Chị Nam – Chương 34: – Botruyen

Chị Nam - Chương 34:

Phần 34: Trái tim lỗi nhịp

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Bước vào học lớp Mười tại trường THPT Châu Thành, Đại-nhân vật chính của chúng ta lại tiếp tục được cô giáo chủ nhiệm và tập thể lớp 10A1 tín nhiệm bầu chức danh lớp trưởng, tuy đa số học sinh đều xa lạ với nó từ trước tới giờ nhưng số phiếu bần cho nó là cao nhất so với hai bạn kia cũng cùng ra ứng cử ; chính vì vậy, chị Nam điện thoại về trước hết là chúc mừng sau đó là động viên, khuyến khích nó cố gắng xứng đáng với công việc mà lớp tin tưởng giao phó cho và khoảng một tuần sau, có một anh bạn học cùng lớpY23 với chị nhà ở Xuyên Mộc ghé nhà đưa tận tay nó một cái hộp giấy nói rằng quà của chị Nam gửi về. Nó vui mừng mở hộp ra thí thấy bên trong là một chiếc Ipad màu đen bóng dáng kich cỡ bằng quyền vở học sinh, đấy là thứ mà nó ao ước bấy lâu nay mà có lần nó thổ lộ với chị trước khi xảy ra vụ nó bị tên Tài bắt cóc (tập Phía trước là bầu trời), nay điều ước ấy lại sờ sờ ngay trước mắt khiến nó thực sự không khỏi cảm động và càng thêm yêu thương, nhung nhớ người chị Hai xinh đẹp, dịu dàng nay ở cách xa nó những một trăm cây số tròn ; nhiều lúc, nó tính lên thăm chị nhưng do có lần nó bỏ nhà đi thành phố kiếm chị, chị đã dặn nó không được làm như thế nữa cho nên nó không dám lặp lại lỗi lầm ấy. Vả lại, má Phụng ở Phước Hải gọi di động cho nó bảo là mỗi tuần vào chiều thứ bảy là phải đi về quê đặng bà được vui vẽ, đỡ đi phần nào trống vắng và cũng vì vậy mà anh chàng lại dò dẫm bước thêm vào một cuộc tình mới mẻ khác đó chính là chị Thu Hiếu, chị hàng xóm ngay sát bên nhà nó lớn hơn nó những mười hai tuổi. Hai gia đình này hiện tại đều có cảnh ngộ gần tương đồng nhau đó là góa chồng, nhà chị Hiếu thì còn hai mẹ con nhưng nhà bà Phụng chỉ mỗi một mình bà thành thử ra vâng lời mẹ, chị thường xuyên qua giúp đỡ bà hàng xóm cũng là lẽ thường tình mà thôi ; cứ mỗi chiều thứ bảy, Đại đi xe đạp điện về tới nhà lại thấy chị phụ má nó hết việc này đến việc kia chẳng khác chi con cái trong gia đình vậy rồi nó cũng cùng làm việc với chị dẫn đến trước lạ sau quen. Như chúng ta đã biết, Quang-em trai kế của chị đã qua đời do tai nạn giao thông (tập Trở về) còn Nghĩa-thằng út thì phải sống phiêu bạt ở Lâm Đồng sau một đêm yêu đương, ân ái nồng cháy với chị (tập Sai đường lạc lối), giờ đây thiếu vắng tình thương của những người ruột thịt do đó mà có lẽ chị dễ dàng trở nên thân thiết với thằng nhóc con hàng xóm ; chứ như lúc còn nhó, chị học lớp Mười thì thằng này mới có bốn tuổi thôi và thỉnh thoảng chị còn bồng bế, dỗ dành, chơi đùa với nó cùng thằng Nghĩa đâu phải là ngang vai phải lứa với chị đâu. Bởi vì sự khắng khít, thân mật giữa hai chị em thể hiện ra ngoải một cách quá đỗi nhanh chóng nên cả má Phụng lẫn mẹ chị đều thấy làm lạ nhưng chẳng qua cũng chỉ như là hai chị em mà thôi do vậy có ai đâu mà cấm cản, ngăn ngừa, chia cách ; cứ khoảng hai giờ chiều thứ bảy là Đại về tới nhà thì khoảng một tiếng sau là chị chở nó trên chiếc xe Dream tới con đường lộ cách nhà khoảng một cây số để tập cho nó lái xe máy, ba tuần trước nó cũng chạy thử mấy lần rồi và càng về sau, tay lái nó càng vững vàng hơn chứ chẳng giống như buổi đầu tiên đến những năm lượt nó chở chị xìa xuống mương cặp lề đường, cũng may là đoạn đường ấy vắng người qua lại nên không hề có sự cố nào xảy ra chỉ có nó và chị xây xát tay chân chút đỉnh mà thôi. Đến tháng mười, nó đã điềm nhiên chở chị ra tới chợ Phước Hải vòng lên tới con đường đi qua Long Hải là nơi có khá nhiều xe cộ qua lại mà tuyệt nhiên không hề gây ra một lỗi nào vi phạm cả, thao tác giảm ga thắng lại, lên ga tăng tốc trả số đến xinhan rẽ trái quẹo phải nó đều thuần thục đâu vào đó ; chỉ có mỗi lúc gặp một chiếc xe máy nào đó qua đường ẩu tả là nó thắng quá gấp khiến cho chị ngồi sau phải nhũi tới trước cạ sát hai gò ngực căng đầy của chị vào lưng nó làm nó hơi ngường ngượng sợ chị mắng nó nhưng ngược lại nó thấy chị vẫn tự nhiên như chẳng hể có gì xảy ra cả, có lẽ chị cho đấy là bình thường chứ không phải là nó cố ý. Có lần nhà chị làm giỗ đầu cho bố chị, khách mời chỉ có mả Phụng và nó chứ không còn ai khác, lúc ăn uống vui miệng mẹ chị nói rằng phải chi Đại khoảng hai lăm mươi sáu tuổi thì bà sẽ sẵn sàng làm suôi gia với má Phụng để tác hợp chị Hiếu với nó, nghe vậy nó quê độ chẳng nói chi còn chị thì lại nhìn nó cười duyên lỏn lẻn nhưng hai gò má chị thì đỏ hồng lên làm tăng thêm ở nơi chị một nét đẹp quyến rũ, man dại làm sao khiến nó mới thấy vậy bất giác cảm thấy bồi hồi, xao xuyến môt cách lạ lùng, khác thường ; nhưng sự việc ấy cũng chưa hề làm cho nó phải 'ngày không ăn, đêm không ngủ'tương tư, nghĩ ngợi về một bóng hồng nào đó tuy rất gần gũi, cận kề song xa lơ xa lắc. Đầu tháng mười hai, có lần nó về nhưng chẳng thấy chị đâu, tối hôm ấy nó qua nhà thì chỉ thấy mẹ chị ở nhả một mình, bà nói rằng sau khi nghe tin Nghĩa –con út bà bị tử hình đâu ngoải Bình Thuận thì chị Hiếu buồn lắm, tối nay nó xin phép đi xuống Bả Rịa họp mặt với mấy người bạn cũ rồi ở lại nhả bạn dưới đó, nghe vậy nó cũng chẳng hỏi thêm gì cả chỉ ngồi chơi với bà cỡ nữa tiếng sau thì xin phép về ; tối hôm ấy, lẽ đương nhiên anh chàng cũng đâu biết là chị đi xuống Lộc An, không kiềm chế được bản thân và tình yêu với thằng em út thành thử chị đã hiến dâng trọn vẹn trinh tiết của chị cho em trai làm chủ thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt (tập Sai đường lạc lối). Khoảng hai tuần sau, gia đình chị tổ chức một buổi tiệc khá linh đình, trang trọng mời hết bà con lối xóm đến tham dự vào trưa một ngày chủ nhật vì vậy không thể nào không có mặt nó, đó là đám nói giữa chị với một gia đình có một anh đã ba mươi mốt tuổi mà vẫn hãy còn kén chọn bên Long Hải là chồ bạn bè với chồng bà ; gia đinh nhà trai lựa ngày hôm nay là ngày lành tháng tốt mang trầu rượu đến coi mắt chị đồng thời bàn với mẹ chị là sau Tết Nguyên đán, đúng ngày mười lăm tháng Giêng sẽ tồ chức đón dâu và sự thực ra, chuyện này đối với thằng em chị Nam thì cũng rất bình thường, nó chẳng hề tỏ ra buổn bã chi cả (nếu giả sử như đấy là đám nói của chị Hai nó thì chắc chắn nó chẳng thể nào 'bình thường'nổi) trái lại nó còn vui vẻ cẩm ly nước ngọt đến chúc mừng chị Hiếu và anh chồng tương lai làm nghề kỹ sư điện tử của chị như bao nhiều người họ hàng, lối xóm khác. Vậy là cuộc đời chị Hiếu sau một lần cách đây bốn năm bị em kế 'đòi hỏi' sau đó là 'không nói lời từ biệt'để đi xa, mới đây thì đã không ngần ngại trao thân cho thằng út nay đã được 'úp vung đậy nắp' theo đúng như ý nghĩa cũa câu tục ngữ 'nồi nào úp vung nấy' bởi vì vị hôn phu tương lai của chị xem ra cũng hiền lành, vui vẻ tuy có phần hơi ít nói đối với chị-một cô gái hai mươi tám tuổi đã quá lứa lỡ thì hoàn toàn xứng đôi vừa lứa, không có chi phải phàn nàn lo lắng cả. Những ngày sau đám nói, nó thấy chị có phần nào vui vẻ, rộn ràng hơn và tình chị em giữa chị và nó vẫn thân thiết, gắn bó, khắng khít như ngày nào, sau ngày 22 tháng Mười hai (ngày kỷ niệm thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam) do bận kiểm tra Học kỳ I và phải lo ôn luyện đề sau Tết Nguyên đán là dự kỳ thi Olympic lớp 10 nên Đại gọi điện cho mẹ là đến khi nào nghỉ Tết mới về được. Đúng chiều ngày hai mươi ba tháng Chạp nhằm ngày thứ năm trong tuần, hôm ấy do không có thời khóa biểu học tại trường nên nó nằm nhà thì má Phụng điện cho nó bảo nó sắp xếp công việc học để vào bệnh viện Bà Rịa chăm sóc chị Hiếu mới vừa nhập viện, bà nói hiện bà đang ở bệnh viện với chị ấy còn mẹ chị do sức khỏe không tốt nên không thể nào chăm sóc thường xuyên cho chị được ; nó liền ba chân bốn cẳng dắt xe đạp điện ra, khóa trái cửa lại cẩn thận rồi phóng như bay vào bệnh viện, má Phụng đón nó nơi cổng nói nhỏ cho nó biết nhưng dặn nó không được bép xép hỏi han gì chị Hiếu nữa rằng cách đây hai ngày, bỗng dưng bên nhà trai suôi gia với mẹ chị ở Vũng Tàu cử một người chú qua thông báo từ hôn bởi vì cháu ông không chịu chị nữa mà phải lòng một cô cùng làm chung cơ quan rồi, ông ta còn nói thêm là nghe đồn chị cặp bồ cặp bịch gì đó với một tay đại gia ở Bà Rịa chính vì thế, không chịu được cú sốc bất ngờ này, chị đã uống thuốc ngủ quá liều quyên sinh tìm về một thế giới khác.

