Cappuccino – Chương 216: Chap 214 – Botruyen

Cappuccino - Chương 216: Chap 214

-Ơ…oáp!

Lại thêm một ngày tốt lành nữa ở quê nội. Tôi thức dậy với một cảm giác thật yên bình và ấm áp là thường.

Nó không phải là do không khí trong lành, yên tĩnh ở đây mang lại. Càng không phải vì tôi đang ở căn phòng quen thuộc thường ngày của mình. Điều đó cũng tượng tự với tiếng gà gáy buổi sáng, tiếng chim hót trên những cành cây chào ngày mới hoặc tiếng lá cây khua xào xạc bởi những cơn gió nhẹ lùa mùi hương trong lành của buổi sáng vào phòng tôi.

Những điều đó là không đủ sức.

Không gì ấm ấp, bình yên bằng việc nhìn thấy người mình yêu thương vào mỗi buổi sáng thức dậy.

Tôi không biết từ khi nào nhưng khi vừa mở mắt, Ngọc Lan đã nằm trong vòng tay của tôi ngủ ngon lành.

Mái tóc của nàng đẹp quá, nó phủ một màu vàng kim lên gương mặt mớ ngủ dễ thương của nàng và khắp cả cánh tay tôi nữa. Nó thật dài và mượt, chảy từng dòng mát lạnh qua kẻ tay tôi. Cứ mỗi lần gần nàng là tôi lại thích vuốt chúng như thế. Có lẽ vì nó thật đẹp và lạ lẫm nhưng cũng có lẽ vì đó là mái tóc của Ngọc Lan. Người con gái tôi yêu thương.

-Ơ…anh dậy rồi đó hả?

Ngọc Lan dụi mắt tỉnh giấc. Có lẽ nàng giật mình do bị vuốt tóc.

Tôi kéo mặt nàng về phía mình vén những lọn tóc che mặt nàng sang một bên:

-Em vào phòng anh ngủ hồi nào vậy? Không sợ nội la hả?

-Hì hì, mới đây à! Sáng nội dậy sớm qua nhà dì sáu chơi rồi nên em mới sang phòng anh ngủ thêm xíu!

Tôi chẹp miệng:

-Chậc! Ước gì ngày nào cũng vậy thì sướng biết mấy!

Nàng nheo mắt bẹo mũi tôi:

-Xì, còn lâu! Dậy ăn sáng đi ông tướng!

Tuy nhiên, khi Ngọc Lan định ngồi dậy, tôi đã ôm cứng nàng lại vào lòng.

-Định không ăn sáng hay gì đây? – Nàng cau mày lườm tôi.

-Hề hề, như thế này cả ngày cũng được! Sướng ghê, ấm ghê!

-Sướng này, ấm này!

Nàng phồng má thục chỏ vào bụng tôi hai cú rồi nhanh nhẹn ngồi dậy.

Tôi ôm bụng há hốc:

-Trời, em làm cái gì vậy?

Nàng le lưỡi:

-Lêu, cho chừa! Ai bểu được voi đòi tiên!

-Ah, anh bị tọng thương rồi! Chérie cứu anh với!

Tuy nhiên nàng quay đi, hất những lọn tóc tinh nghịch:

-Đừng hòng dụ em! Anh liệu hồn dậy rửa mặt đi! Không là em cho nhịn bữa sáng luôn!

-Uầy rồi! Dậy ngay cô nương!

Ngọc Lan là thế, luôn tinh nghịch và hiếu động khiến cho tôi cứ điêu đứng bao phen. Bình thường là vậy nhưng cũng có những khi nàng trầm lắng, sâu sắc. Đó là lúc hai chúng tôi tâm sự, chia sẻ với nhau những buồn vui, những nỗi lo trong lòng. Những lúc đó, nàng thật đáng tin cậy và chính chắn làm sao.

