Chị Nam – Chương 42: – Botruyen

Chị Nam - Chương 42:

Phần 42: Đổi lòng thay dạ

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Ngảy Trí – em chồng chị Thanh Linh vào bệnh viện tâm thần tỉnh Lạng Sơn chữa bệnh cũng chính là ngày chị bước chân lên máy bay trở vào miền Nam từ giã vùng đất trồng trà hiển hòa, thơ mộng với mối tình vụng dại cùng cậu em chồng nữa tỉnh nữa điên và thiết nghĩ có lẽ chúng ta cũng đừng nên nhắc lại chi mối tình này vì những gì đã qua cứ cho chúng qua đi mà cần phải để cập tới một mối tình mới của Trí sau khi dứt hẳn căn bệnh tâm thần phân liệt. Như chúng ta đã biết, gia đình chồng chị có tất cả ba người con gồm chị cả, thứ hai là anh Quang và út hết là người vốn đã từng ân ái với chị, chị cả tên là Len mà đúng ra họ tên chị là Đặng Thị Lan nhưng do lúc bố đi ra xã làm khai sinh cho chị ông nói anh nhân viên đánh máy nghe không rõ nên đánh nhầm là Đặng Thị Len ; khi cầm giấy khai sinh của con gái về nhà rồi nhờ người biết chữ đọc mới biết là nhẩm nhưng vì ngại đường xá lên xã xa xôi vả lại thấy tên Len cũng hay hay nên bố đành gọi chị là Len luôn riết cho đến khi chị lớn lên rồi lấy chồng, sinh được một đứa con gái nay đã lên năm. Tuy đã thành gia thất, có nhà riêng ở cách nhả bố mẹ khoảng một cây số nhưng chị luôn luôn tỏ ra là một người con có hiếu với hai đấng sinh thành, một người chị biết yêu thương hai em trai của mình (một thằng thì mất tích nghe đồn là bị bắt giam ở bên Trung Quốc do lỡ tay đánh chết người, một thằng thì khùng khùng điên điên ngay từ lúc còn nhỏ) ; bởi vậy dường như có mấy ai hiểu được nỗi lòng u uất của chị từ lúc đứa con gái vừa mới lọt lòng chị mãi cho đến năm năm sau chăng? Số là anh Hào-chồng chị cũng như gia đình anh ta ở Hà Tây vốn rất cổ hủ, lạc hậu không những vậy mà còn độc đoán chuyên quyền, họ quan niệm rằng 'con gái là con người ta, chỉ có con trai mới đich thực là con mình'vì vậy khi chị sinh con gái đầu lòng thì họ vốn đã không có cảm tình với cô gái xứ Lạng lại còn ghét bỏ nhiều hơn ; anh tuyên bố chỉ trong vòng ba năm nếu chị không sinh con trai cho anh ta thì sẽ ly hôn cưới vợ khác đúng theo câu nói của người xưa đó là 'tam niên vô nam tử bất thành phu thê'. Đến nay tuy đã năm năm chăn gối nhưng do áp lực của gia đình họ hàng bên chị thành thử anh chưa bỏ vợ được và mặc dầu vậy, hai vợ chồng chị coi như là đã sống kiếp ly thân, chẳng khi nào quan hệ ân ái lửa hương nữa ; lấy cớ đi làm ăn buôn bán xa, anh ta ít khi nào về nhà bỏ mặc hai mẹ con chị sống cảnh cơ cực lầm than, phiển não vô cùng nhưng do bản tính hồn nhiên vui vẻ như thuở còn con gái nên chị Len vẫn tươi tắn, trẻ trung dù chị đã bước qua tuổi băm. Trai làng lúc bấy giờ thậm chí dù biết chị đã thành gia thất nhưng vẫn có người ngày đêm trồng cây si đeo đuổi chị bởi vì 'làn thu thủy, nét xuân sơn'nơi chị ngày nào vẫn còn hiển hiện, chị đẹp một cách quê mùa, hiền hậu, mộc mạc như cái tên của chị ; nước da trắng còn hơn cả bông bưởi từ khuôn mặt chị, từ thân thề chị luôn luôn làm xao xuyến bất kỳ cõi lòng người đản ông con trai nào nếu vô tình thoáng trông thấy chị. Mái tóc chị đen nhánh, mềm mại, óng ả, êm ái chẳng khác chi làn mây điểm xuyết bầu trời mùa thu ảm đạm nếu không kẹp gọn lên thì xỏa dải xuống phủ kín cả vầng lưng tôm thon thả ; vầng trán chị thấp nhưng bù lại cặp mắt bồ câu đen láy long lanh một cách huyền ảo vút cong hai hàng mi sắc lẽm có khi dao cau cũng chưa ngang bằng, sống mũi chị không được cao lắm mà nhỏ nhắn nằm gọn gàng cân đối giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền hai bên. Trên chiếc cẳm lẹm xinh xinh, cặp môi chị chúm chím khi cười duyên với ai đó trông chẳng khác chi đóa hoa quỳnh mềm mại, đều đặn hai cánh trên dưới tựa chừng hai vành trái tim nở rộ trong vườn hoa tình ái vốn đã bao lần làm rung động 'buớm ong dập dìu chốn ngõ'; từ hai bờ vai cân đối xuống đến hai cánh tay mum múp, hai gò ngực vun tròn cùng vòng eo thon, vòng bụng thóp vào đến cặp đùi săn gọn, cặp giò thon dài và hai bàn chân trắng ngần tất cả đểu được bàn tay khéo léo của tạo hóa và thiên nhiên hài hòa nắn tạc nên một pho tượng thần Vệ nữ tràn đầy quyến rũ, hấp dẫn mà một cô gái chốn đô thành ít ai có được. Các bạn thân mến, đấy chính là nhan sắc của chị Len vừa mới được miêu tả một cách tuy ngắn gọn nhưng đầy đù với mục đích cơ bản mong muốn cho các bạn có tiền đề theo dõi tiếp cuộc tình tội lỗi loạn luân thứ hai giữa Trí-nhân vật 'man man'trong tập truyện Rẽ trái với chính người chị cả của anh chàng sau khi được chữa dứt khỏi căn bệnh tâm thần phân liệt ; lúc nó đi viện, bố nó đã mướn người dỡ bỏ gian nhà riêng của nó ở với chị dâu trước kia vì ông sợ khi nó trở về nhìn thấy như vậy sẽ lại lên cơn vì buổn bã, xót xa khi không còn có sự có mặt của người chị dâu-người vợ của nó nữa thì nguy. Ông lại sai lầm ở chổ là quãng thời gian nữa năm ở bệnh viện của nó lại có đến những năm lần chị Len thay ông đi thăm nó vì vậy khi dần dần tỉnh táo lại thì chỉ có mỗi hình ảnh người chị cả len lõi vào trong tâm trí nó mà thôi, lần đầu chị đi thăm đến lần thứ hai vẫn bình thường không có vấn để gì xảy ra cả nhưng đến lần thứ ba, khi chưa thấy chị đền thăm thì nó đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn, nhung nhớ 'một bóng hình nhỏ nhắn, mảnh mai' nào đó. Lúc gặp chị, nó tươi cười tỉnh táo, vui vẻ hẳn lên chẳng khác chi đứa trẻ được mẹ đi chợ về mua cho tấm bánh và càng ngày chị Len càng thấy nó càng bình thường trở lại lại còn mập ra, da dẻ hồng hào, tinh thần khỏe khoắn ; lần nào cũng vậy, nó đều nằng nặc đòi chị đi gặp bác sỹ xin cho nó xuất viện, nó bảo nến được về thì nó sẽ đển ở phụ việc rẫy nương cho chị để đển ơn chị mỗi tháng cất công chẳng ngại đường sá xa xôi lên thăm nom chăm sóc nó.

