Cappuccino – Chương 214: Chap 212 – Botruyen

Cappuccino - Chương 214: Chap 212

Bất chấp có bất kì thứ gì có thể xuất hiện trước mặt mình lúc này, tôi vẫn lao đi theo tiếng gọi yếu ớt của Ngọc Lan. Nàng đang bị 2 thằng lạ mặt kéo đi về phía rừng chuối rậm rạp.

Đó là một khu đất hoang rộng cũng tầm cỡ đồng bò nằm dọc theo con kênh mà tôi đã chở Ngọc Lan đi câu cá. Nhưng khác với đồng bò mênh mông, trống trải chỉ toàn là cỏ thấp. Nơi đây do có ít người lui tới nên chuối hoang đã mọc thành từng cụm san sát nhau và lâu dần tạo thành một cánh rừng chuối nhỏ sâu hút vào phía bên trong.

Nếu để Ngọc Lan bị bắt sâu vào bên trong khu rừng, tôi càng ít có cơ hội cứu nàng hơn do tầm nhìn càng mất dần sau những rặng chuối rậm rạp phía trước.

Do vậy, không thể chần chừ thêm, tôi cứ cắm đầu chạy thật nhanh về phía trước, nơi Ngọc Lan vẫn đang bị bắt đi.

Dù đã quen di chuyển ở những nơi rậm rạp như thế này từ nhỏ nên tôi không tốn một chút khó khăn nào. Nhưng tôi cũng không thể tiến sát về phía nàng ngay lập tức được. Bọn đó cũng đang chạy rất nhanh. Tôi sợ rằng đến khi bắt kịp được tụi nó, tôi cũng không còn sức để cứu Ngọc Lan nữa.

Thế nên, không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành lấy chiếc điện thoại của Ngọc Lan trong túi ra chọi về phía thằng đang lôi nàng đi. Đó là sự lựa chọn duy nhất. Giữa rừng chuối như thế này, không có bất cứ một đồ vật gì vừa nặng vừa cứng như chiếc điện thoại cả.

Chiếc điện thoại được tôi ném đi, nó bay một đường thẳng tắp vào đầu thằng đó như dự định khiến nó phải đưa tay lên ôm đầu, nhịp chạy vì thế cũng chậm lại chút đỉnh. Chỉ chờ có thế, tôi bung sức lao lên ôm ghì nó xuống, đồng thời cũng đẩy Ngọc Lan cách xa khỏi nó một khoảng an toàn.

-Thằng khốn!

Tôi điên tiết cặp tay vào cổ nó xiết lại với đầy sự phẫn nộ khiến nó chỉ biết vùng vẫy trong vô vọng.

Tuy nhiên tôi đã quên rằng nó còn một đồng bọn khác. Ngay khi thấy đồng bọn mình bị khóa tay không lâu, nó đã lao đến chực đấm vào mặt tôi giải vây. Ngay lập tức tôi, phải bỏ tay khỏi tên đó và lùi về phía chỗ Ngọc Lan đang đứng để giữ khoảng cách an toàn.

Lo lắng và có một chút sợ hãi, Ngọc Lan nép sau lưng tôi thỏ thẻ

-Anh có sao không?

Tôi lắc đầu, mắt vẫn cảnh giác hướng về hai thằng đối diện:

-Anh không sao, em theo sát anh nhé!

-Um…em biết rồi!

Giờ này có thời gian nhìn rõ, tôi mới nhận ra hai thằng bắt cóc Ngọc Lan chính là thằng Thạch sanh và một thằng trong nhóm bạn của nó.

Tôi liền trừng mắt:

-Sao bọn mày dám làm vậy?

Thằng Thạch Sanh hất hàm:

-Mày dám làm người thân tao khóc thì tao cũng làm người thân mày phải khóc mới công bằng chớ!

Tôi cau mày gắt:

-Công bằng cái mế, em gái anh đang gặp nguy hiểm mà anh còn nghe theo tụi nó!

