Cappuccino – Chương 221: Chap 219 – Botruyen

Cappuccino - Chương 221: Chap 219

Thật sự thì tôi biết ơn Ngọc Lan lắm, trong những chuyện khó khăn như thế này sự giúp đỡ của nàng luôn là một liều thuốc tinh thần, một nguồn động lực để tôi có thể giải quyết mọi khó khăn trước mắt.

Lần này cũng vậy, trong lúc đang trằn trọc suy nghĩ cách giúp đỡ anh Thiên, nàng đã đến với tôi và cho tôi một gợi ý cực kỳ quan trọng mà theo tôi, đó có thể là mấu chốt để giải quyết vấn đề mà tôi đang băn khoăn.

Vì vậy, tờ mờ sáng hôm sau, khi mọi người còn chìm trong giấc ngủ, tôi cùng Ngọc Lan đã thức dậy sửa soạn đồ đạc để trở lại rừng dừa.

Lần này đã quen nên tôi cũng không mang theo bất kì đồ vật nào để tự vệ cũng như dự phòng. Nhưng Ngọc Lan lại khác, vì là lần đầu vào rừng dừa nên nàng cũng có một chút khẩn trương, cứ bạ vật gì hữu ích lại nhét vào balô khiến tôi phải cười xòa ngăn nàng lại:

-Không có gì nguy hiểm đâu mà, em không phải đem nhiều đồ thế đâu!

-Hì, tại em lo thế thôi mà. Dù sao đó cũng là rừng, đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra!

Do vậy tôi cũng đành để nàng vác theo cái balô mà tôi đồ rằng nó cũng đồ sộ chẳng khác gì balô của bộ đội hành quân năm xưa. Và tất nhiên tôi mới là người phải vác cái balô nặng trịch đó lặn lội vào rừng dừa cùng nàng.

Sau 5 phút chèo xuồng băng qua con mương ngăn cách, chúng tôi cũng đã sang đến bờ bên kia. Rừng dừa giờ này rất khác so với rừng dừa tôi đã khám phá vào tối hôm qua. Nó bây giờ không có một sự u ám, huyền ảo nào. Mà chỉ là một cách rừng dừa bạt ngàn như bao cánh rừng khác.

Nhưng do trời vẫn còn sáng sớm, ánh mặt trời vẫn chưa đủ sáng để soi chiếu toàn bộ cánh rừng này. Nhà của cô Tâm vì thế cũng khuất mãi sau những thân cây dừa cao vút, đồ sộ mà tôi nghĩ rằng dù trời có sáng chắc tôi cũng không biết được nhà của cô đang ở đâu. Vì vốn dĩ tôi tìm được nhà cô Tâm là một sự tình cờ, và ra khỏi rừng dừa cũng là nhờ anh Thiên.

Do vậy thấy tôi cứ lóng ngóng tìm đường, Ngọc Lan đã tròn mắt:

-Sao vậy anh? Không nhớ đường hả?

Tôi vẫn dòm dáo dác xung quanh mong có thể tìm được một dấu hiệu quen thuộc nào:

-Do tối qua loạn quá nên giờ anh cũng không nhớ đường cho lắm!

Nàng cười khì vỗ lưng tôi:

-Bình tĩnh thôi anh! Anh có nhớ lại hôm qua anh đã đi theo lối nào không?

Cố gắng lần mò theo kí ức từ hôm qua, tôi dẫn Ngọc Lan men theo những gì đã nhớ trong đầu. Thực ra thì tôi cũng có nhớ chút đỉnh đoạn đường từ chỗ bờ kênh cho đến chỗ bọn tôi gặp anh Thiên trên cành cây. Chỉ là lúc hoảng sợ quá tôi lại cắm đầu chạy một hướng cho tới khi đến được nhà của cô Tâm. Và giờ thì quên bén luôn đường đến nhà cô.

Do vậy phải mất một lúc khá lâu, tôi với Ngọc lan mới lần mò ra được nhà của cô. Nó nằm tít sâu trong khu rừng dừa đến tận gần bờ bên kia giáp với khúc kênh dẫn ra sông lớn. Nhờ vậy cô có thể dễ dàng đi xuồng men theo khúc sông đó ra chợ Lách bán hàng như chồng cô đã từng làm trước đây.