Do ở viện nó ăn uống đầy đủ, sống thoải mái với tình thương mà chị cả dành cho nó nên diện mạo nó dần dần khác xưa, không còn cơn cơn trơ tráo như lúc trước nữa mà phần nào nó đẹp trai hơn vả lại còn hay nói hay cười và trong thâm tâm, tuy rằng nó biết chị là chị cả của nó trong gia đình ngày nào nhưng ngẫu nhiên bất chợt trong trái tim nó lại dậy lên một thứ tình cảm thật lạ lùng, bí ẩn không tài nào giải thích cho được. Nữa năm sau, Trí hoàn toàn không còn nhớ gì đến chị dâu Thanh Linh nữa bởi vì nó tự nhủ bây giờ nó đã có chị Len thay thế vào rồi còn chi nữa mà mong mà đợi, ngày nó được xuất viện đi ôtô cùng chị trở về chốn chôn nhau cắt rốn, nó vui mừng chằng khác chi đi dự trảy hội làng ; gia đình họ hàng nó tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi cả xóm mừng nó hết bệnh hòa nhập lại cuộc sống bình thường với cộng đồng, trong bữa tiệc ấy phải nói rằng nó chỉ nói chỉ cười với mỗi một mình chị cả nó mà thôi chứ ngoải ra ai nói gì đi nữa nó cũng ừ hử cho qua chuyện. Nghe nó nói nó muốn về ở chung với chị Len, vì bố nó thấy bấy giờ chồng chị cũng ít khi nào về nhà nên xét ra cũng chẳng có gi bất tiện cho lắm vả lại nhà chỉ còn có mỗi hai chị em mà thôi chứ có còn ai nữa đâu thành thử bố nó đồng ý ngay, nó mửng rơn còn hơn cả lân gặp pháo vậy là ngay trưa hôm đó sau khi tiệc tàn, nó xách túi hành lý thong thả từng bước đi theo chị cả về nhà chị ; đấy là một ngôi nhà mái ngói đỏ tươi vách trát bằng đất bện rơm nằm dưới triền một thung lũng do vậy hể lúc nào trời mưa lớn thì không khi nào mà nước lại không tràn vào chẳng khác chi trận lụt năm Thìn và đấy cũng chính là nguyên nhân run rũi, khiến xui đưa đầy hai chị em ruột thịt chênh lệch nhau những mười hai tuổi lạc lối đi vào cõi tình loạn luân tội lỗi. Bên chồng chị Len có một cô em gái tuy đã có chồng trên thị xã nhà giàu có nhưng lại bị hiềm muộn nên mấy năm rồi mà vẫn chưa có mụn con nào đã sẵn lòng nhận nuôi con chị dâu mình và lại còn cho ăn học ; chỉ có cô em này là người duy nhất hiểu được hoàn cảnh của mình nên chị cả yên lòng giao con cho cô ấy để chị còn rãnh rỗi lo công chuyện rẫy nương, nay lại có thêm Trí đến ở phụ giúp do vậy chị càng thấy thêm rãnh tay đỡ việc. Khác hẳn với thời gian trước còn khùng khùng điên điên chẳng làm gì động đến móng tay cả, giờ đây chỉ qua một tháng trời thôi mà chị thấy nó làm việc gấp đôi, gấp ba người bình thường không lúc nào ngơi nghỉ ; từ sàng sớm , nó đã thức dậy quét nhà, quét sân, cho gà vịt ăn, chẻ củi, giặt quần áo…trong lúc chị nấu cơm sáng sau đó hai chị em ăn cơm với muối mè rồi nắm hai phần cơm trưa mang theo vào rừng chặt trúc mang về nhà lúc chiều rồi khi nào nhiều thì đẩy xe thồ chở lên thị xã bán. Thỉnh thoảng, cả hai lại cùng nhau làm một số công việc khác chẳng hạn như đi xắn măng, lấy mật ong hoặc gánh đất về trát lại những chổ vách hở do nước mưa tràn vào ; ở với chị Len, Trí cảm thấy thực sự sung sướng ví từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên hay hiệu tại không khi nào chị la mắng nó dù là nó có làm hỏng việc gì đi chăng nữa khác hẳn với anh Quang chẳng khác chi cọp xổ ***g lúc nào cũng la lối, cũng sẵn sàng bọp tai nó…Nhớ lúc nhỏ đâu khoảng bảy tám tuổi, thấy anh mình chơi ô quang với bạn vui quá nó liền nhào vô xin chơi, anh liều quát 'đồ khùng, đi chổ khác chơi'rồi đá cho nó mấy đá ; thấy vậy chị bênh nó vừa chửi vừa đánh anh chạy có cờ không còn đường nào mà trốn thoát ; mấy năm trước khi còn vướng phải căn bệnh tâm thần phân liệt, thỉnh thoảng chị đến cùng chị Thanh Linh chắm sóc nó thật tử tế chu đáo, chị nấu cho nó tô cháo gà ăn nóng hồi ngon thiệt là ngon. Bây giờ, cứ mỗi tuần thấy nó ăn cơm với cá khô hay muối đậu chị không tiếc gì đi thịt con gà nấu cháo cho nó ăn để bồi dưỡng sức khỏe bởi vì gà vịt nhà chị nuôi khá nhiều có thế đến sáu bảy chục con và chị cũng chí có thế mà thôi chứ trong nhà chị ngoài một cái gường gỗ kê trong buồng chị ngủ, một cái giường bố ở gian ngoài dành cho nó và một cái tủ quần áo mà mọt đục khoét gần hết cùng với góc bếp có vài cái nồi niêu soong chảo, chén đũa…thì chị chằng có lấy một thứ tải sản nào đáng giá cho ra hồn cả. Còn về chuyện tình 'lửa để gần rơm' cách đây nữa năm về trước giữa Trí và chị dâu –vợ anh Quang thì cũng như mọi người trừ bố chị ra, thực sự chị cũng chẳng hề hay biết ất giáp mô tê chi cả, chị đâu có ngờ thằng em khùng khịu của chị bất ngờ lại thay anh mình trở thành chồng của cô em dâu xinh đẹp ngọt ngào như thế ; lẽ đương nhiên chị cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng chị sắp sửa trở thành 'rơm' để cận kề với 'lửa'là thằng em út của chị sau đó thì đúng theo như định luật của cuộc đời, 'lửa sẽ bén vào rơm và rơm bùng cháy dữ dội, mãnh liệt' không hơn không kém. Về chung sống với chị ngay từ những ngày đầu tiên, ngoài việc siêng năng cần mẫn phụ giúp chị hết việc này đến việc khác, chị cỏn nhận thấy rõ một điểu lạ lùng nơi nó mà trước giờ lại hoàn toàn không hề có khiến chị dẫu sao vẫn còn cảm thấy sung sướng, hãnh diện vô cùng khi mà Trí tỏ ra hết lòng yêu thương chăm sóc chị từ miếng ăn đến giấc ngủ cũng giống như chị quan tâm lo lắng cho nó ; khi chị làm gà đãi nó, nó lại nhường cho chị miếng ngon như phần đùi, miếng mề hay đêm nào cũng như đêm nào, trước khi ngủ nó đểu vào giằng lại mùng cho chị sọ chị bị muỗi chích. Mỗi sáng, nó chẳng ngại gì khi vào buồng tự động lấy quần áo dơ chị mắc trên dây mang ra giặt kế cả đồ lót của chị, sau khi phơi khô xong khi rãnh tay anh chảng lại lấy bàn ủi than ra ủi thật phẳng phiu quần áo của chị ; có lần vào rừng chặt trúc chẳng may chị bị ong đốt mấy mũi về nhà chị hành sốt ba ngày trời nằm li bì, nó phải ngày hai bữa vào bếp nấu cháo hành cho chị ăn giải cảm, sang nhà hàng xóm mượn xe đạp lên tuốt thị xã mua thuốc về cho chị uống, tối đến khi chị mở mắt ra vẫn cứ thấy nó ngồi cạnh canh chừng chị và chị giục mãi nó mới chịu ra ngủ nơi chiếc gường bố nằm ở gian ngoài. Lại thêm một lần nữa đi bẻ măng, do sơ ý nên chị bị vấp ngã sưng vù nơi mắt cá chân bước đi rất đau đớn, nó liền bế xốc chị lên hai cánh tay rắn chắc của nó rồi lội bộ từ trong rừng ra gần hơn nữa cây số về đến nhà ; mấy người dân trong xóm nhác thấy xa xa em trai bồng chị gái như vậy mà lại không biết là chị bị tai nạn nên xì xồ bàn tán rằng hai đứa đang sanh tật bậy bạ với nhau sau này nghe người ta nói lại, chị Len mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng nhưng rồi chị thấy cũng không phân trần giải thích chi với bọn người lắm mồm nhiều mép kia chi cho mệt vì 'cây ngay không sợ chết đứng'.

