Cappuccino – Chương 213: Chap 211 – Botruyen

Cappuccino - Chương 213: Chap 211

Tính ra thì Ngọc Lan chỉ đi lên thị trấn được có một lần. Mà lần đó cũng không phải chính thức nữa. Lúc đó theo tôi nhớ là lúc tôi lên quán nước gần trường cấp 2 của tụi thằng Khánh để điều tra về chuyện ma cỏ ở trường cấp 2 cũ nên cũng chẳng dẫn nàng đi tham quan gì được cả.

Thế nên ngày hôm sau khi nghe tôi nói sẽ lên thị trấn dạo chơi nàng đã cười tít cùng với vô số câu hỏi:

-Thị trấn giờ đẹp hông anh?

-À cũng đẹp! Em lên đó một lần rồi mà!

-Thị trấn có gì vui không anh?

-Thì cũng vui! Giống như thành phố nhỏ thôi!

-Trường cấp 2 cũ giờ sao rồi anh!

-Bị phá bỏ rồi em!

Và còn hàng lô hàng lốc những câu hỏi như thế nữa nhưng nếu kể ra thì phải tốn cả mấy trang giấy cũng chưa hết. Thế nên tôi chỉ dành những dòng này để tả về Ngọc Lan, người con gái tôi yêu.

Thể theo yêu cầu của nàng, tôi mượn xe đạp của cậu hai để chở nàng lên thị trấn. Mà thực ra tôi cũng muốn đi xe đạp hơn là phải ngồi xe bus đầy mùi máy lạnh. Chỉ cần ngồi 5 phút thôi tôi đã dợn cả người rồi chứ nói gì đến chuyện dẫn nàng đi dạo nữa.

Hôm nay trời vẫn nắng đẹp vì thế đi xe đạp lên chợ không phải là một ý kiến tồi. Nhất là khi trong những dịp như vậy, tôi lại được thấy chiếc váy dây mùa hè của nàng cùng với chiếc nón rộng vành xinh xắn một lần nữa. Và những lần như vậy, mặc dù trong lòng thích mê tơi nhưng tôi vẫn nghiêm mặt:

-Trời nắng đó! Em không sợ nóng với đen da hả?

Và chắc chắn câu trả lời của nàng vẫn là:

-Hì, em thách đó! Không đen được đâu!

Quả thật là vậy. Giống như bao người nước ngoài về đây du lịch. Họ rất thích đi nắng ngoài đường mà không bao giờ sợ đen. Dường như bẩm sinh Ngọc Lan đã như vậy. Dù đi ngoài trời nắng như thế nào da nàng chỉ ửng đỏ lên chút đỉnh rồi rồi lại dần trở về bình thường khi vào nơi mát. Chẳng bù lại với tôi, chỉ cần ra nắng tí xíu là đem lòm cả người. Khổ gì đâu!

Như tôi đã nói lúc trước, trường cấp 2 của thằng Khánh đã bị đập bỏ và thay thế bằng khu chợ mới. Khu đó là khu A gồm các mặt hàng quần áo, vải vóc, trang phục. Ở bên phía đối diện chỗ chúng tôi uống nước mía lúc trước nay đã thành khu B với chợ trái cây, dụng cụ học tập. Và cuối cùng là khu C cách đó vài chục mét là chợ thịt cá, thực phẩm các loại.

Dù vẫn còn hoài niệm về những kỉ niệm đẹp ở ngôi trường đó nhưng sự thay đổi hiện giờ cũng không hẳn là tệ. Nó làm thị trấn trở nên hiện đại hơn, sạch đẹp hơn và qua trọng hơn hết là Ngọc Lan cũng thích điều đó.

Vì khu thị trấn này cũng không lớn nên bọn tôi giữ xe ở bãi giữ của chợ rồi men theo con đường lớn di dạo ngắm cảnh. Thực sự thì đối với tôi, khu thị trấn này cũng không có gì để ngắm cả. Chỉ là do nó khác biệt với khu xóm đầy cây cỏ ở chỗ nội tôi nên lâu lâu lên đây lại thấy có gì đó thú vị.

Nhưng với Ngọc Lan thì khác. Nàng có vẻ rất hứng thú với nơi này. Nhìn cái cách mà nàng xoay cả người để nhìn bao quát xung quanh cũng đủ hiểu. Dường như một thị trấn mang dáng dấp của một thành phố thu nhỏ đã tạo cho nàng sự thích thú đó.

