền phòng là 30000đ rồi chia tay khách đi đường khách, chị lại tiếp tục ra đón thêm khách ; có khách ngoải số tiền đã thỏa thuận còn boa thêm cho vài chục ngàn để xin số điện thoại sau này có gì…sẽ liên lạc, có khách 'chơi ngông'vì lúc đầu đồng ý trả 200000đ nhưng rốt cuộc rồi chỉ trả có 150000đ và xuống giọng năn nỉ rằng chỉ còn có nhiêu đó vậy là khi ấy, chị cũng đành phải bấm bụng mà 'ngậm bồ hòn làm ngọt'chứ biết sao bây giờ, chẳng nhẽ lại gọi bảo kê tới xử họ? Các bạn thân mến! Đến đây, tôi xin để cập đến nhân vật thứ hai trong phần truyện này đó là Thanh Xuân-em trai sinh đôi của chị Tuyết Xuân nhé! Sau khi biết mình vướng phải căn bệnh u não ác tính đành phải bỏ học giã từ thầy cô, bạn bè, trường lớp nó tỏ ra thực sự vô cùng tuyệt vọng, chán chường não nề không còn thiết sống nữa, có lần nếu mẹ không phát hiện ra kịp thì có lẽ nó đã tự kết liễu cuộc đời mình bằng mấy chục viên thuốc ngủ rồi ; thêm vào đó, việc người chị ra đời trước nó chỉ có một phút thôi từng cùng nó ôm ấp nhau trong giấc ngủ hàng đêm từ lúc còn thiếu thời cho đến khi lớn lên nay cũng bỏ nhà ra đi biền biệt mấy năm trời càng làm cho nó thêm sống dở chết dở. Vào năm mười bốn tuổi học lớp Tám, sau cái đêm xảy ra 'sự cố chẳng may'giữa hai chị em càng về sau này, khi mỗi ngày mỗi đêm thiếu vắng hình dáng, thân thể, nụ cười của người chị sinh đôi thì Xuân mới chợt nhận ra rằng tình cảm giữa chị và nó đơn thuần ngoài tình cảm chị em ra lại còn một thứ tình cảm khác nữa mà mãi cho đến lúc xa cách chị nó mới bỗng dưng vô tình chợt nhận ra đó là dường như nó đã…yêu chị thì phải? Đối với nó, bố mẹ cũng đểu tỏ ra rất quan tâm, lo lắng cho bệnh tình của nó chứ chẳng phải là vô tâm bỏ bê chi, cứ mỗi tháng họ đểu đưa nó đến bệnh viện xạ trị hóa học với hy vọng có thể kéo dài được cuộc sống của nó được chừng nào hay chừng nấy và do vậy mà những cơn đau đầu thỉnh thoảng mới bộc phát ra với nó ; để tự làm giàm đi nỗi niềm tuyệt vọng vô bờ bất bến ấy vì căn bệnh hiểm nghèo, để nguôi ngoai phần nào sự nhớ nhung người chị sinh đôi, nó đi xin một công việc đánh máy vi tính tại một cửa hàng photo gần nhà, tuy rằng lương hướng chẳng được bao nhiêu nhưng dẫu sao cũng giúp được nó khỏi phải có cảm giác như một kẻ sống thừa.

Cứ mỗi đêm, nằm vò võ cô đơn trong căn phòng trên chiếc giường nệm ấm êm vốn vẫn còn vương vấn đâu đây hơi thở của chị lẫn mùi thơm nhè nhẹ, quyến rũ nơi thân thể chị, Xuân nhiều lúc ôm chiếc gối chị hay kê đầu mà khóc mùi khóc mẫn ; thỉnh thoảng, bố mẹ đi đâu đó thăm bà con họ hàng một vài ngày, con Phương thì đi học Đại học ở Sài Gòn, nhà chỉ còn có mỗi mình nó cùng với bà vú nuôi thì tâm tư nó lại càng trĩu nặng gánh u buồn não nề làm sao? Khi ấy, nó hay mở cuốn album lưu giữ những tấm hình nó chụp chung với chị Tuyết Xuân lúc còn nhỏ hai ba tuồi, đi học tiều học rồi trung học hoặc đi chơi biển, tham quan níu với chị…mà hai hàng nước mắt ngẫu nhiên lăn dài xuống hai gò má nó ; biết được tâm tư thằng con trai, bố nó vẫn thường hay nói với nó rằng 'hãy quên đi cái con chị hư hỏng trời đánh đó đi vì nó không đáng để cho gia đình nhớ thương, tiếc nuối đó đâu', nó chỉ lẳng lặng nghe vậy thôi chứ thực ra thâm tâm nó lúc nào như lúc nấy cũng vẫn không thể nào quên được chị. Chị Phương lúc ở Sài Gòn về thăm nhà, hàng đêm ngủ bên cạnh phòng anh trai vẫn cứ nghe anh ngủ mê gọi lớn một cách thắm thiết 'Chị Xuân!Chị Xuân!'chẳng khác chi gọi một người tình thân ái nhất của anh vậy! Có lần anh bảo chị rằng thế nào anh cũng sẽ đi tìm chị Xuân về mới được để ngộ nhỡ anh mà qua đời không nhìn thấy chị chắc là anh không bao giờ yên lòng nhắm mắt cho được, thỉnh thoảng nhân lúc được chủ sai đi sửa máy vi tính cho khách anh đểu đạp xe đi dòng dòng rảo mắt nhìn ngó mong sao tìm được người chị sinh đôi dễ thương dễ mến của anh ; tình cờ có một anh hàng xóm do bạn bè rủ rê tới bãi Ô quắn tìm hoa kiếm nhụy, anh này biết rất rõ chị Tuyết Xuân nên khi vừa trông thấy chị ở đây là anh ta nhận ra ngay và do cũng nhớ mặt anh ta nên chị vội vàng quay đi một nước, qua ngày sau găp thằng Xuân anh liền vội vàng thông tin cho nó biết ngay. Lẽ đương nhiên, nó chẳng hề nói lại cho bố mẹ nghe chuyện trên vì xét thấy chẳng hề có lợi lộc gi cho chị cả, tối hôm ấy mượn cớ nói với bố mẹ là đi sửa máy vi tính cho khách hàng, nó một thân một mình xách xe đạp chạy tới Ô quắn cách nhà khoảng mười mấy cây số để truy tìm tung tích người chị xa cách nó vốn đã lâu. Đến nơi, hể nó đi qua gốc cây nào là lập tức có ngay một cô gái mặc váy xanh váy đỏ lòe loẹt phấn son bước ra từ sau gốc cây đon đả 'chào hàng'rôm rả đại loại như là 'đi chơi không anh?', 'em mời anh đi được không?' làm nó phải phát hoảng cả lên, trống ngực cứ đập thình thịch như trống ngũ liên ; thấy có một thanh niên mặt mày trắng trẻo khả ái ở đâu đến, cô nào cô nấy đểu mong sao mình sẽ lọt được vào mắt xanh của anh ta, tới gốc cây thứ mười nó chợt đứng sững cả người lại mặc dù đẻn đường hắt ánh sáng lờ mờ tranh tối tranh sáng nhưng nó vẫn nhận ngay ra được cô gái mặc chiếc váy hồng dáng người thâm thấp vừa bước ra sau gốc cây chính là người chị sinh đôi của nó bởi vì chị vẫn như ngày nào đi học, vẫn như lúc nằm cạnh nó trên giường ngủ chứ không hề có gì đổi khác chỉ có điều là khuôn mặt có vẻ già dặn, phong sương hơn trước mà thôi. Chị Tuyết Xuân cũng nhanh chóng nhận ra được em trai liền quày quả bỏ đi một nước chẳng nói chẳng rằng gì vói nó một lời nào cả, chị gọi tên bảo kê đứng đậu xe máy gần đó đến bảo thằng con trai kia đi về nhà giùm chị, cẩn thận hơn chị còn dặn đừng có đánh nó làm gì rồi chị đi mất dạng mặc cho thằng em ở phía sau lớn tiếng gọi tên chị một cách thảm thiết ; thực sự, chẳng phải là chị không muốn nhận em mà chẳng qua chị không muốn nó nhìn thấy chị trong bộ dạng của 'một loải hạc ăn đêm'mà thôi và bởi vì chị hỏi thăm hàng xóm biết rằng lúc này bố mẹ chị thường xuyên ở nhà nên bấy lâu nay dẫu rất muốn về thăm em chị cũng không dám bén gót quay về căn nhà một thuở 'chôn nhau cắt rốn'của chị có thế thôi! Chị định bụng một ngày gần đây chị sẽ về thăm nó, sẽ xin lỗi nó chuyện đêm nay, lúc bỏ nó đi rồi đêm ấy nằm trong phòng trọ chị không tài nào ngủ được cứ mãi khóc lóc nức nở, thảm thiết làm sao ; khoảng nữa tháng sau, tình cờ chị lại trông thấy thằng Xuân lững thững tới tìm chị, lần này chị không bỏ đi như lần trước nữa mà gọi nó tới một quán nước gần đó ngồi nói chuyện với nó, nó một hai đòi chị về nhà sống với nó nhưng chị nói 'dù rằng lúc nào chị cũng đều không quên được em nhưng hiện giờ chị chưa về nhà được đâu, chị hứa là khi nào có dịp là chị sẽ về với em'. Sau khi nhét vào túi nó năm tờ giấy một trăm, chị Xuân bảo nó về nhà đi đừng bao giờ ra đây vì chổ này rõ ràng hoàn toàn không thích hợp với nó, tuy rằng chị chưa thực hiện theo để nghị của nó nhưng dẫu sao thì đêm ấy về nhà ngủ, lần đầu tiên nó mới có được một giấc ngủ say sưa ngon lành như thế coi như là nó vốn dĩ đã toại nguyện lắm rồi! Hai tháng sau, nhân lúc bố mẹ đi Long Khánh dự đám cưới con gái của một người trong họ nội những ba ngày mới về, tối hôm đầu tiên nó lại đạp xe đạp ra Ô quắn trong lúc trời mưa lâm râm, tuy chưa tới tám giờ nhưng do thời tiết cho nên đoạn đường này hoàn toàn vắng vẻ chẳng hề có bóng người hay chiếc xe nào qua lại cả ; tới gốc cây thứ mười-lãnh địa của chị Tuyết Xuân, nó nhìn thấy chị ngồi bó gối sau thân cây dầu to, co ro trong chiếc áo mưa và mặt mày chị có vẻ xanh xao, lợt lạt vô cùng. Chị nói ba ngày nay do tối nào cũng mưa không có kiếm tiền được nên chị chỉ duy nhất ăn bữa trưa mà thôi, nó nói 'bố mẹ đi Long Khánh hết cả