Chị Nam – Chương 19: – Botruyen

Chị Nam - Chương 19:

Phần 19: Đám cưới hoa hồng

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Wedding Roses có nghĩa là đám cưới hoa hồng, một trong những tiêu điểm trong quy trình tổ chức trò chơi Lữ khách 24 giờ do Tỉnh Đoàn Thanh niên Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu kết hợp Hội đồng Đội Thiếu niên Tỉnh tổ chức, một trò chơi mang tính chất thử thách lòng gan dạ, trí thông minh lanh lẹ của người chơi ; năm nay sau khi kiểm tra Học kỳ 1 xong do Sở GD-ĐT tỉnh cho phép tất cả các trường THCS, Tiểu học, Mầm non được nghỉ học kỳ 3 ngày cho nên trò chơi bắt đầu xuất phát theo thường lệ hai năm một lần. Đây là lần đầu tiên ban tổ chức trò chơi mở rộng cuộc tranh tài cho phép những thí sinh tối thiểu mưởi ba tuổi tham gia ; sau khi bắt thăm lượt thi đấu, độ tuổi cũng như địa điểm thi thì thành phố Bà Rịa chỉ được phép tuyển chọn 50 thiếu niên tuổi từ 13-15 tuổi để ghép cặp với 50 thanh niên nam nữ của thành phố Vũng Tàu. Vì trường THCS Kim Đồng vốn là trường chuẩn quốc gia vả lại bề dày thành tích của trường khá đáng kể vì vậy mà trường được cụm tổ chức trò chơi thành phố Bà Rịa ưu tiên tuyển chọn 20 học sinh gồm mười học sinh lớp Tám và mười học sinh lớp Chín. Lẽ đương nhiên lớp 83 chọn đại diện 'không ai vào trồng khoai đất này'cả mà chính là Nguyễn Phương Đại-nhân vật chính của chúng ta đấy các bạn ạ bởi vì nó là học sinh xuất sắc nhất của lớp, nó vui mừng háo hức vô cùng chẳng khác gì lân gặp pháo và tuy còn những một tuần nữa mới lên đường nhưng hầu như đêm nào nó cũng đều nằm mơ trông thấy chuyến hành trình thú vị ấy. Theo quy định của ban tổ chức, mỗi thành viên phải bắt thăm lấy một số ngẫu nhiên từ 1 đến 50, như vậy thiếu niên Bà Rịa nào có số trùng với số của một thanh niên Vũng Tàu sẽ ghép lại thành một cặp thi đấu tại một địa điểm nào đó trên địa bàn tỉnh nhà và đến giờ xuất phát ngay tại trung tâm văn hóa học tập cộng đồng phường Phước Nguyên thì hai thành viên mỗi cặp mới được phép biết mặt nhau ; có cặp sẽ đi lên huyện Châu Đức và cũng có cặp phải đi về Tân Thành…Có tất cả 5 cặp đi Bình Châu trong đó có cặp của thằng em chị Nam, chỉ còn một ngày nữa là thằng em lên đường, chị gửi về cho nó những 500.000đ để chi phí cho chuyến đi và còn gọi điện bảo ban, nhắn nhủ nó cố gắng giữ gìn sức khỏe cũng như tối đến là phải đi ngủ sớm không được thức khuya. Thành viên ở Vũng Tàu ghép cặp với nó cùng mang số 21 như nó là một chị đang học lớp mười hai trường chuyên Lê Quý Đôn tên là Tịnh năm nay đã mười tám tuổi, mới vừa gặp gỡ tiếp xúc với chị thì phải thừa nhận rằng nó hết sức choáng ngợp bởi nhan sắc của chị ; tuy rằng chị chẳng đến mức độ sắc nước hương trời gì mấy nhưng chị rất dễ thương, yêu kiều, diễm lệ làm sao? Mái tóc mượt mà, óng ả, mịn màng, mềm mại như nhung tựa lụa cột túm đuôi gà gọn gàng ôm lấy khuôn mặt trái xoan lộ rõ nét hiền hậu, hồn nhiên, tươi tắn ; vầng trán chị tuy thấp nhưng bù lại chị có cặp mắt bồ câu to tròn, ngời sáng, long lanh vút cong hai hàng mi sắc lẽm còn hơn cả dao cau có lẽ sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim của bất kỳ gã đàn ông con trai nào si tình. Sống mũi dọc dừa không thấp cũng chẵng cao thật cân đối nằm giữa hai gò má xương xương nhỏ nhắn nhô cao hai lưỡng quyền, điểm đặc biệt nổi trội trên diện mạo chị đó là nơi phía trên chiếc cằm xinh xắn là hai bờ môi mặc dù hơi mỏng nhưng lại thắm đỏ như một đóa hồng nhung nở rộ, khi chị nở nụ cười duyên dáng thì luôn luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà cùng hai lúm đồng tiền dễ thương ở hai bên khóe miệng. Vóc dáng chị không cao cho lắm nhưng cũng chưa thể nói rằng chị lùn mà trái lại thân thể chị nở nang, đầy đặn lộ rõ những đường cong tuyệt mỹ đầy khêu gợi từ hai bờ vai nhỏ nhắn, vầng lưng tôm mềm mại, hai gò ngực vun tròn xuống đến vòng bụng thóp, hai vòng eo thon thả và xuống chút nữa đó là cặp đùi no tròn, hai bờ mông múp, cặp giò thon dài và hai bàn chân nõn nà, trắng nuột ; đấy quả thật là một kiệt tác-phiên bản của tượng Thần Vệ nữ do bàn tay tài tình, khéo léo của nhà điêu khắc gia tạo hóa tạc nên. Lúc lên xe ca trực chỉ về Bình Châu, ngồi cạnh chị, đầu óc thằng Đại cứ mãi miết lâng lâng bay bổng lên lưng chừng chín tầng mây vì mùi mước hoa xen lẫn mùi da thịt con gái thoang thoảng từ thân thể chị tỏa ra khiến nó lúc nào cũng như lúc nào đểu tỏ ra xao xuyến, bâng khuâng, bồi hồi một cách lạ lùng không sao lý giải cho nổi. Nói thêm một chút về cách thức tham gia trò chơi Lữ khách 24 giờ này, mỗi cặp thi đấu phải trãi qua ba thử thách trong vòng thời gian vỏn vẹn chỉ là 24 tiếng đồng hồ mà thôi, những thử thách đó đã được thành viên ban tổ chức chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy cách đây nữa tháng trước ; trong ba thử thách đó có một dễ và hai khó, dễ chẳng hạn như xuống suối xách nước lên đổ đầy một cái lu trong vòng 3 phút và khó đại loại là ngủ chung suốt đêm với rắn, với bò cạp…Trong thời gian diễn ra thi đấu của mỗi cặp, tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có hỗ trợ viên tiếp ứng cho nên yêu cầu mỗi thành viên phải hết sức thận trọng, khôn khéo, lanh lẹ và phải biết vận dụng trí thông minh của bản thân mình có như thế mới chiến thắng được thử thách ; ở những hành trình trước, dĩ nhiên có không ít cặp thi đấu phải bỏ cuộc nữa chừng vì xui xẻo gặp phải thử thách quá khó. Xuất phát lúc 8 giờ sáng tại bến xe Bình Châu, nếu cặp nào vượt được thử thách đồng thời lấy được những biểu tượng minh chứng rồi trở lại đúng nơi xuất phát đúng 8 giờ sáng hôm sau trước nhất thì cặp đó thắng cuộc được nhận giải I, II hay III tùy theo về đích trước hay sau. Trong suốt cuộc hành trình, mỗi cặp được quyền tự do nghỉ ngơi để ăn uống, vệ sinh, dựng lều,…và sau đây xin mời các bạn theo dõi chuyến hành trình Lữ khách 24 giờ của cặp Trần Thị Tịnh –Nguyễn Phương Đại nhé! Theo lộ trình do ban tổ chức chỉ dẫn bằng sơ đồ, vừa đi vừa dõi theo dấu chỉ đường đã được cắm mốc sẵn, hai chị em hớn hở đi sâu vào một khu rừng toàn là tre nứa đủ loại ; do cả hai đều mang giày bata cho nên đường đi cũng chẳng khó khăn gì mấy đối với chúng, đi được hơn tiếng đồng hồ sau thì hai chị em mới bắt đầu bước vào thử thách thứ nhất đó là giải mật thư mà trong đó chỉ toàn là ký hiệu Morse. Mật thư ghi như sau : 'Wedding roses' (đáp án của mật thư), thế là hai chị em chui vào dưới một lùm tre mát rượi vừa uống nước suối chai vừa châu đầu vào nhau trao đổi, bàn tán để dịch ra cho được ý nghĩa mật thư muốn nói điều gì. Ở trường, trong tiết sinh hoạt Đội, lâu lâu cô Tổng phụ trách cũng thường hay tổ chức dịch mật thư, thằng Đại nhà ta dịch cũng khá nhưng chẳng hiều tại làm sao mà đối với mật thư lúc này, nó lại 'bó tay' thúc thủ đầu hàng vô điều kiện còn chị Tịnh tuy rằng có vẻ giỏi giang hơn nó về khoản này nhưng cuối cùng chị cũng đành phải nhăn mặt nhíu mày vì mật thư quá khó. Hai chị em ngã người nằm dài trên lớp lá tre dày cộm, bất giác chị nhỏm người ngồi dậy hớn hở :
-Nè nhóc, em có biết từ hoa hồng tiếng Anh viết ra sao không?-Do chị Tịnh học chuyên môn Toán tại trường Lê Quý Đôn thành thử ra môn Ngoại ngữ đôi khi chị cũng chẳng màng quan tâm đến.
