Chị Nam – Chương 23: – Botruyen

Chị Nam - Chương 23:


Phần 23: In dấu ân tình

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Tại trường THCS Kim Đồng, một trong những cô giáo xinh đẹp, mỹ miều nhất thuộc vào diện sắc nước hương trời lọt vào cặp mắt khát khao ham muốn của thằng Đại-nhân vật chính của chúng ta đó chính là cô Minh Phương –giáo viên dạy môn Địa lý ; ngay từ mới bắt đầu bước vào học lớp Sáu, cô đã được nhà trường phân công dạy lớp nó học đã ba năm nay cho đến lúc nó học xong lớp Tám và đấy cũng chính là thời điểm nó để ý đến cô và năm học lóp Chín này cô lại là giáo viên chủ nhiệm lớp của nó cho nên cảm giác bồi hồi, ngây ngất xuất hiện trong cõi lòng nó mỗi khi đến trường nhìn thấy cô lại càng tăng dần lên mức đỉnh điểm tột cùng. Tuy rằng cách đây hơn một năm vào học kỳ II năm học lớp Bảy, nó đã từng có đêm yêu đương, ân ái nồng nàn cháy bỏng với cô Huệ -giáo viên chủ nhiệm giảng dạy môn Văn nhưng tuyệt nhiên đó chẳng qua chỉ là đột xuất ngẫu nhiên mà thôi chứ giữa nó và cô thực sự chẳng hề có tình yêu hay nói thẳng thừng ra nó chưa hề si mê, để ý gì đến cô trước khi 'lâm trận' cả như đối với cô Phương hiện giờ. Năm học mới, nó từ giã chức vụ lớp phó học tập để lên làm một chức vụ cao hơn đó là lóp trưởng lớp 9.3 bởi vì kết quả học tập của nó dẫn đầu trong lớp cuối năm học vừa qua với điểm trung bình các môn cả năm cao chót vót '9.5' mà những học sinh giỏi còn lại có cao lắm cũng chỉ là 8.5 hoặc 8.6 thôi cộng với sự năng nổ, hoạt bát trong việc quản lý tập thể các bạn học cùng trang lứa và ngoài nó ra thì cô nhận thấy rằng không có đứa nào xứng đáng hơn nó cả. Trước giờ, cô ở tại phường Phước Hiệp hay Phước Trung gì đó nhưng hồi hè này tự dưng nó lại nhìn thấy được rằng cô chuyển nhà dọn đến một căn hộ cho thuê ở cuồi con đường dẫn vào nhà nó tại khu phố 2, phường Phước Hưng ; đấy cũng quả thật là một điều kiện thuận lợi, dễ dàng để cho nó có thể bộc lộ những gi sâu kín nhất trong cõi lòng nó đối với cô chăng? Từ nhà nó vào nhà cô chẳng xa xôi cách trở gì mấy cho nên ngay từ ngày đầu tiên cô dọn đến, nó đã chủ động đến dọn dẹp, quét tước, làm vệ sinh nhà cửa cho cô một cách tự nguyện ; ngay khi ấy, đầu óc nó đã nhanh chóng nghĩ đến việc bày tỏ tình cảm của nó cho cô biết nhưng suy tới tính lui, nó không hề chọn lọc được cách thức nào hữu hiệu nhất để truyền đạt những tín hiệu tình yêu từ trái tim nó đến thẳng trái tim cô một cách hoàn hảo…Chẳng lẽ lại nói thẳng ra với cô, nếu thế thì chắc chắn nó phải bó tay đầu hàng trước thôi vì nó không biết phải dùng ngôn từ nào cho thích hợp cả vả lại nó sợ cô tự ái, la mắng nó một trận nên thân thì không biết trốn vào chổ nào đây, cuối cùng nó nhớ lại bốn năm về trước khi mới bước vào học lớp Sáu chính nó đã từng một lần viết gửi cho chị Thanh Linh-chị họ bạn dì ruột của nó một lá thư gần hai trang giấy trắng học trò rồi do đó, người chị này không những một lần mà đến những hai lần trao tặng, hiến dâng cả thân xác lẫn trinh nguyên con gái của chị cho nó thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt. Thằng Đại quyết tâm dứt khoát chọn cách này để mà bày tỏ tình ý của nó với cô giáo chủ nhiệm mới của nó, dạo này chị Nam tuy rằng vẫn ở chung nhả với nó nhưng do chị bận túi bụi với công việc thực tập tại Bệnh viện Bà Rịa cho nên từ lúc ở ngoài Côn Đảo trở về hai chị em chưa quan hệ với nhau thêm lần nào nữa cả ; nhân lúc chị không có ở nhà, nó liền ngồi viết một mạch gần ba trang giấy hoàn thành xong một lá thư rồi giấu vào cặp sách đi học chờ đợi thời cơ thuận tiện sẽ đưa cho cô Minh Phương.

Và cái thời cơ ấy cũng nhanh chóng đến với nó, khi ấy trường đã tan học, nó về sau cùng khi đi ngang qua lớp 9.2 thì thấy cô vẫn đang còn ngồi chấm bài trong phòng, nó liền bước vào giả vờ hỏi thăm cô là chiều nay lớp có đi trồng thêm khoai lang ở rẫy nhà bạn Huân không (số là nhà trường ngay từ đầu năm đã phát động cho khối 9 phong trào thi đua tăng gia sản xuất nghĩa là tự kiếm đất canh tác trồng trọt một loại cây nào đó đến tháng mười hai này nếu lớp nào thu hoạch bán được nhiểu tiển thì lớp đó sẽ đạt giải nhất và lớp 9.3 được gia đình thằng Huân ở ấp máy nước gần bờ sông Dinh đồng ý cho mượn đất canh tác khoai lang đã được hai tuần nay) ; khi ấy cô trả lời nó là chưa vì cô chưa hỏi ý kiến bố mẹ bạn ấy vể việc mượn thêm đất để trồng thêm khoai lang cho lớp, nó chào cô ra về sau khi cố gắng giả vờ cố tình bỏ quên lá thư gấp lại làm bốn nắm chặt trong tay tử này đến giờ ngay trên chiếc bàn giáo viên trước mặt cô. Nó vừa đi vừa chạy, mặt mày tái mét chẳng khác gì bị trúng gió, khi ra đến nhà xe để lấy xe đạp điện chạy về nhà thì bác bảo vệ hỏi nó có bị làm sao không, nó chỉ lắc đầu quầy quậy rồi biến ra khỏi cổng trường ngay. Buồi chiều hôm ấy là thứ bảy không có học, ở nhà thằng Đại cứ y như nó đang bị rớt vào trong một cái lò lửa bởi vì nó cứ mãi miết hoang mang, lẩn quẩn với biết bao nhiêu ý nghĩ cứ lẫn lộn trong đầu óc không ý nào rõ ràng ý nào cả…Còn về cô Phương lúc thấy thằng lớp trưởng để lại tờ giấy trên bàn rồi chạy nhanh ra khỏi lớp thì cô cứ ngỡ rằng nó muốn thưa kiện, tố cáo bạn nào đó trong lớp như là một số học sinh khác trong lớp vẫn hay làm mỗi khi bị uất ức không nói được nhưng cô chưa mở ra đọc vội mà cô bỏ lá thư của nó vào trong túi xách ; về nhà sau khi nấu cơm ăn buổi trưa xong, cô mới mở ra đọc thầm. Phải nói rằng cô cảm thấy rất là ngạc nhiên, khó hiểu xen lẫn một chút bồi hồi, da diết và cô lẽ đương nhiên chẳng hề giải thích được lý do nào dẫn đến một thằng học trò mới có mười bốn tuổi lại sớm có những lời lẽ đường mật, ong bướm như thế kia? Những lời lẽ trong lá thư tuy không chứa đựng sự dung tục nhưng phần nào cũng không làm cho cô dễ chịu mấy, cô nghĩ thầm trong bụng là sẽ không hề la mằng thằng bé 'si tình' kia chi cả nhưng dù sao đi nữa cũng phải nói cho nó hiểu ; qua ngày hôm sau chủ nhật, cô đi xe đạp đến nhà nó lúc khoảng 3 giờ thấy nó đang xem tivi, vừa nhác thấy cô nó vội đứng như trời trồng chôn chặt chân dưới đất, không làm được gì cả còn miệng cứ mãi ú ớ nói không ra tiếng. Cô ngồi xuống ghế salon nơi gian nhà ngoài ôn tồn bảo nó đừng sợ chi cả còn chuyện là thư thì nó hãy cố quên đi coi như là nó chưa từng viết, chưa từng gửi cho cô và cô cũng chưa từng đọc ; nghe vậy, nó chỉ biết lí nhí cảm ơn cô rồi đi vào nhà bếp lễ mễ rót trà bưng ra mời cô dùng, cô nói sang chuyện khác rồi khoảng gần một tiếng đồng hồ sau cô mới đứng dậy ra về. Đến nhà, cô lặng lẽ mở chiếc laptop vào thư mục Music chọn bài hát Giàn thiên lý đã xa-một bài hát nước ngoài lời Việt '…Đứa bé lỡ yêu lỡ yêu cô em rồi…'ôi sao thật giống như tâm trạng của thằng học trò lớp trưởng lớp 9.3 mà cô cảm nhận được có lẽ qua thần giao cách cảm chăng? Cô nhớ lại một đoạn trong lá thư nó viết ' …Cô ơi, mặc dù em biết rằng cô lớn hơn em những mười tuổi thế nhưng em vẫn cứ muốn nói với cô rằng em…yêu cô nhất trên cõi đời này…' bỗng chốc cô ngã người nằm xuống giường nệm úp mặt vào chiếc gối tai bèo khóc ngon lành, hai bờ vai cô cứ run lên bần bật. Chúng ta hãy dõi theo diễn biến cuộc đời cô Phương trong khoảng thời gian gần bốn năm nay thì sẽ rõ vì sao cô khóc nhé các bạn? Cô gốc người Mỹ Tho-Tiền Giang vào lúc cô mới tốt nghiệp trường Cao đẳng Sư phạm Sài Gòn được phân công về trường THCS Kim Đồng gỉảng dạy môn Địa lý vào năm thằng Đại bắt đầu vào học lớp Sáu ; cô ở trọ tại một căn nhà ở phường Phước Hiệp của hai vợ chồng một ông đại gia nọ, vào một buổi tối nhân lúc vợ vắng nhà, ông ta đã pha thuốc ngủ vào chai nước Cocacola mời cô uống rồi sau đó toan hiếp dâm cô nhưng chưa kịp thì bà vợ đã bất ngờ trở về phát giác ra sự việc trên. Bà ta không những bênh vực chồng mà trái lại còn một hai đổ tội cho cô là rù quến, dụ dỗ chồng bà để chiếm đoạt gia sản cho nên sau khi trút xuống đầu cô một trận đòn thừa sống thiếu chết, bà đã đuồi cô ra khỏi nhà ; cô dọn qua phường Phước Trung ở cho đến mùa hè vừa qua cô lại tiếp tục chuyển qua phường Phước Hưng nơi cùng một khu phố với nhà của thằng lớp trưởng vì cô thấy chổ này yên tĩnh hơn so với chổ ở cũ. Đấy chính là vết thương lòng đầu đời của cô vả lại mới vào hôm tháng ba vừa rồi, nhân lúc cô vào khám bệnh tại Trung tâm đa khoa Bà Rịa tại phòng nội khoa III vì lâu lâu cô lại bị những cơn đau lạ lùng hành hạ trong nội tạng cô, bà bác sỹ Tứ đã chẩn đoán rằng cô bị ung thư gan ác tính cho nên chắc chắn là cô sẽ không còn sống được bao lâu nữa, có lâu lắm thì cũng khoảng 5 năm trở lại mà thôi. Rõ ràng là hung tin trên chẳng khác gì sét đánh ngang tai, cô rất buồn cho số kiếp bản thân không được may mắn như người khác nhưng cô vẫn cố gắng sống và làm việc một cách bình thường như bao nhiêu người trên cõi đời này ; tuyệt nhiên cô chẳng hể hé răng thổ lộ tâm sự với bất kỳ ai kễ cả bố mẹ, anh chị em trong gia đình hay họ hàng bà con nhất là đồng nghiệp bởi vì cần tiết lộ ra thì nhà trường sẽ sẵn sàng sa thải cô ngay do họ không bao giờ cần một người sắp chết để làm việc cho họ cả vả lại lúc cô hãy còn sống, dễ dầu họ còn sợ bị truyền nhiễm cho người khác, cho học sinh nữa là…Cô Phương dự định là hết năm học này, cô sẽ xin thuyên chuyển về tỉnh Tiền Giang-nơi chôn nhau cắt rốn của cô để khi đến lúc từ giã cõi đời nghiệt ngã này, cô sẽ được trút hơi thở cuối cùng nơi mảnh đất mà cô vốn đã được sinh ra và trưởng thành lớn lên ; hiện tại, sức khỏe cô vẫn bình thường chẳng khác chi một người không hề có bệnh tật chi cả, cô rất cám ơn bà bác sỹ Tứ vì bà đã giấu nhẹm đi cái thông tin bệnh án 'chết người'của cô, chỉ ghi trại ra là trào thoát dịch vị-một căn bệnh thật quá đỗi đơn giản ‘chẳng thành vấn đề'chi cả.

