Cầu Ma – Chương 1310: Ám Thần, Nghịch Thánh – Botruyen

Cầu Ma - Chương 1310: Ám Thần, Nghịch Thánh

Ám Thần trận doanh, trong bốn cánh Tang Tương thì Tam Hoang chiếm cánh thứ hai, đó là một đại giới bàng bạc. Dù giới này không bằng đệ nhẩt giới của Tam Hoang nhưng tổng thể phạm vi có thể so với ba chân giới của Tam Hoang. Dù sao phạm vi Tam Hoang đại giới là trừ bốn chân giới ra còn có thần nguyên tinh hải, giáp ranh có một số đất trống khác, thậm chí thời đại trước của bản kỷ nguyên Tam Hoang là chín chân giới. Trong Tam Hoang đệ nhị giới, cánh nhỏ dưới hai đôi cánh to của Tang Tương. Bên mép Tam Hoang, thế giới bên trong bị Ám Thần, Nghịch Thánh mỗi bên chiếm một nửa. Nhìn như rất lớn nhưng cũng không bao nhiêu, Ám Thần, Nghịch Thánh được gọi là trận doanh bởi vì chúng nó có một trăm tám mươi giới, cộng lại là ba trăm sáu mươi giới ngưng tụ trong Tam Hoang đệ nhị giới, rậm rạp, phân cách. Nên hình thành trận doanh chúng giới đặc biệt như vậy, bởi dù là Nghịch Thánh hay Ám Thần đều từ đệ nhị thời đại bản kỷ di chuyển tới, kéo dài hệ thống tu hành, công pháp của đệ nhị thời đại, cũng kéo dài kết cấu thế giới từ bộ lạc khác nhau tổ thành cổ quốc.

Ám Thần, Nghịch Thánh có ba trăm sáu mươi giới mỗi giới có bộ lạc năm xưa kéo dài sinh sản chiếm cứ một giới, trong hai trận doanh còn đặt giới hội. Cái gọi là giới hội do tộc công, thế tập truyền thừa từ bộ lạc khác nhau trong một trăm tám mươi giới của trận doanh tổ thành, từ ba Thần Hoàng dẫn đầu tổ chức ra đỉnh quyền lực cao nhất trong trận doanh.

Trong Ám Thần trận doanh tồn tại ba hoàng giới và một trung giới, bốn giới hình thành trung tâm giới nguyên Ám Thần trận doanh. Trong đó tam hoàng giới dàn hình tam giác vây quanh trung giới. Trung giới là hạch tâm của Ám Thần trận doanh, mỗi lần giới hội từ tộc công một trăm tám mươi bộ lạc sẽ cử hành tại đây, quyết định mọi việc lớn liên quan tới Ám Thần trận doanh.

Còn tam hoàng không phải vĩnh viễn không thay đổi, nó do mỗi bộ lạc chọn ra, mỗi ba vạn năm là một kỳ. Khi chu kỳ qua đi phải tuyển cử lại, có liên tục đảm nhiệm tôn Thần Hoàng không phải xem thực lực, may mắn và mức độ các bộ lạc ủng hộ.

Dĩ nhiên tu vi là trọng điểm, làm Thần Hoàng phải có cảnh giới bất khả ngôn mới có tư cách cạnh tranh Thần Hoàng, cho nên mấy năm qua thật ra thì Thần Hoàng không luân phiên thường xuyên, trừ phi ở thời kỳ nào đó xuất hiện bất khả ngôn.

Ví dụ năm đó Thần Hoàng Viêm Bùi là như thế đi tới, gã tranh thủ, không biết mất bao nhiêu cái giá rốt cuộc thay thế vị Thần Hoàng trước bước vào đỉnh cao. Bây giờ năm tháng trôi qua, một chu kỳ ba vạn năm đã đến cuối, nếu không có bất khả ngôn khác xuất hiện thì thôi, cố tình lần này Ám Thần trận doanh xuất hiện tới hai bất khả ngôn.

Một là Hồng Tổ năm xưa bị Thần Hoàng Viêm Bùi thay thế, một là thiên tài Hoàng Đài xuất hiện từ Hoa Trung bộ lạc.

Hai người này quyết giành vị trí Thần Hoàng, khiến nguyên Ám Thần trận doanh sóng ngầm mãnh liệt. Tuy nhiên, cuộc chiến tranh xâm nhập Tam Hoang đại giới này khiến mọi thứ biến mơ hồ, ít nhất trong thời kỳ chiến tranh không thể có sóng ngầm gì, nếu không thì có Nghịch Thánh ở một bên như hổ rình mồi, loại hợp tức lẫn nhau sẽ tan vỡ ngay.

