Bước chân của ai đó càng ngày càng gần. Tim của cô muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trước thái độ của cô anh tỏ ra rất bình tĩnh. Thật tức ói máu mà.
Cô có thể cảm nhận được hàng lông mi cô đang run run. Hàn Thiếu Gia cậu muốn giết chết em à?.
Cạnh.. Cánh cửa bị bật mở.
Con nhỏ Ngọc Huyệt đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống trơn. Mọi thứ đều rất bình thường như chưa hề có chiện gì xảy ra cả.
-“Chết tiệt”_Cô ta đá chân vào cánh cửa.
Một cảm giác đau đớn truyền từ chân. Tức giận thì cũng vô ích, cô ta dẫu sao cũng vẫn làm đau mình.
-“Rõ ràng có tiếng gì đó mà. Còn cậu chủ không biết đi đâu rồi. Đến mày cũng muốn phản tao”_cô ta nhìn cánh cửa chửi bới.
Nguyệt Lăng núp sau cửa cảm thấy rất buồn cười. Ai đời lại đi chửi một thứ vô tri vô giác như cánh cửa.
-“Lăng Lăng yên lặng nào”
Nguyệt Lăng thôi không cười nữa. Cô biết anh và cô đang phải trốn tránh mọi thứ. Trốn tránh để bảo vệ tình yêu của 2 người họ.
Ngọc Huyệt đưa mắt nhìn xung quanh. Cô ta cảm thấy có chút mờ ám ở đâu đó quanh đây.
Đột nhiên cô ta nhìn về phía cánh cửa nơi 2 người họ đang trốn.
Chết rồi!
Lăng Lăng cảm thấy ánh mắt cô ta hình như nhìn về phía mình. Cô ta chú ý đến cánh cửa, tại sao cô lại có cảm giác có ai đó ở sau cánh cửa đó?
Cánh tay Nguyệt Lăng siết chặt mép gấu Áo, mắt nhắm tịt lại. Cô cứ nghĩ sẽ không bị phát hiện chứ. Hàn Thiếu anh mau làm gì đi chứ?
-“Cậu.. À không Hàn Thiên Lâm anh mau làm gì đi chứ? _Anh nhíu mày nhìn cô.
Đã dặn không được gọi cậu chủ mà vẫn chứng nào tật đấy.
-“Phó mặc”_Anh cười nhăn nhở nhìn cô(cười bé:v)
-“Có ai ở đó không? “
Cô ta có chút đề phòng. Trên tay cầm con dao nhỏ, sẵn sàng tiêu diệt quái thú(:v).
-“Có ai không? “_Cô ta tiến về phía 2 người.
Bước chân toát lên sự run sợ.Tay cầm chặt con dao. Rõ ràng cô ta nghe có tiếng ai đó. Chả lẽ có trộm?
Không thể! Ai mà gan to lớn mật dám vô đây ăn trộm chứ. An ninh rất chặt, con kiến chắc gì đã lọt qua(hàm ý ạ:)]
Cô ta bước lệch, trẹo chân ngã về phía góc bếp. Từ đâu một con chuột to bự chui ra. Nó đứng chễm chệ nhìn cô ta, nhỏ run run giơ con dao đe doạ con chuột.
-“Đồ con chuột bẩn thỉu, tránh xa tao ra”.
Con chuột cũng hoảng sợ vì bị người nhìn thấy, nó lượn xung quanh nhỏ. Khiến nó ú ớ hét lên kinh hãi
-“Mẹ ơi chuột. Huhuhu. Cứu con với”_Cô ta tung con dao ba chân bốn cẳng chạy thẳng.
Khi bóng dáng khuất. Lăng Lăng ôm bụng cười, có vẻ rất buồn cười
-“Hihi. Hahahh. Há há”_Nguyệt Lăng cười lớn.
Đúng là vừa trốn sau cánh cửa người mình yêu mà còn được xem màn kịch vừa rồi thật thú vị.
Hàn Thiên Lâm nhìn chằm chằm cô, cảm tưởng cô là sinh vật lạ vậy.Con gái mà cười vô độ trước mặt Nam nhân vậy à.
Cô cảm thấy bất tiện khi anh cứ nhìn mình, liền lấy tay bịt miệng mình lại cho bớt cười.
-“Chưa thấy ai cười bao giờ sao”.
Anh khẽ giật mình. Phẩy tay đáp:
-“Chưa thấy đứa con gái nào cười có duyên như em”_Anh cốc nhẹ đầu cô
Lăng Lăng nghe mải không để ý. Cười tươi, tay vén tóc thong thả nói
-“Em có duyên lâu rồi”_Anh súyt sặc nước bọt..
-“Anh sao vậy? “
Cô vỗ vỗ lưng anh. Hàn Thiên Lâm ngẩng mặt nhìn cô
-“Không những cười duyên mà còn cần thêm chất xám”.
Dứt lời anh bỏ đi.
Căn bếp như muốn bốc cháy. Con bé vô cùng tức giận.
Cái gì dám nói cô cần thêm chất xám!!! Huhu..
-“Hàn Thiên Lâm anh đừng hòng trốn”