Cappuccino – Chương 217: Chap 215 – Botruyen

Cappuccino - Chương 217: Chap 215

Theo như thằng Khánh kể, chuyện có lẽ bắt đầu từ nhiều năm trước. Dạo đó cứ mỗi lần đêm xuống trong rừng dừa ở cồn Phú Đa, thi thoảng người ta lại nghe tiếng khóc thảm thiết phát ra từ sâu hun hút trong đó. Có người lại nói rằng đã thấy một bóng ma tóc dài ngồi vắt vẻo trên cành cây. Những ai tò mò vào rừng vào ban đêm đều bị ném đá đến nổi chạy thó giò lên cổ.

Tuy nhiên, đang kể ngon trớn, thằng Khánh bỗng khựng lại làm cả đám nín thở:

-Sao, còn điều gì khó nói hả mày?

Nó lắc đầu tỉnh ruồi:

-Không phải! Tại thằng Long nó tóm tắt tới đó thôi!

-Trời, làm hết hồn! – Cả đám ngã ngửa thở phào.

-Rồi sao mày Phong, có định giúp nó không? Tao không ép đâu, có gì tao nói lại với nó!

-Chậc, đợi tao hội ý xíu!

-Ừ, cũng được!

Rồi tôi kéo Ngọc Lan cũng cả đám Toàn phởn vào phòng. Khanh khờ đang ngốn lấy ngốn để dĩa gỏi ốc lục bình cũng phải bỏ dở chạy theo dám bọn tôi. Nhìn mặt nó cứ tiếc tiếc cái kiểu muốn cầm theo luôn cái chén nếu bọn tôi không đốc thúc nó đi.

Sau khi nhân sự đã ngồi đầy đủ trong phòng, tôi mới thở dài:

-Giờ sao bây? Tao có nên nhận lời không?

Toàn phởn khoanh tay gật gù:

-Ừm, không biết lần trước mọi chuyện thế nào chứ tao thấy lần này thú vị à nghen!

Bé Phương vừa nghe đã nép sau Toàn phởn lắc đầu nguầy nguậy:

-Thôi, ghê lắm! Tới giờ em vẫn còn sợ nè!

Trái ngược lại với bé Phương, Ngọc Lan lại tỏ ra khá thích thú:

-Nghe cũng hay hay đó anh! Chẳng phải lúc trước mình cũng từng trải qua một đêm ở trường cấp hai của Khánh rồi còn gì!

Toàn phởn ộ lên:

-À đúng rồi! Giờ làm thêm một vụ nữa chơi! Kì này tao mang điện thoại theo quay lại làm kí sự nè hế hế! Chắc tụi mình nổi tiếng luôn quá mày ơi!

Toàn phởn vỗ vai tôi khoái chí trong khi bé Phương vẫn nếu áo nó run bần bật:

-Thôi đi Toàn! Đừng có làm mấy trò nguy hiểm đó mà!

Nó vỗ ngực chắt nịt:

-Phương yên tâm, Toàn đảm bảo an toàn cho Phương từ a với z luôn!

Tôi thở dài:

-Uầy, tao chưa quyết định mà tụi bây hăm hở thế?

-Thì quyết định đi cho rồi! Lâu lâu mới về đây phải khám phá chớ!

Tôi quay sang Ngọc Lan:

-Ý em thì sao Lan?

Nàng nhún vai:

-Tùy anh đó, anh quyết định sao em cũng theo!

-Còn mày Khanh?

-Tao hả? Chỗ nào có nhiều đồ ăn là được!

-Thôi bỏ đi!

Tôi tin không phải khi không mà thằng Long với thằng Khánh nhờ tôi giúp đỡ. Ắc hẳn thằng Long cũng để nghe qua những điều từ cái mồm bép xép của thằng Khánh về tôi.

Tuy nhiên, như thằng Khánh đã nói, tôi có quyền từ chối lời đề nghị này một cách thẳng thừng vì mọi chuyện hiện giờ đều phụ thuộc vào quyết định của tôi.

Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một thằng thám tử nghiệp dư được tụi thằng Khánh ca tụng quá lời nên mới thành cớ sự như vậy. Nhưng hơn ai hết là Ngọc Lan, chuyến đi chơi này đều phụ thuộc vào niềm vui của nàng, nếu nàng thích thì có khó mấy tôi cũng quyết không từ.

