Cappuccino – Chương 99: Chap 98.1 – Botruyen

Cappuccino - Chương 99: Chap 98.1

Làm thân cận bảo vệ cho thằng nghĩa cũng không phải là khó nhưng chắc là sẽ mệt bởi vì với cái tính ngông cuồng của mình, ắc hẳn sẽ có rất nhiều kẻ thù trong và ngoài trường muốn lăm le oánh cho nó bầm dập. Đúng là làm người xấu tuy có sống dai thật nhưng cuộc đời sẽ không suông sẻ tý nào, nhất là đối với thằng Nghĩa này, tuy tôi không biết nó sẽ vênh váo được bao lâu nhưng tôi biết kết cục của nó sẽ không bao giờ tốt lành, vì chính tay tôi sẽ dìm nó xuống tận đáy xã hội.

 

Nhưng việc đó chắc vẫn còn xa lắm, vì bây giờ tôi chỉ đang thử việc với nó, nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kì này tôi sẽ được nó tin dùng còn không thì coi như công bỏ học đổ sông đổ biển. Nhưng với thành tựu hơn mười năm học võ của mình tôi tin chắc sẽ dễ vượt qua thôi, dù gì mấy thằng ở chỗ sân cát này toàn là những thằng trẻ trâu đi đá banh, thả diều. Cùng lắm là mấy thằng to xác, mập ục có tý sức thích làm đại ca chứ chẳng bao giờ có kì nhân dị sĩ ở đây cả.

 

Dựng xe đợi gần sân cát một lúc lâu, thằng Nghĩa cũng đi bộ lỉnh kỉnh ngang đấy. Ngay tức khắc, có 2 thằng từ sân cát chạy ra chặn đường thằng Nghĩa. Hai bọn nó có vẻ dữ dằn lắm, cứ liên tục chỉ vào mặt thằng Nghĩa như đang chửi rủa điều gì đó, còn thằng Nghĩa thì vẫn thản nhiên đáp chuyện lại.

 

Chừng lúc sau như chịu hết nổi cái thói vênh váo của thằng Nghĩa, tụi nó tức tối xách cổ áo nó lên chuẩn bị đánh đến nơi. Chỉ chờ có thế, tôi kéo chiếc nón kết sụp xuống để che mặt rồi chạy đến bẻ tay của thằng kia khỏi cổ áo của thằng Nghĩa rồi bồi thêm một đấm thằng vào ngực khiến nó thoái lui:

 

-Mày là thằng nào, sao dám xen vào chuyện của tụi tao?

 

Khi giọng nói đó cất lên tôi chợt giật thót lia mắt nhìn hai thằng đó. Không thể lầm vào đâu được đó chính là thằng Bình với thằng Tú. Sao hai tụi nó lại kiếm chuyện với thằng Nghĩa chứ? Bây giờ tôi biết làm sao đây, tôi không thể xuống tay với anh em chí cốt hơn 5 năm của mình được. Nhưng đứng trước việc phải bảo vệ thằng Nghĩa, tôi không thể không đánh.

 

Bí cách tôi, tôi tìm kế hoãn binh làm khác tiếng mình:

 

-Tụi bây làm làm gì mà đánh người này!

-Thằng đó làm bạn của tụi tao bị đuổi học, không tìm nó thanh toán thì tìm ai! Mày tốt nhất nên tránh ra một bên đi!

 

Mặc dù cảm thấy rất vui vì tụi bạn của mình đi trả thù cho mình, nhưng trong tình cảnh này tôi hoàn toàn không muốn chút nào. Cú đấm vào ngực của nó lúc nãy tôi còn cảm thấy xót tay, huống hồ chi một lát đây nếu tụi nó không chịu lui, tôi sẽ đánh thật, mà đánh thật thì thế nào cũng có chấn thương xảy ra, tôi không thể lựa chọn khác.

 

-Giờ mày sao? Có tránh ra cho tụi tao xử thằng kia không?

-Tụi bây về đi, trước khi quá muộn!

-Láo à?

 

Vừa nói thằng Bình vung đấm lao đến tôi nhanh như cắt.

 

Hai thằng này đã đi chinh chiến với thằng Huy nhiều năm nên rất có kinh nghiệm thực chiến, đã biệt là thằng Bình, khi lao vào tôi nó đều nhắm những chỗ hiểm mà đấm đá túi bụi vào như mặt, bụng, hông làm tôi khá chậc vật để đỡ đòn. Đã thế lại cộng thêm thằng Tú rất giỏi việc yểm trợ nên hai thằng nó cứ liên tục thay phiên nhau công kích làm tôi trúng đòn vào ngực chới với bước lui.