-Đâu từ từ để em nhó lại coi. Hoa hồng hả? Là 'rose' đó chị!
-Vậy em cố nhớ xem có từ nào ghép lại được với từ 'rose' để thành một từ ghép có nghĩa không? Chẳng hạn như người bán hoa hồng, chợ hoa hồng, thành phố hoa hồng?

Chị nhìn chăm chăm vào tờ mật thư rồi lại hỏi :
-Từ ghép lại mà có chữ W đứng đầu tiên đấy?
-Chữ W đứng đầu hả ? Là từ 'Wedding'!
-'Wedding'à? Vậy là mình thắng rồi nhóc ơi! 'Wedding rose' có nghĩa là 'đám cưới hoa hồng' đấy chứ còn gì nữa! Công nhận em tài thật đấy!

Vậy là chỉ cần bàn qua tán lại một chút xíu thôi, hai chị em đã hoàn thành xong thử thách đầu tiên ; quá đỗi vui mừng, hai chị em vừa cười thích thú vừa ôm nhau lăn tròn trên lớp lá tre nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì ấy, chị Tịnh mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng nên mới gỡ tay nó ra khỏi người chị rồi cùng nó lồm cồm ngồi dậy. Vẫn chưa xong thử thách I đâu nên cả hai phải đi loanh quanh chổ có mật thư để tiếp tục tìm kiếm minh chứng cho thử thách mà chúng đã vượt qua ; phải mất gần hơn nữa tiếng đồng hồ sau, lần này là công trạng hoàn toàn thuộc về một mình chị vì chị đã tìm thấy hai đóa hoa hồng được thành viên ban tổ chức giấu kỹ trong một bụi cây. Lùc này, mặt trời đã lên đến nơi trên đỉnh đầu, cả hai cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hai chân như muốn rụng rời thành thử không còn hơi sức nào mà đi tiếp tìm kiếm thử thách thứ II nữa. Hai đứa bàn bạc với nhau rồi thống nhất là nghỉ ngơi, ăn trưa khoảng 1-2 tiếng cho lại sức rồi đi tiếp, thế là thằng Đại trãi tấm bông sô ra trên lớp lá tre còn chị cùng đội thi đấu với nó thì bày thức ăn chung của chị và của nó để dùng bữa trưa. Tuy bữa cơm khá đạm bạc và giản dị vô cùng nhưng phải công nhận rằng hai đứa ăn rất là ngon miệng ; bánh mì ăn với jambon và thịt gà luộc, cơm nắm dùng chung với thịt ba rọi kho tàu chỉ có điều là không hề có món canh hay món xào nào cả. Tuy mới chỉ mới vừa trãi qua có mấy tiếng đồng hồ gần gũi, tiếp xúc với nhau ngắn ngủi nhưng giờ đây chẳng hiểu tại làm sao mà nó và chị cùng ăn uống rất đỗi vui vẻ, tự nhiên chẳng khác gì như đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi, cả hai vừa dùng bữa trưa vừa 'tám' thật hào hứng, sôi nổi có lẽ là do sự việc thử thách đầu tiên chúng vượt qua một cách dễ dàng không lường trước được. Lúc này, người đồng hành của nó mới bắt đầu tâm sự với nó và qua đó, nó mới biết là chị nhà ở Long Điền, bố chị làm bác sỹ còn mẹ thì là một trong những nhân viên làm việc tại Ủy ban nhân dân Huyện, chị là con gái đầu với một thằng em trai trạc bằng tuổi nó đang học lớp Tám trường THCS Văn Lương ; hiện chị đang là Bí thư Chi đoàn lớp 12A chuyên Toán trường THPT Lê Quý Đôn. Đáp lại chị, nó cũng cho chị biết sơ sơ về hoàn cảnh gia đình của mình, bất chợt nó nhìn thấy có một con bò cạp đất nhỏ xíu bằng ngỏn tay út ở ngay trên chiếc giày bên phải của chị vừa mới chui ngược lên lẫn vào trong ống quần chị ; hoảng hồn nó nói :
-Chị Tịnh, chị ngồi yên nhé!

Dù chẳng biết việc gì đang xảy ra nhưng chị vẫn nghe lời nó ngồi chết lặng đi một chổ rồi chị thấy nó luồn bàn tay trái vào trong ống quần phải của chị mò mẫm, sờ soạng khiến chị bất giác hai gò má ửng đỏ lên vì ngượng ngùng nhưng chỉ vài giây sau, thấy nó rụt tay ra với con bò cạp bị ba ngón tay nó kẹp chặt lấy phần đuôi hãy còn ngo ngoe trông phát khiếp thì khi ấy chị mới vỡ lẽ ra vì chị cứ ngỡ rằng nó muốn…chị. Thằng Đại để con bò cạp lên một hòn đá, lấy khúc cây dí sát cho chết hẳn còn chị thì đứng dậy lí nhí nói cho đỡ thẹn : -Cám ơn em nghe! Ở đây…sao mà cũng lắm…bò cạp…thế?

Ăn xong bữa trưa, hai chị em dọn dẹp rồi trãi tấm bạt dùng để dựng lều ra, sau đó cả hai cùng nằm xuống cố dỗ một giấc ngủ trưa cho lại sức ; trước khi ngủ, chị gọi điện thoại hỏi thăm một người bạn học cùng khối đang thi đấu ở huyện Châu Đức thì mới hay là ở bên ấy, hầu như tất cả các đội đều đã bỏ cuộc đi về vì đến quá trưa rồi mà vẫn không vượt qua được thử thách thứ I vả lại do thời tiết quá nắng không chịu nổi. Trong trò chơi này nếu số đội tự bỏ cuộc càng nhiều nếu đội nào cứ kiên trì bám trụ trong 24 tiếng thì sẽ có nhiều cơ hội đạt giải ; chị Tịnh bảo người bạn nhỏ đồng hành của chị như thế vì thời gian còn lại không nhiều nữa, nếu có công mài sắt thì thế nào cũng thành kim. Đúng hai giờ, khi ấy trời bỗng dưng quang lại làm cho khí hậu phần nào mát mẻ hơn, đội thi đấu Trần Thị Tịnh-Nguyễn Phương Đại lại tiếp tục hăm hở lên đường đến với thử thách thứ II của chúng ; những dấu đi đường do ban tồ chức quy định cũng không có gì là bí ẩn hay thách đố chi cả cho nên cả hai cứ việc lần theo mà đi. Vừa đi chị vừa tỏ vẻ vui sướng, hả dạ vô cùng vì thằng nhóc đồng hành với chị sau sự việc cứu chị khỏi bị con bò cạp chích vào chân thì càng lúc nó càng tỏ vẻ quan tâm, chăm sóc chị nhiều hơn chẳng khác gì chị là chị ruột của nó vậy ; thỉnh thoảng nó lại lấy nước suối ra mời chị uống cho đỡ khát rồi có lúc nó còn cảnh giác chị tránh khỏi một ổ kiến lửa ngay trên đường đi…Thực sự ra, chị hoàn toàn không hề biết là thằng nhóc ấy ngay sau khi hai chị em ôm nhau mừng rỡ vì bất chợt giải được mật thư ở thử thách I thì diễn biến nội tâm nó vốn đã bắt đầu thay đổi một cách nhanh chóng bởi vì mùi hương da thịt con gái, mùi xà bông Dove thoang thoảng tỏa ra từ thân thể chị đã xui khiến, quyến rũ nó thay đổi cách nhìn với chị và nói thẳng thừng ra là nó thấy…thinh thích chị rồi, chính xác là như vậy! Đi hơn 45 phút sau, hai chị em mới đương đầu với thử thách II ngay bên bờ một con suối mát rười rượi, lần này cả hai phải hoàn thành một thử thách khó hơn đó là lội xuống suối bắt cho được 15 con cua mà thành viên ban tổ chức đã thả vào đó cách đây một ngày sau đó đi tìm dấu hiệu minh chứng đồng thời phải giữ sống số cua ấy sáng ngày mai nộp lại cho anh Tuyên-thường trực ban tổ chức hành trình ngay tại bến xe Bình Châu. Sau khi để hành lý gọn gàng trên bờ, hai chị em cởi giày, xắn quần lên ngang gối rồi từ từ lội xuống suối ; mực nước cũng chỉ ngang tới đầu gối cho nên cũng khá dễ dàng cho cả hai nhưng cái khó ở đây là liệu 15 con cua có còn đủ ở dưới đáy suối hay không chứ nếu mà chỉ cần một con bò đi đâu không biết thì chỉ toi công mà thôi…Mặc dù nghĩ vậy nhưng chị Tịnh và thằng Đại vẫn cứ mãi miết đi săn lùng những hốc đá vừa mò cua vừa cười giỡn với nhau thích thú vô cùng ; hơn nữa tiếng sau, chúng đã mò bắt được 10 con cho vào cái rọ tre mà ban tổ chức đã để sẵn và do còn 5 con nữa thành thử ra chúng vẫn cứ hì hục dưới suối, di chuyển một đoạn khá xa gần cả 100m. Đến hơn 4 giờ chiều, có lẽ do ông trời không phụ lòng hai chị em cho nên con cua thứ mười lăm cuối cùng rồi cũng phải đành thúc thủ dưới hai bàn tay chị vào nằm gọn trong rọ ; lúc này đây, nguyên cả hai bàn tay chúng không ít thì nhiều cũng hằn lên một vài vết trầy xước rướm máu do bị cua kẹp, vì đây chính xác là lần đầu tiên trong đời cả hai phải lội suối bắt cua thì làm sao mà có thể tránh được không để cho cua kẹp như là dân chuyên nghiệp được? Sau khi dùng dây kẽm cột kín rọ cua, hai chị em lên bờ tìm kiếm dấu hiệu minh chứng đó là bốn đóa hoa hồng được giấu trên cành một cây cổ thụ và thằng em chị Nam sẳn sàng làm thay chị bạn đồng hành leo lên lấy xuống ; lại tiếp tục lần theo dấu đi đường thêm khoảng 500m nữa là đến thử thách thứ III, thử thách cuối cùng của hai chị em đó là dựng lều ngủ tại đây qua đêm nhưng chú ý là sẽ có gấu đến phá rối, không được bỏ chạy mà phải tìm cách xua đuổi chúng đi để ngủ cho tận sáng hôm sau. Khi vừa đọc xong nội dung thử thách, phải nói rằng cả hai lòng dạ đều cảm thấy sợ hãi vô cùng nhưng đã đi đến nước này rồi, trót phóng lao phải theo lao, lỡ vào hang cọp phải bắt cho được hổ con mang về chứ chẳng lẽ lại bỏ cuộc mà đi về giờ này ; chồ dừng chân thực hiện thử thách cũng ở bên bờ một con suối nhưng hẹp và trong hơn so với suối bắt cua lúc nãy. Nhìn dòng nước mát rười rượi xanh ngắt một màu, cả hai không thể nào mà không nghĩ tới việc nhảy xuống vùng vẫy để rũ đi sạch sẽ bao nhiêu bụi bặm, mồ hôi của một ngày gian lao vất vả ; do vậy hai chị em tạm thời quên đi những gì sẽ sắp sửa xảy ra cho mình, kháo nhau xuống tắm rồi có ra sao thì sau hẵng tính. Đối với thắng Đại thì dể rồi, chỉ cần trút bỏ cái áo po và chiếc quần tây xanh sau đó ở trần trùng trục, trên người vỏn vẹn còn lại duy nhất chiếc quần đùi là nó bông nhông ngay xuống nước còn chị Tịnh bởi vốn dĩ là con gái cho nên dẩu cho chị có muốn tắm đi chăng nữa thì chị phải tìm một chổ kín đáo nào đó để thay chiếc áo thanh niên cùng với quần Jean trên người chị bằng một bộ đồ bộ vải bông khá mỏng và khi chị xuống nước, lớp vải ấy vừa mới bị ướt là chưa gì thằng em chị Nam đã trông thấy rõ mồn một từng đường nét cong cong gợi cảm nơi thân thể chị. Lẽ đương nhiên rằng nó chỉ len lén nhìn chị mà thôi chứ mỗi lúc chị nhìn nó thì y như rằng nó lại nhanh chóng ngó qua chổ khác vì nó sợ rằng chị phát hiện ra được nó có ý đồ gì đây với chị nên mới nhìn chị như thế ; hai chị em vừa tắm vừa đùa giỡn té nước vào nhau rất vui vẻ khoảng hơn nữa tiếng sau mới trở lên bờ. Nó nhường cho chị chui ra sau lùm tre thay đồ trước, chị cẩn thận bảo nó đứng quay mặt ra canh chừng xem có ai đi đến hay không và khoảng mười phút sau, chị mới gọn gàng nghiêm chỉnh trong bộ đồ bộ bằng vải bông màu tím hoa cà cũng khá là mỏng chẳng khác gì bộ kia ; đến lượt nó đi thay quần đùi rồi mặc áo thun vào, sau đó nó trở ra cùng chị bắt đầu dựng lều, do cả hai đểu rành rõi việc này ở trường qua những đợt cắm trại cho nên chẳng mấy chốc, chiếc lều chữ A đã được hình thành ngay