Chị Nam – Chương 45: – Botruyen

Chị Nam - Chương 45:


Phần 45: Hai người xa lạ

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Chị Nam và Đại-hai chị em ở phần 41 mang tựa để 'Duy nhất'ngoài cái đêm yêu đương, ân ái ở căn nhà chứa rơm thuộc địa phận xã Bình Sơn, Huyện Long Thành, Tỉnh Đồng Nai ra thì khi lên đến Đà Lạt vui chơi 'xả tress'trong vòng mười ngày còn đến những bốn lần quan hệ thân xác nhau ; lúc trở về Bà Rịa thì có thể khẳng định được rằng tình yêu giữa chúng đã thực sự lên đến đỉnh cao chót vót rồi không còn gì để 'tan đàn xẻ nghé'nữa thậm chí chị còn tính trước với nó là sau khi nó học xong Đại học thì chị và nó sẽ…chính thức sống cùng với nhau, chị hứa hẹn cùng nó rằng chị sẽ không bao giờ ưng ai cả ngoài nó ra tuy nhiên mọi toan tính của hai chị em đến giờ phút này đây vẫn còn nằm trong màn bí mật thăm thẳm mù sương như bầu trời vùng đất hoa Đà Lạt. Cũng như bao nhiêu lớp lớp sinh viên ra trường đều phải tự 'vắt giò lên cổ'để xin việc làm, chị Nam nhà ta do đã có dự tính từ lúc đi làm công tác tình nguyện ở nông trường cao su Bình Sơn-xã Bình Sơn nên chị rất thảnh thơi nộp hồ sơ xin việc ở Sở Y tế Đồng Nai với nguyện vọng công tác ở đây, trong lúc chờ đợi quyết định tuyển dụng chị về Phước Hải xin được giấy phép mở phòng mạch tư ngay tại nhà má Phụng để chăm lo sức khỏe của bà con chòm xóm với giá phải chăng ; còn Đại thì bước vào năm học lớp Mười một tại trường THPT Bà Rịa, cứ mỗi tuần là nó lại xách xe đạp điện (chiếc xe này chị Nam sắm lại cho nó sau sự vụ nó bị cướp xe máy trong ngày chở cô Loan-giáo sinh thực tập đi lên Suối Nghệ)về quê vào chiều thứ bảy để vui chơi với người chị Hai xinh đẹp-người tình dể thương của nó. Vì bà Phụng thường xuyên ở nhà vả lại lúc này dân nhập cư tứ xứ từ đâu tới trú ngụ ở xóm chài mỗi ngày một nhiều lên cho nên tuy rằng có gặp gỡ nhau là vậy nhưng hai chị em bẵng đi rất lâu đến đỗi qua Tết Nguyên đán ấy vậy mà hai đứa vẫn không có dịp để gần gũi quan hệ với nhau lần nào cả ; Sở Y tế Đồng Nai mới hôm sau Tết đã trả lời chị là đến tháng tám có cô bác sỹ phó trạm xá nông trường Bình Sơn nghỉ hưu khi ấy sẽ ra quyết định tuyển dụng chị vào thay vì biên chế ở đây đã đủ theo quy định của UBND Huyện Long Thành do đó chị Nam vẫn vui vẻ với cái phòng mạch bữa có rất nhiều người bệnh ngày thì vắng lặng như tờ. Nói nào ngay, chị chỉ lấy công việc này để rèn luyện chuyên môn thôi chứ cũng không mong là phải hốt tiền của dân vì sau khi trúng số lãnh được những 2,7 tỷ đồng, gia đình chị vốn sống rất thảnh thơi chẳng hể lo toan nghĩ ngợi như lúc trước nữa ; bà Phụng là người thứ hai sau Đại được hay biết chuyện chị trúng số, bà chỉ mừng trong lòng chứ không dám khoe khoang cùng họ hàng láng giềng vì sợ trộm cướp nắm được thông tin khi ấy sẽ là một tín hiệu không mấy chi tốt đẹp cho ba mẹ con bà. Chị Nam cũng đã lên Suối Nghệ mua lại khu rẫy từ cô Hoàng ở cạnh bên sau đó chị nhờ chị họ Thanh Linh-con dì Phi ở Lạng Sơn trờ vào miền Nam sống lên đó chăm sóc giùm, mỗi tháng chị giúp tiền công cho chị ấy 2000000đ và để chuẩn bị cho công việc ở Binh Sơn sắp tới, chị không quản công chạy xe máy chở Đại đi theo lên trên ấy tìm mua một miếng đất ; vừa lên đến nơi, chỉ cần hỏi thăm một người thôi may mắn làm sao chị gặp một ông chủ đang có ý định sang lại khu đất năm sào của ông với giá khá hời là ba trăm triệu, chị liền đi xem thử thì ưng ý ngay vì có sẵn một gian nhà gỗ tuy cũ kỹ nhưng vẫn cỏn vững chắc, thêm một vườn cây ăn trái và một khoảnh trồng rau…Chị đặt cọc năm mươi triệu tiền mặt ngay cho ông ta, hẹn tuần sau lên làm thủ tục sang tên chủ quyền đất thì bỗng dưng có một người đàn ông trạc tuổi như bố Thái nay qua đời đã lâu tới gặp chị khóc lóc, khi ấy mới hay ông này mướn nữa sào đất của ông chủ để trồng rau bán đã hơn một năm nay giờ đây ông chủ bán lại cho chị và yêu cầu ông ra khỏi căn chòi lá lụp xụp mà ông tạm trú từ trước tới giờ, ông chẳng biết đi đâu về đâu nữa vì vợ ông mất lâu rồi, có hai đứa con gái lại ở xa…; ông chủ đất bảo chị Nam cứ quyết định đi, ngẫm nghĩ giây lát rồi chị bảo ông thôi thì chị không cho ông mướn đất canh tác nữa nhưng thay vào đấy, ông lên ở coi nhà và vườn cho chị mổi tháng chị sẽ trả lương cho 2000000đ còn miếng đất ông đã trông rau ở phía sau ông cứ tiếp tục làm…