 

-Sao thế, không xử được à? Cần anh mày gọi thằng Vũ đến phụ không?

 

Thằng Nghĩa tặc lưỡi khiêu khích tôi.

 

-Không đâu, hai thằng này một mình em thôi!

 

Điều đầu tiên khi bị đánh hội đồng là phải nhấm vào thằng chủ chốt mà đánh. Nếu không thì phải đánh thằng yếu hơn để loại bỏ càng nhiều đối thủ càng tốt. Hai thằng Bình và Tú không có thằng nào là chủ chốt cả cho nên tôi lựa chon cách thứ hai, đánh thằng yếu hơn, đó là thằng Tú.

 

Khi hai thằng lao vào, tôi liền gồng người chịu một đòn từ thằng Bình vào vai rồi thuận đà hất mạnh nó bật lùi về sau trực tiếp vô hiệu hóa nó được một khoảng thời gian. Trong 1 tích tắc đó, tôi nắm ghì lấy tay của thằng Tú, lợi dụng đà đấm tới của nó kèo giật về tọng vào ngực nó một đấm mạnh khiến nó bật lùi ngã bệt ra đất.

 

Chỉ ngay sau đó, thằng Bình lại lao lên. Nhưng lần này không có sự hậu thuẫn của thằng Tú, những đòn đánh của nó nhìn lạc lõng, không có một chút đe dọa nào đối với tôi. Nó tung bao nhiều đòn, tôi đánh bật ra bấy nhiêu, tiếng tay khua nghe đến chát chúa.

 

Nhưng thằng Bình không tấn công được lâu. Những đòn đánh của nó đã thấm mệt nên dần mất tốc độ. Chỉ chờ có thế, tôi đánh một đòn nhá vào bụng rồi nhanh chóng rụt về làm nó hoảng hồn đưa tay xuống dưới che chắn nhưng ngay sau đó tôi tọng ngay vào mặt nó một đấm tối trời khiến nó bước vài bước về sau ngồi bệt xuống đất thở dốc.

 

-Mày…loại võ của mày đánh sao giống thằng…

“Chát…”

 

Tôi hoảng hồn lao đến tát thằng Tú một bợp tai khiến nó ôm mặt lăn cù ra đất.

 

Nhất định là đánh nhau với tôi đã lâu, bọn nó đã quen những chiêu thức tôi thường dùng nên khi tôi đánh, bọn nó đã nhanh chóng nhận ra ngay. Nếu lúc nãy tôi không phản ứng kịp thời chặn thằng Tú lại thì chắc nó đã làm lộ tôi ra rồi cũng nên.

 

Xét thấy người bu ngày một động nên tôi lấy cớ đó dẫn dụ thằng Nghĩa đi chỗ khác để tránh đêm dài lắm mộng:

 

-Bọn nó đã bị em hạ gục hết rồi đấy anh, bây giờ anh đi đi để tránh người ta dị nghị!

-Ờ hề hề, chú mày đánh khá đấy! Chiều mai đến quán cà phê cũ gặp anh mày nhá!

-Dạ được, em nhớ rồi!

 

Thằng Nghĩa bước đi, tôi cũng dong xe nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Để lại thằng Bình và thằng Tú vẫn ngồi thẫn thờ ở sân cát mà chưa hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình và cả cái người bịt khẩu trang kín mặt là tôi. Chắc chắn tụi nó sẽ rất đau, nhưng tôi bắt buộc phải làm thế, chắc chắn tôi sẽ đền bù lại với bọn nó sau khi kế hoạch thành công.

 

-Thằng Nghĩa thế nào rồi, nó có nói gì đến mày không?

 

Đi được một lúc, thằng Vũ bỗng từ đằng sau sánh ngang xe tôi.

 

-Mày lúc nãy chắc đã quan sát thấy rồi đấy! Tao đánh hai thấy đó, thằng Nghĩa khen tao làm tốt và hẹn chiều mai đến gặp nó!

-Thế thì mày thành công rồi đấy, nó có lẽ đã chịu thu nạp mày! Bước đầu kế hoạch như vậy đã thành công rồi!

-Thế bây giờ tao làm gì tiếp đây?

 

Nói đoạn nó móc trong túi ra một chiếc điện thoại và một cái máy ghi âm đưa tôi.