Có điểu cho tới hiện giờ, không những cô chưa có gia đình, chưa chồng chưa con mà ngay đến cả người yêu hay bạn trai đối với cô cũng còn là con số không to tướng chứ đừng nói chi việc đính ước hay thề non hẹn biển thì dù rằng nằm mơ cô vẫn chưa hề thấy mặc dù cô không phải là cô quá xấu tựa chừng Thị Nở trong tác phẩm Chí Phèo của nhà văn Nam Cao mà trái lại cô dẫn đầu top cô giáo hoa khôi của trường THCS Kim Đồng đấy các bạn ạ! Mái tóc uốn lượn xiton mịn màng, óng ả, mượt mà, êm ái chẵng khác chi nhung lụa phủ tới giữa lưng hoe vàng như râu bắp ôm lấy khuôn mặt trái xoan khá nữ tính dễ thương, hiền hậu như một con poupee khiến cho cô có nét giống với một cô gái người Đan Mạch lạc loài trên xứ sở Việt Nam ; mái tóc tưởng chừng như là áng mây lơ lững bay ngang trời hay một dòng suối mát trong đổ từ nguồn ra biển cả mênh mông tô điểm thêm nét đẹp huyền dịu cho cô giáo lúc nào cũng yểu điệu, thướt tha trong tà áo dài sặc sỡ trên bục giảng các lớp từ khối 6 đến khối truyền đạt cho học sinh kiến thức về địa lý tự nhiên sông ngòi, đất đai, dân tộc Việt Nam hoặc các châu trên thế giới như châu Á, châu Âu, châu Phi, châu Mỹ La tinh…Vầng trán cô cao lộ rõ tư chất thông minh, nằm dưới cặp chân mày mỏng được điểm xuyết, tỉa gọn là cặp mắt bồ câu to tròn, đen láy, sáng long lanh vút cong hai hàng mi sắc lẽm còn hơn cả dao cau sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim gã đản ông con trai nào si tình ấy thế mà đã lâu rồi vẫn chưa cứa được ai ; sống mũi dọc dừa không cao cũng chẳng thấp nghĩa là vừa phải, cân đối giữa hai bên là hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền trông có vẻ khá dữ dằn nhưng thật ra không phải thế và nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn, đôi môi cô dày mọng luôn luôn lúc nào cũng tươi tắn, thắm đỏ tựa như một đóa hồng nhung khoe sắc trong vườn. Thân thể cô quả thật tuyệt vời không có gì có thể so sánh ngang bằng cho được, với chiều cao lý tưởng 1.65m cô Phương cũng chưa đến nỗi gọi là mập mạp, ô dề mà đối nghịch lại, những đường nét cong cong thon thả đầy gợi cảm tạo nên ở nơi cô một sự hấp dẫn, quyến rũ không gỉ cưỡng lại cho được ; từ hai bờ vai đầy đặn, vầng lưng no tròn, hai gò ngực vung múp, vòng bụng thóp tới cặp đùi căng mẩy, hai bờ mông tròn trịa, cặp giò thon dài và hai bàn chân nuột nà tất cả đểu do bàn tay tinh hoa điệu nghệ của tạo hóa tạc nên một pho tượng thần Vệ nữ diễm lệ, tuyệt trần thật quả là một kiệt tác của thiên nhiên do ông mụ bà mụ nắn thành. Đúng như người ta thường nói 'hồng nhan bạc phận' là vậy, như trên chúng ta đã biết năm nay đã hai mươi bốn tuổi đầu, lớn hơn cả chị Nam-chị thằng Đại những ba tuổi nhưng đến giờ thì cô vẫn cứ cô độc 'phòng không gối chiếc'; đấy chính là chân dung người tình thứ mười sáu mà nhân vật chính của chúng ta sắp sửa được thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt trong một dịp gặp gỡ, gần gũi ngẫu nhiên, bất ngờ không sao lường trước được. Số là sau khi đọc lá thư nó gửi và đến nhà nói chuyện với nó xong, cô dường như quên bẵng đi chuyện 'bứt xúc' đó nhưng rồi những tưởng nó sẽ không bao giờ đến nhà cô nữa trái lại cô vẫn cứ thấy nó đều đặn tới giúp cô làm công chuyện nhà nào là quét nhà, lau nhà, xách nước, chẻ củi, đi chợ,….chính vì thế mà cô đôi lúc lại cứ hay nghĩ ngợi này kia, kia nọ rồi cô cứ phải lắc đầu quầy quậy mà cố gắng xua tan đi những ý nghĩ không hay ra khỏi đầu óc mình. Qua lời lẽ trong thư, cô biết rằng nó yêu cô và không những thế nó còn để ý đến cô từ khi cách đây ba năm về trước, nhiều đêm cô cứ trằn trọc thao thức không sao ngủ được chỉ vì cô tự hỏi rằng cô có thể đáp lại tình yêu của nó hay không khi cô là cô giáo chủ nhiệm của nó ; trên thế gian này chắc chắn một điều là chỉ có duy nhất mỗi một mình nó ngỏ lời yêu cô mà thôi chứ ngoài ra không còn ai khác dẫu rằng nó nhỏ hơn cô đúng những mười tuổi, bỗng dưng cô cảm thấy ngượng ngùng, e thẹn với chính mình khi cô tưởng tượng ra cảnh yêu đương, ân ái giữa cô và nó khiến cho lòng cô không khỏi bồi hồi, xao xuyến, trắc ẩn tột cùng. Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến mà thôi, vào một buổi chiều thứ bảy khoảng bốn giờ rưỡi, lúc nó ở nhà cô, cô lên tiếng nhờ nó chở cô bằng xe đạp điện đến nhả thằng Huân-một học sinh trong lớp 9.3 để xin mượn thêm đất nhả thằng này nhằm tăng thêm diện tích trồng khoai lang của lớp ; nhà thằng Huân ở ấp Sông Dinh gần nguồn sông Long Hương, cách xa nhà máy nước thành phố khoảng gần ba cây số đường chim bay lẫn khuất trong những vườn chuối xanh um, mát rượi. Đường đi vào nhà phải men dọc theo một cái hồ khá rộng mà mỗi lúc vào đây chơi, thằng Đại cùng với mấy đứa con trai lúc nào cũng đêu nhày xuống đây tắm táp thật thỏa chí tung hoành ngang dọc vỉ hồ không sâu lắm, có ra đến giữa hồ thì nước chỉ săm sắp hơn ngang bụng một chút mà thôi. Vào đến nhà thì chỉ trong chốc lát, hai cô trò đã phải quay trở ra vì nhà thằng Huân khóa cửa ngoài đi đâu vắng hết và trên đường trở ra cặp hồ, tình cờ cô Phương dẫm phải một cành cây khô nên bị trợt ngã ùm xuống hồ còn thằng Đại thì đi trước cách khoảng mười mét thành thử cho nên nó đi tới, đi tới mà chẳng hề hay biết chi gì về tai họa đang xảy ra cho cô giáo chủ nhiệm của nó ở phía sau lưng.

