Theo đúng lời hẹn Ngô Thừa Khúc đã sắp xếp thời gian hoàn thành công việc trước giờ hẹn. Anh đưa tay nhìn đồng hồ.
Vẫn còn sớm, nhưng sao anh lại là người nôn nóng đến sớm hơn giờ hẹn thế này Ngô Thừa Khúc nhếch miệng tạo thành 1 nụ cười hoàn hảo.
Thừa Khúc nhấn phím điện thoại, liên lạc thông qua cấp dưới
-“Lấy xe cho tôi, Tôi có việc”
Anh lái xe đi thẳng tới điểm hẹn, chờ đợi thế này không phải rất thú vị sao? Dù sao anh cũng không muốn trễ hẹn trước mặt phụ nữ.
Cửa xe vừa mở, Thừa Khúc
bước ra ngoài bao ánh mắt đổ dồn đến anh. Những tiếng xì xào bắt đầu lớn dần đa số là các cô gái.Anh không để tâm đến những phụ nữ như thế này.
-“Cậu nhìn kìa, Anh ấy đang nhìn về phía mình”
-“Làm gì có, anh ấy đang chú ý mình mà”
Đúng là 1 lũ ảo tưởng thấy trai đẹp là tự mãn với bản thân mình. Ngô Thừa Khúc nhẹ nhàng bước vào trong quán.
Phục vụ tiến tới cúi đầu cung kính chào
-“Chào quý khách, quý khách đã đặt bàn trước chưa?
Thừa Ân lãnh đảm cầm menu trả lời:
-“Không đặt. Tôi ngồi đây lát nữa gọi món là được rồi”
-“Vâng”
Anh buông menu xuống, lưng ngả về sau nhắm mắt.
Không gian ban đêm thật yên tĩnh, ngoài trời gió thổi mạnh khiến cho những chiếc lá đung đưa như những cái chuông nhỏ.
Nguyệt Lăng bận rộn công việc nhà cả ngày. Cô cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể. Bà chủ thấy lạ bèn hỏi:
-“Nguyệt Lăng con muốn đi đâu sao? “
-“Dạ có chút chuyện”_Cô gật đầu đáp
Hàn phu nhân mỉm cười.
-“Lăng Lăng con đã lớn rồi”
—————————
Lăng Lăng nhanh chóng tắm rửa thay đồ, cô vừa chuẩn bị đi khỏi thì đụng trúng Cậu chủ,anh đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới khiến cô hơi chột dạ.
Lăng Lăng mặc 1 bộ váy hồng nhạt ngắn bó sát eo, tóc thả xoã vai, cô muốn đi quyến rũ người ta thì có? Đi gặp mặt bạn cần gì trang điểm thế này! Anh nhìn là muốn ăn cô luôn rồi.
-“Tối rồi còn muốn đi đâu? “
-“Em.. Em đi ra ngoài gặp bạn cũ?
Không xong rồi. Sao nay cậu chủ lại về sớm thế không bieet, cầu trời đừng cho cậu chủ phát hiện cậu ấy mà bieet cô hẹn với đàn ông kiểu gì cũng bị cấm túc.
-“Tôi đưa em đi”
Hần Thiên Lâm kéo tay cô ra phía cửa, trán cô đổ mồ hôi
-“Khoan.. Khoan đã cậu? “
Anh nhíu mày nhìn cô
-“Chuyện gì? “
-“Hì hì. Em thấy không tiện đâu cậu? “
-“Sợ tôi biết được em bí mật hẹn hò với người khác à?”_Ngón tay anh ấn nhẹ trán cô
“Ôi mẹ ơi” Sao cậu chủ biết. Nhất định cậu ấy đoán bừa. Cô vỗ ngực nuốt bọt ừng ực, cố gắng mỉm cười:
-“Cậu khéo đùa.. Em làm gì có”
-“Thật không? “
Hàn Thiên Lâm mặt sát mặt cô, tim cô đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đúng lúc đó thì bà chủ gọi, cô mừng rơn
-“Hừ. Đi cẩn thận nếu em bị mất sợi tóc nào tôi sẽ giết cả gia tộc nhà hắn”
-“Dạ”_Mặt cô méo xẹo nhìn tấm lưng anh khuất dần.
Nguyệt Lăng không đi xe nhà cô quyết định đi tắc xi.
Vừa bước vào quán cô đã thấy 1 người con trai ngồi phía trong cạnh cửa sổ. Ở trong quán này mỗi mình hắn là nổi bật nhất. Đôi mắt nhắm hờ có lẽ anh ta ngủ, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế
-“Đến rồi à? Trễ 5” đấy? “
Lăng Lăng giật mình lườm hắn
-“Anh làm tôi đau tim đấy?!
-“Ồ vậy à? Rất xin lỗi vì tôi thấy nó rất thú vị_Hắn trả lời mặt tỉnh bơ
Nguyệt Lăng bị hố vô cùng tức giận. Cô quát:
-“Tên chết tiệt nhà anh, anh đừng tưởng mình giàu có muốn làm gì thì làm! “
-“Cảm ơn cô đã khen!
-“Hự!
Hắn ta.. Dây thần kinh của hắn bị chập hay úng nước vậy. Rõ ràng là lời chê bai mà hắn dám cảm ơn. Ôi đau tim quá, nói chuyện lâu với hắn chắc ngày mai cô nhập viện 1 tuần mất.
-“Tôi không thèm tính toán với anh, tôi kêu đồ ăn”
Cô không thèm quan tâm với hắn nữa, dù sao cũng chỉ mời hắn 1 bữa cơm còn lại sẽ mặc kệ.
-“Hôm nay cô mời tôi phải không?
Cô gật đầu.
-“Phục vụ”_Hắn nhìn cô cười gian
Tên lưu manh này lại muốn giở trò gì đây. Hắn thì thầm gì đó với tên bồi bàn, 1 lúc sau anh ta bước ra nói
-“Đồ ăn đã có chúng tôi sẽ bưng ra cho quý khách”
Lăng Lăng mặt xị nhìn hắn. Đến đồ ăn cũng kêu 1 mình, đồ nhỏ mọn.
Đồ ăn được bưng ra kì lạ thay không hiểu hắn gọi bao nhiêu nữa mà cái bàn nó cứ bị lấp đầy dần. Cô trợn mắt nhìn đồ ăn trước mặt mình, hắn ta định gọi cho heo ăn sao? Nhiều thế này ai ăn nổi.
-“Anh tính nuôi heo à? “
-“Tôi có sở thích là khi ai đó mời phải gọi thật nhiều! _Hắn nhún vai cười.
Cười? Vui lắm sao? Đúng là được nước làm tới, chiếc đũa trên tay cô bị cô cầm mạnh tới nỗi gãyy.
-“Ăn đi, ngon lắm”
Ngô Thừa Khúc gắp 1 miếng thịt to đưa tới trước mặt cô. Cô còn có tâm trạng mà ăn sao, bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt đi tong từ đây.Thật muốn khóc
-“Cái đồ heo, anh giữ mà ăn đi”
-“Cô nói ai heo”_Hắn ta lườm cô
-“Tôi nói anh đó! _cô cũng không vừa
-“Cô giỏi lắm, muốn chết à”
Lăng Lăng cứ nghĩ hắn ta sẽ đánh mình cô nhắm chặt mắt. Nhưng sao chẳng thấy cảm giác đau..??