Cappuccino – Chương 22: Chap 21 – Botruyen

Cappuccino - Chương 22: Chap 21

Leng…cheng…cheng…cheng – Tiếng dao đập vào vách tường nghe chói tay.

 

-Mày…! – Tên Vũ trợn mắt thất kinh

 

…Bốp…bốp…chát… – Tiếng đòn đánh vang lên khô khốc.

 

Còn chưa hết bàng hoàng vì bị đánh văng mất con dao, tên Vũ đã bị nhỏ Ngọc tung 2 đòn bàn tay mở cực mạnh vào lồng ngực, rồi bồi thêm một cái bợp tay mạnh như trời giáng làm nó lảo đảo ngã xuống đất.

 

-Con nhãi…! Mày được lắm, dám gạt cả tao à…? – Nó quệt máu trên môi mà lồm cồm bò dậy.

 

-Mày bị đánh thế cũng đáng nhỉ? – Một giọng nói khác cất lên.

 

-Đáng cái đầu mày, tao sẽ cho bọn bây nhừ đòn…! – Nó gắt gỏng mặc dù vẫn chưa biết ai đang nói.

 

-Thật sao, muốn thử không?

 

-Thử…mày…? – Nó giật bắn người khi nhận ra giọng nói đó là của tôi.

 

Vừa nhìn thấy tôi đang đứng hiên ngang trước mặt nó, không còn cách nào khác, nó đành phải vùng lên bỏ chạy…

 

-Chạy à…! – Tôi dụng cầm nã thủ kéo ghì tay nó lại, giật ngược về phía tôi.

 

Với đà tiến ngon ơ như thế, tôi xuất chiêu “bộ quyền”, lật ngang khủy tay thẳng vào mặt nó…

 

-Này thì chạy…

 

…cốp… – Nó ôm mặt bật lùi về sau.

 

“Chưa hết đâu, tao sẽ trả cho mày gấp 10 lần”

 

Tôi lao đến, tung “liên hoàng tam quyền” dấn cho nó liền 3 đòn vào bụng

 

…Bốp…bốp…bốp…

 

Rồi lại thêm 3 đòn vào ngực…

 

…Bốp…bốp…bốp…

 

Cuối cùng lả cú xỉa khớp ngón tay thẳng tấp vào chấn thủy…

 

…Thụp…

 

Bị liên tiếp những đòn đánh thấu xương, nó trợn mắt, lùi lại thở hồng hộc…

 

“Còn chưa xong đâu, mày sẽ còn đau gấp trăm lần”

 

Tôi dịch đến, khẽ lách đòn đánh chống trả yếu ớt của nó. Dùng “lật” bẽ quặp tay của nó khiến người nó chúi về phía trước, liền đó tôi lên gối, chấn thẳng vào lồng ngực nó….

 

-Chiêu này là vì Mày đã bắt cóc Hoàng Mai…

 

…Bốp… – Nó bật ngửa ra đằng sau.

 

Thấy tôi lại lao đến, nó dùng chân tung cước vào tôi, quá đơn giản để né, tôi lách người sang bên, dùng “tịch” trượt dọc chân của nó đến lưng chừng khớp gối…

 

-Cái này là vì mày đã bắt tao liếm chân… – Tôi lật khủy tay xuống, chấn vào gối nó một đòn uy lực.

 

…Cốp…ahhhh… – Nó ôm chân ngã vật ra đất, những vẫn lồm cồm bò dậy.

 

“Còn gượng sao? Tao sẽ cho mày đau gấp nghìn lần”

 

Tôi xách cổ áo nó lên, tung “lục hợp”  đấm liên tục 6 quyền vào mình nó, nhằm vào từng điềm yếu mà đánh, đánh, đánh…chấn thủy này, hông này, ngực này…đánh tất. Nữa chừng, tôi lật Bàn, hất ngược lên cằm nó…

 

-Cái này là vì mày đã làm Hoàng Mai bị tổn thương…

 

…Cốp… – Tiếng hàm dưới va vào hàm trên nghe khô khốc.

