Chị Nam – Chương 31: – Botruyen

Chị Nam - Chương 31:

Phần 31: Rẽ trái

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Chắc các bạn vẩn còn nhớ nhân vật chị Thanh Linh, con gái áp út của dỉ Phi-dỉ ruột thằng Đại hơn bốn năm về trước lấy chồng từ bỏ cuộc tình tuy loạn luân tội lỗi nhưng thật nồng nàn thắm thiết với thằng em họ ra tuốt ngoải vùng đất Lạng Sơn gần biên giới giáp ranh Trung Quốc? Lúc ấy nó mới bước vào học lớp Sáu trường THCS Kim Đồng còn giờ đây đã là lớp trướng lớp 10A4 trường THPT Châu Thành với một quãng thời gian dài đăng đẳng cách xa người chị họ bạn dì xinh đẹp, dễ thương không những một lần mà đến hai lần yêu đương, ân ái cúng nó, lần đầu tại căn nhà ở phường Phước Hưng-Bà Rịa còn lần sau ở chòi rẫy Suối Nghệ ; do đó nó chẳng thề nào quên được chị dẫu rằng đến những gần hai ngàn cây số nó mới có thề gặp gỡ được chị, cón chị lúc nào cũng canh cánh nỗi niềm nhớ thương thằng em vô bờ bất bến. Ra đến quê chồng, chị mới biết mặt bố mẹ chồng, họ cũng bằng tuổi bố mẹ chị và gia đình có tất cả ba người con gồm chị cả đầu năm nay đã ba mươi tuổi đã có chồng con ở riêng gần đó, chồng chị thứ hai và em trai út đã mười bảy tuổi ; phận làm dâu của chị không phải là phục dịch, hầu hạ bố mẹ chồng chi cả vì họ đểu khỏe mạnh mà là chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ đến tắm rửa, giặt giũ luôn cả trông chừng, coi ngó cậu em út vốn bị bệnh thần kinh từ lúc mới lên năm tuổi cho đến giờ. Sau một trận sốt li bì cả tuần liền, khi khỏe lại anh chảng tỏ ra ngớ ngẩn, lẩn thẩn dần dần bệnh càng nặng đến nỗi ngồi đâu cũng đều lẩm bẩm nói chuyện một mình, từ năm mười tuổi trở đi là bắt đầu đi lang thang thỉnh thoảng lại la hét đập phá đồ đạc, cởi cả quần áo chạy lông ngông ngoài đường khiến đàn bà con gái ai nấy vô tình nhìn thấy cũng phài hết hồn hết vía ; khi chị Linh ra nhà trở thành thành viên trong gia đình thì Trí-cậu em chồng được bố mẹ năm ngoái cất riêng cho một căn nhà nhỏ mái tôn vách cót và ván cách nhà bố mẹ khoảng 100m về hướng ra đồng trà rẽ trái xuyên qua một khu vườn nhãn um tùm. Căn nhà trước chia làm hai gian, gian trước kê một cái gường sắt nhỏ làm chổ ngủ cho nó còn gian sau là nhà bếp nhưng có chị dâu thì bố nó mới dọn dẹp chổ này sạch sẽ và kê thêm vào một cái giường gỗ kích cỡ 1,4m cho chị có nơi nghỉ ngơi ; ở đây nếu thằng em chồng thường xuyên tỉnh táo thì công việc của chị chắc chắn sẽ không gian lao, khổ sở chi cả, tuy nhà chồng có nguyên cả hai hecta trà nhưng chằng bao giờ bố mẹ chồng sai chị đi hái trà cả vì đã có nhân công mà nhiệm vụ của chị là cứ việc lo cho thằng em luôn được sạch sẽ, no cơm ấm áo…xong rồi là chị cứ thoải mái muốn làm gì thì làm thậm chí muốn ngủ cả ngày cũng được. Lạ một điều là từ lúc ra quê làm lễ tân hôn mãi đến năm sáu tháng sau, anh Trọng-chồng chị chưa hể có một lần nào chung đụng gần gũi chị cả và chị cũng ít thấy anh ta có mặt ở nhà, chị có hỏi mẹ anh đi đâu thì mẹ nói rằng anh ta hùn vốn với bạn bè buôn vải sang Trung Quốc lâu lâu mới về ; vì vậy trong gia đình quanh tới quần lui cũng chỉ có bốn người, họ hàng bà con cũng khá đông ở quanh quần trong xóm nhưng bởi ai cũng lo làm lo ăn nên họa hoằn có việc gi như họp họ tộc, giỗ chạp, tết nhứt họ mới tới, thỉnh thoảng chị cả cùng ghé vào thăm bố mẹ cùng em dâu và em trai còn cho hết quà này đến thức ăn khác. Hai năm đầu, chị còn thấy chồng về nhà ba bốn lần nhưng hai năm sau thì biền biệt chằng hề thấy tăm hơi đâu cả, chị đâu có biết là anh cùng bạn bè đi sang Trung quốc mua thuốc phiện rồi vô tình cự cãi với nhóm người bán sang tay chẳng may sinh ẩu đả lỡ tay đánh chết người nên bị công an Trung Quốc bắt giam biệt tích, chuyện này chỉ có bên nhà chống chị hay biết mà thôi nhưng họ đều cố giấu không cho chị hay vì sợ chị có cớ để mà bỏ chồng quay về với bố mẹ ruột thì chằng còn ai chăm sóc thằng em út điên khùng nữa. Mới đầu còn lạ đất lạ người nên chị Linh còn cảm thấy buổn tẻ, âu sầu nhưng ở càng lâu càng quen nên đến nay, dẫu cho có dùng vàng dụ dỗ chị đi nữa thì cũng chưa chắc gì chị bỏ nơi này ra đi mãi đến về sau, trước khi cho chị quay về miển Nam với quê hương chôn nhau cắt rốn của chị, bố chồng chị mới nói hết mọi chuyện cho chị biết về con trai đầu của ông đã làm khố chị vì cưới chị về mà hoàn toàn không hề có chuyện chồng vợ làm lỡ đi tuổi xuân của chị biết bao ; ông chỉ xin chị nán ở lại thêm một thời gian nữa chừng nào ông xin được một bệnh viện thần kinh nào đó đồng ý nhận thằng Trí vào chữa trị thì chị đi cũng chẳng muộn. Ông nói với chị'Xem ra ở lâu ngày đâm ra mến tay luyến chân, bố thấy em nó thương con lắm.Ttrước kia, nó khùng nặng nhưng giờ đây nhờ con nên nó được tỉnh táo phần nào,bố cứ nghe nó nhắc tên con hoài đó!'; lẽ đương nhiên được nhà chồng trả lại tự do trở về sum họp, đoàn tụ cùng bố mẹ, anh chị em và nhất là thằng Đại chị mừng rỡ tột độ còn hơn cả việc bắt được vàng, chị hứa sẽ ở lại mau cũng được mà lâu cũng được để lo cho cậu em được suôn sẻ. Chính thằng em này lúc chị vửa mới ra đây được một tuần thì bất thình lình đã làm cho chị một trận kinh hồn khiếp vía, một lần đi băng qua vườn nhãn để vào nhà bất chợt nó từ trên cây nhãn phóng xuống như một con mèo rồi ôm chặt chị hôn lấy hôn để vào gáy vào cổ chị, nó la làng 'A cô dâu đây rồi!Cô dâu đây rồi!'; chị vùng vẫy hét toáng lên cho có ai đó nghe được đến ứng cứu chị (bố chồng chị dặn chị phải xử trí như vẫy vì thế nào cũng xảy ra chuyện ấy), nó xé toang cả ngực áo chị ra và thời may lúc đó đã gần chiều nên có một số người ở ngoải đồng trà về nghe tiếng kêu của chị vội vàng chạy đến. Chú chồng chị tóm cổ áo nó bảo nó buông chị ra rồi ông tát tai nó chảy cả máu răng lênh láng, ông chửi 'Đ…,mẹ, cái đồ điên khùng, chị dâu mày mà mày cũng muốn nữa à?'; tối hôm ấy, chị không sao ngủ được vì chị sợ hễ chị chợp mắt ngủ thì nó sẽ ăn quen ở chung nhà với chị mò vào làm ầu tiếp thì đêm hôm khuya khoắt ai đâu mà cứu chị đây, mãi cho đến khi nghe tiếng nó ngáy khò khò từ ngoài vọng vào chị mới an tâm rồi thiếp đi trong giấc ngủ muộn màng. Sáng hôm sau, thấy nó một bên má phải sưng vù lên do hôm qua ông chú quá mạnh tay với nó, vậy là với trách nhiệm chị dâu chị liển đi qua nhà bố chồng xin quả trứng gà mang về luộc rồi vừa lăn vừa đắp cho nó ; chẳng hiểu vì sao mà chị chỉ sợ nó lên cơn mà thôi chứ không hề giận nó bởi vì chị biết một khi đã mắc phải căn bệnh thần kinh thì khó có ai tự kiểm soát được hành vi của bản thân mình cả, khi tỉnh táo thì chị Linh nhận thấy thằng Trí dẫu sao nó cũng dễ thương chứ hoàn toàn không phải lúc nào như lúc nào cũng đểu làm cho người ta dễ sợ đâu. Tóc được hớt cao lên gần sát cả da đầu lởm chởm, khuôn mặt câng câng mang vẻ lì lợm mà bất ký ai chỉ là mới vừa thoáng nhìn qua thôi cũng không thể nào có cảm tình cho nổi ; vả lại do tính tính ít nói cho nên ai ai trông thấy nó cũng đều đồng nghĩa với một sự lầm lì, chịu đựng, khó lòng ; chỉ có duy nhất xảy ra một lần ấy thôi trong suốt thời gian sau này cho đến khi chị trở vào miền Nam chứ nếu không chắc là chị khó mà sống nổi. Ở chung nhà với nó, không những lo cho nó từng miếng ăn, giấc ngủ mà đôi khi chị còn ngồi hàng giờ để tâm sự, nói chuyện với nó còn nó tuy nói được nhưng nó chẳng hề biết lựa lời, câu nào câu nấy đểu cộc lốc chua lè đúng như ngữ điệu của một kẻ tâm thần, những tối trời nóng nực khó ngủ chị vẫn thường xuyên ngồi bên cạnh nó hát khe khẽ mấy bài dân ca cho nó nghe và chỉ lát sau thì nó đã bước vào giấc ngủ say sưa ; ba năm sau, có một lần vào buổi chiều nó tự ý đi một mình rồi mà lâu lắm vẫn chưa thấy nó về (thường thường, bố chồng bảo mỗi ngày phài để cho nó tự đi đây đi đó như thế mới không bị bức bách căng thằng đầu óc khiến bệnh càng thêm nặng và dĩ nhiên là chị phải đi theo canh chừng) chị liền đi kiếm nó đền chổ khu rừng tràm nó hay đến đây, bỗng nhiên có một ông trạc tuồi bố chồng đi rẫy về ngang qua thấy xung quanh vắng lặng còn chị lại xinh đẹp, quyến rũ thì con lợn lòng tự dưng thức giấc liền đè chị ra cưỡng hiếp nhưng sau đó chưa kịp làm gì ông ta đã bị một người nào đó cầm cành cây tràm quất túi bụi vào lưng vào chân khiến ông đau quá, la làng lên như lợn bị chọc tiết rồi bỏ chạy thục mạng, sợ đến nỗi không dám quay đầu nhìn lại.

