Dù muốn dù không nhưng quả thực tôi không còn giữ được sự bình tĩnh khi nhìn thấy hình ảnh khủng khiếp trên tán cây đó nữa.
Một dáng người với ánh mắt sáng lóe ẩn sau làn tóc dài rũ xuống che phủ cả mặt.
Càng nghĩ tới, càng khiến đôi chân của tôi hoạt động nhanh hơn. Tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy đi mà chẳng còn để ý tới xung quanh mình nữa. Chỉ biết rằng, ngoài tiếng bước chân của tôi, còn một tiếng bước chân khác cũng hối hả không kém. Nó bám theo sau tôi rất sát.
Do vậy tôi cố chạy thật nhanh để thoát khỏi những tiếng bước chân ám ảnh đó. Tôi cứ chạy mãi trong vô định. Trong bóng tối, tôi không biết mình đã lao ngang qua bao nhiêu cây dừa, bao nhiêu khúc mương. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, tiếng vun vút mỗi lần chúng vụt qua.
Tôi cứ chạy như thế cho đến khi phát hiện ra một căn nhà nhỏ ở đằng xa. Dù rằng nó thật mờ ảo dưới ánh trăng rằm le lói, tôi vẫn quyết định chạy đến nơi mà tôi cho rằng đó là ánh sáng cuối đường hầm duy nhất của mình. Một căn nhà chắc chắn sẽ có người sống ở đó.
Tuy nhiên, tiếng bước chân theo tôi không vì thế mà dừng đi. Trái lại, nó càng bước nhanh hơn theo nhịp chạy hối hả của tôi.
Chẳng còn bao nhiêu sức lực, tôi dồn một mạch vào những bước chạy lao đến căn nhà trước mặt.
Tuy nhiên, do gấp rút và không có ánh sáng quan sát, tôi bỗng vướng phải một vật gì đó to như một ụ đất làm ngã sấp xuống đất đến choáng váng cả mặt mày.
Tôi rệu rã đứng dậy và thất thần nhận ra cái ụ đất mà tôi ngán phải chính là một ngôi mộ được đắp bằng đất sình.
Kinh hãi, bần thần tôi cố lết ra xa ngôi mộ thì từ đâu, một bàn tay lạnh ngắt bỗng đặt lên vai làm tôi suýt hét lên.
-Suỵt, tao Toàn nè! Mày chạy nhanh quá làm tao rượt theo gần chết!
Định thần trở lại, tôi mới ngớ người vì trước mặt mình giờ này là Toàn phởn bằng xương bằng thịt. Không phải một thứ ma mị nào đã rượt tôi từ nãy đến giờ.
Thấy tôi vẫn trơ mắt ra vì chưa hết kinh hãi, Toàn phởn nói tiếp:
-Hồi nãy tao hoảng quá nên chạy theo mày luôn, hú hồn thật!
Biết nguy hiểm đã qua đi, tôi vuốt ngực thở phào:
-Vậy mà tao cứ tưởng bị ma rượt, chạy vấp té đau quá trời!
Toàn phởn đột nhiên chuyển tâm điểm sang ngôi mộ mà tôi ngán chân phải:
-Mà mộ ai đắp giữa rừng thiên nước độc thế này? Lại còn có căn nhà kế bên nữa!
Đột nhiên, không nói không rằng, cả hai đứa tôi nhìn nhau mà rùng mình.
Trong bóng đêm huyền ảo của buổi khuya, dưới những tán cây dừa rậm rạp, ánh trăng rằm cũng không đủ soi sáng những dòng chữ trên tấm bia mộ mặc dù nó gần sát ngay chúng tôi.
Hết cách, tôi rút trong chiếc balo ra một cái hộp quẹt. Đây là ý tưởng của Ngọc Lan, lúc chuẩn bị đi, nàng đã dúi nó vào balo của tôi với mục đích phòng hờ những chuyện ngoài ý muốn. Dù sao thì có tý lửa trong cái nơi rừng rú này cũng không phải là một ý kiến tệ.
Chiếc hộp quẹt sáng lên soi rõ những dòng chữ được viết trên bia mộ bằng một lớp sơn đã phai mờ theo năm tháng. Dẫu vậy, ngay dòng họ tên người mất vẫn được hiện rõ dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc hộp quẹt. Người mất tên Nguyễn Văn Định.