Lúc bọn tôi đến, cô Tâm đang chất dừa lên xuồng để chuẩn bị ra chợ bán. Thấy có hai bọn người ở đằng xa, cô nhíu mày lại để nhìn cho rõ nhưng rồi cũng giản ra khi thấy gương mặt vừa quá cảnh vào nhà cô đêm qua là tôi đang lò mò đi đến cũng Ngọc Lan.

Dù vẫn còn bất ngờ nhưng cô cũng bỏ buồng dừa xuống đất để tiếp chuyện với bọn tôi:

-Ủa là con đó hả? Sao sáng sớm lại vào đây nữa vậy?

Tôi gãi đầu ấp úng:

-À dạ tụi con có một chút chuyện muốn nói với cô!

Hiểu được dụng ý của bọn tôi, cô chậm chầm ngồi xuống gốc dừa thở ra:

-Thôi mấy đứa chịu khó nói chuyện ở đây nhé! Giờ này thằng Thiên nó ngủ trong nhà rồi, chật chội lắm!

-Dạ không sao đâu cô con thích kiểu tự nhiên mà!

Chợt cô lại cười nhắc đến lời phịa của tôi đêm qua:

-Hai đứa định vào đây cắm trại nữa à?

Tất nhiên Ngọc Lan không biết gì về vụ cắm trại đêm cả, nàng tròn mắt:

-Ủa, cắm trại gì vậy anh?

-À không…Không có gì đâu em đừng bận tâm! – rồi tôi quay sang cô – Dạ, đây là bạn của con tên Lanna ạ!

Lần đầu nghe một cái tên nước ngoài, cô khá bất ngờ, nhưng khi nhìn thật kĩ Ngọc Lan, cô à lên:

-Vậy chắc đây là con lai phải không, nghe giọng cũng không sỏi nhỉ?

Nàng gãi đầu cười xòa:

-Dạ hì hì! Con tập hoài mà nói vẫn vậy à! Cô gọi con là Lan cho tiện nói chuyện cũng được!

Để tránh mắt thời gian buôn bán của cô, tôi vào đề ngay:

-Cô ơi, nếu có cơ hội, cô muốn đưa anh Thiên đi chữa trị không?

Ánh mắt cô bỗng buồn đi, nhìn về phía căn nhà nơi anh Thiên vẫn đang nằm ngủ:

-Cô biết Thằng Thiên cứ mỗi tối lại làm đủ trò hết! Do vậy người ta mới đồn trong rừng dừa này có ma! Nhưng cô đâu có nhiều tiền để đưa nó đi chữa trị đâu. Với lại thằng Thiên nó mến tay mến chân cô lắm, xa cô thế nào nó cũng ầm ỉ lên thôi…

Đúng thật là với điều kiện như thế này, việc đưa anh Thiên đến bệnh viện chữa trị là một điều bất khả thi. Chưa kể cô thân đàn bà con gái ở trong rừng dừa một mình, có anh Thiên còn đỡ đần được phần nào nỗi buồn sợ. Nếu anh Thiên cũng đi mất, chắc chắn cô sẽ buồn lắm

Ngọc Lan có vẻ cũng hiểu được điều đó, nàng dịch sang ngồi cạnh nắm tay cô Tâm:

-Tụi con cũng biết gia đình cô khổ tâm lắm! Anh Phong cũng đã kể cho con nghe về gia đình của cô với ba của bạn Long. Cô không định giành một chút ít gì về cho mình sao?

-Trước khi ba thằng Thiên mất, ổng cũng có nói với cô về tờ di chúc. Ổng dặn khi nào nhà khó khăn quá, hãy dùng đến nó. Vì ba thằng Thiên là một người hết mực thương em mình. Ông luôn nhường cho em mình những đều tốt nhất mà.

-Nhưng cô à, cô cũng phải nghĩ cho anh Thiên. Không thể để ảnh cứ thế này mãi được.