Tuy rằng nước không sâu nhưng lại chảy xiết vả lại do bất ngờ không biết phải bám víu vào đâu cả nên cô vửa lọt xuống là chìm ngim ngay tức khắc, lát sau tình cờ quay lại chẳng thấy cô đâu, chợt nhìn ra giữa hồ thấy có một cánh tay vươn lên chới với trên mặt nước ; lẽ đương nhiên không cần phải hỏi, nó biết ngay đó chính là cô nó chứ không ai vào đây cả, mặc dầu chẳng biết bơi nhưng do đã quá quen thuộc với địa hình hồ, nó liền tức tốc nhảy ngay xuống để cứu cô giáo mà suốt cả cuộc đời cứ gặp hết tai ương này đến họa hoằn khác…Khi ôm được cô rồi dìu cô lên bờ thì cô đã bị uống nước nên ngất đi, sẵn bản thân vốn rất rành những thao tác cấp cứu người bị đuối nước đã được học trong những tiết hoạt động ngoài giờ do cô Tổng phụ trách trường tổ chức, nó liển mang ra ứng dụng để làm hô lấp nhân tạo cho cô phục hồi lại sức khỏe. Nó liên tục cầm hai cánh tay cô nâng lên hạ xuống kết hợp với hà hơi thổi ngạt vào miệng cô, chỉ khoàng hơn năm phút sau thì cô cũng đã bắt đầu ộc nước từ trong bụng ra nhưng vẫn hãy còn mê man chưa tỉnh lại được ; ngó thấy gần đó có một cái chòi mái lá dừa nước thấp lè tè nắm khuất trong vườn chuối, nó liển đỡ cô dậy rồi dìu đến đó bước hẳn vào bên trong, đặt cô nằm ngay ngắn trên chiêc chõng tre thấp gần sát mặt đất trãi manh chiếu tuy đã khá cũ kỹ nhưng vẩn còn lành lặn chứ chưa đến nỗi nào rách nát. Lúc này, cả quần áo cô lẫn nó đều ướt nhẹp, dơ dáy, lấm lem từ đầu cho đến chân cho nên nó nghĩ đến việc quay trở lại nhả thằng Huân vì lúc nãy vào nó có nhìn thấy sào quần áo phơi trước nhà chưa ai mang vô chắc là phải mượn đỡ hai bộ cho nó và thay đổi tạm vậy, chứ cứ như thế này thì nhiểm bệnh chết…Chỉ trong một quãng thời gian chưa đầy mười phút, nó đã gọn gàng trong chiếc áo thun màu xanh và chiếc quần sort màu xám của thằng bạn, nó còn lấy thêm của chị thằng này một bộ đồ bộ vải bông kể cả áo ngực và quần lót ; vậy quả là nó quá cẩn thận, tỉ mỉ, lo lắng cho cô giáo chủ nhiệm của nó biết đến dường nào. Khi cởi bỏ quần áo cho cô để mặc y phục mới vào, thực sự lòng nó không khỏi xốn xang rộn ràng trước lớp da thịt mỹ miều trắng nõn như bông bưởi vửa hé nở trên cành cùng những đường cong tuyệt đẹp, hấp dẫn nơi thân thể cô giáo mới có hai mươi bốn tuổi nhưng nó cố gắng kiềm chế nỗi niềm ham muốn, khát khao dậy lên từ nơi sâu kín nhất trong con người nó bởi vì cô nó đang gặp nạn dứt khoát là không thể nào lợi dụng 'thừa nước đục thả câu' được. Hoàng hôn buông xuống thật nhanh, do tiết trời hiện tại đã là tháng mười âm lịch 'chưa cười đã tối' nên chẳng mấy chốc mà màn đêm đã giăng bủa khắp nơi mọi chốn ; bởi vì cảm thấy đói bụng, nó lại trở vào nhà thằng bạn thêm lần nữa, nó vào trong bếp và vui mừng vô hạn vì tìm được hai gói mì giấy, nó lục lọi lấy củi, hộp quẹt diêm, tô, đũa rồi hăng hái trở ra căn chòi nơi cô nó đang nằm thiêm thiếp trên chõng. Trong phút chốc, khi cô Phương vừa tỉnh dậy thì thằng Đại cũng đã nấu xong mì múc ra hai cái tô ngun ngút khói, sau tai họa đuối nước suýt chết sẵn đang đói bụng, cô ngồi dậy vừa dùng mì với nó một cách ngon lành vừa nghe nó kể lại diễn biến chuyện xảy ra ; cô ngẫm nghĩ ngày hôm nay nếu không có nó thì chắc chắn giờ đây cô đã ra người thiên cổ mà không còn thời gian nào để kịp từ giã người thân, tuy rằng mạng sống của cô cũng chẳng được nhiều năm nữa đâu rồi cũng sẽ 'gần đất xa trời' nhưng thế mới biết được tình cảm của nó giành cho cô bấy lâu nay quả thật là lớn lao tuyệt nhiên không hề vụ lợi tính toán. Cô nhận ra lúc này trên người cô đã được thay đổi quần áo khác, gặp người khác nếu có ý đồ xấu thỉ lẽ đương nhiên chắc chắn không thể nào không nắm lấy cơ hội này mà làm nhục cô như cái ông chủ nhà cô thuê ở trọ trước kia tại phường Phước Hiệp ; còn nó thì vốn dĩ đã có tình ý với cô thế nhưng nó lại không hề xâm phạm đến cô lúc cô vẫn đang còn mê man bất tỉnh, điều đó chứng tỏ rằng nó rất cao thượng chứ không thấp hèn mà cô dễ lầm tưởng. Bất chợt cái ý nghĩ của cô cách đây không lâu đó là 'liệu cô có thể đón nhận tình yêu của nó được hay không?' bỗng dưng manh nha quay trở lại tràn ngập cả đầu óc cô khiến cô cứ hoang mang, phân vân chẳng biết phải làm sao đây cho tròn vẹn ; sau khi ăn xong, cô nói với nó rằng trời đã tối đi trở ra cặp hồ rất nguy hiểm vả lại còn phải trả lại quần áo cho nhà bạn Huân nữa nên phải đành ở lại căn chòi này qua đêm vậy. Nó vâng dạ rồi mang quần áo dơ của cô đi vào nhả thằng bạn giật giũ sạch sẽ cùng với quần áo nó, thời may là cả nhả thằng bạn nó đều đã đi dự đám cưới con một người bà con ở Long Khánh đến ngày mai mới quay về cho nên mọi hành động, việc làm của nó đến giờ phút này thực sự chẳng hề có ai hay ai biết ; sau khi xong xuôi, nó trở lại chòi thì thấy cô đã nằm yên lặng trên chõng, tưởng rằng cô ngủ say nên nó chẳng nói gì, chỉ ngồi thừ người ra một lúc rồi cũng từ từ ngã người nằm xuống mé ngoài chõng còn trống ngay sát bên cạnh cô khe khẽ, nhẹ nhàng vì sợ cô tỉnh giấc. Lát sau, nó nghe tiếng cô vửa trở mình vừa thở dài chẳng biết cô đang có tâm sự gỉ còn ẩn khuất trong đây nữa rồi nó chợt thấy cô ngồi dậy lần tay khẽ lay người nó bảo nó ngồi dậy cô nói chuyện này với nó ; hết năm học này, cô không còn dạy tại trường THCS Kim Đồng nữa mà cô sẽ chuyển công tác về Tiển Giang-quê hương của cô và khi ấy chắc chắn một điều là dẫu cho nó muốn gặp cô cũng rất là khó ; cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cô sẽ chấp nhận tình yêu của nó dành cho cô bấy lâu nay 'thầm thương trộm nhớ'cô qua ngày đoạn tháng, nếu nó thích thì ngay đêm nay, cô sẽ ưu ái trao tặng tình yêu của cô cho nó được toại nguyện…Những lời vàng lẽ ngọc thoát ra từ miệng cô Phương tuy rành rành trước mắt nhưng sao mà thằng Đại cứ ngở như là trong mơ, cô còn cẩn thận dặn dò nó chuyện giữa cô và nó đêm nay không được bép xép kể lại cho bất kỳ ai biết dù là bạn thân học cùng lớp đi chăng nữa ; vậy là lá thư tình mà nó viết gửi cho cô cứ tưởng rằng đã bị nhẫn tâm chôn vùi vào ký ức của quá khứ nay đã được chính cô trả lời một cách ngắn gọn, dễ hiểu chứ chẳng phải là bất kỳ một lá thư hồi âm nào cả. Cánh tay phải của nó lúc bấy giờ bắt đầu cử động nhúc nhích khẽ nhẹ nhàng lần lên ôm choàng qua vầng lưng thon thả, mềm mại của cô giáo dạy Địa mà hơn ba năm trời qua nó đã từng ao ước được hưởng thụ ngay từ buổi học đầu tiên cô bước vào lớp 6.3 trong bộ áo dài thướt tha, yểu điệu ; tuy chưa gì hết mà cả cô lẫn trò đểu cùng run rẫy, kích động trong nỗi niềm hoảng sợ, thấp thỏm lo âu…Cô cúi mặt nói khẽ :
-Đêm nay là…lần đầu tiên của cô đấy! Cô chẳng biết…gì đâu. Em chủ động…giúp cô đi!
-Cô….ơi! Cô….em…yêu cô…nhiều lắm!
-Em…em…cô….!!!