Thế là chú Đường-người đàn ông kia mừng đến đỗi chảy cả nước mắt, chị cỏn hào phóng đưa cho chú tháng lương đầu tiên rồi lên xe máy trở về Phước Hải ; khi về tới nhà, chị hớn hở khoe với má Phụng là đã mua được một miếng đất tốt ở Bình Sơn rồi, ba mẹ con liền tồ chức một bữa tiệc ngon lành để rôm rã ăn mừng chia sẽ với nhau. Tuần sau, một mình chị trở lại Bình Sơn khi đã cầm được giấy chủ quyền trong tay, chị ở lại đó ba ngày để sắp xếp công việc cho chú Đường, chú này do chưa đến năm mươi tuồi nên sức vóc vẫn còn khỏe mạnh, thân thể cường tráng và tinh thần hãy còn minh mẫn nên chị giao cho việc gì chú đều hoàn thành chỉ trong nháy mắt chẳng hạn chú gọi thợ hồ tới xây một cái cổng sắt ra vào, tráng con đường xi măng dẫn từ cổng vào đến nhà vì đất vùng này là đất đỏ bazan mùa mưa rất lầy lội ; một mình chú mua dây thép gai, cọc bêtông về làm hàng rào cách biệt khu đất của cô chủ với những khu đất khác, ba ngày liền tuy rằng chị chưa hề thấy chú uống rượu nhưng chị cũng dặn hờ chú là không được uống, nếu chú không nghe lời thì chị sẽ cắt không mướn chú làm nữa, chú cười nói rằng chú đã bỏ rượu mười năm nay rồi vì do rượu nên trong một lần chở vợ đi đàm cưới về chú bị lạc tay lái khiến cho vợ té dập đầu xuống đường chấn thương sọ não mà chết (chú kể lại như vậy). Đối với chị Nam, chị sợ tiếp xúc với người uống rượu với lại ở đây chỉ có chị và chú, giả sử như chú mà có say xỉn 'làm ẩu'chị thì rất nguy và dù cho có võ nghệ cao cường đến mấy chưa chắc gì chị địch lại nổi người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ kia nhưng những lẩn trở lên sau, chị mới nhận ra những gỉ chị nghĩ đểu là 'hảo'cả vỉ lúc nào như lúc nấy, chú cũng đều bình thường tỉnh táo đển đỗi chị chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ chú cả. Chú xử sự với chị rất lễ phép, 'một cô chủ hai cô chủ'chưa bao giờ chú cãi lời chị cả ấy có phải không biết là quan điểm của ngưởi làm thuê lúc nào cũng phải làm vừa lòng chủ để tiếp tục được làm việc hay không nhưng quả thật, chị thấy chú tính tình rất tốt bụng, hiền lành, đạo đức và càng ngày chị càng cảm thấy tin tưởng chú một cách thực sự ; thường là mỗi tháng, chị lại lên đây ở hết tuần cuối tuy rằng khí hậu vùng này rất khắc nghiệt, mưa nắng thất thường chứ chẳng được mát mẻ như quê nhà Phước Hải và do vậy, gian nhà gỗ cũng đã được sửa chữa lợp lại mái, sơn phết đẹp đẽ, đồ đạc trong nhà được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp không hề có lấy một hột bụi nào rơi vãi…Gian ngoải chỉ kê mỗi một cái giường sắt nhỏ chị mua ờ chợ về làm chổ ngủ của chủ, bên trong có hai vách ngăn lại bằng gỗ thành buồng ngủ của chị sau cùng là nhà bếp, phòng tắm, phòng vệ sinh được xây bằng gạch tráng men nổi trông thật dịu mắt ; mỗi khi chị tới, ngoài công việc quản gia ra chú Đường còn kiêm luôn cả công việc 'Yan Kancook'nghĩa là nấu ăn cho chị dùng ngày hai bữa trưa và chiều còn chị sáng dậy thì sau khi vệ sinh cá nhân xong, chị chạy xe ra chợ nông trường ăn sáng ngoài đó rồi mua thức ăn kể cả đồ ăn sáng về cho chú dùng. Chú có biệt tài nấu ăn rất ngon, có khi còn trội hơn cả má Phụng ở Phước Hải nữa, chị Nam rất thích món canh bắp cải giò khoanh và món giã cầy do chú nấu và có lẩn chị chở mẹ lên đây chơi thì bà cũng tấm tắc khen chú sao mà nấu ăn ngon quá chừng quá đỗi như vậy, bà mừng là dù sao đi nữa thì con gái bà khi ra đời lại kiếm được một người giúp việc tốt thật là hiếm có nhưng khi ấy, bà cũng không khi nào ngờ rằng không bao lâu nữa con gái bà và chú quàn gia kia vốn là hai người xa lại lại trở thành người tình của nhau trong căn nhà nhỏ bé, kín đáo nằm cách biệt phia sau trạm xá xã chỉ khoảng chừng 50m là cùng. Số là gần đó có hai anh quê ở Bình Định vào chăn bò mướn cho chủ trước chú Đường năm sáu tháng gì đó, lúc trước còn mướn đất trồng rau thỉnh thoảng chú vẫn hay gặp gỡ, nói chuyện với hai anh vào buổi trưa họ dắt một đàn bốn chục con bò tới ăn cỏ cạnh khu vườn rau chú trồng ; lúc chị Nam về đây thay đổi chủ đất, hai anh này nhân lúc ngồi nhâm nhi nước trà trong căn chòi lá lụp xụp phía sau đã nhỏ tiếng bàn với chú là vào nhà chị ăn cướp rồi chia ba sau đấy tìm một nơi nào đó sinh sống vì thấy chị có vẻ 'nhiều tiền lắm của'. Nghe vậy, chú Đường không những không chấp nhận hợp tác với họ mà còn lên tiếng là chú sẽ đi trình báo với công an nếu họ không từ bỏ cái ý định ngông cuồng kia, thế là chú với họ cãi nhau một trận rồi kế từ ngày hôm ấy, hai anh không đến gặp gỡ hay chuyện trò gì chú cả ; chú Đường cũng không nói lại cho cô chủ hay biết vì lo chị sợ nhưng chú bắt đầu cảnh giác để phòng hai tên cướp cạn kia, chú xin tiền chị mua hai con chó về giữ nhà, tối ngủ khi nghe thấy một động tĩnh nào là chú thức dậy đi xem xét ngay coi như thế nào. Ngày qua ngày, đêm hết đêm mọi sinh hoạt vẫn xảy ra bình thường, êm ả trong căn nhà do chị Nam làm chủ và càng lúc, tình cảm giữa chị và chú như có gì hơi thay đổi một chút nên đậm đà, thắm thiết hơn vì ba tuần ở Phước Hải thỉnh thoảng đôi khi đầu óc chị chợt nhớ đến hình dáng ông quản gia hiền lành, chân chất, hiền hậu ; nhờ công sức ông bỏ ra mà vườn cây ăn trái lúc nào cũng sum suê sắp tới mùa thu hoạch, vườn rau lúc nào cũng xanh ngắt và trong mỗi bữa cơm, chị đểu không phải tốn tiển mua rau…

