Cappuccino – Chương 211: Chap 209 – Botruyen

Cappuccino - Chương 211: Chap 209

Nhưng thật may, cây đèn pin rớt xuống đất nhưng không tắt hẳn, nó cho tôi đủ ánh sáng để phát hiện ra hành động của tên đó.

Biết không phải là ma, tôi mạnh dạn đưa tay lên đỡ đòn kế tiếp của nó. Nhưng độ lực của đòn đó khá mạnh, nó khiến tôi phải bật lùi mấy bước xuýt xoa tay khi đỡ lấy đòn đó.

Chưa hết nó tiếp tục quơ cánh tay to như đòn gánh vào tôi. Nếu trúng đòn đó, chắc chắn tôi sẽ gặp bất lợi ngay nên bằng một cú nhảy ra sau, tôi thoát khỏi đòn đó trong gan tất.

Biết mình không có lợi thế khi đánh trong đêm. Ngay cú đánh tiếp theo của nó, tôi liều mình đỡ lấy bằng cả hai tay rồi nhanh tay thó lấy cánh tay của nó đánh bật lên, dùng khớp ngón tay xọc thẳng vào vùng hông làm nó hoảng hồn rụt người về.

Nhân cơ hội đó, tôi nhanh tay lụm cục đá nhỏ ném vào mái tôn của chòi canh rẫy nghe một tiếng bụp vàng vọng. Ngay lập tức, tiếng chó canh sủa inh ỏi cả lên làm thằng đó cũng bất ngờ theo.

Tận dụng thời cơ, tôi đạp nó một cú lăn quay rồi nhanh chóng tháo chạy khỏi rẫy ca cao hướng về phía nhà nội.

Tôi cứ cắm đầu chạy, chạy mãi cho đến bậc thềm dẫn lên cửa sau nhà nội, tôi nhảy phóc lên chỉ trong một nốt nhạc mà thường ngày tôi phải tốn đến vài nhịp bắt trớn chống tay tôi mới lên lên được.

Tôi tựa vào lu nước ở phía sau thở phì phò như đầu máy xe lửa. Nhìn ánh đèn của chủ rấy ca cao rọi tứ tung mà tôi thở phào mấy hơi. Vừa rồi nếu chạy không kịp, tôi có thể để bị chủ rẫy phát hiện. Và thế nào sáng hôm sau người ta cũng mắng vốn bà tôi và tất nhiên, bà tôi sẽ mắng tôi cũng theo cách như vậy.

Tuy nhiên, chưa kịp trấn tĩnh tinh thần, một bàn tay nào đó bỗng nhiên đặt lên vai làm tôi giật thót suýt động thủ nếu không nhanh nhạy nhìn tên mặt người đó.

-Suỵt…! Em là Lan nè! – Nàng che miệng tôi nói khẽ.

Biết không có gì nguy hiểm, tôi lại ngồi bệch xuống thở phào:

-Uầy, làm anh hết hồn!

Nàng tròn mắt ngồi xuống cạnh tôi:

-Em nghe tiếng động lạ ở ngoài rẫy nên chạy ra đây! Mọi chuyện sao rồi anh!

-Anh qua nhà chú Tư được rồi nhưng con bé Linh ngủ mất tiêu nên anh dặn nhỏ Nhung theo dõi dùm tụi bạn của thằng Thạch sanh!

Nàng ngạc nhiên:

-Anh cũng nghi ngờ tụi bạn Thạch sanh hả?

-Chẳng lẽ em cũng vậy?

Nàng vuốt cằm gật gù:

-Ừa, cả buổi tối nay em cũng suy nghĩ. Chắc chắn không ai trong xóm này làm như vậy với anh đâu. Chỉ có tụi bạn của Thạch thôi, nhưng tại sao họ làm vậy thì em chưa đoán ra!

-Ừ, chắc mình cần phải theo dõi thêm!

Rồi nàng đỡ tôi dậy cười mỉm:

-Thôi cũng tối rồi, anh vào thay đồ nghỉ ngơi đi! Em không ở ngoài đây lâu được, nội sẽ phát hiện thôi!

-Ừ vậy vào nhà thôi em! Chắc em cũng mệt rồi!

