Chị Nam – Chương 29: – Botruyen

Chị Nam - Chương 29:


Phần 29: Phía trước là bầu trời

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Phía trước là bầu trời, là tương lai rạng rỡ của mỗi người dẫu rằng con đường dẫn tới bầu trời ấy chẳng phải lúc nào cũng bằng phẳng và hiển hòa; sau khi bố Thái qua đời, thực sự đấy là một cú sốc quá lớn trong cõi lòng chị Nam-nhân vật nữ chính cùa chúng ta-chị gần như khóc hết nước mắt, không những trong những ngày chịu tang bố mà đến những một tháng sau lúc đi chợ về ngước nhìn di ảnh bố trên bàn thờ bỗng dưng chị lại ngồi nơi salon khóc ngon lành. Do tính tình chị cứng cỏi, một là một và hai là hai không thể nào chuyển đổi được vốn đã trui rèn từ lúc nhỏ cho nên mặc dấu rất đỗi xót thương bố nhưng chị cũng không bao giờ yếu lòng, ủy mị ngay cả khi xảy ra sự vụ chị bị tên Phú đánh bất tỉnh rồi cưỡng hiếp nếu gặp người khác chắn chắn đã uống thuốc độc mà tự vẫn ; tuy lòng rất buồn nhưng chị tự nhủ hãy cố gắng vượt qua, sau đêm ấy chị như người chết đi được phép hồi sinh khi được bà bác sỹ Hạt cho biết là tên khốn nạn kia chẳng hề để lại hậu quả gì cho chị cả, như chúng ta đã biết sỡ dĩ chị muốn chết vì chị thấy bản thân chị không còn xứng đáng với thằng Đại nữa (thế mới rõ tình yêu chị dành cho nó là vĩnh hằng, bất di bất dich) và đêm hôm tiếp theo lai chính là đêm tình lần thứ sáu nóng bỏng, cuồng nhiệt giữa chị và thằng em. Khi ấy, cả chị lẫn em đều không giữ được mình như là những lần trước và gần một tháng sau, chị hoảng hồn khi thấy mình bị tắt kinh, chị liền phải nhờ đến bà Hạt giải quyết gấp và lẽ đương nhiên vì ngượng ngùng cho nên chị không nói ra cho em trai hay biết chuyện này, chị chờ đến khi nó lớn lên thêm chút nữa rồi chắc chị cũng sẽ giải thích rõ ràng chuyện này cho nó hiểu để cùng chị tuy yêu là yêu nhưng cũng phải 'cảnh giác để phòng. Xin nói một chút về vụ án hiếp dâm chị Nam, sau khi được công an phường Phước Hưng mời đến trụ sở làm việc, lúc đầu nó còn thành thật nói rằng không hề biết ai là thủ phạm hiếp dâm chị Nam nhưng khi vừa nhìn thấy cái hộp quẹt Jupppô màu vàng nắp có chạm khắc hình con đại bàng thì thằng Phước đã nhanh chóng hình dung ra sự việc tồi tệ tối hôm ấy do thằng bạn thân của mình tự ý gây ra mà mình phải liên đới chịu trách nhiệm ; sau khi khai rõ danh tánh, địa chỉ, sở thích của thằng Phú, lẽ đương nhiên là nó phải bị tạm giam chờ cho đến lúc bắt được hung thủ, nó buồn bã muốn đứt cả ruột luôn miệng chửi thầm thằng bạn ác nhơn đã cho nó một bài học thật là đắt giá vô cùng. Một tuần lễ sau, thằng kia mới bị cảnh sát 113 bắt giữ khi đang ngồi ung dung uống café nghe nhạc tại quán Diamond vào khoảng 9 giờ sáng, sau khi thẩm tra đôi bên thì Công an Thành phố khẳng định rằng thằng Phước hoàn toàn không là chủ mưu cũng như không liên can gí đến vụ hiếp dâm cả ; sự vụ này hoàn toàn xảy ra là do sự bộc phát của mỗi một mình tên Phú mà thôi, bằng chứng là tối hôm ấy, Phước không gọi điện được cho Phú và chỉ có tới nhà thi đấu rồi quay về nhà chứ hoàn toàn không hề có mặt tại hiện trường vụ án. Vì vậy mà nó được cho tại ngoại điểu tra còn thằng kia thì bị giam giữ tại trại tạm giam chờ ngày ra tòa lãnh án, trước khi qua đời thì ông Thái và vợ là bà Phụng cũng đã được công an phường thông báo cho biết sự việc trên ; tuy rất đau buồn cho con gái nhưng dẫu sao thì hai ông bà vẫn thấy được rằng con mình còn quá nhiều may mắn, hai vợ chồng thường xuyên thay phiên nhau an ủi, động viên chị Nam và nhắc nhở thằng Đại sống cùng chị thì quan tâm chăm sóc chị nhiều hơn trước nữa để chị vơi đi được phần nào nỗi muộn phiền do cuộc sống tàn nhẫn vô tình cứ mãi quấy rầy chị. Do vậy, chị Nam ngày qua ngày tháng đoạn tháng mau chóng vượt qua được cú sốc lớn nhất đầu tiên trong cuộc đời chị và sau đó, sẵn trớn chị cũng đã dần dần tự chủ, bản lĩnh hơn, khôn ngoan hơn trong việc phụ giúp mẹ xuống quê nhà Phước Hải điều hành ghe đánh cá của gia đình để tiếp tục cho những chuyến tàu ra khơi xa mà phía trước là bầu trời…Suốt gần sáu tháng trời ở Phước Hải (thời gian trường Đại học Y dược cho sinh viên nghỉ sau đợt thực tập), tuy rất nhớ thằng em yêu thương, thân thiết cùng những gì nồng nàn, cháy bỏng nhất mà hai chị em vốn đã trao tặng, dâng hiến cho nhau nhưng chị vẫn cố dằn lại nỗi lòng trắc ẩn ; để đỡ buồn, chị xăng tay áo lên làm hết việc này đến việc khác từ việc nhỏ nhặt như đi chợ, vệ sinh nhà cửa, nấu ăn…đến việc trọng đại như gọi thợ sửa nhà, kết toán thu chi sau một chuyến đánh cá…Có lần, khi dọn dẹp lại đồ đạc, giấy tờ của bố để lại, chị trông thấy có một phong thư dán kín chưa bóc ra chỉ đề tên người nhận là ông Nguyễn Trọng Thái chứ hoàn toàn không có tên người gửi, dấu bưu điện là quận 7 Thành phố Sải Gòn ngày 22-1 ; thấy lạ vì chẳng hiểu sao bố