Do cô để nghị nó như vậy nên mặc dầu ngay từ những giây phút đầu tiên rất vụng về, lúng túng nhưng nó vẫn cố gắng thực hiện những thao tác dẫn dắt cô cùng với nó bước vào cuộc tình ; đây suy cho cùng thì cuộc tình giữa nó và cô chẳng có chút gì gọi là tội lỗi loạn luân chi cả nhưng dù gì đi nữa thì cũng hơi trái khoáy một chút bởi tuổi đời hai cô trò so le, chênh lệch nhau những mười tuổi. Khuôn mặt nó nhẹ vùi hôn vào mái tóc hoe vàng êm ái, mượt mà, óng ả, mềm mại và thơm thơm mùi dầu gội Dove của người cô giáo thứ hai trong đời trở thành tình nhân của nó sau cô Huệ-dạy Văn chủ nhiệm lớp nó năm học lớp Bảy ; khi nó từ từ, chậm rãi hôn lần xuống trán xuống mắt cô thì cô chẳng khác gì lên cơn sốt cứ vừa hổn hển thở vừa nhắm nghiền cặp mắt lại trong lúc vầng cổ cô cao ba ngấn cứ ngửa cao lên với càm giác ngây ngất, chới với tựa chừng như cô vừa bị rớt xuống hồ thêm một lần nữa. Thằng Đại nhiều đêm đã từng nằm mơ thấy được hôn lên khắp khuôn mặt xinh xắn, khá ái của cô Minh Phương chứ nó chưa hề lường trước được rằng nó sẽ có một đêm tình thật tuyệt vời như thế này với cô và mặc dầu cả cô lẫn trò đều tự nguyện đến với nhau song cả hai lại không thể nào tránh khỏi sự ngượng ngùng, e thẹn lẫn lộn cảm giác xao xuyến, bồi hồi vả lại cứ sợ bị phát giác bởi một chứng nhân nào đấy trên thế gian này. Vậy là không còn gì có thể chối cãi được nữa bởi vì tình yêu đích thực đã đến với cô giáo chủ nhiệm cùng thằng lớp trưởng lớp 9.3 vửa đúng ngay vào lúc hai vành môi hãy còn bé bỏng, thơ dại của nó đang mày mò tìm kiếm đôi môi dày mọng, đỏ thắm của cô giáo nó, lúc đấu còn hơi ngập ngừng ra vẻ chối từ nhưng chỉ vài giây sau, hai vành môi đã hé mở để bắt đầu đón nhận lấy nụ hôn đầu đời ngây ngất, say sưa do đứa học trò giỏi nhất lớp trao tặng cho sau những hơn 1095 ngày ôm ấp cuộc tình đơn phương đầy ảo tưởng huyền hoặc. Khoảng hơn hai phút sau, nó dừng lại hỏi cô có bị mệt không, cô lắc đầu rồi nó lại tiếp tục hôn môi cô lần thứ hai ; lần này, có thế nói rằng hai đôi môi hai cô trò gắn kết vào với nhau thật sát sao, khít rịt đến nỗi không còn một khe hở nào nữa cả bởi vì cả hai cọ sát đến tận chân răng gốc lưỡi của nhau. Lúc này đã gần mười giờ khuya, tất cả giáo viên và học sinh trường THCS Kim Đồng đa số đền đã ngủ say và nếu có còn thức đi chăng nữa thì họ cũng chẳng thể nào ngờ được là đang có một cô giáo và một học sinh của trường cùng yêu nhau đắm đuối, mê mệt trong một cái chòi ở ấp máy nước thuộc vùng ngoại ô thành phố hoang vắng, ảm đạm dưới trời đêm tháng mười âm u trừ tịch ; trong chòi có một ngọn đèn dầu nhỏ treo gần nóc tuy tỏa ánh sáng lờ mờ tranh tối tranh sáng nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm một người bạn đồng hành cùng tình yêu âm thầm lén lút giữa cô giáo Minh Phương và học trò Phương Đại –em trai của chị Nam. Đêm nay lại chính là phiên trực của chị tại Bệnh viện Bà Rịa cho nên lúc này chị cứ tưởng rằng thằng em chị ở nhả ngủ một mình chứ có dè đâu nó lại đang yêu đương, ân ái say sưa, ngây ngất cùng với cô giáo chủ nhiệm của nó tại một nơi tuy rất gần bệnh viện nhưng lại vắng vẻ, lẩn khuất không hề có một bong người nào lai vãng và hiện tại cô ấy vửa run rẫy, e thẹn lẫn ngượng ngùng vừa quằn quại ngã người theo đà dìu của thằng lớp trường nằm xuống mặt tấm chiếu cũ kỹ trãi trên cái chõng tre-nơi đâm chồi nảy lộc một mối tình bất ngờ không thể nào lường trước được giữa hai cô trò. Tuy đây là lần đầu tiên gần gũi, chung đụng xác thịt với một thằng con trai nhưng không phải vì vậy mà kết luận rằng kiến thức về sinh lý, về tình dục ở nơi cô không có, lẽ đương nhiên cô cũng ít nhiều biết được rằng nó sắp sửa làm gì cô và mục đích của những việc làm ấy là gì ; do thế, cô không ngạc nhiên mà chỉ tỏ vẻ ngường ngượng khi thấy hai bàn tay người tình nhỏ của cô đang khẽ lần mày mò tháo cởi từng hột nút nơi chiếc áo đồ bộ vải bông màu trắng mà cô mặc khính của chị thằng Huân. Hết hai hột nút thứ nhất và thứ hai nơi phần cổ áo cũng như ngực áo, nó lại tiếp tục cởi đến hột nút thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng thì hột nút thứ năm cũng lần lượt cùng chung số phận với bốn hột nút trên ; sau đó đến phiên hai vạt thân áo trước của cô được nó mở rộng sang hai bên, giờ thì hai bàn tay nó lại lần lên cởi hai vai áo cô và tuột dần, tuột dần hai ống tay áo cô xuống khỏi hai cánh tay múp míp, trắng ngần của cô hết cánh tay phải sang cánh tay trái. Khi nãy lúc mới cứu cô từ dưới hồ lên, nó cũng một lần cởi y phục cô ra nhưng mục đích lúc ấy của nó là để giữ ấm cho cô còn lần này tuy rằng cũng lập lại động tác trên lại hoàn toàn mang một sắc thái ý nghĩa khác hẳn đi đó chính là tạo những cảm giác yêu đương cho cô đồng thời nhằm thỏa mãn những nỗi niềm khao khát xác thịt, sinh lý của cả hai cô trò. Tối nay tuy đã là tháng mười nhưng trái lại tiết trời vẫn hãy còn oi bức cho nên sau khi lớp vải áo rời ra khỏi phần trên thân thể cô thi cô cũng vẫn không hề cảm thấy lạnh lẽo chi cả ; chỉ có điều là cô không được tự nhiên cho lắm, suy cho cùng ra cũng phải tát yếu như vậy bởi vì đêm nay lần đầu tiên cô bước vào tình yêu, ân ái cùng với một người khác giới mà nghịch cảnh éo le người đó không hề xa lạ gì với cô cả chính là thằng học trò lớp trưởng lớp cô chủ nhiệm nhỏ hơn cô những mười tuổi chứ chẳng hề ngang vai phải lứa với cô.