 

Nó loạn choạng, ngã vật ra đất, máu từ miệng chạy ra thành dòng.

 

-Đứng lên mau…! Mày nói sẽ cho bọn tao như đòn mà…! – Tôi đưa tay ra trước mặt nó mà ngoắc lại khích tướng

 

-Thằng khốn nạn, sao mày vẫn còn đứng lên được!

 

-Đúng…! Đáng lẽ tao đã ngã quị, nhưng đối với loại người vô dụng như mày thì tao chỉ cần một chút sức lực thôi…! – Tôi chỉa ngón cái xuống đất.

 

-Mày…!

 

Tên Vũ điên tiết, chẳng còn nhận biết trời trăng gì nữa, nó đứng phắt dậy, quệt máu trên miệng mà điên tiết lao vào tôi…

 

“Lần này mày sẽ không còn đứng được nữa đâu”

 

Bất ngờ, tên Vũ rút trong túi áo một con dao bén ngót  mà xuyên thẳng vào mặt tôi. Giật mình vì con dao trước mặt, tôi chỉ kịp dịch người né đầu sang một bên mà nghe tiếng gió cắt của kim loại đến lạnh cả da thịt..

 

Né được lưỡi dao sắc bén, tôi thó lấy cổ tay của nó mà bẻ quặp xuống, đá văng con dao đi chỗ khác.

 

-Đã đến lúc kết thúc rồi nhỉ…? – Mắt tôi long lên sòng sọc lườm nó.

 

Kinh hãi vì cái lườm lạnh băng của tôi, nó vùng vẫy nhằm thoát khỏi gọng kiềm của tôi lúc này đang kẹp chặt lấy nó.

 

“Trả giá cho những gì mày đã làm đi”

 

Gạt phắng hai tay của nó ra, tôi dụng bài ‘thập bát triệt thủ quyền”  mà đánh, mà đấm, mà xỉa, mà chấn vào mọi ngóc ngách trên mình nó…

 

Nhiều năm qua tôi đã tập đến nhuẫn nhuyễn bài này lên mộc nhân với hi vọng một ngày nào đó tôi có thể đánh đủ tất cả các quyền pháp vào một con người bằng xương bằng thịt, và giờ đây giấc mơ đó đã thành sự thật. Những đòn đánh trọng điểm vào các điểm yếu như bụng dưới, chấn thủy, hai bên nách và cả yết hầu được tôi vận dụng luân phiên, chiêu xuất tùy tâm mà không cần phải suy nghĩ…

 

-“Mười, mười một, mười hai, mười ba, mười bốn…”

 

-Chuẩn bị lĩnh thức cuối cùng đi…

 

-“Mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười… “

 

Thế nhưng, khi tôi vừa thu quyền về, vận sức tung thức cuối cùng thì nó đã khụy xuống đất, gục ngã trước mặt tôi mà không kịp thốt lên một lời nào…

 

-Mày đứng lên cho tao, còn chưa xong đâu…! – Tôi điên tiết xách cổ áo nó dậy.

 

-Thôi Phong, đủ rồi, đừng đánh nữa hắn sẽ chết thật đấy…! – Nhỏ Ngọc hốt hoảng níu tay tôi lại.

 

-Không được…! Nó phải trả giá cho tất cả…! – Tôi gạt tay nhỏ Ngọc ra.

 

-Dừng lại đi, đủ rồi Phong…! – Hoàng Mai mếu máo ghì lấy tay tôi.

 

-Tránh ra đi Mai, Phong đang trả thù cho Mai đó…!

 

-Không…! Phong không sao là quá đủ với Mai rồi…! – Em ôm chằm lấy tôi nước mắt giàn giụa.

