Chị à! Em còn yêu chị nhiều – Phần 2 – Botruyen

Chị à! Em còn yêu chị nhiều - Phần 2

Chap 4:

Sau lần gặp đầu tiên ấy, nghiễm nhiên cái thời gian biểu của tôi lại thêm lịch sinh hoạt ở clb tiếng anh. Và thế là cứ mỗi thứ tư, tôi lại leo lên con chiến dream ghẻ mà nhong nhong về nhà. Mặc dù có tốn xăng với cũng mệt chứ, nhưng kệ được gặp người đẹp là cân hết kaka. Nhưng cuối cùng thì không thể giả vờ được lâu, lần thứ 2 đi clb tôi chỉ muốn ngồi im lặng thôi, cái tính nó ăn sâu vào tuỷ rồi, cũng chẳng trách được ai. Nhưng muốn thì cũng không được, mấy ông admin cứ lại mà bắt chuyện, họ cũng thích nói chuyện với tôi vì trình anh văn tôi cũng khá, với cái suy nghĩ già dặn trước tuổi chỉ được lòng mỗi người lớn.

Tôi là vậy, thường chỉ chơi với trẻ con, hoặc thì chỉ nói chuyện được với người lớn, còn mấy đứa bạn thân tôi thường là tính giống tôi hoặc là cực bựa cực nhây mới chơi với tôi được. Cũng bởi vì cái mặt tôi nữa, 18 tuổi mà cứ như mấy ông đã đi làm rồi ấy, nhưng như vậy nhiều khi cũng hay, nhiều khi muốn mua đồ người lớn hay đi khách sạn chắc người ta méo thèm hỏi cmnd, đùa tí =))

Ngồi được tí thì người cần gặp cũng đến, hình như lúc nào cũng trễ nửa tiếng hay sao ấy nhưng thôi gặp là vui rồi, mừng muốn hét luôn ấy, nhưng mà cái tính rồi, mừng thì mừng, ngồi cứ im như hến. Lúc sau thì chị cũng đến nói chuyện

– Chào! Sao nay bạn cứ im lặng vậy? Có chuyện gì buồn hả?

– Không, tính vậy quen rồi.

– Ồ, ngạc nhiên đấy, hôm qua khác cơ mà!

– Không biết, hôm qua khác

– Ok

Im được một lúc, chị quay sang nói chuyện với người khác rồi cũng lại hỏi mình

– Bạn lại đây nói chuyện đi, sao cứ im lặng thế, đừng ngại chứ, ở đây mình cần “thick face”

– Tôi không ngại, chỉ là tính vậy rồi, không thích chỗ đông người.

Nở nụ cười nữa miệng để chị biết tôi ổn. Cái nụ cười nửa miệng, không biết từ lúc nào mà có, chỉ nhớ rằng có một lần, con nhỏ bạn nói: “nụ cười của mày nhìn buồn thật đấy H à! nửa vui nửa buồn, lại còn kiểu nửa miệng nữa.”

– Vậy à…

Chị ngập ngừng, ra vẻ suy nghĩ nhiều.

– À này, bạn có chơi facebook không?

– À có, nhưng…

– Cho mình đi

Tôi hơi giật mình suy nghĩ không biết có nên cho không, bởi một thằng tự kỉ như tôi thường ngày up rất nhiều stt, chẳng để câu like, cũng chẳng cần người ta để ý, đơn giản tôi coi fb như cái nhật kí, có tâm trạng lại viết mấy câu bóng gió cho đỡ buồn, chậc…việc của một kẻ cô đơn mà…

– Come on!

– OK, abc…xyz, nhưng..

– Không nhưng gì cả, vậy nhé! hi. À này, cái chữ xyz trong tên fb viết sao vậy.

– À là x-y-z (bởi tên fb tôi có một chữ tiếng anh cổ, trong một buổi rảnh rỗi ngồi tìm ra nên nó khó viết hơn bình thường)

– Nó có nghĩa là gì vậy?

– Lửa

– Bạn có vẻ ít nói nhỉ, hi

– Hê, tính vậy rồi.

– Ok, bây giờ chúng ta nói đến chủ đề nhé!

– OK

….

….

