Bắt đầu từ đâu nhỉ, từ lúc tôi học cấp 2 nhé!
Nhưng trước hết, giới thiệu qua tuổi thơ:
Tôi từ nhỏ có cuộc sống hơi khác với mọi đứa trẻ khác cùng lứa. nhà tôi khá giả, tôi sống không thiếu cái gì. Hẳn mấy bác cũng nghĩ rằng nhà giàu thì có cái vẹo gì mà khác. Không đâu! Ai có bạn bè nhà giàu, nhưng ba mẹ lại thuộc thế kỉ trước, và dòng họ cũng thuộc dạng lớn nữa thì cái giàu đó, không phải là sung sướng đâu, nó chỉ là lời nguyền với những đứa trẻ mà từ nhỏ, vốn chỉ muốn được bình thường như mọi người. Từ năm 4 tuổi, thay vì học xong trên trường và về nhà chơi, tôi bị mẹ nắm đầu đi đăng kí học thêm anh văn ở trung tâm, chỉ như thế thì chẳng có gì đặc biệt nếu tôi không phải học kèm luôn Toán, Tiếng Việt (tiểu học Ngữ văn gọi là Tiếng Việt), học thêm võ, bơi và vẽ. Tuổi thơ mấy bác có như thế này không hay là những ngày tháng vui chơi cùng anh em, họ hang. Cả ngày tôi luôn bị cô lập trong cái nhà, tuy lớn nhưng cô đơn lắm các bác à! Bạn bè trong lớp chẳng ai dám qua chơi vì ba mẹ rất khó và cũng vì thời gian học thêm đã lấy mất thời gian vui chơi đáng có của tôi. Thời gian duy nhất tôi có thể chơi là vỏn vẹn 1 tháng hè về quê trong 3 tháng hè được nghỉ. Thật sự rất là stress các bác! Nhưng đâu dám nói gì bởi ở nhà, tôi sợ ba sợ mẹ một phép. Đã vậy, khi tôi bắt đầu vào lớp 2, ba tôi hay đi công tác, mẹ tôi thì vốn là giáo viên, nhưng đi dạy cả 2 buổi đến gần tối mới về. Cả ngày tôi chỉ có một mình. Tôi có anh chị, nhưng lúc đấy đều đã đang học đại học nên cũng chẳng ở nhà trừ cuối tuần. Với cái cuộc sống như thế, tôi hình thành cái tính cách tự lập sớm, nhưng đồng thời cũng lầm lầm lì lì, và độ tự kỉ cũng rất cao @@
Lớp 6 không có gì đặc biệt.
Lớp 7,8 Tôi bắt đầu chơi thân với một thằng bạn, nó tên Ho (phân biệt với tên tôi nhé) 2 thằng bọn tôi tuy khác lớp nhưng cứ ra chơi và ra về thì luôn kè kè đi với nhau, nhiều khi người khác lại tưởng gay @@ rồi mọi chuyện cứ diễn ra bình thường, ngày đi học, chơi với thằng bạn, trưa về lại ở nhà một mình, và chuẩn bị đi học thêm tới tối. Mọi chuyện lẽ ra sẽ vẫn như thế nếu bọn tôi không làm quen với game. Ban đầu chúng tôi chỉ chơi half-life thôi, bởi lúc đấy game online chưa được thịnh hành. Càng ngày chúng tôi càng mê game, không có cách gì bỏ được. Tôi bắt đầu trốn những buổi học thêm để ra net và bắn chung với lũ bạn ở quán (bình thường tôi không có bạn nhưng sau này quen Ho, tôi dần biết cách để nói chuyện với người khác). Chúng tôi từ half-life, nhảy sang gunny, rồi Dota, rồi Dota Lod, rồi CF, Maple Story, nhưng chơi nhiều nhất vẫn là Dota. Tôi thì ba mẹ ít cho tiền nên nạp rất ít, còn thằng Ho thì hay được cho nhiều tiền nên nạp như cái máy, mỗi lần nó vào net, bà chủ quán lúc nào cũng đưa nó 1 xấp thẻ toàn 100k @@ Cứ thế cho đến lớp 9, điểm số của tôi cứ tụt dần tụt dần, tôi cũng vì; chán nản với việc lúc nào cũng vùi đầu vào học và áp lực mà dòng họ cứ đè nặng lên tôi (bởi ba tôi là con cả, mà tôi lại là út, anh chị thì đã đều đi làm). Các bác cứ thử nghĩ xem, có anh có chị nhưng thật sự chưa được một lần tâm sự, người anh gần tuổi tôi nhất cũng đã hơn 10 tuổi, thì tâm sự kiểu gì? Có tâm sự thì cũng chẳng hiểu nhau. Thời ấy tôi ghét thằng anh tôi cực kì, vì tôi làm sai cái gì là nó đè tôi ra mà đánh, bác nào cứ thử bị đánh bằng dây nịt da đi, thốn cực kì. Ba mẹ tôi càng ngày càng thấy tôi học tệ, thì giận lắm, đánh mãi mà không nghe, vì tôi bị đánh riết chai đòn rồi, hờ. Rồi ba mẹ nó và ba mẹ tôi cũng gặp nhau và ngăn cấm 2 thằng chơi với nhau, tôi lại bị nhốt trong căn nhà thêm một lần nữa, đi học thêm thì ba mẹ đưa đón, cảm giác còn hơn ngục tù.