Tuy vậy sau lần bất đắc dĩ phải đụng chạm thân thể với nó, chị cũng hơi bắt đầu e dè cảnh giác những chuyện không hay như vậy vì với người tốt thì chẳng sao nhưng đa phần dân cư trong xóm ai nấy đều giống như trên mạng Internet hể nhà ai có chuyện gì một chút thì y như rằng 'trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường' ; mới đây, gần nhà chị có hai cha con nhà nọ cải lộn nhau rồi người cha bị lên tăng xông phải vào bệnh viện nằm nhưng chưa đầy nữa tiếng sau thì hàng xóm chưa gì đã chộn rộn kháo với nhau rằng người con đánh cha mình dập lá lách đi cấp cứu khiến cho an ninh thôn phài man chóng mời anh ta lên trụ sở thôn làm việc? Thế đấy, tình hình trong xóm làng trà này là vậy không hơn không kém, lẽ đương nhiên chị Len chỉ sợ tình huống bất chợt giữa hai chị em chị tình thì ngay nhưng lý lại gian khi ấy khó có thể nào tự biện minh được với bọn người nhiều chuyện và dẫu sao thì chị vẩn luôn tin tưởng Trí lúc nào cũng đàng hoàng ngay thằng chứ thực sự ra chị quả không ngờ rằng đã từ lâu có thể là lúc còn trong bệnh viện nó đã bắt đầu manh nha có ý nghĩ vẩn vơ về chị chẳng qua là thời gian trôi qua, nó chưa dám bộc lộ cho chị biết mà thôi và nó mong sao cho chị hiểu được nỗi lòng nó thể hiện qua những gì nó tận tâm tận lực giúp đỡ, chăm sóc chị từng ly từng tý. Chấc là chúng ta ít nhiều cũng đã đoán được ý đồ của cu cậu nhà ta đối với chị cả là gì rồi phải không các bạn? Ai hiều được nỗi lòng nó đây khi mà đã tỉnh táo bình thường trở lại chứ không phải điên điên khùng khùng như trước nữa và bởi vì dẫu sao trong thâm tâm nó vẫn ý thức rằng chuyện ấy không nên làm, là tội lỗi, là loạn luân ; trên đời này có chị em nào lại có thể yêu nhau như vợ chồng được không, nó tự trả lời là không và chuyện này lại hoàn toàn khác hẳn chuyện giữa nó với chị dâu Thanh Linh trước kia vốn là người dưng khác họ còn nó và chị Len lại là ruột thịt cùng cha cùng mẹ. Trí nghe người ta nói này nói kia rằng lúc này hai vợ chồng chị cả cứ lục đục chuyện này chuyện kia không được hạnh phúc cho lắm bởi vì chị không sinh con trai cho anh ta, nó cảm nhận được rằng trong cái vẻ tươi tắn, trẻ trung của chị cả dường như ẩn chứa biết bao nhiêu nỗi buồn vô vọng chính vì thế nó lại càng âm thầm tự chôn kín nỗi lòng chứ chẳng thể nào làm 'chuyện ấy'với chị được ; dẫu rằng như vậy nhưng càng kiềm chế bao nhiêu thì nó lại nhung nhớ, ham muốn người chị cả trong gia đình nó bấy nhiêu, nó nhẫn nại hy vọng sẽ có một lúc nào đó thì thời cơ chín muồi sẽ đến cùng với nó và khi ấy, nó sẽ được toại nguyện mà không hề phải áy náy, đắn đo chi cả. Riêng chị Len tuy rằng chị cũng không có học hành đến nơi đến chốn như nó, dạo trước do trường học quá xa mỗi buổi đi học phải qua sông lội suối hay khi trời mưa lớn phải nghỉ học và gia cảnh khó khăn nên chị chỉ học xong lớp Năm là phải xếp bút nghiên, đốt sách đốt vở ở nhà giúp bố chăm sóc nương trà nhưng lờ mờ chị cũng hơi nghi ngại, thắc mắc sao mà tình cảm của Trí lúc này dành cho chị có một vài điểm hoàn toàn không giống như của một người em đối với chị gái mà là…Một lần lúc trưa, chị ở nhà bố đi về vừa vào buồng bất thình lình chị trông thấy nó ngồi nơi giường chị ngủ xoay lưng về phía chị tay cầm cái gối tai bèo mà chị dùng gối đầu úp lên mặt hít lấy hít để, thấy thế chị vội nhẹ nhàng thối lui tránh không cho nó phát hiện ra chị ; khi ấy, chị thực sự hoang mang chưng hửng chẳng biết phải toan tính như thế nào và mấy ngày sau nữa, tình cờ chị thấy có một cái áo lót của chị vùi xuống cái gối nằm nơi giường bố em trai ngủ thì chị mới chịu kết luận rằng thằng em út trong nhà sau khi dứt hẳn căn bệnh tâm thần phân liệt tình táo bình thường trở lại đã có ý…thích chị. Ban đầu, chị Len toan đi tới nhà bố để nói rõ sự tình cho bố nghe về Trí nhưng rồi chị nghĩ thấy tội nghiệp cho nó, nếu bố mà nghe được ắt hẳn thế nào cũng la mắng nó, không cho nó ở chung nhà với chị nữa cho mà coi không chừng nó lại trở bệnh thì khốn khổ cho nó và cả nhà chứ chẳng phải chuyện đùa. Lẽ đương nhiên chị không sợ nó nổi cơn làm chuyện bậy bạ với chị, chị vẫn tỏ ra vẻ thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra cả vẫn cứ vui vẻ nói chuyện, đi làm cùng nó và chị không bao giờ lại coi nó như là một tội phạm tiềm ẩn bởi vì ít nhiều thì chị cũng hiều được được vấn đề rằng nó đã là một thanh niên mười tám tuổi rồi chứ đâu phải nhỏ nhoi gì nữa, ở tuổi ấy thì bản năng sinh lý bộc phát là chuyện thường tình và trách nhiệm của chị đó là ngăn ngừa, cảnh giác đừng cho 'chuyện ấy' xảy ra nếu không, chị sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn người thân, họ hàng, lối xóm. Dẫu rằng như vậy nhưng rồi chuyện đời biết ra sao ngày sau đố ai mà tránh được, giống như anh Hào thật là bất ngờ cả chị lẫn em đểu đổi lòng thay dạ để trở thành nhân tình của nhau ngay tại ngôi nhà của vợ chồng chị trong một đêm mưa lớn nước chảy tràn vào nhà như sông tựa biển chỉ bởi vì cách đó có hai ngày thôi, vào buồi chiều núp mưa trong rừng tình cờ hai chị em được xem một bộ phim sex mà hai diễn viên này chẳng phải con người mà là hai con vượn bạch sống trong rừng. Khoảng ba giờ khi đã chặt được khá nhiều trúc thì trời bất chợt đổ mưa ào ạt, chị Len và Trí chạy đại vào một cái hang động thạch nhũ tránh mưa, hang sâu dài vào trong khoảng 10m, cao lên khoảng 3m và dưới nền hang khá là sạch sẽ chỉ có một lớp lá cây mục nát ẩm ướt mà thôi ; bời vì mưa hắt vào hang đến khoảng 4-5m nên hai chị em ngồi ở giữa được một lúc đành phải chạy dạt vào tận mé cuối hang ẩn sau một gò đá vôi từ vách hang nhô ra. Chừng 5 phút sau, lúc mưa không còn tạt vào nữa thì cả hai thấy từ ngoài có hai cái bóng trắng vừa phóng vào vừa kêu la chí chóe, đó là một cặp vượn bạch, ở vùng đất Lạng Sơn này nơi rừng núi có khá nhiều giống vượn đôi khi chúng còn lẻn vào nương rẫy bẻ bắp nhổ khoai phá hại mùa màng của dân thành thừ cho nên khi nhìn thấy hai con vượn chạy vào hang trú mưa thì cũng chẳng có vấn để gì là lạ lùng cả nhưng chỉ một chút sau khi chúng rũ lông cho khô, cả hai mới bắt đầu cảm thấy hơi kỳ kỳ, ngồ ngộ vì hai con vượn không hề phát hiện ra có người trong hang nên thản nhiên ôm quặp lấy thân xác của nhau để làm chuyện 'truyền dòng nối dõi'. Chẳng biết đấy là 'vợ chồng' hay 'chị em', 'anh em' hoặc gì gì đi chăng nữa nhưng chúng nhanh chóng khiến cho cả chị Len và Trí đều có cảm giác tựa chừng như máu đang bốc hơi sôi lên sùng sục chảy tràn khắp cả châu thân một cách hỗn loạn vô cùng gần đến mức độ không thể nào tự chủ được nữa ; hai chị em đều cùng nín lặng, ngượng ngùng không thể nào diễn tả cho nổi, em trai do vốn đã bình thường tỉnh táo sau căn bệnh tâm thần vả lại đang ngấp nghé để ý chị gái của mình còn chị gái tuy rằng chuyện vợ chồng trai gái đối với chị không còn là vấn để quan trọng nữa nhưng thực sự không hiều vì sao mà chị cũng cùng có cảm giác ham muốn, đòi hỏi, khát khao chẳng khác gì em trai mình vậy! May là cuộc tình giữa hai con vượn kia không kéo dài mấy vả lại lúc bấy giờ trời đã tạnh mưa nên chúng nhảy phóc ra khỏi hang và hai chị em mới dần dần giảm đi nỗi niềm kích động 'phong ba bão táp' của con người bên trong hai đứa ; sau đó cả hai cũng chậm rãi lần bước ra ngoài, yên lặng gánh mỗi người một gánh trúc chị trước em sau kĩu kà kĩu kịch về đến nhà mà chẳng ai nói với ai một lời nào. Do có khi nào rãnh rỗi đâu, chưa hết việc này đã có việc khác thành thử cho nên chỉ hết một ngày hôm sau thôi cũng đủ để xóa nhòa hết hình ảnh cặp vượn bạch làm tình với nhau trong đầu óc cả chị lẫn em ; mấy bữa nay, ngày nào trời cũng đổ mưa vì thời tiết vùng này thay đổi thất thường không ổn định bởi ảnh hưởng gió mùa Đông-Bắc từ Trung Quốc thổi sang và nếu mưa lớn kéo dài khoảng từ một tiếng đồng hồ trở lên thì bất kể ngày hay đêm cũng đều có nước từ trên miệt cao ào ạt đồ xuống tứ phía bếp chảy tràn ngược lên gian buồng của chị Len tới gian nhà ngoài. Một trong những việc mà ngày nào chị em chị không làm không được đó là gánh đất về trộn với rơm để trét lại những chổ vách bị nước ăn thủng, đêm nào không mưa cả hai đều cảm thấy sung sướng thoải mái vô cùng chỉ cần lên giường nằm một chút đã ngáy khò khò nhưng mưa hay không mưa thì lúc chạng vạng, cả chị lẩn em đều phải lăn vào chuồng gà vịt bắt hết cho vào ***g kẽm sau đó cột chặt vào những cây trúc gác lên phía trên cách mặt đất khoảng chừng 0,8-1m ; có làm như vậy thì gà vịt mới không bị nước cuốn trôi, cũng may là chị Len không có nuôi heo chứ nếu có chắc hẳn là hai chị em lại phải vướng thêm một mối lo cập nhật hàng ngày đó là đóng một cái giường thật cao rồi mỗi tối trước khi đi ngủ phải khiêng heo lên trên chiếc giường ấy để tránh lũ quét lụt tràn.

Còn về chiếc gường trong buồng chị chắc có lẽ nó đã 'hiện diện từ thời ông Diệm'cho đến bây giờ thì phải bởi vì nó chỉ còn có hai chân ở một đầu còn hai chân đầu bên kia đã rơi rụng mất nên được kê lên bằng những phiến gạch đất nung nơi mé trong, mé ngoài kê bằng gạch thẻ ; do vậy nấu gặp nước lâu ngày cũng mục dần, mục dần và tan chảy ra chính vì thế mà cứ cách hai ba ngày, Trí lại bê đâu khoảng năm sáu ki đất sét bện rơm để phụ giúp chị Len trát kín những chổ bị trôi rửa nơi cái bệ kê giường cao khoảng 0,6m chứ nếu không thì chẳng chóng thì chầy, chiếc giường chị thế nào cũng có ngày bị sụp khi nước chẳng may tràn vào. Lẽ ra những công việc ấy là phải do người chồng-trụ cột của gia đình gánh vác nhưng chỉ vì không chịu sinh con trai cho chồng thành thử cho nên chấp nhận hoàn cảnh sống ly thân chị đành cáng đáng hết cũng may có thằng em trai siêng năng, tốt bụng lúc nào cũng không hề nề hà chi cả sẵn lòng phụ giúp chị dẫu cho nó có 'ý đồ'gì đối với chị đi chăng nữa thì cũng bớt đi khá nhiều nỗi gian lao mệt nhọc của chị. Trưa ngày trước đêm xảy ra mối tình tuy loạn luân tội lỗi nhưng thật tuyệt vời nên thơ hóa nhạc của hai chị em, lúc ở ngoài rẫy thu hoạch khoai mì tình cờ Trí đào được một cái khung gọng bằng sắt chiều cao khoảng 0,6m dù có hơi dơ một chút nhưng vẫn còn khá chắc chắn, nó mang về rửa sạch mang vào bếp cất phòng khi có việc cần đến ; sự cẩn thận tỉ mỉ của nó phải nói rằng có ích vô cùng và đấy cũng chính là tiền đề dẫn dắt, đưa đẩy nó và chị cả chập chững cùng nhau bước vào cõi tình ngang trái, oan khiên. Tối hôm ấy, cũng như mọi đêm trước, nó và chị đi ngủ sớm, mới có hơn bảy giờ ai nấy đều lên giường buông mùng và khoảng một tiếng đồng hồ sau thì ngoài trời bắt đầu trút xuống núi rừng, nương rẫy, nhả cửa một trận mưa dữ dội, ào ạt lớn chưa từng thấy từ trước tới giờ ; lẽ đương nhiên là chưa đầy sáu mươi phút sau, nước từ nơi miệt cao tràn xuống mãnh liệt xói mòn bức vách nơi bếp nhà chị Len chảy tràn vào nhà, chỉ trong thoáng chốc nước đã ngập toàn bộ gian bếp và gian buồng ngủ của chị. Chị thức giấc lúc đó mới hay nước đã dâng lên săm sắp gần đến mặt trên giường trãi chiếu chị nằm và khi ấy, chị mới phát hiện ra rằng bệ đất kê giường mé trong do gặp nước xói mòn nên từ từ sụp lún xuống, chị toan gọi em trai vào trợ giúp chưa gì đã thấy nó lội nước bì bõm từ ngoài vào ; nó nói chị cứ việc ngồi yên trên giường đi để mình nó làm được rồi, anh chàng chạy xuống bếp lấy cái khung sắt đào được hồi trưa lên, một tay đỡ chiếc giường còn tay kia chèn cái khung vào thay cho chổ gạch đất bị trôi rửa, thật là may mắn làm sao bởi vì cái khung kia chèn khá tương đối khít vào bệ đất, chỉ hơi cao lên một chút nhưng dẫu sao thì chiếc giường đã được chêm chắc chắn không còn sợ bị sụt lún nữa. Lúc này, nước vẫn cứ vô tình ào ạt chảy tràn vào nhà một cách mãnh liệt, thấy thế chị nói :
-Nè em lên đây ngủ chung với chị đi chứ đừng có ra ngoải ấy nữa coi chừng gặp rắn rết thì khốn!