trên lớp lá tre. Do là kiểu lều mùa đông cho nên chân lều phủ sát đất, bên trong được trãi bằng một tấm bạt dùng làm chổ nằm cùng một tấm poncho là nơi ăn uống ; do tính tình siêng năng cho nên chị gái đồng hành với nó đi vòng vòng gần đó một chập sau là chị đã kiếm được khá nhiều rau má là loại rau ăn được vậy là bữa cơm tối nay hai chị em sẽ không ngại là ăn khô nữa vì ít ra cũng có một vài cọng rau cho trơn cổ họng…Vừa ăn cả hai vừa thầm hy vọng là tối nay mình cũng như người đồng hành với mình cùng nhau sẽ được hưởng một giấc ngủ ngon lành thằng chân thẳng tay cho đến sáng mà chẳng hề có con gấu nào đến phá rối cả ; lúc bấy giờ, màn đêm đã nhanh chóng buông xuống bao trùm lấy vạn vật và do vậy mà khiến cho bầu không gian trong rừng tre càng lúc càng thêm ảm đạm, thanh vắng vô cùng, đâu đây vẳng lên tiếng chim cú mèo rúc lên nghe thật ghê rợn, tiếng vạc kêu thánh thót bay ngang qua…Bên trong lều, bên cạnh đống củi nhỏ được chị Tịnh đốt lên khi nãy vẫn cứ tí tách cháy hắt từng luồng ánh sáng lập lòe lên trên vách lều làm cho căn lều thêm ấm áp, thú vị ; hai chị em nằm cạnh nhau trên tấm bạt, dùng túi xách để làm gối kê đầu cứ mãi thao thức vì nỗi niềm lo âu, bàng hoàng, lo sợ rằng đang có một con gấu nào đó cực kỳ hung hãn tiến về phía lều nhưng cuối cùng lại là không, chẳng hề có tiếng động nào vang lên cả. Tuy mới có bảy giờ tối nhưng cả hai vì quá gian lao, vất vả cả ngày cho nên mới vừa nằm xuống là đã vội nhắm khít hai mắt lại ngủ say như chết, không còn biết trời trăng chi cả ; khoảng 3 tiếng đồng hồ sau, chị thức dậy trước vì cứ ngỡ trời đã sáng nhưng chị nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy mới có mười giờ và ngay lúc ấy, thằng Đại cũng cựa mình thức giấc. Bỗng dưng bên ngoài vẳng vào tiếng sột soạt và vách lều rung lên từng đợt như có con gì đó cọ mình vào liên tục, cứ ngỡ là gấu đến quấy phá cho nên sợ quá, chị quay qua ôm chặt cứng lấy người thằng nhóc mới có mười ba tuổi đang học lớp Tám còn nó do hốt hoảng không kém gì chị thành thử nó cũng vòng tay ôm chặt lấy tấm thân mềm mại của chị. Hồi lâu sau, vách lều trở lại như cũ nghĩa là không rung lên nữa và tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có biến cố nào xảy ra cả nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra giữa một người con gái mười tám tuổi và một thằng thiếu niên nhỏ hơn năm tuổi ; lúc này, thực sự là thằng em trai của chị Nam không thề nào tránh khỏi cảm giác ham muốn, kích thích, khao khát đến cùng cực khi mùi thơm của xà bông Dove, mùi da thịt thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc chị, từ thân thể chị. Chỉ trong tích tắc, không thể nào tự chủ được, nó đã nhẹ nhàng bất giác cúi xuống vùi mặt hôn vào mái tóc ngắn cũn cỡn mềm mại, mịn màng của chị và trong tình huống ấy, do cảm thấy quá đỗi bất ngờ cho nên chị chẳng biết phải ứng xử như thế nào cả, chỉ cuống cuồng hoảng loạn lên khẽ nghiêng đầu qua lại để né tránh thằng nhóc dám cả gan xâm phạm chị nhưng chẳng được bao lâu, bất ngờ như lúc nãy chị lại bắt đầu yên lặng, run rẫy đón nhận lấy từng nụ hôn âu yếm do nó trao tặng cho chị ngay trong cái đêm thanh vắng trừ tịch tại khu rừng tre ở Bình Châu này. Nó vừa hổn hển thở vừa nhè nhẹ hôn lên khắp mái tóc, lên trán, lên mắt, lên mũi cùng hai gó má xương xương nhô cao hai bên lưỡng quyền của chị tiếp đến, tuy vẫn còn tỏ vẻ ngần ngại nhưng nó lại không hề chần chờ cúi xuống dùng hai vành môi mình bắt đầu tấn công, chiếm lĩnh hai bờ môi chị mỏng manh, mềm mại và thắm đỏ chẳng khác gì một đóa hoa hồng – minh chứng của hai thử thách mà nó với chị đã cùng nhau vượt qua một cách quyết liệt, kiên cường.

Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, sau vài cái lắc đầu tỏ vẻ không muốn nhưng rồi thì chính hai bờ môi chị lại từ từ hé mở để tiếp đón nụ hôn đầu đời với nỗi niềm say sưa, ngây ngất, cuồng loạn, đắm đuối ; vậy là không còn gì có thể chối cãi được nữa, tỉnh yêu đã thực sự từ một nơi xa thẳm nào đó dần dần đi đến với hai chị em cùng đội hành trình Lữ khách 24 giờ sao mà quá đỗi vô tình, bất ngờ đến nỗi không ai có thề lường trước cho được. Nói cho đúng ra, ở khu rừng này tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có con gấu nào cả, sở dĩ ban tổ chức cảnh báo như vậy cốt chỉ là để hù dọa, cảnh báo cho đội thi đấu thêm phần nào sự hồi hộp, kịch tính của trò chơi mà thôi ; nếu đội nào quá sợ, quá tin sẽ đương nhiên bỏ cuộc và lẽ đương nhiên họ sẽ dễ dàng sàng lọc được những đội nào gan dạ, táo bạo dám ngang nhiên ngủ lại trong rừng với gấu mà chiến thắng vượt qua thử thách. Lúc hai chị em vừa mới khởi sự yêu đương, ân ái và làm tình với nhau thì chính xác rằng trong số 50 đội dự thi đến giờ phút này đây chỉ còn vỏn vẹn lại bốn đội ( một đội ở Châu Đức, hai đội ở Tân Thành và một đội ở Bình Châu là đội của hai nhân vật chính) còn lại tất cả đều tự ý bỏ cuộc ngay từ lúc trưa hoặc giữa buổi chiều ; đến sáng ngày mai, nếu đội nào về tới đích là điểm xuất phát đầu tiên sẽ thắng cuộc giành giải I với số tiền thưởng là 5.000.000đ. Hy vọng là số tiền trên sẽ là phần thưởng ưu ái dành cho chị Tịnh và thằng Đại nhưng đấy là chuyện tương lai chứ còn hiện tại thì cả hai lại đang trao tặng, hiến dâng cho nhau hết tất cả tâm tình cũng như thân xác trinh nguyên hãy còn thơ dại của nhau ; lẽ đương nhiên, trước khi tham gia trò chơi, thằng em chị Nam cũng không thể nào tưởng tượng ra được rằng nó sẽ được tận hưởng hạnh phúc của cuộc tình thứ mười chín cùng với một người con gái trẻ đẹp mà đối với nó thật hoàn toàn xa lạ, không hề quen biết từ trước đến giờ. Quả thật tình yêu vụt đến với nó và chị sao mà thoáng chốc chẳng khác gì một áng mây bay lơ lững ngang trời, một cánh chim chấp chới về một miền đất xa thẳm hay một cơn gió thoảng qua không gian mát rượi, một cánh hoa lìa cành rơi xuống…? Hai đứa rõ ràng là chưa hề gặp gỡ nhau dù chỉ là một lần duy nhất, một đứa quê Phước Hải lên Bà Rịa sinh sống từ tám năm qua còn người kia trưởng thành