Chap 7:
Tôi và chị từ sau hôm ấy cứ như bạn thân, có gì cũng kể nhau nghe, hầu như ngày nào cũng nt trên fb hết. Tôi dường như nhận ra, một ngày không nói chuyện với chị, ngày ấy tự nhiên tôi dễ nổi nóng hơn bình thường, người bứt rứt khó chịu. Chúng tôi ít gặp mặt nhau đi chơi, bởi lẽ tôi học trên SG, chị học dưới BH, nên cơ hội gặp nhau hầu như chỉ có thứ tư.
– Hú! Tối thứ 7 này chị rảnh không?
– Làm gì vậy nhóc.
– Nhóc cái đầu chị á. Đi uống coffee
– Hứ, đi thì đi, cơ mà 8h chị mới dạy xong
– Cũng được, đi luôn
– ok
Thế là tôi có cái hẹn thứ 2 với chị ngoài clb.
Tối thứ 7, sau khi ăn cơm xong, tôi nhanh chóng tắm rửa, quẩy luôn chai x-men mới mua, thơm lừng, lăn cánh đầy đủ, đệch thơm mê ly. Ngồi lướt face chơi game đến 7h45, chuẩn bị súng đạn đầy đủ, ấy tiền nhé ) báo ba mẹ cái rồi leo lên con đờ rim. Chạy đến nơi hẹn gặp chị vì chị không biết quán cf tôi hẹn. Tới nơi đúng 8h mà chưa thấy chị, ngồi chờ, 10 phút, 15 phút, 20 phút, đến phút thứ 21 tôi mới lôi máy ra gọi chị, vì sơ mới 8h gọi chị lại phiền lúc chị dạy chưa xong.
– Xong chưa chị
– Xong rồi em, đợi chị xíu
– Ừa
Và tôi lại đợi thêm 10 phút. Bực bội trong người vì phải chờ lâu, tôi vô tình cáu gắt khi người bán vé số mời tôi mua. Bây giờ ngẫm lại cảm thấy mình thật ngu ngốc. Ừ ngu thật mà, bởi khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn kia, khuôn mặt dễ thương kia, thêm đôi mắt, đôi môi, mọi khó chịu bực bội như tự tan biến,
Sau đó, chúng tôi cùng đi tới quán cf. Quán cf tên Gác Nhỏ (nơi này tôi “từng” hay tới), phong cách quán cũng giống như các quán cf dành cho teen khác, chỉ có điều quán theo kiểu cổ điển và là nơi thường dành cho các ban nhạc acoustic vào cuối tuần. Ngoài ngày cuối tuần ra, thì bình thường quán rất yên tĩnh, đông khách nhưng vẫn rất yên tĩnh và tôi rất thích cái không khí này. Tôi rất hay vào quán, vì tôi suy nghĩ nhiều hơn so với mọi người cùng lứa, có lẽ vậy mà những người tiếp xúc với tôi lần đầu đều lầm tưởng tôi lớn hơn số tuổi hiện có của mình khoảng gần chục tuổi. Với tính cách như thế, thì tôi thường lặng lẽ chọn cho mình một góc trên tầng của quán, nơi có cửa sổ nhìn ra mặt đường, và nhâm nhi tách capuchino nóng hổi cùng với bao suy nghĩ. Và buổi hẹn lần thứ 2 với chị cũng không ngoại lệ, Tôi vẫn theo thói quen, gọi tách capuchino, ngồi ngay cái góc quen thuộc, nhìn ra ngoài đường và để cho dòng suy nghĩ trôi vào đầu. Tôi và chị im lặng, thật sự tôi bị cuốn vào dòng suy nghĩ kia và quên mất đang hẹn với chị, chị có lẽ vì ngại bởi đây chỉ mới lần thứ 2 chúng tôi hẹn gặp mặt nhau nên cũng im lặng. Tôi không biết đã bao lâu trôi qua, tôi cứ nhìn dòng xe duy chuyển mà trôi theo suy nghĩ miên man, nhâm nhi một ngụm tách cf, tôi giật mình nhận ra mục đích mình tới đây, định quay qua xin lỗi chị, thì chợt thấy chị cũng đang nhìn tôi. Chị cúi mặt nhìn chằm chằm vào điện thoại, tay thì cứ kéo bảng newsfeed của facebook một cách chóng mặt.
– Ơ…Em xin lỗi, tại mỗi lần tới đây em hay như vậy nên theo thói quen, chị đừng giận em nhé
– Ừm…
– Này, sao thế, giận em hả
– Hứ, thì sao, hẹn tui đi cf nói chuyện chơi mà ra đây cái vậy hả?
