Cappuccino – Chương 215: Chap 213 – Botruyen

Cappuccino - Chương 215: Chap 213

Diễm Linh vừa đi khỏi, Ngọc Lan liền trở vào phòng tôi ngay như đã hứa lúc nãy.

Khi nàng bước vào, tôi mừng đến run người. Chỉ nghĩ đến giấc mơ lúc nãy, trong lòng tôi cảm thấy bất an quá chừng. Kể từ cái lần tôi nằm mơ thấy nàng tay trong tay cùng người khác ở hôm đánh nhau với thằng Bảo thì đây là lần mơ kinh khủng nhất đối với tôi. Tôi không biết mình bắt đầu gặp ác mộng từ khi nào, nhưng rõ ràng đây không phải là một thói quen tốt.

Cho nên lần này Ngọc Lan đi vào, tôi đã chạy đến năm chặt tay nàng cứ như đó là bảo vật quý giá nhất cuộc đời mình:

-Hì, gì vậy anh? Làm như lâu ngày không gặp vậy!

Tôi gãi đầu cười:

-Hề hề, tại giờ không muốn xa em xíu nào!

Nàng đột nhiên phởn mặt áp sát tôi:

-Vậy hả chàng? Có muốn đêm nay thiếp hầu chàng hông?

Tôi giật thót:

-À thì cái đó phải suy nghĩ lại!

-Sao phải suy nghĩ hở chàng?

-Thật ra thì cũng muốn…

-Muốn hả?

-À không hề hề, tùy vào em thôi!

-Hì, thôi anh khỏe rồi thì ra nói chuyện với tụi Khánh đi, họ chờ anh từ chiều giờ đó!

Tôi thản thốt:

-Từ chiều giờ hả? Giờ mấy giờ rồi!

-Giờ 7 giờ tối rồi, anh bất tỉnh từ sáng tới giờ luôn đó!

-Gì ghê vậy?

-Chắc là do tác dụng của thuốc mê với việc anh đánh nhau lúc sáng nên mới ngủ nhiều vậy đó! Giờ anh khỏe hẳn chưa?

-Khỏe rồi, ba cái này nhằm nhò gì đâu! – Tôi đứng dậy vỗ ngực chắc nịt.

-Um, khỏe rồi thì anh ra nói chuyện với bạn anh đi, em vào bếp làm cho anh ly cappuccino nhé!

Tôi mừng húm chộp lấy mặt nàng cọ mũi:

-Hề hề, chỉ em là hiểu anh nhứt!

-Xì…gớm quá ông tướng! Ra nhanh đi, trễ rồi đó để bạn anh còn về nghỉ ngơi!

-Rồi rồi, ra ngay!

Theo lời Ngọc Lan, tôi mở cửa bước ra, đi dọc theo hành lang để lên phòng khách.

Đến nữa đường, tôi đã nghe loáng thoáng tiếng người cười nói ở trên, mà cũng không cần đến nửa đường đâu. Chỉ vừa mở cửa bước ra tôi đã nghe thấy rồi, chỉ là đi đến nửa đường tôi mới nghe rõ hơn giọng nói đó. Thật không lẫn vào đâu được với giọng kể chuyện trầm ấm của bà. Chắc bà lại kể chuyện cho tụi thằng Khánh hoặc mấy đứa trong xóm nghe như thường ngày.

Do vậy nên tôi vững bước hơn hướng về phòng khách nơi tiếng nói của bà đang dần to rõ hơn truyền vào tai tôi từng câu từng chữ rành rọt. Và cho đến khi tôi bước ra, phòng khách đó không còn giữ được sư yên tĩnh vốn dĩ từ nãy đến giờ nữa. Nó trở nên nhộn nhịp hơn, ồn ào hơn bởi đám thằng Khánh cứ ồ lên:

-Ồ, thằng Phong ra rồi kìa tụi bây!

-Sao rồi? Khỏe chưa mày?

-Ngày mai đủ sức đi chơi tiếp không?

Và còn rất nhiều câu hỏi khác dành cho tôi nhưng tất nhiên tôi chỉ ưu tiên trả lời trước câu hỏi của một người mà thôi. Đó là nội.

Ngoài Ngọc Lan ra, chắc có lẽ người lo lắng cho tôi lúc này chính là nội tôi. Lúc nhỏ, tôi đi khắp xóm chơi đùa với tụi thằng Khánh và bị thương không ít. Chính tay bà đã xoa dịu những vết thương đó cho tôi mà không hỏi bất cứ một lí do gì. Bây giờ cũng vậy, tôi đánh nhau với thằng Thạch sanh đến bất tỉnh nhưng khi bước ra, câu đầu tiên của bà vẫn là:

-Mày có sao không con? Mày làm bà lo gần chết!

Tôi ngồi xuống cạnh bà thở ra:

-Dạ hông sao đâu nội, con khỏe như trâu!

Nội móm miệng cú đầu tôi:

-Cha mày thằng quỷ! Mạnh như trâu mà mới đâm gốc cây đã xỉu!

Tôi ngớ người:

-Hả? đâm gì nội?

Bà vẫn vô tư nói mà không có vẻ gì là đang đùa:

-Thì thằng Khánh nó nói mày chạy giỡn không để ý đụng phải gốc cây xỉu tới giờ mà?

Đến đây thì tôi đã nghe loáng thoáng tiếng cười rú rí của tụi thằng Khánh ở phía sau. Và chắc chắn chính tụi nó đã thêu dệt nên câu chuyện này chứ không ai khác. Nhưng vì bà nội đã nghĩ trong đầu như thế, tôi không muốn phải ngồi giải thích lại cả câu chuyện và nhất lại phải kể chuyện đánh nhau với thằng Thạch sanh cho bà biết.

Cho nên tôi đành theo lao:

-Dạ, hề hề! Tại lúc đó đang chơi đuổi bắt con chạy nhanh quá đó mà!

Bà tặc lưỡi nhìn tôi như cái thằng không còn chút hi vọng nào để lớn:

-Haizz, mày lớn tòng ngòng rồi mà đi đứng không ngó trước sau gì hết! Sao mà lấy vợ đây nữa!

Cùng lúc đó, tụi thằng Khánh cũng hùa theo:

-Ờ, đúng rồi đó! Lớn xác rồi mà không đàng hoàng gì hết!

-Ừ, tội cho nhỏ nào làm vợ mày ghê!

-Nói chứ tao thấy trước mắt có một đứa tội rồi đó!

Tuy vậy, do có nội ở đó nên tôi vẫn trên tinh thần dĩ hòa vi quý, giữ một nét mặt lạnh lườm về tụi thằng Khánh:

-Hèm, chúng mày nói hơi nhiều rồi đó!

-Ớ hề hề, đâu dám! Mày cứ nói chuyện với nội đi, tụi tao nghe! Đang cảm động thế mà!

-Ừ, tình bà cháu thiêng liêng kinh hồn ý!

Đã vậy nội còn theo phe tụi nó xoa đầu tôi:

-Đó thấy chưa! Thấy tụi bạn mày thằng nào cũng ngoan hiền, chính chắn! Mày nên học theo tụi nó nghen!

Tôi bất đắc dĩ gật đầu:

-Dạ, con biết rồi nội!

Có lẽ bà cũng không muốn để bọn trẻ tụi tôi có không gian riêng nói chuyện với nhau nên đã đứng dậy ôn tồn:

-Thôi, mấy đứa ở đây nói chuyện đi! Bà vào phòng nghỉ trước nha!

Tôi cũng nhanh nhảu đứng dậy:

-Dạ, để con đưa nội đi!