Cách xa khu chợ tầm 100 mét là sông Chợ Lách. Nơi đây có dãy bờ kè trán đá chạy dài gần cả cây số. Thế nên nơi đây là một địa điểm lí tưởng để tụ tập, họp mặt, ngắm cảnh cho người dân ở thị trấn này cũng như là nơi tổ chức chợ hoa vào một dịp tết hằng năm.

Dừng lại ở một khúc bờ kè, nơi có một nhà mát nhỏ nằm hướng ra phía sông. Từ nơi đây có thể ngắm ra khúc sông Chợ Lách dài đằng đẳng và cả cái cầu Chợ Lách nhuốm màu hoen rỉ của thời gian phía trên.

Lại một lần nữa tôi lại thấy gương mặt ngây ngô của Ngọc Lan khi xoay người ngắm cảnh vật xung quanh mình. Tôi biết ở quê hương nàng còn có những cảnh vật, những công trình còn đồ sộ hơn thế này gấp nhiều lần. Nhưng tôi chắc chắn, nàng sẽ chẳng tìm ở đâu được nhưng cảnh vật hiện đại mà hoài cổ như ở Chợ Lách này.

Ngắm cảnh chắn chê, nàng trở vào nhà mát ngồi cạnh tôi với gương mặt lấm tấm mồ hôi:

-Hì, cảnh vật đẹp ghê, tiếc là nhiều đồ quá em không mang máy ảnh về được!

Tôi cười khì rút miếng khăn giấy ra lau cho nàng:

-Đổ đầy mồ hôi mà cứ ham chơi! Mai mốt còn về đây dài dài mà lo gì!

Nàng nheo mắt tinh nghịch:

-Ý anh là gì? Về đây dài dài là sao đó?

Biết mình nói hớ, tôi vội chữa cháy:

-À thì mai mốt anh lại rũ em về dài dài!

Nàng nguýt dài bẹo mũi tôi:

-Thôi đi ông tướng! Tưởng người ta hông biết mấy người nói tui làm dâu phải về đây dài dài sao?

Vừa ngượng vừa sướng, tôi cứ ởm ờ cố làm cho mình thật nghiêm túc:

-Ừ thì…chậc! Chuyện tương lai mà!

Nàng đột nhiên nắm tay tôi với đôi mắt long lanh xanh biếc:

-Em biết mà anh! Nhưng mình còn trẻ, tương lai ra sao còn phụ thuộc vào những gì chúng ta làm từ bây giờ, anh hiểu hông?

Tôi như chìm sâu trong đôi mắt xanh biếc đó và ngỡ mình như đang lạc vào thế giới nào. Một thế giới mà ngập tràn những hình ảnh thân thương của nàng. Một thế giới mà những viển cảnh đẹp đẽ đều được vẽ ra trước mắt.

Nó khiến tôi bùi ngùi:

-Ừ, anh hiểu rồi!

Kèm theo câu nói đó, tôi khẽ xiết chặt bàn tay nàng như một lời hứa chắt nịt về tương lai sắp tới. Lúc đó tôi đâu biết rằng mình sẽ lại thất hứa một lần nữa. Lần này là với người con gái tôi yêu thương nhất…

*****

Tôi với Ngọc Lan đi dạo đến trưa rồi về nhà ăn cơm với nội. Hôm nay cậu mợ hai của tôi đã lên thành phố để làm ăn vài ngày thế nên lí do nhỏ Nhung dọn qua bên nhà nội tôi càng được củng cố chắc chắn cho cả nội cả chú tư lẫn đám bạn thằng Thạch sanh.

Tôi không biết tụi nó bây giờ đang làm gì, nhưng tôi có thể biết người lo lắng nhất lúc này không phải tôi, cũng không phải Ngọc Lan mà chính là nhỏ Nhung. Từ lúc qua nhà nội tôi đến giờ, nhỏ cứ buồn thiu. Lâu lâu lại hỏi tôi tình hình của bé Linh trông mà phát tội.

Nhưng biết làm sao được, tụi bạn thằng Thạch vẫn chưa có động tĩnh gì thì tôi biết nói cho nhỏ Nhung thông tin gì đây. Do vậy, những lần nhỏ hỏi, tôi chỉ có một hành động duy nhất là lắc đầu nhún vai.