Có lần chị tỏ ra cảm động thực sự khi chị lên Sở Y tế ở Biên Hòa dự cuộc phỏng vấn để làm hồ sơ tuyển dụng, lúc chiều chạy xe Air Black vể chẳng may gặp mưa lớn không núp kịp lại không có áo mưa nên về đến Bình Sơn chị bị ướt mẹp khắp cả ngưởi chằng khác nào chuột lột ; chú đã bắc một nồi nước nóng cho chị tắm còn đon đã đi lấy cả quần áo đồ bộ, quần áo lót cho chị thay và đêm đó, chị cảm lạnh run bần bật cả người khiến chú cũng không tài nào mà ngủ được cứ túc trực ngay bên giường chị. Tuy rằng chị có sắm một tủ thuốc trong nhả nhưng qua ngày hôm sau do thấm nước mưa nhiều nên chị nằm liệt trên giường, khi đó chú không ngại vất vả đưa chị ra trạm xá để điều trị, cô bác sỹ phó trạm khẵng định chị do có mầm bệnh sốt siêu vi trước giờ nay bị mắc mưa nên bùng phát sốt nặng như vậy và sau khi tiêm thuốc, cấp thuốc đặc trị chị được chú đưa trở về nhả tĩnh dưỡng ; vậy là từ một ông quản gia kiêm đầu bếp, lúc ấy chú còn phải lăn ra làm osin chăm sóc sức khỏe cho cô chủ hai mươi bốn tuổi xinh đẹp, dễ thương mà chú nghe đâu là sắp sửa cô chủ sẽ về làm bác sỹ tại trạm xá này, một ngày một lần chú vào buồng giúp chị thay đổi quần áo và chú rất tế nhị đứng xoay mặt ra ngoài khi cô chủ thoát y, lẽ đương nhiên chú còn phải lãnh luôn cả công việc giặt giũ quần áo cho chị. Lúc mới mua đất, chị Nam vẫn còn hay xưng 'tôi'với chú nhưng về sau này, chị lại không xưng như vậy nữa mà xưng bằng 'cháu' gọi bằng 'chú'một cách chân tình thực sự ; khoảng cách giữa hai chú cháu –cô chủ và quản gia lúc bấy giờ vẫn luôn luôn được giữ gìn một cách nghiêm ngặt thấu đáo chứ chưa hề có một tác động nào làm rung động, lay chuyển, sau lần rủ chú Đường hợp tác làm phi vụ ăn cướp không thành hai anh chăn bò kia vốn cũng không sao tử bỏ được ý định kia nên vẫn ngấm ngầm theo dõi đường đi nước bước của chị lẫn chú chờ đợi một thời cơ nào đó thi…sẽ ra tay hành động. Họ chuẫn bị mua sẵn những vật dụng đễ quản thúc chú và chị như dây dù, chanh, dao Thái Lan, khăn đen bịt mặt…và chính vào cái đêm họ đột nhập vào nhả chị Nam để hành động may nhờ có chú ngủ rất tỉnh nên cuối cùng phi vụ họ làm đểu hoàn toàn thất bại cũng là đêm tỉnh nồng nàn, tuyệt diệu giữa cô chủ đẹp ngưởi đẹp nết và ông quản gia khỏe mạnh, lực lưỡng. Kể từ lúc đi chơi Đà Lạt với Đại về tới nay đã mười tháng trôi qua, chị và nó do có nhiều yếu tố ngoại cảnh bất lợi tác động đến khiến cho hai chị em hoàn toàn gần như cắt đứt hẳn đi chuyện quan hệ sinh lý gần gũi do vậy đôi lúc đêm ngủ ở Bình Sơn hay Phước Hải, nhiểu khi chị cảm thấy bản thân chị thiếu thốn, khao khát, ham muốn một cái gì đó ; thành thử ra, vảo đêm bị cướp sau khi chúng tháo chạy cả rồi, nhớ lại chị cũng không ngở rằng chính chị không thể nào kiềm chế được ham muốn nhục dục xác thịt khi nhìn thấy tấm thân lực lưỡng, cường tráng của chú Đường quản gia và rồi cuối cùng, chị cũng đành phái nhắm mắt phản bội Đại lần thứ ba (lần đầu với Vũ-anh họ con bác Thân ở Sài Gòn, lần thứ hai với Trang-bạn học cũ của Đại cũng ở ngay tại địa chỉ trên). Đêm hôm ấy, tình cờ ngẫu nhiên làm sao chị đã âm thầm lén lút bước vào cuộc truy hoan, yêu đương, ân ái, làm tình với ông quản gia của chị lớn hơn chị gần những hai con giáp mặc dù lúc này thằng em út của chị không làm gì tổn thương đến chị ; thực sự là chị chẳng có chi để phải giận dỗi mà trả thù nó cả nhưng không biết vì nguyên nhân gì khiến chị lại đố đốn hư thân mất nết như vậy? Sau này hồi tưởng lại giống y như rằng lúc đó không phải là chị mà là một cô gái khác nào đó vô hình bất dạng đã nhập vào thân xác chị vậy còn chú Đường do trước sau gì thì cũng là một người đàn ông bằng xương bằng thịt thành thử cho nên chú chẳng thề nào làm ngơ cho được trước cô chù trẻ tuổi nhan sắc mặn mà, khả ái, hấp dẫn, gợi cảm và quyến rũ kia! Hai con chó mà chú mua về vốn là giống phóc lai bergiê chì khoảng hơn một năm tuổi sống làm bầu bạn trong nhà với cô chù và ông quản gia quả thật mau ăn chóng lớn và càng ngày càng tò ra quấn quýt, quyến luyến cùng hai người ; ngoại trừ họ ra, bất cứ người lạ nào vào nhà thì hãy coi chừng sẽ chết với chúng bởi ví thính giác của chúng rất nhạy lúc nào cũng như lúc nào nhất là vào ban đêm chỉ cần một chú chuột nhắt đi kiếm ăn lạc loải thôi cũng đủ khiến cho chúng làm náo loạn lên đinh tai nhức óc vậy mà chỉ cần một mẻ bả chó của hai tên chăn bò cướp cạn kia thôi cũng đủ thúc thủ chúng, đưa chúng về bên kia thế giới. Y như người ta nói 'bần cùng sinh đạo tặc', hai anh Chung và Long do gia cảnh họ ngoải Bình Định có thể xếp vào hạng dân cùng đinh vá áo túi cơm thấp hèn nhất trong xã hội, trong khi thiên hạ ăn sung mặc sướng thì ngày nào cũng như ngày nào bữa ăn của họ cũng chỉ là khoai độn cơm ăn với rau muống luộc chấm nước tương thành thử cho nên cả hai đều phải tha phương cầu thực kiếm vài chục ngàn tiến công mà đắp đổi qua ngày lại còn phải làm nghĩa vụ mỗi tháng đều đặn gửi tiền về quê nuôi bố mẹ, em út…chứ hai anh hoàn toàn chẳng phải là dân 'đầu trộm đuôi cướp'hay 'giang hồ cát cứ 'chi cả. Do tình cờ thấy có một cô gái từ đâu tới bằng xe Air Black sang trọng mua đất sửa nhà lại hào phóng đi mướn một ông 'cha kăng chú kiết' nghèo mạt rệp như họ làm quản gia được trả lương 2000000đ/tháng ban đầu họ chỉ ghen tỵ, phân bì với ông ta mà thôi nhưng về sau, họ mới nghiệm ra rằng đích ngắm của mình mới chính là cô chủ vì ắt hẳn cô là con một gia đình đại gia nào đó ở thành phố về đây mua đất an cư lập nghiệp như vài gia đình sống rãi rác trong xã mà họ biết. Sau khi rủ rê chú Đường cùng hợp tác thực hiện phi vụ với vai trò làm 'nội ứng'không thành, hai anh bàn bạc với nhau xét thấy nếu vẫn tiếp tục 'đóng bộ phim hành động'này mà họ là diễn viên chính thì dứt khoát cũng phải tìm cách làm bó tay luôn ông quản gia 'chuột sa hũ nếp'kia mới có thể đi đến thành công mỹ mãn ; trước một tuần xảy ra vụ cướp, hai anh đã một lần đột nhập vào khu đất của chị Nam (lúc ấy chị ở dưới Phước Hài) bằng đường hậu lên nhưng chưa gì hết mà cả hai đã bị hai chú chó rượt đuồi chạy có cờ do hai 'cảnh sát phản ứng nhanh 113 này'hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch dự tính của hai anh. Vậy là hai anh mấy ngày sau, hai ba tối liền sau khi dẫn bò về nhà chủ thì hì hục mua đồ về nấu chế ra một thứ bả chó rất hiệu nghiệm mà họ đã học đượccông thức chế biến khi còn ở ngoài quê, bảo đảm thứ này thì tới cả 'bergiê'chính cống cũng phải đầu hàng nữa là chứ đừng nói chi đến 'phóc lai'; họ dự tính là chủ nhật tuần sau sẽ trở lại nhà chị Nam bời vì họ đã theo dõi, điều nghiên rất kỹ là cứ vào chù nhật của tuần thứ ba trong tháng là cô chủ tới ở cho đến thứ bảy tuần kế tiếp mới về và khi nào cô ấy tới thì may ra mới có nhiều tải sản quý giá như điện thoại di động, laptop, đồ trang sức, tiền mặt…chứ nếu mà không có cô thì cũng chẳng khác nào 'vườn không nhà trống'vậy!