Giờ phút này, Ám Thần tam hoàng giới, đại giới thuộc về Thần Hoàng Viêm Bùi, trong sa mạc màu bạc có một ốc đảo. Trong ốc đảo có một nam một nữ đang ngồi hai bên chiếc bàn, ánh mắt rơi vào ngọc giản đen đặt trên bàn, biểu tình do dự.

– Đây là ngọc giản Viêm Bùi đưa tới mấy tháng trước, vị khủng bố kia sắp đến.

Sa mạc nổi gió có khô hanh nhưng thổi qua ốc đảo lại biến mát dịu, mát mẻ quấn quanh hai người, thổi bay mái tóc của cô gái, lộ ra khuôn mặt khiến người nhìn yêu thương. Cô là Tử Nhược Thần Hoàng đến từ Đông Cấp bộ lạc trong Ám Thần trận doanh. Váy dài màu tím, tóc thề trải dài ra, khuôn mặt tinh xảo đến tuyệt mỹ, trán có vài mảnh sao màu tím, biến thành Tử Nhược Thần Hoàng nổi danh lẫy lừng trong Ám Thần trận doanh. Khi cô khẽ nói thì ngẩng đầu, mắt dời khỏi ngọc giản nhìn hướng ông lão tóc bạc phơ ngồi bên kia chiếc bàn.

Ông lão mắt sáng ngời có thần, biểu tình không giận đã uy, đặc biệt mắt mở thì bên trong có con ngươi dựng thẳng, một vàng, một đỏ, khiến lão trông hơi kỳ dị. Dù ông lão chỉ ngồi đây nhưng dường như có thể thay đỏi quy tắc của thế giới này. Lão chính là Thần Hoàng mạnh nhất trong Ám Thần trận doanh, Thương Tam Nô.

Ông lão lạnh nhạt nói:

– Người này có tu vi giết được bất khả ngôn, dung hợp ý chí chân giới nào đó trong Tam Hoang đại giới, phong ấn cường giả nhất kỷ trước không biết dùng cách gì thức tỉnh. Khí thế của hắn khiến Viêm Bùi liên tưởng đến những ông lão ngủ say, mạnh nhất bản kỷ sao…

Con ngươi lão co rút, mơ hồ có chiến ý đốt cháy.

Ông lão khàn giọng nói, chiến ý trong mắt càng đậm:

– Không biết nếu lão phu mở hết tu vi, giải trừ phong ấn thì có thể đánh chết người này không. Nếu thật sự có thể đánh chết hắn thì có chăng khiến tu vi của lão phu lại đột phá?

Tử Nhược Thần Hoàng nhíu mày nhìn ông lão trước mặt mình.

Tử Nhược Thần Hoàng khẽ nói:

– Nhưng ý chí Viêm Bùi khiến chúng ta cung kính với người này, hết sức phối hợp khi hắn đến đây, việc này có ích cho Ám Thần trận doanh ta chứ không có xấu, thậm chí có cơ hội cho chúng ta tiến vào Nghịch Thánh!

Ông lão cúi đầu, lạnh lùng liếc Tử Nhược Thần Hoàng:

– Cơ hội? nô tính trong người Viêm Bùi lại nổi dậy, giết bất khả ngôn khó lắm sao?

Tử Nhược Thần Hoàng im lặng.

Ông lão phất tay áo, đứng dậy:

– Đối với lão phu thì ta cũng giết được bất khả ngôn, dù là cường giả trước kỷ này, lão phu đã giết ba người còn hắn chỉ có thể phong ấn. Nếu người này không đến Ám Thần thì thôi, nếu hắn đến thì sẽ là mồi săn của lão phu, giết hắn thì từ nay lão phu có bốn nô!

Ông lão biểu tình dứt khoát nói:

– Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Ông lão lắc người bước vào hư không, để lại Tử Nhược Thần Hoàng trong ốc đảo nhìn ngọc giản trên bàn, thở dài.

– Một người nếu quá tự tin thì sẽ không nhìn rõ chính mình, Thương Tam Nô giết ba cường giả kỷ trước đều là loại từ bỏ vĩnh hằng, tự phân ly thần hồn, vốn là người muốn chết. Viêm Bùi miêu tả trong ngọc giản cường giả kỷ trước bị phong ấn rõ ràng là loại mạnh nhất. Thương Tam Nô tự đi tìm chết thì thôi, bộ lạc của ta và các bộ lạc phụ thuộc khác tuyệt đối không thể đắc tội Tô Minh kia. Tuy nhiên…

Tử Nhược Thần Hoàng cắn răng, lắc người biến mất khỏi ốc đảo trên tinh cầu này, khựng lại giữa không trung, mắt chớp lóe tia sáng kỳ lạ, trong óc tràn ngập một suy nghĩ, khuôn mặt không biểu tình nhưng tia sáng trong mắt ngày càng sáng ngời.