Chị Linh chưa kịp nhìn kỹ ân nhân cứu mình là ai, chị lên tiếng cám ơn rối rít bỗng chị ngây người ra kinh ngạc vô cùng bởi vì 'anh chàng hiệp sỹ anh hùng cứu mỹ nhân'kia chẳng ai xa lạ 'trồng khoai đất này cả:'chính là thằng Trí-em chồng vốn bị thần kinh của chị ; chị vui mừng quá đỗi vì như vậy đồng nghĩa với việc nó không còn điên khùng nữa vì nến còn như vậy thì làm sao nó biết được là chị đang bị nguy hiểm để đến ứng cứu cơ chứ? Nhưng niềm vui của chị chưa đầy bao lâu thỉ đã bị nỗi hoảng kinh tràn lấp vì chị thấy nó vừa la hét vừa cầm cây rượt theo người đàn ông kia. Vì ông ta bị vấp phải một khúc gỗ ven đường nên ngã xuống và nó chạy đến quất thằng càng tràm vào đầu ông làm tét một đường rướm máu, cũng may là chị chạy theo kịp thời can ngăn nó chứ nếu không thì hậu quả thật khó lường, sau đó nội vụ được gia đình người đàn ông kia thưa kiện ra công an Xã ; bởi vì theo giám định y khoa lúc ấy thì bệnh rối loạn thần kinh của nó chưa thuyên giảm nên công an không thể nào xử lý bằng luật hình sự được thành thừ chỉ yêu cầu gia đình nó bồi thường cho bên nạn nhân 1.000.000đ tiền thuốc điều trị vết thương và có nhiều biện pháp quản thúc nó chặt chẽ hơn, cẩn thận hơn. Qua sự việc ấy, dẫu sao thì trong lòng chị ít nhiều cũng thầm mang ơn nó vì dù rằng nó không biết chuyện đó là rất nghiêm trọng đối với chị nhưng giả sử như nếu không có nó chắc là chị không thể nào chống cự lại nổi gã đàn ông lực lưỡng khỏe mạnh kia và thế nào chị cũng bị hắn vùi dập thân xác, tự trái tim chị dấy lên một thứ tình cảm thật lạ lùng, bí ẩn mà ngay đến chính bản thân chị cũng chẳng biết được đấy là thứ tình cảm gì, chỉ biết từ ngày ấy trở đi thì chị yêu thương nó nhiều hơn ; đôi lúc, bất chợt chị phát hiện ra nó nhìn chị bằng một ánh mắt thật dịu dàng, nhẹ nhàng và ẩn chứa những tình ý sâu lắng giống như ánh mắt của một người đang ngắm nghía người mà mính yêu vậy. Chị cảm thấy hơi sợ mỗi lúc nó nhìn chị như vậy, thà rằng nó lên cơn la hét còn đỡ hơn bởi vì chính nó đã một lần tấn công tình dục chị rồi cho nên chị luôn luôn đê phòng, cảnh giác những hiểm họa sắp sửa xảy ra cho chị từ nó ; lẽ đương nhiên rằng chị Linh chưa dám nói với Trí là mai mốt gia đình sẽ đưa nó vào bệnh viện tâm thần còn chị sẽ trở vào miền Nam vì sợ nó bị tác động khiến cho bệnh tình thêm trầm trọng thì nguy. Mỗi lần dẫn nó đi chơi, chị càng ngày càng nhận ra những gì chị sợ đều là hão cả vì tuyệt nhiên nó không còn tấn công xâm phạm chị như lần trước nữa cho dù chỉ là một biểu hiện nhỏ nhoi nhưng thay vào đó là những cử chỉ quan tâm, những hành động bảo vệ của nó ưu ái dành cho chị khiến chị đôi lúc cảm thấy cảm động xen lẫn bồi hồi, xao xuyến vô cùng chẳng hạn như đuổi kiến bám vào quần áo chị, xua rắn vô tình nằm trên lối đi của chị,…Có lần, chơi ở bờ suối trong rừng, một con bò cạp đất nhỏ bằng ngón tay bỗng nhiên chui vào ống tay áo khiến chị vừa sợ vừa ngượng chín cả người khi phải ngồi yên cho nó cởi áo chị ra để bắt con bò cạp quái ác ấy, giá mà có ai nhìn thấy chắc họ sẽ cho rằng đó là 'chuyện trên dâu dưới bộc'chứ làm sao mà họ thấy được cái con bò cạp nhỏ bằng ngón tay kia để mà thanh minh thanh nga cơ chứ? Tuy đã mười bảy tuổi nhưng vẫn như lúc còn nhỏ là nó vẫn chưa tự tắm rửa, thay quần áo cho được cho nên việc chị nhìn thấy dương vật nó là 'chuyện bình thường ở huyện', lúc đầu chị còn mắc cỡ nhưng nhìn riết rồi cũng quen cho nên đối với chị dần dần cũng trở thành bình thường như là việc cho nó ăn cơm vậy ; hơn nữa năm nay, chị thấy có điều khác hẳn với trước kia đó là hễ chị tắm rửa, thay quần áo cho nó là cứ y như rằng lúc nào như lúc nào, dương vật nó cũng đểu cương ngỗng lên rất to, rất dài và rất cứng khiến chị phải đỏ cả mặt còn nó thì lại có vẻ hơi ngường ngượng, có điểu làm cho chị an tâm là nó chẳng hề có thêm một biều hiện nào khiến cho chị phải đề phòng, cảnh giác nó. Lại có lần tình cờ chị đi vào nhà phụ giúp mẹ nấu đám giỗ rồi lúc trở ra nhà thì thấy nó vào chổ ngủ của chị đứng quay lưng ra ngoài áp mặt vào cái áo đồ bộ treo nơi sợi dây kẽm giăng sát vách hít hà một cách say sưa, chị chẳng dám lên tiềng vì sợ nó quê mà tự ái ảnh hưởng đến bệnh tật của nó nhưng chị cứ mãi nghĩ ngợi, phân vân rắng chẳng lẽ nó muốn…chị hay sao mà lại có hành động bệnh hoạn như vậy? Kể từ sau hai lần yêu đương với thằng Đại cách đây đã gần năm năm, phải nói rằng lâu lắm rồi chị Linh sống trong cảnh cô đơn phòng không gối chiếc, nhiều đêm nằm một mình bất chợt chị lại đâm ra thèm khát, ham muốn giải tỏa sinh lý vốn càng ngày càng chồng chất, tích tụ thêm lên ; chị thầm mong sao có một bàn tay khác giới vuốt ve, sờ mó thân thể rạo rực sức xuân căng đầy của chị vì chị đã hai mươi sáu tuổi rồi, chưa già nhưng vẫn chẳng còn trẻ nữa, vả lại hơn nữa chị vẫn sống trong gia đình chồng sắp sửa giã từ họ thì làm sao chị có thể đi ngoại tình cho được, còn mặt mũi nào mà nhìn họ nữa cơ chứ? Rồi bỗng dưng chị liên tưởng đến hình ảnh chị và Trí yêu đương, ân ái với nhau, chị đỏ cả mặt vội vàng gạt phăng đi cái hình ảnh bệnh hoạn biến thái ấy ra khỏi đầu chị vì rõ ràng là quá dở hơi khi không yêu ai lại đi ăn nằm với một thằng nhóc bị tâm thần phân liệt ; nhưng những lúc thấy nó hết mực quan tâm chăm sóc chị còn hơn cả chị ruột nó thì cái ý nghĩ ấy cứ lại xuất hiện lởn vờn quẩn quanh cõi lòng và đầu óc chị khiến chị không khòi hoang mang, bồi hồi, ngây ngất và chị nhủ thầm rằng nếu cứ vậy riết chắc thế nào rồi chị cũng sẽ mắc bệnh tâm thần như nó thôi! Có lần đang ngủ nữa đêm chị giật mình thức giấc, thấy nó lảng vảng bên giường chị, chị toan la lên nhưng nhìn kỹ thấy nó chỉ giằng lại chổ mùng hở ra cho muỗi khỏi bay vào đốt chị rồi đứng lặng nhìn chị hồi lâu sau đó trở ra gian ngoài ngủ tiếp nên chị vẫn không hề tỏ ra bất bình chi cả mà trái lại chị lại càng thêm suy nghĩ mông lung, ảo tưởng xa vời. Một bữa, chị phải nhịn không dám cười vì nó nói với chị là nó muốn… cưới vợ, chị vui vẻ hỏi là nó muốn cưới ai, ở trong làng hay ở xa thì nó bảo chị muốn biết cứ hỏi bố ấy ; chị cho đó là chuyện không đáng quan tâm bởi vì xung quanh dân làng ai ai mà không biết nó điên điên khùng khùng làm gì có chuyện đứng ra làm thông gia với bố nó để gã con gái cho nó ; mấy ngày sau, chị thấy nó ra bờ suối khóc mãi dỗ kiểu nào cũng không nín, nó nói trong nước mắt là bố dứt khoát không cho nó cưới người nó yêu, chị liền bảo nó ráng làm sao hết bệnh đi thì thế nào rồi bố cũng cưới vợ cho thôi. Vùng đất Lạng Sơn này tuy khí hậu lạnh lẽo nhưng muỗi mòng lại rất nhiều thành thử ra dịch bệnh sốt rét, sốt xuất huyết lan tràn vào mùa mưa khắp nơi mọi chốn lan truyền từ thôn này qua làng kia nhanh chóng khiến cho trẻ em và cả người lớn phải bỏ mạng, chị Linh từ lúc ra đây cho đến giờ đã từng hai lần bị cơn sốt rét hoành hành nhưng lần cuối cùng, chị mới thực sự nhận ra rằng tình cảm mà Trí dành cho chị là quá thiêng liêng, lớn lao, mênh mông còn hơn cả biển Thái Bình Dương ; ba ngày chị bệnh nằm liệt giường, nó chính là y tá thường trực chăm sóc cho chị từ miếng cháo, ly nước, viên thuốc đến cả những việc cấm kỵ khó nói nhất như lau người, thay quần áo cho chị nó đều làm tuốt với ý nghị thật lành mạnh, trong sáng chứ chẳng hề lợi dụng để xâm phạm này kia kia nọ. Khi chị khỏe lại, một hôm nhân lúc nó ngủ trưa sau khi dùng thuốc an thần xong, bố chồng chị gọi chị ra đồng trà nói chuyện, chị linh cảm được rằng câu chuyện mà ông sắp nói với chị rất quan trọng đối với chị, ông nói :
-Nè con, bố biết là gần năm năm nay công sức con bỏ trắng cả tuổi xuân của con để giúp cho gia đình bồ rất nhiều không thể nào kể xiết, bố cám ơn con rất nhiều. Hiện nay, bố đã xin được giấy tờ để giử thằng út vào bệnh viện rồi, khoảng nữa tháng nữa là nó sẽ nhập viện và con sẽ được trở vè Nam sum họp với gia đình nhưng có chuyện này-ông ngập ngừng rồi tiếp- không phải nói ra để yêu cầu hay xin xỏ con giúp đâu nhưng bố thấy cũng cẩn phải nói ra cho con hiều thêm về thằng Trí rằng…nó…thương con đấy! Mới đây, nó cứ nằng nặc đòi bố phải cưới…con cho nó nếu không thì…nó sẽ tự vận, hồi trước nó làm ẩu với con là do bệnh của nó nhưng hiện tại thì nó mười phần đã giảm được năm phần rồi. Bố muốn con lưa lời nói chuyện phải quấy với nó cho nó hiểu được chuyện, làm sao mà bố lại đi cưới…chị dâu cho em chồng được cơ chứ? Nếu con thấy là không thể nào nói cho nó hiểu được vấn đề thì bố nghĩ rằng dầu gì đi nữa trước sau gì thì con cũng ra đi cho nên con có thể giúp bố cho nó…một lần đi bởi vì có vậy thế nào nó cũng sẽ khỏe mạnh bình thường trở lại dù con có thương nó hay không chăng nữa! Bố sợ nó sẽ tự vận thiệt, con hiều không, bố rất thương nó!