lại không xem lá thư này mà lại cất đi, chị liền bóc ra xem thì trong chỉ có nửa tờ giấy vở học trò ghi nghuệch ngoạc mấy chữ 'Một ngày gần đây, tôi sẽ tính sổ với ông'. Sự tò mò, hoang mang cứ mãi tăng dần lên trong chị, chị liền lục lạo thêm xem còn lá thư nào nữa không thì có một lá nữa dấu ghi ngày 17-12 đã được bóc ra và nội dung bên trong chỉ vỏn vẹn 'Ông còn nhớ là đã làm gì với tôi không?' ; chị ngẫm nghĩ cả hai lá thư này đểu gửi tới nhà vào lúc bố đương thời, ngày 22-1 là ngày bố đã lâm trọng bệnh cho nên bố không đọc lá thư thứ hai, cà hai lá thư cùng mang ý nghĩa của một mưu đồ đe dọa, có khi nào khi chưa qua đời-chị ngẫm nghĩ-vô tình bố làm một việc không phải với người nào đó nên giờ họ muốn trả thù rửa hận chăng? Chị thấy ý tưởng này khá phù hợp, khoảng một tháng sau má Phụng và tàu nhà chị trở về, chị mang chuyện này ra hỏi má thì bà nói rằng bố Thái hiền lành, chân chất, thân thiện và hòa nhã với tất cả mọi người làm sao gây thù chuốc oán với ai được chứ, chắc là ai đó giỡn chơi hoặc nhầm lẫn ông với người khác chứ chẳng thể nào khác được! Chiều hôm đó, chị gọi điện bảo bác tài công đến nhà chị nhận tiền lương về phát cho thợ và phụ việc, tình cờ chị thấy sồ năm ngoái tháng 11, số nhân công lĩnh tiền là 21 còn số hiện tại trong tháng 6 này lại chỉ có 20 như vậy là giảm đi 1 người, làm việc trên tàu đánh cá xa bờ thì chuyện tăng giảm người cũng là bình thường thôi ; có khi do qua đời, chuyển hộ khẩu mà cũng có khi do tìm được công việc khác nhẹ nhàng hơn, ổn định hơn…nhưng chẳng hiểu vì sao mà chị cứ lấy làm thắc mắc nghi ngại về chuyện ấy một cách mãi miết khôn thôi. Lúc bác tài công tới, chị buột miệng hỏi thăm dò thì bác nói ngay là vào cuối tháng 11 năm ngoái có một anh thợ trên tàu dân Sài Gòn khoảng gần bốn mươi tuổi rất thạo việc nhưng do phát hiện ra anh ăn cắp tiền cùa ông chủ nên bị đuổi việc ; vậy thì tất cả ngọn ngàng đêu hiển hiện rõ ràng trước mắt chị Nam, chính anh ta là người đã gửi hai lá thư khủng bố, đe dọa bố Thái chứ 'không ai vào trồng khoai đất này cả' và dĩ nhiên anh ta không biết là bố chị đã qua đời như vậy khả năng anh ta sẽ tiếp tục làm điều gí đó mờ ám nữa…Gần giữa tháng sáu, do chị Mỹ Linh về quê Phước Hải để tang ông nội nên bà Phụng bảo con gái lên Suối Nghệ trông coi khu rẫy giùm, từ trước tới giờ vì cũng đã lên đây mấy lần như thằng em cho nên việc lên đây ở một mình đối với chị chỉ là điểu bình thường mà thôi không có gì phải đáng bàn ; lúc này, Đại đang bận ôn thi vào lớp Mười cho nên tuy biết là chị đã lên rẫy ở nhưng thực sự nó không rãnh được để mà lên hàn huyên 'tâm sự loài chim biển'với chị. Từ Phước Hải chạy xe Dream lên Suối Nghệ, chị đi thật là chậm vì chị có cảm giác từ giờ trở đi hễ chị đi ra đường là có ai đó bám sát theo dõi chị thật tường tận, thỉnh thoảng chị ngoái đầu nhìn ra sau để xem có ai khả nghi không nhưng chị lại không hề phát hiện ra được một người nào mà chị đáng phải để ý cả ; ở rẫy nội trong ba ngày, chị nhận được gần ba chục cuốc điện thoại từ một số di động rất lạ '0918156947'nhưng lần nào cũng như lần nào, hễ chị nhấn nút trả lời thì đầu dây bên kia lại tắt ngúm ngay, chị lẩm bẩm 'Có khi nào là ông thợ làm việc trên tàu không đây?' nhưng mà sao gã ta lại biết được số điện thoại của chị được nhỉ? Điểu này đối với chị thì cũng dễ dàng phán đoán ra thôi bởi vì nơi Phước Hải chị bạn bè, quen biết khá nhiểu còn tại Bà Rịa cũng vậy và ở Sài Gòn cũng vài người học cùng lớp Y23 với chị ; chị chỉ thắc mắc điều khác đó là tại sao tuy gọi cho chi đến nhiều lần như vậy mà hắn lại không chịu lên tiếng, hắn đang có âm mưu hay yêu sách gì chăng nên cứ mãi miết giăng phủ lên một tấm màn khủng bố bí mật để đe dọa chị? Chị cố gắng gạt bỏ 'con người vô hình kia' ra khỏi tâm trí chị vì chẳng còn bao lâu nữa là qua tháng bảy, chị sẽ lên Sài Gòn tiếp tục học chương trình năm cuối tại Đại học Y dược nhưng hắn vẫn cứ không ngừng chơi trò ú tim qua điện thoại với chị còn thằng Đại lúc bấy giờ vẫn ngày ngày đều đặn đến trường học ôn ba môn Ngữ văn, Toán và Tiếng Anh để chuần bị thi vào lớp Mười THPT vào ngày 3 tháng 7 tuy nhiên nó vẫn cứ náo nức mong chờ cho kỳ thi áy mau đến để nó được rãnh rỗi mà chạy lên rẫy ở chơi với chị Nam được lúc nào hay lúc ấy vì nghe chị nói rằng ngày 5 tây là chị đã đi học rồi. Sáng ngày 4, trong lúc chuẩn bị đi Suối Nghệ thì khoảng 10 giờ sáng có một người đàn ông lực lưỡng cỡ tuổi trung niên gương mặt hơi gầy và cặp mắt quầng thâm có vẻ như vướng phải căn bệnh mất ngủ đã từ lâu thì phải đền gõ cửa nhà nó, khi nó vừa hé mở cánh cửa sắt thì ông ta nói ngay :
-Nè cháu có phải tên là Đại không? Chị Nam cháu ở rẫy bị sốt cao lắm hiện đang nằm cấp cứu ở trạm xá Suối Nghệ, chú chạy xe ôm trên đó nên chị nhờ chú chở cháu lên trên ây!