Má Đại nói rằng giờ thì chị đã qua cơn nguy kịch rồi nhưng vẫn còn đang nằm ở phòng hồi sức, bà phải về Phước Hải để động viên và chăm sóc, đỡ đần cho mẹ chị ấy, khi mẹ về rồi nó đến khu hồi sức trong bệnh viện nằm cùng một dãy với khu cấp cứu, khu vật lý trị liệu nhưng y tá không cho vào chỉ nói nó chờ bên ngoài để khi nào họ cần gì thì họ sẽ gọi ; vậy là chưa kịp cúng tiễn ông Táo về trời, nó phải ngồi đúng năm tiếng đồng hồ từ mười sáu giờ chiều đến hai mươi mốt giờ tối nơi băng ghế đá cạnh phòng hồi sức ngó vào cửa kính thì thấy chị đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh chụp thờ bằng ống dưỡng khí, nhai bậy nhai bạ ồ bánh mì chả rắc muối tiêu và uống nước suối đóng chai cầm hơi. Khoảng hơn mười giờ, một cô y tá bước ra gọi người nhà của bệnh nhân Trần Thị Thu Hiếu ở Phước Hải đi đóng viện phí, nó lật đật chạy đến quầy viện phí đóng tạm thu 750.000đ, hồi chiều má Phụng nói rằng mẹ chị có đưa 1.000.000đ bà giao hết lại cho nó nên giờ nó rất là yên tâm không sợ không có tiền ; sau khi xuất trình hóa đơn nộp viện phí cho cô y tá lúc nãy, nó được chị ta cho vào để chuẩn bị đưa chị lên nằm điều trị tại khoa ngoại, lúc nãy đồ đạc tư trang của chị chỉ có một cái balô nhỏ thôi thành thử đối với nó không cồng kềnh cho lắm, nó cùng một cô hộ lý đỡ từ giường lên xe đẩy nằm rồi cả hai đẩy chị rời khỏi phòng hồi sức men theo đường vòng xoắn ốc dốc nghiêng đi lên dãy lầu 1, trong này cũng có thang máy nhưng có lẽ đã hư do đó khi đi ngang qua đây thì nó thấy cửa thang khóa im ỉm. Lên đến khoa, chị hộ lý trinh hồ sơ bệnh án của chị cho y tá trực tại đây rồi đầy chị vào một phòng cò ba giường bệnh nhưng lại trống trơn do vậy cũng thật là thoải mái, tự do trong việc chăm sóc chị đối với nó vả lại dẫu sao đi nữa thì tối nay cũng có chổ ngủ ngon lành đó chính là một trong hai cái giường trống còn lại trong phòng ; sau khi được y tá truyền dịch đạm vào người, cỡ mười một giờ, chị Hiếu dần hồi tỉnh nhìn quanh quất thấy Đại liển hỏi giọng hoang mang :
-Chị đang ở đâu vậy?
-À chị bị bệnh nên má em đưa chị lên bệnh viên Bà Rịa!