rồi, chị về nhà ngủ đi chị!', nghe vậy chị thoáng hơi ngần ngừ lưỡng lự một chút rồi vui vẻ ngồi lên yên sau chiếc xe đạp Martin cho nó chở về sau khi nói với tên bảo kê rằng chị về nhà có việc không cần phải đi theo hộ tống chị. Dọc đường, nó ghé vào một quán hủ tiếu gõ gọi một tô mì hoành thánh cho chị dùng, chị ngồi ăn mì một cách ngon lành đến nỗi như lần đầu tiên trong cuộc đời chị mới được ăn một tô mì hoành thánh vậy, nó còn nói là bà vú cũng không có ở nhà tối nay vì con trai bà bị lên huyết áp phài nằm bệnh viện rồi, bà vú ấy tuy rất hiền lành điềm đạm lại không bao giờ nhiều chuyện nhưng dẫu sao không có bà thì tình hình rõ ràng là thuận lợi hơn so với lúc bà có mặt ở nhà ngộ nhỡ bà lỡ miệng nói ra bố mẹ hay được quả thật phiền phức cho chị bởi vì họ không dễ dàng gì mà chấp nhận sự hiện diện của chị trong căn nhà mà chị đã lọt lòng mẹ chào đời cho đến lúc lớn lên từng chơi 'ít ra nhiều bị'với bọn trẻ hàng xóm làng giềng…Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ xóa hẳn đi lớp son phấn trên mặt, trút bỏ bộ váy 'loải hạc ăn đêm'thay thế vào bằng bộ quần áo đồ bộ bằng vải thun màu xanh dịu mắt mà con Phương để lại trong phòng nó, lúc ấy thằng Xuân mới nhìn nhận ra được vóc dáng thân thương quen thuộc ngày nào nơi người chị sinh đôi của nó ; chị bảo nó ngủ một mình trong phòng còn chị ngủ trong phòng con em út nhưng nó nói 'em có chuyện này rất quan trọng cần nói với chị đêm nay vậy chị ngủ chung với em đi', thấy nó cứ khẩn khoản đề nghị như vậy vả lại dường như đã quá lâu rồi những bốn năm trời qua hiếm gì có cơ hội ngàn năm một thưở như thế này để hai chị em gần gũi mà 'tâm sự loài chim biển'cho nên cuối cùng rồi chị cũng đồng ý. Ngã lưng trên chiếc giường quen thuộc ngày xưa chỉ là hai đứa bé thơ dại nay phút chốc trở thành một cặp nam nữ đồng hai mươi mốt tuổi, chẳng hiểu làm sao mà phút đầu cả hai chị em đều yên lặng chằng ai nói với ai một lời nào cả trái lại cứ mãi miết với những ý nghĩ mông lung, xa vời và những ý nghĩ ấy cứ càng lúc càng làm cho chúng thêm xao xuyến, bồi hồi, bâng khuâng khó tả vô cùng ; chợt bàn tay phải thằng Xuân khẽ nhẹ nhàng, âu yếm nắm lấy bàn tay trái mềm mại của chị Xuân…
-Chị ơi, em nói chuyện này cho chị nghe nhưng chị phải hứa là sẽ không được la em đấy!
-Chuyện gì mà thấy ghê quá vậy? Được rồi, chị hứa! Em nói đi!
-Bấy lâu nay, kể từ ngày chị bỏ nhà đi, em mới thấy được một điều rõ ràng nơi em đó là …. em … yêu … chị!-Giọng nó đến đây bỗng ngập ngừng lạc hẳn đi- Em nói…thật đấy chứ…không phải đùa đâu!

Qua ba lần thầy em trai đạp xe lầm lũi trong màn đêm những mười mấy cây số từ nhà đi tìm mình, sự thực đôi lúc trước kia chị cũng đã nhận ra ở nơi nó có…một cái gì đó không được bình thường khác hẳn với tình cảm chị em bấy lâu nay khi còn đi học đi chơi cùng nhau thành thử cho nên nghe nó tự bạch nỗi niềm riêng vời chị, chị không mấy tỏ ra ngạc nhiên cho lằm ; chị ân cần đỡ người nó ngồi dậy rồi nói :
-Chị biết chuyện đó lâu rồi nhưng em nghe chị nói đây! Mình là hai chị em sinh đôi ruột thịt củng cha cùng mẹ làm sao mà…yêu nhau được? Chị rất cám ơn tình cảm em dành cho chị, rõ ràng chị không thể nào đón nhận tình cảm ấy của em được đâu. Mong em hãy…hiểu…cho chị!-Giọng chị bùi ngùi, xúc động lẫn trong cảm giác bồi hồi xao xuyến bỗng dưng trỗi dậy trong tận sâu đáy lòng chị.
-Em biết đấy-Chị nói tiếp-dẫu cho có thể đón nhận tình cảm của em đi nữa thì xét cho cùng ra chị cũng đâu cỏn xứng đáng nữa bởi vì chị đã hư hỏng lâu rồi, chị là một cô gái đứng đường đón khách em hiểu không?
-Em mặc kệ chị như thế nào đi nữa, em không đoái hoài bận tâm đến chuyện ấy sẽ làm nguội lạnh đi tình yêu bấy lâu nay em thầm trao gửi cho chị. Em xin chị, chị cho em yêu một lần duy nhất này thôi vì em chẳng cỏn sống được bao lâu nữa chị ơi!