Nghe qua nhũng gì bố nói, chị Linh hoàn toàn bình thản và chị không hề cảm thấy giận dỗi gì về bổ chồng cả về chuyện ông để nghị với chị một cách chân thành thằng thắn như vậy ; ông thật là khổ sở, tội nghiệp vô cùng khi có đến những hai người con trai mà một kẻ vướng vào tù tội còn người kia thì tỉnh không ra tỉnh, khùng không ra khùng. Chị lễ phép nói với ông là để chị suy nghĩ lại, chị rất thương thằng em nhưng về chuyện ấy thì không phải muốn là được và có khi muôn cũng không được, nếu có tình yêu với nhau thực sự thì chuyện ấy mới dễ dàng hơn rất nhiều nhưng còn họ hàng, bà con lối xóm liệu họ có đồng tình đồng thuận như ông hay không nhỡ một ngày nào đó họ biết được chuyện loạn luân bỉ ổi ô nhục này mà lại có bàn tay ông âm thầm xếp đặt? Ông nói thôi thì cứ để cho mọi chuyện tự nhiên xảy ra vậy, nếu xảy ra thì ông cam đoan với chị là sẽ không có một người thứ tư nào biết được kể cả vợ ông : hai bố con nói chuyện với nhau chỉ trong vòng nữa tiếng đòng hồ rồi chị quay trở về nhà, lúc này Trí đã thức giấc ngồi trên giường ngó qua cửa sổ với vẻ mặt buồn buồn, thấy chị nó mừng rỡ :
-Nãy giờ, chị đi đâu?
-À chị qua nhà giúp mẹ vài việc!
-Bữa giờ chị có hỏi bố chưa?
-Ùa hỏi chuyện gì?-Chị giả vờ. -Chuyện…em cưới…vợ!-Nó ngập ngừng.
-Chị có hỏi bố rồi nhưng bố chẳng nói chi cả!

