Cappuccino – Chương 209: Chap 207 – Botruyen

Cappuccino - Chương 209: Chap 207

Sau buổi ăn cơm cùng cả nhà, tôi vào phòng mình ngủ một giấc dưỡng sức. Lúc trên xe nhìn vậy chứ giấc ngủ khá chấp chờn và không được suông khiến cho người tôi cứ lâng lâng mà phải tranh thủ ăn cho thật mau để bay vào phòng ngủ một giấc.

Ngọc Lan giờ này cũng vào phòng nội nghỉ ngơi cùng bà. Nhà nội tôi chỉ có tổng cộng 3 phòng. Năm trước cậu mợ hai tôi đi làm ăn xa nên còn dư hai phòng cho cả bên nam và bên nữ. Nhưng hè năm nay họ đã về, thế nên chỉ còn 1 phòng trống mà thôi.

Theo lời nội, Ngọc Lan sẽ ở dùng phòng với bà, còn tôi thì ở phòng còn lại. Lúc đầu tôi cũng thất vọng lắm. Thú thật là khi nghe nhà chỉ còn một phòng, tôi cứ tưởng sẽ được ở chung phòng với Ngọc Lan ấy chứ. Thế nhưng cách sắp xếp của bà về thực tế thì quá hợp lí khiến tôi cũng không biết nói làm sao ngoài cái gật đầu cam chịu. Tiếc gì đâu!

Đang say giấc nồng, tôi bỗng cảm thấy ấm áp nơi khuôn mặt, cảm giác đó chuyển dần lên tóc tôi với một độ lực cực kì nhẹ nhàng. Theo bản năng, tôi quơ tay ôm chặt thứ đó vào lòng mình. Cảm giác đó thật khoan khoái như một chiếc gối với nhiệt độ vừa phải và hương thơm ngây ngất.

Thấy có gì đó không được bình thường, tôi giật mình tỉnh giấc và kinh ngạc khi Ngọc Lan giờ này đang nằm gọn trong lòng tôi.

Tuy nhiên, vừa đi nhổm dậy nàng đã níu lấy cổ tôi kéo lại:

-Nè, ôm người ta đã đời rồi muốn phi tang chứng cứ hả?

Dần trấn tĩnh lại, tôi đưa tay vuốt mái tóc vàng óng của nàng:

-Đâu có, hề hề! Tại vừa ngủ dậy anh giật mình đó thôi!

Nàng chu mỏ bẹo mũi tôi:

-Ngủ gì mà xấu ghê! Người ta ngồi cạnh cũng lôi xuống!

Tôi gãi đầu bối rối:

-À…ừ! Tật của anh ngủ hay mớ mà!

-Mớ gì mà khôn thấy ớn!

-Hề hề, mà em không ngủ với nội sao!

Nàng lắc đầu cười:

-Um, em thường hông ngủ trưa nhiều! Anh thấy trong người sao rồi?

-Cũng còn mệt chút chút, chắc do mới ngủ dậy!

Nàng bỗng ngồi dậy nựng mặt tôi:

-Hì vậy anh đi rửa mặt đi, để em pha cho anh một ly cappuccino nhé?

Tôi sướng rơn, có một chút thắc mắc:

-Ơ! ở quê vẫn pha được hả em?

Nàng cau mày cốc đầu tôi:

-Ngốc! Trước khi đi em có đem theo nguyên liệu hết rồi! Biết mấy người về đây thế nào cũng thèm thôi!

-Hề hề, chérie lúc nào cũng chu đáo! Lại đây anh thơm cái nào!

-Lêu, chưa tỉnh ngủ hả? Lo mà rửa mặt nhanh đi, cà phê nguội tui không chịu trách nhiệm đó nghen! – Nàng thè lưỡi trêu tôi rồi đi về phía căn bếp.