Chỉ cần nghe em trai nói thế củng đủ để làm nát tan cõi lòng cứng rắn kiên định của chị Tuyết Xuân trước viễn cảnh mấp mé bờ vực tình yêu loạn luân tội lỗi rồi và càng lúc đầu óc chị càng quay cuồng với ý định là hãy thay đổi tu duy nhằm để cứu với thêm cho em trai được sống thêm trên cõi đời này được lúc nào hay lúc ấy ; lúc bấy giờ, cánh tay phải nó tuy rằng chưa hề có được một lời đồng ý nào từ nơi khóe môi gợi cảm, quyến rũ của chị thốt ra nhưng đã nhẹ nhàng lần lên ôm vòng qua tầm lưng chị thon thả, mềm mại rồi còn bàn tay trái nó thì lại níu khẽ lấy bờ vai xuôi bên phải người chị sinh đôi xinh đẹp tuyệt trần lọt lòng mẹ chào đời trước nó chỉ có một phút đồng hồ mà thôi… Lúc này, bất chợt chẳng hiều vì nguyên nhân nào mà chị Tuyết Xuân lại tỏ ra kích động, run rẫy dữ dội lẫn lộn vởi bao nhiêu nỗi niềm xao xuyến, bồi hồi khó tả đang trỗi dậy nơi tận đày cõi lòng chị còn Xuân thì cũng gần như lâm vảo tâm trạng không khác chi chị mình ; có lẽ do cảm giác tình yêu loạn luân tội lỗi đang bắt đầu hoành hành tàn phá trái tim, khối óc cả hai chị em chăng một khi chẳng cẩn phải thốt lên một lời tỏ tình mật ngọt êm ái nào cả! Đúng như nhân gian thường nói, lời nói có thể không đi đôi với việc làm đâu, có khi miệng thì nói không nhưng hành động lại trái ngược hẳn lại và cũng có lúc, sự phản kháng quyết liệt xảy ra mâu thuẫn với cái gật đầu ưng thuận ; thế mới nói, tâm tư con người lắm lúc diễn biến thật phức tạp, lộn xộn quả thật chẳng biết đường nào ngõ nào mà lần cả, 'sự việc'xảy ra hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng và ý muốn của cả hai chị em sinh đôi dẫu rằng trước giờ, Xuân vẫn thường hay suy nghĩ, nhung nhớ về viễn cảnh ấy giữa nó và chị chẳng hạn đại loại như vậy. Hiện tại, hai thân thể tuy rằng đồng tuổi nhưng khác giới tính đã không hẹn mà cùng xích lại cho sát vào nhau và cô gái mang số phận 'loài hạc ăn đêm'kia ắt hẳn đây là lần đầu tiên nhìn nhận được thế nào là cảm giác tuyệt vời của tình yêu chăng bởi vì khuôn mặt cô đang khẽ xoay về phái bên trái đối diện gần kề với khuôn mặt thằng em trai sinh đôi của mình ; không chần chừ chờ đợi gì nữa, nó nhẹ nhàng lần đôi môi hôn lên mái tóc xiton tém cắt ngắn mềm mại, óng ả, mượt mà, êm ái của chị rồi từ đấy nó làm điểm hôn từ từ, dần dần xuống gáy, xuống cổ, xuống vai chị. Chị lặng yên không nói chi cả, chỉ đơn thuần là dành cho nó những phút giây thư thái, êm đểm tuyệt diệu nhất là thưởng thức mùi thơm nhẻ nhẹ tỏa ra từ mái tóc, từ da thịt chị ; lần lần, nó bắt đầu xông tới tấn công lên khuôn mặt chị lúc nào mà cả hai chị em đều cùng không hay không biết, từ vầng trán chị nó mãi miết hôn lên cặp mắt nhung đen huyền sắc lẽm, từ sống mũi nhỏ nhắn qua hai bên gò má bánh bầu nhô cao lên hai lưỡng quyền lộ rõ nét hoang dại từng trãi. Lẽ đương nhiên, đích đến cuối cùng trên khuôn trăng đầy đặn cùa người chị mà nó muôn chạm đến không gì khác hơn đó chính là hai vành môi chị mềm mại, tươi tắn, thắm đỏ như đóa hoa quỳnh hương vừa mới chớm nở trong vườn dưới ánh sáng ban mai rực rỡ chẳng khác chi hai nữa trái tim cùng có chung một kích cỡ ; không gian trong ngôi nhà một lầu lúc này hoàn toàn vắng lặng tuyệt nhiên chằng hề có lấy một bóng người đang lắng đọng lại, thời gian như đã ngừng trôi bằng chứng là hai cây kim giờ và kim phút nơi chiếc đồng hồ treo tường dưới nhà trệt không còn tích tắc tích tắc chuyển động nữa đấy chính là lúc đôi môi Xuân đang mày mò tìm kiếm hai vành môi chị Tuyết Xuân một cách mãi miết, háo hức thực sự khó tả làm sao!