Đến cửa phòng của tôi, vừa định mở cửa bước vào, nàng đã níu tay tôi lại:

-Nè, chờ xíu!

-Sao vậy em?

-Hì…chụt…

Chưa phản ứng, nàng đã chồm đến hôn vào má tôi. Nụ hôn khá bất ngờ nhưng cũng đủ khiến cả người tôi rung lên bần bật. Luồng điện tê rần cứ chạy khắp người tôi ngây ngất.

Ngọc Lan tựa lưng vào vách tường cười tươi:

-Hì, đây coi như đền bù cho anh vất vả cả hôm nay đó! Anh ngủ ngon nha, sáng gặp!

Tôi gãi cổ cười:

-Ừ, em cũng ngủ ngon!

Đúng là ngay từ đầu, tôi đã nghi ngờ tụi bạn của thằng Thạch sanh. nhìn sơ, bọn chúng mặc đồ phẳng phiêu như dân thành phố. Chắc có lẽ thằng Thạch sanh do đi làm ăn xa đã quen được và rũ về nhà chơi giống như tôi rũ tụi thằng Toàn về nhà nội chơi vậy.

Nhưng không vì thế mà sự nghi ngờ của tôi giảm đi. Tôi cảm giác chúng có ý định gì đó với nhà của chú Tư Chúc. Nhìn chung thì nhà của chú Tư Chúc cũng thuộc dạng khá giả trong xóm. Hai chị em nhà nhỏ Nhung cũng rất ưa nhìn. Vì thế có thể những người này đang nhắm vào một trong những lí do tôi đã nêu ở trên. Và tôi không nghĩ là thằng Thạch sanh biết điều đó.

Thạch sanh tuy là một thằng láu cá và hay gây gỗ với người khác. Nhưng nó cũng là một thằng biết thương em và gia đình. Ở nó có chút cục mịch, và dễ tin người nên đôi khi tôi sợ nó bị tụi này lợi dụng để thực hiện một ý đồ gì đó. Nếu vậy thì thật là nguy hiểm.

Tuy nhiên, tôi không thể nào dành cả ngày để suy nghĩ về chuyện đó được. Lí do tôi về đây là để nghỉ mát, để thư giản cũng Ngọc Lan sau 1 năm xa nhau đầy sóng gió. Vì thế sáng hôm sau, tạm gác qua chuyện của thằng Thạch sanh, tôi rũ nàng ra khúc kênh phía sau rẫy ca cao chèo xuồng.

Khúc kênh nằm cách rẫy ca cao chừng một sào ruộng nên tôi với nàng chỉ đi bộ tầm 10 phút đã đến bờ kênh. Ở đó đã có sẵn con xuồng đang buộc vào thân cây cạnh bờ. Con xuồng đó là của cậu mợ hai dùng để chèo lên xóm trên giao dừa nước cho những quán cà phê ven sông. Hôm nay nhân dịp câu mợ lên thị trấn có công chuyện, tôi đã mượn chiếc xuồng này chở nàng đi chơi.

Cùng tôi bước lên chiếc xuồng có đôi chút bấp bênh, nàng nheo mắt:

-Có chèo được hông đó nghen, lại cho em tắm sông đi!

Tôi vỗ ngực tự tin:

-Trời, em yên tâm! Anh con nhà sông nước mà!

Nàng cười khì lắc đầu:

-Xì, thôi đi ông! Chèo đi đã!

-Rồi, ngồi cho chắc nghen tiểu thư!

Rút cây xào khỏi đáy sình, tôi chống chiếc xuồng rồi khỏi bờ bắt đầu buổi dạo chơi trên lòng kênh.

Trời hôm nay khá đẹp, nắng không quá gây gắt dưới những tán lá rộng um tùm bên trên tạo cho chúng tôi không khí thật thoải mái vào buổi sáng sớm.

Chưa kể từ lúc về quê, Ngọc Lan không còn mặc những bộ trang phục sang trọng, quý phái nữa/ Thay vào đó, những trang phục mỗi ngày nàng mặc chỉ đơn thuần là quần sóc, áo phông hoặc đôi khi là những bộ bà ba lúc trẻ được nội tôi cho để mặc cho hợp với dân quê như hôm nay. Bộ trang phục đó cộng với mái tóc vàng ỏng ả được nàng búi lên bằng một chiếc đũa để lộ chiếc cổ trắng ngần lêu phêu vài sợi tóc con nhìn thật đằm thắm. Thương gì đâu!