Thế nên, tôi kéo Ngọc Lan cùng tụi thằng Toàn trở lại bữa tiệc nơi thằng Khánh vẫn ngồi chờ từ nãy đến giờ.

Thấy bọn tôi bước ra, nó đã dợm hỏi:

-Sao rồi, tụi bây quyết định chưa?

-Ừm… – Tôi vuốt cằm gật gù nhìn về phía Ngọc Lan.

Nàng vẫn vậy, vẫn với sắc mặt tươi tắn và đôi mắt xanh biếc trông thật là vui tươi. Điều đó càng xác nhận quyết định trong lòng tôi rõ hơn.

Tôi quay sang thằng Khánh:

-Rồi, tao sẽ giúp thằng Long, mày về nói với nó đi!

Thằng Khánh hớn hở:

-Thật à? Mày đồng ý giúp nó hả?

-Ừ, kêu nó định ngày đi rồi tao qua!

-Ừ để tao tranh thủ về gọi cho nó!

Tôi thản thốt gọi với khi nó định co giò chạy đi:

-Ê, ê! Mày không ăn cho xong đi rồi về?

-Thôi, tao cũng no rồi! Để tao cho nó biết càng sớm càng tốt! Tụi bây chuẩn bị đi nghen!

Không kịp để tôi nói lời chào, nó chạy mất hút sau cánh cổng nhà nội tôi. Để lại nơi đây là một Ngọc Phương đang cuốn quýnh trong hoang mang:

-Huhu! Em sợ lắm em hông dám qua đó đâu!

Toàn phởn vẫn cố trấn an con bé:

-Thôi mà Phương, có Toàn rồi là hông có sợ gì hết!

-Cũng tại Toàn đó, ghét!

-Ui da…!

Bé Phương tức tối dẫm vào chân Tòa phởn một cú nhá lửa rồi đi thẳng vào phòng tôi đóng chặt cửa để lại Toàn phởn giờ này chỉ biết ôm giò cười méo xệch nhìn thảm tợn.

Nó thở dài:

-Thôi tụi bây ăn tiếp đi! Để tao vào đó coi sao đã!

Tôi vỗ vai đó đồng cảm:

-Ừ, thôi coi vào năn nỉ con bé đi!

Trước khi đi nó còn quay lại giả vờ sùi sụt:

-Nếu 20 phút nữa không thấy tao ra thì nhớ gọi cho ba mẹ tao nói là tao yêu họ nhiều lắm nha!

-Đệt! Thằng này còn nhây nữa, tao sút cho một cái chết tươi bây giờ?

-Ớ hề hề, tao vào đây!

Thằng Toàn cũng đi nốt. Bữa tiệc hiện giờ chỉ còn tôi, Ngọc Lan, hai chị em nhỏ Nhung với khanh khờ. Có lẽ người vô ưu vô tư nhất lúc này chính là thằng Khanh.

Từ nãy đến giờ mặc cho bao nhiều sóng gió xảy ra nó vẫn cắm đầu ăn lia lịa cứ như đây là bữa tiệc cuối cùng của nó vậy. Nhưng như thế cũng đỡ. Bữa tiệc còn ít người mà đồ ăn vẫn còn nhiều. Tôi biết mấy nường nữ ở đây ăn sức mấy cũng không hết được, chi bằng cứ để cái bụng không đáy đó dọn hết là ổn.

Ấy thế mà nó còn làm tôi một phen giật mình:

-Uầy, tiếc quá, tự nhiên tụi bây giản tuồng hết trơn. Không là tao mang pepsi gia truyền ra rồi!

-Sặc! Mày đem từ Sài Gòn về đây hả?

Chớ sao, đặc sản nhà tao phải đem phát dương quang đại chứ!

Tôi lắc đầu, xua tay:

-Thôi thôi! Phát dương quang đại kiểu mày có nước chết! lo mà ăn hết đi, nhiệm vụ của mày đó!