ở Long Điền tuy không xa mấy nhưng vẫn có thể nói rằng nghìn trùng xa cách lúc tám giờ sáng nay đã kết lại thành chung một đội dự thi và giờ phút này lại gắn bó với nhau ra một cặp tình nhân thắm thiết yêu nhau còn hơn cả lứa đôi đồng tình đồng cảm xa cách nhau đã lâu nay mới có cơ hội tiếp xúc, hàn huyên 'tâm sự loài chim biển'. Có lẽ là duyên tiền định giữa hai đứa vốn dĩ đã được vợ chồng Nguyệt lão xe duyên kết tóc ngay từ kiếp trước chăng cho nên trong cuộc đời nhân gian này phải diễn ra cuộc tình giữa chúng ắt hẳn là điều tất yếu xảy ra? Sở dĩ chị bạn đồng hành của nhân vật chính dễ dàng, nhanh chóng ngã người vào vòng tay nó không phải do chị là hạng gái lăng loàn trắc nết mà từ lúc trưa cho đến giờ, sau những đụng chạm xác thịt ngẫu nhiên bình thường đến những cử chỉ quan tâm, chăm sóc chị tử tế của nó vô tình đã đề lại trong cõi lòng chị những tình cảm trân trọng cùng vô vàn cảm xúc bâng khuâng, xốn xang, bồi hồi vô cùng chính vì vậy cho nên việc chị đồng ý chấp nhận trở thành người tình của nó thiết nghĩ cũng chẳng phải là chuyện tát nước biển Đông hay mò kim đáy bể và trước sau gì cũng không có vấn đề gì cần thiết đưa ra để bàn bạc, tranh luận. Ở thành phố Sài gòn lúc này, sau khi học bài và chuẩn bị tài liệu cho ngày mai, chị Nam đã chìm dần vào giấc ngủ say sưa mê mệt cho nên dẫu có phép màu thần thông đi nữa thì chị cũng không bao biết được, thấy được cảnh tượng thằng Đại-em trai cũng là người tình đầu tiên của chị đang yêu đương, ân ái, làm tình cuồng loạn, đắm đuối, ngất ngây cùng với chị Tịnh –cô học trò Bí thư Chi đoàn lớp 12A chuyên Toán trường THPT Lê Quý Đôn, thành phố Vũng Tàu tại một khu rừng tre vắng lặng, tĩnh mịch nơi vùng Bình Châu xa xôi, hẻo lánh. Không sai chút nào cả, chị chính là người tình đứng hàng thứ mười bốn của nó sau chị Nguyệt (truyện Dáng ngọc vóc ngà) và hiện tại, với nỗi niềm phấn khích rạo rực đến cùng cực, liên tưởng tới việc nó sắp sửa được thưởng thức, tận hưởng tấm thân trinh nguyên yêu kiều, diễm lệ của chị mà máu trong người nó cứ mãi miết sôi lên sùng sục chẳng khác gì ở trong lò tắm hơi. Hiện tại, từ dưới xương cùng nó liên tục phát ra những dòng điện sinh lý mà cường độ có thể lên đến những hàng chục ngàn kA dồn dập rần rật chạy dọc theo cột sống lên đến trung ương thần kinh rồi từ đây lại dần dần lan tỏa ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi nó ; cảm giác ấy từ nãy đến giờ rất lâu đã khiến cho dương vật nó chưa gì đã cương ngỗng lên mặc dù nó vẫn còn mặc quần đùi trên người không ngớt liên tục cọ sát vào một bên đùi phải của chị làm cho chị vô cùng ngượng ngùng, e thẹn nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào để mà khắc phục. Cũng như chị Hoàng Oanh, chị Hồng, chị Hạnh hay chị Phương, cô Huệ, cô Loan thì đối với nó, chị này chẳng qua là một người xa lạ không hề có họ hàng thân thuộc gì với nó cả thành thử ra nó không hề ngần ngại, e dè như là những lần làm tình với chị Thảo, chị Dung hay cô Nhị, chị Nguyệt…mà trái lại nó tỏ ra rất tự nhiên, bản lĩnh ngay từ những giây phút đầu tiên mới bắt đầu khởi sự nhưng cũng không phải vì thế nó lại đâm ra hùng hục chiếm đoạt một cách thô bạo, ích kỷ thiếu tôn trọng, nhã nhặn, tế nhị. Đấy chính là ưu điểm nổi trội nhất của nó mà giống như những người tình trước, ở thời khắc mới vừa kết nối tình yêu, chị Tịnh không những không cảm thấy bản thân mình bị xâm phạm, chà đạp mà là chị đang được yêu một cách trọn vẹn, chân tình một cách thật là đúng nghĩa và lẽ đương nhiên, chị tỏ ra rất yêu thương đồng thời âu yếm chìu chuộng, đáp ứng hết tất cả mọi đòi hỏi, khao khát, ham muốn nhục dục của nó. Đêm trừ tịch thanh vắng, lặng lẽ nơi khu rừng tre Bình Châu thật là thú vị, tuyệt vời xiết bao với vô vàn nỗi niềm sung sướng, hạnh phúc khi được yêu nhau, được ân ái với nhau giữa hai người con gái và con trai tuy rắng cách biệt những năm tuổi nhưng lại hoàn toàn đồng tâm đồng ý trong việc trao tặng, hiến dâng cho nhau tình yêu thơ dại, sắc son lẫn thân xác sinh lý của bản thân. Có thể kết luận rằng trong đêm tình này, thật khó mà hai chị em ngừng lại cuộc tinh nồng nàn, say đắm này mà trong tiềm thức, chúng đều luôn luôn tâm niệm rằng dù cho có sống chết cỡ nào đi chăng nữa thì chúng cũng phài đi đến hết nơi tận cùng của tình yêu mới mẻ, thủy chung keo sơn gắn bó ; bầu không gian xung quanh căn lều tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có một bóng người nào lai vãng qua lại, đấy chính là điều kiện, cơ hội ngàn năm một thuở tốt nhất để cho chúng được yêu nhau, trao tình gừi ái một cách thuận lợi, dễ dàng mà không sợ bất kỳ một tác nhân nào đến quấy phá. Sự thực, tiếng sột soạt khi nãy rồi vách lều rung lên đó chẳng qua chỉ là một chú dê rừng kiếm ăn ban đêm tình cờ đi ngang qua rồi cọ đầu vào lều cho đỡ ngứa mà thôi chứ chẳng phải là một con gấu nào đâu nhưng cũng phải cảm ơn chú rất nhiều vì do chú mà đã xui khiến, đẩy đưa chị Tịnh và thằng Đại lao vào vòng lốc xoáy của cuộc tình một cách đầy bất ngờ từ nãy cho đến giờ phút này đây. Hai chị em không ngớt mãi miết lăn qua rồi lộn trở lại, lúc thì chị đè lên người nó, khi thì nó nằm lên trên thân thể chị khiến cho tấm bạt trãi dưới lưng chúng thay cho chiếu càng lúc càng nhăn nhúm, dúm dó trông thật thảm hại vô cùng và đêm nay bỗng chốc căn lều chúng ở hóa thành căn lều hạnh phúc đúng y như ý nghĩa của mật thư ở thử thách I đó là 'Wedding Roses'(đám cưới hoa hồng) ; lúc này, cả hai đều không hề biết rằng dấu hiệu minh chứng cho thử thách cuối cùng đó là bốn bông hoa hồng được giấu nơi cành tre đang lủng lẳng trên đầu chủng nhưng giờ đây, rõ ràng chúng cũng chẳng hề có tâm trí nào để mà đi tìm kiếm cái dấu hiệu minh chứng ấy nữa bởi vì chúng đang tập trung hết toàn bộ đầu óc không ngừng mang hết sinh lực của minh ra để mà yêu nhau, ân ái và làm tình cùng nhau cho thỏa mãn tất cả mọi nỗi niềm ham muốn, khát khao, đòi hỏi được giải quyết nhục dục sinh lý, một bản năng bình thường vốn có của con người.