Rồi cũng tới lúc đi thi chuyển cấp, ôi thôi cái lúc ôn thi, đời tôi cứ như địa ngục ấy. 5 tháng trước khi thi, tôi bị bắt đi học thêm từ sang sớm cho đến lúc tối khuya 10h mới vác mặt về, ngày ăn được có 2 bữa sang tối, giờ ngủ thì 2h sáng mới ngủ, 6h đã bị đập đầu dậy. Có hôm vì mệt quá nên kiệt sức tôi gục luôn tại lớp. Cô có nói với ba mẹ tôi, nhưng họ cho đó là do tôi không có sức khoẻ, thế là tôi lại bị nắm đầu đi đăng kí học võ trở lại sau 1 năm nghỉ học để chừa thời gian đi học văn hoá. Mà thật sự hồi đó tôi hiền queo à, không dám nói không dám thưa gì hết, ba mẹ nói gì thì cứ cắm đầu mà làm theo, chỉ bị cái chai đòn nên cũng bắt đầu lì.
Chap 2:
Rồi cũng qua được cái kì thi chết tiệt, tôi cũng vào được 1 trường cấp ba nổi tiếng ở thành phố. Lúc bấy giờ thì tôi cũng muốn buông bỏ tất cả rồi, nản lắm các bác à, học với cái áp lực như thế có ai muốn học không? Và tôi cũng bắt đầu vào lớp 10, cũng là bắt đầu nhưng chuỗi ngày hư hỏng và tối tắm nhất đời tôi. Tôi bắt đầu lười, ba mẹ cũng ít bắt ép tôi vì tôi cũng qua được kì thi chuyển lớp nên tạm hài lòng mà nới lỏng cho thằng con. Thằng Ho học bên trường chuyên, chuyên Tin nhé (éo thể tin luôn, giờ học của nó còn ít hơn tôi, giờ chơi của nó còn nhiều hơn, mà tôi mém đậu chuyên, nó mém rớt, định mệnh…) 2 đứa cũng ít gặp nhau, tụi tôi cũng chẳng sợ cái lệnh cấm kia, nhưng môi trường thay đổi, giống như nó và tôi đổi cho nhau, trong khi tôi được giãn ra, thì nó bị mẹ ép cho học tối tăm mặt mày. Tôi hay qua nhà rủ nó chơi mà chả bao giờ thấy nó ở nhà, dần dần như thế thì nản hẳn, chả rủ nó đi nữa, tôi lại không có bạn, lại cứ lủi thủi 1 mình, mà lúc đấy khác rồi, không lủi thủi ở nhà nữa mà lại lủi thủi 1 mình ngoài đường, quán net, và các quán nước.
Cấp 3 của tôi có nhiều biến động lắm, nhưng tôi đã có 1 đám bạn, bạn thân thì có 3 đứa, Đạt, Hà và Dương. và tôi cũng bắt đầu thay đổi từ lúc này. Tôi bị mời phụ huynh 2 lần chỉ trong vòng nửa đầu của học kì 1 năm lớp 10, chỉ vì lý do đơn giản, cãi nhau với quản sinh vì tội vào lớp trễ giờ sau khi hết giờ ra chơi. Trường tôi có sân bóng nằm gần căn tin phía sau trường, mà lớp tôi lại nằm gần cổng trường, bọn tôi hay tập trung ở đó chơi, mà muốn đi từ sân đến lớp tôi cũng phải gần 7,8 phút, chạy thì cũng gần 3 phút với lại tụi tôi chơi đến khi nào chuông reo mới biết nên lần nào cũng trễ. Bị bắt hoài cũng ức nên có lúc đang mệt mà nóng nữa, lại gặp ông quản sinh chửi nữa nên không kìm được mà cãi lại ổng, thế là quẩy cho 2 lần mời phụ huynh.