Cuối cùng cũng xong cái clb, hôm nay lại còn chụp ảnh, tôi cũng chụp, và đứng gần chị, mùi thơm thật thơm thoảng lên mũi, nó quyến rũ thật. Lén nhìn qua chị, chị thấy tôi nhìn thì cười một cái, tôi đáp trả bằng cái điệu cười quen thuộc…Tấm ảnh ngày hôm đó được làm trang bìa của clb luôn.

Đêm khuya lái xe về phòng trên SG, mệt mỏi, lấy chai nước trong tủ lạnh, tu một hơi dài, vớ cái đt để check fb thì thấy nick fb mới kết bạn, chắc là chị, mỉm cười nhấn accept. Truy cập vào trang của chị, cái avatar hiện ra, con người ấy đây rồi, cái dáng thon gọn ngồi trên ghế ở một quán coffee nào đó, tôi nhìn quen lắm mà chưa nhận ra, cái đầu nghiêng nghiêng mỉm cười, mái tóc dài mượt đen óng ôm lấy gò má nhìn rất đẹp. Chị mặc một cái quần jean ngắn để lộ đôi trân trắng ngần và cái áo thun trắng, bên ngoài khoác cái cái jean, ngồi trên cái ghế của quán coffee, đẹp lắm. Bấm like 1 cái rồi lại tiếp tục công việc lướt newsfeed.

________

Nãy mới ra quán coffee milano quen thuộc các bác ạ! nhâm nhi cốc đen đá, hút vài điếu thuốc, cầm điện thoại vào đây kiếm truyện đọc. Thói quen này cũng mới đây thôi, nhìn xung quanh toàn cặp với đôi mà tủi thân. Hầu như ngày nào cũng ra đây hết, ngồi cho khuây khoả, ở nhà mà gặm nhấm cái nỗi buồn thì chắc điên luôn…chap này viết trong tình trạng hơi căng thẳng vì cứ phải nhớ những kỉ niệm xưa, mọi thứ ùa về không kìm được cảm xúc nên phải phóng xe ra ngoài làm cốc coffee chứ không thì điên lên đập máy chứ chả chơi @@

________

Bắt đầu công việc của tuần mới. Vẫn im lặng như thường, đỡ hơn trước một tí, cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn, trong lòng lại thêm cảm xúc gì đấy không rõ, chỉ biết là muốn cho qua nhanh để đến thứ tư tuần sau. Chương trình học của tôi rất khác với chương trình đại trà của các bác. Gọi là sinh viên năm nhất mà thực tế chẳng phải, tụi tôi phải qua cái kì gọi là pre-university, tức là kì trước đại học, mà chỉ học mỗi anh văn, IELTS các bác ạ, khổ kinh khủng. Phải qua 5.5 trong kì thi IELTS của trường thì mới vào chương trình chính thức, không phải kì thi lấy bằng nhé. Mà khổ nỗi gọi là quốc tế mà cơ sở vật chất chán chết, nghe thì nghe bằng cassette, âm thanh dở tệ, bài thi thì lại lấy chuẩn IELTS của khoảng 8,9 năm trước, bây giờ người ta thay đổi rồi, khổ dã man. Đõ cái ông thầy lớp tôi vui tính lắm, nói chuyện thì troll lên troll xuống, tôi cũng có cái tính khoái troll giáo viên nên ổng cũng khoái, mấy lần đi trễ toàn được tha (tôi chỉ khó bắt chuyện với người cùng lứa, chứ người lớn không hiểu sao lại nói chuyện được @@).

Tuần này đi học đỡ nhàm chán, trưa học xong lại tót ra quán coffee đối diện trường mà ngồi đến tối khuya mới về, thói quen học đại học vậy rồi, ra quán coffee có không khí dễ học chứ về phòng lại nổi máu lười, nằm dài méo học được gì, không cũng chơi game à =))) Tôi dày mặt ngồi đến lúc quán đóng cửa mới chịu nhấc cái mông đít đi về, đến độ mới đi 3,4 hôm mà bà chủ quán nhớ mẹ cái bản mặt @@ Mỗi lần ra lại gọi tách capuchino, đồ uống ưa thích của tôi, chẳng phải vì cái vị của nó mà vì cái hương thơm, nhẹ nhàng mà đậm, uống hết mà vẫn còn lưu lại mùi thơm quyến rũ. Nhiều khi chẳng cần gọi, chỉ cần cười một cái bà chủ quán cũng đem tách capuchino ra cho tôi. Tôi cũng yêu luôn cái hình vẽ trên mỗi tách coffee, thật khiến cho người khác cảm thấy thư thái và nhẹ nhàng…