Thằng Thạch Sanh vẫn lên giọng:

-Đừng có bịa đặt, em gái tao vẫn còn ở nhà, gặp nguy hiểm cái đầu mày á! – Nó gầm gừ tiến đến tôi với đôi mắt long sòng sọc.

Biết không thể tránh khỏi cuộc xô sát, tôi đành đẩy Ngọc Lan ra phía sau rồi thủ thế đón chờ thằng Thạch Sanh đang lù lù đi tới.

Với thể hình cao to vượt trội, nó không ngần ngại quơ vào mặt tôi những cú đầy uy lực nhằm hạ gục đối thủ ngay tại chỗ. Tất nhiên tôi không dại gì đối đầu trực diện với nó. Chưa kể, nó cũng có kinh nghiệm đánh đấm nhiều năm nên không thể khinh thường được.

Thay vào đó, tôi chọn cách né đòn chờ thời cơ như lần đấu với thằng Bảo lúc trước. Và thời cơ đó đến rất nhanh khi thằng Thạch Sanh tung một đấm cực mạnh về phía tôi. Trong một khoảnh khắc, nhờ sự phản xạ đã luyện với Lam Ngọc trước đây, tôi nhanh như cắt dịch người sang bên né đòn làm nó mất đà ngoài cả người theo hướng đánh.

Chỉ chờ có thế, tôi liền nắm lấy cổ tay nó, thúc một chỏ vào hông nó rồi kê hông vật một đòn cực mạnh xuống đất. Ngay sau đó, nhân lúc nó đang còn choáng, tôi đã leo lên người, nắm lấy cổ áo nó mà gắt:

-Anh dừng lại đi! Bé Linh bây giờ đang bị tụi bạn anh bắt đi đó!

-Mày im cho tao!

Thằng Thạch hất hai tay tôi ra khỏi cổ áo nó hòng thoát khỏi thế bị khống chế nhưng lại một lần nữa, tôi bẻ tay nó ép vào ngực khống chế nó lại, gắt lên:

-Xin anh đấy! Em không đùa những chuyện như thế này đâu!

-Việc gì tao phải tin thằng ôn con như mày!

-Anh không tin cũng được, nhưng phải về nhà đi! Nếu có sai lời nào anh muốn xử em thế nào cũng được…

-Anh Phong, coi chừng…

Chỉ vừa nghe tiếng thét của Ngọc Lan, thằng đồng bọn kia đã bất ngờ ụp một chiếc khăn vào mặt tôi với mùi hắc là lạ. Nhưng tôi bây giờ không thể kháng cự được, hai tay tôi đã bị thằng Thạch Sanh giữ lại khiến tôi phải liên tục hít vào cái mùi khó chịu đó từ chiếc khăn.

-Buông ra…!

Không thể ngồi yên, Ngọc Lan chạy đến đấm vào mặt thằng đó khiến nó choáng váng ôm mặt lùi về sau. Tôi nhờ vậy mới có thể thoát được tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tôi tiếp tục thuyết phục thằng Thạch sanh:

-Anh Thạch, nếu anh còn thương em gái của mình thì hãy tin em đi!

-Mày im đi, lắm chuyện! – Thằng Thạch Sanh gồng sức hất tôi văng sang một bên.

Với độ lực như vậy, bình thường tôi vẫn có thể giữ thằng bằng để đứng dậy được. Nhưng thật lạ, cơ thể tôi bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi lạ thường, cứ như tôi đã thức đến 2 3 hôm vậy. Đôi mắt cũng trở nên nặng dần, cứ muốn khép lại để đi vào giấc ngủ ngay lập tức.

Do đó, chỉ với một cái hất nhẹ của thằng Thạch sanh, tôi loạng choạng bước lui trong tiếng gọi hốt hoảng của Ngọc Lan:

-Anh ơi! Anh bị sao vậy?