 

Cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của Hoàng Mai, cơn tức trong tôi đột nhiên tan biến hết. Giờ đây, tôi mới nhận thức được sự việc xung quanh một cách khách quan nhất. tên Vũ bây giờ đã nằm sõng soài dưới đất, chẳng hơn kém gì hai người kia. Còn tôi, sau khi mọi sự việc qua đi, tôi mới cảm giác được toàn thân tôi ê ẩm đến mức nào, dường như không có chỗ nào trên người tôi là không đau cả, nhất là vùng bụng, chắc có lẽ là do dư âm từ đòn đánh của hai tên hắc bạch, đau vô cùng, đau không thể tả.

 

Thông thường thì khi đánh nhau, tôi thường gồng khí lực lên để giảm thiểu sát thương từ đòn đánh, nói là khí lực, nội lực, kình lực gì chứ thực chất chỉ là sức mạnh từ cơ và gân mà thôi, không như trong mấy bộ phim kiếm hiệp đồn đại đâu, phàm là người học võ lâu năm đều có cơ và gân chắc hơn người bình thường do đã có trải qua luyện tập gian khổ. Nói cách khác thì sức chịu đựng từ những đòn đánh của tôi có phần dai dẵng hơn người bình thường một tý, cũng không dám nói là cao siêu như Chân Tử Đơn hay Lý Tiểu Long nhưng cũng đủ giúp tôi trụ vững qua những đòn sát chiêu mà người thường đã có thể bị hạ gục

 

-Tôi ra ngoài gọi mọi người tới nhé, chắc họ cũng đang lo lắm! – Nhỏ Ngọc tinh ý.

 

Tôi và Mai gật đầu, nhưng cũng thầm cám ơn nhỏ đã ra tay cứu giúp. Giờ tôi mới để ý thấy, nhỏ cũng bị thương chẳng kém gì tôi nhất là vai trái của nhỏ có lẽ đã bị trật do lĩnh cước lúc nãy nên vừa đi nhỏ vừa ôm vai trông đến tội, có lẽ lúc nào đó tôi sẽ phải đền đáp nhỏ thôi…

 

Dìu em đến một băng ghế gần đó, tôi khẽ vén những lọn tóc mây đang dính lấy khuôn mặt thon nhỏ của em mà nhẹ giọng:

 

-Mai có thấy chỗ nào không ổn không?

 

-Không sao đâu…! Nên lo cho Phong đi…! – Mai rút trong túi xách một chiếc khăn chặm vào mặt tôi nghe đến đau rát.

 

-Au…sao mà đau thế…?

 

-Bị thương trên mặt mà không biết sao?

 

-Bị thương?

 

-Lúc tên Vũ đâm dao vào Phong đấy, Mai thấy xót lắm…!

 

Thảo nào, lúc nó sấn con dao vào tôi, thì tôi đã cảm thấy hơi kim loại lạnh cả da mặt rồi, tưởng không sao ai ngờ lại bị khứa đến nổi còn không nhận ra được.

 

-À…ừ, chắc vết thương không lớn nên không thấy đau…! – Tôi bắt đầu nhập tâm bối rối.

 

-Phong đấy, lúc nào cũng lo cho người khác, không biết đến an nguy của mình gì cả…! – Em lau vết thương cho tôi mà hai mặt đỏ hoe.

 

-Mai cũng vậy mà, sao chỉ có mình Phong…! – Tôi lấy lại chiếc khăn trên tay Hoàng Mai, nhẹ nhàng lau đi những vết máu trên cổ em.

 

-Um…cám ơn phong! – Mai cúi mặt, lí nhí.

 

“…Tôi là bạn trai của Hoàng Mai…”

 

Chợt nhớ đến những lời nói mà tôi đã buộc miệng nói ra trước mặt mọi người lúc ở quán karaoke, nếu tôi có thể kìm nén được một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa, đến khi em gọi điện lại cho tôi thì sự việc sẽ không tiến triễn đến mức này rồi. Âu cũng là một định mệnh dành cho tôi. Phải…! Tôi đã nợ em một câu trả lời mà cả tuần nay lúc nào tôi cũng lảng tránh khi mà Mai bối rối nhắc đến… Khi thì:

 

-Phong à, chuyện ở vòng đu quay…!