Nhâm nhi tách coffee, tôi lao đầu vào luyện nghe tiếng anh và học một số từ mới. mệt mỏi lại lướt fb hay lên blogtruyen đọc cho đỡ chán. Chợt nhớ đến chị, nhớ khuôn mặt ấy, xong lại nhớ đến người tôi đang thương, lại buồn. Up một stt vu vơ

“Người gặp nhau vô tình trên phố

Gió thoảng gợi cảm giác cố nhân

Ai biết đâu gió không phải vô tình

Luôn bay nhảy nhưng cần cù lướt theo…

…Ngu ngốc đến dại khờ”

Tôi hay thế, cái câu “…Ngu ngốc đến dại khờ” tôi hay dùng để tự trách mình, luôn tự làm khổ bản thân rồi lại tự thân thân trách phận. Ừ thì tôi ngu mà, ôm cái mối tình đơn phương dù biết chẳng có kết cục gì. Buông hơi thở dài thượt, tiếp tục cắm đầu vào làm bài. Xong đâu đấy tôi lại dò phim mà coi….Cứ thế ngày qua ngày, rồi cũng hết tuần, rồi cũng sắp đến thứ tư, tâm trạng khá hơn vì sắp đi clb, tôi cũng chưa hiểu vì sao chỉ có cái clb mà vui đến thế, cũng vì cảm giác gì trong lòng mà chưa giải thíc được…Ngu ngơ đến dại khờ…

Chap 5:

Lần thứ ba đi clb, chán méo thể tả, vì mấy cái thể loại clb này tôi từng đi nhiều rồi. Lúc trước ông anh hay đi nên toàn bị nắm đầu đi theo cho biết. Chán thì chán, nhưng méo hiểu sao vẫn đi, đúng là cái ngu dại gái mà. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ mài đít trên con dream, tôi cũng tới quán cf, gọi tách capuchino thân thuộc, vào phòng và lại chui vào cái góc của clb mà ngồi, và chờ đợi. Nhiều lúc tôi đoé hiểu tại sao tôi lại đi cái clb này để làm gì, luyện kĩ năng anh văn ư? đi clb mà luyện được thì người ta đâu cần phải cắm đầu cắm cổ đi học và luyện thi. Câu trả lời chỉ được trả lời khi khoảng 8h, hình bóng ấy lại xuất hiện, vâng là chị. Hôm nay mặc cái váy ngắn tới đùi, để lộ chân trắng nõn nà, chị mặc áo len dài tay màu trắng in hình con mèo kuro (ai có coi thì biết). Ôi trời ơi nhìn dễ thương dã man, tôi mặc dù khoái chết mợ nhưng vẫn phải giả ngu coi như anh đây không quan tâm. Chị vẫn ngồi chung với đám bạn của chị, tôi vẫn mặc kệ mang bộ mặt lạnh (mọi người bảo thế chứ thật ra tôi có biết méo đâu) ngồi im mặc dù trong lòng muốn, rất muốn nói chuyện, ờ chắc tôi dại gái quá nên đâm ra ngu người rồi @@.

– Sao lại ngồi một mình nữa vậy –Chị đến gần và hỏi tôi sau khi vừa tám với đám bạn

– Vì chán

– Lại đằng kia ngồi nói chuyện với tụi mình đi vui lắm

– Okay

Tôi cũng lại ngồi cùng với chị, ngồi sát bên chị mà mùi hương từ chị thật sự rất quyến rũ, có lẽ con gái ai cũng có mùi hương riêng của mình. Tôi băn khoăn, chị -một người con gái dễ thương xinh đẹp, luôn hoạt bát và hoà đồng, được mọi người yêu quý- lại đi bắt chuyện với một thằng con trai già trước tuổi cả ngoại hình lẫn tính cách, hay tôi bị ảo tưởng huyễn hoặc, hay vì những năm tháng tự kỉ kia đã cho tôi lên một tầm cao mới? Nói chung là được gái mời là tôi sướng tê tái rồi, gái đẹp nữa chứ. Tôi cũng qua bắt chuyện với đám bạn của chị, 2 nữ và 1 nam, 2 nữ một người tên Hằng một người tên Phụng và nam tên Kul (tên thật quên rồi các bác thông cảm @@) Hằng tôi không miêu tả bởi chẳng liên quan đến sau này. Phụng cũng lùn giống chị, lùn hơn xíu, bà này đúng mét rưỡi luôn, da trắng, mặt không xinh lắm, nhìn tạm được, tóc ngắn, là bạn thân của chị.