Tôi cố gắng đứng thẳng dậy lắc đầu:

-Anh không sao đâu, chắc tại do ở đây gồ ghề quá!

Tức thì, phía bên kia vang lên tiếng cười của bạn thằng Thạch:

-Nó bị tao cho ngửi thuốc mê lúc nãy rồi! Chắc đang ngấm từ từ đó! Lát nữa là hết biết trời trăng gì luôn!

Tôi điên tiết gắt:

-Tụi bây làm thế vì mục đích gì?

Thằng Thạch nhún vai:

-Vì muốn cho mày một bài học nho nhỏ thôi! Xem ra mày chưa biết điều nhỉ!

Đã đến nước này, tôi không còn cách nào khác là dùng đến kế hoạch tối hậu của mình. Dạo gần đây, khi suy nghĩ chuyện gì đó, tôi đều dự trù sẵn một kế hoạch khác phòng khi kế hoạch chính thất bại như chuyện của Ngọc Mi trước đây.

Lần này cũng vậy. Tuy không phải kế hoạch cao siêu gì, mà ngược lại tôi phải dùng chính tính mạng của mình vào kế hoạch. Thế nên, tôi quay sang Ngọc Lan thỏ thẻ:

-Lan, em chạy đi tìm người giúp đi! Anh sẽ ở lại đây!

Nàng thản thốt:

-Không được! Anh chuẩn bị ngấm…

-Không sao cả! Anh ra hiệu là phải chạy thật nhanh nghe rõ chưa?

-Nhưng…

-Đi…nhanh! – Nàng chưa kịp dứt lời, tôi đã đẩy nàng về sau cộng với tiếng hét lớn.

Tuy có một chút giật mình nhưng Ngọc Lan không làm tôi phải lo lắng. Chỉ trong thoáng chốc, nàng đã chạy mất hút sau những rặng chuối sâu hun hút phía trước.

Thằng bạn Thạch sanh tất nhiên không để yên chuyện đó xảy ra. Nó chựt chạy theo nhưng đã bị tôi sấn tới tọng một đấm vào bụng khiến nó phải thụt lùi về sau đỡ đòn.

Tôi thở phì phèo trong cơn mệt mỏi:

-Còn tao ở đây thì đừng hòng thằng nào bước qua!

Thằng đó bốp tay rôm rốp:

-À, muốn anh hùng cứu mỹ nhân 1 chọi 2 hả? Thích thì chìu!

Vừa nói, nó lao lên quơ cẳng tay vào mặt tôi như kiểu một thằng võ chợ như Huy đô thường dùng.

Tuy nhiên, lúc này cơ thể tôi đã mệt mỏi đi nhiều, không còn phản xạ nhanh như lúc nãy để thực hiện chiến thuật, né đòn chờ thời cơ nữa. Do vậy, tôi đưa tay lên đỡ lấy đòn đánh đó như những gì tôi đã tập luyện với Lam Ngọc trước đây. Tôi không bíiết độ chai lì của mình đến đâu. Nhưng chí ít là với thằng này, tôi vẫn có thể hạ gục nó được.

Trong một khắc, thằng đó đấm thẳng vào mặt, tôi dùng tay đỡ lấy rồi nhanh tay đáp lại nó một một quyền vào mặt. Đòn nó nếu là bình thường thì có lẽ nó đã gục ngay lập tức, hoặc cũng nằm đất lấy hơi lên nhưng do lúc này tôi không thể vận sức được nhiều nữa nên chỉ khiến nó loạng choạng bước lùi về sau.

Thằng Thạch sanh lúc nãy cũng đã tham chiến, nó lao tới với cùm tay chắc nịt của mình quơ vào mặt tôi. Nhưng trái lại với thằng bạn của nó, tôi không chống trả mà đã yên như thế cho nó đánh vào mặt mình.