 

-Ôi nhức đầu quá, bài toán này khó ghê, Mai chỉ Phong với…!

 

Hoặc những lúc rảnh rỗi đi chơi công viên:

 

-Phong đã suy nghĩ chuyện…!

 

-Nè Mai, ra ngoài kia đi, vui lắm!

 

Không phải là tôi muốn lản tránh viếc đó, sớm muộn gì tôi cũng phải trả lời cho em thôi, chỉ là nếu được em nhắc đến như thế, tôi thực sự không biết mình phải trả lời ra sao…, thế nhưng giờ đây, sau bao phong ba, bão táp với bọn thằng Vũ, tôi đã biết câu trả lời của mình là gì rồi…, nhất định tôi sẽ phải trả lời câu hỏi đó ngay ngày hôm nay, chính vào lúc này…

 

-Mai à, từ nay Phong sẽ luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ Mai…! – Tôi đặt tay lên vai em, nghiêm nghị.

 

-Nhưng Phong à, còn mọi người…! – Mai ấp úng.

 

-Mai đã từng nói là chỉ cần một người con trai yêu thương Mai suốt đời phải không?

 

Khẽ gật.

 

Hít một hơi thật sâu để tập trung tinh thần, tôi lấy hết cản đảm ra mà âu yếm nhìn Hoàng Mai:

 

-Vậy…! Phong có thể…là người con trai đó, được chứ…?

 

-Phong…? Thật sao…? – Em rưng rưng.

 

-Thật…! Đây là câu trả lời của Phong, từ nay…hực… – Chưa kịp nói hết câu, em đã ôm lấy tôi mà òa khóc.

 

-Hức…ghét Phong lắm…! Sao để Mai phải đợi lâu như vậy chứ?

 

-Ừ…! Phong xin lỗi, từ này Phong không để Mai phải chờ nữa đâu…! – Khẽ hôn lên tóc em, tôi thỏ thẻ.

 

-Không được nuốt lời đó…hức…! – Em sùng sục.

 

-Rồi, hứa mà…!

 

Hai dòng suy nghĩ đấu tranh lẫn nhau lại xuất hiện trong đầu tôi. Một đằng là vui sướng, hạnh phúc khi tìm được một người con gái yêu thương mình hết lòng. Một đằng lại áy náy, tội tỗi vì đã phụ lòng người một người con gái khác, mà người con gái đó chính người mà tôi yêu thực sự…Nhưng tôi không thể chọn cách nào khác, sự việc đã lên đến đỉnh điểm rồi, tôi không thể nào lại để Hoàng Mai phải bơ vơ một mình được. Định mệnh không có lỗi, chỉ là do con người không biết cách giải quyết tình huống ra sao thôi, cũng như tôi lúc này vậy. Chuyện đã như thế rồi, thôi thì đành phó mặc cho mọi chuyện cứ tiếp diễn vậy…

 

-Phong à, ngực Phong còn đau hông? – Em xoa tay lên ngực tôi.

 

-Au…da, còn đau đó, nhè nhẹ thôi…! – Tôi nhăn mặt .

 

-Tiếc quá, Mai hông đem theo dầu…! – Em thở dài.

 

-Nè…! Lúc trước khi đến nhà Phong Mai sợ con trai ở trần mà nhỉ? – Tôi ngứa miệng trêu em.

 

-Hứ, người ta khác, Phong khác…! – Em đỏ mặt cùi gằm xuống đất.

 

-Khác làm sao? – Tôi hỏi dồn.

 

-Thì…? – Em càng ngượng ngùng.

 

-Sao nào? – Tôi khoái chí.