Ngay lập tức, tôi giật mình đến nỗi đánh rơi cả chiếc hộp quẹt xuống đất. Cả hai bọn tôi đâu ngờ được, nấm mồ trước mặt hai đứa đây chính là nấm mồ của ông ba Định. Người đã chết do té từ trên cây dừa xuống.
Vậy ra chuyện này là thật và có lẽ những gì mà chúng tôi nghe và thấy cũng là sự thật. Mặc dù vốn không tin vào những chuyện ma quỷ nhưng những gì xảy ra từ nãy tới giờ cũng khiến tôi muốn tin cũng không được. Tay chân tôi cứ run lẩy bẩy lên vì sợ hãi.
Toàn phởn lúc này cũng sợ chẳng kém gì tôi, nó giật mình như sựt nhớ ra chuyện gì đó:
-Ê, thằng Khanh đâu?
Tôi ngớ người:
-Tao cũng không biết nữa! Tưởng nó đi chung với mày!
Toàn phởn thở dài vò đầu:
-Khanh ơi là Khanh! Mày chạy đi đâu được chứ?
Tôi vỗ vai nó an ủi:
-Thôi mày ơi! Lúc đó mình lo cho mình chưa xong còn lo cho ai được!
-Nhưng lỡ thằng Khanh có mệnh hệ gì thì biết làm sao đây?
Tôi trầm ngâm đi một lúc. Suy cho cùng tôi chính là người đã lôi kéo thằng Khanh khờ đi cùng mặc dù biết nó cực kì nhút nhát để giờ đây nó mất tích mà bọn tôi chẳng thể làm được gì ngoài ngồi tuyệt vọng một đống như thế này.
Suy nghĩ một lúc, tôi chống tay đứng dậy
-Thôi hủy kế hoạch, không khám phá gì nữa! bây giờ tập trung vào kiếm thằng Khanh rồi về!
Có lẽ do đúng ý của Toàn phởn nên nó cũng ngay lập tức đứng dậy:
-Ừ! chứ biết làm sao hơn được! Có gì để tao phụ mày giải thích với tụi thằng Long.
Đột nhiên từ phía đằng xa, xuất hiện những tiếng bước chân nghe chắt nịt và nặng nề. Nếu như không phải của một người to nặng thì chắc chắn không phát ra những tiếng thùm thụp to rõ như vậy được.
Vì vậy, tôi mừng rỡ khều thằng Toàn:
-Hình như thằng Khanh đó mày ơi!
Toàn phởn nhìn về phía tôi chỉ với ánh mắt bán tín bán nghi. Có lẽ nó cũng ngờ ngợ cái bóng to lù lù kia có thật là thằng Khanh hay không. Nhưng sau cùng nó cũng đứng dậy hớn hở vẫy tay:
-Ê Khanh! Tụi tao ở đây nè!
Thật kì lạ, cái bóng đen đó vẫn lầm lủi bước đi mà không có bất cứ phản ứng nào với Toàn phởn.
-Ê! Có nghe bọn tao không vậy?
Tôi cũng đứng dậy gọi thử nhưng kết quả vẫn như vậy.
Tôi bắt đầu thì sờ sợ khi cái dáng người đó dần tiền gần tới chỗ bọn tôi. Bây giờ nhìn rõ hơn, tôi chợt phát hiện ra cái dáng đi đó không giống của người bình thường mà giống như đang vác một thứ gì đó vậy. Có thể đó chính là nguyên nhân của những tiếng bước chân nặng nề kia.
-Toàn! Lùi lại đi! Hình như không phải Khanh khờ đâu! – Tôi đưa tay gạt thằng Toàn lùi về sau.
-Không phải Khanh khờ? Vậy là ai mới được?
-Tao cũng không biết! Nhưng tao cảm giác có gì đó không ổn!
Toàn phởn trong bất kì tình huống nào đều rất lanh trí. Nó gom đống lá dừa khô dưới đất lên thành một búi nhỏ rồi dùng hột quẹt thấp sáng lên thành một ngọn đuốt nhỏ đủ để soi sáng phía trước bọn tôi, nơi cái bóng vẫn lầm lì tiến tới.