Quả thực khi tôi vừa rửa mặt xong, mùi hương cappuccino đã thoang thoảng ngang mũi tôi thật ngây ngất. Lần theo mùi hương đó đến bộ ván ngựa kê ở bên hông nhà, tôi đã thấy hai tách cappuccino nghi ngút khói đặt chỉnh chu ở đó kèm với một chiếc bánh quy để ở bên dưới tách nhìn thật hấp dẫn.

Ngọc Lan giờ này ngồi tựa vào vách tường như đang thưởng thức cảnh rẫy ca cao bạt ngàn trước mặt. Thấy tôi bước ra, nàng cười đon đã:

-Xong rồi đó hen! Anh ngồi xuống đây đi!

Tôi chồm đến chỗ hai tách cà phê trầm trồ:

-Chà thơm quá! Em pha nhanh thật đó!

Nàng lắc đầu xua tay:

-Hì, lúc trước khi vào phòng anh em đã ở bếp chuẩn bị nguyên liệu sẵn rồi! Đợi anh dậy chỉ việc pha thôi!

Tôi thở ra, đưa tay chạm vào đôi má mềm mại của nàng:

-Anh không biết phải nói sao về em nữa, chỉ biết là càng ngày càng thương em hơn!

Nàng áp tay vào bàn tay của tôi cười hiền:

-Có những chuyện không cần mình phải nói ra mà anh! Cảm nhận bằng trái tim là được rồi!

Kèm theo câu nói đó, nàng vinh cổ kéo tôi lại gần, dùng chiếc mũi xinh xắn của mình cọ vào mũi tôi một cách nhẹ nhàng và đầy tình cảm.

Đây là cách thể hiện tình cảm của nàng với người trong gia đình mình. Lúc đầu tôi không biết vì sao nàng lại thích như vậy. Nhưng dần dần sau những lần cọ mũi với nàng, tôi mới dần phát hiện ra nó không kì cục như tôi nghĩ.

Khi trán tôi chạm vào trán nàng, tôi có cảm giác như tâm trí của hai đứa đang kết nối với nhau một cách vô hình. Và nhất là lúc nhắm nghiền đôi mắt cọ mũi với nàng, tôi cảm thấy lòng mình ấm lại rất nhiều với những cảm thật xốn xang khó tả. Đó là lúc giữa tôi và nàng gần như không còn một khoảng cách nào nữa. Nàng hay ghê!

Ngọc Lan nói đúng, đôi khi ta không càng phải nói quá nhiều những từ hoa mĩ. Nếu là thật lòng với nhau thì chỉ cần một cử chỉ quan tâm dù là nhỏ nhất hay đơn thuần chỉ là một cái bẹo má, cọ mũi cũng đủ đến lòng ta cảm thấy thật yên bình.

-Ngon quá chérie ạ! – Tôi nhấp một ngụm cappuccino tấm tắc.

-Hì, yên lặng thưởng thức cảnh vật đi ông tướng! Phải một năm rồi hai đứa mới được ở cùng nhau thế này mà!

-Ừ, hề hề!

Thế là tôi với nàng tựa vào nhau cùng thưởng thức ly cà phê và phóng tầm mắt về rẫy ca cao um tùm trước mặt. Mùi hương của nàng, mùi hương cà phê, mùi hương của làng quê cứ quyện vào nhau tạo nên một cảm giác thật thư thái đến lạ thường. Nó khiến tôi cứ chìm đắm vào những cung bậc cảm xúc cứ bốc lên như đám khói trắng từ những mái lá, mái tôn mỗi chiều chiều.

Giữa không khí yên bình, hành phục đó, bỗng dưng có tiếng sột soạt vừa đột ngột phát ra từ vườn tắt bên cạnh như thể có một chú sóc vừa nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp. Tôi giật mình nhìn kĩ về phía bên dưới rẫy ca cao. Thấp thoáng sau những cây ca cao rộng tán, một bóng nhỏ đang chạy vụt đi khiến tôi giật mình tự hỏi: Ai như nhỏ Linh?

Bất giác, tôi nhảy phóc xuống rẫy ca dao vừa chạy vừa gọi lớn:

-Linh…có phải em đó không?