Tôi không đùa, đó là những gì trong kế hoạch tối hậu của tôi. Chính xác hơn nó là khổ nhục kế. Đây chính là những gì tôi có thể làm vào lúc này, vì tôi cũng không còn một sự lựa chọn nào khác.

Tất nhiên là kế này chẳng dễ chịu chút nào. Bị trúng đòn của Thạch sanh, tôi choáng váng chống cả hai tay xuống đất để giữ thằng bằn. Đầu óc vốn đang quay cuồng, này lại càng quay cuồng thêm.

Vẫn nắm chặt nắm đấm trên tay, nó hét lớn:

-Sao mày không đỡ?

Cố gắng giữ sự tỉnh táo, tôi hạ giọng:

-Anh hãy về nhà ngay lúc này đi, lúc mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được!

-Mày muốn gì ở tao hả?

-Để tao xử nó cho!

Tôi chưa kịp trả lời thằng bạn của Thạch Sanh lại lao lên tấn công tôi. Lần này là với sợi dây nịt nó đeo ở thắt lưng. Đó là một sợi dẫy nịt bản to, thế nên nó đánh đến đâu tôi đau rát đến đây mặc dù đã cố gồng các bắp tay cứng hết có thể để đỡ lấy.

Tuy nhiên, càng đau tôi lại càng nổi máu điên. Bị nó tấn công liên hồi bằng dây nịt một lúc, tôi cũng bùng lên cơn phẫn nộ trong người. Ở lần quất dây kế tiếp, tôi căng người đỡ sợi dây nịt rồi, bắt lấy quấn mấy vòng vào tay mình. Thằng đó tất nhiên cũng bị kéo theo.

Đến khoảng cách tung đòn, tôi vận hết sức bình sinh đánh vào mặt nó một cú. Nhưng đó là đòn gió nhằm đánh lạc hướng toàn bộ tay của nó lên phía trên. Mục tiêu của tôi là phía dưới bụng đang cực kì sơ hở.

-Thụp…!

Bằng hết sức của mình, tôi thôi vào bụng nó cùng với cái nghiến răng trút hết hơi sức vào đòn đánh.

Thằng bạn Thạch sanh dính đòn. Nó ôm bụng bước lui vài bước rồi ngã ngửa ra đất thở hồng hộc. Nhìn dáng vẻ của nó như muốn nói điều gì đó, hoặc là chửi một câu nào đó nhưng không được, mắt cứ mở trao tráo lên nhìn về phía tôi.

Đến lúc này thuốc gần như đã ngầm hoàn toàn vào tôi. Tay chân rệu rã, mắt lừ đừ không thể nào mở to lên nổi nữa. Tuy nhiên, tôi đã đi được đến bước nãy, nếu phải gục tại đây thì kế hoạch coi như công cóc.

Thế nên, bằng một chút sức tàn còn lại, tôi lê bước đến chỗ thằng Thạch sanh cố gắng túm lấy cổ áo nó:

-Về nhà đi…nhanh! Về mà lo cho bé Linh…

Chỉ cố đến đó, tôi lịm đi với hình ảnh thằng Thạch sanh mờ dần theo đôi mắt trĩu nặng của tôi. Dù vẫn cố đứng lên nhưng đôi chân tôi đã mất sức. Dù vẫn cố tùm lấy cổ áo nó, nhưng đôi tay tôi rã rời. Tất cả đều như muốn chống đối lại tôi mà quy thuận theo cơn mê đang dần đến. Rất nhanh…

Trong cơn mê mang, tôi thấy mình đứng giữa một con đường tối tăm chỉ lát đát vài ánh đèn đường rọi xuống. Tôi nhìn sang bên phải và giật mình khi thấy Ngọc Lan đang đứng thẩn thờ nhìn về nơi đâu xa xăm trước mắt.

Nhưng thật là lạ, tôi gọi cỡ nào nàng cũng không nghe thấy. Không chỉ dừng lại ở đó, khi+ có ý định bước đến chỗ nàng, tôi cảm giác như có thứ gì đó giữ tôi lại. Tôi cứ bước nhưng chẳng thể tiến lên được một chút nào về phía nàng.