Nhưng cũng giống như những chiếc đèn pin, ngọn đuốt được thấp lên không bao lâu lại bị thằng Toàn đánh rơi xuống đất lăn long lóc và dần yếu đi.
Tất cả là vì cái bóng đen trước mặt bọn tôi không phải là là Khanh khờ. Đó chính là người xỏa tóc dài che kín mặt mà chúng tôi đã gặp ở trên tán cây dừa lúc nãy. Và thằng Khanh khờ lúc này đang được nó vác trên vai như một chiếc lợi phẩm của cuộc đi săn rùng rợn.
Hoàn toàn bất lực và kinh hãi, tôi giục thằng Toàn:
-L…lẹ lên! Chạy vào nhà!
Nhưng khi vừa quay lại, một bóng đen khác xuất hiện từ sau cánh cửa căn nhà đó khiến chúng tôi giật bắn, đứng chết trân như trời trồ ng. Dưới ánh trăng huyễn hoặc của ngày rằm, vật mà bóng đen đó đang cầm trên tay sáng lóe lên khiến chúng tôi hốt hoảng nhận ra đó chính là một con dao sắc lẻm phản chiếu ánh trăng lạnh buốt vào mặt tôi.
Hoàn toàn bất lực và tuyệt vọng, cả tôi lẫn thằng Toàn ngã bệt xuống đất trơ cặp mắt kinh hãi nhìn về hai bóng đen đang lù lù đi đến từ hai phía.
Không ngờ cuộc đời tôi lại kết thúc chóng vánh trong rừng dừa như thế này. Tôi còn quá nhiều tiếc nuối để kết thúc ở đây, nhưng làm sao có thể chống lại định mệnh được. Đúng là thế giới rộng lớn, chuyện kì lạ nào cũng có thể xảy ra. Ai mà biết được tôi lại chết dưới tay hai hồn ma trong rừng dừa như thế này chứ.
Khi cái bóng đen đó tiến đến gần, tôi có thể cảm nhận được sắc lạnh từ con dao đang phả vào tôi một thứ không khí thật hãi hùng. Nhưng tôi có thế làm gì được ngoài nằm yên chịu trận. Cả cơ thể tôi giờ không còn nghe theo tôi nữa, chúng cứng đơ, rung lẩy bẩy trong cơn sợ hãi tột độ.
-Mấy đứa là ai? Khuya khắc thế này mà mấy đứa mò vào đây làm gì vậy?
Khi tôi đã nhắm mắt chịu trận, giọng nói trầm ấm của một người phụ nữ trung niên đột nhiên cất lên xua tan đi không khí căng thẳng đang dần lên đến tột độ.
Tôi mở mắt và ngước nhìn lên nơi giọng nói được phát ra. Dù với ánh sáng lờ mờ nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được đó là gương mặt của người phụ nữ trung niên với những đường nét chân chim do tuổi tác.
Dù còn bàng hoàng nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để giấu kín mục đích của mình đến đây, chỉ nói:
-Dạ…tụi con vào đây định cắm trại đêm!
Người phụ nữ đó ngạc nhiên:
-Cắm trại đêm? Tụi con không phải dân ở đây à, không biết người ta đồn chỗ này nguy hiểm lắm sao?
Tôi bối rối gãi đầu:
-Dạ, tụi con người Sài Gòn!
Người phụ nữ đó chỉ thở dài rồi chuyển ánh nhìn sang phía đối diện:
-Đó có phải bạn của con không?
Nghe dì hỏi, tôi chợt giật mình nhớ đến Khanh Khờ giờ này vẫn nằm trên vai của người xỏa tóc che mặt đó. Dù vẫn còn sợ nhưng tôi vẫn cố đứng dậy nói với giọng ti hí:
-Anh gì đó ơi…anh bỏ bạn em xuống được không?
Tuy nhiên cũng giống như lúc nãy, người đó chẳng phải ứng gì, vẫn cứ trơ trơ ra khiến nỗi sợ trong lòng tôi lại trổi dậy. May sao người phụ kia bỗng cất giọng lên:
-Thiên! Bỏ người đó xuống đi con!