Mặc cho tôi có gọi lớn bao nhiêu, bóng nhỏ đó vẫn chạy vụt đi ngày càng nhanh. Tuy nhiên tôi không thể đuổi theo cái bóng đó lâu, vì do gọi lớn nãy giờ, đàn chó canh có lẽ đã phát hiện ra tôi nên chúng sủa inh ỏi buộc tôi phải quay về nếu không muốn bị táp cho mấy cú vào mông.

Ngồi bệch xuống ván, tôi dựa tường thở hắc một hơi khiến Ngọc Lan tròn mắt:

-Lúc nãy là ai vậy anh?

Tôi nhún vai:

-Anh không biết nữa, nhìn sơ thì giống bé Linh em nhỏ Nhung vì chỉ có tụi nó mới băng đường rẫy ca cao như thế thôi!

-Nhưng tại sao nó bỏ chạy vậy anh?

Tôi thở dài trông về phía rẫy ca cao:

-Anh cũng đang thắc mắc đây!

Và có lẽ tôi và nàng vẫn sẽ trăn trở sự thắc mắc trong lòng mãi nếu không có đám thằng Khánh đến ghé nhà. Từ trước cửa, tôi đã nghe giọng của tụi nó oang oang vào:

-Phong ơi, tụi tao tới chơi nè!

Tôi quay sang Ngọc Lan định bụng dắt tay nàng ra nhưng nàng đã lắc đầu:

-Anh ra trước đi, em dọn dẹp mớ tách này rồi ra sau!

Thế nên, chỉ có mình tôi ra tiếp tụi thằng Khánh. Khác với năm trước tụi nó dẫn nguyên xóm đến, lần này chỉ có nó, thằng Mậu với vài ba đứa khác. Thấy tôi lỉnh kỉnh bước ra, nó xúm lại cốc đầu, đá đít:

-Tao nghe nội nói hôm nay mày về nên qua chơi nè! Mới đó mà ra dáng phổng!

Tôi quệt mũi gật gù:

-Tao mà mạy!

Rồi tụi nó ngó dáo dác vào trong nhà:

-Ủa, rồi tụi bạn mày đâu?

-À, nay tụi nó còn bận việc nên mấy tuần nữa mới về, giờ chỉ có một người về thôi!

Bọn nó xôm lên:

-Đù ai vậy? Sao không kêu ra đây chơi?

-Hề hề, từ từ!

Rồi tôi quay đầu vào trong nhà gọi lớn:

-Lan ơi, xong chưa em? Ra nói chuyện với tụi thằng Khánh nè!

Từ trong nhà phát ra giọng nói lớ lớ dễ thương:

-Xong rồi đây! Hì hì!

Trái hẳn với dự đoán của tôi. Ngọc Lan không đi một cách hình thường ra mà chạy nhảy một cách tung tăng từ trong nhà ra đến chỗ tôi làm cả bọn thằng Khánh đều há hốc mồm kinh ngạc. Nhưng có lẽ mái tóc vàng óng của nàng mới là điểm làm tụi nó ngạc nhiên nhất.

Thằng Khánh chỉ tay lặp bặp:

-Ủa, Lanna đây hả? Nay nhuộm tóc lạ quá tui nhìn không ra luôn chứ!

Nàng cười khì vuốt vuót mái tóc của mình:

-Hì hì, không đâu! Tóc thật của mình đó, hồi trước mới là nhuộm!

Cả đám nghệch mặt ra:

-Ủa, là sao?

Tôi vỗ vai thằng Khánh cười hền hệt:

-Hề hề, nói chung bây giờ là người thật, tóc thật, mắt thật! Không có gì là giả hết!

Thằng Khánh chẹp miệng xua tay:

-Thôi mệt quá, bỏ qua việc đó đi! Hôm nay ngoài qua đây thăm mày ra tao còn một việc nói cho mày biết nè!

Tôi liếm môi:

-Việc gì mà quan trọng vậy?

Thằng Khánh chụm đầu tôi lại hạ giọng:

-Thằng Thạch sanh về rồi!