Thấy thái độ của ông ta thật bình thường thành thử nó tin ngay chứ sao dè được rằng đây lại chính là chiếc bẫy để dụ dỗ cả hai chị em nó nhằm tống tiền rửa hận vì gã chẳng ai xa lạ chính là người thợ trên tàu bố Thái mới năm ngoái đây do ăn cắp tiền nên bị bố sa thải, nghe nói chị Nam bệnh nó lo sốt vó liền lật đật khóa cửa ngoải rồi ngồi lên sau chiếc xe Honda 67 xoáy nòng đôn dên trực chỉ phía đông thành phố về phía huyện Châu Đức. Trên đường đi, nó hỏi chị nó bệnh trạng ra sao thì ông ta nói rằng vừa sốt vừa nôn liên tục giống như là sốt xuất huyết vậy, có mấy người hàng xóm gần nhà chị nhờ ông chở chị lên trạm xá lúc tám giờ sáng nay và chị đang được y tá truyền nước vào cơ thể, mãi sốt sắng hỏi thâm về chị nên nó không hề để ý đến lộ trình đi của ông ta ; đền khi nhận ra thì nó mới bắt đầu cảm thấy hơi kỳ kỳ vì trạm xá xã Suối Nghệ nằm cạnh Ủy ban nhân dân Xã trên con đường liên huyện Châu Đức-Tân Thành nếu đi từ hướng Nghĩa Thành lên thì phải quẹo tay phải nhưng đằng này ông ấy lại rẽ sang tay trái. Như đi guốc trong bụng nó, ông nói :
-Đừng lo, chú chạy lên nhà chú để đưa tiền cho bà xã chú một chút!