Như sực nhớ ra điều gì, chị giãy nãy thì mới hay hai tay và hai chân chị bị trói chặt vào thành giường, đấy là một cách hữu hiệu nhất nhằm giúp cho bệnh nhân tự vẫn sau khi được cứu sống không thể nào quyên sinh được nữa một khi tâm lý chưa được ổn định lại, chị la khóc thật lớn khiến cho cô bác sỹ và hai cô y tá trực phải vào dỗ dành chăm sóc chị ; trong lúc bác sỹ nói chuyện phải trái với chị thì một cô y tá tiêm cho chị một mũi thuốc an thần, khoãng 5 phút sau thì chị đã bắt đầu lim dim cặp mắt đen tuyền tuyệt đẹp rồi đi vào giấc ngủ, nó im lặng nãy giờ mới lên tiếng hỏi bác sỹ là nên cho chị ăn uống như thế nào thì bác sỹ bảo không cần từ lúc này đến mười giờ sáng mai và cố gắng tránh đừng gợi lại nỗi buồn của chị ấy, phải dặn tất cà những người đến thăm chị đểu như vậy. Cô còn tư vấn thêm là khi nào chị tỉnh chỉ được nói những chuyện vui mà chị đã trãi qua, tối nay nếu có điện thoại di động thì mở nhạc nhẹ cho chị nghe, trưa và chiều mai cứ cho chị dùng những món ăn nào mà chị thích và nói chung lại là chị ưa thích cái gì thì phải cố gắng làm như thế ấy không được làm khác đi ; sau khi tốp bác sỹ-y tá đi rồi, thằng em chị Nam liền ngà người ra chiếc giường nệm trãi drap sẳn bên cạnh giường chị nằm nhưng chưa được bao lâu có một cô y tá cỡ trạc hơn ba mươi tuổi vào dặn nó là chị Hiếu vào nước đạm như vậy có thể là sẽ tự tiều tiện ngoải ý muốn cho nên nó cần phải canh chị như vậy cho khỏi thấm dơ quần áo, tốt nhất là mua tả quần về mặc cho chị thì sẽ đỡ cực hơn. Nghe vậy, anh chàng tỉnh ngủ ngay ví không ngờ nỗi cực hình đang treo lơ lửng trên đầu nó, nhìn đồng hồ đeo tay tuy rằng đã mười một giờ hai mươi nhưng vì biết mấy quán bán đồ dùng, bán nước trong bệnh viện giờ này vẫn còn chưa đóng cửa nên nó lần xuống mua đâu 6-7 cái tả quần hiệu Wisper, lúc trở lên nó mạnh dạn cời hẳn chiếc quần bệnh nhân màu xanh nhạt trên người chị cùng quần lót trong ra khỏi hai chân chị rồi mặc một chiếc tả vào cho chị sau đó mới mặc lại quần ngoài cho chị còn quần lót chị nó bọc vào một tờ giấy báo cũ để sáng mai đem giặt. Nó mở điện thoại di động vào thư mục âm nhạc chọn một số bài hát nhạc trẻ của nhạc sỹ Minh Vy do Cẩm Ly trình bày, mở âm lượng vừa phải nó đặt máy lên mặt chiếc tủ sắt ngay cạnh đầu giường chị nằm, tưởng nhọc nhằn lắm nhưng đêm đó nó chỉ thức dậy một lần lúc ba giờ sáng để thay quần tả cho chị, do đã từng trãi qua một lần chăm sóc chị Nam lúc chị bị bệnh sau sự vụ chị bị tên Phú hiếp dâm nên đêm nay nó tỏ ra rất bình tĩnh và có bản lĩnh trong việc làm 'hộ lý' cho chị gái nhà hàng xóm này tuy rằng nó có hơi run. Đến mười giờ sáng mai, với sắc diện hồng hảo chứng tỏ chị đã bình phục, khi tỉnh dậy nói chuyện bình thường vui vẻ với nó bởi vậy lúc này nó hoàn toản yên tâm, mọi chuyện có vẻ như đã suôn sẽ không còn phải lo lắng như hôm qua nữa, một chút sau thì có dì ruột của chị từ Long Khánh xuống thăm, dì cám ơn Đại và cứ bảo nó về nghỉ (cũng may là hôm nay là ngày bắt đầu kỳ nghỉ Tết chứ nếu không là nó đã bỏ mất một buổi học) để dì ở lại chăm sóc chị ; khi nó chào di và chị ra về, đến khu nhà xe lấy chiếc xe đạp điện của nó, vừa tới chổ đầu ngã ba bất chợt nó nghe có tiếng người gọi nó :
-Em…em…cho anh hỏi chút xíu!

Nó ngoáy lại thì thấy có một anh cỡ tuồi trạc ngoải ba mươi ăn mậc sang trọng mang kiếng mát đang ngồi trên chiếc xe Air Black đậu sát lề dưới gốc cây sao to và tuy bất ngờ nhưng nó vẫn nhanh chóng nhận ra đó chính là vị hôn phu tương lai ở Vũng Tàu đã đi coi mắt chị Hiếu mới đây lại từ hôn chị ; nó quành xe lại để xem anh ta nói gì, anh ta cười gượng nói :
-Em nhớ anh không? Chị Hiếu đỡ chưa vậy em?
-Sao không nhớ? Chị ấy khỏe rồi, nằm ở lầu 1 khoa ngoại ấy! Mà ai nói anh biết vậy, sao anh không vào trong ấy?
-Anh nghe một người bạn gái ở gần nhà chị ấy gọi điện báo tin. Anh ngại nên không dám vào, nãy giờ cứ đứng đây xem coi có gặp ai quen đặng hỏi thăm may mà gặp em-Vừa nói anh vửa móc bóp lấy ra tờ giấy năm trăm ngàn-Em làm ơn cầm vào cho chị ấy để phụ giúp tiền thuốc…
-Anh vào mà đưa cho chị ấy, em không nhận đâu-Nó ngắt lời anh-Dẫu anh có đưa đền 50 triệu cũng không thể nào chuộc lại lỗi lầm cua anh với chị ấy chứ đừng nói chi là năm trăm ngàn. Anh mà xuất hiện trước mặt chị thì sẽ tiếp tục gây hại cho chị mà thôi, chị ấy quên anh rồi, anh nên về đi thì hơn!

