Cappuccino – Chương 205: Chap 203 – Botruyen

Cappuccino - Chương 205: Chap 203

Cảm giác lúc này của tôi không khác gì dẫn người yêu ra mắt quan viên hai họ. Mà phải chi quan viên hai họ này đàng hoàng, nghiêm túc thì không nói. Đằng này tụi nó nhoi như đám khỉ ở hoa quả sơn. Và nếu không có Ngọc Lan ở đây, tôi cũng tưởng mình là tôn ngộ không về thăm hầu tử hầu tôn luôn cũng không chừng.

Dẫu vậy, người tôi khâm phục nhất lúc này chính là Ngọc Lan. Nàng vẫn giữ nguyên một nét mặt vui vẻ từ đầu đến giờ mà không một chút khó chịu trên mặt như tôi khi cố gắng làm cái đám khỉ này yên lặng một chút.

Tuy nhiên, việc gì cũng phải có giới hạn. Nhất là khi tụi nó cứ chăm chăm vào Ngọc Lan và chẳng đễ tâm đến những lời tôi nói. Thế nên tôi hít một hơi thật sâu rồi gầm lên vang động cả căn nhà:

-Tụi bây im hết để tao nói coi!

Ngay lập tức không khí trở nên im bặt, cô đọng lại trong cuốn họng tôi khô khốc. Mọi tâm điểm lúc này đều đổ dồn vào tôi như một điều tất yêu sau khi tôi tốn cả một hơi dài gào muốn khản cổ.

Tôi hắn giọng, lấy hơi lên một lần nữa:

-Thôi được rồi! Chắc tụi bây cũng tò mò đây là ai, cũng như vì sao lại như vậy phải không? Để tao nói cho tụi bây biết lần đầu cũng như lần cuối, ai không nghe thì rán chịu!…Đây là Lanna, lúc trước từng học chung lớp với mình, vì một biến cố nhỏ nên phải về nước. Và hôm nay bạn ấy về đây học lại nên tao rũ tui bây qua đây chơi cho quen biết nhau thôi!

Còn về chuyện ngoại hình của Lanna như thế này tao cũng nói luôn. Đây là bẩm sinh của Lanna rồi nhưng vì một số lí do nên bạn ấy mới giấu đi thôi. Bây giờ bạn ấy muốn chỉ muốn hòa đồng với tụi bây nên mong tụi bây có thể xem bạn ấy như một người bình thường được chứ?

-Việc đó thì cũng không thành vấn đề gì! Nhưng cái quan trọng là mối quan hệ của mày bây giờ là gì kìa!

Tôi biết Toàn phởn đang mách nước tôi tiếp tục giải thích cho tụi nó tường tận mọi việc để tránh việc lẫn lộn, khó xử sau này.

Nhưng nó đâu biết được tôi hiện giờ cũng đang khó xử như thế nào đâu. Nếu như bình thường, tôi có thể mạnh dạn nắm tay Ngọc Lan mà công khai cho tụi nó biết nàng là bạn gái của tôi và Ngọc Mi không liên quan gì đến chuyện này cả.

Tuy nhiên bây giờ Ngọc Mi cũng có mặt ở đây, đó là điều tôi hoang mang nhất vào lúc này. Tôi không muốn kéo bé Mi vào rắc rối của mình. Những gì tôi muốn chỉ là mong mọi người có thể thấu hiểu cho Ngọc Lan cũng như cho mối quan hệ giữa nàng và tôi hiện giờ.

-Mọi người nghe mình nói….

Bất chợt, trong lúc tôi còn đang căng não để tìm lời giải thích, Ngọc Lan đã mở lời làm cả thảy đổ dồn sự chú ý về nàng. Cảm giác nàng đang xiết tay tôi chặt hơn, giọng run run:

-Chắc mọi người cũng đang rối rắm. Vì mọi chuyện phức tạp quá mình cũng không thể giải thích cặn kẻ được. Nhưng mình chỉ cần mọi người biết một điều là mình và Phong hiện giờ đang quen nhau. Chỉ nhiêu đó là được rồi, mong mọi người thấu hiểu cho tụi mình, nha!

Chất giọng lơ lớ của Ngọc Lan nghe thật mộc mạc và dễ thương. Nó khiến cả đám trước mặt cứ ngây ra như tượng giống như tôi lúc này. Giọng nàng dù có đôi lúc phát âm chưa chuẩn và còn dùng sai một số từ nhưng nhờ đó nó tạo cho người nghe một cảm giác rất chân thật và mộc mạc, có thể làm cho bất cứ ai dù khó tính cũng phải tan chảy đi ít nhiều.

Do vậy, chẳng mấy chốc sau nàng đang khiến cho đám khỉ này trở nên hiểu chuyện hơn, không còn chú tâm quá vào ngoại hình của nàng nữa. Thế nên từ tăm tia, dòm ngó tụi nó chuyển sang trầm trồ tắm tắc. nhất là bé Phương, sau khi hiểu chuyện, con bé chạy đến vuốt lấy vuốt để mái tóc của Ngọc Lan:

-Oa! Tóc chị đẹp ghê á! Tự nhiên luôn hả chị?

Ngọc Lan cười xòa xoa đầu bé Phương:

-Đúng rồi, bẩm sinh từ nhỏ đến lớn đó, hì hì!

-Chà, từ đó đến giờ mình mới thấy một cô gái lai tóc vàng, mắt xanh ngoài đời thực đó Bạn dễ thương lắm Lan ạ! Phong thật có phước đấy!

Lam Ngọc ngồi lặng thinh từ nãy giờ cũng bước đến cười chào với Ngọc Lan.