Khi xuồng đã chèo được một quảng, những cây lục bình với những bông hoa màu tim đẹp rung rinh cũng xuất hiện nhiều hơn, nó khiến Ngọc Lan thích thú đưa tay kéo chúng rẽ nước đi theo chiếc xuồng của mình.

Nàng cười:

-Đây là bông lục bình phải không anh?

Tôi ngạc nhiên trêu:

-Chà, em cũng biết hoa lục bình hen?

Nàng nguýt dài bứt một bông hoa lục bình lên ngắm:

-Xí, chính anh nói cho em biết hồi một năm trước mà không nhớ!

Tôi gãi đầu chữa thẹn:

-À hề hề, quên mất! Mà em hái bông lục bình về đi! Có thể làm nhiều món ăn lắm đó!

-Vậy hả? Để em hái thật nhiều về nhờ nội dạy nấu, hì hì!

Vì vậy, cứ đến cành bông nào, nàng cũng đều hái về. Chẳng mấy chốc mà xuồng đã đầy ấp những bông và bông tím rực.

Nhìn đống bông lục bình, nàng xuýt xoa:

-Hì hì, nhiều quá, kiểu này ăn no bụng luôn!

Dù nhìn đống bông đó tôi có hơi ngại miệng thật, Nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên gương mặt nàng, tôi lại thấy bình yên vô cùng. Và cũng không còn ngại cái đống bông mình sắp phải ăn cả ngày nay nữa.

Nhưng có bông lục bình không thì vẫn còn thiếu xót lắm. Do vậy lúc đi ra xuồng, tôi đã chuẩn bị sẵn cần câu. Vì khi ra đến cửa sông, cá ở đó rất nhiều. Tôi tin chỉ trong vòng 1 buổi sáng, tôi và Ngọc Lan có thể câu đủ cá cho buổi trưa hôm nay.

Đến chừng men cửa sông, tôi cắm sào gần bờ để cùng Ngọc Lan câu ở đó. Nàng cầm chiếc cần câu bằng trúc một các thích thú:

-Hì, nhìn ngộ quá ha anh? Ở bên em câu cá bằng cái cần câu có đồ quay cơ!

Tôi cười khì sự ngây ngô của nàng:

-Hề hề, nét độc đáo ở làng quê là vậy đó em! Còn chưa hết đâu, ở bên em dùng mồi giả phải không?

Nàng nghiêng mái đầu:

-Đúng rồi, ở đây dùng gì hả anh?

Tôi lấy lọ giun đất đã đào lúc nãy ra cho nàng:

-Đây nè, công sức của anh nãy giờ đó!

Nàng cầm lọ giun đất thích thú:

-Thì ra lúc nãy anh để em đợi trên xuồng là vì vật này đó hả?

-Ừ, ở gần bờ kênh nhiều giun lắm, xới tý đất lên là ra một đống luôn!

Nàng cười khì đưa lưỡi câu cho tôi:

-Anh gắn mồi cho em một lần đi, lần sau em biết à!

Lúc đâu tôi cứ tưởng nàng nói chơi vì công việc gắn mồi vào lưỡi câu này ít con gái nào dám làm lắm. Nhìn con giun cứ ngọ nguậy trong tay là thấy ghê rồi, làm sau nàng dám gắn chúng vào lưỡi câu được.

Ấy thế mà đúng y như Ngọc Lan nói. Tôi chỉ gắn thử cho nàng cho nàng lần đầu lúc đó nàng cực kì chú tâm vào đôi tay của tôi. Lúc sau nàng tự mày mò gắn mồi vào một cách mạnh dạn và quẳng cần câu xuống nước như thế là một dân câu chuyên nghiệp rồi vậy.

Thấy tôi cứ há hốc mồm, nàng cười khì đi dép trong bụng tôi:

-Hì, tưởng em hông dám gắn mồi hả?

Tôi cười cười chữa thẹn:

-Hề hề, thì cứ tưởng em sợ dơ nên không dám gắn!