– Ai….ui da…Em xin lỗi…
Chị cấu tay tôi muốn rách da, kèm theo là cái liếc sắc lẻm. Tôi sợ kinh lên được, người gì mà dữ, cơ mà lúc nhìn cái liếc của chị, tự nhưng tôi lại thấy dễ thương làm sao ý. Thế là vì muốn nhìn thêm một lần nữa, tôi bắt đầu trêu chị.
– Hì em xin lỗi mà, đừng giận nhé, chị lùn (đúng ra tôi gọi chị là shorter, ai hiểu thì hiểu nhé, từ nay tôi dùng từ này)
– Cái gì, ngon nói lại coi
– Ơ thì đừng giận em nhé, shorter, he he
Và sau đó là tiếng la như bị chọc tiết của tôi vì ăn cấu thần chưởng của chị.
– Này này, con gái con nứa gì dữ như quỷ. Xớ, lộn xộn em vả cho cái bây giờ
– Hứ, ngon dám vả, nhóc con! (kèm theo là một cái liếc nhìn yêu không tả được)
“Bộp”
– Này thì không dám, hé hé (vả nhẹ nhẹ kiểu trêu thôi nhé mấy bác)
– AAAAAAAA, em dám!
– Ui da….đauuuuuu…
2 cánh tay của tôi ngày sau hôm đấy cứ như đi đánh nhau về, trầy tùm lum, tắm không dám tắm vì xót lắm.
– Đệch hôm qua trót làm em yêu có bầu hay sao mà tay nhìn như ghẻ vậy mày
– Bầu con khỉ, moẹ bố chọc mới tí mà được tặng quà lên hai cánh tay
– Haha ngu nè con
– cc
Hầu như 3 ngày kế tiếp, tôi luôn bị lũ bạn đại học trêu vì cái tội ngu chọc gái, hix. Tuần học đó với tôi vui lắm, cảm thấy bản thân hoà đồng hơn. Và đặc biệt, tôi quyết định để bản thân tin tưởng vào mọi thứ hơn một chút, dần dần học lại cách tin tưởng. Và đương nhiên, tôi lại háo hức đến thứ tư kế tiếp.
Chap 8:
Sau hôm đấy, tôi và chị thường xuyên có những cuộc hẹn hơn, tôi không biết chị có cảm tình với tôi hay không hay chỉ đơn giản là coi tôi như một thằng em, tâm sự với tôi những lúc buồn, hay đơn giản, anh chàng người Pakistan kia quá bận với công việc nên chị mới tìm tôi để nói chuyện chăng…
Có lẽ, mọi chuyện cứ bình yên như thế, cứ như thế, để tôi đừng cho tình cảm của mình không đi quá xa, để trong đầu một thằng nhóc cố gắng mạnh mẽ bề ngoài nhưng thực chất trong long không khác gì một đứa yếu đuối vẫn nghĩ rằng, tôi là em, và chị vẫn là chị. Nhưng không…
– Em coi sao kìa, con Th nó thích em kìa, nó với tên kia sắp chia tay rồi
Bà Hằng kêu tôi lại nói chuyện vào hôm thứ tư có clb trong lúc tôi đang ngồi tự kỉ đợi chị cùng về
– Em á…ơ…cơ mà sao lại thích em
– Thôi đi ông, thích lắm còn bày đặt
– Thôi đi, chị biết gì mà bảo em thích Th
– Ông ơi ông ngốc lắm, ai nhìn vào cũng biết chỉ có hai đứa ngu không biết, hay là biết mà tỏ vẻ đấy
– Dễ biết vậy cơ à (nói nhỏ)
– Nói gì đấy nghe đấy nhé, vậy là có mà giấu hahaha
-Em có nói gì đâu hì hì
– Đấy nhé chưa gì đỏ mặt, như con gái há há
– Đệch…
– Ha ha…
– Mà này sao hai người đó lại chia tay
– Chị cũng chả biết, hỏi nó coi, nó đang buồn đấy, cơ hội đấy
– Em không phải kiểu đấy
– Gớm
(Mà sướng vãi vẹo ra các bác ạ, hoa có chủ đã thành hoa dại, ngu gì mà không triển)
– Này sao nay có vẻ buồn vậy chị Th
– Chị có sao đâu
Chị cười, thật mỗi lần như thế tôi như rụng rời tay chân, đôi môi ấy…rất đẹp. Chị rất ít sử dụng mỹ phẩm, mà lúc đầu gặp chị tôi thấy có cục mụn to tổ bố nằm chễnh chệ trên đỉnh mũi, do đợt đó chị ăn nóng nhiều nên thế. Tôi cứ lấy chuyện đó ra chọc chị hoài nên hai cánh tay tôi không bao giờ hết sẹo, hix.
– Chi với ông kia có chuyện hả
– Ơ, sao em…
– Úi giời em là thần mà, chuyện gì chả biết
– Hay quá
– Kể em nghe đi
– Sao bảo gì cũng biết cơ mà, hỏi làm gì?