Cô bóp trán thở dài:

-Khó lắm con ơi! Bây giờ tự nhiên cầm tờ di chúc sang bên đó, ai mà chịu! Nhiều khi còn thưa kiện lại mình nữa!

Tôi thản thốt:

-Nhưng chú đó là em của chú Định, không có tình cũng còn nghĩa chứ cô?

-Tụi con còn nhỏ lắm, không hiểu được đâu! Thế giới của người lớn phức tạp lắm!

Tuy vậy Ngọc Lan vẫn không bỏ cuộc, nàng vẫn thuyết phục cô:

-Nhưng cô vẫn sẽ để tụi con thử một lần chứ?

Cô gật đầu những vẫn kèm theo sự lo lắng:

-Ừ, nhưng mấy đứa cũng đừng làm gì quá lên nhé!

-Dạ, con biết rồi!

Tạm biệt cô Tâm, bọn tôi lại men theo lối cũ đã vào rừng dừa để trở về. Nhìn cái balô đầy ắp đồ mà nàng đã chuẩn bị sẵn, tôi vừa vát vừa bông đùa:

-Uầy, thấy chưa! Anh bảo là không cần phải mang nhiều đồ vậy đâu mà!

Tuy nhiên khác với mọi khi, Ngọc Lan bây giờ vẫn đặt tay trước cằm trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó mà phải gọi đến tiếng thứ 3 nàng mới giật mình trả lời tôi:

-Hì, xin lỗi anh nghen! Em đang suy nghĩ cách để giúp anh Thiên!

-Vậy em nghĩ ra được cách gì chưa?

Nàng vẫn cong mỏ suy nghĩ:

-Chưa biết nữa! Nhưng chắc chắn chúng mình sẽ cần gặp riêng ba của Long để nói chuyện đấy!

Tôi tặc lưỡi:

-Không biết chú có chịu nghe hai đứa con nít bọn mình nói chuyện không nữa!

Tuy nhiên nàng vẫn cười rạn rỡ đánh bay đi nỗi lo trong lòng tôi:

-Hì hì, không sao đâu anh! Không thử sao biết được!

Quả thật nụ cười lúc nào cũng ở trên môi nàng mỗi khi tôi cảm thấy lo lắng hay tuyệt vọng. Tôi không biết được nếu không có nàng cạnh bên tôi sẽ sống ra sao. Dù không đoán được như tôi có thể cảm nhận những ngày đó sẽ là một chuỗi dài nhưng ngày ảm đạm và tối tăm. Chí ít là không phải bây giờ.

Việc rời đi lúc sáng sớm của chúng tôi tất nhiên là cả đám chả ai biết. Thế nên, khi thấy tôi chèo xuồng mang Ngọc Lan về từ phía rừng dừa, đứa nào đứa nấy đều trợn mắt há hốc mồm. Nhất là thằng Long, nó đứng chết trân:

-Gì vậy? Đừng nói là hai đứa bây vào rừng dừa từ sáng giờ nhé?

Tôi hắn giọng nghiêm túc, tiếp tục che mắt thằng Long:

-Ừ, tao phải vào rừng dừa để thú thập thêm thông tin! Như vậy mới phá giải được âm khí ở đó!

Khỏi phải nói trong nhóm đứa nào cũng biết tôi đang ba hoa vẽ chuyện với thằng Long. Nhưng tất nhiên tụi nó đang theo phe tôi nên chỉ đứng nhịn cười mà nhìn thằng Long cứ ngẩn ra:

-Vậy mày thu thập thông tin sao rồi?

Tôi chẹp miệng sờ cằm:

-Ừm, cũng ổn rồi! Để tao bàn chuyện với ba mẹ của mày chút đã!

Thằng Long Không dám ý kiến gì về đề nghị của tôi, nó chỉ dợm:

-Có ảnh hưởng tới ba mẹ tao không mày?

-Không! Tao cao tay ấn lắm, mày yên tâm!

-Vậy hả?

Yên tâm với lời hứa chắt nịt của tôi. Thằng Long chạy một mạch một vào nhà để kêu ba mẹ của nó.