Lần này thì người đó đã phản ứng lại với lời nói của người phụ nữ. Vừa dứt câu, người đó chầm chậm bỏ thằng Khanh xuống đất rồi lùi dần về, trèo lên cây dừa cao vút phía bên trên nấm mộ của ông ba Định
Khanh khờ lúc này nằm chình ình như một tản thịt heo không hơn không kém. Nhưng sao khi xem xét, cả tôi lẫn Toàn phởn đều thở phào vì nó vẫn còn thở. Xem ra nó chỉ chết ngất do quá hoảng sợ mà thôi. Cộng với lá cây, bùn đất dính trên người nó lấm lem như thế này, tôi có thể đoán ra trong lúc chạy nó đã vấp té đến bất tỉnh nhân sự luôn.
Rồi tôi quay sang người phụ nữ đó hỏi:
-Vậy cái anh này không phải là ma hở cô?
Nghe tôi hỏi, người phụ nữ đó chợt thở dài:
-Không phải đâu, đó là con của cô đó!
-Con của cô? – Cả tôi lẫn Toàn phởn tròn mắt ngạc nhiên?
Người phụ nữ đó tỏ ra rất bình thản với những biểu hiện của chúng tôi. Trong khóe mắt bà ánh lên một tia nhìn buồn vời vợi vào đứa con đang ngồi vắt vẻo trên tán cây dừa cao vút kia.
Cô thở ra:
-Mấy đứa vào trong nhà đi, ở ngoài này sương xuống sẽ bệnh đó!
Toàn phởn ngoái nhìn lên trên cành dừa:
-Còn anh đó…?
Cô lắc đầu kéo cửa ra:
-Không sao đâu! Cứ để nó trên đó!
Dù vẫn còn nhiều điều không hiểu nhưng tôi với thằng Toàn cũng đỡ thằng Khanh đi vào trong nhà vì bọn tôi biết chỉ có nghe những lời kể của người phụ nữ đó, bọn tôi mới biết được thực sự nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Không gian bên trong căn nhà không quá rộng lớn, vì vốn dĩ nhìn từ bên ngoài đó chỉ là 1 căn nhà nhỏ. Những đồ vật bên trong căn nhà đã cũ và đầy lỗ mối mọt do đa số được làm từ gỗ dừa. Điều đó làm căn nhà có một mùi hương thoang thoảng đặc trưng mà khi bước vào tôi đã nhận ra ngay
Bọn tôi ngồi cùng người phụ nữ đó trên một chiếc bàn xếp nhỏ được kê gần giường với mấy tách trà được rót từ chiếc bình sứ đã ngả vàng theo thời gian. Chiếc bình đó cũng được đặt trong một chiếc vỏ dừa còn nguyên trái chỉ khoét bên trong ruột cho vừa với chiếc bình.
Điều đó làm tôi cảm thấy căn nhà vừa có một chút cổ kính, cũng vừa có một chút rờn rợn khiến tôi cứ khoanh hai tay trước ngực mà suýt xoa hai bắp tay.
-Tụi con thông cảm nha, trời tối trà nguội hết rồi! – Người phụ nữ vừa cười nhẹ vừa rót trà.
-Dạ! Không sao đâu cô!
Rồi người phụ nữ đó bỗng trầm ngâm đi, nhìn về cây dừa ngoài cửa sổ:
-Cô sẽ kể cho tụi con nghe nhưng con đừng kể cho ai nhé! Cô muốn thằng Thiên được yên thân.
Nhắm nhẹ một ngụm trà, tôi gật đầu:
-Dạ, con hứa mà cô!
-Sự việc có lẽ bắt đầu từ 10 năm trước…
Theo lời kể. người phụ nữ đó tên Tâm, làm nghề hái dừa chèo xuồng ra chợ Lách bán mỗi ngày. Và ngôi mộ ngoài kia, người mà người ta thường nói ông ba Định chính là người chồng quá cố của cô Tâm. Ông mất trong một lần trèo lên cây hai dừa cách đây 10 năm.
Hai vợ chồng có một đứa con trai duy nhất là cái người xõa tóc che kín mặt trên táng cây tên là Thiên. Anh vốn trí não phát triển từ bé nên cứ ù lì như một đứa con nít.