 

Thế nhưng em không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi mà thỏ thẻ:

 

-Thì…Phong là bạn trai của Mai mà nhỉ?

 

Rồi xong…! Đến lượt tôi ngượng lại gấp bội phần, được chính miệng con gái nói như thế thì thằng con trai nào mà không xiêu chứ, nhất là tôi, lâu nay ít khi tiếp xúc với con gái thì xiêu nhanh hơn người thường gấp mấy lần, ôi thôi cái từ bạn trai…

 

================

 

Một lúc lâu sau, tụi thằng Toàn cũng tất tả chạy đến, đứa nào đứa nấy đều nhễ nhãi mồ hôi, mặt cắt không còn một giọt máu. Dường như nhỏ Ngọc đã nói cho tụi nó biết hết sự việc nên vừa gặp tôi là vào đề luôn:

 

-Nhỏ Mai bị sao rồi, có bị bọn nó làm gì không? – Khanh khờ láu táu.

 

…Cốp…  – Một cái cốc đầu thấu trời.

 

-Mày ăn nói kiểu gỉ kì vậy, không biết ý tứ gì hết! Hề, vậy Mai bị bọn nó đụng chỗ nào rồi…? – Toàn phỡn hóng hớt.

 

…Cốc… – Thêm một cái nữa

 

-Thôi đi hai ông, toàn nói bậy bạ. Tránh ra chỗ khác…! – Nhỏ Ngọc cau có.

 

-Thôi được rồi mấy bạn nữ coi sao chỉnh chu lại cho Hoàng Mai đi nhé, bọn con trai tụi tôi ra ngoài ngõ đợi…! – Tôi nhẹ giọng.

 

-Ừ, để tụi tôi…! – Kiều ẹo nhanh nhẩu.

 

Chợt thấy em Lan đang bước đến, tôi bỗng gọi tên nàng trong vô thức:

 

-Lan…!

 

-Sao…? Bạn kêu mình đấy à…? – Nàng buông một câu lạnh băng.

 

-À…ừ, cảm ơn vì lúc ở quán karaoke đã nói giúp Phong…! – Tôi bối rối nhất thời không biết nói chuyện gì.

 

-Mình chỉ thấy sao nói vậy thôi, chẳng phải bạn tự giải vây cho mình đấy sao? – Vẫn giọng nói lạnh giá.

 

-Ừ, thì vậy…! – Tôi chẳng biết nói gì hơn.

 

-Hết chuyện rồi, mình đi lo cho bạn…gái của bạn nhé! – Nàng nhấn mạnh hai chữ “bạn gái” làm tim tôi đau như dao cắt.

 

-Phong…Phong cảm ơn trước! – Tôi ấp úng.

 

Nàng không nói thêm một lời nào nữa, quay gót bước đi trong sự đau khổ cùng cực của tôi.

 

“Xin lỗi Lan, anh đã nợ em rồi” – Tôi thở dài bước đi.

 

Ngay cả nhỏ Phương cũng thế, tôi gọi nhỏ, nhỏ nhìn tôi, nhưng nhìn mà như không nhìn, bởi cặp mắt bây giờ của nhỏ nhìn xa xăm đến lạnh lùng, tôi tưởng chừng như hóa đá bởi cái nhìn của nhỏ…Vậy là, bao công sức giúp nhỏ hòa đồng với mọi người của tôi đến đấy coi như công cốc, nhỏ đã trở lại con người thật của mình, thậm chí còn hơn cả tưởng tượng…!

 

===============

 

Ra đến đầu ngõ, thằng Toàn khoanh tay trước ngực, nhìn tôi dò xét:

 

-Mày đã quyết định rồi sao?

 

-Ừ, tao quyết định rồi, tao không thể bỏ em Mai được, mày thấy đấy…!

 

-Thế thì chớ có hối hận đấy, mày dễ mềm lòng lắm…! – Nó nhếch môi.

 

-Ủa, hai thằng bây nói chuyện gì thế? – Khanh khờ đần mặt.