Đám Toàn phởn dù cũng biết đôi chút sự thật nhưng nó cũng đâu ngờ bọn tôi lại tự mò vào rừng dừa sáng sớm như vậy. Nhất là Toàn phởn, thằng Long vừa chạy khỏi, nó đã khều tay tôi tròn mắt:

-Ê, mày vào rừng dừa làm gì vậy? Bộ không sợ hả?

Tôi nhún vai gỏn lọn:

-Sợ gì nữa? Có phải ma cỏ gì trong đó đâu! Tao vào để nghe cô Tâm kể thêm một chút về chuyện gia đình thôi!

Toàn phởn hơi nhắn mày:

-Mày tính giúp cô Tâm thiệt đó hả? Chuyện người lớn lỡ có hệ lụy gì thì sao?

Tôi chẹp miệng phủi tay nhắc lại câu nói của Ngọc Lan vữa nãy:

-Ui dào, không thử sao biết! Tao cũng không muốn anh Thiên cứ thế mãi được.

Toàn phởn vừa nghĩ vừa gật:

-Cũng đúng! Thấy ảnh tội quá, lại còn ảnh hưởng đến cả xóm nữa!

Thoắt sau đã thấy cánh tay vẫy vẫy của thằng Long từ ngoài thềm nhà với ý rằng kêu bọn tôi khẩn trương đi nhanh vào. Có lẽ ba mẹ nó đã đồng ý nói chuyện với tôi.

Ngọc Lan dường như cũng cảm nhận được điều đó, nàng xiết chặt tay tôi hơn như muốn tiếp thêm phần dũng khí cho tôi.

Hơn ai hết cả tôi và nàng đều nhận thức rõ tính chất phức tạp của chuyện này. Một nước đi sai lầm cũng khiến cô Tâm và cả anh Thiên đều bị luyên lụy. Chưa kể chúng tôi vẫn chưa tiếp xúc nhiều với ba mẹ của thằng Long nên không biết tính cách của cô chú thế nào. Chỉ biết họ gặp bọn tôi vẫn vui vẻ cười chào mà thôi.

Khi gần đến trước thềm, tôi quay sang bảo đám Toàn phởn:

-Tụi bây ra sau hè chơi đi! Để tao với Lan đi được rồi!

Toàn phởn thản thốt:

-Gì, tụi bây tính đẩy bọn tao ra rìa à?

Tôi chẹp miệng:

-Không phải! Chuyện này quan trọng, càng ít người càng tốt chứ không có cách ly gì tụi bây đâu!

Bé Phương luôn là người hiểu chuyện, con bé kéo thằng Toàn phởn lại phía mình:

-Hi, em hiểu rồi! Thôi hai anh chị đi đi!

Và khi bé Phương đã kéo nó đi được một đoạn, tiếng Thằng Toàn vẫn còn vang lên:

-Nhớ nói tình hình cho tụi tao biết nghen!

Trước bật thềm giờ này là ba mẹ của thằng Long cùng với một bà già đang móm mém miệng với vài cánh trầu trên tay. Tôi đoán đó chính là bà nội của thằng Long. Vì nó cũng đã từng nói với tôi rằng nó đang sống với ba mẹ và cả bà nội nó nữa.

Thắng hai đứa con nít bọn tôi, cô chú ôn tồn:

-Sao, hai đứa muốn nói chuyện gì với cô chú hả?

-Dạ, con muốn nói về chuyện của cô Tâm…

Chú trố mắt:

-Cô Tâm…

-Dạ…cô Tâm trong rừng dừa…

Ngay lập tức cả cô lẫn chú đều khẩn trương đứng lên đưa bọn tôi vào phòng riêng trước sự ngỡ ngàng của nội. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng được đóng kín, cả hai người mới lên tiếng nhưng với giọng rất khẽ:

-Vì sao con biết được chuyện này? Có phải hai đứa đã vào rừng dừa phải không?

-Dạ phải! Tụi con đã gặp cô Tâm ở trong đó và biết được mọi thứ rồi!

Tuy nhiên, vẻ mặt của chú dần bình thản trở lại, chú khoanh tay ngồi xuống giường:

-Thế hai đứa tính làm gì đây? Chú nói trước gia tài này là do ba chú để lại cho chú đấy nhé! Ông Định hoàn toàn không có thẩm quyền gì cả!