Vào cái hôm ông ba Định chết, Thiên cũng có mặt ở đó và chứng kiến tất cả. Từ đó, bệnh của Thiên vốn đã nặng lại càng nặng hơn. Thiên không cho cô Tâm cắt tóc cũng như lấy đi bất cứ thứ gì trên cơ thể mình. Vì thế tóc cứ dài ra và che kín mặt giống như bây giờ.
Ngoài ra, giờ giấc của Thiên cũng đã thay đổi, buổi sáng ngủ nhiều hơn và buổi tối thức nhiều hơn. Và cứ mỗi tối đặc biệt là những đêm trăng rằm, ngày mà ông ba Định mất, Thiên lại trèo lên cây dừa mà ông ba Định leo lúc trước rồi khóc sướt mướt suốt cả đêm mặc cho cô Tâm có khuyên bảo cỡ nào.
Điều đó vô tình được những người trong xóm thiêu dệt thành những câu chuyện ma rùng rợn lan rộng khắp cả cái cồn Phú Đa này. Và mặc nhiên không một ai dám bén mảng tới đó.
Nghe cô Tâm kể xong, bọn tôi chỉ biết thở dài. Chuyện này đã nằm ngoài tầm sức của bọn tôi. Dù muốn dù không thì cũng không có cách nào giúp anh Thiên trở lại trước đây được. Tôi không quan tâm đến danh tiếng của mình với tụi thằng Khánh cho lắm. Suy cho cùng đó cũng chỉ là hư danh. Tôi chỉ sợ sự việc cứ tiếp diễn như thế này, nó sẽ đi về đâu. Số phận cả hai mẹ con trong khu rừng dừa này sẽ ra sao?
Tôi không biết, cả thằng Toàn cũng không biết, hai đứa bây giờ chỉ biết nhắm nháp ngụm trà mà đăm chiêu suy tư.
Có lẽ cô Tâm cũng không muốn làm khó bọn tôi. Ngồi trầm ngâm được một lúc, cô nhìn chiếc đồng hồ treo lên vách:
-Đã khuya rồi, mấy đứa vẫn muốn cắm trại sao?
Chợt giật thót khi bị cô Tâm nhắc đến lời bịa chuyện, tôi gãi đầu:
-Dạ…à…không đâu cô! giờ chắc tụi con về luôn!
-Vậy để cô kêu thằng Thiên theo tụi con ra ngoài bìa rừng nha?
Tôi giật thót chối nguây nguẩy:
-Dạ thôi! Tụi con về được mà, cô yên tâm!
-Ừ, vậy thôi mấy đứa về cẩn thận!
Tạm biệt cô Tâm, bọn tôi đi ngược về hướng chạy lúc nãy để tìm đường ra giữa khu rừng rộng lớn này. Trên đường đi, cả tôi lẫn Toàn phởn đều không nói với nhau câu nào, chỉ lẳng lặng kè thằng Khanh mà tiến bước trong khu rừng tăm tối.
Có lẽ trong đầu hai đứa tôi đều có suy nghĩ riêng của mình về chuyện của cô Tâm và người con tội nghiệp của cô. Hóa ra những trò ma quỷ mà mọi người đồn đại đều xuất phát từ những hành động nhớ cha của anh Thiên và được người trong cồn này đồn đãi thành một giai thoại nổi tiếng một vùng thời bấy giờ.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quay sang Toàn phởn:
-Ê Toàn! mày có nghĩ như tao không?
Toàn phởn tròn mắt:
-Nghĩ gì? Về chuyện cô Tâm đó hả?
Tôi đăm chiêu vừa nhìn xuống đất mò đường đi:
-Ừ, có lẽ ba của thằng Long và cả những người trong xóm biết về chuyện này đó!
Toàn phởn càng ngạc nhiên hơn:
-Sao? Ba thằng Long biết chuyện này à?
-Ừ! Mày có nhớ cái lúc mình hỏi chú về chuyện ma ở rừng dừa không?
-Nhớ! Chú kêu mình tuyệt đối không được vào đây! Có gì lạ hả?
-Tao để ý sắc mặt của chú không để tâm vào việc ma cỏ lắm mà cứ kiểu như không muốn tụi mình vào trong rừng dừa. Giống như họ đang sợ mình biết chuyện gì đó vậy!