Sự việc lên đến đỉnh điểm khi Ngọc Lan đột nhiên quay bước đi với khuôn mặt thật buồn bã. Tôi muốn chạy đến ôm nàng vào lòng để an ủi nhưng không được. Dù cho tôi có cố sức chạy đến đâu vẫn ở nguyên tại chỗ không thể tiến thêm một chút nào. Hết cách, tôi chỉ biết gọi nàng trong vô vọng mặc dù nàng vẫn cứ bước đi về phía ánh đèn mờ ảo xa xăm.

-Lan…ơi…Lan…!

Tôi giật mình thức giấc trong căn phòng thường ngày của mình. Nhưng những điều đó không khiến tôi phân tâm khỏi hình bóng người con gái thân thương đang hình tôi lúc này. Đó là Ngọc Lan, nàng đang ngồi cạnh tôi với đôi mắt xanh biếc trìu mền.

Mừng rỡ, xúc động, tôi định nhổm dậy ôm nàng nhưng đã bị cản lại:

-Anh mới tỉnh dậy, nghỉ ngơi một chút đi!

Nhìn quần áo bây giờ đã được thay mới, tôi hỏi nàng:

-Sao anh về được đây vậy em? Anh nhớ mình vẫn còn ở rừng chuối mà!

Ngọc Lan cũng tròn mắt lắc đầu:

-Lúc em chạy đến cùng tụi bạn trong xóm thì anh đã nằm ngất ở đó rồi! Lúc đó em lo gần chết luôn!

Chợt nhớ ra chuyện con bé Linh, tôi ngồi dậy nắm chặt vai nàng:

-Vậy bé Linh sao rồi em, có cứu được không?

Nàng cười nhẹ xoa mái đầu của tôi:

-Anh yên tâm đi, bé Linh được cứu rồi! mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa!

Nghe đến đây, tôi thở phào nằm lại xuống giường. Ngọc Lan lại một lần nữa nở nụ cười tươi tắn với tôi, kèm theo đó nàng dịu dàng dịch đầu tôi đặt lên chiếc đùi mềm mại của nàng:

-Cho anh mượn xíu coi như phần thưởng đó! Trong người anh thấy sao rồi?

Tôi lắc đầu trấn an nàng:

-Hề hề, không sao hết! Mà bé Linh được cứu như thế nào vậy, kể anh nghe đi!

Nàng miết tóc tôi vừa nói:

-Thì cũng nhờ kế hoạch của tụi mình đó. Chắc chú tư Chúc và cả bé Linh đều đọc những tờ giấy tụi mình viết để trong mấy món quà rồi. Họ gọi công an cải trang theo dõi tụi bạn anh Thạch từ hôm đó cho đến nay. Khi bé Linh bị tụi nó dụ vào xe hơi của tên cầm đầu là họ theo liền. Cho tới lúc con bé bị chụp thuốc mê trên xe là cả đám bị túm gọn ở thị trấn luôn. Hay ghê!

Tôi thở phào xoa nhẹ tay nàng:

-Phù, cuối cùng mọi chuyện cũng xong rồi! Anh lại được ở bên em, hề hề!

-Coi kìa, người ngợm bầm tím hết trơn mà con nịnh nọt! – Nàng xụ mặt nhìn vào những vết bầm tím trên mặt và khắp người tôi.

Nhìn bộ quần áo mới thay trên người, tôi bỗng ngượng ngùng:

-Mà ai thay đồ cho anh vậy?

Nàng nheo mắt tinh nghịch:

-Anh đoán xem!

-Phải nội không?

-Hông phải!

Trong nhà lúc này chỉ có nội và nàng họa chăng là nhỏ Nhung. Nội thì tay run mắt mờ rồi, chắc chắn không thể một mình thay đồ cho tôi được. Vậy là chỉ còn Ngọc Lan, chẳng lẽ lại là nàng hay sao?