Trong hai anh thì anh Chung năm nay lên hai mươi lăm còn Long thì nhỏ hơn ba tuổi, tình cờ trong lúc đi chăn bò gần chồ căn nhà lá của chú Đường nay là chố chứa dụng cụ lao động như cuốc, cào, cày bừa…nó thấy chị Nam đứng nói chuyện với chú khi chú đang tưới rau, nhan sắc khả ái cộng với những đường cong gợi cảm hấp dẫn trên thân thể cô chủ sau lớp áo vải phin chưa chi mà đã nhanh chóng làm cho nó nảy sinh thêm…một ý đồ tội ác khác nữa. Nó yên lặng chẳng hề nói cho anh Chung biết 'cái ý nghĩ riêng tư'ấy của nó làm gì cả, cho đến lúc cùng anh bạn đồng hành phân công nhiệm vụ chính thức trong vụ đột nhập cướp của thì nó lại mau mắn dành phần quản thúc cô chủ còn ông quản gia kia để cho anh Chung mặc tình xử lý ; nó nghĩ có như vậy thì khi ấy nó mới có cơ hội thực hiện đúng theo 'dụ định riêng'của mình đó là sẽ 'làm thịt'luôn cô ta bởi vì trước sau gì thì cũng là tội, thôi thì cứ phạm thêm tội nữa thì cũng là tội có làm sao đâu? Lẽ đương nhiên rằng anh kia chẳng hề mảy may biết chút xíu nào về dự định manh nha trong đầu óc nó bởi vì nó nghĩ nếu nói ra thì thế nào anh ta cũng phá hỏng kế hoạch này của nó có khi còn tìm cách 'hớt tay trên'nó cũng chưa biết chừng do ở ngoài quê Bình Định hai người chẳng qua chỉ là hàng xóm láng giềng ở gần nhà nhau mà thôi chứ đâu phải là anh em hay bà con họ hàng gì cho cam! Thêm một chi tiết nữa là chú Đường cũng chẳng phải là hạng người tay mơ bình thường đâu, do tính tình chú ít nói lại không hề khoe khoang nên thực sự chẳng ai biết được rằng chú rất tinh thông võ nghệ, tuy không ngang hàng như một diễn viên điện ảnh Hồng Kông nhưng cả hai anh Chung và Long đối với chú thì 'không là cái đinh gì cả' và chị Nam vì thời gian tiếp xúc gần gũi với chú chưa được nhiều thành thử chị khó mà biết hết được con người ông quản gia của chị như thế nào…Đúng y như dự đoán của băng cướp chăn bò, vào khoảng gần trưa chủ nhật ấy, chiếc xe Air Black màu nho chở chị thằng Đại từ Phước Hài lên đến Bình Sơn, cũng như những lần trước chị đi tắm rửa để rũ sạch bụi đường trên người trong khi đó thì chú Đường lễ mễ xếp trái cây chị mua ở ngoài chợ Long Thành vào đĩa rồi đặt lên cái trang thờ bằng gỗ sơn phết màu đỏ rất đẹp được đặt trên hai cái gọng sắt đóng nẹp chặt vào vách giữa nhà ; mỗi lúc không có cô chủ, lúc nào cũng như lúc nào chú đều ở trần trùng trục chỉ mặc mỗi quần dài ngày cũng như đêm nhưng khi có chị, chú lịch sự mặc áo vào chỉ khi nào tối đi ngủ mới cởi ra bất kể là trời tạnh ráo hay mưa dầm dề. Sau khi thân thể sạch sẽ, mặc quần áo đồ bộ vào cho mát, chị ra ngồi dùng bữa trưa với chú rồi vào buồng trong ngủ tới khoảng hai ba giờ chiều mới thức dậy, khi ấy chị chẳng biết là ông quản gia đang làm gì nữa ở ngoài vườn nhưng có điều là chú đã pha sẵn cho chị một ly cafe sữa đá rất ngon để sẵn nơi bàn làm việc của chị ở gian nhà ngoài như thường lệ ; chị lấy laptop mang theo từ Phước Hải lên vào mạng Internet nghiên cứu một số tài liệu y khoa, chiếc máy ấy do chị dành dụm tiền mua được vào khi mới vào học năm thứ nhất trường Đại học Y dược mới đó mà gần sáu năm trời rồi vì giữ gìn cẩn thận nên trông vẫn còn như mới. Năm ngoái, đi ra Đà Lạt chơi với Đại, với khoản tiền trúng số chị cũng không ngần ngại gì mà mua tặng cho nó một cái laptop bởi chẳng bao lâu nữa nó cũng vào đại học nếu sinh viên mà không có máy tính xách tay làm dụng cụ học tập thì chẳng khác nào kẻ tật nguyền cụt cả hai tay lẫn hai chân ; hiện tại mặc dầu chị sắp sửa đảm đương nhiệm vụ của một bác sỹ nhưng do bản tính hiếu động ham học hỏi nên chị vẫn thường xuyên tự trau giồi kiến thức chuyên môn, ngay cả đến sách vở chị ghi chép những năm năm trời nơi giảng đường Đại học cho đến ngày hôm nay chị vẫn còn lưu giữ đầy đủ huống chi là…Chú Đường lẽ đương nhiên là chú chẳng hề biết tin học, vi tính gi cả, những kiến thức ấy chú hoàn toàn mù tịt như một đứa trẻ lên ba trái lại chú chỉ giỏi làm công việc nương rẫy, vườn tược, đồng áng thế thôi ; mới đây, chị Nam có nói với chú là khi nào chị chính thức làm việc ở đây thì chị sẽ tìm mua một miếng ruộng trồng lúa nước liệu chú làm nổi không thì chú không nói gì chỉ lặng thinh gật đầu đồng ý ngay mà không cần phải có điều kiện chi cả. Số là chú có hai đứa con gái, đứa lớn hai mươi ba còn đứa nhỏ cũng đôi mươi đều đã thành gia thất nhưng cũng cùng chung một kiếp nghèo như chú nên khi nghe cô chủ nói về việc mua ruộng canh tác chú mừng trong bụng dự định là sẽ đi tìm chúng về đây lãnh ruộng của cô chủ làm ăn sinh sống bởi từ ngày vợ chú qua đời cho đến nay, chú tuyệt nhiên không còn liên lạc gì với chúng cả và chú cũng chẳng hề biết chúng trôi dạt về đâu nữa, nghe nói hình như là chúng ở Hậu Giang hay Tiền Giang gì đó…Nghĩ là nghĩ vậy, chú vẫn chưa hề hé răng nói một lời nào cho chị Nam hay vì chị chì nói vậy thôi chứ đã mua bán gì đâu, khéo mất công nói ra e rằng cô chù lại đánh giá chú là 'thấy người sang bắc quàng làm họ' thì phiền ; đến đây, xin mời các bạn bắt đầu theo dõi diễn biến vụ cướp do hai anh chân bò chủ mưu cùng nhau thực hiện các bạn nhé! Cơm nước buổi tối xong xuôi, thấy trong người mệt mỏi rã rời nên chỉ khoảng bảy giờ hơn, chị Nam đã vào buồng và do bộ đồ bộ mặc trên người có vẻ hơi chật nên chị thay bằng bộ quần áo vải phin màu hồng sau đó ngã lưng xuống chiếc giường gỗ lim lên nước bóng láng trãi tấm đệm phủ lớp drap trắng êm ái dần dần chị ngủ thiếp đi lúc nào không hay ; lúc ấy, hai anh Chung và Long đã ẩn núp sẵn sau bụi tre gần căn nhà lá chứa đồ, chịu đựng cho muỗi chích mãi đến chín giờ mới bắt đầu ra tay hành sự, anh Chung thủ dao Thái Lan còn Long cầm cây ba trắc và mỗi người đều giắt thêm dây dù, băng keo dàn, chanh trái lò dò từng bước tiến vào khu đất của chị sau khi dùng kềm cộng lực cắt dây thép gai. Việc làm đầu tiên là hai anh đặt hai cái đĩa chứa bả chó nơi một khu đất trống sau nhà chị để nhử 'hai cảnh sát 113', loại bả này có một mùi mà bất kỳ giống chó nào cũng đều dễ dàng đánh hơi thấy để lần tìm đến ; y như rằng, chỉ chưa đầy năm phút sau hai anh đã nhìn thấy hai chú chó xuất hiện lần đến chổ đặt hai cái đĩa và cũng chưa đầy năm phút sau, chúng đều ngã vật ra tại chổ hồn lìa khỏi xác, khi ấy hai anh mới yên tâm tiếp tục áp sát vào gian nhà.