Thực tình mà nói, mới đây thôi, nhân vật chính của chúng ta cũng vừa trãi qua một đêm tình nồng cháy, cuồng loạn cùng chị Nguyệt-chị họ bạn dì ruột của nó ấy vậy mà tối nay, trong cuộc hành trình đầy gian lao vất vả lại tiếp tục có một người con gái xinh đẹp, dễ thương khác ngã trọn vào vòng tay đa tình của nó một cách chóng vánh, mau lẹ không thể nào lường trước cho được và hiện tại thìa hai bàn tay nó bắt đầu cử động mày mò tìm kiếm, sờ soạng tháo cởi từng hột nút ốc nơi chiếc áo đồ bộ vải bông màu tím hoa cà của chị. Chẳng mấy chốc, hột nút thứ nhất nơi cổ chị Tịnh đã nhanh chóng bung ra và tuy không phải là phản đối nhưng chị có vẻ hơi cựa quậy thân người một lát rồi chị lại yên lặng để cho thằng Đại tiếp tục cởi hột nút thứ hai nơi ngực chị đến hột nút thứ ba dưới nữa, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút thứ năm ; dưới ánh sáng lung linh, huyền ảo của đống củi nghi ngút cháy từ nãy đến giờ, khi đã mở rộng hai vạt thân áo trước của chị, cặp mắt nó không khỏi sáng rực lên háo hức trước lớp da thịt nơi hai gò ngực chị tuy vẫn còn được giấu giếm nữa kín nữa hở bên trong chiếc áo ngực nhưng quả thật đã phơi bày như gần hết vẻ nõn nà, trắng ngần còn hơn cả trứng lột. Bằng thao tác khá thành thạo, tinh vi và điêu luyện, hai bàn tay nó lần lên cởi tuột hai vai áo chị từ từ xuống khỏi hai cánh tay chị, hết cánh tay bên phải sang cánh tay bên trái rồi chẳng mấy chốc, nó đã cẩn thận gọn gàng cầm chiếc áo của chị nó vừa mới cởi ra xong để qua một bên ngay trên tấm bạt ; đương nhiên là mục tiêu tiếp theo của nó không thể nào khác đi được đó chính là chiếc nịt vú bằng thun voan trắng muốt mới tinh của chị và chỉ với một thao tác luồn tay xuống dưới lưng chị mày mò giây lát là nó đã cởi được hai cái móc nhôm nhỏ cài vào hai lổ khoen kết nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực chị đang mặc. Sau một tiếng phựt khe khẽ vẳng lên, chiếc nịt vú ấy nhanh chóng mất đi độ bó sát vào da thịt chị từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống rồi cùng chung số phận nằm chung một chổ với chiếc áo đồ bộ vải bông màu tím hoa cà đang lẻ loi trên tấm bạt. Bất chợt, chị ngước cổ lên nấc thở một tiếng rên rĩ đầy xúc cảm nghẹn ngào ngay đúng vào lúc nó cúi xuống vùi mặt úp vào giữa hai gò ngực căng đầy, mềm mại của chị ; liền sau đó, không chần chờ chi cho lâu lắc mất thời gian, miệng nó chưa gì đã nhanh nhảu ngậm nút lấy đầu núm vú chị ở bên phải đồng thời đối với bầu vú trái chị còn lại thì nó đương nhiên không bao giờ quên lần bàn tay phải lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách vô cùng phấn khích. Vốn dĩ đã từng trãi qua mười tám cuộc tình với mười ba người đàn bà con gái mà đầu tiên là chị Nam và mới gần đây là chị Nguyệt, nếu kết luận rằng nó không thuộc lòng kịch bản thao tác thì mới quả đúng là chuyện lạ và có lẽ trên thế gian này, chẳng hề có một thằng nhóc nào mới có mười ba tuổi đầu hỉ mũi chưa sạch, mặt còn bấm ra sữa mà lại mang số kiếp đào hoa như nó vậy? Phải công nhận rằng liên tiếp hết người phụ nữ này lại đến người con gái khác đồng ý chấp nhận trao thân gừi xác cho nó tận hưởng, thưởng thức, tự do xâm phạm và chiếm đoạt. Chắc chắn trong ban tổ chức hành trình Lữ khách 24 giờ tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có ai hay biết, tường tận một chút xíu gì về chuyện tày trời động đất xảy ra giữa hai thành viên đội tuyển dự thi Wedding Roses trong căn lều cô độc trong khu rừng tre ở Bình Châu xa xôi, hiểm trở chi cả ; chính vì thế mà cuộc tình nồng nàn thắm thiết hai chị em dâng tặng cho nhau cứ càng lúc càng chìm dần vào màn đêm bí ẩn mịt mù khói sương cuối cùng rồi cũng chỉ có hai đứa tự biết, tự xử với nhau mà thôi chứ chẳng người nào vào đây cả mà làm chứng nhân hay phá hoại. Lúc này đây, để đáp ứng lại thằng Đại, hai bàn tay chị Tịnh đang mãi miết không ngớt lần lên âu yếm vuốt ve từng lọn tóc hãy còn vương mùi nắng khét trên đầu nó với cử chỉ thật là thân thiết, yêu thương vô bờ bất bến đúng y như rằng theo số kiếp đào hoa của nó, từ trước đến giờ nếu đếm trên đầu ngón tay thì đã có mười bốn người phụ nữ mà đầu tiên là chị Nam-chị Hai trong gia đình và hiện tại là chị học trò lớp 12A chuyên Toán trường THPT Lê Quý Đôn tận lòng tất dạ trao thân gửi phận cho nó. Thực sự là tương lai sau này, khi trưởng thành thì chẳng biết vợ con nó sẽ như thế nào, ai là người chính thức '­nâng khăn sửa túi' cho nó nhưng giờ đây chỉ biết là mới có học lớp Tám mà thôi nhưng lịch sử tình trường của nó đã có quá nhiều nhân tình trong đó ruột thịt có, họ hàng có, quen biết có, xa lạ có…Sau khi 'chán cơm chê cháo' nơi bầu vú phải của chị rồi, nó lại tiếp tục thao tác đổi bên nghĩa là miệng nó lần qua ngậm nút lấy đầu núm vú trái chị còn bàn tay trái nó cũng không quên đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách tràn đầy phấn khích cùng cực nơi bầu vú phải người con gái lớn hơn nó những năm tuổi chỉ mới vừa quen biết từ lúc 8 giờ sáng cho đến giờ, chẳng lâu la gì mấy. Nói rõ hơn về chị Tịnh, từ lúc nhò đến khi lớn lên, do trong nhà chỉ có hai chị em vả lại cuộc sống gia đình không đến đỗi nào phải túng thiếu cho nên thời gian của chị chỉ là để học mà thôi ; từ năm lớp Một tới năm lớp Chín, chín năm liền chị đều liên tiếp đạt danh hiệu học sinh xuất sắc, là học sinh giỏi môn Toán giải I cấp Tỉnh vì vậy chị được tuyền thẳng vào lớp Toán trường chuyên Lê Quý Đôn. Quả thật là chị chưa hề quen biết với một người bạn trai nào cả (bạn bè bình thường lẽ đương nhiên là có) chứ đừng nói chi đến chuyện bồ bịch hẹn hò, yêu đương nhăng nhít như những bạn gái cùng tuổi khác ; đêm nay là lần đầu tiên trong cuộc đời bỗng dưng chị lại tự nguyện xé rào vượt qua ranh giới vốn có hàng ngày mà làm chuyện 'kinh thiên động địa' với một thằng con nít hãy còn ngang bằng tuổi em trai chị thì phải nói rằng chị gan cùng mình và ngộ nhỡ có ai hay biết được chuyện này, chắc chắn chị chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn họ cho thằng đường ngay lối được như trước kia! Nếu nói rằng do trước giờ chưa từng trãi qua chuyện bồ bịch trai gái nên chị chẳng biết gì đến chuyện nam ân nữ ái thì quả là một sai lầm lớn đáng kể, bởi vì với kiến thức của một cô gái trình độ lớp 12/12 vả lại là một học sinh giỏi thì dẫu ít hay nhiều, chị cũng gọi là hiểu biết chút đỉnh khi yêu đương, làm tình với thằng em chị Nam có điều là chị chưa có nhiều kinh nghiệm mà thôi…Chị nhủ thầm rằng một lần duy nhất này trong đêm nay, có thể chưa chắc gì sẽ mang lại cho chị hậu quả lớn lao nào cả, vả lại bởi vì duyên kiếp giữa chị và thằng nhóc người tình vốn dĩ đã an bày do định luật của tạo hóa do vậy chị