 

-Bây giờ mày đã là thân cận của nó. Chắc chắn mày sẽ được nó dẫn đi thực hiện mấy việc quan trọng. Mày dùng hai cái này để ghi lại làm bằng chứng đi, sẽ rất hữu dụng đấy!

-Được tao biết rồi!

-Ờ, vậy tao về đây! Có gì nhớ nhắn tin cho tao biết để kịp thời ứng biến, đừng tự ý hành động một mình đấy! Chúc mày may mắn!

 

Nó kéo nón, dong xe quành ngược trở về đường cũ

 

Cầm hai cái máy trong tay, tôi không biết là sẽ làm được gì với chúng. Thứ nhất tôi vẫn chưa rành về những thiết bị thế này, thứ hai là không biết thằng Nghĩa có dẫn tôi đi thực hiện những việc quan trọng hay không vì tôi chỉ mới được nó nhận vào, chắc chắn là sẽ cần có một thời gian để nó hoàn toàn tin tưởng tôi.

 

Nhưng xem ra tôi đã quá lo xa về điều đó, trong suốt những cuộc vui của nó ngoài trường, tôi đều có mặt và chứng kiến tất cả. Nhưng đó không phải là những điều tôi cần, tất cả những nơi nó dẫn tôi đến chỉ lanh quanh vài tiệm cà phê nhỏ và những hoạt động nó thường thực hiện chỉ là ngồi tán phím với đám lâu la bên ngoài chứ không hề thực hiện một vụ bất chính nào khác.

 

Ngày thứ nhất của kế hoạch, tôi chỉ quay được cảnh nó đi đánh bài ăn tiền với mấy thằng khác qua chiếc điện thoại được cố định trong túi áo có đục một lổ nhỏ đủ để camera của điện thoại xuyên qua.

 

Ngày thứ hai, nó tổ chúc nhậu nhẹt với đám đàn em của mình, trong đó có cả tôi.

 

Sang đến ngày thứ ba nó lại sai tôi đi chặng đường đánh một thằng nó ghét.

 

Đến ngày thứ tư, nó lại tụ họp đánh bài, ăn chơi các kiểu.

 

Ngày thứ năm và thứ sáu cũng tương tự thế.

 

Hầu như những ngày qua nó chỉ có ăn và chơi chứ chẳng hề có một động thái bất chính nào. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang. Thời hạn đình chỉ học của tôi đã gần cạn, nếu không nhanh chóng tìm cho ra chứng cứ buộc tội nó, kế hoạch của thằng Vũ sẽ bị phá sản, tôi sẽ phải trở về ghế nhà trường. Chưa kể, nếu thằng Nghĩa biết tôi nằm vùng bấy lâu nay, chắc chắn nó sẽ trả thù tôi, thậm chí còn liên lụy đến thằng Vũ và những người khác nữa. Tôi thật không dám tưởng tượng đến thảm cảnh đó, nó quá tăm tối.

 

Cứ tưởng kế hoạch sẽ trôi về con số 0 khi ngày cuối cùng cũng đến. Nhưng đó chính là ngày chủ chốt, ngày định mệnh của toàn bộ kế hoạch mà tôi đã theo suốt từ đầu cho đến giờ phút này.

 

Ngày đó thằng Nghĩa cũng chỉ rũ tôi ra quán ngồi xem nó đánh bài với mấy thằng khác trong quán thôi. Nhưng lần này có lẽ vì đã thắng liên tiếp nhiều ván nên nó nổi hứng nói toẹt miệng những gì nó định làm cho chúng tôi biết. Và trong những ý định nó đã nói, có liên quan cả Ngọc Lan:

 

-Hề hề, tụi bây nghe nè! Tao đã mời được Lanna, nữ sinh xinh đẹp khối 10 trường tao đến đây đó!

-Ủa, tên sao giống nước ngoài vậy anh, nghệ danh hả?

-Không phải tên thiệt đó! Vì là con lai nên đẹp lắm!

 

-U cha, anh sướng ghê ta, quen với gại đẹp không à!

-Trời, anh mày mà! Có nhỏ xinh nào mà không ngã vào lòng anh mày chứ! Nhưng tao vẫn còn thấy thiếu thiếu lắm! Tụi bây nhìn đây!

 

Đột nhiên nó móc trong tui ra một thỏi si gum với nhãn hiệu rất lạ làm chúng tôi ngạc nhiên:

 

-Gì thế anh, si gum thơm miệng hả?

-Thơm miệng chỉ là tác dụng phụ thôi, tác dụng chính đã hơn nhiều!