– Nếu người này cường đại như vậy, được Viêm Bùi gọi là mạnh nhất bản kỷ, cùng cường giả như vậy sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ sinh ra từ huyết mạch như vậy chắc chắn tương lai cũng không thể đo lường.

Nghĩ tới đây, mặt Tử Nhược Thần Hoàng đỏ ửng. Từ khi cô tu hành đến nay vẫn không có đạo lữ, luôn cho rằng mình không cần, nhưng trong đáy lòng cô luôn có tiếc nuối muốn có đứa con của mình. Nhưng đưa mắt toàn thiên địa, Tử Nhược Thần Hoàng không thấy người đàn ông nào được cô cho là ưu tú, dù là Thương Tam Nô cũng vậy. Nhưng hôm nay cái tên Tô Minh xuất hiện trong đầu Tử Nhược Thần Hoàng.

– Tuy nhiên, loại lão quái như vậy chưa chắc sẽ đồng ý chuyện này, phải nghĩ cách mới được.

Tim Tử Nhược Thần Hoàng đập nhanh, nhưng khi suy nghĩ nảy ra trong đầu thì không cách nào xua tan, ngược lại ngày càng mãnh liệt. Cảm giác nguy hiểm tính kế cường giả khiến Tử Nhược Thần Hoàng hít sâu, sau lưng xuất hiện ảo ảnh mơ hồ. Bộ dạng ảo ảnh rõ ràng là hoa sen, bên trên có con hồ ly trắng, sinh động như thật. Biểu tình Tử Nhược Thần Hoàng dứt khoát, lắc người biến mất trong không trung.

Cùng lúc đó, trong Tam Hoang đệ nhị giới, Nghịch Thánh trận doanh có một ngọc giản tương tự đặt trước mặt ba người. Ba người là một ông lão, một cô gái, một người đàn ông trung niên.

Ông lão là Huyền Lâu Nghịch Thánh. cô gái thì dù Tô Minh không thấy người thật nhưng sẽ không xa lạ, cô gái là người giáng xuống chiếc nhẫn chí bảo khi lỗ hổng Tam Hoang xuất hiện, Phi Hoa Nghịch Thánh của giới này. Chính là cô gái khiến hạc trọc lông lộ vẻ mặt mờ mịt vàp hức tạp. Còn người đàn ông trung niên cuối cùng thì biểu tình bình tĩnh, chỉ có một con mắt mang theo tia âm u nhìn chằm chằm ngọc giản, hừ lạnh một tiếc.

– Mạnh nhất bản kỷ, Thần Hoàng Viêm Bùi này chuyện bé xé ra to quá. Trong trầm miên cốc bất cứ tiền bối nào thức tỉnh cũng có thể gọi là mạnh nhất.

Người đàn ông trung niên là nghịch thánh thứ ba trong Nghịch Thánh trận doanh, tên gọi Tiêu Tùng.

Huyền Lâu Nghịch Thánh khẽ thở dài, khàn giọng nói, biểu tình dứt khoát:

– Con người Viêm Bùi nhìn như lạnh lùng nhưng tính cách có chút cẩn thận luôn biết xem xét thời thế. Mấy tháng trước Thần Hoàng Viêm Bùi đã đưa tới ngọc giản nói cho chúng ta vị Tô Minh này sẽ đến, chắc gã không có ý tốt gì. Nhưng từ đó có thể thấy ra Viêm Bùi rất tin tưởng vào Tô Minh, muốn mượn tay đối phương đè nặng chúng ta.

– Thôi, lão phu đến trắc tính xem Tô Minh rốt cuộc có uy hiếp gì.

Mắt Huyền Lâu Nghịch Thánh chợt lóe, giơ lên tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện chín khối xương thú bất quy tắc, tay trái vỗ vào nó, khép mắt lại, thi triển thần thông thiên phú của lão để trắc tính Tô Minh.

Tiêu Tùng biểu tình rung động, tập trung nhìn. Gã biết thuật này của Huyền Lâu Nghịch Thánh cường đại cỡ nào, dù là những lão quái ngủ say cũng bị lão tính ra nhân quả, thuật này chưa từng thất bại.

Chỉ có Phi Hoa Nghịch Thánh là biểu tình mờ mịt, từ đầu đến cuối cô nhìn ra xa, mơ hồ trong lòng không hiểu sao có tia rung động, dường như ai đó quan trọng nhất trong đời cô đã xuất hiện tại giới này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.