Anh ta tẽn tò, sượng sùng trước những lời mắng nhiếc đanh thép của thằng nhóc mới có mười sáu tuổi, chẳng biết nói sao chỉ lẳng lặng nhìn theo nó lên xe đạp chạy thằng, ngồi thừ người ra một lúc rồi anh cũng rồ ga chạy vút đi để lại phía sau khu bệnh viên Bà Rịa-nơi mà người con gái anh đang tâm phụ bạc 'có trăng quên đèn' đồng nghĩa với việc trong cuộc đời anh do suy nghĩ chưa thấu đáo cho nên lở làng 'một chiếc nồi chưa được úp vung đậy nắp'; anh đi rồi nhưng không hiều sao anh lại quay trở lại, lần này anh gửi xe rồi lần vào khoa ngoại nhưng không dám lên lầu, anh móc ví lấy tờ giấy năm trăm ngàn và tờ giấy năm mươi ngàn cùng một tờ giấy loại, nah lấy viết ghi nguệch ngoạc vài chữ vào tờ giấy rồi bọc ngoải tờ năm trăm ; tình cờ có một cô hộ lý đi ngược lại, anh liền dúi năm mươi ngàn vào tay cô nhờ cô chuyển giùm gói giấy cho bệnh nhân Thu Hiếu nằm trên lầu, coi như anh đã làm xong trách nhiệm với cô gái anh từ hôn rồi và anh nhẹ lòng quay ra lấy xe về thằng Vũng Tàu. Rõ ràng chúng ta thấy anh ta làm một việc rất thừa thãi vì cô hộ lý kia có tính hay quên chứ không phải là tham, mãi ba ngày sau khi phơi quần áo xong cô mới phát hiện ra có tờ giấy trong túi, tờ năm trăm ngàn thì còn nguyên nhưng tờ giấy bọc ngoải đã rách rời ra từng mảnh, cô mới sục nhớ ra có người nhờ cô chuyển cho ai đó nhưng cô hoàn toàn quên mất bẵng đi tên người nhận vậy là cô đương nhiên sở hữu luôn số tiền đó ngoải năm mươi ngàn tiền công ra mà người đàn ông xa lạ kia trả cho cô ; do vậy chị hàng xóm của Đại mãi mãi không bao giờ biết được rằng vị tân lang ở Vũng Tàu chê bai, ruồng rẫy chị đã bố thí cho chị một số tiền ít ỏi để chuộc lại phần nào lỗi lầm của anh ta đối với chị và sau này thì em trai chị Nam cũng không kể lại cho chị biết chuyện đã gặp anh ấy ở mặt tiền khu ngoài bệnh viện vì nó sợ chị buồn lại quẫn trí làm bậy nữa cũng nên. Gần ba ngày điều trị tại bệnh viện, qua ngày hai mươi sáu Tết do sức khỏe còn yếu nên được sự đồng ý của má Phụng, dì ruột của chị chở chị bằng xe máy đến nhà Đại để chị ở tịnh dưỡng thêm một thời gian rồi dì cũng quay về Long Khánh để lo việc Tết nhứt cho gia đình riêng má Phụng gọi điện bảo con trai rằng Tết này do chị Hiếu vẫn còn ở đó nên nó khỏi phải về dưới Phước Hải ; má nó còn bảo chị Nam đã điện báo cho bà là ở lại Sài gòn không về nhà được nên nó rầu nẫu ruột cũng may là có chị con gái nhà hàng xóm lưu lại ở chung nhà thành thử phần nào thì nó cũng thấy đỡ trống vắng, lẻ loi hơn là chỉ có mỗi minh nó như những lần trước. Mỗi một ngày trôi qua, sức khỏe chị Hiếu càng hồi phục lại rõ rệt, chị xem nhà thằng nhóc láng giềng chẳng khác chi nhà chị nên chị không nằm không mà lúc nào cũng xăn tay áo lên vui vẻ, niềm nở dọn dẹp, quét tước lại nhà cửa chuẩn bị đón Tết đến xuân về đang bắt đầu tràn ngập, rộn rã không khí khắp nơi nơi ở mọi nhà trên từng khu phố ; do vậy mà tinh thần chị cũng dần dần được ổn định lại bình thường, nguôi ngoai nỗi buồn khi bị từ hôn vì những tưởng là bản thân mình trước sau gì thì cũng chọn được nơi nương thân gửi phận. Thời gian này, đôi lần chị liên lạc với Nghĩa-em trai út của chị bằng số điện thoại mới mà chị có được trước cái đêm trao tặng trinh tiết cho nó nhưng lần nào như lần nào chị cũng nghe 'số máy này đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi số khác hoặc gọi lại sau', chị chuyển qua nhắn mấy chục tin nhắn vào số máy ấy cũng bặt vô âm tín hoán toàn tuyệt nhiên không nhận được tin trả lời hồi âm ; tuy vậy, 'nhập gia tùy tục' chị đành phải dẹp bỏ nỗi lòng ưu tư trắc ẩn này khi sống nương tựa tại nhả con trai bà Phụng, do cũng khá rành việc bếp núc nên vào ngày ba mươi Tết đến chiều là chị đã hoàn tất xong nồi thịt kho nước dừa và nồi vịt nấu măng, khi chị mới đến đây thì số tiền 1.000.000đ của mẹ chị giao bà Phụng rồi chuyển lại cho nó còn dư lại 200.000đ sau khi đóng tiền viện phí tạm và mua đồ nó đưa hết cho chị và chị cũng đi ra chợ Bà Rịa mua nào là báng tráng, mứt, nước ngọt, nhang đèn…Đêm giao thừa, tuy rằng chỉ có hai chị em nhưng quả thật thực sự vui vẻ, phải nói rằng đây là lần đầu tiên nhân vật chính của chúng ta đón giao thừa tại nhả ở Bà Rịa bên cạnh một chị gái dẫu chẳng phải là ruột thịt nhưng lại đúng là một kỷ niệm khó phai, như những gia đình khác cả hai cũng bày biện bàn cúng trời đất trước cửa nhà, cũng đốt nhang váy thiên tạ địa rồi sau đó là mặc quần áo mới cùng chở nhau bằng xe đạp điện đến chùa Hưng Lễ Tự bên phường Phước Hiệp bái Phật viêng sư, xin xăm hái lộc đủ thứ ; nhưng qua chiều mùng Một, vì buổi sáng theo Đại đi lòng vòng lối xóm chúc Tết những gia đình ở cùng khu phố có lẽ thấm mệt nên lúc về đến nhả chị bị ngất đi vừa mới ngồi xuống salon phòng khách làm báo hại nó phải gồng mình bồng chị lên phòng ngủ trên lầu (chị khá nặng nên dù nó có sức đi chăng nữa cũng khá mệt mỏi) rồi nó tất tả chạy vào cuối khu phố mời một ông y tá đến chăm sóc cho chị. Tuy là đang Tết nhứt nhưng ông này vẫn tận tình chịu khó đến nhà xem bệnh tình của chị, sau khi chích cho chị mũi thuốc khỏe rồi chờ khoảng mười lăm phút sau chị tỉnh dậy, ông bảo chị hãy còn yếu nên đừng đi lại hay vận động nhiều rồi ông còn cẩn thận đưa cho chị vài liều thuốc bổ lấy rẻ 80.000đ trở về nhà ông. Chị lúc đó không còn tiền nữa nên nó do có sẵn tiền lì xì từ sáng đến giờ nó liền đưa trà cho ông cũng cỏn dư lại chút đỉnh khiến chị cảm thấy vô cùng xúc động khi thấy nó xử sự quá tốt với chị chẳng khác chi một người em trai trong gia đình chị vậy, chị nói qua Tết trở về Phước Hải bán quán cafe trở lại có tiền chị sẽ gửi lại cho nó thì nó cười trừ 'chẳng đáng là bao đâu, chị đừng bận tâm chi cho mệt, lỗi là do nó nguyên cả buổi sáng sợ chị buồn nên dẫn chị hơi nhiều thành thử chị mới bị như vậy'; chị nắm chặt bàn tay nó thầm biết ơn một thằng con trai tuy hãy còn nhỏ tuổi hơn cả thằng Nghĩa nhưng lại sống có tình có nghĩa vả lại còn đàng hoàng, lo học hành giỏi giang chứ chẳng phải là ăn chơi lêu lỏng, gây thù chuốc oán như thằng em út chị lúc còn bằng tuổi. Lẽ đương nhiên có điều chị chưa thể nào biết được rằng nó mặc dù tính tình tốt đẹp, thẳng thắn như tờ giấy trắng học trò như vậy song đến giờ phút này nó lại có đến những mười chín người tình trong đó có cả chị ruột của nó mà chị sắp sửa trở thành tình nhân đứng hàng thứ hai mươi trong danh sách tình trường dính líu đến cuộc đời thằng học trò lớp trưởng lớp 10A1 trường PTTH Châu Thành ; chị chưa hề nghĩ ngợi đến chuyện bất ngờ như một áng mây bay, một làn gió thoảng, một dòng nước chảy, một cánh hoa rơi này mà chị chỉ cởi mở hết cõi lòng chị ra để cùng nó vui đón một mùa xuân mới đầy màu sắc, ánh nắng chan hòa trên quê hương đất nước Việt Nam giàu đẹp. Tết năm nay cũng như mọi năm, kề từ ngày hai mươi bảy Tết cho đến ngày mùng ba mọi nơi khắp chốn đâu đâu cũng tuyệt nhiên không hề có tiếng pháo nổ do chỉ thị cấm buôn bán, tàng trữ, vận chuyển và đốt các loại pháo của Thủ tướng Chính phủ mà gần ba mươi năm nay vẫn còn hiệu lực vì vậy ai ai cũng đều khỏi phải sợ nạn cháy nhà, bị thương vào mặt vào mắt…do tệ nạn đốt pháo mỗi khi Tết đến xuân về ; chỉ trừ một vài địa điểm được Nhà nước tổ chức bắn pháo hoa như vào tối ngày mùng ba tại địa điểm khu trung tâm hội nghị, cả chị lẫn nó tâm trạng đểu rất thích đi xem bắn loại pháo này nhưng do sợ bị ngất nữa nên nó không đành lên tiếng rủ chị đi còn chị cũng ngại chị có sao thì thêm phiền phức, khổ sở cho nó nên cũng đành thôi, hai chị em tối hôm ấy ở nhà xem Tivi cắn hạt dưa và chính buồi tối hôm ấy, tình cờ vá bất ngờ chúng đã trao cho nhau hương tình vị ái, úp vung đậy nắp một cách quá đỗi say sưa, ngây ngất, mê dại, cuồng nhiệt không lời nào có thể tả cho được cho đúng. Đến chín giờ tối, thấy chị ngáp dài ngáp ngắn, Đại liền tắt tivi rồi bảo :
-Chị buồn ngủ rồi đó, thôi lên ngủ đi chị!