Tuy có cảm giác phần nào hơi e thẹn, ngường ngượng nhưng chị gái vẫn kiên quyết không chối từ run rẫy mở hé đôi môi mình lúng túng, vụng về đón nhận lấy nụ hôn đầu đời mà em trai trao tặng cho chị với tất cả tâm tình khờ dại, non nớt của một người sắp sửa giã từ dương thế đi về cõi âm ty xa xăm mù mịt ; đúng vào giây phút ấy, vậy là chắc chắn không còn gì có thể chối cãi được nữa rằng tình yêu loạn luân tội lỗi bất chợt đã đến với hai chị em sinh đôi cùng cha cùng mẹ, cùng ngày cùng tháng cùng năm trong nồi niềm say sưa, ngây ngất, đắm đuối, mê mệt chẳng khác chi một cơn gió vừa thoảng qua, một cánh chim vụt bay về phương trời xa thằm nào đó, một dòng nước chảy lăn tăn hay một cánh hoa vừa mới lìa cành! Cảm giác bâng khuâng, bồi hồi lẫn với lo lắng, sợ hãi xen kẽ vào nhau càng lúc càng trỗi dậy mãnh liệt, dữ dội trong cõi lòng cũng như trái tim cả hai chị em càng lúc càng khiến cho chúng vừa hổ thẹn vừa rung động với những gì chúng đang trao gửi, hiến dâng cho nhau ; đích thực không thể nào khác đi được đây là lần đầu tiên chị Xuân mới cảm nhận được thế nào là tình yêu một cách không hơn không kém và lẽ đương nhiên rằng, chị chẳng ngờ tình đầu này không phải là của một người con trai xa lạ dành cho chị mà là do chính thằng em sinh đôi của chị gửi tới. Từ trước tới giờ, kể từ lúc bị lửa vào khách sạn Hừng đông ở khu trung tâm thành phố đánh mất hẳn đi cuộc đời trinh nguyên con gái bởi một tên đại gia Đài Loan có lẽ còn lớn tuổi hơn cả bố chị sau đó bị bắt đưa vào Trung tâm giáo dục lao động rồi trôi dạt tới bãi Ô quắn làm gái đứng đường đón khách mổi đêm, chị coi như bản thân mình không còn gì để mà mất nữa ; chị hận cuộc đời, chị nguyền rủa cuộc đời đã nhẫn tâm xô đẩy chị vào chốn bùn nhơ lầm lạc tận cùng dưới đáy xã hội loài người, chị nghĩ chắc là sẽ không bao giờ có ai nói một lời yêu tiếng thương nào với chị -một cô gái 'Thúy Kiều thời @'này nữa nhưng thực sự chẳng ngờ rằng em trai chị phút chốc lại trở thành…người mà chị hằng mong hằng đợi để có thể phần nào vơi đi nỗi niềm xót xa, đắng cay, tê tái những bốn năm trời đằng đẵng trôi qua lúc nào cũng đè nặng trong chị. Trái tim chị Tuyết Xuân quả thật lấy làm cảm động vô cùng trước tình yêu của Xuân đối với chị tuy rằng là tội lỗi, trái ngang nhưng lại rất thanh tao, vĩ đại và trong sáng bất chấp sự ô uế, nhục nhã mà chị đã từng trãi qua và chính vì suy nghĩ ấy, quan điểm ấy thành thử cho nên chị đã đồng tình đón nhận lấy nó một cách nhiệt tình, phấn khích, rạo rực mà không hề đòi hỏi một điều kiện, một yêu sách nào nơi nó cả ; lúc này, khi thấy nó đang nhẹ nhàng dỉu đỡ chị cùng nó ngã người nằm dài trên tấm nệm ấm êm phủ lớp drap trắng tinh, tuy rằng có phần nào hơi ngường ngượng nhưng tuyệt nhiên chị không hề phản ứng, cự tuyệt gì cả trái lại chị sẵn lòng hòa nhập cùng nó trong yêu đương, ân ái, làm tình. Đêm nay, thực sự là chị không phải 'tiếp khách'như những đêm trước mà là chị bước vào cõi tình thiêng liêng cao cả với em trai, người đang tìm hiểu khám phá thân thể chị hoàn toàn không phải là một thằng thanh niên mới lớn cũng chẳng phải là một ông nào đó lén vợ 'chê cơm nhà đi ăn phở'mà chính là…đứa em sinh đôi ruột thịt lọt lòng mẹ ra đời sau chị chỉ có cách nhau một phút đồng hồ thôi! Thực sự không biết là hai chị em đã hôn môi nhau mấy lần mấy cái rồi bởi vì hai đôi môi của cả hai từ nãy đến giờ cứ mãi miết kết dính vào nhau hoàn toàn không hề rời nhau ra một giây một phút nào cả đến đỗi nước bọt của người này nếu gỉa sử như có tiết ứa ra nơi hai bên khóe miệng thì lập tức được kẽ kia liếm nút lấy sạch sẽ ; bố mẹ chúng thì đang ở Long Khánh, con Phương ở Sài Gòn còn bà vú vào bệnh viên chăm sóc cho con do vậy trong gia đình tuyệt nhiên hoàn toàn chắng có ai mà hay mà biết chi tới chuyện rơm để gần lửa những mười bảy năm qua rốt cuộc rồi đêm nay 'lửa đã bén vào rơm và rơm đang ngùn ngụt bốc cháy'…Thế thực sự mới biết tình yêu không thể nào không dành cho ai, bời vì nó không hề phân biệt giới tính, địa vị, giàu nghèo hay sang hèn, xa lạ hay thân thuộc và cũng chính chiếc giường nệm đặt trong phòng này ngày xưa lúc còn sơ sinh hai chị em từng được bố mẹ đặt nằm cạnh nhau mỗi tối sau đó lớn lên chút nữa thì cứ vào tám chín giờ là hai đứa lên cầm gối đánh nhau cho tới khi mệt nhoài mới lăn ra ngủ…đêm nay lại phút chốc trở thành giường hạnh phúc của cả hai