Ba mẹ tôi cũng bó tay, nên hết lớp 10 chuyển cho tôi lên SG học một trường nội trú (do thằng anh tôi nói với ba mẹ, sau việc này tôi đâm ra ghét thằng anh hơn) Học nội trú thì các bác biết rồi đó, tôi có cảm giác như lại quay về như trước. Nhưng không các bác à, Thầy hiệu trưởng quen với ba tôi, nên đã giúp tôi rất nhiều, khuyên bảo tôi vô số lần, ban đầu tôi bỏ ngoài tai, nhưng riết tôi cũng thấm và ngẫm nghĩ về những lỗi lầm của mình. Tôi nhận ra mình sai nhiều, tôi cố gắng sửa đổi, ba mẹ thời gian này cũng hiểu những khó khăn khi học nội trú của tôi nên cũng nhẹ nhàng và chiều tôi nhiều. Lận đận mãi tôi mới xong lớp 12 với cái bảng điểm trên trời (hehe sự thật nhé mấy bác, cho tự kỉ phát) Năm của tôi không phải thi tốt nghiệp nhé, đại học và tốt nghiệp thi chung 1 kì thi gọi là kì thi quốc gia (cho lêu lêu mấy bác năm trước :v) Cuối cùng thì tôi cũng vào được đại học, đậu vào đại học Bách Khoa, tôi cũng chả giỏi giang gì nên không vào được lớp đại tràm và cũng muốn đi nước ngoài nên đăng kí vào chương trình quốc tế, tới đây thì mọi chuyện mới bắt đầu…
Chap 3:
Lên đại học rồi, bây giờ thì suy nghĩ cũng thay đổi, cũng trưởng thành hơn trước. Không còn khó chịu khi ai làm gì không vừa ý, không còn hay cau có (À! Mình chỉ mới hút thuốc mấy tháng gần đây, cũng biết hút từ hồi cấp 3 nhưng rất ghét mùi thuốc và chịu không nổi). Những ngày đầu tiên lên Sài Gòn đúng ngay vào mùa hè, nóng gần chết, nóng điên dại, nóng kinh khủng. Vâng! và tôi rất ghét cái nơi sài thành này, vừa đông đúc khó chịu, lại còn bụi bặm đến nghẹt thở.
Thời gian này tôi đang thích một người, bằng tuổi, xinh rất xinh, da trắng mà khuôn mặt thì như thiên thần. Nhưng tôi ngu lắm, đâu biết làm gì ngoài việc cứ ôm mối tình đơn phương mà tự gặm nhấm. Cộng thêm với việc có cái quá khứ “hùng tráng” từ nhỏ, tính tôi lại càng thêm lầm lì, lặng im lên lớp, lặng im về nhà, lặng im với cả mọi người trong gia đình. Cuộc sống đại học trôi qua một cách lặng im, nhưng không hẳn là lặng im, tôi đã gặp nhiều loại người, hiểu nhiều về cái gọi là “thế giới loài người” thật cay độc và tàn nhẫn (tôi sẽ kể thêm vào phần ngoại truyện).
– Ê t4 này m có rảnh k? (thằng bạn thân cấp 3 ib fb hỏi)
– rảnh có gì k ku
– t4 này t có clb av đấy đi không
– được, mấy h, ở đâu
– 7h30 tối , XXX (quán coffee nhé)
– ok khi nào đi gọi anh
– anh anh cái cùi chỏ nè
– cút cút để anh đọc truyện
(tôi với bạn tôi hay nói chuyện kiểu thế, chắc mấy bác hiểu hết nhở)
Loanh quoanh vật vờ cũng đến thứ t4, bởi thật sự từ nhỏ tôi chưa có một thứ gì gọi là niềm vui thật sự, nên cái clb này tôi cũng muốn đi, mặc dù trước đó cũng đã đi khá nhiều, nhưng là đi với ông anh “yêu quý”. Vì t4 là ngày thường, vẩn còn đang trong tuần học, nên học xong tôi phải vác con dream ghẻ chạy hơn 1 tiếng mới về Biên Hoà ( vốn tôi với thằng bạn học khác đại học, nó và tôi đều ở Biên Hoà, nhưng lên tôi lên SG rồi thì thường ở trọ trên SG để tiện đi học) đang chạy giữa đường thì hết xăng, mà lại giữa trưa nắng, tức muốn lộn ruột dắt con xe đi kiếm chỗ đổ xăng. Sau 1 tiếng hơn thì cũng vác được cái thân về nhà, đánh 1 giấc tới 7h tôi, vội vàng thay đồ, méo thèm ăn tối vì lười, vác con dream (tôi bao tức con dream này, bữa nào có dịp kể các bác nghe) chạy tới chỗ hẹn.