Cô còn cảm thấy run rẫy, bồi hồi, xúc cảm và kích thích hơn do sau khi cẩn thận đặt chiếc áo cô lên mé đầu chõng thì hai bàn tay nó lại tiếp tục lần cới tiếp chiếc áo ngực bằng thun voan trắng đã khá cũ của chị thằng Huân mà lúc nãy nó lấy trộm cho cô thay đổi ; chỉ bằng một thao tác khá điêu luyện, thành thạo trong khoảng thời gian chưa tới hai phút đồng hồ là nó đã tháo xong hai cái móc nhỏ bằng nhôm ra khỏi hai vòng lổ khoen cài nối hai sợi dây nơi chiếc nịt vú khiến cho lớp vải này nhanh chóng lỏng dần, lỏng dần mất đi độ bó sát vào da thịt, tuột lệch xuống dưới và khi ấy, nó chỉ việc nhẹ nhàng cầm để lên trên chiếc áo đồ bộ mà nó vừa mới cởi ra trên người cô. Từ năm lớp Sáu cho đến năm nay học lớp Chín, lúc nào những tấm bản đồ mà thằng Đại vẽ trên giấy A4 cô đều cho đến điểm mười và tuyên dương trước lớp ; đó chính là thành quả do hai bàn tay nó tạo dựng lên trong quá trình học tập còn đêm tình này, trong căn chòi hạnh phúc của cả hai cô trò cũng với hai bàn tay này nó lại làm một việc vô cúng hệ trọng, lớn lao : mang lại cảm xúc tình yêu thăng hoa cho cô và cả cho nó cũng như in dấu ân tình của hai cô trò ở nơi gần bờ một cái hồ nước hoang vắng, lặng lẽ trong đêm tháng mười ta cô liêu, trừ tịch. Dưới ánh sáng vàng vọt, lờ mờ tỏa ra từ ngọn đèn dầu nhỏ treo gần nóc chòi, trước cặp mắt hau háu ngập tràn khát khao, ham muốn của nó , hai bầu vú con gái trinh nguyên của cô Phương với làn da trằng ngần, nõn nà còn trội hơn cả bông bưởi không ngớt phập phồng nâng lên hạ xuống theo hơi thở hổn hển, gấp gáp tựa chừng như hai hòn hỏa diệm sơn đang chực chờ phun tràn lứa và nham thạch một cách mãnh liệt, dữ dội. Thằng em chị Nam lúc này không chần chờ nấn ná chi nữa đã nhẹ nhàng cúi xuống úp mặt nó vảo giữa hai gò ngực cô giáo chủ nhiệm của nó để bắt đầu thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt nơi trinh nguyên, tinh khiết nhất đầu tiên của cô ; trong lúc miệng nó nhè nhẹ ngậm nút lấy đầu núm vú phải cô thì bàn tay phải nó cũng không quên lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái còn lại một cách đầy phấn khích đến cùng cực tột độ. Mấy năm trước, ở nhầm nhà một ông đại gia 'dê xòm', chính ông ta cũng đã từng một lần dụ cô uống nước ngọt có pha thuốc ngủ nhưng chỉ mới vừa cời hết nút áo cô, ông ta chưa kịp làm gì cả thì bà vợ 'sư tử Hà Đông' của ông đi đâu lại trở về ngay lúc đó và phát giác ra sự việc ; vì vậy mà đêm nay, phải kết luận chính xác rằng thằng Đại mới là người đầu tiên được phép 'hái trái đào tiên' nơi thân thể cô giáo chủ nhiệm lớp 9.3 trường THCS Kim Đồng dù đó là địa phận bát khả xâm phạm. Trong lớp nó học cũng có nhiều thằng đang tuổi lớn như nó nên bắt đầu kháo với nhau về những chuyện bậy bạ trai gái nhưng đấy chẳng qua chỉ là những lời lẽ 'đầu môi trót lưỡi' mà thôi chứ thực sự ra chưa có thằng nào dám làm theo ý tưởng của mình cả, chắc chắn một trăm phần trăm rằng chỉ duy nhất có mỗi một mình thằng Đại dám ngang nhiên thực hiện 'chuyện ấy' mà thôi ; bằng chứng là vào năm lớp Bảy, nó ân ái với cô Huệ ngay tại nhà cô (truyện Ban vợ đợ con) rồi sau đó quay qua yêu đương cùng cô Loan-giáo sinh thực tập (truyện Cạm bẫy cuộc đời) và đến đêm nay, nó lại tiếp nối 'in dấu ân tình' với cô Minh Phương này đây tuy đã hai mươi bốn tuổi đầu nhưng vẫn chưa hề có mảnh tình nào vắt vai là người tình thứ mười lăm của nó. Bọn con trai học cùng lớp giả sử như chúng mà biết được thành tích trong tình trường của nó thì chắc chắn không thằng nào mà không trợn mắt lên vì kinh ngạc lẫn thán phục sau đó phải tôn nó lên là 'đại ca xếp sòng'của chúng mới đúng bởi vì rõ ràng chưa có thằng nào dám làm vậy như nó cả ngay đến đỗi nằm mơ cũng chưa thấy nữa là…Còn chị Nam nó lúc nào cũng đinh ninh tin tưởng rằng thằng em trai của mình dù cho 'sông có thể dời, núi có thể cạn' nhưng nó vẫn luôn luôn chung thủy với tình yêu của chị ; nào ngờ đâu những lúc chị lo chuyện học hành, công tác chuyên môn là nó lại liên tiếp có hết cô gái này đến người phụ nữ khác, chẳng hạn vừa chấm dứt với chị Tịnh-cô học sinh lớp Mười hai trường PTTH chuyên Lê Quý Đôn thì nó lại kết nối ngay với chị Mỹ Linh-cô gái hàng xóm từng có chồng và một đứa con kháu khỉnh, dễ thương do vắn số nên bị sóng biển cuốn đi bởi thằng em trai mãi chơi không chịu coi chừng chăm sóc cháu mình cách đây gần bốn năm về trước. Như lúc nãy cô đã nói với nó rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cho nên khi yêu đương, ân ái, làm tình cùng cô thì nó tỏ ra thật nhẹ nhàng, tế nhị, tôn trọng cô chứ hoàn toàn không hề có thái độ gì gọi là hùng hục, ích kỷ, đê hèn nào cả ; chính vì vậy cho dù lòng cô giả sử như không muốn như vậy cũng phải bằng lòng chấp nhận một cách vô điều kiện, thực sự ra đến giờ phút này đây cô đã quá cảm thấy bản thân cô được hạnh phúc, sung sướng quá đỗi rồi còn gì nữa chứ đừng nói chi là chờ đến những giai đoạn khác nữa của cuộc tình bất ngờ, chóng vánh đêm nay xảy ra giữa cô và nó.