Chạy hơn một cây số, khi Đại nhìn thấy nơi mé tay phải nó cách đường khoảng 300m là một quả đồi khá cao vửa rậm rạp cây cối vừa lởm chởm những tảng đá chông chênh thì ông ta ngừng xe rồi bất thần có một cái khăn mousoa từ nơi bàn tay hắn ụp ngay vào mặt nó thoang thoảng mùi thơm mát lạnh dễ chịu làm sao và cũng ngay lúc đó, nó dần dần nhắm mắt lại không còn hay trời biết đất gì nữa cả…Nhìn xung quanh thì quã thật hắn thấy hoàn toàn thuận lợi cho mình khi chọn nơi này làm địa điểm thực hiện phi vụ bắt cóc tống tiền bởi vì bốn bề hai bên đường đều vắng lặng, mới có chưa đầy mười một giờ mà đã thế rồi, nơi này tuy cũng có nhà nhưng thưa thớt vả lại đa số đều đóng cửa lại để đi làm rầy, làm vườn cho nên tuyệt nhiên không hề có ai phát hiện ra sự vụ một thằng nhóc bị đánh thuốc mê. Ông ta tạm để nó nằm trên vệ cỏ, đút chiếc xe vào bụi rậm rồi vác nó lên vai đi thong thả về phía đồi, theo con đường mòn phía sau, ông đi lên đến đỉnh vào trong một cái chòi lá bỏ hoang đặt nó xuống cái chõng rồi lấy trong túi ra một cuộn băng keo đen dán kín miệng, hai tay và hai chân nó lại ; sau đó ông rút điện thoại ra bấm số máy của chị Nam mà phải mất gần cả tháng trời qua ông mới lựa lời ngon tiếng ngọt lửa xin được từ chị Thu Hiếu-hàng xóm của gia đình kẻ tử thù của hắn. Lúc bấy giờ, chị Nam ở khu rẫy chẳng biết có phải do thần giao cách cảm hay không mà chị cứ bị sặc liên tục, khi chị đang nấu cơm thì chiếc Iphone của chị để nơi gối nằm trên giường chõng phát ra tiếng nhạc báo hiệu có cuộc gọi đến, chị lật đật đến cầm máy lên thì thấy chính là số máy mà chị đã quen thuộc mấy bữa nay chị đặt tên là 'kẻ khủng bố' và lần này hắn đã bắt đầu lên tiếng.
-Alô, xin lỗi ai vậy? Cò thể cho biết tên được không?
-Cô không cần biết tên tôi đâu. Nghe cho rõ đây, cô phải chuẩn bị ngay cho tôi số tiến 500 triệu và chờ tôi gọi lại để báo cho biết thời gian và địa điềm giao tiền. Cô không được báo công an, nếu không nghe thì….em trai cô sẽ chết-Hắn kết thúc bằng một tràng cười khả ố.

Chị Nam thảng thốt vô cùng khi vừa nghe gã đàn ông đã từng giúp việc cho bố gằn giọng từng lời qua điện thoại, chị lật đật điện về số nhà chị ở Bà Rịa thì chẳng có ai bắt máy, chị gọi đi gọi lại cả chục lần cũng vậy ; nồi cơm trong bếp sôi sùng sục nãy giờ cạn hết nước cháy thành than cả nhưng chị vẫn không hề hay biết và chắc chắn là chị cũng chẳng thiết tha gì đến chuyện ăn uống nữa, chị chỉ cầu trời khấn Phật cho thằng em yêu thương của chị sớm được an toàn trở về từ tay tên khủng bố tống tiền kia. Chị gọi lại cho hắn nói với giọng xuống nước :
-Tôi biết trước kia bồ tôi có lỗi với chú vì đã đuổi việc chú nhưng mong chú đừng hại em trai tôi! Tôi sẽ chuẩn bị đủ số tiền mà chú cần.
-À-Tài, tên của gã khúng bố-xem ra thì cô biết điều hơn bố cô đấy. Vậy 5 giờ chiều nay cô đến ngã ba Nghĩa Thành-Suối Nghệ, tôi sẽ hướng dẫn cho cô đi tiếp nhé!

Lúc này chị Nam nhớ đến một người bạn học chung với chị Lan từ năm lớp sáu đến lớp mười hai hiện đang là nhân viên ngân hàng Sacombank nơi chợ Bà Rịa, chị liền gọi điện cho chị Lan để nhờ giúp một việc vô cùng hệ trọng và đầu dây bên kia, chị Lan nói rằng đang rãnh cứ xuống Bà Rịa rồi gọi điện bảo chị ra quán café Cánh buồm vì đã lâu rồi không gặp ; sau cùng Nam mới sực nhớ ra nồi cơm mới lật đật chạy vào bếp thì lửa đã tắt, mở nắp nồi cơm thì thấy cơm đã cháy hết phân nữa chỉ còn lưng chén, đói bụng cồn cào chị lấy chén bới hết cơm ra ăn với cá khô và canh hẹ tàu hủ trằng. Thấy đã lưng lưng bụng, chị vào thay quần áo rồi dắt chiếc xe Dream ra khỏi chòi rẫy, ngồi lên nổ máy chạy băng về phía Bà Rịa, lúc này đã gần mười hai giờ trưa khi ra đến ngã ba Suối Nghệ 1 chị dừng lại vào quán gọi một tô hủ tiếu mà lòng quặn thắt lại vì chẳng rõ thằng em chị hiện giờ ở đâu, tên khủng bố ấy có cho nó cơm nước gì không ; sau khi tính tiền, chị chạy tiếp về thành phố sẵn dịp chị tạt ngang nhà thì thấy cửa ngoài được khóa lại cẩn thận, chị nghĩ như vây là em chị lúc đầu đã bị hắn lừa ra khỏi nhà đi lên gần ngã ba Nghĩa Thành-Suối Nghệ hắn mới ra tay, chị thôi không nghĩ ngợi gì nữa mà chạy đến quán Cánh bườm rồi gọi điện cho chị Lan. Khoảng mười phut sau, Lan tới rồi hai người bạn học chung với nhau bảy năm trời cách xa nhau bốn năm nay mới có dịp hàn huyên cho nên cả hai mừng vui tíu tít như chim nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, sẵn dịp chị nhờ bạn làm giùm cho một cọc tiền 1000 tờ 500.000đ có dấu niêm của Ngân hàng ; thực chất cọc tiền này chỉ có hai tờ 500.000đ thật do chị đưa cho Lan dùng để lót mặt trên và dưới một cọc giấy ép chặt lại nhìn qua cứ ngở rằng toàn là tiền thật mà bạn ấy đi ra ngân hàng cở nữa tiếng sau đã quay trở lại quán đưa cho chị bọc trong một tờ giấy A4 mà chị trông cũng tưởng rằng không thể nào giả được. Trong quán tuy có nhiều khách nhưng chắng ai để ý chi đến chuyện thiên hạ cho nên giao dịch giữa hai người bạn học thân thiết xa xưa hoàn toàn thành công trót lọt, đến ba giờ chị Nam chia tay bạn ra về ; đến nơi, chiếc Iphone trong túi xách chị mang nơi vai lại văng vằng tín hiệu có người gọi tới, chị lấy máy ra nghe thì là tên Tài gọi cho chị lúc này giọng gã đã có phần nhừa nhựa :
-Nè, cô…nhớ tới…nghe rõ chưa? Nhớ…tắm rửa sạch sẽ, xức…nước hoa…hic…mặc đồ…đẹp!!!