 

-Con nít con nôi xen vào làm gì…! – Toàn phỡn gạt phắng.

 

-Ôi đệch, bố đếch cần! – Nói xong nó mở bịt bánh đang cầm trên tay ăn ngon lành.

 

Quả thực, bây giờ tôi muốn được vô tư như thằng Khanh lắm, có một cuộc sống chẳng lo nghĩ, suốt ngày ăn rồi lại chơi, chơi rồi lại học vui sướng biết bao, không phải dằn vặt suy nghĩ như tôi lúc này vậy…!

 

Khẽ lắc đầu trước sự hồn nhiên bạo của thằng Khanh, Toàn phỡn lại nói tiếp:

 

-Thế mày định đối phó ra sao với tụi thằng Vũ đây?

 

-Không biết nữa…! Tao ngoài sáng nói trong tối mà. Nhưng nó bị tao đánh đến thế, ít nhất cũng phải dưỡng thương cả tuần lễ đấy! – Tôi nhún vai.

 

-Ừ, tùy mày, cần gì cứ kêu tao…!

 

-Ê bánh khoai tây ngon lắm nè tụi bây, không ăn tao ăn hết à…! – Khanh khờ lại lau táu chen vào.

 

-Ăn dọng hết luôn đi…! – Toàn phỡn tức tối, dựt bịt bánh tọng vào mặt nó ná thở!

 

-Không ăn thì thôi, mày phí quá! – Khanh khờ tiếc của trút vụn lẽ của bánh vào mồm.

 

-Thằng này, ăn như heo ấy! – Tôi lắc đầu.

 

===============

 

Lúc sau, nhóm nữ cũng từ trong hẻm lon ton đi ra, Hoàng Mai giờ đây đã khoác vào một bộ cánh mới, một bộ đầm búp bê khác màu kem sữa nhìn xinh xắn, đang yêu vô cùng, em rất hợp với với những bộ đầm búp bê, dường như những bộ đầm đó sinh ra để cho em mặc ý. Ừ thì…cũng có hơi nói quá tý, nhưng thật sự là đẹp mà…!

 

-Này trả Hoàng Mai lại cho ông đấy, cả cái áo luôn…! – Nhỏ ném cái áo tôi đưa cho Hoàng Mai mặc vào tôi.

 

-Ừ thì bảo vệ…! – Tôi cười trừ.

 

Ừm…hà…! Phải nói làm sao nhỉ, cái áo tôi bây giờ nực mùi dầu thơm luôn, chắc chắn không gì khác ngoài mùi dầu thơm của Hoàng Mai rồi. Tôi có nghe nói trong trường có mấy đứa con gái sài một ngày một chai dầu thơm cỡ lớn ấy, ôi thôi, ở gần mấy nhỏ đó chắc ung thư mũi sớm…! Hì, không phải chê gì việc dùng dầu thơm của các bạn nữ đâu, nhưng dùng vừa vừa thôi, dùng nhiều quá phản tác dụng đấy, lời khuyên chân thành luôn…!

 

-Sao Phong không mặc áo vào đi, ở trần hoài kì lắm! – Em khẽ đỏ ửng mặt.

 

-Toàn mùi dầu thơm, mặc vào có sao không….? Oái…mặc liền, mặc liền…! – Tôi định trêu Mai vài câu nhưng phải kinh hãi cái véo hông cật lực của em mà mặc vào ngay tấp xoáy.

 

-Hứ, mặt thế mà cũng làm bạn trai nhỏ Mai được! – Nhỏ Tiên vượn nhếch môi.

 

Bất chợt, thằng Toàn cầm một khúc gỗ nhỏ để ngang mặt tôi, nháy mắt tinh ý. Á à, biết ý của thằng này rồi, này thì…

 

…Rụp… – Tôi dùng “cần phá” dập cánh tay từ trên xuống làm khúc gỗ gẫy đôi.