Tại khu vực này nếu vào mùa mưa, tối đến cũng xuất hiện khá nhiều người dân đi soi ếch nhưng do dạo này trời đã nắng ráo thành thử ra cho nên cũng như mọi đêm trước, đêm nay tuyệt nhiên không hề có bóng dáng bất kỳ ai lai vãng chứ nếu không thì chắc chắn toàn bộ cảnh tượng yêu đương, ân ái giữa cô giáo và học trò lớp chủ nhiệm của cô thế nào cũng vô tình lọt vào mắt một chứng nhân bằng xương bằng thịt nào đó ; khi ấy, dù cho có chạy trốn đến cùng trời cuối đất, hai cô trò quả thật không tài nào che mắt nổi thế gian và sau này hay nói chính xác rằng năm tới đây thôi, trước khi về quê Tiền Giang công tác giảng dạy ở ngôi trường mới, cô Phương và thằng Đại lại có thêm với nhau một lần yêu đương, ân ái thứ hai nữa các bạn ạ! Gần một tiếng đồng hồ sau, nó mới thong thả thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là miệng nó lần qua ngậm nút lấy nút đề bầu vú trái của cô còn bầu vú phải cô mà nó đã 'chán cơm chê cháo' thì lẽ đương nhiên nó cũng không thể nào quên đưa bàn tay trái lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách khoan khoái vô cùng. Tuy rằng đây là lần đầu tiên mà hai cô trò tự nguyện gần gũi, chung đụng xác thịt với nhau nhưng có thể kết luận được rằng cả hai yêu nhau một cách cuồng nhiệt, chân thành mà không hề có biểu hiện gì gọi là giả dối, hững hờ chi cả ; điều này càng chứng tỏ thêm sâu sắc, rõ ràng khi hai người khác giới quan hệ tình dục cộng với tình yêu hay nói cách khác là cả hai có quan tâm, để ý đến nhau thì đôi bên mới cảm nhận được những cảm xúc thăng hoa dào dạt của hạnh phúc sung sướng vô biên.Thằng Huân, một trong những đứa học trò của lớp 9.3 chỉ có học lực trung bình và tính tình cũng rất là lóc cha lóc chóc hay nói, lắm chuyện may mà hồi trưa nó đã lên chiếc xe bảy chổ cùng cả gia đình bố mẹ và chị nó đi lên Long Khánh ở lại nhà bà con dự đám cưới qua hết đêm nay đến chiều mai mới trở về chứ nếu giả sử như thằng này mà có mặt nơi này thì chắc chắn rằng thằng em chị Nam và cô giáo chủ nhiệm lớp 9.3 đừng có hòng mà thong thả yêu đương, ân ái, làm tình với nhau tại một địa điểm cách nhà nó không xa gì mấy. Khi ấy phải nói rằng có lẽ sẽ dẫn đến một sự thật quá vô hình, quá phũ phàng khó có ai mà có thể chấp nhận cho được đó là dần dần từ cửa miệng cái thằng 'bà tám'ấy chẳng bao lâu sẽ lan truyền đi khắp cả ba mươi lăm đứa học trò lớp 9.3 cái hung tin giựt gân sét đánh ngang tai : cô chủ nhệm hai mươi bốn và thằng lớp trưởng nhỏ hơn mười tuổi đang 'ấy'nhau, nếu thế thì chỉ có nước chết mà thôi chứ không thể nào chối cãi được cả bởi vì trắng có thể thành đen được còn nếu đã đen rồi thì không bao giờ trở thành trắng, quy luật tất yếu là vậy. Thế nhưng trước sau gì đấy chẳng qua chĩ là giả thiết mà thôi bởi vì mãi cho đến giờ phút này đây coi như cô Minh Phương và thằng Đại tuy chỉ đi hơi quá nữa đoạn đường một chút nhưng có thể kết luận rằng cả hai đã trở thành người của nhau rồi ; hiện tại lúc bấy giờ, hai bàn tay nó đang lần nhẹ xuống mày mò, sờ soạng nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ bẳng vải bông mà cô mặc khính, dường như biết trước chuyện này thế nào rồi cũng phải đến thành thử cho nên lập tức cô đưa hài bàn tay xuồng nắm giữ lấy hai bàn tay nó thực sự chẳng biết là để nhằm mục đích gì đây, ngăn cản hay là tiếp sức hổ trợ? Thực sự cô chẳng nào ngờ thằng lớp trưởng của cô tuy mới có mười bốn tuổi nhưng lại tỏ ra rất là 'người lớn' khiến cô không khỏi cảm thấy hoang mang, ngõ ngàng nhưng vì đã lỡ trót bước vào tình yêu rồi thì lẽ đương nhiên phải yêu cho trót, phải trao tặng hiến dâng cho đến hết tận cùng mới thôi ; do suy nghĩ như vậy thành thử ra cuối cùng rồi hai bàn tay cô cũng buông khỏi hai bàn tay nó đồng nghĩa với một sự bằng lòng chấp nhận cho dù sau này hậu quả khôn lường có xảy ra trong cơ thể cô đi chăng nữa, cô thầm quyết định chớp nhoáng bởi vì chỉ một lần này thôi chưa chắc gì 'sự cố'đã xảy ra…Vậy là thằng học trò học giỏi nhất lớp cứ một mạch thằng đường đi tới, tuột lần lần hai ống quần đồ bộ xuống khỏi cặp đùi no tròn qua hai đầu gối đến cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân nuột nà, trắng ngần của cô hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; sau khi gọn gàng để chiếc quần lên mé đầu chõng, nó lại tiếp tục cởi luôn cả quần lót bên trong-lớp vải cuối cùng trên thân thể mỹ miều tuyệt đẹp che chắn, giấu kín chổ quan trọng kín đáo nhất cuộc đời cô giáo chằng biết còn thời gian bao lâu nữa sẽ giã từ dương thế đi về cõi hư vô, xa xăm, diệu vợi. Điều đó đến giờ phút này thằng Đại cũng chưa hề hay biết, sự thực hiển hiện trước mắt mà nó đang cảm nhận được chính là nó sắp sửa thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt trinh nguyên con gái, thứ quý báu nhất đáng giá nghìn vàng của cô giáo dạy môn Địa lý mà hơn ba năm trời qua nó vốn đã từng thầm ao ước, mong mỏi trong nỗi niềm ham muốn, khát khao vô bờ bất bến của một thằng con trai đang tuổi dậy thì tràn trề, rạo rực sinh lý thể xác. Lúc này chẳng biết là mấy giờ rồi mà thấy bầu không gian bên ngoài càng lúc càng yên ắng, tĩnh mịch và lặng lẽ đến nỗi ngoại trừ tiếng côn trùng rỉ rả chỉ còn nghe được tiếng thở hổn hền của hai cô tró chứ không còn lấy một âm thanh nào nữa cả ; thằng em chị Nam cũng đã cởi xong bộ quần áo trên người mà lúc nãy nó vào nhà thằng Huân tự tiện lấy trộm, đơn giản chỉ là chiếc áo thun màu xanh và cái quần sort màu xám mà không tới một phút sau, nó đã để cả hai thứ ấy lên mé đầu chõng lẫn lộn cùng với áo đồ bộ, áo ngực, quần đổ bộ, quần lót mà từ nãy đến giờ nó lần lượt tháo cới ra hết trên thân thể cô.