– Giới thiệu đi bạn –Phụng kêu

– À mình tên H, học BK năm nhất ngành điện điện tử, mình học trên SG quận 10 nhé, mình thích….bla…bla

– Wow BK luôn hả! giỏi ghê, cơ mà chị lớn hơn nhóc nhé, chị bằng tuổi cái Th đấy hehe

– Nếu không thì sao? hơn có 1 tuổi thôi mà với còn lùn nữa chứ

– 1 tuổi thì hơn vẫn là hơn, lùn thì sao, hứ

Tôi méo thèm trả lời nữa, cho tức chơi, với bản tính vậy rồi, cãi làm gì cho mệt xác. Tự nhiên thấy dạn hơn, bớt ngu đi rồi, tôi quay sang chị.

– Tí nữa xong clb chị có rảnh không? Đi ăn hủ tiếu không đói quá

– Tí nữa hả, cũng rảnh cơ mà sợ muộn.

– Không phải lo, chị gọi về nhà bảo đang đi vói tổng thống ba lắc ô ba H (ôi mạ ơi bây giờ nhớ lại đoé hiểu tôi nói nhảm cái gì nữa@@) là ok hết.

– Hihi! Rồi có cướp trên đường thì sao?

– Thì bỏ chị lại để nó cướp, em chạy hehe

– Em dám? hứ

– AAAAAAAA….Đau… trời ơi đúng quỷ mà, vừa lùn vừa hung dữ, ai xui mới rước 2 bà (từ giờ đến hết chap tiếng việt nhé :v)

Vâng, trong truyện của các bác thì tuyệt chiêu lợi hại của chị em phụ nữ là nhéo vào eo, nhưng bà chị (từng) của tôi này thì có chiêu khác kinh dị hơn và không kém phần thốn, đó là cấu @@ Và kết quả là 2 cánh tay tôi đầy nhóc vết cấu, còn được thêm bonus mấy vết của bà Phụng do cấu ké?!!! =.=’

(Mới gặp lần thứ ba thôi nhưng tôi không hiểu sao tôi có thể giỡn và đùa tự nhiên như mấy đứa bạn thân của tôi nữa, ừ! cảm giác nó khác lắm.)

– Ừa tui dữ đó, tui lùn thì sao, ý kiến không.

– A thôi! em nào dám, hé hé (Không biết từ khi nào mà tôi nhoi kinh dị @@)

– Coi chừng nha H.

– Vậy có đi ăn không để biết đường

– Ừ đi, nãy chị chưa ăn tối.

– Gớm chửa, nãy còn ngại sợ khuya, lộ rồi nhé, haha

– Em muốn sống sao vậy H.

– AAAAA…chị xinh đẹp, em chừa….

Vâng, và tôi đã có cuộc hẹn hủ tiếu đầu tiên với chị, cứ coi như là hẹn đi =))) sướng tê người rồi tôi còn quan tâm nó là hẹn hay hẹn cái vẹo gì nữa đâu. Hôm đó tôi phải chạy từ 12h đêm sau khi đưa chị về nhà, và cuối cùng thì 1h sáng hôm sau tôi mới vác mặt lên tới SG =.= Mà định mệnh, chị xoay tôi từ một đứa lạnh hơn tiền thành thằng nhãi nhoi nhoi kinh khủng =.= Ơ mà cơ bản thì tôi cũng khoái chọc gái, con trai mà, hề.

Hôm nay là một ngày dài và mệt mỏi, sáng sớm 4h tôi đã phải dậy chuẩn bị mọi thứ để lên SG với ba. Ba tôi bị bệnh, tôi cũng không rõ, nhưng nghe nói là có khối u, có khả năng là ung thư. Rồi ba tôi còn bị bệnh thận và gan, cũng do hút thuốc và uống rượu.