Tôi tròn mắt thản thốt:

-Gì, thằng Thạch sanh về rồi hả?

-Ừ, nó mới về hôm kia, bữa giờ chưa có động tĩnh gì!

Tôi tặc lưỡi thở dài:

-Chuyện cũng lâu rồi, chắc nó cũng đổi tính, tụi bây đừng lo!

Thằng Mậu cắn môi:

-Ừ, tao cũng mong là vậy? Nếu không thì cả xóm này lại mệt với nó!

Tôi thở ra trấn an tụi nó:

-Thôi không sao đâu! Chiều nay tụi bây có tiết mục gì không?

Thằng Khánh nhún vai:

-Chắc là không? Chiều tụi tao lên thị trấn có chút chuyện rồi! Để sáng mai tao dẫn tụi bây qua nhà tao hái chôm chôm ra đồng bò chơi!

-Ờ cũng được!

Thằng Mậu đột nhiên à lên:

-Nếu tụi bây muốn thì giờ ra đồng bò với tụi tao dắt bò về nè!

Tôi khoái chí:

-Đù, được đó! Đi nhanh tụi bây!

Khác với con đường đá sỏi dẫn vào nhà nội tôi đã thay đổi rõ rệt, đồng bò vẫn vậy. Nó vẫn là một bãi đất rộng lớn với đầy cỏ mọc um tùm. Chốc chốc lại có những chú cào cào bay đi tìm chỗ đậu mới khi bị đám con nít đùa giỡn đụng vào chỗ đậu của chúng. Ở tít đằng xa là một đám con nít khác đang thả những cánh diều bay xa tít lên bầu trời màu tía của buổi hoàng hôn dần xuống.

Ngọc Lan có lẽ rất thích nơi này, khi vừa đến nàng đã chạy tung tăng lên khắp các bụi cỏ vồ bắt thứ gì đó để rồi sau một lúc loay hoay, nàng hí hửng chạy đến chỗ tôi khoe con cào cào vừa mới bắt được như khoe với tôi một kho báu nàng vừa tìm được giữa một biển cỏ mênh mông:

-Hì hì, em mới bắt được nè, hay hông?

Tôi kéo nàng xuống một ụ đất gần đó:

-Hay rồi cô nương! Coi người ngợm dính toàn gai cỏ không kìa, lát ngứa cho coi!

Nàng vẫn toẹt miệng cười tươi:

-Vui mà anh, lát về tắm sau!

-Uầy, thiệt tình!

-Thiệt tình cái gì? Hay…da…cho anh ngứa theo nè!

Vừa dứt câu, nàng đã bứt cỏ quăng liên tiếp vào người tôi. Chưa hết, khi tôi mới vừa hoàn hồn phủi hết đám cỏ trên người, nàng đã nhảy ra xa thè lưỡi trêu:

-Lêu lêu, anh Phong nghịch cỏ, em về mét nội!

Tôi thản thốt:

-Ớ, cái cô này! Giỡn mặt với tui hả?

Nàng vẫn tinh nghịch nheo nheo đôi mắt:

-Ừ đấy, có giỏi bắt em nè!

-Ồ, có ngon thì đứng đấy!

-Lêu, ngu gì!

Và thế là tôi rượt đuổi với nàng khắp cả đồng bò hết mấy vòng. Tất nhiên tôi là người thua cuộc. Ngọc Lan hẳn là người chăm luyện tập thể thao nên mới có một vóc dáng cân đối và thể lực dồi dào đến vậy. Đến lúc tôi mệt vả mồ hôi mà nàng vẫn còn sung sức lắm, vẫn chạy quanh trêu đùa tôi mà không biết mệt là gì. May sao lúc đó có tụi thằng Khánh gọi về, chứ nếu không tôi còn bị nàng hành dài dài.

Thế nên chiều tối hôm đó, như đã hứa từ trước, tôi bắt đầu dạy võ cho nàng. Với một dịp ngon ăn để trả đũa như thế này, tôi không dễ gì bỏ qua được, thế nên ngay bài học đầu tiên, tôi đã bắt nàng đứng tấn.