đành phải chấp nhận mà thôi, không thể nào từ nan ; hơn nữa, dẫu sao thì thằng nhóc này đối với chị cũng thật là dễ thương, từ lúc mới gặp nhau nó luôn tỏ thái độ ân cần quan tâm chăm sóc bảo vệ an toàn cho chị còn lúc này có thể nói là hơn hẳn cả người lớn, những thao tác yêu đương của nó thật nhẹ nhàng, từ tốn, tế nhị chứ chẳng phải là xâm phạm hay chiếm đoạt chi cả thì làm sao chị còn nghĩ ngợi gì đến chuyện khước từ nó, phản ứng lại nó cho được. Lúc bấy giờ, hai bàn tay thằng Đại đang nhẹ nhàng lần xuống dưới nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ vải bông màu tím hoa cà của chị Tịnh để cởi tuột hai ống quần chị xuống khỏi cặp đùi đầy đặn, hai bờ mông múp míp mềm mại sau đó qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân chị trắng ngần, nuột nà hết bàn chân phải đến bàn chân trái rồi bàn tay phải nó cẩn thận cầm chiếc quần chị để lên trên áo đồ bộ, áo lót của chị…Hồi chiều, sau khi tắm suối xong, nó chỉ mặc vỏn vẹn trên người chiếc quần đùi màu xám cùng chiếc áo mayô màu trắng và hiện tại, không chần chờ ngần ngại chi cả, nó đã nhỏm người dậy luồn cởi áo lên vai rồi cổ sau đó kéo hẳn ra bên ngoài ; ở tư thế và phong thái như thế này, ắt hẳn là khi không còn cảm thấy vướng víu nữa, cu cậu nhà ta sẽ cảm thấy sung sức hơn nữa cho mà xem nhất là giai đoạn sắp sửa đí tới tận ngõ cuối cùng của cuộc tình. Chắc có lẽ cũng đã huểu được thằng nhóc sẳp sửa làm gì mình rồi vả lại như đã nói ở trên, vốn dĩ đã đồng tình chấp nhận rồi cho nên chị chỉ biết run rẫy, quằn quại trong nỗi niềm chờ đợi mà thôi chứ chẳng thể nào đi ngược trở lại hoàn cảnh được nữa ; chiếc quần lót bằng vải thun voan trắng muốt của chị theo đà kéo cởi của hai bàn tay nó dần dần rồi cũng thoát hẳn ra ngoài thân thể chị một cách sẵn sàng, tự nguyện. Thằng em chị Nam lại ngồi dậy thêm lần thứ hai, lần này nó dùng hai bàn tay tháo khuy nút quần đùi rồi cởi hai ống chiếc quần đùi lần lượt xuống khỏi đùi, hai đầu gối, cặp giò cuối cùng là hai bàn chân ; chẳng mấy chốc, hiện trạng thân thể hai chị em tất tần tật đều trở nên trần truồng như nhộng từ trên xuống dưới chẳng khác gì hai người tiền sử thuở mới tạo trời lập đất. Lúc này, sau khi đã được giải phóng, dương vật nó càng giựt giựt liên hồi, càng to lên, càng dài ra và càng cứng ngắt tựa chừng một đoạn sắt nung đò mới lấy từ trong lò rèn rực lửa ra vậy cứ mãi miết không ngớt cà cạ vào bên đùi trái chị khiến chị không khói tự tránh được cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ vô cùng. Nắm bắt được tâm lý của chị Tịnh, thằng Đại chưa quan hệ với chị vội mà nó âu yếm vòng tay ôm lấy chị rồi nhẹ nhàng cúi xuống âu yếm đặt một nụ hôn thật nồng nàn, thắm thiết lên hai bờ môi mỏng manh thắm đỏ của chị và trong lúc này, bàn tay phải nó nhanh chóng lần xuống kích thích chị bằng cách mày mò, sờ soạng vào chổ kín đáo nhất trên cơ thể chị làm cho dịch nhờn sinh lý nhơn nhớt của chị liên tục không ngừng tiếr ra từ đây làm cho mấy ngón tay nó rin rít khó chịu làm sao ấy? Với thao tác khá là thành thạo, tài tình, tinh vi và khéo léo, chẳng khác gì con kỷ đả leo lên cành cây khô giữa sa mạc cát mênh mông dưới cái nắng chói chang của ông mặt trời để liếm láp vài giọt nước đọng lại trên cành lá, nó trườn người tới nằm lên trên thân thể chị đồng thời cùng lúc hai chân chị bắt đầu khẽ rộng mở ra để cho nó dễ dàng đặt người vào giữa trọng tâm cơ thể chị. Chỉ sau vài giây phút, đầu dương vật nó đã chui lọt đúng ngay giữa lổ âm đạo chị, nó nhích dần từng cm một nhè nhẹ đẩy phần còn lại đi vào cơ thể chị qua cửa mình hãy còn khít rit hai bên bờ môi lớn lẫn môi bé đến đỗi chị phải nhăn cả mặt, nước mắt trào ra vì nỗi niềm đau đớn lẫn lộn xót xa cứ mãi miết như cơn sóng thần hung hãn dâng trào lên từ dưới phần hạ thể chị đưa ngược lên trung ương thần kinh rồi từ đây lại dần dần lan tỏa đi ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi. Chẳng mấy chốc sau, hai hòn dái nó tuy hơi xệ dài xuống nhưng thật là hủng dũng, hiên ngang gác lên cặp đùi chị cũng như hai bên cửa mình chị và trong một thời khắc ngắn ngủi, cái màng trinh mỏng manh của chị nằm sâu nơi tận tử cung chị đã nhanh chóng bị đầu dương vật nó đâm thủng rách làm xuất hiện từng giọt, từng giọt máu trinh hồng hồng bắt đầu tiết ra lẫn trong dịch nhầy từ từ thấm vào lớp bạt ngay phía dưới mông chị. Đấy không gì khác hơn mà chính xác là trinh nguyên con gái đáng giá nghìn vàng của chị trong đêm tình son sắc, thủy chung này đã trọn vẹn hiến dâng, trao tặng tất cả cho người tình nhỏ hơn chị những năm tuổi, một minh chứng cụ thể, hùng hồn nhất biểu hiện cho tình yêu chị dành để cho nó chẵng khác gì dấu hiệu minh chứng của thử thách Lữ khách 24 giờ 'Wedding Roses' (đám cưới hoa hồng). Rõ ràng từ lúc 8 giờ sáng nay cho đến giờ, thởi gian gặp gỡ tiếp xúc giữa chị Tịnh và thằng Đại chẳng phải là nhiều ấy vậy mà giờ phút này đây, hai chị em không những yêu đương, ân ái, làm tình một cách nồng nàn, thắm thiết mà chúng còn quan hệ giao hợp với nhau quá đỗi tự nhiên, dạn dĩ và tình tứ chẳng khác gì một cặp 'già nhân ngãi non vợ chồng' trên thế gian này vậy! Tuy rằng vẫn còn là con gái vả lại mới bước vào lần quan hệ giao họp đầu tiên nhưng càng lúc thì thành cơ âm đạo chị càng co giãn tối đa và vả lại dịch nhờn sinh lý của chị tiết ra mỗi lúc một nhiều cho nên cửa mình chị không ngớt rộng mở ra rồi lại thít chặt lấy dương vật quá khổ của thằng bạn đồng hành cùng một đội dự thi với chị. Hai bàn tay chị lúc này không còn âu yếm, nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc trên đầu nó nữa mà tự lúc nào đã chuyển xuống dùng những ngón tay có móng khá nhọn không ngớt cào cào trên lớp da lưng hãy còn non nớt của nó, do vậy mà những đường xước rướm máu hồng đỏ cứ liên tục xuất hiện nơi lưng nó nhưng có điểu lạ là nó lại hoàn toàn tuyệt nhiên không hề cảm thấy đau đớn chi cả mà trái lại, nó càng rừng rực phấn khích hơn trước trong việc vận dụng sức lực của bản thân ra để mà hoàn thành công việc truyền tinh truyền giống từ cơ thể nó sang cơ thể chị. Có lẽ sau này, ở trò chơi Lữ khách 24 giở tiếp theo, ban tổ chức phải đưa ra quy định là thành phần đội dự thi phải là cùng giới với nhau nghĩa là nam cặp với nam, nữ cặp với nữ ; thế thì mới không bao giờ mà xảy ra chuyện yêu đương, ân ái đầy éo le, ngẫu nhiên như là đội 'Wedding Roses' này hiện giờ đang có sự cố giữa đêm khuya vắng vẻ và dẫu sao thì cũng bảo toàn được uy tín cũng như thanh danh của trò chơi? Nói như vậy cũng chẳng phải là trách cứ gì chị Tịnh và thằng Đại đâu, bởi vỉ như chúng ta vốn đã biết thì hai chị em có yêu đương, ân ái, làm tình rồi quan hệ giao hợp nam trên nữ dưới với nhau bởi vì tình cảm trân trọng, thơ dại mà chúng dành cho nhau sau hai lần cùng nhau vượt qua hai thử thách đầy gian lao, vất vả là thứ tình cảm thiêng liêng, quý báu nhất trong cuộc đời chúng thì dẫu cho có như thế nảo đi chăng nữa, dẫu cho sông có dời và núi có chuyển thì trước sau gi chúng cũng phải yêu nhau một cách tròn vẹn mà thôi như là chân lý đã xác định từ muôn kiếp trước rồi? Ở bên trong âm đạo chị, dương vật thằng em chị Nam càng lúc càng dài ra, càng to lên cũng như càng cứng lên một cách quá đỗi không thể nào tưởng tượng ra cho được và chị tuy thân thể nhỏ nhắn hơi gầy nhưng trái lại, thật không ngờ rằng chị lại khỏe khoắn đến mức độ này để mà liên tục đáp ứng, chìu chuộng hết tất cả những ham muốn, đòi hỏi, khát khao của nó ; có thể nói rằng sinh lực chị tương đương ngang bằng với chị Nam, chị Dung, chị Thảo, chị Hồng, chị Hạnh hay cô Huệ, cô Loan…