Vừa nói hắn vừa cười nham nhở khiến cho chị nghe cũng phải rùng mình, chị đâu biết rằng tên khủng bố kia từ trưa tới giờ có lẽ vội ăn mừng chiến thắng trước cho nên đã nốc hết sáu bảy lon bia Heineken còn Đại thì cũng đã tỉnh dậy và được hắn ném cho một ổ bánh mì thịt với chai nước suối, hắn gỡ băng keo nơi miệng và tay nó cho nó ăn uống xong xuôi rồi hắn băng trở lại ; nó nằm yên trên chõng và do gió mát nên chẳng mấy chốc nó lại ngủ thiếp đi say sưa còn tên nọ vẩn cứ nằm đong đưa trên võng mắc dưới hai tàn cây vừa nhấm bia với đậu phụng rang vừa liên tưởng đến thân hình tuyệt mỹ của chị Nam-con gái kẻ tử thù của hắn. Từ lúc về Phước Hải làm công trên tàu của ông Thái cho đến khi bị sa thải, hắn chưa bao giờ nhìn thấy hai đứa con ông chủ vì khi ấy hai chị em Nam-Đại đã ở Bà Rịa nhưng nếu có về quê thì cũng chưa chắc gì gặp hắn vì chúng thì ở nhà, hắn lại ăn ngủ luôn trên tàu ; sau khi nghỉ viêc, về lại Sài Gòn tiếp tục bị vợ ruồng bỏ theo người khác, hắn càng thêm hận ông Thái nên hai lần hắn viết thư hăm dọa ông, hắn ra bến Vân Đồn làm bốc vác mãi đến tháng năm vừa qua nghe tin ông Thái qua đời, hắn liền vạch ra kế hoạch bắt cóc thằng Đại tống tiền vợ và con gái người chủ tàu đã dám đuổi việc hắn. Hắn về Phước Hải, lừa chị Thu Hiếu lấy số di động của chị Nam và bí mật theo dõi chị suốt hai tháng qua những lúc chị đi chợ, đi uống nước với bạn, đi duỗi tóc, ra nghĩa trang thắp hương cho bố…do đó, hắn thấy chị chẳng những xinh đẹp, khả ái mà thân thề còn bốc lửa, quyến rũ và khêu gợi con lợn lòng nơi gã đàn ông ba mươi tám tuồi lâu rồi chưa được gần đàn bà từ đấy, hắn mới toan tính thêm là sau khi lấy được 500 triệu hắn sẽ tìm cách chiếm đoạt chị cho hả mối nhục nhằn mà năm ngoái ông chủ đã chuốc lấy cho hắn. Năm giờ chiều, chị trong bộ y phục quần pull màu xanh đen ôm sát mông và áo vải soa bông kiều cổ trái tim khoét hơi rộng xuống cùng chiếc xe Dream đã có mặt đúng hẹn tại ngã ba Nghĩa Thành-Suối Nghệ, chỉ mấy chốc tên khủng bố gọi điện chỉ đường cho chị rồi chị tiếp tục chạy thêm khoảng một cây số nữa, chị dừng lại lúc vừa nhìn thấy quà đồi bên mé tay phải ; chị cho xe chạy qua lể đường, giấu xe vào bụi rậm rồi men theo con đường mòn sau đồi đi lần lên đỉnh. Đến nơi, chị nhìn thấy thằng Đại ngồi trên cái chõng trong chòi hai tay và hai chân đều bị trói, mới từ hồi sáng giờ mà nó đã trờ nên tiều tụy khiến cho chị chưa chi đã sụt sịt nước mắt, chị nhìn tên Tài đang tiến lại phía chị, chị lấy cọc tiền trong túi xách ra đưa tận tay hắn và chỉ cần nhìn thấy cái dấu nhôm niêm phong của ngân hàng là hắn đã yên tâm lắm rồi việc gì mà phài xổ ra đếm chi cho mệt, hắn nhét tiền vào cái túi xách Air Vietnam để lăn lóc trên sàn chòi.
-Giờ thì ông thả em tôi ra được chưa?-Chị hỏi cao giọng.
-Được chứ nhưng còn….
-Còn gì nữa ?
-Còn…cô-Tên Tài vừa dài giọng cười khả ố vừa nhìn chăm chăm vào người chị.
-Ông không được đụng đến chị tôi nghe chưa?
-Hà từ sáng tới giờ cóc mới mở miệng đó hở? Gớm, anh hùng chưa?

Hắn rút từ dưới chõng ra một cái lưỡi lê nhọn hoắt lăm lăm chĩa vào chị rồi hướng qua thằng em, lúc bấy giờ lẽ đương nhiên là chị không cần phải hỏi cũng đủ biết được thêm ý đồ thứ hai của hắn là gì rồi, hắn quả thật nhẫn tâm vì sau khi có tiền rồi (chỉ là 1.000.000đ) hắn lại còn tòm tem ham muốn thêm…thân xác chị nữa ; tuy rằng hai chị em đều có võ nhưng nó thì cả tay và chân đểu bị trói còn chị như thế này làm sao đánh ngã được tên khủng bố đẳng đằng sát khí lại có hung khi trong tay. 'Một liều ba bảy cũng liều'chứ biết sao bây giờ, chị nói giọng đanh lại :
-Thôi được, ông thả em tôi ra đi rồi muốn làm gì…tôi…thì làm!
-Chị Hai! Không được đâu!-Đại vùng vằng la lớn.

Tên Tài nghe vậy, vui mừng bước tới tháo băng keo trói chân tay nó ra, nó như một cơn lốc lao đền bên cạnh chị nó vui mừng khôn xiết, chị nằm tay nó nói :
-Giờ em chạy nhanh xuống dưới đồi đến chổ bụi rậm có cây cọc sắt phia trước lấy xe máy chị giấu trong đó ra và chờ chị. Nhanh đi, chút nữa chị xuống!
-Nhưng chị không được cho hắn làm gì hết nghe!