-Ủa si gum còn tác dụng khác nữa hả anh?

-Hà hà, đây không phải là si gum thường, đây là si gum kích dục anh mày mới tìm mua được! Đảm bảo con gái mà ăn vào loại này khó có thể mà cưỡng lại đó, hế hế hế!

 

-Ồ, anh Nghĩa thiệt là xảo huyệt á nha, em hiểu ý của anh rồi, một lát có phải anh cho nhỏ Lanna đó ăn đúng không ạ?

-Đương nhiên là không phải ở đây! Anh sẽ dẫn nó đi tới nơi thích hợp, mời uống một ít nước có chưa thuốc an thần nhẹ, rồi cho nó nhai thêm cái này nữa, sắt thép cũng phải chảy thôi, há há!

 

Nghe nó kể tới đâu, máu nóng trong người tôi sôi sục đến đó. Trông cái bản mặt khó ưa của nó giờ này tôi muôn đấm cho nó một phát, không, một phát thì quá nhẹ, phải là liên hoàn đấm vào mặt mới hả dạ được. Nhưng nếu tôi đấm bây giờ sẽ phá vỡ cả kế hoạch ấp ủ bấy lâu nay, còn nếu không làm gì, Ngọc Lan sẽ bị thằng tạp chủng này làm nhục. Tôi thật không tài nào nghĩ ra cách gì cả.

 

Chừng một lúc sau, có một chiếc đạp điện dừng lại ở ngoài quán, chiếc đạp điện rất quen thuộc và cả người ngồi trên chiếc xe đó nữa. Đó chính là Ngọc Lan. Đúng như những gì thằng Nghĩa đã nói, nàng đã đến!

 

Sau khi dẫn xe vào chỗ giữ, nàng lò mò đi vào quán với những bước chân lạ lẫm. Ngay tức khắc thằng Nghĩa vội đứng dậy:

 

-Tụi bây đi làm việc của mình đi! Để tao tâm tình với em nó chút đã!

 

Nói rồi nó bước nhanh về phía Ngọc Lan, dẫn nàng vào chỗ ngồi một cách nhanh chóng. Bọn tôi vì tránh làm phiền nó nên đã sơ tán ra những bàn khác ngồi, vừa uống nước vừa quan sát.

 

Hôm nay Ngọc Lan không mặc váy như mọi thường mà thay vào đó là chiếc áo phông giản dị kết hợp với chiếc quần jean theo kiểu phổ thông. Cũng đúng, đi với loại người như thằng Vũ thì chẳng cần phải mặc đẹp làm gì, chỉ tổ làm nó nổi máu dê lên thôi, nhất là khi mặc váy lại càng nguy hiểm.

 

Nhưng điều mà tôi lo nhất lúc này là kế hoạch hảm hại nàng của thằng Nghĩa. Nếu như không sớm tìm ra cách ngăn cản, nàng sẽ bị nó làm nhục thực sự chứ không phải trong tưởng tượng nữa. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã rùng mình suýt rơi ly nước đang cầm trên tay. Nhưng may sao, ngồi một hồi, Ngọc Lan bỗng đứng lên đi về phía nhà vệ sinh của quán. Đây chính là cơ hội để tôi bí mật đi thông báo cho nàng biết, ngoài cơ hội này ra chẳng còn cơ hội khác nữa.

 

Mai phục một lúc lâu kế nhà vệ sinh, khi Ngọc Lan vừa bước ra, tôi liền kéo nàng vào một góc khuất để nói chuyện. Không ngờ rằng Ngọc Lan lại phản xa nhanh đến mức khi tôi vừa nắm tay, nàng đã tung một đá vào bụng làm tôi trợn mắt ngã oạch xuống đất:

 

-Ai đó, sao lại bịt khẩu trang kín bít thế kia! Đang âm mưu gì hả?

 

Nghe nàng nói tôi mới sựt nhớ ra chiếc khẩu trang thường ngày vẫn còn bám víu tên mặt tôi. Chả trách nàng lại nhìn tôi với ánh mặt lạ lẫm đến thế.

 

Tôi lật đật ngồi dậy gỡ chiếc khẩu trang ra nói nhỏ:

 

-Là Phong đây! Ở ngoài này nói không tiện vào góc này đã!

 

Dù rằng kinh ngạc trước sự xuất hiện của tôi ở đây nhưng nàng vẫn theo tôi đi vào góc trong không một chút do dự

 

-Có chuyện gì vậy Phong, sao lại ở đây, còn ăn mặc tóc tai thế này nữa, đừng nói là phong…

-Đúng, Phong đang năm vùng ở chỗ của thằng Nghĩa!