– Đi mà, hì
– Thì anh ấy muốn cưới chị, mà tôn giáo nữa em à, nếu cưới thì chị phải qua đấy, phải bỏ hết, mà những dự định của chị, chị không muốn
Chị khác thật đấy, cứ như trái ngược với tôi. Một con người luôn muốn cô gắng, một con người phó mặc cho dòng đời. Một con người luôn được mọi người yêu mến, một kẻ luôn muốn tách biệt với xã hội xung quanh (Có lẽ vì vậy nên chị hết yêu em, đúng không ^^)
– Nghe này, chị có thật sự yêu người đó không, em không có ý gì nhưng nếu yêu nhau, mà có những vạch ngăn cách như thế thì một, là đập tan hết để đến với nhau, hoặc hai, là giải thoát. Chị hiểu ý em không?
– Chị cũng không biết nữa, chị rối lắm
Chị xụ mặt ra, chị rất buồn, tôi hiểu, chị có lúc giống tôi, có lúc thì như trái ngược, tôi không rõ, nhưng bằng cách nào đó, tôi hiểu. Tôi im lặng, chị cũng im lặng, bởi tôi biết, lúc bấy giờ im lặng là giải pháp tốt nhất. Và đó là buổi hẹn cf mà tôi và chị đều giữ im lặng, giống như lần đầu tiên. Chị buồn vì tình yêu của chị, tôi đăm chiêu suy nghĩ vì không biết, bản thân có cơ hội không, hay ta chỉ là thoáng qua, buồn chứ, tiếc chứ, vì mình là kẻ đến sau.
Lúc đấy cũng đã gần đến ngày thi của tôi, tôi phải làm bài thuyết trình và cả bài luận, thời hạn gần 1 tháng, bận tối tăm mặt mày, nhưng tôi vẫn không quên những tin nhắn hỏi thăm chị. Dù chỉ là những tin nhắn “Chị ăn chưa?”, “Chị đang làm gì?”,”Chị về chưa?” nhưng thật sự, chúng đều chứa đựng bao nhiêu tình cảm của tôi.
Tôi cố gắng học, lao đầu vào học, chỉ mong được xứng đáng hơn với chị, được chị công nhận thằng oắt con bất tài này.
– Chị xem dùm em chỗ này đúng chưa?
– Chị đọc xem coi hay không?
…
Tôi tận dụng mọi thứ có thể để được nói chuyện với chị, tôi biết, tình cảm trong tôi, dù đã cố gắng, cố gắng tự nhủ rằng không nên, nhưng nó vẫn ngày một lớn dần, đến nỗi tôi không thể nào kiểm soát. Hằng ngày tôi luôn muốn được gặp chị, luôn muốn được nghe giọng chị.
Những buổi hẹn với chị, tôi luôn là người đến sớm, chị luôn đến muộn. Tôi là một thằng nóng tính, rất dễ bực bội khi chờ ai đó, cơ mà mẹ kiếp…mỗi khi gặp chị, mọi tức giận đều tan biến. Bình thường tôi có thể điềm tĩnh, bình tĩnh một cách lạ thường. Vậy mà không hiểu, từ lúc nào, và tại sao một người con gái có thể làm cho tôi rối tung rối mù lên như thế. Ăn, ngủ, suy nghĩ tôi đều không yên, lúc nào cũng tưởng như có sự hiện diện của chị.
Ừ, điên thật đấy. Có lẽ tôi ngu ngốc, ngu ngốc đến dại khờ
Chap 9 :
Đâu đó những cơn mưa bắt đầu lạnh dần, mưa ít hơn, nhưng rất lạnh, lạnh rét. Tôi vừa ghét vừa yêu cái giá lạnh, bởi vì chính cái sự cô đơn bao năm đã quen, bởi vì cái lạnh đem cho tôi cảm giác thích thú. Trong thời tiết se lạnh thì không còn gì bằng ngoài ngồi rúc trong góc của quán cf nào đó mà nhâm nhi tách capuchino.
– Chị đến trễ nha.
– Không sao, em biết mà, dạy xong đi rồi ra, em đợi.
Không biết từ bao giờ, tôi hình thành một thói quen đợi chị. Đợi chờ cũng có cái hạnh phúc của nó, tôi cũng hiểu được phần nào câu “Đợi chờ là hạnh phúc”.