– thằng c….hó mày đâu rồi sao không thấy mày (tới nơi mà chưa thấy thằng bạn nên móc đt ra gọi nó)
– mày cứ vào đi tao đang lên, vào trước đi, trên lầu ấy
Bước vào thì thấy nhiều người lắm, khoảng 20 người ấy, trò chuyện rôm rả, bằng tiếng anh không nhé
-Xin chào mọi người! (vốn là nói bằng tiếng anh nhưng tạm dịch nhé)
Đệch mấy thím ạ! méo ai quan tâm hết, nhìn tôi 1 phát quay lại tiếp tục nói chuyện, tức quá cầm ly trà đá nốc phát nửa ly. Ngồi một lúc, cũng kiếm được 1 vài người nói chuyện thì thằng bạn tôi cũng tới. À quên giới thiệu thằng bạn tôi, nó tên Hà, người mập mập, nhưng khoẻ, đen đen, mà được cái nó nói chuyện có duyên, với thêm cái lúm đồng tiền trên má nên được nhiều người thích nói chuyện với nó. Kể cũng lạ, tính tôi với nó khác nhau như thế mà thân được với nhau.
Tôi hết nói chuyện với người này người khác, làm quen cũng được kha khá người, bằng tiếng anh hết nhé, đến khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, một người con gái đi vào, và tôi thật sự lúc đấy cũng méo quan tâm, quay qua nhìn một tí nhưng cũng đủ để thấy hết những gì mà người đó gây ấn tượng cho tôi. Tốc độ tia gái của tôi rất nhanh, liếc qua 1 phát nhưng đủ để thu hết những thông tin về bề ngoài của đối tượng. Người lùn, khoảng mét rưỡi, nước da trắng, body thon gọn, bộ đồ đầm đen ôm sát người khoe hết mọi đường cong của cơ thể, dáng vẻ bên ngoài toát ra một vẻ rất chững chạc cuốn hút của người trưởng thành, nhưng khuôn mặt thì thể hiện rõ vẻ trẻ con tinh nghịch. Khuôn mặt ấy, chính là thứ sau này tôi muốn quên cũng không được, trắng búng ra sữa, láng mịn, đôi môi nhỏ và gợi cảm, đặc biệt là khuôn mặt không hề có dấu hiệu của mỹ phẩm, vâng người ấy để mặt mộc, mộc nhưng rất đẹp. Tôi đành quay lại nhìn thêm một lần nữa, và dừng lại ở khuôn mặt. Tôi rất ngạc nhiên, vì nhiều đứa con gái tôi quen luôn phải trang điểm khi ra đường, cho dù nó có đẹp đi chăng nữa. Và lập tức trong đầu tôi hiện ra suy nghĩ rằng “con này hoặc là tự tin với sắc đẹp của mình hoặc là nó thật sự giản dị, mà con gái thời nay có loại thứ 2 á? không thể nào, chắc chắc con này là loại 1 rồi”. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn khó có thể rời mắt khỏi người con gái này, mặc dù lúc đấy tôi đang thích một người khác. Con trai mà, ai mà không thích cái đẹp. Lúc ấy không hiểu sao tôi dày mặt kinh khủng, me ngay bàn nào con nhỏ kia ngồi xuống là bay vào, bắt đầu màn giới thiệu, liếng thoắng bằng tiếng anh. Tôi cực kì tự tin với trình độ anh văn của mình nên cũng khá tự tin khi bắt chuyện. Kết thức màn giới thiệu thì tôi bắt con nhỏ kia cũng giới thiệu. Sau một hồi thì tôi cũng có thông tin của nó, tên Th, mọi người thường gọi là Kim (nhưng tôi thì vẩn thích gọi tên, ba mẹ sinh ra cho ta cái tên, ngại gì mà không gọi?) nhỏ lớn hơn tôi 1 tuổi, tôi cũng mặc kệ, nói chuyện ngang hàng với mình, tính tôi là thế, hơn 1,2 tuổi không thành vấn đề, miễn sao trong tâm mình vẫn coi đó là lớn tuổi hơn mình và cư xử cho đúng là được rồi. Tôi cũng xin được fb của nhỏ. 2 đứa nói chuyện rất hợp nhau, nói chuyện mà lê la ra ngoài cả chủ đề của clb ngày hôm đó.
Tôi-một thằng nhóc chỉ sống với nỗi buồn, hay ra đường và tự kỉ một mình, rất thích mưa, và ngắm mưa dường như là thú vui duy nhất- gặp một người con gái, là chị (từ bây giờ tôi sẽ gọi là chị nhé), người con gái có nụ cười toả nắng, làn da như cũng có ánh nắng. Hôm ấy tôi như vui lạ thường, clb tan lúc 9h30 tối, lại xách xe chạy lên SG để ngày mai phải đi học, trên đường đi bất giác mỉm cười, và tự thấy đêm Sài Gòn đẹp lạ thường, nhưng chỉ một chút, tôi lại chợt nhớ đến người tôi thích vào lúc ấy, nỗi buồn lại ùa về, thêm cả cái quá khứ kia, nụ cười chợt tắt. tôi lại lầm lì trở lại, tiếp tục một tuần học lặng im.
Thích truyện ngôn tình hay 2020 thì lượn vào đây đọc nè các bạn.