Vừa nghe qua, nàng đã xụ mặt:

-Gì, hồi trước em tập rồi mà! Giờ tập lại hả?

Tôi lắc đầu phởn mặt:

-Chứ sao! Bỏ tập lâu rồi thì phải tập lại từ đầu cho đúng tiến trình chứ!

Nàng nheo mắt lườm tôi:

-Anh đang trả thù em vụ hồi chiều phải không?

Tôi nuốt khan:

-Làm gì có, anh đang tập trung vào chuyên môn đó chứ, hề hề!

Dù muốn dù không, Ngọc Lan vẫn phải phồng má dan chân xuống tấn theo lời sư phụ đáng kính là tôi đây, biết sao được cãi thầy núi đè mà.

Nhìn nàng đang nhăn mặt đứng tấn như thế này, những kỉ niệm năm xưa dạy võ ở nhà nàng chợt thoáng qua trong đầu tôi như một cơn gió thoảng. Rồi những hình ảnh tôi đến nhà nàng thông báo nghỉ dạy võ cũng đến nhanh ngay sau đó. Nó làm trái tim tôi có một chút cồn cào, khó chịu như chính tôi đang lâm vào hoàn cảnh đó.

Và không chịu thêm được một giây nào nữa, tôi chạy đến ôm chầm lấy Ngọc Lan từ sau lưng khiến nàng ngạc nhiên:

-Gì vậy anh? Cậu mợ đang trong nhà đó! Đây không phải chỗ riêng tư đâu!

Tôi bối rối buông nàng ra:

-Ừ ừm, anh xin lỗi! Chỉ là anh đột nhiên nhớ lại chuyện hồi đó dạy võ cho em!

Tuy nhiên Ngọc Lan không trách tôi, nàng chỉ mỉm cười huyễn hoặc rồi nắm tay tôi dẫn ra ngoài cây me gần nhà. Nàng ngước lên, chỉ về phía cành cây to mọc nhô ra con đường gần nhà nơi mà chúng tôi đã ngồi cùng nhau năm trước:

-Tụi mình lên đó ngồi chơi đi anh!

Tôi nghệch mặt:

-Em không tập võ nữa sao?

Nàng lắc đầu ý tứ:

-Anh như thế làm sao mà em yên tâm tập cho được!

Theo lời Ngọc Lan, tôi và nàng cùng trèo lên cành cây đó, nơi mà hai đứa trước đây từng ngồi tâm sự với nhau cũng với những trái me dốt ngọt lịm được tôi hái về ở những cành cao tít bên trên.

Cảnh vật lúc đó so với bây giờ không khác nhau là bao. Phía bên dưới vẫn là con đường đá sỏi dẫn vào nhà nội tôi với chung quanh là um tùm cây lá nhìn thật đìu hiu và êm đềm. Nếu có điều gì đó khác thì chắc có lẽ chỉ là những cơn gió khua xào xạc vào những tán cây bên trên như hòa theo khúc ca du dương của buổi tối cùng với những chàng ếch, những anh dế nghe thật du dương và êm đềm.

Và cũng vẫn như lúc đó, Ngọc Lan ngồi trên cành cây, đung đưa đôi chân của mình theo bài hát mà nàng đang ngâm nga trong miệng. Thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn tôi cười mỉm rồi lại nhìn đâu đâu về phía ánh đèn đường vàng chóe, le lói ở xa xa.

Tôi buộc miệng sau khoảng thời gian ấp úng:

-Em thích ngồi trên đây ngắm cảnh hả?

Nàng gật nhẹ:

-Hì, nhưng là ngắm với anh, em mới thích! Chứ ngồi trên đây một mình ngắm cảnh chỉ có những người cô đơn thôi anh!

-Ừ, mình đâu có cô đơn đâu em nhỉ? – Tôi thở ra thành một nụ cười mỉm rồi kéo nàng tựa vào vai mình.