Nó đi rồi, chị nhìn tên khủng bố dâm tặc kia ra hiệu là làm 'chuyện ấy' với hắn ở đâu, hắn chỉ tay bảo chị đến nằm trên mặt bằng phẳng của một tảng đá to ở lưng chừng mé sau đồi, chị bước tới ngẫm nghĩ không biết cách nào để tự cứu thân mình đây rồi chị chắc lưỡi nghĩ thầm âu cũng là số phận, chỉ một chút sai lầm của bố trước kia nên giờ đây thôi thì đành nhắm mắt chịu trận khoảng mười phút, mười lăm phút chi đó để trả hết nợ cho hắn cũng đành…Chị nằm hướng đầu ra mé ngoài, hắn thấy vậy thì hơi thiếu chổ cho hắn thành thử hắn bắt chị nằm trở đầu lại vào trong còn hắn đưa lưng ra ngoài, cặp mắt trắng dã của hắn nhìn lom lom vào những đường nét cong cong quyến rũ trên người chị trong lúc hai bàn tay hắn lần cởi khuy nút quần, hắn đâu biết là hai bàn chân hắn chỉ còn cách mép ngoài tảng đá một khoảng cách chưa đầy nữa bàn chân, bị mắc ống quần giữa chừng nên hắn đứng dậy giũ mạnh ra thì bất thình lình hắn bị hụt chân rớt xuống mé sau đồi khá là cao đập đầu vào đá chết ngay tại chổ không kịp kêu lên tiếng nào cả. Chị Nam cũng tỏ ra kinh sợ không kém, tim đập thình thịch như trống ngũ liên, vội vàng ngồi dậy vừa thấy chiếc điện thoại của hằn để ngay bên cạnh chị liền cầm rồi đập ngay vào đá mấy lượt cho vỡ nát ra rồi chạy trở lại chòi lấy 'cọc tiền' kể cả chai nước thằng em uống dở cùng cái túi xách của gã đồi bại kia ; tuy vô cùng sợ hãi vì tai nạn bất ngờ xảy ra cho gã nhưng chị chị vẫn cố gắng trấn tĩnh cầm túi xách đi chậm rãi xuống đồi, từ lúc lên tới đây cho đến khi kết thúc cuộc đời hắn chưa đầy mười lăm phút, giờ thì nhá nhem tối vả lại có mấy người dân đi làm rẩy về ngang qua đồi nếu mà họ nhìn thấy chị hoặc thằng em thì rất là phiền cho nên chị cố tránh chờ cho họ đi xa rồi mới đi tiếp ra đường. Đến nơi, thấy em trai đứng cạnh bên xe máy, chị vừa run vừa mừng lật đật ngồi lên yên xe lấy chìa khóa trong túi xách ra nổ máy rồ ga chạy đi, mấy người dân nhà gần đó nhìn thấy hai chị em thì ai cũng đều cho rằng đó là người đi đường chạy tử hướng Tân Thành về chứ sao mà ngờ được rằng đó là hai nghi can liên quan đến xác một người đàn ông đang nằm dưới chân đồi phía sau. Đến ngã ba, hai chị em vì cảm thấy bụng đói cồn cào liền dừng xe lại vào quán gọi hai tô mì hoành thánh thêm hai ổ bánh mì không vừa ăn cằn bụng vừa nói chuyện vui vẻ…
-Chị Hai, hằn sao rồi? – Đại hạ thấp giọng hỏi chị -Còn chị có làm sao không?
-Chị không sao đâu. Còn hắn…hụt chân rớt xuống sau đồi có lẽ chết rồi?-Chị mấp máy đôi môi vửa đủ cho nó nghe thấy.
-Em biết không?-Chị tiếp-Ông này hồi mấy năm trước làm công trên tàu nhà mình đấy, năm ngoái vì ăn cắp tiền nên bị bố đuổi việc giờ hắn muốn trả thù vong linh của bố cho nên đã bắt cóc em tống tiền lại còn muốn hiếp chị cũng may là trời cao có mắt đã trừng phạt hắn chứ không ai làm gì hắn cả. Tuy vậy, em cũng đừng nói với ai về chuyện nảy cả vì nếu hắn chết, công an ở đây thế nào cũng điều tra nhỡ dính hai chị em mình thì cũng phiền lắm-Ngừng lại một chút, nâng ly trà đá uống một ngụm chị tiếp- Ngày mai chị đi Sài Gòn học rồi, em thì phải chuẩn bị vào học lớp Mười nữa, chị mới bị tai nạn vửa xong, đừng để má biết được má sẽ buồn lắm, nghe chưa em? À mà đợt này em thi vào trường Châu Thành phải không? Có được thủ khoa không đây, nếu vậy thì Noen này chị về sẽ vừa thưởng vửa khao cho em hậu hĩnh luôn!
Quả thật, sau gần một năm trời nay gặp lại chị, Đại mới thực sự thấy chị hoàn toàn khác hẳn lúc trước vì chị không những khôn ngoan mà lại còn rất bản lĩnh, chị lại còn gan dạ can đảm và biết tính toán, xử lý tình huống cũng như nhạy bén với cuộc sống ; chị vuốt tóc em trai hỏi :
-Nè, trưa giờ ổng có cho em ăn uống gì không?
-Hồi trưa, ổng có cho em ổ bánh mì với chai nước chứ còn chiều thì chẳng có gì cả. Chị mà không tới chắc em chết vì đói mất!
-Vậy em ăn nữa không chị gọi thêm nghe?
-Thôi chị, em no căng cả bụng rồi-Nó lại hạ thấp giọng- Chị lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
Nhiều đâu mà nhiều, thật ra chỉ có tờ trên cùng và tờ dưới cùng là thiệt mà thôi còn lại là giấy đó. Chị có người bạn làm ở ngân hàng làm giúp chị đấy!

Ăn uống xong xuôi, chị Nam trả tiển cho chủ quán hết 34.000đ rồi hai chị em lên xe chạy về phía Nghĩa Thành một đoạn khoảng 400m sau đó rẽ phải theo con đường mòn giữa bên hai là rẫy khoai mì um tùm cao quá đầu người dẫn đến khu rẫy của nhà, khi đến nơi thì đồng hồ đeo tay của chị vửa chỉ đúng bảy giờ ba mươi lăm ; Đại phụ giúp chị đẩy xe vào chòi và trong lúc chị ra sau tắm rửa thì nó bật lửa lên đốt ngọn đèn dầu lớn đặt trên chiếc bàn tròn giữa nhà, nó xoay qua giũ chiếu và mùng nơi chiếc chõng gần đó. Mười lăm phút sau, chị đi lên giục nó xuống tắm, do lên đây chỉ có vỏn vẹn chiếc áo chemise xanh đã cũ cùng chiếc quần tây đồng phục đi học cho nên sau khi dùng nước dội sạch sẽ lớp bụi đất trên đồi bám vào mình gần nữa ngày trời, nó đành phải mặc lại quần đùi và áo chemise còn quần tây nó gấp lại làm đôi mắc lên dây kẽm sát vách chòi gần chổ chõng nằm ; chị Nam ngồi nơi chõng gọn gàng trong bộ quần áo đồ bộ màu kem chải tóc rồi cột gọn lại bằng dây thun, chị bỗng lên tiếng :
-Nè, thằng cha ấy lừa như thế nào mà bắt cóc em được vậy?
-Chị biết không? Hắn dựng chuyện là chị bị sốt cao, ói mửa đang nằm truyền nước ở trạm xá, hắn nói tỉnh queo nên ai mà không tin là thật mới lạ.

Nó tới bên chõng vừa ngáp dài ngáp ngắn vừa nằm xuống ở mé trong, một chập sau thì chị cũng ngã mình bên cạnh nó, cả hai lặng yên khoảng mười phút sau nó mới lên tiếng:
-Ngày mai chị đi thành phố hả?
-Ừ, đợt này chị đi có lẽ mãi đến Giáng sinh mới về lại được!
-Sao lâu vậy chị?-Nó mò mẫm mân mê bàn tay phải chị trong bàn tay trái nó.
-Tại năm nay là năm tốt nghiệp nên bài vở nhiều lắm. Lần này lên đó chị sẽ tới xin ở trọ nhà bác Thân vì ký túc xá dạo này phức tạp và ốn ào lắm. Em ở nhà ráng học cho giỏi nghe chưa, lên lớp Mười chương trình học không dễ như mấy lớp dưới nữa đâu! Khi nào rãnh là phải về thăm má nghe chưa?
– Dạ, chị khỏi lo đi.