Nó quệt mũi cười hền hệt. Trông nó thật phú hậu khi có đồ ăn kề bên:

-Hề hề, gì chứ nhiệm vụ này thì 1 phút 30 giây

Từ nãy đến giờ, bé Linh cũng như chị hai mình chỉ lẳng lặng nhìn quan sát sự việc mà không hề xen vào một tiếng nào. Đến khi mọi chuyện êm thỏa, con bé Linh mới dợm hỏi tôi:

-Nè! Anh muốn qua cồn Phú Đa giúp anh Long thiệt hả?

Tôi vẫn tỉnh bơ:

-Ừ, đúng rồi! Có gì không em?

Con bé nói bằng một giọng ái ngại:

-Mấy lần trước anh Long có xuống đây chơi, cũng kể về chuyện này! Không hiểu sao em thấy bất an ghê!

Nhỏ Nhung tất nhiên vẫn ruột để ngoài da:

-Kể ổng đi em! Trường cấp 2 cũ mà ổng còn dám ở một đêm thì còn sợ cái giống gì nữa!

Tôi cười xòa gãi đầu:

-Hề hề, chị em nói đúng đó! Anh có hứng thú với mấy chuyện li kì như thế mà!

Con bé nhún vai:

-Tùy anh đó nghen, đừng làm nội lo là được!

-Chắc chắn rồi! Còn có chị Lan nữa mà!

Tôi quay sang nhìn nàng một cách đầy tin cậy. Và nàng đáp lại ánh mắt đó bằng một nụ cười thật xinh xắn khiến lòng tôi trở nên vững tin hơn trước quyết định mà mình đã đưa ra.

Chắc chắn khi ở bên cạnh nàng, tôi sẽ thấy an tâm hơn rất nhiều.

Tối hôm đó, tôi với Toàn phởn ngủ sớm để chuẩn bị sức cho ngày mai lên nhà thằng Long ở bên cồn Phú Đa.

Thằng Khánh lúc chiều đã chạy sang báo với bọn tôi rằng chúng tôi có thể đến nhà thằng Long vào ngày hôm sau với tư cách là bạn dự đám dỗ. Tất nhiên thì nhà thằng Long đang có đám dỗ thật và đó chính là lí do chính đáng để tôi có thể xin phép nội sang bên đó mà không bị bất cứ nghi ngờ gì.

Do vậy, hôm nay nhà tôi đều ngủ sớm. Cả Ngọc Lan lẫn bé Phương cũng thế.

Theo như phân chia, tôi với Toàn phởn, Khanh vẫn ở bên phòng của tôi. Còn Ngọc Lan với bé Phương thì sang ngủ cũng nội.

Đáng lẽ ra hai nường đó có thể dọn sang ở phòng của cậu mợ hai do hai người đó giờ đã bận việc ở Sài Gòn. Nhưng có lẽ vì câu chuyện ma của thằng Khánh kể lúc sáng đã thấm nhuần vào tâm trí của cả hai nên mặc nhiên, chẳng ai dám ngủ ở phòng của cậu mợ cả.

Qua đó ta có thể thấy rõ, dù là người gan dạ, có hứng thú với chuyện ma như Ngọc Lan vẫn phải chùn bước trước những câu chuyện ma nhiều vô số kể ở nơi nhiều kênh rạch, lắm cù lao như quê nội tôi. Và dường như họ càng sợ, lại càng thích nghe kể chuyện ma đấy chứ!

-Ê Phong!

Toàn phởn đột nhiên khều nhẹ làm tôi có chút giật mình:

-Sao mày? Tối rồi không ngủ đi?

-Mày tin là có ma thật không?

Đang trong bóng tối tĩnh lặng, bỗng nghe câu hỏi của Toàn phởn tôi chợt tỉnh ngủ. Lúc này, nhớ đến những chuyện kì lạ xảy ra ở trường cấp 2 cũ, tôi không dám đáp thẳng, chỉ cầm chừng:

-Tao cũng không biết nữa! Tùy từng người thôi!

Toàn phởn vẫn hỏi tình ruồi:

-Vậy mày nghĩ chuyện ở chỗ của thằng Long có thật không, tao muốn biết ghê!

Tôi nhún vai gát tay lên trán:

-Cái đó thì tao thua! Không nói trước được! Muốn biết thì phải lên đó tìm hiểu thôi!

Toàn phởn đột nhiên phởn giọng:

-Ê! Mà thiệt là mấy tuần nay mày với con Lanna không có gì hết hả?

Tôi chưng hửng:

-Có gì là có gì?