Nhiều lúc cũng buồn lắm, mình mới chỉ là thằng sinh viên quèn, thậm chí chưa biết tương lai mình là gì, mù mịt như sương khói. Chưa làm được gì cho đời, thậm chí là cho bản than mình, chứ đừng nói tới việc lo cho ba mẹ. Mọi nỗ lực tôi cố gắng, mọi thứ tôi hết sức làm, đều bị ba mẹ cho rằng là việc làm vô nghĩa, tôi biết rằng ba mẹ lo cho tôi chứ. Tôi cũng lo vậy, nhưng đâu phải là theo cách này. Sống mãi trong không khí ngột ngạt, nhiều khi chỉ muốn đi khỏi đây, đi thật xa, để biết mình cần gì, và mình phải làm gì.

Hiện tôi đang được nghỉ hè, nên đâm ra rảnh, tôi cũng ham chơi nên hay đi chơi. Tôi cũng không muốn ở nhà nhiều bởi cái không khí khó chịu, nên hầu như ngày nào đi cũng tối mờ tối mịt mới về. Tôi lại thêm thói quen thức khuya nữa, nên ban ngày nếu không ra ngoài tôi cũng nằm ngủ. Ba mẹ tôi bực lắm, tôi cũng biết mình sai, nhưng thời gian này tôi không làm khác được.

Tôi biết các bác đọc truyện tôi cũng hơi ngán ngẩm, vì toàn bộ mọi thứ giống như một màu đen, Tôi cũng muốn viết khác đi, để cho câu truyện sáng hơn, dù 1 chút, nhưng không thể. Thôi cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên vậy.

___________

Chap 6:

– Chị chưa ngủ à

– Ừ chị chưa ngủ, em thì sao, có chuyện gì hả?

2h sáng, tôi thấy chị online, bèn pm nói chuyện

– Cũng chẳng có gì, với em cũng không muốn nhắc

– Okay vậy em ráng ngủ đi, chị ngủ trước nhé.

– Yah, chị ngủ ngon.

– Ngủ ngon

Lặng nhìn nick fb chị tắt đi, tôi chợt cảm thấy lạc lõng kinh khủng. Ngồi lướt fb một lúc, rồi làm qua loa một số chuyện, mãi đến 3h, khi cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, tôi buộc phải ép bản thân vào giấc ngủ. Sáng hôm sau phải dậy lúc 6h30 để đi học, sau khi vscn, tôi xách con xe ra ngoài để ăn sáng và lên lớp.

Lớp tôi không đông lắm, vì mới chỉ phải học anh văn nên kể ra cũng nhàn. Tôi cũng quen và thân được mấy đứa trong lớp, nhưng chỉ là nói chuyện chém gió trong lớp, ít khi hẹn gặp đi chơi ở ngoài lắm, vì phần lớn thời gian ngoài lên lớp ra tôi đều ru rú trong phòng trọ. Cuộc sống của một thằng thất bại đấy!

Thật ra tính tôi cũng chẳng phải hèn như thế, nếu có ai hiểu, nói chuyện được với tôi thì rất ư là bình thường thôi. Mà chẳng biết được, đời mà, thời cuộc sinh tính cách.

Một tuần lại tiếp tục trôi qua và đến ngày clb tiếp theo, hôm ấy clb có chủ đề nói về “tình yêu”. Tôi thì cực ghét chủ đề này, vì nó gợi cho tôi nhiều chuyện không vui, cũng như nhắc cho tôi những thất bại mà thật sự có mơ cũng không muốn gặp.

Chị vốn trong ban admin, có lần tôi cũng được mời vào ban admin nhưng tôi không vào vì phần ngại, phần cũng vì sợ mình lại làm hỏng thêm nữa. Trong lúc nói chuyện, chị có đưa tôi xem tấm hình của một người đàn ông, rất chững chạc, chắc chắn hơn một thằng như tôi. Khi chị bảo đó là người yêu chị, tôi thấy như hụt hẫng, cảm giác như mình lại thất bại thêm một lần nữa. Nhưng vẫn phải giả vờ như mình không quan tâm, khó chịu nhỉ! Chị kể rằng, đó là người yêu chị, quen đã hơn 1 năm, chỉ là tình yêu qua mạng, nhưng 2 người thật sự rất thật lòng với nhau. Người đàn ông đó, có việc làm tốt, là một người Pakistan, rất tốt, và tất nhiên hơn hẳn tôi về mọi mặt.