Nàng bĩu môi:

-Xì, làm như em tiểu thư lắm vậy! Lo mà câu đi!

Buổi sáng hôm đó, đúng như dự đoán, tôi với nàng cũng câu được kha khá cá đủ cho một bữa trưa thịnh soạn. Do câu đủ chỉ tiêu sớm, tôi chở ngược lại khúc kênh cũ, đi vòng sang xóm trên về để tiện thể cho nàng ngắm cảnh xung quanh.

Nhưng thực sự thì tôi cũng không thể ngờ được mình lại phát hiện một bí mật động trời như vậy trong lúc đi dạo cùng nàng.

Đó là khi chúng tôi chèo ngang con kênh ở phía sau nhà chú Tư chúc, đến rặn dừa nước ở bên hông vườn chôm chôm, tôi đột nhiên dừng xuồng lại do nghe có tiếng nói ở trong vườn

Chôm chôm giờ này đã được chú tư Chúc thu hoạch hết rồi nên chuyện chú ở đây là không thể. Hai chị em nhỏ Nhung thì không phải vì giọng nói đó là giọng nam. Nhưng tôi chắc chắn đó không phải là giọng của thằng Thạch sanh vì nó ồ ồ hơn nhiều, vả lại từ ngữ nó dùng dân dã hơn so với những gì tôi đang nghe dù chỉ loáng thoáng.

Do vậy, tôi quyết định cập xuồng vào bờ nép sau bụi dừa nước để tránh bị phát hiện, còn tôi thì len lén leo lên bờ tiếng gần đến hóng hớt sự việc.

Tuy nhiên, ý định đó đã bị Ngọc Lan chặn lại bằng một cái níu tay đầy lo lắng, nàng ghé sát miệng vào tai tôi:

-Anh làm gì vậy?

Tôi cũng thủ thỉ vào tai nàng:

-Anh đi hóng xem tụi nó nói gì. Hình như đó là hai thằng bạn của Thạch sanh!

-Nhưng nguy hiểm lắm, tụi nó phát hiện thì sao?

-Không phát hiện được đâu, anh sẽ hết sức cẩn thận mà!

Thấy tôi cương quyết, nàng cũng không cản nữa, đành buông tay dõi mắt theo từng bước chân của tôi men theo rặn dừa nước đến gần chỗ tụi nó đang nói chuyện ở gần bờ kênh.

Núp sau những tán lá rộng của xòe ra như bàn tay của cây dừa nước, tôi châm chú nghe từng lời nói của tụi nó:

-Ừ, bây giờ để tao cua con em, mày cua con chị! Chừng nào dính mồi thì hốt hết tụi nó lên xe! Hai con này chắc giá hời lắm!

-Còn thằng Thạch thì sao? Lỡ nó biết kế hoạch của tụi mình thì mệt lắm!

-Sợ gì, mình có 3 người! Vả lại tao có chai thuốc mê, cho nó một liều là xong!

-Ê, sao mày không cho hai chị em nhà đó mỗi đứa một liều cho gọn?

-Không được, nhỏ chị có vẻ cảnh giác tụi mình. Với lại ba mẹ tụi nó lúc nào cũng ở nhà, phải dụ hai chị em nó đi chơi riêng mới được!

-Vậy mình có cần xử lí cái thằng nhóc kia không?

-Nếu nó cản trở thì xử lí luôn! Hôm qua tao thử đánh với nó. Coi bộ nó cũng cứng cựa lắm!

-Lỡ hai chị em nó không chịu tụi mình thì sao, tụi mình chỉ ở đây 1 tuần thôi!

-Tới lúc đó thì đành phải dùng đến lọ thuốc mê rồi!

Nghe đến đây, tôi dần lùi về vì cảm thấy đã đủ hiểu đầu đuôi mọi chuyện.

Khi tôi trở về xuồng, Ngọc Lan đón tôi bằng ánh mắt tò mò pha lẫn lo lắng. Nhưng tôi không trả lời ngay, vì giờ này chúng tôi đang còn ở gần với tụi nó, nếu để bị phát hiện ra, có lẽ cả tôi và nàng sẽ bị nó thủ tiêu luôn cũng không chừng.