Có lẽ do yêu nàng nên tôi thấy lúc nào Ngọc Lan cũng xinh đẹp và dễ thương. Cả khi ngủ cũng thế, giống như lúc nãy, trông nàng như một chú mèo con cứ rút vào lòng tôi tìm hơi ấm. Những lúc như vậy, tôi chỉ muốn ôm nàng như một kho báu của riêng mình mà thôi.

Tôi ngồi dậy vươn vai, cảm nhận những tia nắng của ngày mới xuyên qua từng khe cửa sổ đang dần ấm lên trên cánh tay tôi.

Ngó thấy con diều phượng hoàng được treo trên tường mà, tôi lại nhớ đến thằng Thạch sanh vừa rời khỏi cách đây không lâu.

Tính ra chuyện của bé Linh đã xảy ra gần 1 tuần rồi. Bé Linh và cả gia đình chú tư chúc cũng đã ổn định lại, không ai còn bất cứ biểu hiện gì của việc vừa trải qua một chuyện khủng khiếp cả. Duy chỉ có một rắc rối nhỏ với tụi thằng Khánh nhưng điều đó cũng không làm tôi bận tâm lắm.

Con diều phượng hoàng nó đã từng dúng kéo cắt phăng đi và cũng chính nó trong ngày cuối cùng ở lại đây đã đến trả lại cho tôi con diều đó cùng với mảnh giấy viết tay:

“Tao xin lỗi vì đã hiểu lầm mày. Tao đi tìm lại con diều coi như tạ lỗi với mày đó, mày đừng trách tao nha! Bây giờ tao phải đi làm ăn xa nữa rồi, nhờ mày coi chừng giúp tao hai chị em con Nhung. Cả xóm này tao chỉ tin tưởng mình mày thôi!”

Tôi có hơi dợn người một chút khi nghĩ đến việc phải dòm chừng hai chị em nhỏ Nhung dùm thằng Thạch sanh. Nhưng nó đã cất công tìm lại con diều cho tôi nên tôi cũng không thể nào chối từ yêu cầu của nó. Chỉ có điều không biết tôi có dòm chừng nổi hai chị em nhà này hay không?

-Phong…! Anh dậy chưa đó?

Tiếng Ngọc Lan vang lên từ dưới bếp làm tôi giật mình:

-À rồi! Anh xuống ngay đây!

Hôm nay cũng là một ngày không kém phần đặc biệt. Cuối cùng thì đám cô hồn Toàn phởn đã xong việc ở Sài Gòn và chuẩn bị về quê nội tôi chơi như đã hứa.

Để chào đón tụi nó, tôi với Ngọc Lan đã bàn với nhau sẽ tổ chức một buổi tiệc nhẹ cho việc tụi nó đã vượt cả trăm cây số để tới đây. Mà thực ra cũng có khó khăn gì đây, tụi nó chỉ việc đặt chuyến xe theo hướng dẫn của tôi rồi leo lên ngủ khì cho tới khi đến nơi.

Nhưng nó đã đồng ý về quê nội tôi chơi thì coi như đã có lòng thành. Thế nên để tổ chức buổi tiệc nhẹ cho tụi nó, tôi đã rũ tụi thằng Khánh cùng ra khúc kênh sau rẫy ca cao để tìm nguyên liệu nấu ăn cho bữa tiệc.

Sơn hào hải vị có thể không có chứ rau, củ, quả và những đặc sản sông nước miền quê thì chỗ tôi không thiếu.

Mà lúc nãy tôi có nói về một chút rắc rối với tụi thằng Khánh phải không?

Vâng, không cần phải nhắc, chỉ mới vừa gặp tôi bọn nó đó reo lên cái thứ rắc rối đó:

-Ô, thám tử Phong đây rồi!

-Chào thám tử Phong! – Thằng Mậu vỗ vai tôi cười hền hệch.

-Chà, ông bà thám tử tới sớm dữ thần hen?

Rắc rối là ở chỗ đó.

