Sương trong đường thịt dần tan biến gần hết, giờ sương mỏng manh không có bao nhiêu. Độc dục vọng trong người Tô Minh đã bị đồng hóa, không đem lại chút tác dụng nào, đáy mắt hắn không còn sắc đỏ, trông rất tỉnh táo. Cái loại tỉnh táo còn mãnh liệt hơn lúc Tô Minh chưa bước vào đường thịt.
Chỉ có Tử Nhược là người vẫn hồng hào, độc dục vọng chẳng những không giảm bớt mà càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí nguy hiểm đến tu vi, sinh mệnh của cô. Lý do độc dục vọng lợi hại như vậy với Tử Nhược là vì phản phệ. Loại phản phệ này dù Tử Nhược có tu vi đến bất khả ngôn vẫn không thể đánh tan, dù sao đây là tập hợp lực lượng toàn Thiên Hồ tộc, tập hợp nguyền rủa của ba người Nghịch Thánh, cộng thêm Tam Hoang phong tỏa con đường làm độc tố tích lũy mạnh mẽ hơn.
Tô Minh nhìn Tử Nhược, giơ tay phải lên chỉ vào trán cô. Người Tử Nhược run bần bật, làn da xuất hiện nhiều sợi tơ màu hồng, những sợi tơ như kinh mạch nổi trên lớp da, ngưng tụ lại ở trán. Nhìn như người Tử Nhược bị tấm vải hồng bao phủ, theo thời gian trôi qua, khoảng mấy giây những sợi tơ hồng ngưng tụ ở trán cô. Vị trí ngón tay Tô Minh chạm vào hóa thành một điểm hồng. Tô Minh giơ ngón tay phải lên, một sợi chỉ hồng nối với tay hắn kéo ra khỏi trán Tử Nhược, thành sương khói tan biến trên tay hắn.
Đến lúc này người Tử Nhược mới bình thường trở lại, nhưng mặt trắng bệch, run rẩy. Rèm mi run run muốn mở nhưng cảm giác nặng nề, dường như không có sức mở mắt, người Tử Nhược mềm nhũn dựa vào người Tô Minh.
Tô Minh đứng dậy, tay phải lướt qua người Tử Nhược, một bộ đồ hắn hay mặc phủ lên người cô. Tô Minh do dự, tay trái vỗ trán Tử Nhược, lực lượng nhu hòa ùa vào người cô, nhanh chóng tẩm bổ toàn thân. Lực lượng nhu hòa từ Tô Minh có thể cho Tử Nhược tỉnh táo lại chỉ hơn mười giây, tu vi không bị hao tổn nhiều. Làm xong những điều này, Tô Minh thả lỏng tay nâng Tử Nhược, xoay người cất bước đi sâu vào đường thịt. Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, phút chốc chỉ còn cái bóng.
Người Tử Nhược bềnh bồng trong đường thịt, ngoài người tỏa tầng sáng nhu hòa. Mười mấy giây sau rèm mi run run chậm rãi mở ra, con ngươi mờ mịt, giây sau mờ mịt tán đi thay thế cho cảnh giác, Tử Nhược vội đứng dậy nhìn bốn phía. Xung quanh trống trải, trừ vách tường thịt ra không còn thứ gì khác. Tử Nhược nhận ra quanh người cô có vầng sáng nhu hòa, khi cô tỉnh dậy thì ánh sáng ảm đạm sắp tan biến. Cùng lúc đó, Tử Nhược thấy mình mặc đồ nam, ngẩn ra, mặt đỏ hồng, ký ức của cô ấn tượng mình bị độc dục vọng đánh tan ký ức, mơ hồ nhớ quần áo bị xé, còn ôm một người.
Tử Nhược im lặng, không thấy Tô Minh ở đây, biểu tình lộ vẻ phức tạp. Tử Nhược cúi đầu nhìn thân hình mình, phức tạp biến thành mất mác. Tử Nhược không biết lúc mất lý trí đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo hàng loạt biến đổi lúc thức tỉnh thì nhiều ít đoán ra. Tử Nhược khẽ thở dài, cúi đầu nhìn chằm chằm sâu trong đường thịt, cô cảm giác được Tô Minh chưa rời đi mà còn ở bên dưới tiếp tục đi tới. Tử Nhược thở dài, cắn môi dưới, không tiếp tục đi tìm Tô Minh mà xoay người hóa thành cầu vồng vọt lên trời hướng lối vào đường thịt. Tử Nhược không thể đối diện Tô Minh, chỉ có nước rời đi.
Tô Minh phát hiện ra Tử Nhược đã tỉnh nhưng hắn không ngoái đầu lại, lòng tĩnh lặng như nước, biến thành cầu vồng trong đường thịt chạy xuống dưới, tựa như lúc trước tại đất Âm Tử, không ngừng lao nhanh. Tô Minh đã thấy tận cùng đường thịt, chỗ đó có một trận pháp. Trận pháp hình bát giác. xem
Tô Minh buông xuống, đạp trên trận pháp. Tô Minh cúi đầu nhìn, nhấc chân phải nhẹ giẫm, trận pháp lập tức chấn động, vài ánh sáng chói mắt vòng quanh người Tô Minh, nhấn chìm bóng dáng hắn. Trận pháp vận chuyển, một lát sau trong tiếng nổ, bóng dáng Tô Minh biến mất.
Khi thân hình Tô Minh lại hiện ra thì bên tai là chuỗi tiếng nổ liên tiếp, những thanh âm như vang vọng nhiều năm rồi, hình thành hồi âm, người lần đầu tiên đến đây sẽ có ảo giác như hư vô đang rít gào.
Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn xung quanh, hắn trông thấy một mảnh trời sao nhưng trời sao này cho hắn cảm giác cực kỳ xa lạ. Trong trời sao rõ ràng không thấy cái gì va chạm nhưng tiếng gầm rú vang vọng, dường như vĩnh viễn sẽ không yếu đi. Đây là một giới tràn ngập thanh âm, Tô Minh chưa từng thấy giới như vậy, đây là lần đầu tiên. Ở trong giới này Tô Minh cảm nhận sự bàng bạc của nó, rõ ràng là một đại giới hoàng chỉnh không có bất cứ phân cách nào.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn bốn phía, tại giới xa lạ này không có tu vi đầy đủ thì phải cẩn thận, nhưng hiện tại hắn không cần như vậy, hắn chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất tìm hiểu về giới này, bởi vậy hắn mới tán ra ý chí của mình. Ý chí của Tô Minh cường đại như sấm sét lấy nơi này làm trung tâm càn quét bốn phía, nơi hắn đi qua mọi dấu vết sinh mệnh đều bị ý chí cường đại của hắn chấn nhiếp.
Giờ phút này, trong Đệ Tứ giới, trên một mảnh đại lục vỡ bềnh bồng có một chiếc quan tài cắm vào đất, quan tài to lớn xuyên thấu đại lục, bên dưới lộ nửa khúc.
Nhìn từ xa thì quan tài cực kỳ kinh người, khi ý chí của Tô Minh rít gào xẹt qua, trong quan tài phát ra tiếng gầm rống. Cùng lúc đó, vang tiếng nổ, cuối cùng bùm một tiếng, một cánh tay to lớn phá nắp quan tài, duỗi ra. Cánh tay đen thui, móng đỏ rực, không phải năm mà là sáu ngón tay.
Cùng lúc đó, trong Đệ Tứ giới, có một bộ xương bềnh bồng trong hư vô, xương héo rút, không biết chết bao nhiêu năm. Khi ý chí của Tô Minh quét qua thì hốc mắt sâu thẳm trống rỗng kia lóe hai luồng sáng âm u, bộ xương chậm rãi ngồi dậy.
Thanh âm khàn khàn khó nghe vang lên:
– Máu, thịt…
Từ người bộ xương phát ra khí thế khó tả.
Khu vực cách nơi này cực kỳ xa xôi có một tinh cầu, tràn ngập cỏ xanh, tổng như tu chân tinh dạt dào sức sống. Trên đó tồn tại từng tòa thành trì, có mấy tu sĩ người thường sinh sản tại đây từ rất lâu rồi. Trên tinh cầu có một ngọn núi, khá là bình thường, không có chỗ gì lạ. Giữa sườn núi có một đàn dê, có một đứa con nít mặc áo ngắn cầm cây gậy nhỏ đang dựa vào một tảng đá lớn nhìn trời xanh mây trắng, ngâm nga khúc nhạc.
Khi ý chí của Tô Minh quét qua, đứa trẻ toàn thân chấn động, vụt ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời. Khi đứa bé nhìn lên trời thì tu chân tinh xuất hiện tình hình cực kỳ quái dị, các tu sĩ, người thường, mọi sinh mệnh trong chớp mắt này đứng yên không nhúc nhcíh, thân hình vặn vẹo có dấu hiệu tan rã. Thật lâu sau, đứa trẻ con ngươi co rút, cúi đầu, các sinh mệnh trên tu chân tinh hồi phục như thường.
– Đây là ý chí của ai? Không lẽ là cường giả của kỷ trước ở trong thần mộc tỉnh lại?
Trong trời sao cách nơi này rất xa tồn tại một khúc gỗ to, gỗ to như là một tiểu giới trong Ám Thần, Nghịch Thánh trận doanh.
Trên thần mộc có rậm rạp lỗ hổng, ý chí của Tô Minh quét qua, trong thần mộc phát ra từng tiếng gầm kinh thiên. Có lực phản chấn khuếch tán từ thần mộc này, chấn văng ý chí của Tô Minh khiến hắn không thể thấy kết cấu bên trong.
Một hướng khác, một góc giới này có lỗ hổng to, từ bên ngoài lỗ hổng có thể thấy thương mang.
Ý chí Tô Minh phát tán, vài giây sau con ngươi co rút.
– Giới này… Không có ý chí!
Tô Minh không cảm nhận được sự tồn tại nào trong đại giới này, chỗ này không có ý chí Tang Tương, không tồn tại Tam Hoang, dường như là lãnh địa không chấp nhận hai ý chí đó xâm nhập. Ngay cả ý thức của giới vì niệm của người mà thành hình cũng không có, chứng minh số lượng sinh mệnh tại đây không nhiều nên không thể hình thành ý thức niệm chỉ có từ tộc quần.
– Chỗ này quả nhiên là… Thế giới cánh thứ bốn.
Tô Minh trầm ngâm, không để ý tiếng gầm rú vang vọng, trong đầu hiện ra từng cường giả, và thần mộc mà ý chí của hắn không thể tra xét được. Quan trọng nhất là Tô Minh trông thấy lỗ hổng thông hướng thương mang.
Đây là một đại giới.
Tô Minh trầm ngâm, chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình thong dong nhìn hướng hư không phương xa.
– Nếu đã đến rồi thì cần gì lấp ló rình Tô ta?
Khi Tô Minh thốt lời, vị trí ánh mắt hắn nhìn, không gian trong trời sao vang tiếng thở dài lấn át tiếng nổ xung quanh. Trong tiếng nổ xuất hiện một người áo đen.
Người này chính là U Minh!