Do lúc trước có tập võ cùng ông nội tôi nên bây giờ bà nội tôi vẫn còn những bước đi khỏe mạnh so với những người cũng tuổi. Thế nên việc đưa bà vào phòng như thế này tôi rất ít khi làm, hoặc thỉnh thoảng những lúc trái gió trở trời bà mới nhờ cậu mợ hai hoặc là nhỏ Nhung đưa giúp. Chỉ là hôm nay tôi muốn làm một cái gì đó cho nội vui để bù đắp lại những rắc rối, buồn phiền đã đến với bà vì những việc mà tôi đã làm.

Chính bà cũng nhận ra được điều đó nên vừa ngồi xuống giường, bà đã xoa đầu tôi cười hiền:

-Nay thằng Phong giỏi quá ta!

Tôi gãi đầu cười:

-Dạ, đâu có đâu nội! Con thường ngày vẫn giỏi mà, hề hề!

Chợt nhớ đến tụi thằng Khánh vẫn còn ngồi ở ngoài trước, tôi nói:

-Vậy nội nghỉ ngơi nha, con ra tiếp tụi thằng Khánh!

Tuy nhiên, tôi bỗng thoáng thấy một chút gì đó buồn vời vợi hiện lên trong mắt bà, rồi như một tia chớp, nó biến nhanh đi cũng như lúc xuất hiện để trả lại cho nội tôi một đôi mắt hiền hòa như thường ngày.

Tôi tính hỏi, nhưng rồi đành thôi và quay lưng bước đi.

Tuy nhiên đến gần cửa, bà bỗng gọi giật:

-Phong…

-Sao vậy bà!

Không hiểu sao bà trở nên bối rối, miệng bà móm mém như muốn nói điều gì đó. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà như vậy kể từ khi tôi biết nhận thức về thế giới lắm trái ngang này.

Tuy vậy, tôi vẫn kiên nhẫn:

-Bà có chuyện gì muốn nói với con hả?

Rốt cuộc, bà chỉ thở dài với câu nói đầy ẩn ý:

-Từ nay về sau con nhớ trông chừng bé Lan nha! Đừng để nó phải xa con quá lâu!

Dù vẫn chưa hiểu lắm câu nói của nội, nhưng tôi vẫn hứa chắc nịt:

-Dạ, con biết rồi nội! Việc con phải làm gì mà!

Rồi đôi mắt bà trở nên nhẹ nhỏm hơn:

-Thôi, con ra ngoài chơi đi để bà nghỉ ngơi!

-Dạ, con biết rồi nội!

Tôi vẫn chưa biết câu nói đó của nội có ý gì. Có phải là do thấy tôi cứ chơi bời lêu lỏng không quan tâm đến Ngọc Lan nên bà mới nói vậy hay không hay là do những lí do khác. Nhưng rõ ràng tôi vẫn quan tâm hết mực với Ngọc Lan kia mà.

Phụ nữ luôn luôn bí ẩn ở bất kì lứa tuổi nào và có lẽ bà cũng không là ngoại lệ.

Những suy nghĩ vẩn vơ đó không ở trong đầu tôi được đâu. Khi gặp tụi thằng Khánh, chúng bay hết vẹo để thay vào đó là cơn thịnh nộ lên đến tột đỉnh.

Tôi cau mày gắt:

-Thằng nào, là thằng nào nói tao đâm gốc cây té xỉu? Mày hả Khánh!

-Ớ, không phải tao! – Nó lắc đầu nguầy nguậy!

-Mày hả Mậu?

-Bậy rồi, làm người ai làm thế!

-Vậy chứ đứa nào nói vậy?

Tuy nhiên, cả đám vẫn nín thinh không thằng nào chịu nhận.

Hôm nay có lẽ vì chuyện bịa đặt này mà nội đã có những câu nói ẩn ý đó với tôi. Như ý rằng tôi phải trưởng thành hơn, chính chắn hơn và biết chăm lo cho Ngọc Lan hơn chứ không phải là một cái thằng chỉ đâm gốc cây thôi đã té xỉu từ sáng cho đến tối.

Nhưng chuyện này bình thường thì không sao nhưng đến nước nội tôi phải khuyên những câu như thế thì quá quắt lắm.

