Thanh niên áo đen đôi mắt lóe tia sắc bén như có thể trông thấy ý chí của Tô Minh vô hình xuyên qua năm tháng. Tinh thần Tô Minh rung động, cảm giác như trong ánh mắt đối phương ẩn chứa ý đế vương hiện ra trong tinh thần hắn. Mức độ bá đạo của ánh mắt giống như trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, nếu có ý ngỗ nghịch liền diệt mười tộc của kẻ đó, khiến huyết mạch từ nay đứt đoạn hoàn toàn. Thậm chí dù cho không có nghịch ý, chỉ cần ngôn ngữ hơi do dự sẽ đối mặt ánh mắt lôi đình, sát khí trời sập. Loại bá đạo trần trụi này như là đứng trên tất cảo, sự kiêu ngạo, tự tin, ngạo nghễ đứng trên mọi sinh mệnh.
Ánh mắt đó lạnh nhạt nhưng bên tai Tô Minh như nghe một thanh âm quanh quẩn, dù không phải là thanh niên áo đen nói ra nhưng hắn cảm giác như thật sự vang vọng.
-Nếu ngươi chọc vào ta, dù ngươi ẩn thân ở đâu, dù ngươi có tu vi như thế nào, dù bên cạnh ngươi có gì thủ hộ, dù ngươi đến từ quá khứ hay tương lai, chỉ cần ngươi chọc vào ta thì ta… giết ngươi, diệt toàn tộc của ngươi, diệt huyết mạch của ngươi, diệt mọi dấu vết của ngươi!
Thanh âm lạnh nhạt, lạnh như băng:
-Cút!
Ý chí Tô Minh ầm một tiếng, dường như thanh âm và biểu tình lạnh lùng kia là bão tố có thể phá hủy mọi ý chí của hắn. Bão tố tàn phá hư vô Tô Minh ở, đầu óc hắn rung động, ý chí như biến thành vòng xoáy to lớn rồi bị vòng xoáy cắn nuốt.
Người Tô Minh mạnh chấn động, đôi mắt mở ra, hắn vẫn đang ở Ám Thần trận doanh, vẫn ở một ba bảy giới. Trước mặt Tô Minh là người đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc, bên cạnh gã là Viêm Bùi Thần Hoàng, xung quanh là người Hùng Đồ bộ lạc. Bọn họ không biết Tô Minh trải qua cái gì nhưng mặt ai nấy trắng bệch. Đặc biệt là Viêm Bùi Thần Hoàng, tu vi của gã cao nhất nên cảm nhận càng mãnh liệt hơn.
Mới nãy trong một giây, Viêm Bùi Thần Hoàng cảm giác rõ rệt hơi thở của Tô Minh biến mất, bị một ý chí cực kỳ cổ xưa tràn ngập, tựa như rõ ràng hắn đứng đấy lại bị sương mù bao phủ. Nếu chỉ là mơ hồ thì thôi, nhưng Viêm Bùi Thần Hoàng rõ ràng cảm nhận vào giây phút đó xung quanh Tô Minh xuất hiện một hơi thở kỳ lạ, hơi thở mạnh mẽ đủ khiến toàn Ám Thần, Nghịch Thánh, thậm chí là Tam Hoang phải run rẩy. Cố tình chỉ cảm nhận tại chỗ này, không phát tán ra ngoài.
Tô Minh biết hết điều này, hắn có thể biết mọi thứ, càng hiểu hơi thở của thanh niên áo đen chẳng những khiến Tam Hoang run rẩy, dù là bươm bướm Tang Tương đã từng cũng phải sợ hãi run rẩy, bởi vì Tô Minh chính mắt trông thấy một con bươm bướm giống y như đúc bị thanh niên áo đen dễ dàng hút hết vào pháp khí la bàn của gã.
“Hắn là ai?”
Con ngươi Tô Minh co rút, đây là nguy hiểm lớn nhất từ khi hắn trở thành mạnh nhất bản kỷ, trước đó hắn chưa từng tưởng tượng trong khung trời sẽ có người mạnh như vậy. Cường giả vượt qua phạm vi suy nghĩ của Tô Minh, khiến hắn im lặng, mắt chợt lóe, chuyện này như cây gai đâm vào đáy lòng của hắn, càng khiến hắn hiểu giây phút đó hắn sinh ra sợ hãi. Đã nhiều năm rồi Tô Minh chưa có cảm giác này, chỉ lúc tại thần nguyên tinh hải mới có cảm giác tương tự. Năm đó Tô Minh không muốn bị áp đảo, bởi vì hắn không thể thua, nếu thua là chết. Bây giờ Tô Minh không thể bị áp đảo, bởi vì tu vi đến cảnh giới như hắn một khi lòng có ý lùi bước thì hắn… sẽ không còn là hắn.