Vẫn quán quen, hôm nay quán khá vắng, chỉ có một vài người, họ ngồi một mình, chắc cũng giống tôi, hưởng thụ và cảm nhận cái lạnh thú vị. Nhưng hôm nay khác, tôi vẫn thấy lạnh, lạnh ấm áp, vì một tí nữa thôi tôi sẽ được gặp người con gái tôi yêu thương. Tôi vẫn chưa dám mở lời với chị, bởi tôi tự biết, một thằng như tôi thì có lẽ, chưa đủ tư cách…
Ngồi vào góc quen thuộc, vẫn là capuchino. Tôi chưa uống vội, để đó mà tận hưởng hương thơm của tách cf, chợt thấy vui lạ thường. Được một lúc thì chị cũng tới, chị mặc một chiếc đầm dài, ôm sát người, tôi cười chào chị, tim đập thình thịch…chị đẹp quá. Chị gọi một tách lipton sữa và ngồi cạnh tôi. Hôm nay tôi đem máy ảnh, chiếc máy Canon cũ rồi, nhưng tôi vẫn thích chụp, gần như là đam mê rồi. Cơ mà tôi để nó sát vào trong, nên chị không thấy. Lúc tôi đem ra thì chị thích lắm, cứ nghịch nghịch máy tôi mãi
– H ơi…sao mà cái máy nó đứng rồi, không chụp được
– Cái đệch! À, đưa đây em.
(Thú thật là do máy cũ rồi, có một số mode của máy nếu đụng tới là đứng, chỉ còn nước tắt đi bật lại)
– Xong rồi đó, máy cũ nó vậy, chị để chế độ này thôi nhá
– Làm chị cứ tưởng chị làm hư, hix
– Há há
– Máy cùi bắp
– Cùi con khỉ, xớ, lộn xộn em vả giờ
– Dám
*bộp*
– Này thì dám, há há
– Á, em ngon ha
– Ui da, thôi tha em, đau dã man.
Hix, chị dữ khiếp mấy thím ạ. Chọc tí mà hai cánh tay nó trầy tùm lùm @@
– Con trai gì dám đánh con gái, đồ vũ phu, hứ
– Còn chị…đồ, cái đồ vũ nữ, hehe
– Cái gì H? Ngon dám nói lại lần nữa coi
– Ngu sao nói lại để ăn cấu, há há
– Hứ, ghét không chơi với em nữa. Đồ đáng ghét
Chị lườm yêu mấy bác ạ! Eo ôi dễ thương cực. Mấy bác cứ tưởng tượng một khuôn mặt nhỏ nhắn, à mà quên nói với mấy bác, chị có v-line đàng hoàng nhé, chị liếc tôi mà nhìn chỉ muốn cắn véo cho mấy cái đỡ thèm hí hí.
Ngồi một lúc thấy chị im im không thèm nói gì, tôi chọc cũng chả thèm nói năng gì, hix chị giận thiệt rồi 🙁
– Nè, giận em hả
– Chị đây mà thèm giận mấy thứ con nít á
– Ờ, thì không, cơ mà có đứa giận nãy giờ như con nít kìa
– Ghét
– Ơ thôi em xin nhỗi
– Nói đàng hoàng, lớp mấy rồi
– Em xin lỗi, khó tánh thế
– Không khó để mấy người ăn hiếp à
– Hề
Cầm tách lên làm một ngụm, cơ mà đệch thấy vị là lạ, ngọt ngọt sao ấy
– Này, làm cái gì thế hả
– Ơ em làm gì đâu, cơ mà coffee sao kì vậy
– Nhìn lại coi, trời ơi cái thằng ngố này
– Đệch…
Uống nhầm của chị các bác ạ, hix. Lỡ mồm “đệch” một phát nữa chứ. Cơ mà méo thấy chị nói gì, hế hế chắc chị chả quan tâm, cơ mà phải cẩn thận, hix.
– Này, đừng giận mà, chị lùn à nhầm chị dễ thương
– Hứ
– Xin lỗi mà…
Chị lại liếc, hix nhìn yêu chết mất.
Tôi lấy máy ảnh chụp, ban đầu chụp cái tách coffee, sau đó tôi cứ lén lén chụp chị với mong muốn dìm hàng. Mà chụp mãi chụp mãi méo có tấm nào dìm được, tấm nào cũng đẹp vãi luôn ấy.
– Làm cái gì đấy, đừng có chụp chị nhá
Đệch, miệng thì bảo đừng chụp mà chị cứ tạo dáng mãi @@
Tôi với chị nói chuyện nhiều, từ cả đến việc hôm nay chị đi dạy có nhóc học trò buồn cười ra sao đến cả việc hôm nay tôi ra khỏi nhà bước chân nào ra trước.
Cũng khá muộn, tầm 10h thì tôi và chị mới đứng dậy trả tiền đi về. Tôi với chị chưa bao giờ để ai phải bao này bao nọ, hoặc là chia tiền hoặc là của đứa nào đứa đó trả, thật là hiếm thấy người con gái nào như thế.
Kết thúc buổi hẹn, tôi đi cùng để đưa chị về nhà, rồi sau đó tôi mới cưỡi “giấc mơ” về nhà, một ngày thật bình yên
à, bố tôi không hút thuốc nhé các ông