Sau vụ thằng Thạch sanh, bọn trong xóm cứ gọi tôi và Ngọc Lan với cái biệt danh là “ông bà thám tử”.

Nguyên nhân xuất phát từ việc tôi cứ úp úp mở mở với tụi nó về chuyện kế hoạch cứu bé Linh hôm tôi sang nhà chú tư Chúc tặng quà. Nhưng ngay cả khi xong việc, tôi cũng không cho tụi nó biết về chi tiết kế hoạch đó. Những gì tụi nó biết được là do chú tư Chúc kể lại. Nhưng khổ nỗi chú tư chúc chỉ kể cho tụi nó biết tôi và Ngọc Lan là người phát hiện ra kế hoạch bắt cóc của tụi bạn thằng Thạch sanh và mặc nhiên không kể thêm bất cứ chuyện gì.

Có lẽ chú không muốn tụi con nít như thằng Khánh biết quá nhiều về những chuyện phức tạp này. Do vậy, bọn nó chỉ còn biết chuyển toàn bộ tâm điểm về phía tôi và Ngọc Lan. Chỉ cần hai yếu tố tôi đã kể trên cũng đủ để tôi và nàng được cả bọn phong là ông bà thám tử rồi. Khổ gì đâu!

Hôm nay cả đám bọn tôi đều mặc đồ hết sức đơn giản. Chỉ quần sà lỏn, áo thun cũ cùng mấy rổ tre to khủng bố. Vì sắp sửa đây, bọn tôi sẽ tự tay mò ốc ở con kênh này để bổ sung vào nguyên liệu nấu ăn cho bữa tiệc.

Khỏi phải nói, khúc kênh này luôn là một nơi màu mỡ để những đặc sản sông nước phát triển như ốc, cua, ghẹ và cả cá nữa.

Do thế, chỉ cần chèo ra xa bờ một tý, chúng tôi bắt đầu nhảy tỏm xuống kênh để lặn hụp mò những con ốc vùi mình ở dưới đáy.

Tụi thằng Khánh lúc nào cũng là một đám nhí nhố, chỉ mò được một lúc, tụi nó đã nhộn cả lên.

Khởi đầu là thằng Khánh. Đang mò ốc, nó đột nhiên kêu thằng Mậu lại:

-Ê Mậu, lại đây coi tao mò được gì nè!

-Đâu!

-Đây nè!

Thằng Mậu vừa kê mặt lại, thằng Khánh đã móc một nắm sình lên tọng vào mặt làm nó hoảng hồn tru tréo:

-Bà mẹ mày Khánh chơi tao hả?

Và để đáp trả lại cú lừa của thằng Khánh, thằng Mậu lặn xuống nước rồi ngoi lên với một nắm sình to tổ bố trên tay. Lần này nó không giở trò dụ khị như thằng Khánh nữa, mà nó ụp luôn đóng sình đó vào đầu thằng Khánh làm nó la bài hãi:

-Đệt, sao mày chơi cục chà bá thế? Thích chiến à?

Bỗng chốc từ một buổi mò ốc, hai tụi nó đã biến thành cuộc chiến chọi sình cực kì khốc liệt, ngay cả tôi đã chủ động lội ra tránh xa cuộc chiến nhưng cũng bị vài cục sình lạc đạn táp thẳng vào đầu.

Có lẽ vì thấy không khí vui vẻ như thế nên Ngọc Lan ở trên xuồng lúc này cũng háo hức:

-Cho em tham gia với, hihi!

Thôi em tranh thủ hái lục bình với chị em bà Nhung đi, chứ tụi này quậy như thế biết bao giờ mới mò ốc xong.

Hôm nay ngoài Ngọc Lan ra còn có chị em nhỏ Nhung đi theo đảm nhiệm công việc hái lục bình về nấu ăn. Dù gì hai chị em nhà đó cũng xuất thân từ miền quê sông nước nên việc chèo thuyền, câu cá ngắt lục bình là chuyện thường ở huyện. Tôi hoàn toàn yên tâm khi cho Ngọc Lan đi cùng họ.