Một lúc, Ngọc Lan lại hỏi:

-Mà sao lúc nãy anh lại ôm em?

Tôi bối rối:

-Tại anh đột nhiên nghĩ đến những chuyện trước đây, anh sợ…

-Sợ gì? – Nàng tròn mắt cúi xuống nhìn tôi từ dưới lên.

Trước đôi mắt xanh biếc ngây ngô đó, tôi thở ra, ôm nàng chặt vào lòng mình:

-Anh sợ mất em…

Ngọc Lan lúc đầu hơi ngỡ ngàng một chút, nhưng rồi cũng nương theo vòng tay tựa vào lòng tôi một cách ngoan ngoãn như chú mèo con.

Khẽ vuốt những ngón tay lên ngực áo tôi, nàng thủ thỉ:

-Anh đừng lo gì hết! Sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa hai đứa mình cả đâu! Tụi mình đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi mà!

-Ừ, anh mong là vậy!

Phía xa xa nơi ánh đèn đường bằng sợi tóc không chiếu tới là những ánh sáng khác cứ lập lòe ở những tán cây như những chiếc đèn chùm người ta treo lên vào những dịp giáng sinh hoặc năm mới. Đó là những đàn đom đom đang tạo thành một dãy ánh sáng bu quanh những tán cây nhìn thật bắt mắt.

Cả Ngọc Lan cũng bị thu hút bởi điều đó, nàng khều tôi:

-Kia là những con đom đóm phải không anh?

-Ừ, đúng rồi! Cứ mùa hè là tụi nó lại xuất hiện, nhìn đẹp lắm!

-Ở bên em cũng có, nhưng không nhiều như vậy!

Tôi cười, bẹo má nàng:

-Ừ, như vậy là ít rồi đó em! Lúc anh còn nhỏ tầm cấp 1, nó bu sáng rực cả một rặn cây chạy dài ra tới đầu đường lận!

-Hì, thích ghê ha?

Đúng vậy, thuở tôi còn bé, bọn chúng nhiều vô số kể. Vào những đêm hè, chúng đậu đầy cả tán cây lập lòe, chớp tắt nhìn thật lộng lẫy. Dạo đó, bọn trẻ trong xóm tôi thường bắt chúng về bỏ vào những lọ nhựa trong suốt để mang về nhà nhìn ngắm chúng cứ chớp tắt trong đêm.

Tôi lúc đó cũng có tham gia và bắt được tận hơn chục con bỏ vào lọ nhựa. Nhưng đến sáng hôm sau, chúng chết sạch. Lúc đó, trong tiếng khóc huhu, tôi được bà an ủi bằng những lời thật thấm thía:

-”Đom đóm chỉ đẹp khi chúng được tự do, được vui đùa cùng đám bạn của nó! Con đừng nên bắt tụi nó về, tụi nó sẽ buồn, sẽ khóc giống như con lúc này, tụi nó sẽ không phát sáng đâu. Con có hiểu cảm giác phải bị nhốt vào một nơi không có bạn bè không?”

Thế nên từ đó tôi bỏ luôn trò bắt đom đóm bỏ vào lọ nhựa. Sau này gặp chúng, tôi chỉ để chúng trong nắm tay của mình một lúc để nhìn ngắm ánh sáng kì diệu đó rồi nhanh chóng thả chúng đi với đôi bàng tay đầy mùi đắng hắc. Nhưng vui!

Ngồi với Ngọc Lan một lúc, tôi đứng dậy nhìn lên những trái me ở những cành bên trên:

-Em thích ăn me dốt không, anh hái cho em nhé!

Nàng khẽ gật:

-Ừa, nhưng cẩn thận nha anh!

-Hề hề, yên tâm! – Tôi quệt mũi tự tin trước khi leo thoăn thoát lên trên.

Do mùa hè không phải mùa me chín nên phải leo một lúc lâu, tôi mới tìm được 2 trái tạm gọi là dốt dốt mang xuống cho nàng:

-Ay chà, nay me hiếm quá, có hai trái à!