Đèn ngủ màu xanh dương nơi buồng ngủ chị Nam và đèn tròn ngoài nhà trước tỏa sáng lờ mờ hắt ra bên ngoài, trong nhà thật yên ắng chứng tỏ cả chủ lẫn quản gia đều đã ngủ say nhưng hai anh đã thực sự lầm to vì ngay lúc ấy trong nhà chú Đường vừa mới tỉnh giấc nhưng chú vẫn nằm yên nơi chiếc giường sắt ở gian ngoài bởi chú mọi đêm vào lúc này chủ vẫn thường nghe thấy tiếng hai con chó rượt đuồi gì đó ngoài sân nhưng lạ lùng thay, đêm nay chú lại không hể nghe thấy âm thanh ấy. Biết là có chuyện song chú vẫn giả đò ngủ xem động tĩnh thế nào, lúc bấy giờ anh Chung và Long đều dùng vải đen bịt kín gần hết cả mặt chỉ chừa có hai mắt ; anh Chung tấn công vào cửa trước còn Long bọc hậu cửa sau, do cửa trước và cửa sau nhà chị Nam đều bằng gỗ cài khoen móc bên trong nên hai anh dùng dao chèn vào khe cửa chỉ chưa đầy một phút sau đã bật được chốt cài bung ra. Chú Đường từ trong giường bật dậy vén mùng chui ra đúng lúc chú thấy cánh cửa trước bật ra rồi một bóng người mặc quần áo đen từ trên xuống dưới bịt mặt thủ dao Thái Lan xông vào, nhanh như cắt chú nhào tới đá rớt dao nơi tay hắn rồi tới tấp đánh vào mặt vào bụng hắn khiến cho anh Chung phải thối lui ra ngoài rồi tháo chạy, chú rượt theo anh ta ra tới ngoài vườn trước ; lúc bấy giờ thì Long đã vào tới tận buồng chị Nam bằng cửa sau một cách dễ dàng, chị vừa tỉnh giấc chưa kịp định thần lại thì nó đã nhanh nhẹn trói hai chân cùng hay tay chị lại bằng dây dù, dán miệng chị lại bằng băng keo. Nó chưa tính là sẽ cướp của chị bất cứ thứ tài sản nào cả mà nó chỉ tính đầu tiên là sẽ cướp trước tấm thân thể mỹ miều của chị đã nhưng chưa gì nó đã lãnh đủ một cú đá như trời giáng của chú Đường từ phía sau vào lưng chút xíu nữa là té chúi nhũi xuống sàn ; nó hoảng hồn phóc ra khỏi buồng, tông cửa sau chạy mất dép, vậy là vụ cướp do hai tên chăn bò thực hiện đã hoàn toàn kết thúc trong thất bại thảm hại, chúng không cướp được của cô chủ Phương Nam thứ gì cả và về phía gia đình bị hại chỉ hy sinh…hai chú chó rất đỗi khôn ngoan, lanh lợi. Khi rượt theo anh Chung ra phía vườn trước, thấy anh đã chạy thoát được ra khỏi khu đất bằng cách leo qua hàng rào, do đã biết thủ phạm là ai rồi nên khi ngẫm nghĩ là tại sao chí có một thằng mà thôi còn thằng kia đâu nên chú Đường lật đật chạy trờ vào nhà và kịp thời giải cứu cho cô chủ ; chú ra đóng chặt cửa trước và cửa sau lại rồi vào buồng tháo dây dù nơi chân chị, lột băng keo dán miệng chị vì khi ấy chị chỉ ú ớ trong cổ họng…
-Cám ơn chú nhiều lắm! Nếu mà không có chú ở đây…chắc cháu chết mất?
-Cô xem lại trong này coi có mất gì không? Để tôi đi báo công an mới được!
-Thôi đi chú, dẫu sao thì mình cũng chẳng mất mát gì, gọi họ tới cũng thêm phiền cho mình chứ được lợi lộc gì đâu!
-À, còn hai con chó, để tôi đi xem thử!

Chủ mở cửa sau ra ngoài một lúc rồi trở vào nói :
-Tội cho hai con chó bị chúng thuốc chết hết cả rồi cô ơi!
-Vậy sao? Ủa tay chú bị sao mà bị thương thế kia?

Nhớ lại lúc nãy, khi đánh anh Chung chú có bị hắn xô ngã té vào cánh cửa chẳng may cánh tay trái của chú do vô tình cọ sát mạnh vào đấy nên bị xây sát da tay giờ đây nghe cô chủ nói, chú mới cảm thấy đau rát vô cùng nơi vết rách chảy máu ròng ròng ; chị Nam bảo chú ngồi xuống giường rồi chị nhanh nhảu ra ngoài mở tủ thuốc lấy vải băng, bông gòn, thuốc sát trùng trở vào buồng vậy là chị có dịp để lại trổ tài của một bác sỹ ngành đa khoa rồi đấy! Chị ngồi một bên sát với chú Đường dùng kéo gắp bông gòn thấm thuốc sát trùng lau sạch vết rách nơi tay chú, băng lại cẩn thận gọn gàng bằng vải băng trong khi ấy chú ngồi lặng yên lần đầu tiên ở đây để cho chị chăm sóc như một đứa trẻ…
-Thật là ngại khi cô giúp tôi như thế này!
-Có gì đâu chú! Giờ thi tôi và chú cũng như là người một nhà mà!

Lúc này, bất chợt chị Nam mới nhận ra được là ông quản gia đang ở trần trùng trục nên dù muốn dù không thì chị cũng đã nhìn thấy hết những bắp thịt vạm vỡ cuồn cuộn trên thân thể người đàn ông góa vợ này và cũng lúc này đây, vô tình một cảm giác ham muốn bỗng trỗi dậy trong con người chị khiến chị không khỏi xao xuyến, bâng khuâng và vì vậy mà cặp má xương xương nơi mặt chị cứ hồng đỏ cả lên. Chẳng biết suy nghĩ thế nào mà sau khi dọn dẹp dụng cụ băng bó xong, chị Nam trở vào buồng ngồi xuống cạnh chú Đường rồi bất chợt chị cầm nhẹ lấy bàn tay phải đen đũi, gân guốc của chú đặt hờ lên vai chị…
-Ấy chết, cô…làm sao vậy?-Chú nói giọng hốt hoảng.
-Cháu…cháu-Chị Nam ngập ngừng-Chú…không thích…cháu à?
-Ôi trời, tôi…sợ tội…lắm cô ơi!

Bấy giờ, chú Đường mới chợt nhận ra khoảng cách giữa chú và cô chủ Phương Nam quả thật là như một số không, bàn tay chú đặt hờ lên bờ vai chị bỗng chốc đã bắt đầu hơi nhúc nhích cử động ; vì vốn dĩ cũng là một thằng đàn ông bình thường khỏe mạnh như thiên hạ nên chú ít nhiều cũng phải nuốt nước bọt ừng ực trước những đường cong gợi cảm, hấp dẩn nơi thân thể chị…
-Không sao đâu chú! Chỉ có…cháu…và chú…thôi!