Nhỏ Nhung nghe tôi nói vậy cũng rút sào lên:

-Vậy thôi mấy ông cứ mò ốc đi, tụi tui chèo ra khúc kênh kia bứt tiếp chứ ở đây bị mấy ông phá bấy nhầy hết rồi còn hái được nữa đâu. Kẻo lại bị lạc đạn nữa!

-Ừ, bà chèo cẩn thận nhen! Tui giao cục cưng của tui cho chị em bà đó!

-Thấy ghê hông, còn cục cưng nữa! Em chèo đi luôn khỏi trả chị Lan lại cho anh, lêu! – Con bé Linh le lưỡi trêu.

Nhìn con bé Linh như vậy tôi cũng mừng. Tinh thần của nó đã dần ổn định lại sau biến cố với tụi bạn thằng Thạch Sanh. Tôi biết nó là một cô gái mạnh mẽ. Những chuyện thế này không thể nào làm ảnh hưởng đến nó quá lâu.

Nhưng cũng vì mạnh mẽ như vậy tôi mới lo sợ rằng, một thằng khờ khờ, ù lì như thằng Khánh có đủ sức làm lay chuyển con bé hay không. Thằng Khánh rất giống với Huy đô, đều yêu một cô gái rất có cá tính và một chút bướng bỉnh, lạnh lùng.

Nhưng tính ra thì thử thách đối với thằng Khánh còn dễ thở hơn với Huy đô. Nó không phải đương đầu với một Lam Ngọc lạnh lùng và cực kì kỉ luật. Chắc chắn một ngày nào đó bé Linh sẽ hiểu được tình cảm của thằng Khánh.

Trở lại với việc chuẩn bị tiệc cho buổi chào mừng tụi thằng Toàn.

Cuối cùng thì đám con trai bọn tôi cũng đã mò đủ số ốc như dự định. Nhưng hệ quả thì người ngợm thằng nào cũng lấm lem bùn sình cho trận chiến chọi sình lúc nãy.

Tôi tất nhiên không theo bất kì phe nào mà chỉ cố gắng né thật nhiều đạn lạc của tụi nó nhất có thể. Ấy thế mà dù đã trổ tài phản xạ né đòn, tôi vẫn không tránh khỏi việc bị lĩnh vài phát đạn của tụi thằng Khánh đến đau rát.

Còn về phía nhóm Ngọc Lan. Khi trở về, trên xuồng đã chất đầy vừa lục bình vừa hoa nhìn thật bắt mắt. Ở trên tay Ngọc Lan còn cầm theo lủng lẳng đến 4-5 con cá ngát.

Thấy tôi, nàng giơ lên như cười tít:

-Em câu được nè, giỏi hông?

Tôi nhíu mày nghi hoặc:

-Thật không? Em mà câu được nhiêu đây cá hả?

Bé Linh liền lên tiếng chứng minh cho Ngọc Lan:

-Phải đó anh! Số cá này chị Lan câu được đó, hay ghê!

Tôi gật gù:

-Hừm, đúng là chérie của anh có khác, hề hề!

-Xí, do em hay chứ liên quan gì đến chérie của anh, lêu! – Nàng cũng tinh nghịch thè lưỡi trêu tôi.

Bên phía thằng Khánh cũng muốn lấy le với bé Linh, nó bưng một rỗ đầy ốc ra cho con bé:

-Em coi nè! Cả buổi sáng mò ốc của anh đó!

Con bé che miệng cười:

-Hì! Tưởng cả buổi sáng anh chơi chọi sình chứ!

Bị con bé bắn trúng tim đen, thằng Khánh chói nguậy:

-Đ…đâu! Lúc em chèo xuồng đi là tụi anh mò ốc tiếp rồi, ai rảnh mà chơi mấy trò trẻ con đó ha tụi bây?