Ngọc Lan cười khì lấy một trái, trái còn lại nàng dúi vào tay tôi:

-Nè, anh cũng ăn đi! Hai đứa ăn mới vui!

-Ừ, hề hề! – Tôi nhận trái me từ nàng, vừa ăn vừa mừng mừng trong lòng.

Tôi không biết diễn tả Ngọc Lan như thế nào nữa. Nàng quá hoàn hảo trong mắt tôi từ tính cách cho đến ngoại hình. Như tôi đã nói nhiều lần trước đây, ở nàng có một sự ngây ngô và tinh nghịch nhất định tựa như bé Phương. Nhưng khác ở một điểm, nàng luôn biết cách điều khiển nó để đủ làm tôi bực tức, nhưng cũng đủ để tôi ngày càng yêu nàng hơn. Đó chính là sự thông minh mà tôi luôn bị lôi cuốn ở nàng.

Có lẽ đã biết tôi nhìn trộm từ nãy giờ, Ngọc Lan thè lưỡi chọc quê tôi:

-Lêu, ăn không lo ăn, lo nhìn người ta me dính trên miệng kìa!

-Ơ đâu đâu!

Khi tôi giờ tay lên định tìm vết me đó lau đi thì đột nhiên Ngọc Lan níu cả hai tay tôi lại dịu giọng với ánh mắt xanh biếc đầy sự cuốn hút:

-Anh không thấy đâu, để em…

Nàng từ từ chồm lên thật sát với mặt tôi. Trong ánh đèn đường le lói, gương mặt nàng càng trở lên quyến rũ một cách lạ thường. Đôi môi bé bỏng của nàng cứ dần dần tiến sát đến đôi môi tôi từng chút. Nó khiến trái tim tôi cứ đập thình thịch như trống đình. Tôi đồ rằng Ngọc Lan cũng biết được điều đó vì lúc này cả hai bàn tay nàng đang tựa lên ngực tôi để kéo cả cơ thể nàng ngày một áp sát vào tôi hơn.

Mùi hương, gương mặt, màu tóc và cả đôi mắt xanh biếc của nàng là thứ duy nhất xuất hiện trong đôi mắt dần trở nên mê mẫn của tôi. Cảnh vật yên tĩnh, thơ mộng lúc này càng làm không khí trở nên thơ mộng hơn. Tôi tự hỏi đây có phải là lúc lãng mạn để thực hiện một nụ hôn như Ngọc Lan đã nói hay không?

Nhưng lúc này đây tôi không cần câu trả lời nữa, vì chính cử chỉ thân mật của Ngọc Lan lúc này chính là câu trả lời đầy đủ nhất cho tôi. Thế nên, tôi vòng tay qua eo nàng kéo về phía mình, từ từ nhắm mắt để cả hai đôi môi chạm nhau trong cảm xúc chộn rộn nhất.

Thế mà:

-Hai đứa đâu rồi? Trời tối sương xuống lạnh đó, vào nhà đi kẻo bệnh!

Giọng của nội đột nhiên cất lên làm cả hai đứa giật mình nhìn nhau không nói được câu nào. Mãi đến lúc sau, Ngọc Lan mới ngập ngừng khều tay tôi:

-Nè, vào đi! nội kêu rồi đó!

-Nhưng còn… – Tôi chẹp miệng tiếc nuối.

Nàng nheo mắt cốc đầu tôi:

-Hì, để khi khác! Còn dài mà!

Tôi mỉm cười cùng nàng leo xuống với một tâm trạng khoang khoái dù có hơi tiếc hùi hụi. Ít ra tôi cũng biết khung cảnh lãng mạn mà nàng nói như thế nào. Nhớ đó lần sau tôi sẽ chủ động hơn trong nụ hôn tuyệt với nhất với nàng.

Nhưng tôi cũng không biết là khi nào nữa. Vì mai đây, điều mà tôi và cả tụi thằng Khánh lo sợ sẽ xảy ra…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.