Do vậy tôi xăn một bên tay áo lên:

-Giờ sao? Không thằng nào chịu nhận hay gì?

-Thiệt, tụi tao không có nói đâu, mà là…

-Là ai?

-Uầy, tụi tao không dám nói đâu!

-Giờ sao, có nói không thì bảo?

-Là em nói đó chéri!

Tôi vừa định xắn luôn tay áo kia lên thì giọng Ngọc Lan đã vang lên từ sau khiến tôi giật bắn. Biết bao nhiêu phẫn nộ dồn nén từ nãy đến giờ cũng bốc hơi hết ráo chỉ để lại trong tôi giờ này một nỗi kinh ngạc đang dần trần ngập khắp cơ thể đến nỗi tôi phải xả nó qua cửa miệng bằng câu:

-Hả? Là em?

Thấy tình hình đang dần căng thẳng, tụi thằng Khánh rụt rịt đứng dậy tìm cớ thoái lui:

-Thôi thấy mày khỏe là được rồi! Tụi tao về nghen, có gì sáng mai mày con mạng…à nhầm rảnh thì đi chơi với tụi tao tiếp!

-Ế ế, tụi bây! – Tôi giật bắn gọi với.

Tuy nhiên bọn nó cứ lùi dần ra khỏi cổng:

-Hề hề, thôi cho mày không gian riêng để nghĩ ngơi đó!

-Ớ…!

Tôi định gọi theo nhưng cả đám đã chuồn ra khỏi cổng biến mất hút chỉ còn để lại những tiếng bước chân thùm thụp cùng tiếng cười sang sảng mất dần theo màn đêm tĩnh mịt của chốn thôn quê.

Mà tôi làm gì có thời gian để thưởng thức cái màn đêm đó. Vì sau khi tụi thằng Khánh chạy đi mất, bàn tay của Ngọc Lan đã đặt lên vai tôi từ lúc nào. Cảnh tượng đó làm tôi nhớ tới nhưng bộ phim kinh dị mình từng xem trước đây.

Nhưng trái lại với những bàn tay thô ráp, nhăn nheo và đầy lạnh lẽo trong phim, bàn tay nàng vẫn rất ấm, rất mềm mại luôn truyền những dòng điện tê tái mỗi khi chạm vào tôi. Chỉ có điều trong hoàn cảnh như thế này tôi có phần hơi hoang mang liền tìm cách lảng chuyện:

-Hề hề, pha xong cappuccino rồi hả em, để anh thưởng thức tý nào!

Nàng đột nhiên giấu tách cà phê đó ra sau lưng và chìa cho tôi một cái cau mày lém lỉnh:

-Ai nói em bịa chuyện vậy ta?

Tôi giả bộ lảng chuyện:

-Ai? Ai dám nói em đặt điều! Anh mà biết là đập nó chết liền!

Nàng nheo mắt:

-Vậy hen? Có dám đập chết luôn không?

-Đập chết luôn! Dám vu khống bé Lan cục cưng của anh!

Nàng chun mũi lắc đầu:

-Ghê! Vậy mà cũng nịnh được! Cái mồm dẻo ngẹo!

Tôi kéo nàng xuống chiếc ghê đá ở bậc thềm trước nhà tiếp tục công cuộc dỗ ngọt:

-Hề hề, thôi đừng hành anh nữa mà! Thèm cappuccino nãy giờ rồi!

Nàng nguýt dài tinh nghịch:

-Gì? Anh nói em xấu tính thích hành xác anh chứ gì?

Tôi giật bắn chữa lửa:

-Bậy! Làm gì có! Em thương anh nhất mà hen!

-Xì, gì cũng nói được!

-Hề hề, cho anh uống cà phê đi mà!

Chắc có lẽ thấy tôi tội quá nên nàng cũng xui xị đưa tách cà phê cho tôi:

-Thôi nè uống đi! Em bịa ra chuyện đó để giúp anh thôi chứ không phải để chọc phá anh đâu!