-Khụ…khục!

Tuy là đứng về phe của thằng Khánh nhưng cả đám vẫn không kìm nỗi nhưng tiếng khục khịt do nhịn cười làm thằng Khánh hơi giật mình.

Nó tằn hắn hỏi lại:

-Hèm! Tao hỏi có phải không?

-Ờ, phải phải!

Có lẽ bé Linh đã biết tẩy của thằng này, con bé nheo mắt tinh nghịch:

-Nhưng em thì thích chơi chọi sình hơn! Mà tiếc là tụi anh đâu có thích chơi trò đó!

Thế là từ một thanh niên nghiêm túc, thằng Khánh quay ngoắc 180 độ:

-Thật thì tụi anh vẫn còn thích chơi chọi sình lắm! Hôm nào em theo tụi anh chơi cùng hen!

Và đúng như dự đoán của tôi, lần này con bé đã quay ngoắc:

-Thôi! Em suy nghĩ lại rồi! Trò đó trẻ con lắm, lại dơ nữa, về bị ba mẹ đánh cho coi!

-Ặc

-Hahaha! Cho mày bỏ tật mồm mép nha con! – Cả đám ôm bụng cười bò không ngớt nước mắt.

Không biết trút cục quê vào đâu, thằng Khánh quay sang đám thằng Mậu gắt:

-Tụi mày im hết coi! Lớn rồi mà cứ nhoi nhoi như con nít vậy?

Tụi thằng Mậu cũng không vừa, nó cười đểu bật lại:

-Tụi bây nhìn xem giờ ai đang loi nhoi kìa!

-Đệt! Dám nói xéo tao hả? Tụi bây chán sống rồi!

Thế là bỏ rổ ốc lại, thằng Khánh xăn quần rượt tụi thằng Mậu chạy khắp rẫy ca cao gần nhà nội tôi làm chó sủa inh ỏi cả một vùng.

Trưởng thành ư?

Thú thật, tôi chỉ thích đám thằng Khánh và những đứa trong xóm chỉ mãi như thế này mà thôi. Vô ưu, vô lo suốt ngày rong chơi ngoài đồng với những mùa bóng bánh, mùa thả diều dường như bất tận.

Dù mai đây tụi nó sẽ lớn và sẽ có những thế hệ tiếp theo thay thế bọn tôi duy trì những mùa bất thành văn đó. Nhưng qua bao nhiêu năm về quê nội và nhìn thấy sự đổi thay dần đều ở đây, tôi chắc chắn một điều rằng sẽ không có một thế hệ trẻ con nào đẹp hơn cái thời trẻ con của bọn tôi và sẽ không có một đồng bò, một rẫy ca cao nào nhộn nhịp và đầy ấp tiếng cười nhiều như thế nữa. Nhớ gì đâu!

*****

Chuyến xe chở đám Toàn phởn rồi cũng từ từ dừng lại trước con đường đá sỏi dẫn vào nội tôi.

Đám thằng Toàn bước ra với khuôn mặt cực kì hồ hởi như lần đầu mới đến đây.

Vậy là tổng cộng chỉ có ba người về chơi nhà nội tôi đó là Toàn phởn, bé Phương và Khanh Khờ.

Thấy tôi, nó vỗ vai vẫn với nét mặt phởn như ngày nào:

-Ô hô, chào bồ tèo! Gần hai tuần ở đây có làm ăn được gì chưa?

Tôi cau mày:

-Giờ chẳng lẽ mày mới về mà tao đã đập mày một trận nhỉ?

Nó lùi lại cười giả lả:

-Hề hề! Hông thích thì thôi, làm ghê!

Trái ngược lại với Toàn phởn, bé Phương lúc nào cũng nhẹ nhàng và ân cần:

-Chào hai! Bữa giờ anh vẫn khỏe chứ?