Như vậy, lời nói của cô chù chẳng khác chi là bật đèn xanh cho ông quàn gia rồi còn gì nữa, chỉ đợi như thế thôi là bàn tay phài chú Đường chậm rãi lần xuống ôm nhẹ choàng qua vầng lưng tôm mềm mại của chị thằng Đại, cả hai cùng lúc xích người ngồi sát vào với nhau, lặng yên trong hơi thở không thốt lên được lời nào nữa và hai cặp mắt họ đang bắt đầu mãi miết nhìn nhau âu yếm, tình tứ vô cùng. Chú kề môi hôn lên mái tóc uốn lượn xiton mềm mại, óng ả, mịn màng như nhung tựa lụa của chị từ đấy hôn lần xuống hai bên mang tai chị, xuống gáy chị lần qua trán lên mắt rồi lên cái sống mũi nhỏ nhắn cùng hai gò má hồng hồng cô chù xinh đẹp và sang trọng ; cặp mắt nhung tuyền chị nhắm lại sẵn sàng đón nhận một tình yêu mới mẻ, lạ lẫm từ nơi người đàn ông lớn hơn chị những hai mươi hai tuổi ban tặng cho chị đêm nay ở vùng nông trường cao su Bình Sơn khắc nghiệt này. Đôi môi dày của chú lúc này khẽ chậm rãi mày mò tìm kiếm đôi môi chị tươi tắn, thắm đò, mềm mại và thật dạn dĩ làm sao, tuy vẫn còn một chút gì đó gọi là e thẹn ngượng ngùng nhưng chị lại đồng tình ngoan ngoãn đón nhận lấy nụ hôn đầu đời với ông quản gia bấy lâu nay luôn luôn lo toan, chăm sóc cho chị từng miếng ăn giấc ngủ kể cả khi bệnh hoạn 'trái gió trở trời'; chị tỏ vè sung sướng, khoan khoái lẫn lộn với một cảm giác nũng nịu ngất ngây cùng với chú bước vào cõi tình say đắm, nồng nàn ngay tại căn nhà chị mới vừa tậu được khi mới giã từ kiếp sinh viên ra đời làm việc. Rõ ràng là hai người tuy chênh lệch tuổi nhau rất nhiều như hai bố con song giữa họ trước sau gì cũng vẫn là hai người xa lạ không cùng huyết thống thành thử cho nên họ có yêu nhau đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì là tội lỗi! Theo đà dìu đỡ thật nhẹ nhàng tế nhị của chú Đường, chị Nam ngã người nằm dài xuống tấm nệm mouse dày ấm êm cùng với chú cả hai bắt đầu lăn qua rồi lại lộn trở lại trong vòng tay ân ái dạt dào tình yêu thương cảm kích lẫn nhau, lúc đầu còn hơi lúng túng ngượng nghịu nhưng càng về sau thì cả hai lại càng cảm thấy rừng rực khắp người do ngọn lửa dục tình bùng cháy một cách dữ dội thiêu đốt trái tim lẫn lý trí nên cô chủ và quản gia cứ mãi miết thỏa mãn nhục dục ham muốn nơi thân thể lẫn nhau. Chị lần hai bàn tay sờ soạng khắp những bắp thịt nảy nở cuồn cuộn nơi vai chú, nơi hai bắp tay chú, nơi ngực chú vì những cảm giác ấy từ trước đến giờ chị chưa bao giờ tìm thấy được nơi Đại đã từng quan hệ với chị biết bao nhiêu lần, nơi Vũ-anh họ ở Sài Gon, nơi Trang-thằng bạn bụi đời của Đại ; còn chú thực sự mà nói đây là lần đầu tiên trong cuộc đời chú mới có cái diễm phúc được tìm hiều, khám phá thân thể một cô gái trẻ đẹp như thế này, vợ chú qua đời đã mười năm nay cũng ngang tuồi chú nhưng bà làm sao mà có thể sánh được với cô chủ vả lại từ khi hai đứa con gái lớn lên thì hai vợ chồng dường như cũng đã quên hẳn đi 'chuyện gối chăn'rồi thì phải cho nên nỗi niềm ham muốn, khát khao xác thịt bấy lâu nay tiềm ẩn bên trong người chú đêm nay mới thực sự trỗi dậy bùng phát một cách mãnh liệt, dữ dội vô cùng. Ngập ngừng rồi quyết định, quyết định xong lại ngập ngừng, hai bàn tay chú Đường lúc bấy giờ mới dàm lần cởi từng hột nút bóp nơi chiếc áo vải phin màu hồng mát rười rượi của chị Nam, nút thứ nhất bung ra tới nút thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng, hột nút thứ năm nơi áo chị cũng lại cùng chung số phận như bốn hột nút kia ; sau khi mở rộng hai vạt thân áo trước chị sang hai bên, dưới ánh đèn ngủ màu xanh dương dìu dịu chú mê mẫn cả người khi thực tế sờ sờ ngay trước mắt chú từng mảng da thịt trắng ngần còn hơn cả bông bười nơi phần trên thân thể cô chủ mà trước giờ chứ chưa khi nào có ý nghĩ muốn được nhìn ngắm nữa là…Với một thao tác thật nhẹ nhàng khéo léo, hai bàn tay chú lần xuống dưới lưng chị mày mò một chút là chú đã tháo xong hai cái móc nhôm nhỏ cài vào hai cái lỗ khoen cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực chị mặc ; lúc bấy giờ, sau khi tháo chạy ra khỏi nhà chị Nam bằng cửa sau thoát khỏi khu đất nhà chị Nam, Long núp vào một đám lau sậy um tùm để trốn lẽ đương nhiên nó đâu có ngờ rằng giờ phút này đây, ông Đường quản gia 'cha căng chú kiết'kia lại đang nghiễm nhiên thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt cô chủ-cô gái mà nó bấy lâu nay thầm để ý đến và còn dự định luôn cả tới việc cướp đi 'cái trong trắng'của cô chứ không màng gì đến laptop, điện thoại Iphone, tiền bạc…Sau khi cầm áo ngực chị Nam để lên phía mé trên đầu giường, chú Đường không còn thiết phải làm chuyện gì khác nữa ngoải việc cúi xuống vửa hổn hển thở vửa chiếm đoạt da thịt nơi vai chị, nơi ngực chị, nơi bụng nơi eo chị ; dù chú không để râu nhưng nơi mép và dưới cằm chú có hai hàng ria ngắn củn cởn, mỗi lúc miệng chú lần tới đâu thì y như rằng chị nổi cả gai ốc tới đấy vì hai hàng ria ấy của chú cứ mãi miết cọ sát vào da thịt chị khiến chị có cảm giác vửa sợ hãi vửa thích thú, khoan khoái, sung sướng vô cùng.