Cũng tương tự như những lần yêu đương, ân ái từ trước đến giờ với những người con gái khác như chị Mỹ Linh, chị Tịnh, chị Nguyệt…đêm nay, dương vật nó hiện tại đã cương ngỗng lên tối đa vửa to, vửa dài không ngớt giựt giựt liên hồi chứng tỏ rằng từ lâu cảm giác thèm khát cô giáo chủ nhiệm không ngừng tràn ngập trong đầu óc cũng như cõi lòng nó và chẳng khác gì một con kỳ đà trèo lên cành cây khô trên sa mạc cát mênh mông dưới cái nắng chói chang của ông mặt trời, nó từ từ trườn người tới khéo léo, thành thạo leo nằm trên tấm thân ngọc ngà, nõn nà của cô giáo chủ nhiệm. Do đây là lần đầu tiên quan hệ cho nên cô chỉ việc nằm yên đón nhận nó chứ ngoài ra cô chẳng biết phải thao tác như thế nào để kết nối cùng với nó cả, vì cô vẫn còn là con gái nên hai bờ môi lớn lẫn môi bé hãy còn khít rịt thành thử thật khó khăn, chật vật lắm đầu dương vật nó mới tìm ra được lổ âm đạo cô để mà nhắm đường chọn lối đi vào ; lẽ đương nhiên nó biết cô không thể nào chịu đựng được sư đau đớn, xót xa cũng như để cô không cò cảm giác bị xâm phạm, cướp đoạt nên nó tỏ ra hết sức nhẹ nhàng, từ tốn, tế nhị. Đấy chính là ưu điểm nỗi trội bậc nhất của thằng Đại mà từ lúc mới bắt đầu có được người tình đầu tiên-chị Nam yêu dấu, thân thương của nó cho đến giờ danh sách tình nhân trong cuộc đời nó dài dằng dặc những mười lăm cái tên mà hấu như bất kỳ ngưởi con gái nào cũng đểu phải thán phục, mến mộ nó chứ không phải riêng gì cô Minh Phương đêm nay ; chỉ trong giây phút cố gắng với biết bao nhiên sức lực sẵn có của bản thân, cuối cùng rồi hai cô trỏ cũng đã quan hệ giao hợp được thành công mỹ mãn, trót lọt đâu vào đó. Khi mà hai hòn dái nó bắt đầu hiên ngang, hùng dũng gác lên cặp đùi cô trắng nõn còn hơn cả trứng lột đồng hai bên cửa mình cô, nó mới từ từ nhấc mông lên rồi hạ xuống nhịp nhàng đều đặn đưa đẩy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong tử cung cô ; phải nói rằng hiện tại, cả cô giáo lẫn học trò đền cùng một lượt cảm thấy sung sướng, khoan khoái, ngất ngây, say sưa vô cùng bất tận trong thời khắc được giao hợp với nhau như thế này, một công việc mà bất kỳ loài sinh vật nào trên thế gian này cũng tự khắc mà biết chứ không cần phải học ở sách vở hay Internet chứ đừng nói chi là con người. Năm học này là năm học thứ tư, ở lớp học cô chỉ dạy nó và bạn bè nó những kiến thức về địa lý tự nhiên Việt Nam cũng như thế giới về sông ngòi, khí hậu, đất đai, dân cư…chứ như những giáo viên khác, cô hoàn toàn không dạy kiến thức về yêu đương, ân ái, làm tình nhưng nó vẫn cứ thành thạo, rành rõi một cách tự nhiên mà chằng hề có bài kiểm tra nào để làm chứng minh được cả. Mười ngón tay cô với mười móng nhọn hoắt chẳng hề sơn phết chi cả lúc này cứ mãi miết cào cào lên tấm lưng trần trụi, gầy guộc của nó thành thử ra chẳng mấy chốc đã rõ ràng để lại đúng mười vết xước rướm máu hồng hồng nơi lớp da thịt trên lưng thằng học trò lớp trưởng tuy rằng hãy còn non nớt nhưng chắc chắn là đã chai sạn ; chính vì vậy mà nó không những cảm thấy đau xót chi cả trái lại, cảm giác sướng khoái thú vị cứ một mực tăng dần lên cao và nhanh chóng ngập tràn khắp cả châu thân chẳng khác chi một cơn đại hồng thủy mãnh liệt, dữ dội, hung hãn từ ngoài biển khơi tràn vào đất liền. Vì vậy, nguồn điện kích thích sinh lý liên tục xuất phát từ dưới xương cùng của cả hai cô trò rần rật chạy dọc lên sống lưng lên đến trung ương thần kinh sau đó dần dần lan tỏa tới tứ chi lẫn toàn bộ thân thể cả hai tội đồ của tình yêu ngang trái cứ thế mà tăng dần mức cường độ có thể lúc này đã lên đến hơn chục ngàn kA ; trong khi giao hợp với cô Phương, thằng Đại đôi lúc lại lần miệng ngậm nút lấy nút để một bên đầu núm vú cô và dùng một bàn tay đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vù còn lại và thỉnh thoảng, hai vành môi nó lại cũng không quên tìm kiếm đôi môi dày mọng đỏ của cô để làm tăng thêm sự đa dạng, phong phú của những thao thác yêu đương, ân ái cho đỡ phải nhàm chán, bình thường.

Chỉ vừa mới đây thôi, tích tắc trong giây phút, đầu dương vật nó đã nhanh chóng làm thủng rách mất cái màng trinh mỏng manh quý báu, quan trọng nhất nằm sâu tận đáy tử cung cô thành thử ra nháy mắt cô hoàn toàn tuyệt nhiên không còn là con gái nữa mà cơ thể cô đã chuyển hóa ngay thành một người đàn bà thực thụ không hơn không kém. Vì tình yêu chân thành dạt dào, mênh mông như đại dương với biết bao nhiêu bờ bến mà cô đã không ngần ngại gì mà hiến dâng, trao tăng hết cho nó tất cả toàn bộ thân xác lẫn trinh trắng nguyên vẹn của bản thân cô cho nó thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt mà không hề phải đòi hỏi điều kiện hay tối hậu thư chi cả ; trừ nó ra, ba mươi lăm học sinh của lớp 9.3 trường THCS Kim Đồng không đứa nào mà hay biết rằng hiện tại thằng lớp trưởng học giỏi nhất lớp và cô giáo chủ nhiệm của chúng đã chính thức trở thành một cặp 'già nhân ngãi non vợ chồng'tại một căn chòi hoang vắng nơi khu vườn chuối xanh um nằm gần bờ cái hồ mà lâu lâu bọn con trai trong lớp lại rủ nhau đến nhảy xuống tắm táp, nghịch ngợm, reo hò. Sau gần mười lăm phút quan hệ giao hợp với cô giáo mỹ miều đẹp như tây lai, dương vật nó mới bắt đầu giựt giựt liên hồi xối xả bắn phụt vào sâu tận trong mọi ngóc ngách bí hiểm của âm đạo cô những tia tinh dịch trắng đùng đục tựa chừng nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít chẳng khác gì keo hồ tinh bột dán giấy ; lượng dịch tinh nó khá dồi dào, nhiều vô số kể những chú tinh trùng ngo ngoe vùng vẫy chảy tràn ra cả bên ngoài khiến cho nguyên cả vùng bụng dưới và hai bên đùi hai cô trò đêu ướt nhẹp giống y chang người vừa mới đi dưới trời mưa lớn vào nhà vậy. Không còn gì có thể chối cãi được nữa, đêm nay hoàn toàn không phải là giấc mơ hão huyền nữa mà là thực tế hiển hiện rành rành trước mắt, thằng Đại –nhân vật chính của chúng ta đã chính thức in dấu ân tình lên tấm thân ngọc ngà, tuyệt vời ciu cô Minh Phương là cô giáo chủ nhiệm của nó ; giả sử như chuyện tình oan ngang trái, so le giữa hai cô trò sau này mà nhà trường biết được chắc chắn thế nào rồi họ cũng sẽ không bao giờ để yên cho hai người đâu, nhẹ nhất và ưu tiên nhất thì họ sẽ cho cô chuyển công tác đi trường khác giảng dạy để cách ly tình cảm mà kể từ đêm nay cả hai đã kết nối khắng khít, gần gũi với nhau mà thôi. Sau khi kết thúc giây phút khoái ngất chuyển sang giai đoạn rã rời của cuộc tình bất ngờ chóng vánh này, tuy rằng cả cô lẫn trò đều cảm thấy mệt mỏi thân xác vô cùng nhưng cũng chẳng phải vì vậy mà làm giảm đi hưng phấn ngọt ngào hạnh phúc vô biên mà cả hai tự nguyện trao tặng, hiến dâng cho nhau sau sự cố cô bị trợt chân ngã xuống hồ nước suýt chút nữa là chết đuối ; trong căn chòi hoa chúc thiêng liêng, quý báu đơm hoa kết trái của tình yêu dương thế, trên cái chõng hạnh phúc được làm từ những thân tre đập dập đơn sơ và giản dị, mộc mạc mãi cho đến tận cùng về sau của cõi đời còn lại, trước khi nhắm mắt xuôi tay chắc chắn là cô sẽ không bao giờ quên được đêm tình kỷ niệm tuyệt vời, thú vị này. Trong giấc mơ, cả hai cô trò đền cùng mĩm cười vì hai trái tim họ vốn dĩ đã được khắc ghi in dấu ân tình./.

Kết thúc lúc 14 giờ 33 phút ngày 28 tháng 12 năm 2013
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 23 … Xin mời đón xem tiếp Phần 24 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.