Nói rồi nó bước ra kéo hai cánh cửa sắt lại bóp ổ khóa trong cẩn thận, nó đi xuống dưới bếp xem cửa hậu chổ này đã đóng kín hay chưa trong khi đó thì chị đã nhanh chân đi lên cầu thang vào phòng ngủ của chị Nam mà giờ chị nghỉ tạm trong thời gian ở đây ; lát sau nó cũng lên lần vào phòng riêng của nó sát cạnh phòng chị ờ mé ngoài nhưng khi nó đang giũ tấm drap trãi nệm cho sạch lớp bụi bẩn ban ngày bám vào rổi trãi lại dằn bốn góc xuống nệm cho ngay ngắn thì chị lúc này đã gọn gàng trong bộ đồ bộ màu tím hoa cà từ ngoài bước vào, chị giúp nó trãi nệm rối ngồi xuống giường nó, thấy cuốn sách từ điển Anh-Việt của nó đặt trên chiếc bàn con cạnh giường liền cầm lên lật vài trang ra xem, chị nói :
-Thiệt kỳ, ở dưới nhà thì ngáp lên ngáp xuống chảy cả nước mắt ấy vậy mà lên giường nằm lại tỉnh ra không ngủ được. Em buồn ngủ chưa, chị ngồi đây nói chuyện chút nghe!
-Chuyện gì vậy chị?-Nó bâng quơ hỏi
-Chị tính hè này lên thăm bà con ở Lâm Đồng, em đi với chị nghe?
-Tưởng gì chứ chuyện đó thì em sẵn lòng ngay! Hè là em được rãnh rổi!

Lẽ đương nhiên Đại đâu biết rằng chị Hiếu muốn đi lên Lâm Đồng là để thực hiện mục đích tìm Nghĩa-em út của chị xem anh chàng ăn ở ra sao, chị lại hỏi sang chuyện khác :
-À học kỳ Một vừa qua, em có được học sinh giỏi không vậy?
-Dạ được chị! Điểm tổng kết của em là chín phết năm đấy!
-Có phải từ lúc học lớp Một cho đến giờ năm nào em cũng đều được loại giỏi?
-Dạ!
-Vậy bỏ năm này này đi thì hai năm nữa chắc em củng sẽ thi vào Đại học Y dược như chị Nam hả?
-Em cũng thích ngành bác sỹ lắm nhưng cũng có thể em thi vào Ngân hàng!
-Vào Ngân hàng làm giám đốc nhớ lâu lâu rút tiền ra cho chị xài với nghe?-Vừa nói chị vừa cười thích thú. -Dạ, em sẽ rút tiền…giả cho chị!-Đại pha trò.
-Cái thằng quỷ sống này, dám móc lò chị hả?-Chị cầm cuốn sách phang giỡn vào vai vào bụng nó, nó cười hềnh hệch và chỉ né tránh chứ không đùa lại với chị.
Lặng yên một chập, chị lên tiếng :
-Nè, lâu lâu chị có cảm giác nơi hai bàn chân chị như là bị vọp bẻ vậy. Em bóp giùm chị được không?

Chẳng nói chẳng rằng, nó xích người ngồi sát lại vào người chị, tự dưng nó lại bắt đầu cảm nhận được một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc uốn lượn xiton óng ả, mượt mà của chị cũng như từ tấm thân chị đầy đặn, thon thả lộ rõ từng đường cong tuyệt mỹ, hấp dẫn, khêu gợi làm sao ; hai bàn tay nó khẽ cử động xoa xoa nắn bóp nhẹ nhàng hết lượt này đến lượt khác nơi hai bàn chân chị nuột nà trắng nõn rồi bất chợt nó lại có ý muốn được hôn vào hai bàn chân ấy của chị. Có lẻ do vô tình cho nên hai bàn tay nó thay vì chỉ được phép xoa nắn nơi hai bàn chân chị mà thôi nhưng đằng này lại càng lúc càng lần ngược lên đến cặp giò thon dài của chị tới cà hai đầu gối mà không cần đển việc chị có cho phép nó hay không ; lúc này chị đã buông rơi cuốn sách mà chị cầm trên tay nãy giờ xuống giường lúc nào chị cũng chẳng hay, chị ngã người nằm dài xuống giường làm nó tưởng là chị bị ngất, nó hoảng hồn vòng tay ra sau lưng chị ôm chặt lấy tấm thân chị mềm mại, căng tràn nhựa sống tràn trề…
-Chị bị sao vậy?-Nó hỏi giọng thất thanh.
-Ủa, chị đâu có sao đâu!
-Vậy mà em cứ tưởng….