Lẽ đương nhiên, lúc này má Phụng ở Phước Hải còn Đại thì ở Bà Rịa hai người thân yêu ấy của chị không thể nào ngờ được rằng hiện tại chị đang yêu đương, ân ái, làm tình thật cuồng nhiệt, ngất ngây cùng với ông quản gia bằng tuổi bố Thái nơi nông trường cao su Bình Sơn xa cách những hơn bốn mươi cây số ; đêm nay, sau vụ cướp không thành của hai anh chăn bò, không gian quà thật tĩnh lặng yên lắng làm sao chính vì vậy mà cả chị Nam lẫn chú Đường-hai người xa lạ đều cùng cảm thấy yên tâm, tư do, thanh thản trong tình yêu bất chợt họ mang đến cho nhau để mà bù đắp lại những chổ trống vắng hãy còn thiếu sót trong con người cũng như trái tim, tâm hồn họ. Lúc bấy giờ, cả chiếc áo vải phin củng áo ngực của chị lẽ đương nhiên đểu cùng hững hờ nằm chung một chổ ngay nơi mé đầu giường nệm của cô chủ, chiếc giường này chị mới mua lúc sửa nhà lại xong cùng với chiếc giường sắt đặt nơi gian nhà ngoài từ chợ Long Thành chở vào đã gần hai tháng nay lại không mời chẳng gọi phút chốc trở thành giường hạnh phúc ấm êm, tuyệt vời của chị và chú quản gia-hai người xa lạ ; giờ có lẽ chị tuyệt nhiên mảy may không còn nhớ gì đến Đại –thằng em và cũng là người tình chị thương yêu nhất từ trước đến giờ, chị lặng yên đón nhận những gì mà chú Đường ban phát cho chị đồng thời ngược lại chị hiến dâng, trao tặng những gì mà chị có nơi thân thể chị cho chú hưởng thụ, thưởng thức và làm chủ, chiếm đoạt. Lúc bấy giờ, không gọi mà thành cũng như không hẹn mà gặp, cả anh Chung và Long đểu thất thểu đi về căn chòi lá ọp ẹp cạnh chuồng bò –nơi ở của hai anh với tâm trạng thất vọng não nề sau phi vụ nhập nha cướp của thất bại thảm hại, chẳng ai buồn nói với ai lời nào cả cứ lẳng lặng chui vào chiếc chõng tre cố gắng dỗ giấc ngủ mỏi mệt ; nằm hồi lâu, chẳng anh nào ngủ được bởi vì cà hai đều nơm nớp lo sợ bên 'gia đình bị hại'sẽ đi trình báo công an truy lùng họ và họ lại ở cách đó không xa gì mấy vả lại thế nào ông Đường quản gia sẽ nhận diện được hai anh, thế nào trước sau gì công an cũng sẽ lần đến đây cho mà xem…Thế là hai anh trở dậy vơ vào hành lý, đồ đạc kẻ trước người sau âm thầm lặng lẽ rời khỏi nơi tạm trú 'không một lời từ biệt', trong đó Long là người buồn nhất vì chẳng phải do không cướp được laptop, điện thoại, tiền bạc của chị Nam mà là nuối tiếc tấm thân hấp dẫn, gợi cảm của chị thay vì nó được thưởng thức, hưởng thụ nhưng cuối cùng đổi lại chính là…ông Đường 'cha căng chú kiết' ; bấy lâu nay, chú vốn là thân phận một kẻ làm thuê ở mướn nhưng đêm nay, ngẫu nhiên chỉ một bước thôi mà chú đã trở thành 'ông chủ'của thân thể mỹ miều bốc lửa của cô chủ ở quê nhà Phước Hải lên đây lập nghiệp, sắp sửa sẽ chẳng còn bao lâu nữa đảm nhiệm vai trò của một bác sỹ làm việc tại trạm xá nông trường cao su Bình Sơn này. Hiện tại, ông quản gia nghẻo khổ, bần cùng đang mãi miết yêu đương, ân ái và làm tình một cách nồng nhiệt, cuồng say cùng với cô chủ sang trọng, quý phái ; trong khi miệng chú nhẹ nhàng lẩn ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo vô hình bất dạng thì bàn tay phải chú cũng không quên đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái còn lại nơi ngực chị. Để đáp lại thao tác ấy của chú Đường, chị Nam cử động hai bàn tay búp măng mềm mại không ngớt vày vò từng lọn tóc muối tiêu trên đầu chú vốn lúc nào cũng được cắt ngắn lên cao ráo, sạch sẽ ; đêm nay, không còn gì có thể chối cãi được nữa, gian buồng ngủ hàng đêm của chị bỗng chốc trở thành buồng hoa chúc mà nhân vật chính là chị và chú còn chiếc giường sắt nơi nhà ngoải dĩ nhiên là hoàn toàn trống trơn, chẳng hề có ai cả sau vụ đột nhập cướp của không thành của hai anh chăn bò duy nhất chỉ…hy sinh hai chú chó phóc lai bergiê vắn số.

Rõ ràng, tuy là mới khoảng chừng nữa cuộc thôi nhưng chị đã phải thừa nhận rằng người đàn ông bằng tuổi bố Thái này quả thật rất có nhiều kinh nghiệm, sành sõi, thành thạo, tinh vi và điêu luyện trong từng thao tác thỏa mãn nhục dục xác thịt trội hơn gấp bội phần so với Đại, Vũ hay Trang-ba người tình trước giờ của chị khiến chị đến lúc này đây, chưa chi đã cảm thấy có biết bao nhiêu nước nhờn tiết rỉ ra từ nơi âm đạo chị rồi ; mặc dầu thế nhưng dẫu sao thì chúng ta cũng đừng kết tội chị là 'hạng gái làng chơi trác táng'mà hãy nên thông cảm cho chị bởi vì chị khó có thể nào tự kiềm chế, tự quản thúc được nỗi niềm ham muốn, khát khao sinh lý bình thường như bao nhiêu người phụ nữ khác…Trong lớp Y23 trường Đại học Y dược của chị vừa qua có một cô người gốc ở Thừa Thiên-Huế vào cùng ở chung ký túc xá và cùng phòng với chị cũng ngang bằng tuổi chị. do nhan sắc chẳng đến đỗi nào nên ngoài thời gian lên giảng đường ra, vì gia cảnh nghèo khó nên cô này thường hay đi làm tăng thu nhập bằng cách…qua đêm với các quý ông đại gia thừa tiền lắm của ; hơn một năm sau, biết chuyện nên nhà trường đã ra quyết định đuổi học cô vĩnh viễn thế còn chị Nam thì chẳng qua chỉ là ba cái chuyện vụng trộm bên ngoải thôi chứ làm sao mà chị dám liều lĩnh như cô bạn học kia cơ chứ? Đêm nay, chị dễ dàng trở thành người tình 'lên giường'với chú quản gia vì chị đã kết thúc cuộc đời sinh viên 'bạn tôi sáng đạp xe lên giảng đường' rồi và đã bước hẳn vào đời chưa có công ăn việc làm, không còn có kỷ luật nào có thể quản thúc được chị nữa thì việc gì chị phải e dè, ép mình, trói buộc chân tay mà làm gì? Lúc này, có lẽ đã 'chê cơm chán cháo'bầu vú phải cô chủ rồi nên chú Đường mới từ từ lần miệng qua tiếp tục ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị Nam còn bầu vú phải chị thì lẽ đương nhiên, chú cũng chẳng quên đưa bàn tay trái lên mà mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách vô cùng phấn khích, khoan khoái đến cùng cực tột độ ; sau đó chẳng bao lâu, hai bàn tay chú mới từ từ chậm rãi lần xuống hạ thể chị nhẹ nhàng nắm lấy hai bên lưng chiếc quần vải phin láng mượt của chị rồi tuột dần, tuột dần hai ống quần chị xuống. Đầu tiên, khi hai ống quần vừa mới rời khỏi cặp đùi no tròn trắng nõn như trứng lột của chị, chị chỉ hơi thoáng sững sờ lẫn ngượng ngùng nhưng rồi chị vẫn cứ yên lặng chấp nhận để chú tiếp tục tuột xuống hai đầu gối tới cặp giò thon dài và cuối cùng lần lượt ra khỏi hai bàn chân chị hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; hai bàn tay ông quản gia đen đũi, gân guốc lại thẳng thừng một mạch 'thừa thắng xông lên'cởi nốt luôn cả chiếc quần lót bằng thun voan trắng mới tinh-mảnh vải cuối cùng còn sót lại trên tấm thân ngọc ngà, tuyệt mỹ của chị. Chú Đường một lượt để cả quần ngoải lẫn quần lót chị Nam lên mé đầu giường nệm, khi ấy chú mới bắt đầu lẳng lặng kéo chiếc phermeture nơi quần dài chú mặc xuống, tuột hai ống quần tây ra khỏi hai chân to khỏe rồi cũng không thể nào chẩn chờ gì hơn là cởi luôn cả chiếc quần đùi chú mặc bên trong ; giả sử như lúc nãy, chị mà bảo chú đi báo công an là nhà chị bị cướp thì giờ đây làm gì có chuyện hai người sắp sửa đi đến giai đoạn kết thúc cực kỳ hệ trọng của cuộc tình chóng vánh này giữa họ? Do dương vật chú hiện giờ cứ mãi miết cọ sát vào một bên đùi phải chị thành thử cho nên chị không thể nào không nhận ra một điều thực tế sờ sờ ngay trước mắt đó là 'hàng'của chú rất to, rất dài và thằng đứng lên cứng ngắt một cách hiên ngang trội hơn gấp bội phần so với Đại, Vũ hay Trang ; vì thế, hai gò má chị không ngớt hồng đỏ lên với nỗi niềm e thẹn, ngượng ngùng lẫn lộn với xao xuyến, bồi hồi không thể nào tả nổi.