Nó nghe chị nói liền xịu mặt xuống buồn thiu chẳng nói chẳng rằng, chị nói :
-Trí, em ngồi chơi một mình nghe, chị mệt quá muốn nằm một chút!

Nó vâng dạ rồi lôi từ trong hộc bàn ra một xấp giấy vở trắng học trò cùng với vài cây bút màu ra hý hoáy vẽ cái gí đó, chị không màng tới mà vào gian trong nằm xuống giường suy nghĩ về chuyện mà bố chồng vừa nói với chị, giá như lúc này nếu anh Trọng trở về thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy tuy rằng chị không được trở về Nam nữa nhưng bố chồng sẽ không còn để nghị chị làm cái chuyện ô nhục thấp hèn kia nữa! Anh ta cứ biền biệt kiểu này thì chị biết làm sao đây? Chẳng lẽ chấp nhận lời bố cho thằng em được yêu đương ân ái, được làm 'chuyện ấy'với mình một lần để bệnh trạng nó thêm phần nào thuyên giảm chăng? Nếu chuyện ấy xảy ra thì mình có lỗi với chồng hay không, chính xác là không bởi vì chị đâu có sai khiến anh đi buôn lậu, kiếm chuyện đánh người đâu, chị đâu có vì thấy anh bị bắt giam mà phụ bạc, bỏ rơi gia đình anh đâu mà trái lại bằng chứng là hơn những năm năm trời qua chị vẫn ở lại nơi đây để chăm sóc tốt cho thằng em chẳng may bị bệnh tâm thần của anh cơ mà! Tuy rằng chị rất thương yêu và tội nghiệp nó, đối xử với nó chẳng khác chi em ruột nhưng hoàn toàn đâu phải vì vậy mà chị dễ dàng chấp nhận nó làm một người tình không được bình thường và dầu là thế, chị vẫn không thể nào tránh khói cảm giác bồi hồi, xao xuyến khi tưởng tượng hình dung ra hoàn cảnh tình tiết như trên ; chị ngồi dậy với quyết định đi ra đồng để nói với bố rằng chị không thể nhưng khi đi ngang qua chổ nó thì chị bâng khuâng nhớ lại câu nói của bố 'Mới đây, nó cứ nằng nặc đòi bố phải cưới…con cho nó nếu không thì…nó sẽ tự vận'thì sự quyết định cứng rắn ấy bỗng tiêu tan ngay lập tức, thôi thì cứ để chuyện gì sẽ đến thì trước sau gì cũng phải đến-chị suy nghĩ như vậy rồi đến bên cạnh nó nhìn xem nó vẽ cái gì…Chị Linh nhìn vào tờ giấy, tròn mắt kinh ngạc không thốt nên lời vì trong tờ giấy chính là chị, Trí vẽ chị khá giống và trong tranh chị ngồi thật bình thản cạnh cửa sổ may áo, chị bùi ngùi khi mới đây chị vừa nhận ra một điều chị chưa bao giờ ngờ được đó là một thằng nhóc tuy bị bệnh tâm thần nhưng lại biết yêu, người nó yêu không ai xa lạ mà chính là chị-chị dâu của nó ; sau khi nó vẽ xong, chị bảo nó cất đi rồi chị dẫn nó đi chơi, vẻ mừng rỡ rộ cả lên khuôn mặt nó cẩn thận cất tranh cùng những thứ đồ nghề còn lại vào hộc bàn rồi hai chị em vui vẻ nắm tay nhau đi men theo đường tắt sau nhà vào rừng ra bờ suối. Lúc này khoảng ba giờ chiền, xung quanh đều vắng lặng tuyệt nhiên không hề có lấy bóng người bỗng dưng để thử lòng thằng em, chị khẽ xoay mặt lại tự tay cởi hai hột nút áo nơi phần cổ và ngực chiếc áo đổ bộ chị đang mặc rồi chị cứ giả vờ như chẳng hay chẳng biết chi cả ; khi chị vừa mới quay lại tính nói chuyện gì đó với nó nhưng nó chợt bảo :
-Nút áo chị bị bung ra kìa!