Do vậy, mãi cho đến khi đã chèo thật xa về hướng con kênh sau rẫy ca cao, tôi mới thuật lại toàn bộ những gì mình nghe được cho Ngọc Lan biết.

Nghe xong, nàng đăm chiêu thấy rõ:

-Vậy thì hai chị em Nhung bây giờ rất nguy hiểm, phải làm sao đây?

Tôi nãy ra ý kiến:

-Hay là mình đi nói cho chú thím nghe đi!

Nàng lắc đầu:

-Không được!

-Hay là báo công an?

-Cũng không được! Bây giờ báo cũng không được lợi ích gì nhiều, chúng ta không có bằng chứng!

Tôi thản thốt:

-Nhưng chẳng lẽ đợi tụi nó hành động rồi mới có bằng chứng sao em?

Nàng thở dài lắc đầu:

-Khó lắm anh, chúng ta chỉ là học sinh. Việc này hoàn toàn ngoài tầm với!

-Vậy không còn cách nào sao?

Nàng nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi à lên:

-Tạm thời bây giờ mình gọi chị em Nhung qua ở cùng mình đi, đợi khi nào mấy thằng đó đi là được!

-Cũng có lý đó, để anh nhắn cho nhỏ Nhung!

Ngọc Lan đúng là thông minh, với cách như vậy, mấy thằng đó sẽ hoàn toàn bị cách ly với hai chị em nhỏ Nhung. Vả lại đó cũng là cách hợp lí vì trước đây nội cũng thường hay kêu hai chị em nhỏ Nhung sang ở cùng mỗi khi vợ chồng cậu hai đi làm ăn xa.

Do đã xin số điện thoại, tôi không dại gì vác xác qua bên đó để bị tụi nó phục kích nữa. Lần này tôi nhắn nhỏ Nhung kêu hai chị em nhà đó sang nhà nội tôi ở vài ngày với lí do nội nhớ hai chị em nên muốn kêu sang chơi để nói chuyện.

Cứ tưởng cách của Ngọc Lan sẽ thành công trót lọt. Nào ngờ vào buổi chiều, chỉ có một mình nhỏ Nhung vác balô sang nhà nội tôi, còn bé Linh thì đâu mất.

Tôi trố mắt:

-Ủa, em bà đâu?

Nhỏ nhún vai:

-Nó không chịu qua, cũng không nói lí do!

Tôi gãi đầu thở dài:

-Trời ơi là trời, giờ này mà nó còn bướng nữa!

Nhỏ Nhung khều tôi:

-Ê, mà có thật là nội kêu tui sang đây chơi hông hay là lại có chuyện gì nữa?

Tôi lật đật dẫn cả nhỏ Nhung và Ngọc Lan vào phòng mình chốt cửa sổ lại. Khi chắc chắn mọi thử đã trở nên kín đáo, tôi mới thì thầm vào tai nhỏ Nhung:

-Mấy thằng đó muốn bắt cóc chị em bà đó!

-Hả?!

Nhỏ đột nhiên hét to lên làm tôi hốt hoảng chặn miệng nó lại:

-Suỵt! Khẽ thôi bà thím! Muốn cả xóm biết hả?

Nhỏ vuốt ngực trấn tĩnh:

-Tui biết rồi, nhưng thực sự là vậy hả ông?

Tôi gật đầu:

-Ừ, lúc sáng chèo xuồng ra vườn chôm chôm sau nhà bà, tui tình cờ nghe lén tụi nó nói chuyện nên kêu bà sang đây lánh tạm một tuần nè!

Nhỏ đột nhiên đứng dậy:

-Không được! Tui phải đi méc ba mẹ tui!

Tôi níu tay nhỏ thản thốt:

-Bậy rồi! Bây giờ bà có méc cũng không có bằng chứng gì đâu!

-Chứ em tui còn bên đó, ông hỏi tui phải làm sao đây?

Tôi vuốt cằm trông về những khe cửa sổ sáng le lói:

-Uầy, có lẽ tui phải gặp trực tiếp nó để nói chuyện rồi!

Nhỏ Nhung tròn mắt:

-Sao lại phải là ông?

-Vì muốn gỡ nút thì phải tìm người thắt nút…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.