 

-Chà…! Lâu ngày không gặp, võ công tiến bộ ghê nhỉ, có đánh ai bao giờ chưa…?

 

-Ờ cũng có, nhất là mấy đứa tọc mạch, nhiều chuyện ấy…! – Tôi vừa nói vừa lườm nhỏ Tiên làm nhỏ sợ tái xanh mặt mày.

 

-Ừ, nhắc mới nhớ, hai bạn tự mình đánh bọn xấu đó sao? – Nhỏ Nhi lùn thắc mắc.

 

-Ừ thì vậy…! – Tôi gãi đầu.

 

-Vậy là lớp trưởng cũng đánh luôn…? Phong thì mình biết rồi, còn lớp trưởng mình mới biết có võ đó nha…! – Kiều ẹo tròn mắt nhìn lớp trưởng.

 

-Uầy, vui vẻ gì đâu mà khoe khoan chứ…! – Nhỏ nhíu mày.

 

Đang vui vẻ thế đó, tự dưng thằng Khanh khờ lên cơn đột xuất, bơm đểu một cú đến thằng Toàn còn phải chào thua…

 

-Ê, mày với nhỏ Mai quen được bao lâu rồi…!

 

-Sặc, kệ tao…hỏi làm gì…! – Tôi giật thót.

 

-Phải đó, bao lâu rồi, sao mình còn không biết vậy? – Nhỏ Kiều hỏi han rối rít khiến em Mai bối rối không biết trả lời ra sao.

 

-Thôi nào mọi người tập trung vào chuyên môn cái đi…! – Nhỏ Ngọc giải vây.

 

-Ơ, chuyên môn gì? – Khanh khờ ngơ ngác.

 

-Là tao sẽ dập mày ra bã vì tội bơm đểu tao đấy Khanh à…? – Tôi kề miệng vào tai nó mà rít lên.

 

-Ê, tao hỏi thật mà…! – Nó giật thót nhảy ra chỗ khác.

 

-Nào nào, trật tự, tôi muốn hỏi là chúng ta có tiếp tục tổ chức sinh nhật nữa không?

 

-Thì việc này phải hỏi Mai thôi! – Toàn phởn nhún vai.

 

-Ừ phải rồi Mai à, bà có muốn tổ chức nữa không? – Nhìn lùn đăm chiêu.

 

-Mình…! – Mai lưỡng lự.

 

-Phải đó, tổ chức đi, tụi này đói rồi! – Khanh khờ xoa bụng.

 

Thấy Mai vẫn còn lưỡng lự nên tôi góp ý phụ một tay:

 

-Phải đó, tổ chức đi Mai, mọi người cũng đến đây hết rồi!

 

Phân vân một hồi, Mai cũng đồng ý tiếp tục tổ chức sinh nhật, thế là cả đám lá oái oái lên như trời hạn gặp mưa ấy.

 

-Dé hà….! Được ăn rồi…! – Khanh khờ mắt sáng rỡ.

 

-Mày…! – Toàn phỡn trừng mắt.

 

-Sao…? Có chuyện gì…?

 

-…chỉ được cái nói đúng, hề hề..! – Toàn phỡn toét miệng cười, đập vai thằng Khanh.

 

-Được rồi, tụi này đón taxi lên quán Q trước nhé…! – Nhi lùn lấy điện thoại ra nhấn số.

 

-Tôi cũng đi lấy xe đây…! – Lam Ngọc quay gót đi.

 

-Ủa, cô không đi taxi hả?

 

-Tôi có xe khác…! – Nhỏ nhoẻn miệng.

 

-Xe gì…?

 

-Đạp điện…! – Nhỏ thản nhiên.

 

-À, thảo nào…! – Tôi đập tay lên trán, ngờ ngợ ra.