-Trời, Phong có biết việc này nguy hiểm lắm không? Lan đã bảo Phong không được tự ý làm việc rồi mà!

-Phong không có tự ý, mọi việc đều y theo kế hoạch của thằng Vũ đưa ra cả, Phong và nó đang hợp tác với nhau!

 

-Chí ít cũng phải nhắn cho Lan biết chứ!

-Thôi, bỏ qua chuyện này đi, không còn nhiều thời gian đâu! Nghe Phong nói đây, thằng nghĩa đang âm mưu xấu với Lan đó, nó sẽ cho Lan uống nước có chưa thuốc an thần rồi còn cho Lan ăn kẹo si gum kích dục nữa, mau rời khỏi đây đi!

 

Tuy nhiên trái lại với vẻ khẩn trương của tôi. Nàng tỏ ra rất thản nhiên như chưa hề nghe những lời cảnh báo đó:

 

-Phong đã thu thập được những gì trong mấy ngày qua rồi?

-Trời, lúc này mà còn…

-Lan hỏi nghiêm túc đấy!

-Thì chỉ toàn là những hoạt động vặt vảnh như đánh bài ăn tiền, nhậu nhẹt, đánh nhau! Nếu đem ra thì nó chỉ bị kỉ luật sơ thôi chứ chua thể dùng những thứ này để hạ gục nó được!

 

Đột nhiên nàng móc trong túi xách ra một chiếc USB nhỏ:

 

-Đây là bằng chứng về việc ăn chặn tiền quỹ đoàn của thằng Nghĩa mà Lan đã thu thập được, Phong cất đi!

-Vậy là Lan cũng lén theo dõi nó à?

-Đương nhiên, đó chính là mục đích của Lan mà!

-Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ Lan hãy rời khỏi đây ngay, thằng nghĩa sẽ hại Lan đó!

 

Tuy nhiên nàng vẫn bình thản:

 

-Không, Lan suy nghĩ lại rồi! Nếu dựa vào những chứng cứ trên sẽ không đủ để kết tội, chỉ có tận dụng cơ hội lần này để dìm nó một lần và mãi mãi thôi!

-Sao, Lan tính làm gì nó?

-Lan sẽ giả vờ lọt vào kế hoạch của thằng Nghĩa, sau đó sẽ thông báo cho Phong biết địa điểm nó đưa Lan đến, việc của phong chỉ là gọi người đến bắt quả tang mà thôi!

 

-Nhưng lỡ không được thì sao?

-Hì, giá nào cũng được mà! Lan còn một bí mật chưa nói cho Phong biết đó, hãy tin Lan!

 

Trước khuôn mặt quyết đoán đầy tự tin đó, tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài thở dài chấp nhận thực hiện kế hoạch mà Ngọc Lan đã đưa ra:

 

-Thôi được rồi, nhưng hãy cẩn thận, có gì phải báo cho Phong ngay! Giờ Phong ra ngoài trước!

-Chờ đã, cho Lan gửi…

 

Khi tôi vừa định di chuyển về chỗ ngồi, Ngọc Lan đã kéo tôi trở lại góc khuất. Nhưng hành động tiếp theo mới khiến tôi bàng hoàng.

 

Nàng bỗng dưng chụp lấy mặt tôi như kiểu tra khảo lúc trước nhưng lần này không một lời tra khảo, không một lời giễu cợt mà chỉ có đôi mắt xanh biếc của Ngọc Lan đang nhìn tôi một cách trìu mến. Đôi môi nhỏ xinh của nàng từ từ rướn đến, càng gần…càng gần. Khi nó chạm vào đôi môi vụng về của tôi, tất cả mạch máu trong tim cứ như muốn nổ tung. Đầu óc tôi quay cuồng như uống cả mấy lít rượu.

 

Ngọc Lan đang hôn tôi?

 

Đó không phải là mơ, cảm giác rất thật, nó thật đến nỗi tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại từ đôi môi của nàng, hương thơm dịu mát từ tỏa ra từ cơ thể nàng và hơn thế nữa, thân hình nhỏ nhắn của nàng đang chìm vào lòng tôi thật ấm áp, thật sát. Nó khiến tôi cảm thấy thật đê mê, rạo rực cứ muốn ôm lấy nàng thật lâu, cả thế giới lúc này dường như chỉ có tôi với nàng.