-Hề hề, vẫn khỏe như voi!

Con bé ngó dáo dác như đang tìm gì đó:

-Ủa, chỉ Lan đâu rồi anh?

-À, chị Lan đang nấu ăn ở nhà nội anh đó, có cả chị em nhỏ Nhung nữa!

Vừa nghe, con bé đã cười tít:

-Hi, vậy mình vào nhà nội nhanh đi anh! Em cũng nhớ nội với chị Lan lắm!

Riêng Khanh khờ chỉ duy nhất một chuyên môn khi nghe đến nấu nướng:

-Ờ đúng đó! Đi nhanh đi, sáng giờ tao chưa ăn gì đói quá nè!

Tôi chẹp miệng nhìn đồng hồ:

-Uầy, suốt ngày chỉ biết đến ăn! Mà thôi cùng gần tới giờ cơm rồi! Vào thôi tụi bây!

Tính ra khoảng thời gian ở đây cùng với Ngọc Lan cũng vui, tôi có thể ở bên cạnh nàng suốt cả ngày. Cùng trò chuyện, cùng tâm sự, càng làm những điều mình thích với nhau. Ở đây yên bình quá, nó cứ khiến tôi tưởng rằng, tôi đã lấy Ngọc Lan về làm vợ và cùng nàng sống những tháng ngày bình dị ở nơi thôn quê này.

Nhưng tất nhiên, đôi lúc chúng tôi cũng cần có những người bạn ở bên cạnh để những cuộc vui được tiếp thêm phần nhộn nhịp. Nhất là những người bạn thân thiết như Toàn phởn, bé Phương, Khanh khờ. Tụi nó đã giúp tôi nhận ra rằng, niềm vui không chỉ đến từ tình yêu mà còn cả tình bạn nữa.

-Oa…chị hai!

Vừa xuống đến bếp, con bé Phương đã vứt cả mớ hành lí vào người thằng Toàn rồi chạy xuống ôm chằm lấy Ngọc Lan như cái cách mà một đứa em xa chị lâu ngày gặp lại.

Cũng đúng, từ xưa đến nay người mà bé Phương thân nhất ngoài tôi và Toàn phởn ra chỉ có Ngọc Lan. Nay nó càng được dính kết hơn bởi nàng là bạn gái của tôi. Và tình cờ thứ con bé thực sự thiếu là một người chị để nó chia sẻ và nũng nịu. Chứ không phải một người anh vô dụng như tôi.

Ngọc Lan cũng đáp lại tình cảm của bé Phương bằng cái xoa đầu đúng chất chị hai:

-Hì hì, bé Phương của chị về rồi đó hả? Có nhớ chị lắm không?

Con bé vẫn gục mặt vào người Ngọc Lan:

-Nhớ lắm luôn! Em có nhiều chuyện để kể lắm, tối nay chỉ phải nghe em kể hết đó nha!

-Ừa, chắc chắn rồi hì hì!

Cũng bắt chước như bé Phương, Toàn phởn cặp cổ tôi nhưng độ phởn thì gấp trăm lần:

-Tao cũng nhớ mày lắm! Tối nay anh em mình cũng tâm sự với nhau nhé, hế hế!

-Đệt, tránh xa tao ra nha! – Tôi giật mình thủ thế.

Cuối cùng thì bữa tiệc nhẹ chào đón tụi thằng Toàn về cũng được bắt đầu. Như đã chuẩn bị từ trước, những món ăn trong bữa tiệc này toàn là những món dân dã như canh chua cá ngát lục bình, gỏi lục bình ốc gạo, tép xào bông lục bình….Món nào món nấy đều thơm lừng khiến cho tụi thằng Toàn, nhất là Khanh khờ phải trố mắt nhõ dãi:

-Trời ơi! Đâu ra mấy món này nhìn hấp dẫn vậy, ực!