-Nhưng….

Tôi vừa định đứng dậy phản bác, Ngọc Lan đã ngăn tôi lại, nàng tiếp chuyện cô chú với giọng sắc sảo hơn:

-Dạ! Đúng thật là khi xưa ba của chú đã truyền lại miếng đất này cho chú! Nhưng ba chú cũng đã có một tờ di chúc để lại cho ông ba Định!

Chú khẽ nhăn mày:

-Di chúc? Di chúc gì? Sao chú chưa từng nghe qua!

Ngọc Lan rút chiếc điện thoại ra bật ngay tấm hình di chúc nàng đã chụp sẵn lúc sáng đưa cho chú coi. Với tấm di chúc kèm chữ kí rành rành rành như thế, chú cũng có một khoảnh khắc lúng túng, nhưng rồi vẻ bình thản lại hiện diện ngay sau đó:

-Làm sao để biết đây là di chúc thực chứ? Mà cho nó là di chúc thực đi, tại sao cô tâm không đến đây mà gọi mấy đứa? Có phải mấy đứa đang bày trò xúi giục cô Tâm không?

-Không! Làm thế con được lợi ích gì chứ? Chúng con chỉ muốn chấm dứt chuyện ma quỷ trong rừng dừa và giúp cô Tâm có cuộc sống tốt hơn thôi!

-Ai cần mấy đứa giúp chứ? Cô Tâm sống sao là chuyện của cổ, mấy đứa là gì mà xen vào?

-Nhưng…

Ngọc Lan lúc này cũng bí thế trước nhưng lời nói chắt nịt của chú. Quả thật, cô Tâm luôn theo di nguyện của chồng mình lúc mất là không được đòi gia tài của chú. Nhưng so với công lao mà chú ba Định đã thời ông nội còn sống thì dẫu như thế nào cũng xứng đáng. Nhất là khi gia đình cô Tâm lại lâm vào tình trạng như thế.

Nhưng ngay lúc này đây bọn tôi dường như chẳng còn lời lẽ nào để đấu trí với chú nữa. Bọn tôi đang ở cửa dưới, chưa kể lại là con cháu nhỏ tuổi hơn. Vì vậy việc đối đầu với một người lớn đã trải qua bao nhiêu chuyện như chú là một điều bất khả thi.

Thấy bọn tôi bắt đầu đuối lí dần, chú tiếp tục dồn ép:

-Nếu mấy đứa còn tiếp tục bịa chuyện như thế chú sẽ bao cảnh sát để giải quyết chuyện này đấy. nên bây giờ mọi chuyện còn chưa có hậu quả gì, hai đứa nên thôi đi!

Ngay lúc này, Ngọc Lan mím môi nhìn tôi và tôi cũng thở dài nhìn nàng như đã thấy được kết cục trước mắt. Chuyện này đúng như tôi nghĩ, nó quá tầm với hai đứa con nít chúng tôi. Và tôi đồ rằng dù cho có chứng mình được đây là tờ di chúc thật thì chú cũng sẽ không bao giờ nghe lời hai đứa con nít bọn tôi đâu.

Cuối cùng chẳng dài dòng quanh co nữa. Tôi nắm tay Ngọc Lan đứng dậy, gạt đầu xin lỗi cô chú rồi lẳng lặng tiếng về phía cửa phòng.

Chưa bao giờ tôi lại thấy thất vọng, chán chường đến như thế. Mọi thứ đối với tôi lúc này thật vô nghĩa ngoài trừ cô người yêu với đôi mắt xanh biếc buồn bã đang nắm chặt tay tôi lúc này.

Tuy nhiên, khi bọn tôi mở cửa bước ra, cả bọn đã phải giật mình khi nội của thằng Long lúc này đã đứng trước cửa. Ánh mắt bà rưng rưng lên những mạch máu đỏ li ti.

Bà cố kìm giọng:

-Tờ di chúc đó là thật!

Cả ba mẹ của thằng Long lúc này đều há hốc mồm trước câu nói của nội. Với vẻ lúng túng hơn lúc nãy, ba thằng Long dìu nội ngồi xuống giường rồi đóng chắc cửa lại:

-Má nói sao? Có tờ di chúc ấy hả?