Nó vâng dạ, ngồi lên giường rồi đón lấy cái giẻ sạch khô ráo chị đưa cho lau hai bàn chân ướt sũng nước, chị xích người nằm vào mé trong giường sát với tấm vách ngăn cách với gian ngoài nhường mé ngoải cho nó ; chiếc chiếu hoa cạp điều trãi giường chị mua năm trước nay vẫn còn khá mới chưa sờn mòn chổ nào cả, lúc nó vừa nằm xuống kê đầu lên chiếc gối tai bèo cùng với chị thì chị khẽ kéo phân nữa tấm mền con rồng màu xanh dương đắp lên người nó cho đỡ lạnh. Bên ngoài trời vẫn đổ mưa như trút, sấm chớp sáng lòa và thỉnh thoảng lại có một tràng sét vang rền inh tai nhức óc khiến cho cả chị lẫn em thâm tâm đều cảm thấy sợ hãi vô cùng ; bất chợt khi một tia lửa điện nhập nhằn nhá lên dường như ở ngay trên ngôi nhà chị Len thì phải rồi một tiếng sét chẳng khác chi pháo 105 ly nổ lên khiến cho cả gian nhà rung rinh muốn sập. Chị gái lúc bấy giờ không còn cảm thấy ngại ngùng chi nữa vừa hét lên vừa quay qua vòng tay ôm chặt lấy em trai còn thằng em cũng tỏ ra không kém phần khiếp hãi cũng vội vàng vòng tay ôm chặt khư khư lấy tấm thân mềm mại, quyền rũ và hấp dẫn của người chị cả trong gia đình ; khoảng chừng hơn một phút sau khi sét đã chấm dứt và như chợt nhận ra được điều gì đó không hay thi phải thành thử cho nên chị trước em sau lần lượt buông lỏng vòng tay ôm của mình ra khòi thân thể của nhau. Chị ngồi dậy, vuốt mái tóc phủ xõa dải xuống lưng dùng kẹp kẹp gọn lại, lúc này Trí cũng ngồi dậy lên tiếng hỏi :
-Chị không được khỏe à?
-Không sao, chỉ cảm thấy hơi khó ngủ một chút thôi!
-Em có chuyện này… muốn nói… với chị, chị đừng có….la em nghe!
-Chuyện gì mà có vẻ hệ trọng quá vậy ông tướng?
-Em yêu chị!-Nò kề sát miệng vào tai chị nói nhỏ và nhanh đủ để cho một mình chị nghe thấy mà thôi.
-Tưởng chuyện gì chứ chuyện này…chị biết…lâu rồi!-Giọng chị hơi ngập ngừng- Chị cám ơn…em nhiều nhưng…mình là chị em thì sao mà yêu nhau được hở nhóc, thôi thì cứ để…đó đi sau này dành cho vợ em vậy nhỉ?

Lúc này, Trí chẳng nói chẳng rằng chi cả mà lẳng lặng tự nhiện vòng hai cánh tay rắn chắc ôm choàng qua hai bờ vai thon thả mềm mại của chị rồi trong khi chằng hề có một lời nào được thốt lên nữa cả, nó xích người lại ngồi sát vào tấm thân hấp dẫn, quyến rũ của chị rồi không để cho chị kịp thời có hành động phản kháng nào, nó nhẹ nhàng kề môi bắt đầu hôn lên mái tóc dài đen tuyền, mượt mà, óng ả như nhung tựa lụa của chị ; rõ ràng đấy là một hành động tỏ tình thực sự rất chân thành, tế nhị chứ không phải là sỗ sàng, chiếm đoạt khiến cho chị dẫu trong tâm tư chưa muốn nhưng cũng khó có thể nào phản kháng, khước từ trái lại còn khơi gợi lại biết bao nhiêu ham muốn khao khát vốn chất chứa bấy lâu nay trong trái tim gần như khô cằn sắp thành sỏi đá của chị bao năm nay kể từ lúc anh Hào-chồng chị phiền hà vì chuyện chị không sinh con trai cho anh. Miệng chị liên tục mấp máy hai tiếng 'đừng em'nhưng chỉ có thế mà thôi khi mà đôi môi rạo rực, nóng bỏng của thằng em út chị cứ mãi miết lần từ tóc chị xuống hai bên mang tai chị, xuống gáy chị rồi lần sang trán chị, cặp mắt long lanh hồ thu của chị để tình từ trao gởi vào những chổ nhạy cảm ấy những nụ hôn âu yếm nhẹ nhàng ; chỉ trong giây phút, có lẽ do chị đã nhanh chóng tự quyết định lấy con đường đi của chị chứ không thôi nếu cứ chần chừ thì sẽ không còn có lấy một cơ hội ngàn năm một thuở nào như bây giờ nữa cho nên chị hầu như đã đón nhận lấy tất cả những nụ hôn mà em trai chị trao tặng cho từ nãy đến giờ. Tứ cặp mắt chị, hai vành môi Trí lại từ từ lần xuống sống mũi chị sang hai bên gò má nhô cao hai lưỡng quyền hai bên của chị sau đó như chị đoán không lầm rằng điềm dừng lại cuối cùng của hai vành môi khát khao ấy chính là cặp môi hình trái tim đều đặn xinh như đóa hồng nhung nở rộ dưới ánh sáng ban mai của chị ; dòng suy nghĩ của chị quả thật không sai tý nào cả, khi đôi môi thằng em mới vửa khẽ mày mò tìm kiếm đôi môi chị thì chị chỉ có hơi ngần ngừ chưa dứt khoát hẳn nhưng chỉ một thoáng sau đó thôi chị như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài triền miên chẳng biết nghĩ ngợi thề nào mà chị lại bắt đầu âu yếm hôn trả lại vào mắt vào mũi thằng em ruột thịt cùng cha cùng mẹ. Lúc bấy giờ, Trí tỏ vẻ sung sướng, vui mừng vô cùng rồi liền ngay sau đó, chị khẽ nghiêng đầu sang bên trái một chút rồi mở hé đôi môi mình lẳng lặng đón nhận lấy đôi môi em trai một cách khá tự nhiên tuy rằng có phần nào hơi vụng về, lúng túng ; vậy là trong đêm mưa tầm tã mặc cho nước chảy tràn vào nhà lênh láng, hai chị em đã không tự kiềm chế được bản thân cùng nhau bước vào cõi tình tội lỗi loạn luân ngập tràn ngang trái, oan khiên và rõ ràng đây là một cuộc tình không hề được báo trước thì phải? Cách đó khoảng một cây số, bố mẹ cùng với họ hàng của hai chị em hiện giờ tất cả đều đang đắm chìm trong giấc ngủ say sưa ngon lành sau một ngày làm việc vất vả trên nương rẫy bới có trận mưa đêm làm khúc hát ru họ quả thật là tuyệt vời thành thử cho nên dẫu có còn thức đi chăng nữa thì họ cũng chẳng bao giờ biết được nơi gian nhà của chị Len đang diễn ra cuộc tình say sưa, ngây ngất giữa người chị cả ba mươi tuổi và thằng em út mười tám tuổi?