-Giúp anh?

-Anh nghĩ đi! Chuyện bé Linh chỉ có gia đình chú tư, với tụi Khánh biết thôi. Nếu nội anh biết anh tham gia vào chuyện động trời như vậy có mà lo chết mất! Hồi năm trước vụ Đại An đánh nhau với Bình An đã khiến bà anh khóc sưng mắt rồi. Anh còn muốn bà anh lo nữa sao?

Ngọc Lan nói cũng có lí. Năm trước, trong trận đại chiến giữa Đại An và Bình An, tôi với thằng Tồ lớn đã đánh nhau bán sống bán chết. Sau trận đó, khi biết đôi chân tôi gần như mất cảm giác, bà đã khóc hết nước mắt nhưng tuyệt nhiên không đá động gì đến chuyện tôi đánh nhau. Bà chỉ lo cho tôi…

Do vậy, khi nghe Ngọc Lan nhắc lại, tôi có phần chột dạ vì những hành động liều lĩnh vừa qua. Cũng may là Ngọc Lan đã nhanh trí bịa ra được chuyện này nếu không bà làm sao có thể chịu được khi nghe tin thằng cháu mình lại liên quan đến một vụ bắt cóc kia chứ. Chắc chắn bà sẽ sốc đến đổ bệnh. Càng nghĩ tôi lại càng thấy Ngọc Lan thông minh đến nhường nào.

Tôi đặt tách cà phê sang bên hông, kéo nàng về phía mình:

-Lần này em đã vật vả rồi! Lại còn suýt bị bắt cóc nữa!

Nàng cười khì bẹo mũi tôi:

-Không phải là anh đã cứu em rồi đấy sao? Lại còn bị đánh bầm dập nữa!

-Cũng đáng mà! Là do anh không trông chừng em đàng hoàng!

Nàng lắc đầu:

-Không đâu! Em đâu phải con nít đâu mà phải trông chừng kĩ được! Chuyện không ngờ tới được mà anh!

Chợt nhớ đến thằng Thạch sanh, tôi hỏi nàng:

-Mà giờ em biết Thạch sanh đâu không?

Nàng lại lắc đầu:

-Em cũng không biết! Kể từ lúc công anh mời anh Thạch lên làm việc là hết thấy rồi! Nghe đâu anh Thạch tự bắt cái thằng đánh nhau với anh lên đồn đó!

Tôi tròn mắt kinh ngạc:

-Sao, ổng tự bắt bạn ổng lên luôn à?

-Um, em nghe bé Linh kể lại nên không biết thế nào!

Đến đây, tôi đã mường tượng ra nhưng gì xảy đến với tôi sau khi tôi bất tỉnh ở rừng chuối. Có lẽ thằng Thạch sanh cuối cùng đã chịu tin lời tôi để trở về nhà cùng với thằng bạn của nó đá bị tôi đánh gục và khi biết bé Linh bị đám bạn nó bắt cóc, nó đã gô đầu thằng này lên đồn cùng trình diện với hai thằng còn lại.

Tuy có gặp chút khó khăn nhưng có thể nói, kế hoạch của tôi và Ngọc Lan đã thành công mỹ mãn.

Thưc ra kế hoạch cũng chả phải cao siêu gì cả, mà ngược là nó phụ thuộc nhiều vào gia đình chú tư Chúc. Trong những hộp quà tôi gởi cho chú thím và bé Linh đều có chứa bức thư kể về âm mưu của tụi bạn thằng Thạch Sanh. Thật mừng vì chú tư đã tin lời tôi mà báo công an gài bẫy cả bọn tụi này. Nếu không, tôi e là cả Ngọc Lan cũng không thể đảm bảo an toàn trước tụi nó.

Đúng là hay không bằng hên!

Tôi lại nhấc tách cappuccino lên nhấp một ngụm rồi thở ra:

-Cứ tưởng về đây là được bình yên rồi chứ! Uầy…

Nàng cười tươi động viên:

-Thôi mà anh! Như vậy mới là cuộc sống chứ!