Nó tế nhị vừa cảnh báo cho chị vừa ngó đi chồ khác để chị được tự nhiên chỉnh đốn lại y phục của mình, chị khẽ cười thầm vì chẳng ngờ trong tình huống này lẽ ra nếu yêu chị thì nó phải chớp lấy thời cơ để mà nhìn ngăm những gì chị phơi bày ra mới được đằng này nó lại…nhưng chị lại nhìn thấy nó ở một khía cạnh khác đó là tuy vẫn yêu thương chị nhưng nó chẳng thể nào 'thừa nước đục thà câu'được, thật quả là một khí phách đáng nể vô cùng. Chơi chẳng được bao lâu thì chị đã giục nó ra về vì trời đã bất đầu âm u, từ hướng Nam chưa gì đã thấy dày đặc những cụm mây mưa xám xịt ùn ùn kéo tới, dạo này cứ hễ chiều chiều là trời lại chuyển mưa rào sau đó dần dần chuyển qua mưa dầm dai dẳng kéo dài có khi thâu đêm suốt sàng ; từ trong rừng vể nhà tuy không xa gì mấy nhưng do chằng hiều vì sao chị bị 'chuột rút' cả hai chân bước không nổi lấy được một bước thành thử ra nó đành phải cõng chị lên lưng mà đi. Trí dủ bị bệnh nhưng dẫu sao thì nó vẫn khỏe hơn chị Thanh Linh vả lại do là nam nên đương nhiên thân thể nó lực lưỡng hơn chị là cái chắc, tuy vậy do đường hơi trơn trợt và xuống dốc thành thử nó đành phải đi chầm chậm sợ cả chị lẫn nó đều té ; mưa bắt đầu nhỏ giọt, nhỏ giọt và khi thấy mé bên tay phải có một cái hốc đá vừa cao quá đầu người vừa đủ rộng, chị liền bảo nó vào đấy đụt mưa tạm vậy, nó đưa chị vào rồi đặt chị ngồi xuống nơi một mặt phằng phiến đá trong hốc. Chị ngồi xuống chưa vững cho nên sắp sửa ngã ngửa ra sau, nó hốt hoảng không biết làm sao đành phải vòng hai cánh tay ôm vòng qua tấm lưng thon thả, mềm mại của chị để giữ chị chính vì vậy chị mới giữ lại được thăng bằng và do cũng muốn bấu víu vào một cái gì đó cho khỏi ngã do đó hai cánh tay chị cũng nhanh chóng ôm choàng qua hai vai nó ; như sợ chị ngượng ngùng hay giận dỗi, nó tỏ ra sợ sệt lúng túng rõ rệt vội vàng buông chị ra ngay nhưng chị chẳng biết có phải là cố tình làm như vậy để quyến rũ nó hay chị vẫn cỏn sợ ngã chăng mà chị cứ khư khư ôm chặt cứng lấy người nó đến nỗi nó không còn nhúc nhích, cục cựa gì được nữa. Lát sau, như đã nhận ra được sự vượt quá giới hạn chị dâu-em chồng cho nên hai cánh tay chị mới rời khỏi người nó, nó nhìn chị cười bẽn lẽn rồi lên tiếng nói rằng để nó bóp chân cho chị, chị gật đầu và như vậy chỉ trong nháy mắt chưa gì mà hai bàn tay nó đã mau mắn trổ tài vừa xoa vừa nắn vừa bóp lần lượt hai bàn chân trắng ngần, nuột nà của chị hết bàn chân trái sang bàn chân phải ; do vậy chị càng lúc càng cảm thấy dễ chịu vô cùng, nỗi đau do căng cơ vì 'chuột rút' nơi hai bàn chân chị cũng vì thế mà dần dần mất hẳn đi và khi ấy, cơn mưa rào bên ngoài cũng dần dần ngớt đi rồi tranh thủ ngay khi ấy, hai chị em nhanh chóng dắt tay nhau bước ra khỏi hốc đá đi thoăn thoắt về phía bờ mương thủy lợi rẽ trái vào nhà theo đường sau. Lúc cả hai vừa vào hẳn trong nhà thì cơn mưa rào đã dần dần chuyển sang cơn mưa dầm tầm tã, Trí lên giường nằm còn chị Linh ra gian sau chuẩn bị cơm nước buổi chiều cho hai chị em và sau khi ăn cơm, uống thuốc xong nó lại lấy bức tranh vẽ vể chị dâu nó ra ngắm nghía, hồi lâu sau có thể là hơn cả tiếng đồng hồ nó lên tiếng gọi chị nhưng chẳng hề nghe chị trả lời nó liền lần bước ra sau thì mới hay chị đã ngủ thiếp đi trên giường ; nó toan lay gọi chị nhưng lại thấy chị ngủ say quá nên thôi, nó lặng lẽ buông mùng xuống giằng bốn phía xuống chiếu rồi trở ra giường ngoài nằm và chỉ một lát nó đã ngáy khò khò, khi ấy chị mới chợt thức giấc liền bước ra xem nó đã ngủ chưa. Thấy nó đã lên giường, chị mới đóng hai cánh cửa bằng gỗ từ nãy đến giờ chỉ khép hờ gài chốt lại cẩn thận, do ở vùng này chưa có đường dây điện dẫn tới nên nhà nào cũng giống nhà nào đều dùng đèn dầu thắp sáng khi màn đêm buông xuống ; trong căn nhà hai chị em ở có treo một cây đèn dầu lớn ở ngay giữa hai gian mắc vào một cái móc sắt từ trên kèo nhà chính đưa xuống tỏa ra từng lớp ánh sáng vàng vọt lờ mờ và do gian trong vách ngăn hơi cao cho nên ở trong có vẻ tối hơn bên ngoài. Mưa lúc này vẫn cứ tiếp tục tẩm tã dai dẳng, chị trở vào buồng tiếp tục giấc ngủ nhưng chị lại nhớ đến hai tình huống mà chị đã cố tình nữa đùa nữa thiệt để thứ lòng thằng em chồng ngây ngây dại dại lúc chiều, rõ ràng chị nhận thấy tâm trạng nó có vẻ bồi hồi xốn xang nhưng dường như là nó không dám thực hiện ý đồ có lẽ nó chưa hiểu được lòng chị thì phải ; suy nghĩ miên man rồi chị lại chợp mắt ngủ thiếp đi, một chập sau nó thức dậy lại lần vào chồ giường chị thấy chị không đắp chăn nó liền vén mùng chui vào xổ tấm chăn màu cứt ngựa ra đắp kín lên người chị rồi nó cứ thế ngồi lặng yên đến gần nữa giờ mà ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, khả ái của người chị dâu cô đơn mòn mỏi hơn năm năm trời qua. Bất chợt chị khẽ cựa mình, mở mắt ra thấy nó ngồi bên cạnh chị chẳng khác gì một bóng ma, chị hốt hoảng toan la làng lên vì e rằng nó tính làm bậy chị nhưng chị sớm trẩn tĩnh lại, chị hỏi khẽ :
-Em chưa ngủ hả?
-Dạ chưa chị!

Yên lặng giây lát nó lại ngập ngừng :
-Chị Hai, em có chuyện muốn nói…
-Chuyện gì vậy em?-Chị cảm thấy hơi hồi hộp.
-Có thực là bố chưa nói gì với chị hả?
-Bố có nói xa nói gần nên…chị không hiều!
-Vậy em nói được không?
-Ừ, em nói đi! Chị cho phép mà!
-Em…yêu…chị! Anh Trọng…đi luôn rồi, em…làm đám cưới…với chị nhé?

Lẽ đương nhiên rằng chị Linh không hề cảm thấy bất ngờ vì câu nói này của Trí vì chị biết trước sau gì thì nó cũng sẽ nói ra những lời lẽ tỏ tình như vậy với chị, thà rằng nó nói ra chứ còn hơn là lao vào sỗ sáng tấn công chị ; chị cảm thấy nhịp tim chị lúc này đập mạnh hơn với một cảm giác bồi hồi, xao xuyến một cách lạ lùng.
-Em…yêu chị…thiệt không?
-Dạ thiệt!
-Sao vậy?
-Tại…tại…chị đẹp, chị tốt với em!
-Nhỡ mai mốt anh Trọng về…thì sao?
-Ảnh không về đâu!-Nó hơi lớn tiếng khiến chị phải bụm miệng nó lại.

Lúc này, chị đã ngồi hẳn dậy ngay sát cạnh bên người nó, chị dùng tấm chăn quấn quanh người vì không khí lành lạnh ảnh hưởng của cơn mưa dầm ngoải trời, bàn tay phải chị buông thõng hững hờ đặt lên mặt chiếu rồi bỗng dưng chị thấy có cái gì đó mềm mềm nhẹ đặt lên bàn tay chị ; hóa ra không gì khác hơn là bàn tay trái của nó, do từ nhò đến lớn đâu có làm ruộng hay hái trà cho nên bàn tay nó đâu có chai sần, gồ ghề như là anh nó hay bất kỳ thanh niên nào khác trong làng cùng lứa tuổi. Chị Linh lặng yên cho Trí đặt bàn tay lên trên bàn tay chị, chỉ trong giây lát chị nhận thấy bàn tay nó khẽ nắm gọn lấy bàn tay chị khẽ vuốt ve, mân mê và dẩu sao chị cũng muốn nó ứng xử như thế nào đối với chị để biều hiện tình yêu bộc phát từ cõi lòng một bệnh nhân tâm thần xem có giống như người bình thường hay không vì vậy chúng ta đừng kết luận vội vàng là chị ham muốn nhục dục thấp hèn ; được đằng chân lân đằng đầu, hiện tại chị thấy sao mà bàn tay nó cứ cử động nhích dần nhích dần lên phía khuỷu tay chị tới bắp tay chị đến bờ vai phải mềm mại của chị, mãi cho đến khi nguyên cả cánh tay nó lần đặt choàng qua lưng chị đến cả bờ vai trái chị thì chị mới bắt đầu run rẫy bần bật khắp cả người. Nhớ đến lời bố chồng 'dầu gì đi nữa trước sau gì thì con cũng ra đi cho nên con có thể giúp bố cho nó…một lần', chị thực sự kích động một cách mãnh liệt, dữ dội trước mấp mé bờ vực một cuộc tình loạn luân tội lỗi và trong lúc chị hãy còn lưỡng lự 'chọn nột dòng hay để nước cuốn trôi'thì khuôn mặt nó đã khẽ quay qua kề sát vào mái tóc dài óng ả, mịn màng, mượt mà, thơm thơm mùi trái bồ kết của chị được kẹp gọn lên bằng chiếc kẹp nhôm ; đôi môi nó chưa chi đã chủ động hôn nhè nhẹ lên mái tóc người chị dâu mà nó đã thầm thương trộm nhớ ít nhất là hai năm trời qua, chị lặng yên cho nó hôn chỉ ngượng ngùng cúi đầu xuống. Có phải là chị sắp sửa nghe lời bố chồng để rẽ trái phản bội lại chồng mình hay không? Có phải là chị quyết định cho nó…một lần rồi mấy ngày nữa là lên đường trở vào miền Nam sống cùng với bố mẹ, với thằng Đại hay không? Lúc bấy giờ, chị nhận ra nó không phải còn ngây dại, điên khùng như trước nữa mà thực sự như là một người khỏe mạnh bình thường đang yêu, đang tỏ tình với người mình yêu một cách hết mực nhẹ nhàng trân trọng mãi cho đến lúc bàn tay phải nó từ từ nâng cằm chị lên sau đó xoay khuôn mặt chị lại đối diện với nó thì chị mới bừng tình và quyết định ngay tức khắc con đường đi của mình sau lúc…rẽ trái. Trí hôn lên vầng trán thấp của chị Linh, hôn lên cặp mắt chị sắc lẽm còn hơn cả dao cau vút cong hai hàng mi liễu rũ, hôn cái sống mũi thấp gọn gàng lần qua hai gò má xương xương nhô cao hai lưỡng quyền của người chị dâu có chồng bị bắt giam bên Trung Quốc chẳng biết sống chết ra sao?
-Trí, chị già rồi sao…em còn…yêu chị?
-Chị nói bậy, chị cỏn trẻ!-Nó nói trong hơi thở hổn hền.