Bất thần hai cánh tay chị chẳng biết vô tình hay cố ý mà lại vòng lên ôm choàng qua sau gáy nó kéo ghịt nó vào sát người chị khiến cho không thể nào tự kiềm chế được bản thân mình được một giây phút nào nữa cả, nó hổn hển cúi xuống hôn nhẹ vào tóc chị rồi xuống gáy chị sau đó lần lên hai vành tai chị ; vì đã từng trãi qua hai mươi mấy cuộc tình với tất cả mười chín người tình cho nên lần này đối với chị, nó tỉ ra hết sức điệu nghệ, tải tình, khéo léo trong việc trao tặng cho chị từng nụ hôn âu yếm, nồng nàn, và cháy bỏng, không rõ có phải là do thiếu thốn tình cảm hay là do một nguyên nhân nào khác mà ngay từ lúc đầu mới khởi sự, chị đã hoàn toàn lăng yên đón nhận hết tất cả tình cảm bột phát mới mẻ của thằng nhóc nhà hàng xóm với chị ở quê nhà Phước Hải một cách ngẫu nhiên, nhanh chóng và lẽ đương nhiên là chị cảm thấy sao mà quá đỗi bất ngờ đến như vậy, chị không tìm ra được lời lẽ nào để giải thích cho được. Giờ thì nó đã hôn lần nhẹ lên trán chị xuống cặp mắt hồ thu lá liễu tuyệt đẹp tới cái sống mũi nhỏ gọn rồi từ đấy qua hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền, cuối cùng thì điểm dừng lại của nó nơi khuôn mặt chị chính là đôi môi thắm đò, tươi tắn như đóa hoa quỳnh ban mai nằm trên cằm chị xinh xắn chứ chẳng phải là chổ nào khác.; còn chị lúc đầu hơi ngường ngượng, thẹn thùng nên đầu chị cứ nghiêng qua nghiêng lại để né tránh nó nhưng chẳng biết tại sao nữa chị lại ngập ngừng lại bắt đầu hơi hé mở đôi môi khẽ chạm vào môi nó, lúc này như là có một luồng điện tình xẹt ra những tia lửa lóe sáng khiến cho cả hai không khỏi giật mình và sau đó thí đôi môi chị dần dần rộng mớ ra cho đôi môi nó luồn sâu vào bên trong đền tận chân răng gốc lưỡi chị. Đấy chính là nụ hôn môi đầu tiên chính thức báo hiệu cho tình yêu thực sự nảy sinh, chớm nở giữa hai chị em chỉ sau đúng một tuần lễ sống chung với nhau dưới một mái nhà vốn đã tiềm ẩn đâu đó nay bỗng dưng có cơ hội bộc phát một cách mạnh mẽ và dữ dội khác thường, tuy rằng cả hai là người trong cuộc vậy mà cũng không thể nào tìm được câu trả lời hợp tình hợp lý nào để giải đáp cho gọn ghẽ là vì sao chữ tình lại khắc dấu ghi ấn trong trái tim hai đứa đêm nay ; lúc đầu, cả chị lẫn em hôn nhau còn gượng gạo theo kiểu nhát gừng nhưng càng về sau lại càng mùi mẫn, mê mệt hơn đến nỗi dường như không bút mực nào có thể họa lên được cũng như không lời lẽ nào có thể diễn tả cho nổi. Cả hai hôn nhau mãi miết, quên bẵng đi không gian đang lắng đọng lại và thời gian như tạm dừng bới trái đất đã ngừng quay chính vì vậy mà nước bọt tứa ra nơi hai bên khóe miệng mà không ai hề cảm nhận được nhưng có điều là hễ nước bọt người này vừa mới trào ra thì lập tức được môi, lưỡi kẻ kia liếm nút sạch sẽ ; cùng với những nụ hôn say sưa, ngây ngất như vậy chị Hiếu và thằng Đại đến giờ phút này gần như đã lên đến đỉnh điểm của cuộc tình nồng nàn, cháy bỏng trong vòng tay của nhau không ngớt lăn qua lộn lại trên chiếc giường nệm ấm êm trãi phủ lớp drap trắng tinh mà lúc đầu còn ngay ngắn, phẳng phiu nhưng giờ thì đã bắt đầu dúm dó, nhăn nhúm lại trông thật thảm hại làm sao. Giờ phút này đây, lẽ đương nhiên ở dưới Phước Hài, bà Lân-mẹ chị và bà Phụng-má thằng nhóc hàng xóm đều đã ngon giấc cho nên làm sao mà hai bà hay biết được rằng tại căn nhà thuộc phường Phước Hưng-thành phố Bả Rịa con gái với con trai mình đang yêu đương, ân ái một cách nồng nàn, thắm thiết cho dẫu là họ còn thức hay là có phép nhiệm mầu náo đó do thần tiên ban cho đi chăng nữa thì họ vẫn chẳng hề hay, chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra ; còn vị phu quân của chị ở Vũng Tàu vốn đã ruồng bỏ, phụ bạc chị nếu giả sử như anh ta mà nhận được thông điệp này thì có lẽ anh sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút bởi vì có như vậy chắc chắn chị sẽ chấm dứt được nỗi niềm buồn bã, âu sầu thời gian vừa qua cứ không ngừng bào mòn, gắm nhấm trái tim cô đơn, lẻ loi của chị. Tình yêu là một thứ gì đó quả thật là thiêng liêng, cao quý, bất hủ vô hình vô dạng không một ai định nghĩa, giải thích hoặc chứng minh được, chỉ biết là nó không hề phân biệt địa vị, giàu nghèo, sang hèn hay thành phần, tuổi tác ; có khi nó còn nảy sinh giữa những người quan hệ ruột thịt cùng có chung dòng máu như ở những tập trước của truyện này mà chúng ta từng biết (giữa chị Nam và Đại, giữa chị Ngoan và em họ cô cậu, giữa chị Mến và Thắng, giữa chị Nam và Vũ-anh họ chú bác…) chứ đừng nói chi là hai chị em nhà hàng xóm láng giềng ở sát cạnh nhau từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành như là chị Thu Hiếu và Đại ở tập truyện Úp vung đậy nắp này! Hoàn cảnh của hai chị em từ hôm đầu tháng Tám năm ngoái cho đến giờ, một quãng thời gian gần sáu tháng nay thêm nữa đó là công sức thằng nhóc bỏ ra không quản ngày đêm hay tết đến xuân về chăm sóc, trông nom chị lúc chị còn suy nhược cơ thể sau vụ việc chị uống thuốc ngủ quyên sinh ; bao nhiêu đó thôi cũng đủ hun đúc, tạo điều kiện cho 'lửa để gần rơm lâu ngày thí trước sau gì lứa cũng phải bén vào rơm và rơm phải ngùn ngụt bốc cháy mà thôi'.

Rời đôi môi chị, nó hôn mãi hôn miết lên khắp khuôn mặt diễm lệ, khả ái của chị, hôn đến nỗi chị phải phát ngượng đò bừng cả hai bên gò má sau đó hai bàn tay nó lúc bấy giờ mới bắt đầu lần lên mày mò, sờ soạng tháo cởi hai hột nút ốc nơi phần cổ và ngực chiêc áo đồ bộ vải bông màu tím hoa cà mà chị đang mặc nơi thượng thể ; chằng mấy chốc, lớp da ngực ngăm ngăm mịn màng tuy kín đáo mà thực sự quyến rũ đã nhanh chóng lồ lộ ra trước cặp mắt nó hau háu đầy thèm khát, đấy chính là động lực mạnh mẽ thúc đẩy nó tháo tiếp ba hột nút còn lại trên áo chị, mở rộng hai vạt thân áo trước của chị rộng sang hai bên rồi luồn cả hai bàn tay xuống phía dưới lưng chị để mà tiếp tục mở hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lổ khoen cài nối kết hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan trắng mỏng manh chị dùng che giấu hai bầu vú con gái đầy đặn, căng đầy một cách nữa kín nữa hở. Không mất thời gian gì mấy, chiếc áo ngực chị không còn bó sát vào da thịt chị nữa ngược lại từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới và khi ấy thì nó chỉ cần làm mỗi một việc đó là nhẹ nhàng tuột dần hai ống tay áo chị xuống khỏi hai cánh tay chị cùng với chiếc nịt vú, nó cẩn thận để hết lên phía mé đầu giường nệm ; quả thực sự đối với thao tác này, nó thực hiện trong khoảng thời gian chưa đầy năm phút mà nếu là giám khảo đánh giá chấm điểm thì chị sẽ không ngần ngại gì không cho nó mười điểm, tuy rằng dẫu sao thì chị cũng không còn là một người con gái trọn vẹn trinh nguyên nữa với lý do là chị đã trao tặng hoàn toàn tình yêu đầu đời lẫn thân xác cho Nghĩa-em trai út của chị (tập truyện Sai đường lạc lối) nhưng vì bản năng nữ nhi thường tình thành thừ cho nên chị không khỏi e dẻ, ngường ngượng khi đêm nay bất ngờ, ngẫu nhiên bước vào cuộc yêu đương, ân ái với thằng em chị Nam. Còn Đại mặc dầu từ trước đến giờ nó đã từng được dịp chiêm ngưỡng, thưởng thức, chiếm đoạt những mười chín bộ ngực của mười chín người đàn bà con gái mà đầu tiên là chị Nam-chị ruột mới đây là chị Mến-chị họ bạn dì ruột nhưng có thể nói rằng nó chưa hế thấy ai có bộ ngực tuyệt đẹp, hấp dẫn như chị Hiếu hàng xóm đây ; nó lẳng lặng nhìn ngắm như chằng khác chi có một lực hút cực mạnh tỏa ra từ nơi 'hai hòn hỏa diệm sơn' đang không ngừng phập phồng nâng lên hạ xuống liên tục theo nhịp thở hổn hển, gấp rút của người chị gái láng giềng mà như cỡ mười năm trước đây, khi nó mới lên sáu tuổi và chị thì mười tám nó chưa hề biết đến do hãy còn ngây thơ, hồn nhiên, thơ dại. Bây giờ, tình huống đã hoàn toàn trái ngược hẳn với khi xưa còn bé, từ chổ chiêm ngưỡng thường thức bằng mắt nhanh chóng chuyển thành hưởng thụ, chiếm đoạt bằng miệng cùng với hai bàn tay tức là sau khi cúi xuống lập tức miệng nó khẽ khàng ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại rất là thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo tiết ra từ đấy đồng thời bàn tay phải nó nhẹ lần lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng bầu vú trải của chị một cách cực kỳ phấn khích, hưng phấn đến cùng cực ; người tình đêm nay của nó cách nay chưa đầy hai tháng dù gì đi nữa vốn dĩ đã có một đêm tình tuyệt vời, lý thú với thằng em út trước lúc hai chị em tạm biệt chia xa người Nam kẻ Bắc nên trước sau gì chị cũng chẳng lấy làm lạ lẫm chi đối với những gì mà chị với nó cùng nhau thực hành từ nãy đến giờ lúc mới bắt đầu khởi sự cuộc yêu đương, ân ái, làm tình bằng tất cả những nỗi niềm ham muốn, nhục dục theo bản năng đất trời phú cho.