Quả thật đúng như nhân gian thường hay nói, 'rơm chớ nên để gần lửa bởi vì lâu ngày chẳng chóng thì chày, lửa sẽ bén vào rơm và khi ấy rơm sẽ bùng cháy dữ dội chẳng có cách nào dập tắt nổi'; chị Len là rơm và Trí lả ngọn lửa bấy lâu nay do ông bố vô tình cho cả hai bên ở chung một nhà, giả sử như ông mà hay biết được chắc hẳn ông sẽ tức giận đến đỗi phài hộc máu tươi mà chết vì như một điều tất yếu, ông không thể nào chịu đựng được nỗi xấu hổ, nhục nhằn này cho được trước bao nhiêu cặp mắt dèm pha, bao nhiêu cái miệng đồn thồi 'một thành mười, mười thành trăm'của họ hàng, chòm xóm. Trước kia, mặc dù cũng chính ông cố tình sắp xếp cho thằng út 'man man'của ông và cô con dâu người miền Nam yêu nhau nhưng khi ấy, ông vẫn còn suy tính đến điều hai chị em vốn là người dưng nước lã không cùng máu mủ ruột thịt chứ ông đâu có dè đêm mưa này, chính hai đứa con do ông tạo vóc nặn hình ra lại tác tệ đến mức đi làm chuyện 'của con người nhưng không phải con người'với nhau như bây giờ! Những giây phút đầu tiên của cuộc tình tội lỗi loạn luân này, chị Len hoàn toàn ở vào thế thụ động nên chị chỉ hiến dâng trao tặng mà thôi, chị phó thác tất cả quyền chủ động làm tình, ân ái, hưởng thụ và chiếm đoạt cho thằng em mới vừa dứt khỏi căn bệnh tâm thần phân liệt trở thành một thanh niên bình thường, tỉnh táo đang hỏa nhập vào cộng đồng và phải nói rằng Trí thực sự tỏ ra sung sướng, khoan khoái vô cùng khi được chị mình ưu ái dành cho công việc ấy ; lúc bấy giờ, hai bàn tay nó chưa gì mà đã tự động mày mò lần lên tháo cởi từng hột nút bóp nơi chiếc áo bà ba trắng ngã sang màu cháo lòng của chị và chỉ trong thoáng chốc, tất cả năm hột nút nơi áo chị đều đã lần lượt bung rời ra, khi ấy hai vạt thân áo trước chị được hai bàn tay nó mở rộng sang hai bên bắt đầu đề lộ ra từng mảng da thịt trắng hồng nõn nà như bông nơi phần trên thân thể chị. Tuy rằng chị vốn là người phụ nữ đã lấy chồng sinh con nhưng phải thừa nhận rằng những cảm giác rung động đẩu đời giữa chị và em trai từ trước tới giờ chị chưa bao giờ có dịp để cảm nhận cho được cho nên đêm nay chính những cảm giác ấy hoàn toàn đã đốt cháy, thiêu rụi tất cả những gì là hoài nghi, là định kiến loạn luân tội lỗi trong đầu óc chị ; chị chỉ còn biết đến mỗi một điều duy nhất đó là chìu chuộng, đáp ứng mọi đòi hòi ham muốn, khát khao bấy lâu nay của nó mà thôi dẫu cho nhân gian sau này có lên án nguyền rủa chị tại sao mà lại sớm trở thành người đồi lòng thay dạ? Lúc này, hai vai áo chị Len đã được hai bàn tay vẫn còn ngờ nghệch, khờ khạo của Trí lần lần cởi tuột xuống ra khỏi hai cánh tay múp míp trắng nõn như bông của chị, do đã có kinh nghiệm hồi năm ngoái một lần được yêu đương, ân ái và làm tình với chị dâu Thanh Linh nên dầu sao đi nữa thì nó cũng đã có ít nhiều kinh nghiệm nên nó biết tiếp theo là sẽ làm gì sau khi cẩn thận cầm chiếc áo chị để lên trên mé đầu giường, hai cánh tay rắn chắc của nó khẽ nhẹ nhàng dỉu đỡ chị nằm dài xuống tấm chiếu hoa cạp điều nhân lúc ấy, hai bàn tay nó cũng đã luồn ra sau lưng chị mày mò tháo cởi hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực chị cả mặc để che giấu nữa kín nữa hở hai bầu vú thon gọn của chị. Khi dìu chị nằm xuống, quả thật chị tỏ ra sung sướng, hãnh diện và phấn khích vô cùng vỉ chị nhận ra thằng em sao mà rất tinh tế với chị bằng chứng là nó cẩn thận kê đầu chị lên chiếc gối tai bèo mà dạo trước tuy rằng chị từng mấy lần ân ái với chồng cũng có mặt của chiếc gối này nhưng anh Hào lại hoàn toàn chằng hề có chút nào tỏ ra xứng đáng, ngang hàng như Trí cả ; sau một tiếng phựt khẽ vang lên, lập tức chiếc áo ngực chị lúc bấy giờ không còn bó sát vào người chị nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới và một lần nữa, hai bàn tay nó lại có việc đó là cầm để lên cùng một chồ với chiếc áo bà ba của chị mà nó vừa mới cởi ra lúc nãy. Nó vừa hổn hền thở vừa vô cùng phấn khích cúi mặt xuống úp vào giữa hai bầu vú mềm mại chằng khác chi bông gòn và căng cứng, phập phồng nhô lên hạ xuống theo nhịp thở mạnh dần của chị cơ hồ tựa chừng như hai hòn hỏa diệm sơn trên đảo quốc Nhật Bản sắp sửa phun trào lửa cùng nham thạch một cách dữ dội ; trong lúc miệng nó khẽ ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa ngọt ngào, thơm thơm, béo béo tiết ra một cách vô hình từ tuyến sữa người chị cả thì bàn tay phải nó cũng chẳng thể nào quên lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái còn lại của chị. Bấy giờ mưa bên ngoài tuy chưa dứt cơn song vẫn còn dai dẳng và từng dòng nước chảy tràn vào nhà chị Len mặc dù vẫn lênh láng từ sau ra trước nhưng mực nước lúc này có phần nào đã rút xuống chứ không còn dâng cao như hồi nãy nữa ấy vậy mà cả chị lẫn em chẳng ai chịu để mắt quan tâm đến nữa thành thử cho nên tuyệt đối những tác động của môi trường đến họ dẫu cho có ghê gớm đến cỡ nào đi chăng nữa thì hai chị em cũng chẳng hề hay chẳng hề biết bởi vì hai người hiện giờ chỉ còn biết đến có mỗi một chuyện họ đang làm cùng nhau đó là yêu đương, ân ái và làm tình chẳng khác chi một cặp tình nhân bấy lâu nay xa cách nay mới có dịp hội ngộ lại để cùng nhau hàn huyên 'tâm sự loài chim biển'.