Cuối cùng rồi Trí cũng chọn điểm dừng lại quan trọng nơi khuôn mặt chị Thanh Linh đó chính là đôi môi mềm mại hình trái tim đều đặn, mọng đỏ như trái đào chín mà từ bấy lâu nay đối với nó thật là quyến rũ, mời gọi, khao khát ; nó cúi xuống dùng hai vành môi hơi dày mày mò tìm kiếm trao gởi và nó tỏ vẻ mừng rỡ còn hơn cả bắt được vàng vì thấy chị sau vài giây ngần ngừ tránh né đã như có vẻ ưng thuận hơi hé mở ra, ngay lập tức hai đôi môi khẽ chạm vào nhau và như có một luồng điện giật xuất phát từ đấy thành thử cả hai đều giật mình sau đó, hai chị em bắt đầu lúng túng, vụng về, lụp cha lụp chụp nhưng lại ngây ngất, say sưa trao tặng, hiến dâng cho nhau nụ hôn môi đầu tiên của cuộc tình ngang trái, oan khiên. Lúc này ông bố chồng đang ngủ ngon trong nhà cách đó chỉ 300m giả sử như ông mà biết được rằng con dâu ông và thằng con út bệnh tật của ông trót lỡ yêu nhau nơi căn nhà nhỏ kín đáo trong vưởn nhãn thì chắc chắn là ông sẽ vui mừng đến mức độ nào, bởi vì thâm tâm ông rất đồng tình tán thành cuộc tình này ; ông từng muốn như vậy mà, sau này ông sẽ vui lòng sẵn sàng cho con dâu quay trở vào Nam sinh sống cho đến già miễn sao thằng ít con ông đừng tự vẫn là được…
-Chị Hai, em…yêu…chị!
-Trí, chị…cũng…yêu…em!

Hai chị em chỉ thốt lên được những lời tỏ tình của tình yêu như thế thôi cũng đủ để cho cả hai hiểu thấu được nỗi lòng riêng của mình rối chứ không cần phải nói chi cho nhiều, cho thêm mất thời gian ; xung quanh xa xa mọi nhà dân tất cả đểu cửa đóng then cài để hưởng thụ giấc ngủ ngon lành trong đêm mưa tầm tã bởi vậy làm sao mà ai lại có thể biết được rằng 'trong tro còn lửa', 'trong bão táp vẫn le lói ánh mặt trời', nơi căn nhà mái tôn vách cót có hai con người một là chị dâu còn lại là em chồng đang âm thầm, lén lút trao tình gởi ái cho nhau một cách say sưa, ngây ngất, chân thành và thắm thiết. Bên ngoài cơn mưa dầm càng lúc càng mãnh liệt, dữ dội trút xuống núi rừng, đổng ruộng, cây cối, nhà cửa cỏn đối nghịch lại bên trong ngôi nhà nắm khuất sau vườn nhãu xanh um thì cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa chị Thanh Linh và thằng Trí tuy thật âm thầm lặng lẽ nhưng so ra cũng chẳng kém phần dữ dội, mãnh liệt như trận mưa đêm tầm tã ; mặc dầu dạo này đêm nào cũng mưa, ngẫm nghĩ đêm nay trời mưa lại có một sắc thái ý nghĩa khác hẳn những đêm mưa trước đó là mối quan hệ chị dâu –em chồng đã hoàn toàn thay đổi bằng một tình yêu lứa đôi nam nữ đích thực. Bởi vì thực sự không còn gì có thể chối cãi được nữa một điều cụ thể hiển hiện trước mắt, cõi thiên thai tình ái đang rộng mở cánh cửa để cho cả hai cùng nắm chặt tay nhau chập chững bước vào, lúc này hai bàn tay thằng em chồng do cứ mãi miết mày mò đầu tóc chị dâu nên sơ ý làm bung chiếc kẹp nhôm kẹp nơi phía sau gáy chị ra khiến mái tóc dài của chị lỏa xòa phủ xõa xuống gần kín cả vầng lưng thành thử thoạt trông vẻ đẹp chị lại càng thêm hấp dẫn, quyến rũ, man dại làm sao! Lúc bấy giờ, như đã ngầm nhận được tín hiệu SOS từ trái tm nó cho nên theo đà dìu đỡ nhẹ nhàng rất tế nhị và trân trọng của nó, tuy hơi ngường ngượng chống chế phần nào đó nhưng cuối cùng rồi chị cũng thả lỏng ngã người nằm xuống ngửa trên mặt chiếc chiếu hoa cạp điểu trãi giường với dàng vẻ, điệu bộ càng lúc càng quằn quại run rẫy và nó thì cũng không thể nào bình tĩnh tuy nhiên nó cũng vẫn cố gắng lần tay cầm lấy chiếc gối tai bèo trắng tinh kéo lại để kê đầu cho chị. Sau vài giây đành phải tạm thời dừng lại, hai chị em tiếp tục nối kết hai đôi môi trao gửi, hiến dâng cho nhau những nụ hôn thực sự nồng nàn, cháy bỏng, tình tứ, thắm thiết và chắc chắn là chúng ta đừng thắc mắc vì sao mà hai chị em vẫn cứ lúng túng, vụng về, luống cuống, lụp cha lụp chụp ; chuyện này thì cũng dễ hiểu thôi bởi vì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời thằng em mới được yêu đương, ân ái với một người con gái tuy rằng đấy lại là chị dâu nó còn chị sau hai lần gần gũi, chung đụng với thằng Đại-em họ bạn dì, năm năm trời trôi qua chị đành phải vùi chôn tuồi xuân vào cảnh phòng không gối chiếc, đấy cũng chính là quãng thời gian mà hai chị dâu-em chồng ra chạm mặt, vào đụng tay trong gian nhà nhỏ bé, kín đáo kể từ ngày nó mới cỏ mười hai tuổi. Anh Trọng-chồng chị giờ chẳng rõ đang là tù nhân bị giam giữ nơi nhà lao nào của Trung Quốc, liệu rằng anh có biết là gia đình anh đêm nay bất ngờ xảy ra một cuộc tình ngang trái, tội lỗi giữa hai người đó là người vợ quê ở Bà Rịa-Vũng Tàu anh đã rước ra đây và thằng em điên điên khùng khùng, nữa tỉnh nữa dại của anh so le, chênh lệch nhau chín tuổi : chị hai sáu còn em mười bảy ; nguyên nhân đưa đẩy cho cuộc tình 'trời không dung,đất chẳng tha'này tất yếu phần lớn là do anh mà ra, bởi vì nến anh đừng 'đứng núi này trông núi nọ­'lo tu chí làm ăn nơi đồng trà nối nghiệp bố thì chắc chắn đến chín mươi chín phần trăm là thằng em của anh sẽ không bao giờ mà rờ tới được lông chân của chị chứ đừng nói chi là sắp sửa thường thức, tận hưởng và chiếm đoạt tấm thân ngà ngọc, châu báu của chị. Một chi tiết có lẽ không thể nào không nhắc đến đó là bố chồng chị trong căn nhà gần đó đã thức dậy vì ông không quên bỏ lở một đêm mưa thú vị, tuyệt vời này để đi soi ếch và trưa mai thế nào rồi con dâu của ông củng sẽ nấu cho ông một nồi canh chua ếch lá giang cho ông nhắm rượu ; sau khi mặc cái áo mưa trùm kín người, một tay xách cái giỏ tre còn tay kia cầm đèn pin, ông lững thửng ra khỏi nhà và cũng như mọi khi ông đi về phía vưởn nhãn rẽ trái về hướng căn nhà thằng con út của ông, vừa đi vừa ông vừa chậm rãi bắt từng cặp ếch bỏ vào giỏ. Khi đến sát cửa sồ gian sau nhà, mặc dầu chẳng phải là người tò mò nhưng không hiểu vì sao ông lại tình cờ ghé mắt nhìn vào chổ vách cót bị hở, qua chổ này nếu nhìn vào thì sẽ thấy rõ ràng toàn cảnh chiếc giường ngủ của con dâu ông, dưới ánh sáng lờ mờ vàng vọt tỏa ra từ chiếc đèn dầu treo giữa nhà, ông thấy ngay người con dâu của ông cùng với thằng út đang ngụp lặn trong biển tình một cách say sưa, ngất ngây và cuồng loạn ; lẽ đương nhiên ông chẳng thể nào la lên như một người vô tình náo đò phát giác quả tang một cuộc tình loạn luân đồi bại được mà bụng ông thì mừng rơn như vừa mới nhìn thấy nguyên cả một kho báu và do chính ông mới tuần trước đây đã trực tiếp để nghị cô con dâu giúp ông làm như thế cơ mà! Thấy vậy, ông lặng lẽ dợm chân đi xa khỏi căn nhà, cố gắng không để gây ra một động tĩnh nào làm ảnh hưởng đến cái 'đêm mưa riêng tư' của hai chị em, ông đi ngược lại và khi thấy cái giỏ tre đã khá nặng, ông về nhà cài chặt cái giỏ ếch để dưới bếp sau đó cởi áo mưa, rửa ráy tay chân sạch sẽ rồi vào giường nằm ; vậy là ông mãn nguyện lắm rồi vì chắc chắn là thắng út ông sẽ không còn nghĩ ngợi gì đến chuyện tự tử nữa để ông khỏi lo khỏi lắng…