Tuy nhiên, nhỏ Nhung cũng không phải chờ đợi lâu. Chiều tối hôm đó, thằng Khánh đã đi sang nhà nội tôi với gương mặt thất hiểu chất chứa đầy tâm sự. Nôm mặt nó lúc này cứ như bán ế cả chục cái bánh bao và nó phải ngốn hết đống đó trừ cơm vậy. Nhìn thê thảm vô cùng!

Linh tính có chuyện gì đó liên quan đến bé Linh, tôi kéo thằng Khánh vào phòng mình bàn bạc cùng với Ngọc Lan và nhỏ Nhung.

Khỏi phải nói, người sốt sắng lúc này chính là nhỏ. Vừa với vào phòng nhỏ đã hỏi thằng Khánh dồn dập:

-Sao rồi, có phải liên quan đến em gái tui không?

-Nó dạo này như thế nào?

-Có hay qua lại với bạn anh Thạch không?

Con nhỏ hỏi tới tấp đến nổi thằng Khánh chỉ biết ú ớ quệt từng giọt mồ hôi mà tôi không biết có phải là do nóng hay là do căng thẳng bởi những câu hỏi của nhỏ Nhung hay không.

Nhưng dù thế nào thì tôi cũng phải trấn an nhỏ Nhung:

-Bà cứ bình tĩnh thằng Khánh mới kể được chứ!

Nhỏ thở dài:

-Tui xin lỗi, tại tui lo cho em tui quá!

Thấy nhỏ cũng tội nên tôi quay qua thằng Khánh:

-Thôi mày nói đi, mắc công nhỏ Nhung nó lên tăng xông đó!

Nhỏ Nhung cau mày:

-Tui hông giỡn à nghen, đang lo gần chết đây!

Thằng Khánh thờ dài chẹp miệng:

-Thôi thôi, mấy người im lặng đi rồi tui kể cho mà nghe!

Nghe nó nói, tụi tôi đều im phăng phắt nhìn nó chăm chăm không một tiếng động. Ấy vậy mà nó lại gắt:

-Tụi bây đang giỡn với tao đó hả, sao nhìn tao chằm chằm vậy!

-Sặc! Thì mày kêu im để nghe mày kể, tụi tao im còn gì?

-Thì chậc…cũng phải bình thường để tao tự nhiên một chút chớ!

-Rồi, tụi tao nhìn chỗ khác được chưa ông tướng?

-Thôi được rồi! Tao qua để nói về chuyện của Diễm Linh thôi! Nó bữa nay đi chơi với bạn thằng Thạch suốt. Sáng là nó chèo xuồng đi tưới vườn chôm chôm với thằng đó rồi. Trưa trưa lại đi thả diều với câu cá cho tới chiều tối mới về!

Tôi vuốt cằm:

-Con bé Linh càng ngày càng thân với thằng đó nhỉ?

Nhỏ Nhung nhăn mặt đập giường:

-Không được! Không thể để chuyện cứ tiếp diễn như vậy!

Dẫu biết nhỏ Nhung chỉ lo cho em của nhỏ, nhưng đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều thế nên tôi chỉ thở hắc:

-Thôi bà bĩnh tĩnh đi, chuyện còn chưa đến đâu mà!

Nhỏ vẫn gắt gỏng:

-Bình tĩnh sao được? Đợi em tui có chuyện mới tính à?

-Phải đó Nhung bình tĩnh đi, sẽ ổn thôi mà! – Ngọc Lan cũng giúp tôi trấn an nhỏ Nhung.

Có lẽ con gái với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn là hai thằng đưc rựa nên tôi với thằng Khánh ra ngoài để Ngọc Lan nói chuyện với nhỏ Nhung trong phòng. Riêng tôi cũng có một số chuyện muốn nói với thằng Khánh nên tôi kéo nó ra sau hè nói nhỏ:

-Nè, nói thật đi! Mày thích bé Linh phải không?

Nghe tôi hỏi, nó có hỏi giật mình nhưng cũng không phủ nhận:

-Ừ thì chắc là vậy! Kể từ khi nó ở Giồng Trôm về mỗi lần gần nó tao lại thấy trong người cồn cào lắm!

Tôi ngồi xuống đất cười nhẹ:

-Thế mày có thử nói chuyện với nó chưa?

Nó cũng ngồi xuống theo thở dài:

-Cũng có nói chuyện nhưng mà nói một lát tao bí lời liền, không biết nói gì hết á!

-Thế còn bé Linh thì sao? Nó biểu hiện của nó thế nào?

Thằng Khánh lắc đầu:

-Cũng bình thường, không có gì đặc biệt! Không biết nó có thích tao không mày?