trao tình gửi ái cho nhau ngất ngây, say sưa, mê mệt. Lúc này, hai bàn tay Xuân cũng vừa mới bắt đầu lần lên mày mò lúng túng tháo cởi từng hột nút ốc nơi chiếc áo đồ bộ bằng thun màu xanh dương của nhỏ Phương mà chị Tuyết Xuân mượn tạm để mặc ; hột nút thứ nhất vửa bung ra lập tức tới hột nút thứ hai, thứ ba, thứ tư cuối cùng thì hột nút thứ năm rồi cũng cùng chịu chung số phận như bốn nút trước sau đó, hai bàn tay nó từ từ mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên một cách ngập ngừng, thăm dò vì lúc này, nó vẩn còn tâm trạng rằng sợ chị hờn giận, la mắng nó. Dưới ánh sáng rõ mồn một tỏa ra từ ngọn đèn neon gắn nơi vách tường phòng ngủ, Xuân lẳng lặng ngồi yên ngắm nhìn từng lớp từng lớp da thịt nõn nà, trắng ngần còn hơn cả bông bưởi lộ ra nơi vai, nơi ngực, nơi bụng, nơi eo chị Tuyết Xuân –những hình ảnh mà gần bốn năm qua hầu như đêm nào như đêm nấy cũng đều xuất hiện trong giấc mơ của nó nay thực sự trở thành một thực tế sờ sờ ngay trước mắt nó ; với cảm giác phấn khích hừng hực, nó cúi xuống lần hai bàn tay kết hợp với đôi môi, nó bắt đầu tìm kiếm thỏa mãn những nỗi khát khao, ham muốn nhục dục bấy lâu nay vốn đã manh nha hình thành nên vóc dáng trong tâm trí nó ngay nơi phần trên thân thể người chị sinh đôi xinh đẹp, mỹ miều kia! Lúc khuôn mặt nó vừa mới úp vào giữa hai gò ngực đầy đặn vun tròn của chị không ngớt rung động phập phồng liên tục nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo hơi thở hổn hển gấp rút, miệng nó lần ngậm lấy ngay đầu núm vú phải của chị mà nút lấy nút để nhấm nháp từng giọt sữa tuy vô hinh bất dạng nhưng lại rất thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo vô cùng còn bầu vú trái còn lại lẽ đương nhiên thì nó cũng chẳng thể nào quên đưa bàn tay phải lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách phấn khích cùng cực tột độ. Bởi vì chính xác đây là lần đầu tiên yêu đương, ân ái và làm tình với một người con gái tuy rằng là chị ruột của nó nên quả thật nó rất vụng về, lúng túng, khờ khạo, ngờ ngệch làm sao ấy, nó chỉ hành động theo bản năng sinh lý bình thường của một thằng con trai được tạo hóa ban phát sẵn cho mà thôi nhưng nội chỉ bao nhiêu thao tác lúng túng, vụng về đó của nó cũng đã đủ khiến cho chị nó chết lên chết xuống rồi chứ mà giả sử như nó rành rõi, từng trãi hơn chắc có lẽ chị sẽ không thể nào chịu đựng cho xiết! Thường thường, 'khách hàng'của chị Tuyết Xuân người nào cũng như người nào khi vào cuộc rồi thì ai nấy đểu sỗ sàng, hùng hục nhằm làm cho bản thân họ được thỏa mãn nhục dục một cách ích kỷ mà thôi, họ vội vội vàng vàng như một con gấu đực chứ do họ nào có yêu thương gì chị đâu mà đòi hỏi phải nhẹ nhàng, tế nhị với chi ;

Xuân hoàn toàn khác hẳn với họ, do có tình yêu với chị thành thử cho nên tuy rằng cũng là mày mò, sờ soạng tìm hiều và khám phá thân thể chị nhưng nó biết làm cho chị cũng cùng có cảm giác sung sướng, khoan khoái như nó rất nhẹ nhàng, rất tình tứ, rất lịch sự và tế nhị. Hiện anh chàng đã thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là lần miệng qua ngậm nút nơi đầu núm vú trái của chị cỏn bầu vú phải mà nó vốn dĩ đã 'chán cơm chê cháo'thì nó cũng chẳng hề quên đưa bàn tay trái lên mà tiếp tục mày mò, sờ soạng, nắn bóp ; trước giờ, tuy cũng có nhiều lúc ngủ ở nhà có con Phương nơi phòng sát bên cạnh nhưng vì nào phải là hạng người dâm loàn đâu mà 'không có chị lấy em thế vào'mặc dầu đôi khi tinh thần nó lại bị chấn động, kích thích dữ dội nên nó chưa bao giờ có ý nghĩ xâm phạm em gái của mình. Hai bàn tay chị gái do không muốn tỏ ra thừa thãi ở không chẳng biết làm gì nên nãy giờ từ lâu đã lần lên vày tới vò lui từng lọn tóc đen nhánh nơi đầu em trai một cách âu yếm, phải công nhận rằng lớn lên nó 'xinh trai'vô cùng đến đỗi khi nãy thấy chị ngồi sau xe đạp nó chở đi, mấy cô chân dài mặc váy ngồi trong quán cafe thấy vậy ai nấy đểu trầm trồ bàn tán là 'con Xuân vớ đâu được thằng nào mà đẹp trai ghê!'