Nhắc đến cô Loan, hiện giờ thì cô này cũng đã tìm được một chổ dạy tại trường THCS Hòa Hội thuộc huyện Xuyên Mộc cách Bình Châu không xa mấy, sau khi củng thằng học trò ở lớp cô thực tập trãi qua những hai cạm bẫy cuộc đời (bị cướp xe rồi bị ông trưởng Công an xã hiếp dâm), hai cô trò đã có với nhau một đêm dài say sưa, ngây ngất tình tứ yêu nhau, ân ái, làm tình và quan hệ giao hợp tưởng chừng như suốt cả cuộc đời sau này hai người không thể nào mà quên nhau được nữa…nhưng đêm nay, làm sao mà người tình nhỏ của cô có thế nào nhớ đến cô khi mà trong vòng tay nó đang có một người con gái trẻ đẹp, dể thương, yêu kiều và diễm lệ trao tặng, hiến dâng tất cả tâm hồn lẫn thể xác cho nó thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt. Giờ đây, chị Tịnh thực sự không còn là con gái nữa mà chính thức chị đã trở thành một người đàn bà, nếu như sau này bố mẹ chị ngộ nhỡ mà biết được chuyện tày trời động đất này của chị chắc chắn họ sẽ không bao giờ dung thứ cho lỗi lầm đáng tiếc nhớ đời này của chị cho được bởi vì trong chuyến hành trình Lữ khách 24 giở này, chị đã hoàn toàn tự nguyện trao thân gửi xác cho thằng Đại- một thằng học trò lớp Tám nhỏ hơn chị năm tuổi là thành viên cùng đội tuyển dự thi 'Wedding Roses' với chị…Thôi thì lỗi lầm này cứ để cho nó tự trôi vào quá khứ mà mai một đi, vì chỉ cần một tuần, một tháng hay hai, ba tháng gì đó khi mà chị đã quay trở về trường THPT Lê Quý Đôn, thành phố Vũng Tàu còn nó thì retour lại trường THCS Kim Đồng, thành phố Bà Rịa thì thời gian sẽ nhanh chóng xóa nhòa đi tất cả kể cả mối tình nên thơ tuyệt đẹp của hai chị em đêm nay nơi khu rừng tre Bình Châu hoang vu, vắng lặng này ; khi ấy, dẫu cho chúng có nhớ đến nhau đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có được cơ hội để mà gần gũi, hàn huyên 'tâm sự loài chim biển' như hiện tại nữa thôi thì trọn đêm tình này, có bao nhiêu ân tình luyến ái chúng cứ trao tặng, dâng hiến cho nhau hết vậy để sau này khỏi phải nuối tiếc, ân hận sao mà muộn màng, trễ nãi? Đêm rừng quả thật vắng lặng, tĩnh mịch, lâu lâu có tiếng một con dê núi lạc loài nào đó cất lên be be nghe oai oán, não nùng làm sao ấy ; bên trong căn lều nhỏ bé, kín đáo hai chị em không ngừng vừa hổn hển thở dốc vừa ngây ngất, say sưa trong cuộc giao phối cùng nhau, thằng em chị Nam cứ thế mãi miết nhịp nhàng nhấc mông lên rồi hạ xuống liên tục đưa đẩy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong cửa mình chị bạn đồng hành với nó đến đỗi lút cả cán. Lúc này đây, có thể kết luận rằng hai chị em hoàn toàn tuyệt nhiên không còn gì để mà che đậy, giấu giếm nữa bởi vì tất cả 100% những gì trên thân thể chị vốn đã thuộc quyền sở hữu chủ của thằng lớp phó học tập lớp 83 do cô Nguyễn Thị Hồng Huệ dạy môn Ngữ văn chủ nhiệm và rồi cũng giống như những cuộc tình khác trên chốn dương trần này, sau gần mười bảy mười tám phút trôi qua, cuộc tình giữa hai thành viên đội tuyển 'Wedding Roses' cuối cùng cũng dần dần đi đến hồi kết thúc. Vầng lưng gầy guộc của nhân vật chính chúng ta lúc này không thể nào mà đếm hết được chính xác số vết xước rươm rướm máu do những ngón tay có móng nhọn nơi hai bàn tay người con gái quê ở Long Điền in hằn dấu vết thân thiết lên da thịt nó chẳng khác gì một điệp khúc tình ca luôn luôn nhắc nhở nó sau này phải mãi mãi đừng bao giờ quên đi hình bóng chị. Trong phút giây thánh thoát, chị Tịnh và thằng Đại cả hai chị em đều như có cảm giác như vừa hụt chân rơi tõm xuống đáy một cái vực sâu thăm thẳm vô hình đấy chính là lúc chúng trân người lên, quíu hết cả hai bàn chân lại cùng nhau rơi vào giai đoạn khoái ngất của cuộc tình ; tuy vẫn ngập sâu bên trong âm đạo chị nhưng đầu dương vật nó lại giựt giựt liên hồi xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục tựa chừng nước vo gạo, rin rít nhơn nhớt như keo hồ tinh bột đấy chính là toàn bộ tinh lực của nó mà đêm nay nó đã không ngần ngại gì trút vào cơ thể chị để minh chứng cho tình yêu nó dành cho chị là mãnh liệt, dữ dội đến mức độ thủy chung bậc nhất. Do dịch tinh của cu cậu nhà ta rất dồi dào và dư thừa cho nên chẳng khác gì một cơn sóng thần hung hãn, từ bên trong cơ thể chị lượng tinh dịch nó hỏa lẫn với dịch nhờn sinh lý chị cứ không ngớt ứ trào ra thành thử ra nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai chị em đểu nhanh chóng bị ướt nhẹp ; khoảng một phút sau, nó mới tử từ nhẹ nhàng rút dương vật nó ra khỏi âm đạo chị và lúc này đây, vẻ hùng dũng hiên ngang của 'đồ chơi' nó vốn đã hoàn toàn mất đi thay thế vào đấy là một sự rũ rượi như người mắc tóc, mềm quặt tựa bún, thun nhỏ lại chẳng khác gì trái ớt khô. Sau cuộc tình, cả hai mệt mỏi tìm kiếm y phục mặc vào rồi rủ nhau ra bờ suối khoát nước rửa mặt mũi, tay chân cho mát mẻ ; xong xuôi lại trở vào nằm xuống cạnh nhau trên tấm bạt trãi dưới đất đón chờ một giấc ngủ say sưa đến với cả hai để mà dũ bỏ tất cả những bụi bậm dọc đường cũng như quên đi những gì luyến ái mặn nồng chúng hừa trao cho nhau trong suốt thời gian gần 3 tiếng đồng hồ….Khi tiếng gà rừng eo óc gáy, tuy đổng hồ đeo tay của chị Tịnh mới chỉ bốn giờ rưỡi nhưng chị đã cùng thằng Đại thức dậy, dọn dẹp lều bạt và lúc này, vô tình cả hai cũng đã tìm được dấu hiệu minh chứng của thứ thách cuối cùng đó là bốn đóa hoa hồng được cài nơi cành tre lủng lẳng ngay trên đầu chúng. Đường về của hai chị em thật là nhanh, mới có bảy giờ sáng thôi mà nơi bến xe Bình Châu, đội Lữ khâch 24 giờ về đầu tiên nhất giành giải thưởng 5.000.000đ đó chính là đội Wedding Roses dịch ra tiếng Việt : 'đám cưới hoa hồng'./.

Kết thúc lúc 20 giờ 36 phút ngày 26 tháng 10 năm 2013
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 19 … Xin mời đón xem tiếp Phần 20 )


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.