Hai bàn tay chị Thu Hiếu lúc này cứ không ngừng mãi miết đưa lên liên tục vày tới vò lui đấu tóc Đại khiến cho những lọn tóc nó vốn được chải gọn gàng, thẳng thắn nay chẳng mấy chốc rối nùi lên nhưng nó vẫn mặc kệ, vẫn rạo rực hừng hực nút liếm chùn chụt và mày mò, nắn bóp, sờ soạng hai bần vú chị có khác chi nào đấy là hai nguồn sống vô tận, dạt dào, mênh mông của nó ; nói một cách khác, đêm nay nhờ có chị mà phần nào nó tự nguôi ngoai được nỗi nhớ nhung, buồn bã khi tết này chị Nam lại không về sum họp, đoàn tụ và gần gũi với nó và lẽ đương nhiên nó chẳng hề ngờ được rằng chỉ trong vòng mười một ngày tới là chị Nam-người chị ruột thân yêu của nó lại 'trái tim lỡ nhịp'một lần đầu cũng như lần cuối trao thân gửi xác cho Vũ-anh họ chú bác ruột trước lúc anh này lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự ở Đồng Xoải, Bình Dương tuy rằng đây không phải là 'không có khoai lang lấy khoai mì thay thế'. Nói thẳng ra là năm năm trước từ lúc bắt đầu dan díu ái tình với chị Nam rồi liên tục với nhiều người phụ nữ khác như chị Thanh Linh, cô Chi, chị Dung, chị Thảo….có đôi lần từ dưới Phước Hải lên Bà Rịa đi công chuyện lần nào cũng như lần nào, chị hàng xóm đây đểu ghẻ nhà chuyện trò, ăn uống cùng hai chị em nó nhưng tuyệt nhiên nó chưa hề biết để ý đền cô gái có nước da màu cafe sữa đẹp 'chết người'này chứ đừng nói chi đến chuyện có tình này ý nọ ; đêm nay có được chị trong vòng tay quà thật là bất ngờ, tưởng chừng như nằm mơ cũng chưa thể nào thấy được, nó cảm nhận được thân thể chị sao mà hoàn toàn khác hẳn với chị Nam, chị Ngoan hay cô Minh Phương, chị Mến…có lẽ là do làn da bánh mật càng nhìn lâu càng thấy đẹp của chị cộng với sự hợp tác từng trãi mà chị biểu hiện rõ ràng trong lúc yêu đương, ân ái, làm tình cùng nó. Lúc này, thực sự rằng cõi lòng nó vẫn còn một chút gì đó gọi là e dè sợ sệt bời vì mẹ chị ở sát cạnh nhà má Phụng tại quê nhà Phước Hải cho nên chỉ cần chị sơ ý một chút nói hở ra chuyện này nhỡ mẹ chị mà hay biết được rồi đến tai má nó thì chắc chỉ có nước chết thôi ; thế nhưng mối lo ngại này đồi với nó chỉ lả hảo cả vì nó đâu hề biết rằng cuộc tình đêm nay hoản toàn không phải là cuộc tình đầu đời của chị mà chỉ là lần thứ hai bù đắp nỗi cô đơn, trống vắng trong trái tim chị khi chị phải xa cách thằng em út –người tình đầu tiên của chị hàng mấy trăm cây số. Hiện tại, nó đang thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là miệng nó lần qua ngậm nút lấy đầu núm vú bên trái của chị còn bàn tay trái nó lẽ đương nhiên cũng không thể nào quên đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phải chị mà từ nãy đến giờ nó vốn đã 'chán cơm chê cháo' rồi không cần phải gợi ý xin phép gì chị nữa, chỉ khoảng năm phút sau chính bàn tay trái này đã dạn dĩ lần xuống mò mẫm nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ vải bông màu tím hoa cà nhích kéo lần lần khỏi cặp đùi chị qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân mềm mại, nuột nà của chị hết bàn chân phải sang bàn chân trái. Có lẽ do ngượng ngùng, e thẹn nên chị Hiếu kéo tấm drap trãi giường mà nãy giờ đã bung ra chẳng biết là do lỗi của ai đắp phủ lên trên phần hạ thể mình để tránh sự dòm ngó của Đại khiến chị thiếu tự nhiên tuy rằng chị vốn đã từng một lần trao thân gửi xác cho Nghĩa cách đây không lâu, bản tính phụ nữ là thế thành thử cho nên chúng ta cũng đừing có thắc mắc chi cho mệt, đàn bà mà chúng ta muốn hiểu hết tận tường họ thì xin thưa rằng khó lắm phải không các bạn? Khi họ nói một thì ta phải cẩn hiều tới mười, lúc họ nói mười thì ta chỉ cần hiểu một bởi vì họ chằng khác chi cái thế giới mà chúng ta đang sống đầy dẫy phức tạp, bộn bề nghìn đường trăm lối không biết đâu mà lần ; đấy chính là cẩm nang sống trong cuộc đời này để đối nhân xử thế đấy các bạn ạ! Vậy là trên người chị gái hàng xóm giờ phút này đây chỉ còn mỗi chiếc quần lót bằng thun voan trằng mỏng manh mà thôi cỏn quần ngoài của chị thì đã được nó lúc nãy cẩn thận để lên nơi mé đầu giường ngủ củng chổ với áo đồ bộ, áo ngực và không chần chờ chi nữa, hai bàn tay nó cùng lượt lần xuống chinh phục nốt lớp vải cuối cùng duy nhất còn sót lại trên thân thể chị ; cũng như những đêm trước, đêm nay nhân vật chính của chúng ta cũng chỉ mặc phong phanh áo thun trắng ngắn tay cùng chiếc quần sort bằng vải kaki màu xám lưng may khá là rộng rãi không bò sát vào người lắm thành thử nó không phải hề hao tốn thời gian chi nhiều cho việc tự thoát y chuẩn bị cho việc quan hệ sinh lý với người chị hàng xóm lớn hơn nó những mười hai tuổi. Chẳng mấy chốc, trên ngưới hai chị em tuyệt nhiên không còn một mảnh vải nào che đây giấu giếm kể cả chổ kìn đáo nhất đồng nghĩa với việc cả hai như đã hóa thành hai người tiền sử không quần chẳng áo vào thuở khai thiên lập địa, trời đất còn hỗn độn chưa phân biệt được, ở ngay trên đầu chúng là một mớ xô bồ xộn bộn nào là áo đồ bộ, áo thun, áo ngực, quần sort, quần đồ bộ, quần lót tất cả tuy rằng lẫn lộn vào với nhau nhưng đều đồng quy tập trung vào một nơi cố định không sợ rớt xuống sàn phòng mà lát hồi sẽ tim kiếm rất là mệt mỏi, mất thời gian.