Nó chẹp miệng:

-Tụi bây ở đây có hai đứa mà không được riêng tư một chút nào hả?

Tôi vuốt cằm suy nghĩ:

-Cũng có! Ngày nào tao cũng dẫn ẻm lên cây me trước nhà ngồi ngắm cảnh hết!

Toàn phởn lắc đầu nhăn trán:

-Không phải! Ý tao là có ôm ngủ lần nào chưa?

Nhớ đến mấy lần Ngọc Lan lén sang phòng tôi ngủ-thêm-một-xíu vào mỗi sáng mỗi khi nội có dịp đi đâu vào sáng sớm, tôi lại cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng cùng mùi hương quyến rũ cứ lâng lâng trong đầu cứ làm cơ thể tôi rạo rực cả lên.

Đây có lẽ là những gì Toàn phởn muốn nhắc đến. Tất nhiên là tôi cũng muốn nói cho nó cảm giác ấy lắm, nhưng chỉ là một chút vào buổi sáng thì chắc là không cảm nhận được hết để mà diễn tả cho nó nghe được

Thế nên, tôi lắc đầu:

-Chưa mày ơi! Nội tao khó lắm!

Đúng như tôi dự đoán, nó liền phởn mặt lên:

-Hề hề, vậy mày bái tao làm sư phụ đi, tao chia sẻ cho kinh nghiệm nè!

Tôi giả bộ diễn tới:

-Đù, lúc nào vậy? Trên đó là nhà mày mà!

-À lúc đó tụi tao lên nhà bà dì chơi, rồi giữ nhà cho ổng bả một buổi sáng! Lúc trời lạnh, tao với bé Phương nằm trên sofa ôm nhau ngủ đã ghê mày ơi, ấm như cái máy sưởi ấy, hế hế!

-Ờ hờ, sướng thiệt!

Nghe thằng Toàn kể, tôi muốn phì cười thành tiếng. Nhưng vì không muốn làm nó quê nên tôi phải rán bụm miệng nhịn cười mà đau hết cả bụng.

Tưởng gì ghê gớm. Nếu như chỉ có nhiêu đó thì còn thua xa cảm giác tôi ôm Ngọc Lan vào mỗi sáng. Chiếc sofa kia làm sao hơn được chiếc giường của tôi, không khí se lạnh ở Đà Lạt không biết có hơn không khí yên tĩnh buổi của sớm mai trên quê nội tôi không?

Mùi tóc, hơi ấm và làn da của Ngọc Lan tôi đều cảm nhận rất rõ. Nhất là với mái màu tóc vàng kim mà nàng may mắn sở hữu. Ở cạnh nàng lúc nào tôi cũng cảm thấy thật bình yên và thư thái. Chỉ cần được ôm nàng một lần thôi là tôi có thể chìm vào một giấc ngủ thật ngon lành ngay.

Đó chính là lí do vì sao tôi cứ ước thời gian ngừng trôi khi ở bên cạnh nàng. Nhưng đâu có được, phải không?

Thấy thời gian không còn sớm nữa thằng Khanh khờ thì đã ngủ từ lâu, tôi thúc thằng Toàn:

-Thôi, ngủ đi mày! Còn chuẩn bị tinh thần cho ngày mai nữa!

Toàn phởn chẹp miệng:

-Xời! Ba cái thứ đó mà sợ làm gì!

-Bụp…!

Đột nhiên từ đâu có một tiếng động nhỏ vang lên từ bức vách ngay phía chỗ cửa sổ. Tiếng động đó như thể ai vừa chọi đá vào vậy.

Tất nhiên sau tiếng động lạ lùng đó, tôi và thằng Toàn nín bặt. Dù sau đó chẳng có thêm một động tĩnh nào nữa nhưng chẳng thằng nào dám nói với nhau câu nào nữa.

Và hai ông ôn con tập tành làm thám tử chúng tôi ngủ luôn lúc nào không hay…

*****

Như đã nói lúc trước, cồn Phú Đa là một mảnh đất nhỏ được bao bọc bởi biển nước mênh mông. Chính vì lẽ đó, nơi đây còn khá nhiều chỗ còn hoang sơ chưa đươc nhiều người lui tới vào thời của tôi. Theo tôi nghĩ, đó có thể là một phần nguyên nhân biến nơi này thành một nơi bí ẩn cho bất cứ ai ở đây.

