Ngày hôm nay Nguyệt Lăng bận rộn từ sáng tới tối. Không lúc nào nghỉ ngơi được. Chả là hôm qua bà chủ kêu dọn dẹp nhà cửa, bắt cô và con nhỏ kia lau chùi sạch sẽ.
Ngọc Huyệt ghen ghét vì cô được làm việc nhẹ nhàng nó tính kế gây sự với cô.
Lúc cô đi tưới cây thì không tìm thấy bình tưới đâu. Kết quả là cô phải xách nước từ nhà trong mang đến tận ngoài này.
-“Mệt quá”_Bàn tay thon thả lau nhẹ những vệt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xinh đẹp.
Vườn cây cảnh của bà chủ rất rộng lớn, to hơn ngôi nhà trước kia cô ở.
Trời thì nắng như đổ lửa, một người con gái chân yếu tay mềm như cô sao có thể tưới nổi hết đám cây này chứ.
Nếu có bình nước thì công việc đã nhẹ hơn nhiều.
Đúng lúc cô đang nghỉ mệt thì con nhỏ đi qua. Ngọc Huyệt nhếch môi nói đểu:
-“Nếu muốn an phận thì đừng làm tao ngứa mắt. Đỉa mà đòi bám chân hạc”_„Cô ta còn cố tình hất đổ xô nước của cô.
Nước từ xô chảy lênh láng trên nền đất. Nguyệt Lăng tức tối vô cùng.
-“Bốp”_một cái tát giáng xuống mặt ả
-“Sao.. Sao.. Mày dám tát tao? “_Nó ôm một bên má trừng mắt nhìn cô
Chiếc xô lăn lóc một góc. 2 người con gái trừng mắt nhìn nhau, có lẽ sắp đánh nhau:3.
Cô ta lao đến túm tóc cô, giật mạnh. Bị túm tóc mạnh khiến cô tức giận cô cũng túm lại cô ta.
Đúng lúc đó thì Hàn thiếu gia từ trên lầu bước xuống.
2 bọn họ rất nhanh chóng buông nhau ra. Chỉnh sửa lại tóc tai nhìn nhau
Đập vào mắt ảnh là cảnh 2 người con gái đứng nhìn nhau.
-“2 người đứng đây ngắm nhau tới bao giờ”_Bước chân mạnh mẽ tiến về phía 2 người.
-“Thiếu gia”_Con nhỏ cúi đầu chào.
Anh không đáp lại lời chào đó, ánh mắt anh đang chú ý tới cô.
-“Nguyệt Lăng em đang làm gì ở đây vậy? “_Anh khẽ cười.
Con nhỏ Ngọc Huyệt vô cùng tức giận, cô chào thì cậu không thèm đáp mà lại quan tâm con nhỏ quê mùa đó.
Đã thế anh còn nói chuyện thân mật với nó nữa. Đừng hòng ai cướp anh khỏi tay cô.
-“Em giúp bà chủ tưới cây “?
Nguyệt Lăng cũng cười lại. Anh khẽ vuốt tóc cô. Hình ảnh đó khiến ai đó ghen tị.
-“Ngọc Huyệt cô ở đây làm gì? “
-“Em.. Em chỉ muốn giúp Lăng Lăng”_Đoạn quay qua cười tươi với Nguyệt Lăng.
-“Đúng không Lăng Lăng”
Nguyệt Lăng vốn không bận lòng chuyện cũ, cũng gật đầu lia lịa.
-“Ồ giúp đỡ nhau quá nhỉ? “
Con nhỏ đủ thông minh để hiểu anh nói gì.
-“Vậy 2 người dọn đi anh đi trước”
“Bịch”! Anh vừa quay lưng 1 tiếng động mạnh vang lên.
Anh quay người lại nhìn. Người con gái nằm trên mặt đấy, mắt nhắm.
-“Nguyệt Lăng! “
Anh hốt hoảng chạy lại đỡ cô. Con nhỏ kia cũng sợ xanh mặt rõ ràng lúc nãy cô ta vẫn bình thường mà.
Cô ta cũng vội vàng vất dụng cụ sang một bên, cũng giúp đỡ anh.
______________________^^
-“Cô ấy không sao chứ bác sĩ”_Tâm trạng của anh hiện tại không ổn định.
Anh rất lo lắng cho cô. Thật là ngốc không biết lo cho sức khoẻ của mình.
-“Cô ấy chỉ bị say nắng. Không có gì nghiêm trọng. Người nhà cần cho cô ấy nghỉ ngơi, có thể vào thăm rồi”_Bác sĩ quay lưng đi.
Anh vội vàng mở cửa.Cô đã tỉnh.
-“Cậu chủ”_Cô muốn đứng dậy nhưng anh cản.
-“Cứ nghỉ ngơi đi, sức khoẻ mới là quan trọng”.
Cô không phản ứng vội nằm xuống.
-“Thiên Lâm anh không phải lo em không sao”.
-“Ừm.. Nhưng sao em lại ra nông nỗi này”_ Anh vuốt tóc cô gặng hỏi.
-“Không có gì, chỉ là hơi bận nên em hơi mệt. “
-“Ngọc Huyệt làm khó em? “
-“Hay cô ta làm gì em? “
Cô lắc đầu. Anh cũng không hỏi gì thêm.
-“Nghỉ ngơi cho tốt, anh có việc rồi”_Anh cúi xuống đặt 1 nụ hôn trên trán cô rồi ra khỏi phòng.