-vốn họ nào biết được đâu đó là em trai sinh đôi của chị và giờ thì ở ngay tại nhà, hai chị em lại đang cuồng loạn, say sưa, ngây ngất yêu đương, ân ái, làm tình cùng nhau, giả sử như họ mà chứng kiến được cảnh tượng này thì ắt hẳn họ ai nấy đều phải chắc lưỡi thèm khát điên đão lên cho mà coi! Một chi tiết mà tôi quên chưa nói cho các bạn rõ đó là do không phải tôi quên kịch bản đâu mà thực sự ra là do lúc mới về nhà đi tắm chằng may áo ngực chị Tuyết Xuân bị rớt xuống nền phòng tắm nên bị thấm ướt thành thử lúc lên giường ngủ chị không mặc gì bên trong áo đồ bộ ngoài cả ; vì lý do ấy mà phần nào cũng giúp cho Xuân khỏi phải tốn thêm công sức cho một thao tác trên thân thể chị mà thôi! Giây phút này đây, nó ngồi dậy tự cởi bỏ chiếc áo thun kiều ngắn tay màu xám nó đang mặc rồi sau đó nó mới lần lượt kéo hằn hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị, cùng một lúc nó cầm cả áo chị lẫn áo nó để lên mé trên đầu giường nệm ; nó lại tiếp tục cúi xuống hôn mãi hôn miết từ cổ từ vai chị lần xuống tới ngực chị, bụng chị…ngày xưa cách đây khoảng mười hai mười ba năm, hai chị em cùng nhỏ Phương hay tụ họp cùng với bảy đứa trẻ trong xóm chơi 'ít ra nhiều bị'reo hò, la lối vang trời và giờ đây, có tám đứa thảy đêu lưu lạc nơi một phương trời xa lạ nào đó chỉ còn lại nơi đây mỗi hai chị em với tình yêu loạn luân tội lổi nồng nàn, đắm say đêm nay ngay trên chiếc giường của tuối ấu thơ xưa dại trong tình trạng lõa lồ năm mươi phần trăm thân thể. Lúc này, với thao tác ngập ngừng nữa muốn nữa không, nữa thúc giục nữa sợ hãi, Xuân khẽ lần hai bàn tay xuống nơi phần hạ thể chị Tuyết Xuân nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ màu xanh dương chị mặc khính của con Phương lấp lửng tuột xuống khỏi cặp đùi trắng ngần còn hơn cả trứng lột, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài của chị cuối cùng lần lượt ra khỏi hai bàn chân, hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; đối với chị-một cô gái 'bán phấn buôn hương' bốn năm nay thì 'vấn đê này' không còn gì gọi là nghiêm trọng cả giống y như là 'ăn cơm phải dùng đến đũa'thôi nhưng hiện giờ, có lẽ tình thế đã hoàn toàn thay đổi cho nên tâm trạng chị thực sự bồi hồi, xao xuyến xen lẫn với một chút nào đó âu lo, sợ sệt chứ chẳng phải là chị phản kháng, cự tuyệt chi thằng em sinh đôi của chị. Cuối cùng rồi chị cũng đã tự đi đến một quyết định dứt khoát đó là quan niệm của biết bao nhiêu người khác, nếu không yêu thì thôi chứ đã yêu rồi thì cứ yêu cho trót, cho đến tận cùng vì vậy mà chị hoàn toàn không có một chút gì gọi là phàn nàn, giận dỗi nó cả ; tới khi nó tiếp tục lần cởi chiếc quần lót bằng thun voan trắng –mảnh vải cuối cùng còn vướng lại trên thân thể chị che chắn nơi kín đáo nhất trong cuộc đời chị tuy rằng vị trí ấy trước giờ không biết là đã phơi bày ra bao nhiêu lần rồi mỗi khi chị tiếp 'Kim Trọng' hay 'Sở Khanh'…trong quãng thời gian những bốn năm trời qua. Điều đáng nói rằng đêm nay, khi em trai chị tự tay lột bỏ đi lớp vải ấy thực sự lại mang một sắc thái ý nghĩa vô cùng quan trọng, rất lớn lao trọng đại đối với chị vì đấy là bằng chứng hiển nhiên sâu sắc minh chứng đánh dấu cho tình yêu tuy thầm kín, lén lút nhưng thiêng liêng, cao cả của hai chị em trót lỡ trao gởi cho nhau ; nơi mé đầu gường ngù lúc này lại tiếp nhận thêm chiếc quần đồ bộ và quần lót của chị rồi sau đó là thêm cả chiếc quần sort màu xám mà thằng em vừa mới tự tháo cởi ra. Vậy giờ phút này, hai chị em sinh đôi ruột thịt cùng tháng cùng ngày, cùng cha cùng mẹ đều đã hoàn toàn trần truồng lõa lồ da thịt một trăm phần trăm trông chẳng khác nào hai người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất xa xưa hãy còn 'ăn lông ở lổ'; chị Tuyết Xuân thực sự tỏ ra kích động vô cùng hồ hởi, nhiệt tình đón nhận lấy Xuân đang từ từ trườn người tới như con rắn mối thỉnh thoảng ở nơi một bụi rậm nào đó bên ngoài bò vào nhà ngập ngừng, đắn đo leo lên nằm trên người chị một cách vụng về, khờ khạo, lúng túng và ngờ nghệch! Trong lúc hai bàn tay chị không ngớt lần lên vày tới vò lui từng lọn tóc đen nhánh nơi đầu nó thì ở phía dưới, khi hai chân nó vừa mới cọ sát quặp lấy hai chân chị ngay lúc ấy, ngay khít với tâm điểm thân thể chị dương vật nó vừa to vừa dài vừa cứng như một thanh sắt vừa mới lấy từ trong lò rèn ra cũng đã chọt được đầu vào lút bên trong âm đạo chị một cách khá dễ dàng chằng mấy khó khăn chi! Trước giờ, mỗi khi 'tiếp khách', chị đều cẩn thận đưa cho họ 'áo mưa'để phòng 'bị cảm lạnh'kể cả lần đầu tiên chị bị tên đại gia lấy mất đi 'cái quý báu đáng giá ngìn vàng'thì gã cũng đề phòng 'AIDS'như trên và đêm nay ắt hằn là lần đầu tiên duy nhất trong đời, chị mới hoàn toàn không đề cập gì với thằng em về việc 'phòng tránh'; bởi vì chị không muốn