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nàng thay đồ cho tôi, là cả người tôi đã nóng bừng lên rồi.

Thế nên tôi không biết đáp làm sao, chỉ ởm ờ với nàng:

-Ừm…hông lẽ là…

Như đi dép trong bụng tôi, nàng cười xòa lắc đầu:

-Hì hì, tất nhiên hông phải là em rồi! Là tụi Khánh đó!

Tôi vuốt ngực:

-Phù, thế mà anh cứ tưởng, hề hề!

Nàng đột nhiên nựng cằm tôi với giọng nói huyễn hoặc:

-Sao, bộ em thay đồ cho anh hông được hay gì?

Tôi nuốt khan:

-À thì em thay cũng được, hề hề! Dù gì em lúc đó bất tỉnh rồi có biết gì đâu!

Dường như cũng không muốn hành xác một người mới vừa hồi phục như tôi, Ngọc Lan không mấy tha thiết trò đùa nhây nữa. Nàng đột nhiên đặt đầu tôi trở lại chiếc gối khiến tôi ngạc nhiên:

-Sao vậy em? Mỏi hả?

Nàng lắc đầu hướng mắt về phía cửa phòng:

-Hông phải đâu, có một người cũng muốn gặp riêng anh đó!

-Ai cơ?

Nàng không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ mỉm cười đứng dậy:

-Anh cứ ở đây đi, không có chuyện gì đâu!

Do những dư âm từ giấc mơ lúc nãy nên tôi không muốn xa Ngọc Lan giờ này chút nào. Nhưng sau cùng tôi đành phải để Ngọc Lan đi trong tâm trạng tiếc nuối hùi hụi. Cứ như một đứa trẻ phải chia tay những món đồ chơi quý giá để vào lớp 1 vậy.

Nhưng tôi cũng không phải tiếc nuối lâu. Vì khi Ngọc Lan vừa bước ra, một bóng người khác cũng liền bước vào với dáng người nhỏ nhắn hơn và có phần ngượng ngùng.

Thật không khó để tôi nhận ra đó chính là Diễm Linh. Con bé đang bước từng bước líu ríu vào phòng với gương mặt lúc nào cũng cuối xuống đất.

Tôi tự hỏi ở dưới đất có bất kì một con chữ nào để con bé mở lời với tôi hay không mà con bé cứ một mực cuối xuống như thế. Nhưng hơn ai hết tôi biết ở dưới đất chỉ là một nên gạch lạnh lẽo nằm dưới những ngón chân đang chụm sát vào nhau của con bé.

Và tất nhiên, tôi biết mình là người phải mở lời trước trong tình cảnh huống này nếu muốn con bé cảm thấy thoải mái hơn.

Tôi lật đật ngồi dậy kê chiếc ghế đẩu gần giường mình:

-Em ngồi đi!

Con bé không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi vào chiếc ghế tiếp tục vân vê tà áo bằng những ngón tay bối rối.

Thế nên, tôi vẫn tiếp tục mở lời:

-Em tới đây có chuyện gì vậy?

Nó càng vân vê tà áo bạo hơn. Có lẽ nó đang phải đấu tranh dữ lắm. Nó không biết mình phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào. Tôi đang lo rằng nó sẽ chẳng nói được câu nào trong buổi nói chuyện này thì cuối cùng nó cũng thốt lên được bằng một giọng run run:

-Em…xin…lỗi anh…

Tôi cười xòa cố làm cho không khí bớt căng thẳng hơn:

-Hì, sao lại xin lỗi anh?

-Vì em đã giận anh vô cớ vậy mà anh còn cố gắng giúp em, em…xin lỗi!

Tôi cười nhẹ xoa đầu nó:

-Đó không phải là lí do để xin lỗi! Đó là lí do để em trưởng thành hơn, em hiểu không?