-Có, tờ di chúc đó do chính ba của tụi bây viết đó!

-Nhưng sao…

-Thôi được để tao kể cho mấy đứa nghe….Thằng Định không phải là anh ruột của mày. Ba của mày đã nhận nuôi nó trước khi tao sinh mày ra. Nó lúc trước là gia đinh trong nhà này, nhưng do nó thật thà và mồ côi từ nhỏ nên ba mày mới quyết định như thế. Còn mày thì sao? lúc nhỏ ăn chơi trác tán, không chịu phụ việc ba mày. Mọi chuyện lúc nào cũng đùng hết qua cho thằng Định. Mày có biết lúc đầu ba mày muốn giao hết gia tài cho thằng Định không? Cũng nhờ thằng Định khuyên, ba mày mới chịu đổi ý. Nếu không thì cái thằng giờ này đang ở ngoài rừng dừa là mày đấy.

-Nhưng đó là người ngoài, làm sao bằng con trai duy nhất như con được? Bộ ba tính tuyệt tự à?

-Ba mày từng nói giao gia tài cho mày thì chẳng thà giao cho thằng Định để miếng vườn đó còn được hưng thịnh. Bây giờ mày thấy đi, ngoài cho người ta thuê trồng mận không, mày có làm được gì nữa không? Cho nên ông nội mày mới viết di chúc phòng hờ cho thằng Định để mong nó đổi ý đấy. Cho nên mày có được như bây giờ thì nên biết ơn thằng Định đi.

Sau những lời từ tận trong đáy lòng của nội, ba mẹ của thằng Long đều cúi mặt trầm ngâm mà không thể nói thêm câu nào nữa. Cảnh tượng này cứ như một người con đang co cụm chịu khi bị mẹ mắng vậy. Nhưng rất tiếc là tôi không bao giờ có cảm giác ấy được. Chỉ có những trận đòn roi của ba mà nên người thôi.

Chúng tôi lặng lẻ rời khỏi phòng trả lại không khí riêng tư vốn có cho cả 3 mẹ con giải quyết sự việc.

Khỏi phải nói, đám thằng Toàn là người trong chờ chúng tôi nhất. Vừa ra đến sau hè, bọn nó đã bu lại như kiến bu thịt:

-Ê ê, tình hình sao rồi, kể tao nghe với!

Bây giờ đang trong tâm trạng buâng khuâng, tôi cũng không muốn trêu đùa tụi Toàn phởn. Nhưng do có thằng Long ở đó, tôi cũng không muốn làm sự việc thêm rối ren nên chỉ đáp chung chung:

-Mọi việc cũng tạm rồi! Bây giờ mình về thôi.

Thằng Long thản thốt:

-Về? Tụi bây về bây giờ à? Rồi chuyện trong rừng dừa thì sao?

Cực chẳng đã tôi mới tiếp tục phịa chuyện với nó:

-Tao mượn phòng ba mẹ mày lập đàn cầu phép rồi! Có hiệu nghiệm hay không thì chờ thời gian tới mới biết được! Bây giờ tụi tao phải về.

Thấy vẻ cương quyết của tôi thằng Long cũng không dám cản, nó chỉ thở dài trong về phía rừng dừa như còn đang sợ sệt điều gì đó:

-Vậy thôi tụi bây thu xếp đồ đạc đi! Tao gọi bạn chở tụi bây ra lộ lớn bắt xe bus về!

Tôi biết thằng Long là một đứa cả tin và nhát gan. Nhưng tôi không muốn nó phải vì chuyện của gia đình mà ảnh hướng đến tinh thần sau này. Chưa kể bọn tôi vẫn còn nhỏ tuổi. Một việc hết sức phức tạp như thế này nằm ngoài phạm trù hiểu chuyện nên tôi quyết định giấu nhẹm luôn. Trừ khi ba mẹ muốn nói cho nó biết.

Do đi chung xe với tụi bạn thằng Long nên bọn tôi chả nói chuyện với nhau được. Mãi cho đến khi ra lộ lớn đón xe bus tụi thằng Toàn mới dám khều tay nói nhỏ:

-Ê, tình hình sao rồi mày, khả quan không?