cho chị và em trai yêu dấu làm mất đi biết bao nhiêu cảm giác sung sướng khi 'quan hệ' cùng nhau, quả thật đối với chị sao mà những phút giây này lại tuyệt vời, êm đềm đến thế? Lúc này, hai hòn dái em trai tuy hơi xệ dài xuống nhưng lại tỏ ra rất hào hùng hiên ngang gác lên hai bên cửa mình chị gái cũng như trên cặp đùi chị mà màu sắc của bông bưởi vẫn còn thua xa không ngớt phập phồng, co bóp để tăng thêm nguồn sinh lực dạt dào cho phần dương vật hoàn thành tốt nhiệm vụ 'truyền dòng nối dõi'vào cơ thể chị ; từ dưới xương cùng của cả hai chị em lúc bấy giờ, những luồng xung điện kích thích sinh lý cứ mãi miết xuất phát rần rật chạy dọc lên theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy lan tỏa dần ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi khiến cho ai nấy đêu tỏ ra điên đảo, cuồng loạn. Lúc đầu khi mới bắt đầu cuộc tình, lớp drap trắng trãi giường vốn dĩ vẫn còn ngay ngắn phẳng phiu nhưng giờ đây do 'cặp tình nhân tội lỗi trái ngang'này cứ mãi miết lăn qua lộn lại nên chẳng bao lâu đã trở nên nhàu nát, dúm dó trông thật thảm hại làm sao? Theo như lẽ thường tình trên cuộc đời này, tình yêu phải có đi đôi đồng hành song song với tình dục mới đích thực là tình yêu, giống y như vậy cho nên đêm nay trong căn nhà vắng lặng, hai chị em cùng tên Xuân giờ phút này đây coi như là đã cho nhau hết tất cả những gì mà chúng có từ thể xác tới tâm hồn ; tuy rằng trong người không được khỏe do ảnh hưởng của căn bệnh u não ác tính song thằng Xuân vẩn cố gắng làm kéo dài 'mối quan hệ'lần đầu tiên mà có lẽ cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời với chị Tuyết Xuân-người chị đồng thời là người tình trong mơ của nó bấy lâu nay gần những bốn năm trời trôi qua đằng đẵng. Năm phút đã hết, sáu phút, bảy phút rồi tám phút…đến phút thứ mười, cả hai cùng lúc ôm chặt lấy thân thể của nhau, trong khi ấy mười ngón tay móng nhọn tỉa tót rất đẹp sơn màu tim than của chị gái từ nãy tới giờ vẫn không ngớt cào cào liên tục để lại dấu vết nơi vầng lưng trần em trai đúng mười vết xước rướm máu đò hồng ; vậy mà nó tuyệt nhiên chẳng hề thấy đau đớn, xót xa một chút nào cả mới thực sự là hay! Lúc bấy giờ, hai chị em người nào cũng như người nấy cả hai đều lọt vảo trạng thái khoái ngất của cuộc tình loạn luân tội lỗi ngang trái bất chợt xảy ra giữa chúng trong đêm khuya tĩnh mịch, thanh vắng nơi ngôi nhà mà chúng đã chào đời, lớn lên đi học mẫu giáo rồi lên bậc tiểu học, bậc trung học ; cảm giác hiện tại chúng đang cảm nhận được đó là giống như chúng bị lọt thõm xuống một cái vực sâu không đáy thăm thẳm cùng cực hoàn toàn không có điểm dừng và ngay giây phút ấy, dương vật Xuân cũng đang xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo đồng thời rin rít, nhơn nhớt như keo dán sắt vào sâu tận cùng bên trong tử cung chị Tuyết Xuân một cách mãnh liệt, dữ dội vô cùng. Nó úp mặt vào một bên vai phải chị hổn hển thở dốc, khi kết thúc cuộc tình oan nghiệt cũng như nó, tâm trạng chị phàn nào cũng đã rất thỏa mãn hết tất cả nỗi niềm khao khát ham muốn một tình yêu đích thực vốn chất chứa đè nặng cõi lòng chị bấy lâu nay, chị âu yếm hôn lên tóc nó má nó với cử chỉ tình tứ yêu đương của một người đang được hai chữ ân tình mời gọi…Sau đêm tình ấy, lúc chị ra đứng đường đón khách như mọi đêm thì thằng em qua đời ngay trên chiếc giường hạnh phúc và khoảng một tháng sau đó, chị thấy trong người khang khác mới hay là vô tình nó đã để lại bên trong chị….'một giọt máu rơi'; gần ba mươi sáu tháng sau, chị sinh ra một đứa bé gái rất dễ thương, bụ bẫm có khuôn mặt giống hệt như chị, biết chuyện bố mẹ đồng ý cho chị ôm con về nhà ở làm nghề đơm khuy áo tuy rằng họ hoàn toàn coi đó là tinh hoa của 'một vị khách mua hoa'nào đó. Lúc bé gái được sáu tháng, khi đi trên đường về nhà sau giờ làm chẳng may chị bị một chiếc xe ôtô bốn chổ tông phải chết ngay tại chổ do vậy mà trên bàn thờ nhà chị Phương hiện giờ đặt di ảnh của cặp chị em song sinh lúc nào cũng nghi ngút khói nhang ; ngoài kia, trời sảm tối bấy lâu nay lại xuất hiện thêm một lũ trẻ đúng một chục đứa rủ nhau tụ họp lại huyên náo í ới hô lên 'ít ra nhiều bị'./.

Kết thúc lúc 13 giờ 29 phút ngày 15 tháng 8 năm 2014
(Hai mươi Tháng Bảy năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 46 … Xin mời đón xem tiếp Phần 47 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.