Nơi mé đầu giường nệm hiện tại rất hỗn độn, lộn xộn cơ man nào là áo phin, quần tây, áo ngực, quần đùi, quần phin, quần lót của cả cô chủ và ông quản gia trước giờ lúc nào như lúc nào cũng đều lễ phép 'một cô chủ, hai cô chủ' ; thân thể cả hai đều đã hoàn toàn rơi vào trạng thái trần truồng lõa lồ chằng khác nào hai người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất và chú không chần chờ gĩ nữa mà như một con kỳ đà trèo lên cành cây khô cằn nơi sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng mặt trời gay gắt để tìm kiếm vài giọt sương đêm còn đọng lại nơi mặt những chiếc lá non, chú từ từ nhẹ nhàng leo lên thân thể chị và hai chân chú khẽ quắp lấy hai chân trắng ngần của chị khi đã hoàn toàn nằm vào giữa tâm điểm thân thể chị. Bầu không gian đêm trường lúc này như lắng đọng lại, thời gian tựa chừng ngừng trôi, kim chiếc đồng hồ mặt tròn treo nơi vách gỗ gian nhà ngoài ngừng chuyển động…để bắt đầu làm chứng nhân chứng kiến giây phút truy hoan nghẹt thở của hai người xa lạ hơn kém nhau những hai mươi hai tuổi ; âm đạo chị Nam hiện đã giãn nở ra tối đa và liên tục co giựt ngay khi đầu dương vật chú Đường mới vừa đút lọt vào bên trong, miệng chị há hốc còn 'hai cửa sổ tâm hồn'chị thì ràn rụa nước mắt vì chị không ngờ cảm giác đau đớn quá đỗi trỗi dậy từ cửa mình chị dần dần lan tỏa lên khắp cả châu thân khi chổ kín chị phải càng lúc càng banh rộng ra để chứa đựng cho hết dương vật quá khổ của ông quản gia mà từ trước tới giờ luôn luôn phục vụ hầu hạ chị hết mức từ miếng ăn đến giấc ngủ, ngay cả như đêm nay nếu chỉ có mình chị trong nhà thì không những chị bị mất mát tài sản từ laptop, điện thoại Iphone, tiển bạc, nữ trang mà có khi còn bị xâm phạm thân thể nữa là khác…Có thể nhận định được một điều rõ ràng, chắc chắn đó là tình yêu đến với hai người xa lạ này quả thật là ngẫu nhiên, bất ngờ không hề có một người nào toan tính trước được cả bời vì vốn dĩ đâu có ai có tình ý gì với ai qua những lúc chung đụng, gần gũi nhau trong sinh hoạt hàng ngày. Má Phụng lúc lên đây chơi cũng đã có lần hỏi dỏ chị Nam là ông quản gia có uống rượu hay không, nếu có thì chị cần phải đề phòng cảnh giác ông ta chứ không thể nào chủ quan ỷ y được ; chị nói rằng không nhưng mà đêm nay, chị hoàn toàn không cảnh giác đề phòng chi cả bới vì chính chị…lúc nãy đây đã để nghị với chú một cách thằng thừng trực tiếp cơ mà! Lúc này, sau khi đă đút lọt hơn phân nữa dương vật mình vào âm đạo chị Nam, lập tức chú bắt đầu vận dụng sinh lực ra liên tục nhấc mông lên rồi hạ xuống, nhịp nhàng đưa đẩy dương vật thụt ra lại thọt vào sâu tận đến…tử cung chị ; bốn phút đã trôi qua, sáu phút, tám phút rồi mười phút ấy vậy mà chú vẫn còn đủ tỉnh táo và khỏe khoắn để tiếp tục 'chơi'cô chủ của chú, một cô chủ lúc nào như lúc nào cũng đều hiền lành, nhân hậu đối với chú cả bởi vì chưa bao giờ chú thấy cô chủ lên mặt la lối, nạt nộ gì chú cả như ông chủ đất trước kia chú còn mướn đất để canh tác trồng rau đi bán. Chị Nam vì hãy còn trẻ tuổi, sức khỏe chị cũng dồi dào vả lại chị không hề bệnh hoạn chi cả nên đáp lại chú Đường, chị vẫn tỏ ra hết sức đón nhận chú, chìu chuộng hết tất cả những ham muốn đòi hỏi khát khao nhục dục của một người đàn ông lớn hơn chị gần cả hai con giáp ; đến phút thứ mười bảy hay mười tám gì đó thì phải, dương vật chú mới bắt đầu co giựt xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gao sền sệt, nhơn nhớt rin rít tựa chừng keo hồ tinh bột. Lượng tinh dịch của ông quản gia sau khi ra tay nghĩa hiệp đánh đuổi hai tên cướp quả thật dồi dào, thừa thãi vô độ chảy tràn ra cả bên ngoài nhanh chóng làm ướt nhẹp cả vùng bụng dưới lẫn hai bên đùi của chú và chị nhưng chẳng hiều vì sao, hai người xa lạ sau khi vừa mới rời nhau ra thì như vẫn còn tiếc nuối điều gì đó nơi nhau nên họ lại tiếp tục vội vã, cuồng loạn giao hợp với nhau thêm …một lần thứ hai nữa ; bởi vì dương vật chú Đường vẫn chưa xìu xuống mà cứ ở trạng thái cương ngỗng lên có khi còn mãnh liệt, dữ dội hơn so với lần đầu, hai hòn dái ông quản gia cứ mãi miết hùng dũng, hiên ngang gác lên hai bên cửa mình cô chủ không ngớt phập phồng co bóp để làm một động cơ tăng thêm sinh lực cho phần dương vật liên tục chui vào đi ra khắp mọi ngóc ngách trong âm đạo cô chủ. Sau này, nhớ lại cảnh tượng yêu đương, ân ái say sưa, ngây ngất chết lên chết xuống với chú vào cái đêm bị cướp, cõi lòng chị Nam thực sự không khỏi càm thấy bâng khuâng, xao xuyến, bồi hồi ; lần thứ hai, chú Đường lại xuất vào cơ thể chị không biết bao nhiêu là tinh lực được bồi bổ chất chứa vốn dĩ đã lâu lắm rồi trong người một thằng đàn ông không còn được gần gũi vợ, chú vừa thở hổn hển vừa nằm ẹp cả người trên thân thể chị mãi đến hơn hai phút sau cả hai mới cùng mệt mỏi ngồi dậy mặc quần áo vào. Qua sáng hôm sau, kể từ sau đêm ấy trở về sau, cô chủ và quản gia tuyệt nhiên không còn một điệp khúc ân tình nào nữa cả, họ lại trở về với vị trí cố hữu của bản thân trong căn nhà gỗ được sửa sang lại và giữa họ cũng vẩn là…hai người xa lạ./.

Kết thúc lúc 13 giờ 3 phút ngày 11 tháng 8 năm 2014
(Mười sáu.Tháng Bảy năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 45 … Xin mời đón xem tiếp Phần 46 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.