Tôi vẫn lắc đầu ngán ngẩm:

-Èo, cuộc sống mà như vậy hoài chắc sống không nổi!

Nàng đưa ngón tay chặn miệng tôi lại:

-Thôi, không được bi quan nữa! Trước kia anh gặp khó khăn như thế nào cũng được. Bây giờ có em ở bên cạnh thì hai đứa cùng vượt qua, anh không có cô đơn nữa đâu!

Tôi phì cười đặt tách cà phê lại chỗ cũ:

-Thiệt tình! Những câu này đang lẽ phải anh nói mới với em mới đúng!

Nàng bắt đầu phởn mặt:

-Vậy thôi mai mốt đổi cách xưng đi! Anh gọi em bằng anh, em gọi anh bằng em cho nó hợp!

Tôi giật mình thản thốt:

-Sặc, vậy đâu có được!

-Hông hả! Vậy bé Phong với anh Lan thế nào!

-Ẹc, thế càng không!

-Hì hì! Em giỡn thôi mà! Nói chung thì ai nói câu này cũng được cả, bởi yêu nhau phải quan tâm nhau chứ! Tình yêu không phải từ một phía mà là cả hai cùng vun đắp cho nhau mới có thể bền chặt! Anh hiểu hông?

-Ừa, anh hiểu rồi…

Nàng thúc nhẹ vai thôi:

-Thôi uống tiếp đi anh! Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa!

Cũng đúng! Nếu cuộc sống không có thử thách thì làm sao gọi là cuộc sống. Tôi cảm nhận được sau mỗi thử thách đó, tôi và Ngọc Lan lại thêm gần nhau hơn và hiểu nhau hơn. Lúc trước tôi có thể yêu nàng và nàng đẹp, nàng dễ thương nhưng bây giờ sợi dây liên kết giữa tôi và nàng không chỉ dừng lại ở đó. Bây giờ nó còn có cả sự quan tâm, chia sẻ và đồng cảm trong nhưng lúc khó khăn, hoạn nạn nhất.

“-Từ nay về sau con nhớ trông chừng bé Lan nha! Đừng để nó phải xa con quá lâu!”

Đột nhiên nhớ tới lời dặn của bà, cả người tôi bỗng lạnh ngắt. Từng đợt sóng hoang mang cứ đánh dạt vào trái tim khiến tôi cứ cồn cào, khẩn trương đến tê tái khắp người.

Và trong một lúc không tự chủ, tôi lại ôm chầm Ngọc Lan theo bản năng.

Nàng có một chút giật mình nhưng vẫn nép sát vào lòng tôi:

-Sao vậy anh? Lạnh hả?

Tôi không trả lời câu hỏi của nàng, đúng hơn là dường như tôi không nghe thấy, chỉ biết nói hết những suy nghĩ trong lòng mình:

-Từ nay đừng rời xa anh lâu quá nha chérie! Có đi đâu thì nói cho anh biết, có chuyện gì thì nói ra để anh có thể giúp em nha!

Nàng mỉm cười cấu nhẹ vào ngực tôi. Trong đêm tối, tôi vẫn có thể thoáng thấy hai gò má nàng hồng ửng lên theo hơi thở phập phồng tỏa những luồn ấm nóng, cháy bỏng:

-Em hứa mà! Anh yên tâm đi!

-Ừ, anh tin em mà!

Nàng chun mũi khều ngực tôi:

-Nè, muốn yên tâm hơn hông?

-Làm sao?

-Tiếp tục dạy võ cho em đi chứ!

-À ừ! Phải ha!

Không để tôi phải nói, nàng đứng dậy, chạy ùa ra sân réo tôi:

-Nè, ra đây nhanh đi!

-Rồi rồi! Em phải tập cho đàng hoàng đó!

-Hì hì! Ở bên cạnh anh suốt mà cứ lo!

Nhưng tại sao em lại thất hứa vậy…hả Lan…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.