 

Phải rất lâu sau đó, khi Ngọc Lan chủ động đẩy tôi ra cảm giác say cuồng mới kết thúc. Nó khiến tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, chẳng thể nói được một lời nào cho đến khi nàng lại chủ động mở lời:

 

-Phong đừng nghĩ nhiều nha, Lan chỉ không muốn mất nụ hôn đầu đời của mình với một người xấu xa như thằng Nghĩa thôi.

-Ừ…ùm…Phong…hiểu mà!

-Thôi, Phong về chỗ đi, kẻo lại bị nghi ngờ đó! Nhớ nhận thông báo của Lan nha!

 

Và rồi nàng nhanh chóng quay về chỗ của thằng Nghĩa, còn tôi lại về chỗ của mình, tiếp tục quan sát từng cử chỉ lời nói của nó với nàng một cách sát sao. Nhưng tự nhiên tôi thấy có gì đó nhột nhột. Không phải là do kiến cắn hay con gì chít mà là cảm giác nhột nhột xung quanh tôi, nơi có 3-4 thằng đàn em của thằng Nghĩa ngồi cùng. Phía bên bàn kia là bàn của thằng Vũ, dường như nó đang ra ám hiệu gì đó với tôi, trông vẻ mặt căng thẳng lắm, mà ngặc nỗi tôi chẳng thể hiểu được nó đang ám chỉ việc gì nên mặt cứ ngây ra như tượng, hả họng suốt cả buổi.

 

Tình hình cứ tiếp diễn như thế một lúc cho đến khi Ngọc Lan nối bước theo thằng Nghĩa đúng như những gì nó đã nói với bọn tôi. Ngay cả đến như vậy, những thằng đàn em của nó vẫn không nơi lỏng việc quan sát tôi bất cứ lúc nào, mọi nhất tĩnh nhất động của tôi, đều được bọn nó để ý rất kĩ lưỡng với cặp mắt thù địch không lẫn vào đâu được. Dù tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chí ít tôi vẫn biết được chiều hướng của nó đang bất lợi đối với tôi.

 

Đặc biệt là lúc chiếc điện thoại của tôi réo lên báo hiệu tin nhắn đến, tất cả bọn chúng đều đồng loạt ngồi thẳng dậy nhìn tôi với đôi mắt sắc lẽm chừng như muốn đánh nhau đến nơi. Dù thế nhưng tôi vẫn cố gắng móc chiếc điện thoại ra thật khẽ để tránh làm kinh động đến bọn nó. Thế mà chỉ một dòng tin nhắn thôi, tôi đã phải hốt hoảng đến bấn loạn cả tim.

 

Đó là tin nhắn của Ngọc Lan nhưng chỉ vỏn vẹn hai chữ “Đại Nam” . Theo như tôi nhớ, nàng sẽ vờ sa vào kế hoạch của thằng Nghĩa sau đó sẽ thông báo địa điểm cho tôi biết, chẳng lẽ nó dẫn nàng đến Khu du lịch Đại Nam hay sao, nó quá xa, ở tận Bình Dương. Nhưng Ngọc Lan đã nhắn như thế thì đúng thật là nó đã dẫn nàng đến đó, tôi phải nhanh chóng đến đó ngay, không thể chần chừ.

 

Tuy nhiên, vừa đứng lên xin phép ra về thì mấy thằng đàn em của nó cũng đứng lên theo:

 

-Mày đi đâu đấy?

-Tao đi về, anh Nghĩa đã đi rồi, còn ở đây làm gì?

-Giao hết bằng chứng ra đây, muốn đi đâu thì đi!

 

-Tao không hiểu tụi bây nói gì?

-Đừng có láo, anh Nghĩa đã biết hết tẩy thật của mày, ngày cả việc lúc nãy mày làm với nhỏ Lanna, cả bọn tao đều biết!

 

Tôi bỗng giật thót trước những gì bọn nó nói. Nếu đúng thật là như thế thì thằng Nghĩa đã biết tôi đang nằm vùng rồi sao, nó biết từ lúc nào kia chứ, có phải là lúc tôi quay lén nó hay không? Nhưng gạt điều đó sang một bên đã, vì lúc này Ngọc Lan đang trong tình thế khẩn cấp, nếu tôi không nhanh chóng đến tiếp ứng, nàng sẽ bị thằng Nghĩa làm hại mất. Không, tôi sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra, chí ít là khi tôi còn sống trên cõi đời này!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.