Chắc chắn đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hai chị em Len và Trí âm thầm vụng trộm, lén lút yêu nhau chứ sẽ mãi mãi không bao giờ có thêm một lần thứ hai nào nữa cả ; cũng như những đêm trước khi ngủ, tối nay thằng em chị cũng chỉ mặc phong phanh áo thun trắng ba lổ cùng chiếc quấn đùi và ngay lúc này đây, thoáng chốc nó đã cầm hai lai dưới chiếc áo thun ngã sang màu cháo lòng cuộn tròn lên trên cởi vòng qua cổ và đầu sau đó đề lên nơi mé đầu giường cùng một chổ với áo bà ba cũng như áo ngực của chị. Lần này, nó tiếp tục thực hiện động tác đổi bên nghĩa là miệng nó lại lần qua ngậm nút lấy đầu núm vú trái người chị cả một cách tràn đầy phấn khích, khoan khoái còn bàn tay phải nó lẽ đương nhiên là không quên lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phải chị nó mà từ nãy đến giờ nó vốn đã 'chán cơm chê cháo'; tuy hiện giờ nó hoàn toàn bình phục, tình táo như là người thường và nó vẫn nhớ không sai rằng trước kia nó từng trãi qua một đêm yêu đương, ân ái cùng chị dâu Thanh Linh nhưng đêm nay nó vẫn không thể nào lầm lẫn được giữa chị dâu và chị cả, nó vẫn biết hiện giờ người phụ nữ đang run rẫy, hổn hển trong vòng tay của nó là người chị mà lúc nào cũng yêu thương, quan tâm chăm sóc nó từng ly từng tý từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành lớn lên. Nhớ lại mấy năm về trước, lúc nó còn điên điên khùng khùng mặc dù vậy nhưng phải nói rằng nó chưa bao giờ dám nghĩ đến 'chuyện hỗn hào'với chị cả mãi cho đến tận bây giờ, khi thực sự chấm dứt căn bệnh tâm thần phân liệt hòa nhập lại với cộng đồng xã hội, nó mới bắt đầu để ý đến nhan sắc hãy còn xuân tươi như hoa quỳnh hương chớm nở của chị ; lúc bấy giờ, chị Len mới cảm nhận được hai bàn tay Trí đang mày mò lần xuống khẽ nhẹ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần vải ú đen của chị từ từ tuột dần hai ống quần xuống cặp đùi non trắng ngần chẳng khác chi bông bưởi, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng lần lượt rời khỏi hai bàn chân chị mềm mại tựa chừng như hai mảnh lụa hãy còn mới tinh chưa qua một lần may nào. Phải nói rằng đến giờ phút này chị thực sự hoang mang, ngỡ ngàng dẫu rằng tận sâu nơi thăm thẳm cõi lòng chị hoàn toàn không muốn cho điều ấy xảy ra bởi vì chị biết đấy là tội lỗi, là loạn luân, là cấm kỵ nhưng trái lại chị không hề có bất kỳ một hành động nào phản kháng, cự tuyệt lại em trai cả mà hai chân chị cứ cử động phản xạ một cách tự nhiên hướng theo ý muốn của nó bằng cách hết co lên rồi lại duỗi thẳng ra nhằm để giúp cho nó cởi chiếc quần chị mặc ra một cách dễ dàng, nhanh chóng ; lẽ đương nhiên, chị biết là dụng ý nó cởi quần chị ra là để làm gì rồi, ấy cũng giống y như là anh Hào chồng chị đã từng làm với chị để chi sinh ra 'một thị mẹt'khiến cho anh gần như là âu sầu, tuyệt vọng khi anh mong ước là thế nào cũng phải là 'một hoàng tử'. Sau khi cởi xong quần chị Len, Trí nhà ta chưa đả động gì đến chiếc quần lót bằng thun voan trắng đã hoi cũ còn vương lại nơi hạ thể chị mà nó bất thần cúi xuống tìm kiếm đôi môi chị nhỏ nhắn, mềm mại như nhung khiến chị tuy hơi giật mình vì không hay biết trước được nhưng chị cũng nhanh chóng đón nhận lấy đôi môi nó một cách âu yếm, say sưa, ngây ngất, chơi vơi chẳng khác chi con tàu nhấp nhô trên muôn ngàn con sóng bạc đầu dữ dội ; sau đó rời môi chị, nó lần hôn xuống cổ xuống ngực tới vùng bụng dưới của chị và miệng nó vẫn còn tiếp tục đưa xuống dưới sâu nữa nhẹ nhàng vừa hôn vừa liếm lên cặp đùi non, cặp giò thon đến tận hai bàn chân người chị cả. Phải nói rằng tuy thao tác ân ái này của nó vẫn còn hết sức vụng về và non nớt nhưng một khi đầu lưỡi nó rê đến đâu trên da thịt chị là bao nhiêu gai ốc cứ hè nhau mà nổi lên khắp cả thân thể chị đến đấy ; do vậy mà hai bàn tay chị chẳng biết tự lúc nào cứ mãi miết lần lên lập đi lập lại mỗi một động tác đó là liên tục vày tới vò lui từng lọn tóc trên đầu nó, dạo năm trước tóc anh chàng còn ngắn củn cỡn như rễ tre nhưng từ khi ra viện cho đến giờ thì tóc nó đã phần nào dài hơn, mượt hơn do ngày nào nó cũng đều tắm gội bằng dầu gội Dove mà chị mua về. Cũng chính vào những giây phút này đây, chị Len đã bắt đầu cảm thấy như có biết bao nhiêu nước tiết rỉ ra từ nơi cửa mình chị đó chính là chất dịch nhờn sinh lý nữ mà bất kỳ người phụ nữ nào khi yêu đương, ân ái đến mức cùng cực phải xuất ra để sẵn sàng bước vào giai đoạn tối quan trọng nhất của tình yêu đó là giai đoạn giao hợp truyền tinh tiếp lực cho nhau ; cũng chính vào thời khắc này, Trí mới hay rằng dương vật nó tuy vẫn còn ở bên trong quần đùi nhưng chẳng biết là tự lúc nào đã cương ngỗng lên một cách hiên ngang, hùng dũng. Tuy hai người là chị em ruột nhưng một khi đã lầm lỡ cùng nhau bước vào cuộc tình thì cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác cho nên hiện tượng dương vật nó cương lên cũng là chuyện tự nhiên chứ chẳng hề lạ lùng chi cả, nó tạm rời khỏi người chị ngồi dậy lần hai bàn tay cởi tuột chiếc quần đùi ra hẳn bên ngoài để qua một bên sau đó cũng vẫn hai bàn tay nó bắt đầu cởi chiếc quần lót –mảnh vải cuối cùng còn lại nơi thân thề chị rồi sau đó nó thận trọng cầm cả quần lót chị cùng với quần đùi nó lên một lượt để lên nơi mé đầu giường chung một chồ với áo bà ba, áo thun, quần vải ú, áo ngực ; bấy giờ, mưa bên ngoài trời đã ngớt, nước lũ tuy vẫn còn chảy tràn vào nhà từ dưới gian bếp lên song đã yếu dần, yếu dần chứ không còn ào ạt như khi nãy, mực nước cách đây khoảng hơn hai tiếng trước mấp mé ngang bằng mặt chiếc giường gỗ trong buồng chị Len nhưng giờ đây đã rút xuống hơn phân nữa và nơi cái bệ kê giường bằng gạch đất nung được chèn vào bằng cái khung gọng sắt nay hoàn toàn vững chãi không còn phải sợ sụp lún nữa. Hiện tại, Trí đang từ từ nằm xuống bên cạnh chị cả nó rồi xoay qua nhẹ nhàng, khéo léo trườn tới leo lên nằm trên thân thề chị với một thao tác khá là điêu luyện khó có thể nào có được ở nơi một người vừa mới dứt hẳn căn bệnh tâm thần phân liệt khiến cho chị cũng phải cảm thấy lạ lùng, không thể nào lý giải được ; hệt như một con thạch sùng vẫn thường hay bò tới trườn lui trên mái lá, cột nhà vẳng lên tiếng chắc lưỡi tiếc của, nó vừa hổn hển thở vừa nằm vào ngay tâm điểm hai chân chị đang từ từ dang rộng ra một cách nhịp nhàng, hòa hợp cùng nó.