Khi hai chị em còn ngồi ở quán ăn thì tại thôn Hữu Phước cách đó chừng một cây số, có một tốp ba anh dân phòng đi tuần một vòng quanh chân đồi và qua ánh đèn pin, các anh phát hiện ra xác một người đàn ông trong tư thế y phục không được nghiêm chỉnh cho lắm, áo chemise thì nguyên vẹn chỉ riêng quần dài thì cời được một ống còn ống kia mắc lại nữa chừng và dưới đầu ông máu vẫn cứ không ngừng tuôn ra trông thật gớm ghiếc. Thế là tin được báo ngay về công an xã Suối Nghệ cũng như công an huyện Châu Đức, một vòng rảo quân sự nhanh chóng được thiết lập bao quanh đồi không cho phép ai ra vào nếu không phận sự, dân chúng gần đó nghe phong phanh hầu như ai cũng đều rời khỏi nhà tập trung nơi lề đường dẫn vào đồi bắt đầu râm ran bàn tán ; một vài cảnh sát điều tra hòi thăm mấy nhà gần đồi xem là lúc ban ngày họ có nhìn thấy ai ra vào khu vực đồi hay không thì họ trả lời rằng tuyệt nhiên không nhìn thấy ai cả, sau đó lực lượng an ninh phối hợp huyện-xã mới xác minh một số đối tượng hình sự trong thời gian gần đây thì tất cả họ đều có bằng chứng ngoại phạm. Như vậy, rõ ràng là tên Tài cũng như hai chị em Phương Nam-Phương Đại cả ba người hành tung đểu bí ẩn không hề lọt vào đôi mắt của một người dân nào ở gần đó cả, vụ án bí ần này tiếp tục chuyển hồ sơ về công an Tình Bà Rịa-Vũng Tàu kết hợp mở rộng điều tra và giờ đây chúng ta hãy quay trở lại căn chòi rẫy nhà bà Phụng nhỏ bé, kín đáo đang ẩn náu hai nghi can liên quan đến xác chết dưới chân đồi đó là hai đứa con gái và con trai của bà. Lúc này, chiếc mùng giăng bốn hướng phía trên chõng đã được buông xuống vì nơi này khá nhiều muỗi và đêm càng về khuya càng giá lạnh cho nên tấm mền con rồng màu xanh đã gần sờn mòn nhanh chóng được chị chia ra làm đôi đắp lên người chị cũng như người em trai, dường như không còn kiếm được để tài nào để mà 'tám'nữa cho nên mặc dù chưa ngủ nhưng cả hai vẫn im lìm, nín lặng ; chẳng biết có phải là chúng đang theo đuổi những gì đang ở phía trước là bần trời hay không mà bỗng dưng hai chị em cùng quay lại nhìn nhau giây lát rồi bất chợt chẳng nói chẳng rằng xích người sát vào vòng tay ôm lấy nhau hổn hển, vội vàng hôn lấy hôn để vào tóc vào trán vào mang tai vào cổ của nhau. Từ trước tới giờ, thằng em để ý là thực sự chưa có lần nào chị nó hôn nó một cách tự nhiên dạn dĩ như thế này cả, do vậy mà chưa gì nó đã nhanh chóng cảm thấy ham muốn, phấn khích một cách mãnh liệt và dữ dội tuy nhiên cũng như sáu lần yêu đương, ân ái trước nó chưa hề dám xâm phạm chị hùng hục thô bạo vì e rằng chị sẽ giận nó, không còn thương yêu nó nữa ; hơn sáu tháng trời qua cách xa người chị yêu thương, xinh đẹp, yêu kiều, diễm lệ đêm nay giữa lúc nó chưa kịp nghĩ đến chuyện muốn gần gũi chung đụng với chị thì chị lại bật đẻn xanh cho nó khiến nó cảm thấy thực sự hoang mang, ngỡ ngàng làm sao. Cặp mắt sắc lẽm như dao cau vút cong hai hàng mi của chị lúc này dần dần nhắm nghiền lại lặng yên đón nhận từng nụ hôn âu yếm cháy bỏng, nồng nàn của em trai liên tiếp phủ lên toàn bộ khắp nơi trên khuôn mặt khả ái mà bất cứ gã đàn ông con trai nào nhìn qua nếu không để ý đến thì mới là chuyện lạ và cuối cùng, lẽ tất nhiên là điểm dừng lại của nó hoàn toàn không phải chổ nào khác nữa mà đó chính là đôi môi dảnh mọng đò tự nhiên, mềm mại của chị ; khác hẳn với mấy lần trước chị còn ngượng ngùng e thẹn, lần này chị tỏ ra thực sự rất bình thản, tự tin và có phần hơi táo bạo mở rộng đôi môi mình ra để cho đôi môi lẫn đầu lưỡi nó từ từ luồn sâu vào bên trong cho đến tận chân răng gốc lợi. Lúc này, sau khi nhận định rằng người đàn ông lạ mặt chết là do ngã từ trên đồi xuống cho nên công an huyện liền phái ngay một tổ trinh sát lên đồi khám xét, đầu tiên họ pha đèn pin vào bên trong chòi thì thấy ngay trên mặt chõng có nhiền vụn bánh mì, trên một tảng đá bằng phẳng có nhiền mảnh vụn của một chiếc điện thoại và họ đã gom lại làm vật chứng cho vụ án, họ tìm kiếm mãi cũng không thể nào tìm ra được dấu vết của một cuộc ẩu đả nào đó ; cái túi xách rỗng không của tên Tài và chai nước suối em chị uống dở chị mang về chòi rẫy nhân lúc nó đi tắm chị đã liệng vào bếp than thồi lửa lên đốt cháy mà lúc nãy sau khi tắm xong, nó cũng đã nghe thấy mùi hơi khen khét nhưng nó không hỏi vì cứ nghĩ rằng người ta đốr rác ở đâu đó bay mùi tới. Như vậy qua những hành động của chị Nam, trong chúng ta chắc chắn ai cũng phải thừa nhận rằng chị thực sự quá khôn ngoan, tuy rằng cái chết của tên khủng bố dâm tặc kia là hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của chị nhưng nếu không xóa hết mọi dấu vết chứng tỏ sự có mặt của hai chị em tại hiện trường vụ án trên đồi thì chậm nhất trong vòng một ngày là công an sẽ lần ra được chị và Đại ; nếu thế thì rất phiền phức cho cả hai đứa nói chung và phần nào cũng làm ảnh hưởng đến thời gian học tập của chị nói riêng, má Phụng mà hay được sẽ rất lo, nội cái vụ năm ngoái chị bị tên Phú hiếp dâm cũng đủ làm cho má khóc hết nước mắt rồi cho nên mọi hành động của chị tất cả đều nhằm mục đích tốt nhất là đừng cho bà hay biết bất kỳ một thông tin nào về sự vụ này…Sau hơn mười lăm phút du lịch đã đời trên thân thể người chị gái, hai bàn tay thằng em mới từ từ lần lên nhẹ nhàng lần lượt cởi từng hột nút ốc nơi chiếc áo đồ bộ màu kem chị nó mặc trên người, hột nút thứ nhất rồi hột nút thứ hai vừa bung ra thì lập tức nó cặp mắt nó sáng rực lên khi vừa thoáng nhìn thấy lớp da thịt nõn nà trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột nơi phần ngực chị ; tiếp đó hột nút thứ ba, thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm rốt cuộc rồi cũng cùng chung số phận như hai hột nút đầu và đến thời điểm này hai bàn tay nó chỉ việc mở rộng hai vạt thân áo trước của chị rộng sang hai bên. Vẫn chưa hết bởi vì bấy giờ là đến lượt hai vai áo chị mà nó cẩn phải chinh phục rồi tuột lần lần hai ống tay áo xuống khỏi hai cánh tay đầy đặn, nần nẫn của chị với một kịch bản thao tác mà đến lần yêu đương, ân ái thứ bảy này coi như là nó đã thuộc lòng tất cả từng đường đi nước bước ; chiếc áo chị nó vừa cởi ra xong thì lập tức nó để ngay lên mé đầu chõng rồi xoay qua ngay việc luồn tay xuống dưới lưng mày mò tháo hai móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lổ khoen cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan trắng mới tinh mà chị mặc để che đậy nữa kín nữa hở hai gò bồng đảo căng đầy, tràn trề nhựa sống. Sau khi chị Nam đã lỏa thể năm mươi phần trăm, lúc này Đại mới cởi nút nơi chiếc áo chemise màu xanh dương nó mặc trên người để lên cùng một vị trí ban đầu cùng với áo đồ bộ, áo ngực chị ; trên người nó chỉ còn lại vỏn vẹn chiếc quần đùi mặc bên trong nhưng nó chưa vội gì mà cởi ra bởi vì nó đang mãi miết cúi xuống úp mặt vủi vào giữa hai gò ngực chị mềm mại, tròn trịa càng lúc càng săn cứng lên trông chẳng khác chi hai hòn hỏa diệm sơn trên quốc đảo Indonexia đang sắp sửa phun trào lửa cùng nham thạch một cách mãnh liệt, dữ dội vô cùng. Phải nói rằng ở tuổi hai mươi hai, thân thể chị đã đạt đến độ chín muồi của những đường nét diễm kiều, khả ái và tuyệt vời không lời nào có thể diễn tả nỗi, không bút mực nào có thể vẽ lên sao cho giống được ; chính tấm thân này chỉ cẩn nhìn bề ngoải thôi cũng đã đủ quyến rũ, lôi cuốn biết bao nhiêu người đàn ông con trai rối điển hình là thằng Phước, thằng Phú và nay đến lượt một gã đàn ông người Sài Gòn từng làm công trên tàu đánh cá của bố Thái cũng không thề nào chịu đựng nổi sự ham muốn, đòi hỏi được thưởng thức và chiếm đoạt. Ngay đối với chính nó, tuy rằng từ bốn năm trời qua lúc mới bắt đấu bước vào học lớp Sáu giờ chuần bị đối đầu với chương trình Trung học phổ thông vốn đã từng sáu lần chính thức được khám phá ấy vậy mà cho đến đêm nay, nó cũng vẫn chưa thề nào hiều được hết những nét đẹp mỹ miều tiềm ẩn sâu lắng của chị đồng thời hễ cứ xa chị khoảng ba bốn tháng trở lên là nó không sao tránh được cảm giác nhớ nhung, thèm khát ; ngoài chị ra, hiện giớ nó còn đèo bồng đến những mười tám người tình mà gần đây nhất là chị Mỹ Linh, cô Minh Phương, chị Ngoan, chị Phấn, chị Mến thế nhưng nếu giả sử như có ai hỏi nó rắng có bao giờ quên được chị không thì nó sẽ sẵn sàng trả lời rằng…không bao giờ! Lúc bấy giờ, trong lúc miệng thì ngậm nút lấy đầu núm vú bên phải của chị tận hưởng những giọt sữa vô hình thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo thì bàn tay phải nó cũng đều luôn luôn lẩn lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng bầu vú trái chị còn lại một cách tràn đầy phấn khích đến cùng cực tột độ và chị lẽ đương nhiên thì cũng không thể nào tỏ ra vẻ thờ ơ với nó được mà trái lại cử chỉ chị tỏ ra thật sung sướng, hạnh phúc khi vừa ôm nó vừa vày vò từng lọn tóc hãy còn vương mùi khét nắng của thằng em trai ruột thịt cùng cha cùng mẹ. Dưới suối vàng vào thời điểm này, nếu ông Thái mà nhìn thấy hai đứa con ông đang say sưa, ngất ngây, cuồng loạn ân ái làm tình với nhau như thế này thì chắc hẳn ông cũng đành phải ngậm cười mà lặng yên chấp nhận chứ biết làm sao hơn đây?