Con bé có vẻ hiểu những gì tôi nói, nó gật đầu rồi lại cúi mặt xuống đất líu ríu những ngón tay đan vào nhau. Đây có lẽ là hành động duy nhất nó làm được khi nói chuyện với tôi lúc này. Với nó, những ngón tay, ngón chân hay thậm chí là đôi mắt nhìn đăm đăm xuống đất là thứ giúp nó vẫn còn can đảm ngồi đây.

Mãi đến một lúc sau, con bé mới tiếp tục nói, giọng có phần bình tĩnh hơn, nhưng trầm lắng hơn:

-Em đã chọn cách rời xa anh để trưởng thành hơn, nhưng rốt cuộc em lại càng trẻ con hơn, lại con suýt hại bản thân và cả những người quanh mình nữa.

Tôi thở ra, nhìn về phía bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ:

-Em thực sự đã trưởng thành rồi đó Linh à!

Con bé tròn mắt:

-Em sao?

-Đúng vậy! Nếu em không trưởng thành thì làm sao em nghe theo những gì anh viết trong giấy, nếu em không trưởng thành thì sao em có thể nhận ra lỗi lầm của mình và đến xin lỗi anh được. Thời gian qua em đã thay đổi rất nhiều rồi!

Con bé vẫn chưa chịu ngẩn đầu lên:

-Vậy tại sao em còn làm nhiều điều khiến người khác phải liên lụy chứ?

-Đó không phải là do sự trưởng thành trong em, mà là do tính cách của em! Người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà!

Con bé ngẫn lên một chút, ánh mắt nó vẫn bẽn lẽn:

-Vậy là xấu hở anh?

-Không hẳn là xấu đâu em! Mọi người trong xóm vẫn yêu mến em vì em vẫn là bé Linh xinh xắn, nghịch ngợm trong mắt họ từ đó tới giờ mà!

Con bé lại ngẫn lên thêm một chút, ánh mắt có phần tò mò hơn:

-Vậy bây giờ em phải làm gì hở anh?

-Sự trưởng thành thì luôn đi đôi với sự chính chắn! Và sự chính chắn thì phải trải qua thử thách chứ không phải muốn có là được. Em vẫn còn trẻ, còn con đường rộng thênh thang trước mắt! Hãy cứ tiếp tục là Diễm Linh mà anh đã từng biết, rồi sẽ có lúc em có được điều mà em muốn thôi!

Đến lúc này con bé đã tự tin đối diện với tôi. Ở nó không còn bất cứ một sự rụt rè nào nữa, mà chỉ có một sự vui tươi, sự hồ hởi thể hiện qua ánh mắt tinh nghịch của nó và cả mái tóc đuôi gà cột cao vút kia nữa.

Con bé cười tươi:

-Em biết mình phải làm gì rồi, cảm ơn anh!

Tôi thở ra:

-Như vậy là tốt rồi! Cứ sống đúng với tính cách vốn có của em đi!

Đột nhiên con bé hạ giọng:

-Mà nè, anh và chị Lan yêu nhau lâu chưa?

Bị hỏi bất thình lình, tôi hơi bối rối:

-À thì… cũng gần 1 tháng rồi!

-Hì, mới đây mà đã thân như vậy rồi, em thật ghen tỵ đó!

-Ơ sao?

-Thôi trả anh lại cho chị Lan đó! Như vậy đã quá đủ với em rồi! Anh cứ nghỉ ngơi đi, khi nào rảnh thì ghé em chơi!

Chưa kịp để tôi nói lời nào, con bé đã nhanh nhẹn mở cửa phòng đi mất. Mà nếu con bé có đứng lại, tôi cũng không biết nói lời nào với nó ngoài những câu đại loại như tạm biệt hoặc cố gắng lên. Vì những điều cần nói, tôi đã nói với con bé cả rồi.

Điều tôi lo lắng bây giờ chỉ là giấc mơ kì lạ lúc nãy mà thôi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.