Chiếc giường ngủ trong phòng Đại cũng như phòng chị Nam bên cạnh thời gian năm năm qua vốn đã từng chứng kiến, hưởng ứng hỗ trợ cho khá nhiều cuộc tình giữa nó với nhiều người phụ nữ khác như chị Nam, cô Chi, chị Dung, chị Thảo, chị Hạnh, chị Phương, chị Nguyệt…đêm nay tiếp tục lại trờ thành đồng minh hàng đầu của cuộc tình bất chính vụng trộm, lén lút mà nó đang ở vào thế chủ động dẫn dắt cùng với chị gái nhà hàng xóm láng giềng. Khi nãy, chính chị Hiếu đã kéo tấm drap lên che phủ phần hạ thể chị lúc nó vừa mới cởi xong chiếc quần đồ bộ của chị nhưng giờ phút này đây chẳng rõ là do chị hay Đại mà toàn bộ thân thể chị từ trên xuống dưới đều lồ lộ ngay trước cặp mắt hau háu tràn đầy ham muốn, khao khát của nó dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn neon nơi trần phòng khiến nó như muốn lên tăng xông và thành thật mà nói, trong cơ thề hai chị em hiện giờ nguồn điện kích thích nhục dục đạt cường độ lên đến háng chục ngàn kA cứ mãi miết phát sinh từ dưới xương cùng rần rật chạy dọc lên qua sống lưng đến trung ương thần kinh rồi từ đấy lan tỏa xuống khắp cả châu thân lẫn tứ chi khiến cho cả hai chẳng khác gì như đang bị quay cuồng trong lò lửa dục tình cháy bỏng nóng đến cả ngàn độ C. Đặc biệt, trong lúc hai chị em sắp sửa quan hệ với nhau thì điều đáng nói nhất đó là dương vật nó đã cương ngỗng đến mức vô địch thượng thừa nghĩa là không những rất cứng mà lại còn rất dài và rất to không ngừng co giựt liên tục cọ sát vào lớp da non mịn màng nơi phần đùi trái của chị khiến cho chị không thể nào tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, e thẹn tuy rằng chị cũng từng hai lần biết thế nào là dương vật của đàn ông con trai, lần đầu tiên là của Quang –em trai kế vào cái đêm nó hứng tình hiếp dâm chị ở căn chòi lá tại Phước Hải và lần sau mới đây thôi là Nghĩa-thằng em út trong đêm tình say đắm, tuyệt vời nhất giữa chị và nó tại khu đồi dương gần bến cá Lộc An. Như một con thằn lằn đang bò tới trườn lui trên vách phòng, thằng em chị Nam với tư thế khéo léo và tài tình lần trườn người tới chậm rãi leo lên nằm trên thân thể chị còn chị thì ngay lúc ấy cũng đã sẳn sàng hưởng ứng hợp tác tương đồng cùng nó bằng cách khẽ mở rộng hai chân chị sang hai bên để đón nhận cả người nó đi vào giữa tâm điểm cơ thể chị ; sau đó, đầu dương vật nó mới bắt đầu mày mò tìm kiếm lổ âm đạo chị chọn đường lựa lối xâm nhập chốn đào nguyên thiên thai của chị, do nãy giờ có lẽ đã quá kích thích nên thành cơ âm đạo chị co giãn tối đa dẫn đến cửa mình chị thật trơn nhớt bởi chất dịch nhờn sinh lý đồng thời mở rộng đón nhận dương vật vừa to vừa dài vừa cứng của nó nhích dần từng cm một vào tận trong sâu tử cung chị. So với lần đầu tiên giao hợp với Nghĩa cách đây chẳng bao lâu, lần này cùng Đại, chị Hiếu chỉ hơi có cảm giác đau đớn chút ít mà phần lớn chị tỏ vẻ sung sướng, khoan khoái gấp bội phần và cảm giác sướng khoái ấy khi dương vật thằng con trai nhỏ hơn mình những một con giáp càng lút cán vào sâu trong cửa mình chị thì lại càng tăng dần lên theo cấp số nhân thì phải? Mãi cho đến lúc hai hòn dái nó tuy hơi xệ xuống nhưng vẫn hiên ngang, hùng dũng gác hai bên âm đạo chị đồng trên cặp đùi ngăm đen của chị, nó mới bắt đầu thực hiện thao tác 'chơi' nghĩa là nhấp nhỏm nhấc hai bờ mông lên rồi hạ xuống một cách nhịp nhàng để đưa đầy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận cùng ngóc ngách trong cơ thể chị ; cùng lúc ấy, ở trên thì đôi môi khát khao của nó cũng không ngừng đòi hòi, tìm kiếm đôi môi tươi thắm mọng đỏ như đóa hoa hồng nhung trên khuôn mặt chị, lẽ đương nhiên rằng chị cũng chẳng thể nào đưa ra được lý do gì để mà từ chối, phản kháng. Xin nói thêm một chút là lớp 10A1 tại trường THPT Châu Thành mà nó đang theo học với vai trò lớp trưởng chỉ có đúng năm đứa là cùng học chung lớp với nhau bốn năm ở trường THCS Kim Đồng mà thôi còn lại ba mươi mốt học sinh khác là ở các trường THCS khác lên như Nguyễn Trãi-Long Hương, Lê Quang Cường-Long Tâm, Nguyễn Du-Phước Nguyên, Tân Hưng-phường Tân Hưng (Phước Tân cũ) đa số là nữ chỉ vỏn vẹn có mười đứa con trai thành thử cho nên nó chính là nhân vật số một vừa học giỏi vừa năng động, hoạt bát hầu như đểu lọt cả vào mắt nhung của hai lăm học sinh nữ ; thế chẳng biết là sau này liệu rằng có mối tình nào bất chợt xảy ra giữa anh chàng lớp trưởng với một cô bạn học cùng lớp hay không, xin thưa là có (sẽ thể hiện ở những tập sau của truyện này, các bạn nhớ theo dõi đón đọc nhé!). Hiện tại, hai bàn tay chị Hiếu không còn mân mê vày vò từng lọn tóc hãy còn vương mùi khét nắng trên đầu nó như lúc nãy nữa mà tự lúc nào đã chuyển xuống không ngừng cào cào khắp nơi mọi chốn trên vầng lưng non nớt của nó, do vậy nhanh chóng có đầy đủ mười vết xước rướm máu hồng đỏ dần dần xuất hiện tại đây bới mười đầu ngón tay chị đền để móng dài nhọn hoắt nhưng có điều là tuyệt nhiên hoàn toàn nó không hề cảm thấy đau đớn chi cả mà trái lại chính vì vậy nên nỗi niềm sung sướng, khoan khoái, thú vị trong cõi lòng cũng như khắp cả cơ thể nó cứ mãi miết tăng dần lên. Năm phút, bảy phút, chín phút, mười một phút trôi qua, cả chị lẫn em đểu tưởng chừng như trái đất đã ngừng chuyển động, không gian thì lắng đọng, thời gian không trôi qua nữa và tất cả đều hội tụ lại trong gian phòng của thằng con trai út bà Phụng, nơi chiếc giường ngủ để làm chứng nhân cho cuộc tình vụng trộm, âm thầm, lén lút giữa một cặp trai gái chênh lệch so le nhau mười hai tuổi ; nhưng cũng giống như những cuộc tình khác trên thế gian này, cuộc tình giữa hai chị em nhà hàng xóm láng giềng rồi cũng đi đến kết thúc, lúc này cả hai đểu cùng trân người, quíu chân lại ôm chặt cứng lấy nhau cùng tận hưởng phút giây khoái ngất mà tạo hóa cũng như đất trời đêm nay tạo dựng, kết xe cho chúng. Ngập sâu trong âm đạo chị, dương vật thằng lớp trưởng lớp 10A1 trường THPT Châu Thành đang không ngừng co giựt liên tiếp xối xả bắn ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt tựa keo hồ tinh bột thấm tất cả vào sân trong tử cung chị nhưng bởi vì do có lẽ quá dồi dào nên phần lớn lượng dịch tinh ấy của nó ứ trào ra bên ngoài làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới và hai bên đùi cả chị lẫn em ; đấy không gì khác hơn nữa mà chính là dấu vết cuộc tình bất ngờ, ngẫu nhiên giữa hai đứa con hai bà góa phụ ở bãi cá Phước Hải sau một quãng thời gian sống chung cùng nhau, gần gũi chung đụng nhau từ lúc đông tàn xuân tới nay được úp vung đậy nắp./.

Kết thúc lúc 14 giờ 13 phút ngày 05 tháng 03 năm 2014
(Mùng năm Tháng Hai năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 34 … Xin mời đón xem tiếp Phần 35 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.