Trong lúc ấy, tại căn nhà ngoải vườn nhãn, chị Thanh Linh tuy run rẫy, ngượng ngùng nhưng lặng yên cho Trí dùng hai bàn tay lần cởi lần lượt năm hột nút ốc nơi chiếc áo đổ bộ vải bông màu xanh nhạt chị đang mặc và có lẽ do tâm trạng cũng rất là hồi hộp, sợ sệt thành thử cho nên gần cả năm phút sau, anh chàng mới lóng ngóng cởi hết số nút áo của chị dâu rồi rộng mở hai vạt thân áo trước chị sang hai bên ; tiếp tục, hai bàn tay nó lần lên cởi hai vai áo chị sau đó mới tuột dần dần hai ống tay áo chị xuống khỏi hai cánh tay chị trắng nõn, nần nẫn và lúc này chị phải hỗ trợ, giúp đỡ nó bằng cách hết nghiêng người sang trái lại qua phải nên nó mới thành công mỹ mãn đối với việc này. Rồi nó lại lúng túng, vụng vể một cách thảm hại khi luồn hai bàn tay xuống dưới lưng chị mày mò tháo cởi hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lổ cài nối kết hai sợi dây nơi chiếc nịt vú của chị, khi hai cái móc ấy vừa bung ra thì lập tức áo ngực chị lỏng ra ngay, không còn bó sát vào ngực chị nữa mà tuột lệch xuống dưới ; khi ấy, nó mới cẩn thận đề áo ngoài lẫn áo trong của chị lên chổ mé đầu giường, chị cũng rất ngạc nhiên là tại sao nó tuy bị bệnh tâm thần như vậy mà từ nãy đến giờ bước vào làm tình, ân ái với chị lại tỏ ra rất nhẹ nhàng, bình thản, tử tế như là một người bình thường, không có vẻ gì gọi là điên loạn cả? Nó ú ớ trong cổ họng chẳng biết nói gì rồi cúi xuống vục mặt úp vào giữa hai bầu vú mềm mại như bông của chị, trong khi miệng lần ngậm nút lấy đầu núm vú phải chị thưởng thức từng giọt sữa vô hính bất dạng thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo thì bàn tay phải còn lại của nó thì lại lần mày mò, nắn bóp, sờ soạng bầu vú trái chị. Có thể nói rằng, đám cưới chị và anh Trọng tổ chức cách đây năm năm về trước nhưng mãi cho đến đêm nay mới thực sự là đêm động phòng hoa chúc của chị, có điều trái khoáy đó là chú rể hiện giờ không phải anh ta nữa mà đã được thay thế bằng thằng em bệnh tâm thần phân liệt của anh ; dẫu sao đêm nay cũng đã được sự sắp xếp, chứng kiến đồng thuận của bố chồng rồi nên dĩ nhiên hai chị em làm gì mà lo lắng sẽ bị phát giác bắt quả tang về chuyện loạn luân, đồi bại giữa chị dâu-em chồng nữa cơ chứ! Cách đây không lâu, tự dưng nghe thằng con dở hơi của mình nói rằng đã để ý thương…chị dâu và lấy cái chết ra để đòi cưới chị làm vợ, ông bố hoảng kinh mãi cho đến khi nhìn thấy những gì xảy ra trong ngôi nhà sau vườn nhãn nhà ông mà ông vẫn còn cảm thấy hư hư thực thực là có phải ông đang nằm mơ hay không, bởi vì tuy rằng ông có đề nghị với con dâu nhưng sự thực lại diễn biến hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ; lúc bấy giờ, cả thân xác lẫn tâm hồn chị Linh đã trọn vẹn đắm chìm trong cuộc tình oan khiên, ngang trái với Trí-cậu em chồng 'man man'của chị, hai mắt chị nhắm nghiền lại còn hai bàn tay chị không ngớt hưởng ứng hợp tác với nó bằng cách vày vò nơi đầu tóc ngắn củn cởn của nó, nơi hai bờ vai gầy guộc của nó…Cũng như mọi đêm khi ngủ, nó chỉ mặc vỏn vẹn trên người cái áo thun trắng ba lổ của người Tàu cùng với cái quần sort màu da bò, sau khi thưởng thức xong bầu vú phải chị, nó mới lần cởi chiếc áo thun nó đang mặc trên người ra để phủ lên áo ngoải và áo lót của chị nơi mé đầu giường ; sau đó, nó lại tiếp tục cúi xuống với tư thế như lúc nãy nhưng lần này, nó lại đổi bên nghĩa là lần miệng ngậm nút đầu núm vú bên trái chị còn bần vú phải mà nó đã 'chán cơm chê cháo'thì nó cũng không quên đưa bàn tay trái lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp như để tìm kiếm làm tăng thêm cảm giác nhục dục cho nó và cho cả chị. Dạo trước, năm ngoái có lần nó tấn công chị từ phía sau lưng rồi bị ông chú tát tai đến nỗi chảy cả máu răng, chị sợ hãi vô cùng nhưng đêm nay tuy rằng chị không còn nỗi sợ cố hữu ấy nữa mà chị chỉ còn lo lắng e rằng chuyện loạn luân đồi bại này nếu bố chồng biết thì không vấn đề gì mà là một người khác trong gia đình, trong họ hàng hay được chắc chắn chị sẽ vướng rất nhiều phiền phức sau này, có thể không được tư do trờ vào miền Nam nữa mà là chị sẽ bị bắt giam về tội lỗi hủ hóa còn nó thì lẽ đương nhiên ai mà lại xử lý nó khi bệnh án y khoa vẫn chứng minh rằng còn bệnh trạng tâm thần, không kiểm soát tự chủ được hành vi của bản thân.