Mắt Tô Minh chợt lóe, vung tay phải, ba hộp ngọc trước mặt hắn có hai cái vỡ vụn ra, bên trong lại khuếch tán hơi thở cổ xưa. Cùng với hơi thở tán ra, hai tay Tô Minh chộp, hơi thở lao hướng hắn, vòng quanh trước mặt hình thành một vòng xoáy. Vòng xoáy xoay nhanh, hơi thở cổ xưa càng đậm hơn.
Tô Minh nhìn chằm chằm vòng xoáy, biểu tình dứt khoát.
-Nếu ta từ bỏ chuyện này thì tâm không bình tĩnh.
-Nếu vì chuyện này khiến tâm ta không bình tĩnh thì từ nay niệm không thông.
-Nếu vì chuyện này niệm ta không thông thì từ nay ta… thần không yên!
Trên mặt Tô Minh từ sau khi ý chí đại thành lần đầu tiên lộ ra dữ tợn. Viêm Bùi Thần Hoàng trông thấy, tinh thần run lên. Viêm Bùi Thần Hoàng chưa từng thấy biểu tình của Tô Minh như vậy, biểu tình đó khiến tim gã ngừng đập. Viêm Bùi Thần Hoàng còn như vậy thì càng đừng nói đến tộc nhân Hùng Đồ bộ lạc khác, những người này bị biểu tình của Tô Minh uy hiếp, đầu óc trống rỗng, không thể tự hỏi.
-Tâm bất bình, niệm không thông, thần không yên, tức là ta sẽ bị phá!
Mắt Tô Minh chợt lóe, giơ tay phải chộp hướng vòng xoáy. Vòng xoáy nhanh chóng thu nhỏ, tới bên tay Tô Minh đã biến thành cỡ quả trứng gà, bị hắn bắt lấy ấn vào trán. Khi ấn vòng xoáy vào trán, đầu óc Tô Minh ù vang, thế giới lại lần nữa trở thành vòng xoáy, trước mắt hắn lại xuất hiện vùng trời. Thế giới của Tô Minh nhanh chóng chảy hướng quá khứ, trở lại tình cảnh lúc trước hắn thấy. Tô Minh lại thấy thanh niên áo đen dùng la bàn hấp thu bươm bướm. Tô Minh lần nữa thấy thanh niên áo đen ngẩng đầu nhìn hắn, a một tiếng.
Khi thanh niên áo đen phát ra thanh âm thì ý chí Tô Minh lạnh băng, như trời đất vỡ tan, như đối phương là đế vương còn mình là con kiến, giây tiếp theo sẽ bị xóa đi. Nhưng Tô Minh cắn răng, toàn bộ ý chí của hắn vào khoảnh khắc này ngưng tụ lực lượng bốn chân giới Đạo Thần, Tiên Tông, Cương Thiên, còn có Minh Hoàng hóa thành điên cuồng cực kỳ mãnh liệt, biến thành sinh mệnh phá thiên kiếm công kích người hừ lạnh với hắn. Một kích xuyên qua vô tận năm tháng, không biết bao nhiêu năm sau, bùng phát ra điên cuồng.
Tô Minh phải ra một kiếm này, hắn phải phá, tâm bất bình, niệm không thông, thần không yên, hắn nhất định phải phá nó.
Tiếng nổ vang vọng trời đất, Tô Minh không nhìn thấy kết quả, bởi vì ý chí của hắn đụng vào thanh niên áo đen này liền tan vỡ thành bốn, năm mảnh.
-Nếu không thể phá thì không thể đụng, nhưng nếu có một ngày thật sự va chạm thì ta sẽ nghịch, nghịch mọi sinh mệnh đoạt khí vận của ta!
Đây là tiếng rít gào phát ra từ hồn Tô Minh trước khi tan vỡ.
Tiếng gào thét vang vọng, Tô Minh mở mắt ra, vẫn là trời sao Ám Thần trận doanh, vẫn là tình cảnh trước mắt. Ánh mắt Tô Minh lộ ra mệt mỏi, nhưng từ người hắn có sự trầm trọng chỉ mình hắn biết.