Ngọc Lan cười tít tự hào:

-Hì hì, là do tụi này làm đó, toàn cây nhà lá vườn thôi!

Bé Linh còn quảng cáo thêm:

-Mấy anh chị cứ ăn cho thỏa thích đi nghen! Mấy món này trên Sài Gòn không dễ gì ăn được đâu!

Khanh khờ tròn mắt gắp lấy gắp để:

-Đù, vậy hả? Vậy phải ăn cho đã mới được!

Tham dự buổi tiệc này còn có thằng Khánh nữa, mà đáng lẽ ra là cả tụi trong xóm hồi sáng đi mò ốc với tôi luôn. Nhưng vì ba mẹ bọn nó không cho đi chơi bời quá nên chỉ có mỗi thằng Khánh mới qua bên tôi được.

Tất nhiên thì thằng Khánh cũng phải năn nỉ gãy cả lưỡi mới xin được ba mẹ nó qua bên đây ăn tiệc cùng tụi tôi. Chả là có bé Linh trong buổi tiệc nó mới có động lực như vậy đấy chứ. Nếu không thì tôi đồ rằng nó đã ở nhà quách cho rồi chứ không hăm hở đòi cho bằng được sang đây.

-Ê Phong! Hai tuần nay mày làm gì ở đây rồi kể tao nghe chơi!

Tôi chẹp miệng:

-Chậc, cũng chả có gì đặc biệt!

Thằng Khánh đang ăn nhòm nhèm đột nhiên tài lanh:

-Trời, tụi bây không biết đó thôi! Tuần trước thằng Phong nó phá án nhóm bắt cóc Diễm Linh đó!

Toàn phởn thản thốt:

-Đù, vậy đó hả?

Bé Phương cũng tròn mắt khều tôi:

-Thiệt hả anh?

Ngọc Lan cười giả lả đáp thay:

-Hì hì, thì cũng gần như vậy mà, em đừng để tâm!

Thằng Khánh tiếp tục bô bô:

-Trời, không để tâm sao được? Không là Diễm Linh bị bắt cóc rồi! Giờ xóm thằng nào cũng gọi cặp này là ông bà thám tử hết!

Toàn phởn nhướng mày:

-Đìu đìu! Thằng này coi vậy mà cũng hay phết ta! Thám tử đồ nữa!

Tôi trừng mắt với thằng Khánh:

-Mày tóp cái mồm mà ăn giùm tao! Có nội tao đang ngủ trong phòng muốn chết hả mày?

-Hề hề! Không nói nữa thì thôi, tao ăn tiếp!

Nhưng cái mồm thằng này không tóp lại được lâu, chừng dăm phút sau nó lại bất ngờ à lên như vừa nhớ ra chuyện gì đó:

-Ê, Phong Phong!

Tôi nhíu mày:

-Gì? nói chuyện kia nữa tao đập mày à?

Nó nó lắc đầu, mặt nghiêm túc hơn:

-Hông phải! mà thằng Long trên cồn Phú Đa có mời mày lên làm một vụ đó!

-Vụ gì?

-Điều tra!

Tôi lăm le cái chén trước mặt nó:

-Chắc mày tưởng tao đùa hả Khánh?

Nó vẫn nghiêm mặt:

-Thiệt, nó nghe danh mày phá án được vụ con bé Linh nên nó nhờ tao nói với mày dùm là lên đó giúp nó vụ này, quan trọng lắm! Đảm bảo là mày được trả công xứng đáng!

Tôi ởm ờ nhìn sang Ngọc Lan ý rằng muốn hỏi ý kiến nàng. Và rất nhanh, nàng đã hiểu được ý đó, đáp thay tôi:

-Mà Khánh kể trước đi, chuyện gì mới được?

Thằng Khánh bỗng nhiên chụm cả đám bọn tôi lại thỏ thẻ:

-Chuyện con ma ở rừng dừa Phú Đa!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.