Tôi cười khì vỗ vai nó:

-Mày không làm gì thì sao nó thích mày được!

Nó nghệch mặt:

-Làm gì là làm gì?

-Thì đối xử với nó đặc biệt hơn những đứa con gái khác!

-Đặc biệt hơn là sao?

Tôi tặc lưỡi gãi đầu cố tìm những từ ngữ dễ hiểu cho thằng Khánh nhất lúc này:

-Thì quan tâm hơn, thường xuyên nói chuyện, đi chơi với nhau hơn! Với lại phải chai mặt một tý, đừng có ngại nói chuyện với nó! Nếu hợp nhau thì tự khắc chuyện gì đến sẽ đến thôi, hiểu chưa?

Dù vẫn còn ngáo ngơ nhưng nó vẫn gật đầu:

-Ờ ờ, tao biết rồi!

Tôi đứng dậy đưa diện thoại của mình cho nó:

-Nè, cầm lấy đi!

-Mày đưa tao làm gì?

-Mày cứ tiếp tục theo dõi Diễm Linh đi, có chuyện gì gọi cho số của Ngọc Lan tao lưu sẵn trong điện thoại rồi đó! Khỏi cần chạy qua đây thông báo chi cho mất thời gian!

Cầm chiếc điện thoại có một chút lơ ngơ, nó gật đầu:

-Ừ, tao hiểu rồi! Còn chuyện gì nữa không?

Tôi lắc đầu:

-Hết rồi, cứ tạm thời theo những gì tao nói đi rồi tính tiếp!

Bàn chuyện xong, tôi với thằng Khánh trở lại nhà trên lúc này Ngọc Lan và nhỏ Nhung đang ngồi nói chuyện với nhau ở đó. Coi bộ nhỏ Nhung đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt của nó không còn lầm lì, cáu gắt nữa. Thế nên tôi hối thúc thằng Khánh về nhanh để tránh cho nhỏ khỏi nhớ đến những chuyện lúc nãy:

-Cũng gần tối! Mày về làm công chuyện đi. Có gì báo cho tụi tao là được!

-Ừ thôi tao về!

-Khoang! – Nhỏ Nhung bỗng gọi giật.

-Sao, bà muốn nói gì nữa hả?

-Ừm…nhớ để ý kĩ con bé Linh dùm tui nha!

-Ừ, tui biết rồi bà khỏi lo!

Thằng Khánh cười nhẹ rồi quay bước đi khuất dần theo con đường đầy đá sỏi.

Đây là lần đầu tiên ôi nghe thằng Khánh thích một ai đó. Từ đó tới giờ những gì xung quanh nó chỉ có những con bò, những viên bi ve, những cánh diều và vô vàn những trò chơi khác. Nhưng bây giờ một hình ảnh con gái lại xuất hiện trong tâm rí nó vào làm đảo lộn tùng phèo những suy nghĩ trong lòng khiến nó trở lên ngô nghê và bối rối cực kì.

Nhìn thấy hình ảnh đó, tôi lại nhớ đến mình trước khi vào cấp 3, cái thời mà cùng rông chơi quậy phá với tụi thằng Huy khắp xóm, khắp trường đến nỗi phải ăn đòn no nê từ ba của mình. Và rồi giờ đây tôi trở nên chính chắn hơn khi có người con gái bên cạnh mình là Ngọc Lan.

Đây cũng có lẽ là tương lai của thằng Khánh nếu nó tiếp tục muốn theo đuổi Diễm Linh và có được tình cảm của con bé. Nhưng dù muốn dù không nó vẫn còn một chặng đường dài trước mắt nếu muốn thực hiện được điều đó. Chí ít là với tụi bạn thằng Thạch sanh bây giờ vì đó là chướng ngại vật lớn nhất lúc này cho nó.

Tuy nhiên chướng ngại vật này đã đến sớm hơn tôi nghĩ.

Đó là ngay vào sáng hôm sau khi tôi rũ Ngọc Lan tới chỗ bờ kênh gần rẫy ca cao hôm nọ. Nơi đó có cây khế rất to và đang độ chín quả. Nàng đã thấy nó từ lúc tôi dẫn nàng đi chèo xuồng bữa trước. Nhưng hôm đó phải tranh thủ đi câu cá nên tôi đã hẹn hôm nay để cùng nàng đi hái khế.