Đến đây Toàn phởn mới à lên:
-Tao biết rồi! Cái lúc ông ba Định mất làm sao mà người trong xóm không biết được. Họ chắc chắn cũng biết cả cô Tâm và anh Thiên nữa. Nhưng sao họ lại giấu chuyện này? Tao không hiểu lắm!
Tôi vuốt cằm gật gù, thay thế vị trí quân sư của Toàn phởn:
-Có lẽ người lớn trong xóm không muốn tụi nó tiếp xúc với anh Thiên, họ sợ tụi nhỏ sẽ bị ảnh hưởng nên quyết lan tin đồn này ra để không đứa nào dám vào rừng dừa. Từ đó nhà cô Tâm gần như bị cách ly với phần còn lại của cồn Phú Đa.
-Nếu như vậy thì tội nghiệp gia đình cô Tâm quá! Bộ không có cách nào toàn vẹn cả đôi đường à mày?
Tôi ngẩn lên vầng trăng rằm tròn trịa suy nghĩ một lúc rồi nhún vai:
-Có trời mới biết được!
Bọn tôi tạm thời gác qua chuyện đó vì còn có một chuyện khiến cả hai bọn tôi phải bận tâm nhiều hơn vào lúc này. Đó là tìm được đường ra khỏi khu rừng.
Thực tình thì nó cũng không rộng lớn là bao, nhưng trong màn đêm tối tăm như thế này, ngọn đuốc được bó bằng dừa khô cũng không đủ sức soi sáng đường đi để bọn tôi tìm ra được đường về. Lúc nãy lần đầu gặp anh Thiên đã khiến bọn tôi sợ chết khiếp và quên bén luôn đường ra.
Giờ đây hai thằng tôi cứ đứng khựng khi đi đã lâu mà đường ra cứ tối đen hun hút.
Toàn phởn chợt khều tôi:
-Ê! sao đi hoài mà không thấy đường ra vậy?
Tôi gãi đầu:
-Ai biết! Lúc nãy hoảng quá tao chạy loạn cả lên giờ quên mất rồi!
Nó thản thốt:
-Trời đất! Vậy mà tao tưởng mày biết nên không thèm hỏi cô Tâm!
Tôi cũng ngớ người:
-Trời, tao cũng tưởng mày biết nên có hỏi cô Tâm đâu!
-Giờ sao mày? Cứ vầy tới sáng mai cũng chưa tìm được đường ra nữa!
Trong lúc bọn tôi còn đang suy nghĩ cách ra khỏi khu rừng thì những tiếng sột soạt đột nhiên phát ra từ trên những tán cây làm tôi lẫn thằng Toàn chú ý.
Khi hai đứa còn chưa nhận ra chuyện gì thì một bóng đen tụt từ trên cây dừa xuống trước mặt khiến cả hai muốn giật mình thét lớn. Nhưng cũng may là cả hai bọn tôi kịp nhận ra đó chính là anh Thiên, nếu không, chắc chỉ có chết ngất như Khanh Khờ.
Anh Thiên đứng trước mặt bọn tôi một lúc rồi quay lưng bước đi. Có cảm giác như anh muốn dẫn đường cho bọn tôi nên cả hai vội vàng vác thằng Khanh khờ chạy theo.
Quả thật chỉ tầm 10 phút sau, cả bọn đã đứng trước bờ kênh ngăn cách giữa mảnh vườn nhà thằng Long và khu rừng dừa bạc ngàn.
Tuy nhiên khi tôi vừa định quay sang cảm ơn thì anh đã lao đi sâu vào trong khu rừng dừa tăm tối chỉ để lại những tiếng lá khua xào xạc nghe thật bâng khuâng.
Như vậy vụ hồn ba ông ba Định coi như đã kết thúc…chí ít là với bọn tôi.
Trong đêm trăng rằm sáng vằng vặc, giữa khu rừng dừa đầy huyền ảo và u ám, hình ảnh một người con trai với mái tóc dài che kín cả mặt với bộ quần áo rách rưới như người rừng có lẽ sẽ được khắc mãi vào trong kí ức của tôi như một trải nghiệm kì lạ ở xứ cù lao rừng thiên nước độc này.