Nhà của thằng Long nằm sâu ở tận đuôi cồn, nơi vẫn còn những mảnh đất chưa khai hoang. Tiêu biểu nhất là cánh rừng dừa bạt ngàn nằm sâu trong mảnh vườn nhà thằng Long. Muốn đến đó phải chèo xuồng băng qua một con kênh nhỏ ngăn cách với đầy những bụi lùm mọc vươn ra hai bên bờ kênh chắn hết tầm nhìn trước mắt. Điều đó càng làm nơi này âm u, huyền ảo hơn.

Bọn tôi đến nhà thằng Long vào đầu giờ trưa. Lúc này nhà nó vẫn đang tổ chức đám giỗ, mấy ông trung niên (chắc là chú bác của thằng Long) vẫn còn hăng say trên bàn nhậu.

Đám tiệc ở dưới quê là vậy, họ chuộng rượu cũng giống như đám tiệc trên Sài Gòn chuộng bia. Vả lại, rượu ở đây được nấu hoàn toàn tự nhiên với nguyên liệu cây nhà lá vườn nên rất thơm và dễ uống. Nó dường như là một đặc sản, một nét đặc trưng ở quê tôi vậy.

Thằng Long dẫn bọn tôi vào một bàn trống gần đó đã được bày sẵn những món khai vị. Tất nhiên thì ngay cả bình rượu một lít rưỡi to tổ bố trên bàn cũng đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng có lẽ bây giờ chưa phải là lúc chén chú chén anh. Sắc mặt của thằng Long có vẻ khẩn trương lắm, nó mời chúng tôi ăn những dĩa tráng miệng được bày sẵn trên bàn rồi nói:

-Chắc mày cũng nghe thằng Khánh kể phần nào rồi phải không?

Tôi gật gù:

-Ừ, nhưng tao vẫn chưa hiểu tường tận lắm!

-Vậy để tao kể cho tụi mày nghe!

Sự việc có lẽ bắt đầu từ 10 năm trước khi ông ba Định chết do té từ trên cây dừa xuống.

Tôi tròn mắt xen ngang:

-Ông ba Định là ai?

-Tao cũng không rõ, nghe nói là người sống trong khu rừng đó mỗi ngày đều hái đừa chèo ra chợ Lách bán. Nhưng bữa đó tao nghe kể lại là ổng sảy chân bị té đập đầu xuống đất, lúc người ta thấy thì chết mất rồi. Nên người ta chôn ổng trong rừng dừa luôn đó!

Đột nhiên mặt thằng Long trở nên nghiêm trọng, nó chụm đầu bọn tôi lại kể với giọng nhỏ hơn:

-Rồi từ đó thỉnh thoảng mỗi tối người ta lại nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong rừng, nhất là mấy ngày rằm. Có mấy người cả gan đi vào rừng đều bị ném đá lỗ đầu. Còn số ít thì thấy có bóng người xõa tóc dài ngồi trên cành dừa nhìn xuống mắt sáng rực như đèn pha.

Khắp cái cồn Phú Đa này ai cũng đồn là hồn ma của ông ba Định chết oan không siêu thoát được hiện về khóc oán đó. Nên không ai dám cho con cái vào trong đó chơi hết. Ba mẹ tao cũng vậy, thấy tụi tao vào là ăn đòn liền.

Ngay lập tức một không khí căng thẳng bao trùm lấy chúng tôi khi nghe thằng Long kể xong. Bé Phương giờ này đã nép sát vào người Toàn phởn cũng như Ngọc Lan lúc này thí điều muốn gát chân lên đùi tôi luôn.

Xem ra đây không phải là một câu chuyện ma thông thường mà nội vẫn hay kể cho bọn tôi nghe hằng đêm. Nhưng biết sao được, tôi đã nhận lời giúp thằng Long rồi nên cũng không thể từ chối được nữa.

Tôi quay sang thằng Long:

-Hôm nay lịch âm bao nhiêu rồi?

-Hôm nay là rằm đó, sao thế mày?

Hít một hơi thật sâu, tôi tuyên bố chắc nịt:

-Vậy tối nay tao sẽ vào rừng dừa!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.