Đó là cây khế mọc tự nhiên gần bờ kênh không phải sở hữu của ai cả. Ở quê nội tôi, rất nhiều cây trái như vậy. Thế nên cứ chiều chiều gió mát là bọn trong xóm lại ra đây hái vài trái rồi mang ra đồng bò vừa thả vừa ăn như một thú vui mỗi mùa thả diều.

Do không muốn bị mang tiếng là tranh phần ăn với tụi nhỏ nên tôi với nàng chọn vào buổi sáng sớm khi mà tụi nó còn đang dắt bò ra đồng để tránh khỏi phải chạm mặt và được tự do lựa những trái ngon theo ý thích của mình hơn.

Để nàng ở bên dưới trông chừng đồ cũng như hứng trái, tôi nhanh nhẹn leo phóc lên cây hướng tới những chùm khế xanh tươi ở phía trên. Vào độ hè này là khế đang mùa chín tới thế nên thật không khó khi bắt gặp những chùm khế xanh ngà khi leo lên những đọt cao bên trên.

Chúng khiến tôi nhớ tới thời cấp 2 cũng khi hái khế cùng với mấy đứa trong xóm như thế này. Trong đó bé Linh là đứa xông xáo nhất khi lúc nào cũng đòi thay thôi và thằng Khánh trèo lên cây hai cho khế cho bằng được.

Nhưng lần nào cũng vậy, nó chỉ trèo đến những cành lưng chừng với những trái xanh lè chát muốn díu cả mắt mà hái báo hại bọn tôi phải cắn cơm cắn cỏ mà nhắm mắt ăn cho bằng hết. Nếu không nó lại nhỏng nhẻo và đòi nghĩ chơi với bọn tôi mặc dù trong nhóm ai cũng biết là vài ngày sau nó sẽ lại mò ra chơi lại với bọn tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nhưng giờ nó đã là một thiếu nữ mới lớn với những đường nét xinh xắn rõ rệt. Cũng như chị mình, nó đã trở thành một mỹ nhân của cái xóm ít gái này rồi. Những thằng con trai cũng dè chừng khi tiếp xúc với nó hơn. Không phải vì chị em nó bị ghét bỏ mà là vì tụi con trai cũng không biết làm sao khi nói chuyện với con gái cả. Vì chính tụi nó cũng đang lớn dần lên theo năm tháng.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng Ngọc Lan vang lên ở bên dưới làm tôi giật mình suýt té:

-Anh…có điện thoại của Khánh nè!

leo xuống thấp một chút, tôi chìa tay ra:

-Em quăng lên đây anh nghe cho!

Nàng nhíu mày hoài nghi:

-Được hông đó nha!

Tôi cười xòa:

-Được chứ! Không thành vấn đề!

Bất chấp vẫn còn nghi hoặc về những lời tôi nói, Ngọc Lan cũng mạnh dạn quăng chiếc điện thoại của mình lên chỗ tôi. Tất nhiên với kinh nghiệm lâu năm trong nghề chụp và hái quả, tôi bắt chiếc điện thoại gọn ơ.

Quơ quơ chiếc điện thoại trên tay, tôi nhướng mày nhìn nàng:

-Thấy tài của anh chưa?

Nàng nguýt dài:

-Tài lanh thì có! Nghe điện thoại đi ông tướng!

Chọn một cành chắc chắn, tôi ngồi xuống nghe máy:

-Alô, tao nè! Có chuyện gì đó?

Phía bên kia vang lên giọng khẩn trương của thằng Khánh:

-Tao mất dấu Diễm Linh rồi!

-Mày nói cái gì?

-Diễm Linh theo thằng kia lên xe hơi, tao rượt theo không kịp, mất dấu rồi!

-Anh Phong…!

Vừa lúc đó tiếng thét của Ngọc Lan bỗng vang lên làm tôi giật mình nhìn xuống. Nhưng đã không kịp nữa. Những gì tôi thấy chỉ là hình ảnh Ngọc Lan bị hai bóng người lôi đi về phía sâu trong rừng chuối.

Giọng thằng Khánh vẫn vang lên trong điện thoại:

-Giờ làm sao đây Phong?

Tôi cuống quýnh như muốn hét lên:

-Mày làm sao cũng được, báo người lớn cũng được hay làm gì cũng được, làm ngay đi!

Chỉ nói tới đó, tôi cúp máy rồi vội phóng nhanh xuống từ trên cành khế cao. Giờ này tôi không còn sợ bất cứ thứ gì nữa. Chỉ mong mọi chuyện không đi quá giới hạn mà thôi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.