Sau khoảng hơn một phút mày mò tìm kiếm, rốt cuộc rồi thì đầu dương vật vừa to vừa dài vừa cứng của nó cũng đã lọt hằn vào ngay bên trong lổ âm đạo chị đang liên tục co giãn giần giật, nhơm nhớp chất dịch sinh lý nữ lúc này vẫn cứ không ngừng tiết ra ; chị thầm nhủ dẫu sao thì thằng em út chị thân thể cũng chỉ ngang bằng như anh Hào-chồng chị mà thôi chứ không to lớn hơn nhưng chẳng hiểu tại sao mà chị vẫn cứ cảm thấy nó có vẻ nặng nề hơn anh thì phải, có lẽ từ lúc vào bệnh viện điều trị cho đến giờ được ăn uống bồi dưỡng tốt nên mập mạp hơn lúc trước chăng? Còn một điểu này nữa đó là quả thật, nếu làm phép so sánh thì dương vật thằng em út trong nhà có phần trội hơn hẳn chồng chị, ôi sao mà vừa to lại vừa dài vừa cứng như thế này chẳng biết bởi vì ngay từ lúc bắt đầu quan hệ giao hợp với nó, chị vốn đã cảm nhận được một cảm giác đau thốn tới cả đầu óc chứ chẳng chơi nhưng dẫu sao thì ngoài sự đau đớn ấy ra, nó còn mang lại cho chị biết bao nhiêu là sung sướng, khoan khoái, ngất ngây chẳng khác chi nào người uống hơi nhiều rượu cứ mãi miết lâng lâng 'đi mây về gió' ; hai hòn dái nó có lẽ do lạnh nên xăng tròn lên hùng dũng gác lên trên cặp đùi chị nơi hai bên cửa mình chị không ngớt phập phồng co bóp làm tăng thêm sinh lực cho phần dương vật nó liên tục đưa đầy nhịp nhàng tiến sâu vào mãi tận bên trong tử cung chị theo lực nâng lên hạ xuống liên tục nhấp nhô của hai bờ mông nó. Từ ngày được ra viện cho đến giờ mặc dù chưa được bao lâu ấy vậy mà Trí chưa chi đã 'cưa đổ'được chị cả trong gia đình xinh người đẹp nết, bằng chứng là đêm nay đã gần ba tiếng đồng hồ trôi qua nó đã thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt được toàn bộ thân thể chị từ ngoài vào trong lẽ đương nhiên là không có bất kỳ chổ nào mà nó từ chối đụng chạm đến ; lúc bấy giờ, anh Hào-chồng chị Len đang say sưa giấc mộng đêm trường nơi gia đình bố mẹ anh ở Hà Tây giá như mà anh hay biết được người vợ bấy lâu nay 'đầu ấp tay gối'của anh nơi vùng nương trà xứ Lạng hiện đang run rẫy, quằn quại yêu đương, ân ái và làm tình cùng với thằng em út trước kia điên điên khùng khùng nay đã tỉnh táo, bình thường trở lại chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ kìm nén được cơn thịnh nộ bởi vì thực sự anh chẳng ngờ vợ anh lại đang tâm không những phản bội anh mà trái lại còn 'bôi tro trét trấu'vào mặt anh. Dẫu sao đi nữa thì anh cũng là người ít nhiều có lỗi trong chuyện này, vì nếu như anh đừng có định kiến 'con trai là con mình còn con gái là con người ta', thường xuyên ở nhà quan tâm chăm sóc vợ thì tất nhiên đêm nay sẽ không bao giờ có được chuyện tình tội lỗi loạn luân giữa hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ hơn kém nhau những mười hai tuổi ; hiện tại, hai bàn tay chị gái cứ mãi miết cào xuống vuốt lên khắp cả vầng lưng em trai, dường như rằng chị làm vậy là nhằm để tự giảm đi cảm giác sung sướng, khoan khoái đang càng lúc càng rần rật dâng tràn khắp cả thân thể chẳng khác chi cơn sóng thần hung hãn năm nào tràn vào nhấn chìm thành phố Hứa Vân Đài bên Hàn quốc. May sao chị không để móng tay nhọn vì chị làm nương làm rẫy thường xuyên chứ nếu chị mà để thì nãy giờ lưng thằng em không bị trầy xước rướm máu mới là chuyện lạ! Một điểu có thể xác định được rằng đêm nay chỉ vì tình yêu bất chợt với Trí, chỉ vì chồng quá phong kiến, cổ hủ, khắt khe cho nên chị Len sớm đổi lòng thay dạ với anh và cho đến thời khắc này, chị thực sự toàn tâm toàn ý hiến dâng, trao tặng cho nó tất cả những gì còn lại nơi thân thể chị mà không cần phải đòi hỏi điều kiện chi cả ; tuy rằng chị không còn là con gái nữa nhưng nếu giả sử như chị vẫn còn trinh tiết như dạo chưa lấy chồng thì ắt hẳn chị cũng sẽ cho nó hết mà thôi thế mới thực sự hay biết rằng tình cảm giữa hai chị em nồng nàn, sâu sắc đến cỡ nảo! Mười hai phút trôi qua, cả hai như có cảm giác đang bị hụt chân rơi tõm xuống đáy một cái vực sâu thăm thẳm ấy chính là lúc hai chị em rơi vào giai đoạn khoái ngất của cuộc tình chuẩn bị kết thúc, hai chân của cả hai không ngớt quặp sát vào nhau cũng như liên tục cạ cạ vào mặt chiếc chiếu hoa trãi nơi chiếc giường hạnh phúc trong căn buồng hoa chúc mà cuộc đời lẫn tạo hóa chẳng biết vô tình hay cố ý đã kiến trúc, sắp xếp nên cho hai chị em. Tuy vẫn còn ngập sâu bên trong âm đạo chị nhưng dương vật nó lại vừa co giựt liên hồi vừa xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa keo dán sắt thẩm thấu vào tận sâu tử cung chị ; đấy có thể chính là nguyên nhân sau này làm cho chị cấn thai nếu chẳng may chị đang trong 'thời kỳ nguy hiểm không an toàn'nhưng dẫu cho có vậy đi chăng nữa thì cũng chẳng làm tăng thêm phần nào sự lo lắng trong cõi lòng chị mà trái lại còn làm cho chị được thỏa mãn, toại nguyện như 'nắng hạn thèm cơn mưa rào'. Cuộc tình của hai chị em là như vậy đấy, sau khi nước rút đi cũng chính là lúc cả hai tuy mệt mỏi nhưng thực sự rộn rã, hân hoan mặc dầu trái tim chị gái vốn đã in hằn sâu bốn chữ 'đổi lòng thay dạ'./.

Kết thúc lúc 22 giờ 33 phút ngày 31 tháng 7 năm 2014
(Mùng Năm Tháng Bảy năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 42 … Xin mời đón xem tiếp Phần 43 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.