 

===============

 

Khi mà bọn nó đã du hí lên điểm hẹn trước rồi, chỉ còn tôi với Hoàng Mai ở lại trong ngõ hẽm vắng người. Đột nhiên tôi cảm thấy lưng mình như ướt đẫm mồ hôi khi mà Hoàng Mai nhẹ nhàng nắm lấy tay rồi dựa sát vào tôi. Phải rồi, giờ này tôi đâu còn là bạn bình thường của em nữa, đã thắng tiến lên một vị trí khác rồi mà, bây giờ tôi là bạn trai của em đấy chứ…!

 

-Mình đi được chưa Phong…! – Em thỏ thẻ.

 

-Ừ thì đi…! – Tôi giật mình, líu ríu dẫn chiếc xe ra ngoài ngõ.

 

-Phong đi đâu thế? – Em tròn mắt.

 

-Thì…đi đến quán Q! – Tôi lắp bắp.

 

-Không chở Mai sao? – Em khẽ cười.

 

-Ừ nhỉ..! Tí quên…,hề hề! – Tôi cười cầu tài dẫn xe về phía Mai

 

-Phong đi đâu vậy…? – Em nghiêng mái đầu mỉm cười.

 

-Thì đến quán Q…!

 

-Không mua bánh kem sao? – Em lại gài tôi.

 

-Ờ hén, quên…! – Tôi gãi đầu.

 

Ực…chưa gì em đã gài hàng nhẹ tôi 2 lần rồi, lúc bình thường tiếp xúc với em thì tôi chẳng sao, nhưng giờ đây, với một “cương vị” khác thì tôi hoàn toàn bị lép vế trước những câu nói tưởng chừng như bình thường của em. Vì sao, vì sao, vì sao…! Bản lĩnh lúc đánh nhau đâu hết rồi…!

 

-À, quà tặng của Mai nè…! – Tôi đưa chiếc lắc tay với móc gắn điện thoại cho em.

 

-Ơ, Phong cái này là gì vậy…? – Em tròn mắt.

 

Thôi chết tôi rồi…! Chiếc lắc tay và móc gắn chìa khóa hình ngồi sao tuyệt mĩ hôm nào giờ đã gãy gọng, méo xẹo, vỡ vụn như đống bùi nhùi vậy. Chắc có lẽ do chắn động từ vụ đánh nhau lúc nãy đây mà. Tiêu, giờ mua quà trước mặt Mai thì còn gì là bất ngờ nữa, chưa kể em sẽ buồn như thế nào nếu không được tôi tặng quà đây, thôi xong rồi, tiến thoái lưỡng nan…

 

-Xin lỗi Mai, đây là những món đồ Phong định làm tặng Mai, nhưng do trận đánh lúc nãy…! – Tôi buồn thiu.

 

-Không sao đâu…! – Mai khẽ cười.

 

-Đâu có được, quà tặng…chụt…

 

Chưa kịp nói tròn câu, em đã nhẹ nhàng nhón chân, đặt vào má tôi một nụ hôn thật ngọt ngào.

 

-Mai không cần quà gì hết đâu, Phong đã là món quà quý giá nhất đối với Mai rồi! –  Em âu yếm nhìn tôi, hai gò má ửng hồng.

 

-…………! – Bị bất ngờ về nụ hôn đó, tôi cứng họng không nói được lời nào.

 

-Hi…!

 

-Cười…cười gì…! – Tôi lắp bắp.

 

-Có người bị hớp hồn…!

 

-Ớ…! – Lại cứng họng

 

-Thôi…! Đi mua bánh kem đi, kẻo trễ…! – Em nhẹ nhàng nhấn vào trán tôi như gọi hồn về.

 

-Chờ tí…! – Tôi khựng lại nhìn một vòng xung quanh.

 

-Chuyện gì vậy….? – Em tròn mắt.

 

-Để xem còn quên gì không?

 

-Ngốc…! Đem theo Mai được rồi! – Em nắm lấy tay tôi, cùng đi đến chiếc xe đạp cam đen đầy kỉ niệm…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.