Chiếc chõng tre trong chòi rẫy này chính xác đó là nơi lần đầu tiên mà Đại đã cùng với chị Hồng-bạn chị gái nó trao tình gởi ái cho nhau và đêm nay lại hóa thành nơi động phòng hoa chúc vui vầy hạnh phúc giữa nó và chị Hai ; lần thứ nhất và lần thứ hai, hai chị em yêu nhau tại căn nhà ở khu phố 2, phường Phước Hưng-Thành phố Bà Rịa, lần thứ ba ở Sài Gòn, lần thứ tư nơi quê nhà Phước Hải, lần thứ năm ngoài Côn Đảo, lần thứ sáu tại Bà Rịa còn lần thứ bảy này ở chòi rẫy Suối Nghệ sau khi chạy trốn thoát khỏi vụ án tên Tài bị rớt xuống đồi thuộc thôn Hữu Phước, xã Suối Nghệ chết thê thảm vì bị ông trời trừng phạt một lúc ba tội đó là bắt cóc, tống tiền và cưỡng dâm. Sau khi đã 'chán cơm chê cháo'nơi bầu vú phái của chị, nỏ lần bàn tay trái lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng một cách tràn đầy độ phấn khích tột độ cùng cực trong khi đó thì miệng nó không quên lần qua tiếp tục ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị ; từng giây từng phút đêm hôm khuya khoắt trôi qua, cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa hai chị em họ Nguyễn có chữ lót 'Phương'vẫn cứ mãi miết không ngừng ngây ngất, run rẫy, mê mệt, nồng nhiệt với biết bao nhiêu ân tình thắm thiết mà hai chị em trao gởi cho nhau qua thể xác chung đụng, qua từng nụ hôn cháy bỏng ngọt ngào hương vị tình yêu. Giả sử như giờ có thiên lôi xách lưỡi tầm búa tầm sét từ trên trời giáng xuống ngăn cản, phân ly hai đứa ra thì dẩu cho cái chết có chia lìa đôi lứa, cả hai vẫn phải tiếp tục cùng nhau đi cho hết tận cùng của cuộc tình ngang trái, oan nghiệt vốn đã được ông tơ bà nguyệt kết nhầm xe lộn ; hiện tại, hai bàn tay thằng em đang nhẹ nhàng lần xuống nắn nắn sờ sờ hai bên lưng chiếc quần đồ bộ màu kem nơi dưới phần hạ thể của chị nó rồi từ từ cởi tuột hai ống quần rời khỏi cặp đùi no tròn qua hai đầu gối đến cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân nuột nà, trắng ngần của chị hết bàn chân trái sang bàn chân phải. Sau đó, chiếc quần lót trắng bắng thun voan mỏng manh che giấu chổ kín đáo nhất trên thân thể chị lại cũng chẳng thể nào tránh khỏi hai bàn tay thằng em lần lượt tuột ra khỏi hai chân chị và cứ sau một quãng thời gian xa cách, chị Nam lại càng nhận thấy rằng Đại-em trai mình càng thêm tải tình, khéo léo, bản lĩnh hơn và thành thạo hơn trong việc yêu đương, ân ái, gối chăn với chị một cách không thể nào ngờ được, đêm nay chị không khỏi phải bận tâm suy nghĩ chi cho mệt mà phải hạ bút cho nó ngay một điểm mười đỏ chói bởi vì nó không những thuộc bài trọn vẹn mà còn biết cách làm cho chị quá đỗi sung sướng, mãn nguyện sau chuỗi ngày tháng dài dằng dặc phải sống trong cô đơn, trống vắng, thiếu thốn hơi tình. Khi đã gọn gàng để chiếc quần đồ bộ và chiếc quần lót của chị lên trên mé đầu chõng, nó đến lượt trút bỏ ngay chiếc quần đùi nó đang mặc, ngay trên đầu hai chị em là một mớ y phục hỗn độn nào là áo đồ bộ, áo chemise, áo ngực, quần đồ bộ, quần đùi, quần lót còn thân thể hai chị em cùng chung dòng máu trực hệ huyết thống đều đã hoàn toàn trần truồng tuyệt nhiên không còn mảnh vải nào che thân trông chẳng khác chi hai người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất. Dương vật nó ắt hẳn đã cương ngỗng lên từ lâu rất dài, rất to không ngớt giựt giựt liên hồi còn chị nó thì nơi âm đạo chị liên tục tiết ra dịch nhờn sinh lý làm cho chổ kín chị càng lúc càng thêm ẩm ướt, bôi trơn để sẵn sàng làm 'chuyện người lớn'với nó đấy chính là giai đoạn quan hệ giao hợp cùng nhau để kết thúc một lần yêu đương, ân ái bằng hết tất cả sinh lực lẫn tinh lực vốn có của bản thân mình ; cái tên Tài khốn nạn kia bời đâu có duyên phận gì với chị đâu mà hắn lại nung nấu một ý nghĩ rồ dại là muốn chiếm đoạt trinh tiết của chị thì đâu phải dễ, rốt cuộc chưa chi mà hắn đã phải nhận lấy hậu quả thê thảm mà ông trời định đoạt cho đó là một cái chết bấc đắc kỳ tử không kịp kêu la, nhắm mắt. Với hơi thở hổn hển gấp gáp phát ra từ bốn lá phổi, với cử chỉ yêu đương thân thiết vô cùng, cả chị lẩn em đều yên lặng thực hiện những động tác chuẩn bị cho công việc truyền tinh truyền giống vào cơ thể của nhau thực sự hết sức từ tốn, bình thản vì chúng biết trước sau gì thì chúng cũng là của nhau trong đêm tình cháy bỏng trên chiếc chõng tre nơi căn chòi rẫy nhỏ bé, kín đáo tại một địa điểm xa xôi, héo lánh mà dẫu cho có nguyên cả một đại đội cảnh sát 113 cùng với những chú chó săn tinh nhuệ nhất cũng chẳng thể nào lần ra cho được…Đại với tư thế thật khéo léo, tài tình chẳng khác gì một con kỳ đà trèo lên cành cây khô cằn giữa sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng chói chang của ông mặt trời gay gắt nó leo lên nằm trên người chị Nam, hai chân chị từ từ rộng mở ra để cho hai chân nó nằm ngay vào giữa tâm điểm cơ thể chị ; thực sự nhẹ nhàng, đầu dương vật nó sau vài giây mày mò tìm kiếm đã chui lọt ngay vào đúng giữa lổ âm đạo chị sau đó càng lúc càng nhích dần từng cm một chui sâu trong âm đạo chị khiến chị há hốc miệng buột lên một tiếng rên rĩ đầy sung sướng, hân hoan với nỗi niềm cảm giác đau đớn lẫn lộn hưng phấn dục tình dâng cao chẳng khác gì ngọn sóng thấn hung hãn năm xửa từ ngoài khơi Thái Bình dương tràn vào đổ ập xuống thành phớ Hứa Vân Đài của đất nước Hàn quốc nhấn chìm biết bao nhiêu sinh linh vô tội. Hai hòn dái nó tuy hơi xệ xuống nhưng lúc nào cũng hùng dũng, hiên ngang gác lên hai bên cửa mình chị đồng thời trên cặp đùi trắng ngần của chị không ngừng co bóp phập phồng để tự tăng thêm nguồn sinh lực cho dương vật nó liên tục thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong tử cung chị theo nhịp nhấp nhỏm nâng lên hạ xuống của hai bờ mông nó ; có lẽ do quá tích tụ dồn ứ lâu ngày kề từ ngày làm tình với người chị bạn dì ruột tên Mến cho nên đêm nay thời gian giao hợp giữa nó và chị Hai không được kéo dài cho lắm, chỉ khoàng mười một phút là cùng nhưng với chừng ấy thời gian thì cũng đã quá đủ làm cho chị nó gần như muốn chết lên chết xuống rồi chứ đừng nói chi là thêm hơn nữa. Nó rùng mình bắn phụt ra từ đầu dương vật nó xối xả những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, rin rít nhơn nhớt như keo dán và có lẽ gần như tinh lực của nó đã nhanh chóng chảy tràn ra hết cả bên ngoải làm ướt nhẹp nguyên cả hai bên đùi cũng như vùng bụng dưới của cả hai chị em ; chính vì nguyên nhân ấy cho nên mặc dầu hai chị em từ trước đến giờ âm thầm lén lút yêu nhau đến những sáu lần chính thức rồi mà chị vẫn an toàn, không hề để lại 'hậu quả gì gọi là ưu phiền'cho chị cả chứ nếu không thì rắc rối to đấy! Sau khi rời nhau ra, hai chị em ra nhà tắm rửa ráy sạch sẽ rồi trở vào mặc lại quần áo đàng hoàng sau đó nằm xuống ôm nhau ngủ cho đến khoảng năm giờ thì cùng thức dậy, lại hôn nhau thắm thiết trước cuộc chia ly ; chị Nam cho hết quần áo cùng tu trang vào ba lô, dắt xe máy ra khỏi chòi đềpa xe chở Đại ngồi phía sau chạy ra phía đường lộ bỏ lại sau lưng căn chòi hạnh phúc của cả hai được khóa ngoài cẩn thận. Chị chở nó về tới Bà Rịa khoảng bốn mươi phút sau thì dừng lại trước nhà cho nó bước xuống, chị ân cần vồn vã nắm chặt tay nó rồi một mình chị lại qua phía Long Hương ra quốc lộ 51, đến khoảng sáu giờ rưỡi chị đã có mặt tại khu vực huyện Long Thành và chị dừng lại ăn sáng, uống cafe tại một quán ven đường ; lúc này trên mạnh Yhaoo tin tức đã đăng 'Công an tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu chiều qua đã phát hiện một tử thi nam trạc tuổi bốn mươi, người lực lưỡng, nước da ngăm đen tại chân đồi thuộc thôn Hữu Phước, xã Suối Nghệ, huyện Châu Đức không có giấy tờ tùy thân…ai là thân nhân của người bị nạn xin liên hệ số điện thoại…'Lúc này, chị Nam đã bình thản rời khỏi quán, nổ máy xe rồi thong thả leo lên ngồi nơi yên nhưng chị chưa chạy vội mà chị còn khẽ ngước mặt nhìn về phía trời hướng Tây là nơi chị sắp đến để tiếp tục đương đầu với một năm học cuối cùng nữa để trở thành một bác sỹ giỏi giang phục vụ cho quê hương đất nước, nơi ấy –phía trước là bầu trời./.

Kết thúc lúc 14 giờ 32 phút ngày 11 tháng 02 năm 2014
(mười hai Âm lịch năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 29 … Xin mời đón xem tiếp Phần 30 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.