Chị là speaker (kiểu như là người diễn thuyết ấy) của chủ đề này. Chị kể cho mọi người nghe về tình yêu của chị, về người đàn ông Pakistan kia. 2 người đã có kế hoạch sẽ cưới nhau, vậy đấy.

– Kể cho chị nghe về tình yêu của em đi, H!

– Em có gì đâu mà kể

– Đi mà!

– Không, em không muốn và em không thích.

– Thôi vậy…

Chị đòi tôi kể về chuyện tình của mình sau khi chị hoàn thành phần nói của mình. Và tôi thì vẫn thế, vẫn luôn tự tạo một bức tường với người khác, và thậm chí, đẩy họ đi xa hơn. Tôi và chị, như 2 cực của nam châm. Chị xinh đẹp, được mọi người quý mến, luôn có ý chí tiến thủ. Còn tôi, một thằng nhãi luôn thờ ơ với mọi thứ, luôn tìm mọi cách trốn tránh với nỗi buồn, chẳng ai quan tâm và cũng chẳng quan tâm ai, cứ lạnh lùng và bản thân cũng “lạnh”.

Tối ấy, sau khi kết thúc buổi gặp mặt clb, tôi lại lên đường trở về phòng trọ. Trời đêm lạnh, và vắng vẻ đến lạ thường, có một thằng con trai cũng lạnh không kém.

Làm vscn để chuẩn bị đi ngủ, tôi bật máy check fb một tí, thấy chị vẫn online trong khi đồng hồ đã điểm 1h30. Tôi lại pm chị:

– Sao chị chưa ngủ?

– Chị thức quen rồi, em ngủ trước đi, ngủ ngon nhé!

Tần ngần 1 lúc, tôi lại ib cho chị

– Này, em hỏi chị một việc, thật sự câu chuyện mà chị kể, có thật không? Chị cũng hiểu em mà, thật sự là rất khó tin, với một thằng mất niềm tin nhiều như em thì điều đó lại càng không thể tin được.

Thật sự thì tôi không thể tin rằng lại có thể tồn tại một tình yêu ảo qua mạng mà lại chân thành như thế. Và chắc là, các bác cũng chẳng ai tin nhỉ.

– Chị biết, nó rất khó tin, mọi người cũng thế, nhưng đó là sự thật. Thật ra chị cũng lo lắng lắm, bởi nó mong manh, và không có gì chắc chắn hết. Rồi cũng có lúc tan vỡ thôi.

Tôi giật mình, ừ thì tình yêu mà, rất chắc chắn, bền vững nhưng đồng thời lại mong manh và dễ vỡ.

– Chị và anh ta gặp nhau trong một buổi gặp mặt giữa công ty anh ấy và trung tâm chị dạy thêm, 2 người gặp nhau, cho fb nhau ban đầu là nói chuyện bạn bè, rồi dần quý mến nhau, và yêu. Dễ dàng quá em nhỉ.

– uhm

– Nhưng rồi anh ấy muốn cưới, chị thì chưa, bởi con người chị rất thất thường, nếu bây giờ mà cưới thì bao nhiêu dự định trong tương lai sẽ tan biến đi mất.

– …

– Em suy nghĩ đúng đó, mối quan hệ này chị nghĩ không tồn tại lâu đâu…

– Thôi chị đừng nghĩ nhiều. À! chị có muốn nghe chuyện của em không?

– Kể chị nghe đi

-…

Tôi và chị nói chuyện cho đến 3h sáng, thì mới chịu đi ngủ. Chúc chị ngủ ngon, rồi thì tôi cũng tắt máy, leo lên giường, giấc ngủ đến chập chờn cùng bao suy nghĩ.

(Tôi và chị nói chuyện rất nhiều, tôi kể cho chị nghe về cuộc sống của tôi, về quá khứ, và về tình yêu của tôi. Riêng tình yêu thì không chỉ có việc theo đuổi người con gái lúc cấp 3 mà tôi kể cho các bác đâu, có dịp tôi sẽ kể.)

Một tuần mới lại bắt đầu, không hẳn là mới vì đã là thứ 5, nhưng mà với tôi, thì một tuần bắt đầu vào thứ 4…

Yêu thích truyện tiên hiệp hay thì đọc tại đây.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.