Tôi tặc lưởi thở dài, nh́n về phía con đường dẫn vào cồn đang xa dần:

-Tao cũng không biết! Lúc đầu tụi tao bị thế, lúc sau nhờ có ba nội thằng Long mới sáng tỏ mọi chuyện được.

Bé Phương xụ mặt hỏi:

-Vậy còn tờ di chúc thì sao anh? Liệu cô Tâm có được giúp đỡ không?

-Chuyện này thì anh không đoán được! tất cả đều phụ thuộc vào vợ chồng chú ấy! Chúng mình chỉ giúp đến đây là quá giới hạn rồi!

Ngọc Lan cũng cười nhẹ tiếp lời cho tôi:

-Đúng đó! Chỉ có thời gian mới trả lời được thôi, tụi mình phải chờ tình hình xem sao đã!

Thực vậy, thời gian luôn là câu trả lời xác đang cho mọi vấn đề. Và phải mất đến một tháng sau, tức là vào ngày rằm tháng sau thằng Long mới ghé thăm bọn tôi. Nhưng với một tâm trạng hồ hởi hơn:

-Mày đúng là cao tay ấn! Chỉ có một ngày thôi mà hôn ma ông ba Định trong rừng dừa mất tiêu rồi. Ngày rằm tháng này rừng dư im re, không còn một tiếng động gì vào buổi tối luôn.

Thằng Long vui một, bọn tôi vui đến mười. Có lẽ ba mẹ của thằng Long đã quyết định giúp đỡ cô Tâm và anh Thiên. Nhưng sự việc cụ thể như thế nào thì bọn tôi phải đợi đọc đến lá thư mà ba nội của thằng Phong gửi riêng cho chúng tôi.

Trong thư viết:

“Cám ơn những lời cảnh tỉnh của tụi con đã giúp bà nhận ra mình đã quá vô tâm với gia đình thằng Thiên. Đúng thực là thằng Định khi xưa nó thông minh, tháo vát nên được lòng chồng bà. Nhưng phàm là con ruột thì cô vẫn thương thằng Sáng (ba thằng Long) hơn. Cho nên bà đã ủng hộ quyết định ra riêng của thằng Định.

Nhiều năm qua bà vẫn dằn vặt trong lòng khi thấy vợ chồng thằng Định lam lũ trong rừng dừa như vậy. Và đặc biệt là khi thằng Định mất.

Cũng nhờ lần này mà thằng Sáng cuối cùng cũng ngộ ra những gì mà thằng Định đã làm cho cả gia đình này. Nó đã quyết định giúp cô Tâm tìm nơi ở mới và việc mới để tiện việc chữa bệnh cho thằng Thiên.

Một lần nữa bà cảm ơn tụi con rất nhiều!”

Lời lẽ của bà nội thằng Long đầy sự biết ơn và phấn khởi. Cả đám bọn tôi cũng phấn khởi lây. Đặc biệt là cả tôi và Ngọc Lan, càng đọc càng vui tít mắt.

Sẵn có thằng Long ở đó, tôi được dịp đứng dậy vỗ ngực chém gió:

-Há há! Tụi bây thấy tao cao tay ấn chưa hả?

Cả đám ai cũng trề môi xì rõ to, riêng chỉ có thằng Long là vẫn đồng tình vì nó đâu có được chúng tôi cho đọc thư.

Nó cười hích hích:

-Hề hề, mày tài thiệt! Giờ tụi trong xóm tao ai cũng biết mày là thám tử kiêm luôn pháp sư trừ ma đó!

-Xời, tao mà lị!

Đang hăng say, thằng Long lại đột nhiên vỗ vai tôi:

-Ê mà có đứa dưới cồn Cái Gà nhờ mày trừ ma đó! Nghe nói chỗ đó nhiều ma lắm!

Tôi dở khóc dở cười, lắc đầu chối ngay:

-Thôi! Chắc có lẽ đây là lần trừ ma cuối cùng của tao rồi! Không có lần nào nữa đâu…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.