Thằng Trí tuy chưa khỏe khoắn bình thường nhưng bởi vì bản năng sinh lý của một thằng con trai đã lớn mà tạo hóa phú cho thành thử nó yêu đương, ân ái, làm tình với chị một cách quá đỗi bình thường như những người đàn ông con trai bình thường khác dẫu rằng từ khi dậy thì đến nay nó chưa hề biết thủ dâm lần nào cả ; lúc này, nó đang lần hai bàn tay xuống nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ của chị nhẹ nhàng kéo lần kéo lần hai ống quần xuống khỏi cặp đùi chị trắng ngần, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng là ra khỏi hai bàn chân trắng nõn, nuột nà của chị hết bàn chân trái tới bàn chân phải. Lần này, có lẽ do đã quen hơi và trạng thái tâm lý bản thân phần nào ổn định được thành thử cho nên tuy là lần đầu tiên cởi quần một người phụ nữ nhưng dẫu sao thì việc này cũng chẳng mất nhiều thời gian cho lắm và nó cũng đã định hình được rằng cởi quần chị ra là để làm gì chứ không phải như năm trước, tình cờ thấy chị đi một mình nó đã từ trong bụi bất chợt nhảy xổ ra ôm chị chỉ để…mà ôm vậy thôi ; sau khi cởi xong quần chị, anh chàng mới nhỏm người làn hai bàn tay tự cởi quần sort nó đang mặc, tất cả quần đồ bộ cũng như quần sort nó để lên hết nơi mé đầu giường và lúc này, nó thấy rằng trên người chị còn sót lại chiếc quần lót trắng bằng thun voan mới tinh cho nên nó cũng chẳng ngần ngại gì mà cởi tiếp ra cho hết. Chị Thanh Linh hiện giờ đã tự nhận thấy dịch nhờn sinh lý tiết ra từ nơi cửa mình chị khá nhiều, quả thật một điều chính xác một trăm phần trăm là từ trước tới giờ chị chưa bao giờ trông thấy 'của quý'anh Trọng-chồng chị như thế nào cả nhưng dương vật Trí –thằng em chồng tâm thần thì chị rõ mồn một vì cứ mãi miết cọ sát vào đùi phải chị không những rất to mà còn rất dài, rất cứng nữa là khác. Khi thấy nó đang từ từ trườn người tới chẳng khác chi một con rắn mối mà chị hay thấy ngoài bờ suối trong rừng leo lên trên người chị để chuẩn bị làm cái việc 'của con người nhưng không phải con người', giây phút ấy chị thực sự bình thản đón nhận nó bởi vì ngay từ trước chị đã vốn quyết định… 'rẽ trái' rồi chứ còn gì nữa mà phân vân suy nghĩ, đắn đo ; chị khẽ từ từ giang rộng hai chân cho thằng em chồng nằm lọt ngay vào giữa tâm điểm cơ thể chị, chị cảm nhận thấy đầu dương vật to quá khố của nó đang cố gắng mày mò tìm kiếm cửa mình chị để chọn đường đi vào ; lúc này, chị rất tội nghiệp vì nó có vẻ đã thấm mệt sau gần hai tiếng ân ái với chị giờ lại cố đi đến giai đoạn cuối cùng của cuộc tình nhưng mãi vẫn không tìm ra được nơi thiêng liêng, quý báu nhất cuộc đời người con gái 'có chồng cũng như không chồng'của chị cho nên chị phải lần cả hai bàn tay xuống mà hỗ trợ, giúp đỡ nó ngay lúc ấy. Trí quả thật vui sướng, hả hê vô cùng sau khi đút lọt được đầu dương vật nó vào âm đạo chị đang trơn trợt vì dịch nhờn và co giãn rộng ra hết mức tối đa vì cảm giác dục tình cao độ đến cùng cực ; ấy chính là giờ phút thăng hoa đình điểm của cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa người chị dâu hai mươi sáu tuổi và thằng em chồng ngờ ngệch mới lên mười bảy tuổi và có lẽ chỉ theo bản năng nên nó bắt đầu nhịp nhàng nhấp nhỏm hai bờ mông lên xuống đều đặn để liên tục đưa đẩy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận tử cung chị. Ông bố chồng lúc này ở nơi nhà ông vẫn cứ thao thức, trằn trọc không sao ngủ được, ông đâu có biết rằng dẫu sao thì cuộc tình đồi bại đêm mưa này ít nhiều cũng làm cho cô con dâu của ông tự trút bỏ đi phần nào tâm trạng cô đơn vò võ 'phòng không gối chiếc'của mình hơn năm năm qua, ông chỉ biết rằng nhờ có vậy mà sau này thằng con út ông mới được khỏe mạnh, bình thường trở lại (sau này, hết thời gian một năm ở bệnh viện tâm thần trở về, ông rất ngạc nhiên là nó chẳng hề nhớ nhung gì đến chị dâu –người tình một đêm duy nhất của nó cả nhưng ông cũng vui mừng là nếu giả sử như nó mà nhớ chị thì mệt cho ông lắm thay chứ chẳng phải là đùa). Hai hòn dái thằng em tuy xệ dài xuống nhưng lúc nào như lúc nào cũng đều hiên ngang, hùng dũng gác lên hai bên cửa mỉnh chị dâu, nó vừa hổn hển hồng hộc thở dốc vừa cố gắng làm cái nhiệm vụ 'truyền tinh truyền giống'vào cơ thể người chị khác họ, khác cả dòng máu mà bấy lâu nay nó từng thầm yêu trộm nhớ, nằng nặc đòi bố phải cưới chị…làm vợ nó ; lẽ đương nhiên, đâu cần phải tổ chức đám cưới chi cho hao tiền tốn của mà đối với nó thì chỉ cần một đêm chị đồng tình chấp nhận làm vợ nó như thế này là quá đủ rồi chứ nó nào đâu phải đòi hỏi thêm chi nữa, bức tranh nó hí hoáy vẽ chị củng chẳng qua là thể hiện cho một thứ tình cảm chân thành xuất phát tự đáy lòng nó bấy lâu nay. Có thể nòi rằng, đêm mưa này giữa hai chị em không những chỉ có tình dục thể xác thôi đâu mà còn có thêm tình yêu tha thiết, đắm đuối nữa chính vì lẽ đó mà hai chị em trao tình gửi ái cho nhau với một cường độ say sưa, ngây ngất đến cùng cực tột độ ; cả hai vẫn cứ cuồng loạn thực hiện từng động tác giao hợp với nhau, từng nhip từng nhịp một tuy rằng đều đã thấm mệt, mồ hôi mẹ lẫn mồ hôi con cứ vậy tuôn trào ra khắp cả hai tấm thân trần truồng mặc dầu không khí đêm mưa rất lạnh lẽo vô cùng. Chỉ có mười phút thôi nhưng cả hai đã hoàn toàn làm cho nhau được sung sướng, hả hê, thỏa mãn từ lúc mới bắt đầu khởi sự cho đến giai đoạn khoái ngất gần hai tiếng đồng hồ 'động phòng hoa chúc', dương vật nó mới vừa co giựt vừa xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước cơm, rin rít nhơn nhớt như keo dán vào tận trong sâu âm đạo chị ; do quá thừa thãi cho nên phần lớn lượng dịch tinh ấy chảy tràn ra bên ngoài làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới và hai bên đùi hai chị em. Chị dâu và em chồng mệt nhoài, rã rời trong khoảnh khắc đầy lưu luyến ấy, một tuần sau đó khi có mặt trên chuyến máy bay từ Lạng Sơn vào Sài Gòn, chị không khỏi bồi hồi lẫn xao xuyến khi nhớ lại cái đêm tình mưa gió cuồng loạn với thằng em chồng bệnh tâm thần ; chị chẳng hề biết bố chồng có hay biết chuyện đó hay không vì thấy ông chẳng nói chi cả mà chỉ lẳng lặng thốt lên khi từ biệt chị ở sân bay : 'Con vào Nam sống tốt nhé và đừng bao giờ rẽ trái'./.

Kết thúc lúc 14 giờ 01 phút ngày 17 tháng 02 năm 2014
(Mười tám Tháng Giêng năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 31 … Xin mời đón xem tiếp Phần 32 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.