Lam Ngọc và Ngọc Lan chưa hề có một xích mít nào từ lúc quen nhau đến giờ. Cả hai người bình thường đều là bạn tốt của nhau. Vì thế trong lần nói chuyện như thế này, tôi không cảm thấy có gì là mất tự nhiên giữa hai người cả. Có chăng trên gương mặt của Lam Ngọc vẫn còn một nét nào đó thoáng buồn như cơn gió cuốn những chiếc lá vàng ngoài sân bay mấp mô một chút rồi lặng đi đâu mất tăm.

Để mời được Lam Ngọc, tôi đã phải cố gắng rất nhiều. Thực sự thì việc mời cũng dễ thôi. Cái chính là sự suy tư trong lòng tôi khiến mọi chuyện đột nhiên trở nên khó đi. Lần trước, lúc gấp rút chạy đi tìm Ngọc Mi, tôi đã bỏ qua cơ hội nói chuyện với nàng. Bây giờ muốn có lại cơ hội đó cũng khó lắm.

Để quyết định đến gặp nàng, tôi đã phải tự động viên bản thân đến chục lần. Cứ mỗi lần định nhổm dậy bước đi, tôi lại khựng người nhìn Lam Ngọc, nàng vẫn đều đều lật từng trang sách mà chẳng đoái hoài đến cảnh vật ồn ào xung quanh.

Tôi tự hỏi liệu mình có đủ sức làm Lam Ngọc đoái hoài đến mình hay không. Hay nàng sẽ lại bỏ qua tôi như những chiếc lá vàng ngoài sân. Những chiếc lá mà có rơi bao nhiêu người ta cũng chẳng thèm ngó đến. Ngoài tôi!

-À…Ngọc này! Phong nói chuyện một chút, được không? – Sau một lúc tự động viên bản thân, tôi cũng mạnh dạn đến bàn của nàng mở lời.

Nghe giọng tôi, nàng gấp cuốn sách lại để chiếc bìa cứng chèn vào đó làm dấu:

-Phong muốn nói chuyện gì?

-Ừm, Phong muốn mời Ngọc sau buổi lễ tổng kết đến nhà Ngọc Lan ăn tiệc liên hoan, có được không?

Nàng tiếp nhận lời mời đó bằng một vẻ bình thản:

-Ừ, Ngọc sẽ đi! Còn chuyện gì nữa không?

Tôi thở ra:

-Ừm…hết rồi…

Nàng cười khẽ:

-Vậy Ngọc đọc sách tiếp nhé?

-Ừ…

Tôi quay đi, bước từng bước nặng nề về chỗ của mình. Cảm giác như cuộc nói chuyện này chỉ làm tôi càng bước thêm vào ngõ hẹp sẵn đã mờ tối. Tôi tự hỏi nếu chỉ đến để rũ nàng mà phải tốn biết bao nhiêu lần tự động viên như thế có đáng không?

Sỡ dĩ, tôi tự động viên mình là vì còn rất nhiều chuyện muốn nói với nàng. Tôi muốn tự tay gỡ bỏ nút thắt giữa tôi với nàng một lần cho tất cả. Nếu như không phải hôm nay, tôi sợ sẽ không còn một ngày nào khác nữa. Nếu như không phải hôm nay, tôi sẽ nợ Lam Ngọc cả đời.

Thế nên tôi quay lại, ngồi vào chỗ trống cạnh Lam Ngọc làm nàng ngạc nhiên:

-Có chuyện gì vậy Phong?

Tôi bồi hồi, cảm giác như có vật gì đó mắc ở cuống họng:

-Ừm…Phong có vài chuyện muốn nói với Ngọc!

Nàng mỉm cười, làm dấu cuốn sách gấp lại một lần nữa:

-Có chuyện gì Phong cứ nói! Ngọc sẵn sàng nghe đây!

Cuối cùng tôi cũng phun được cái vật mắc ở cuống họng ra và chợt phát hiện đó là cảm giác tội lỗi đang cố chiếm lấy trái tim tôi.

Từ đó đến giờ, Lam Ngọc luôn là người giúp đỡ tôi trong những lúc cấp bách nhất. Từ chuyện của ba Hoàng Mai đến chuyện của thằng Vũ, thằng Nghĩa và cả lần luyện tập gần đây nhất cùng nàng. Vì thế tôi luôn cảm thấy tội lỗi khi thấy Lam Ngọc phải buồn và khóc vì tôi. Tôi muốn nàng cũng sẽ được hạnh phúc như tôi. Có như vậy, tôi mới thấy vơi đi phần nào sự rây rức trong lòng

Tôi nói, hồi hộp và khẩn trương:

-Từ bữa đến giờ, gấu Max vẫn ổn chứ?

Nàng cười nhẹ, khẽ vén những lọn tóc mai lên vành tai:

-Ngọc đã đặt nó lên kệ sách của mình để ngày nào cũng được thấy nó!

-Ừm…Ngọc bây giờ thấy sao rồi?

Nàng thở ra, trong hơi thở vẫn có một chút trầm tư:

– Nếu Ngọc nói không sao Phong có tin không?

Lần này nàng không nhìn tôi nữa, tia mắt nàng đã dịch ra xa xa phía cửa sổ nơi những chiếc lá bàng vẫn thi nhau xem ai sẽ chạm đất trước. Có lẽ Lam Ngọc là người thứ hai để tâm đến bọn chúng.

Nhưng khác với tôi đa phần khi nhìn chúng với một tâm trạng hân hoan, rạo rực chuẩn bị cho những tháng hè. Lam Ngọc nhìn chúng với một đôi mắt buồn buồn mà tôi đồ rằng nếu ánh mắt đó là một bờ vựt, có lẽ tôi sẽ không bao giờ chạm được đến đáy. Hoặc giả dụ như có chạm được đến đáy, nơi đó chắc sẽ tối om vì chẳng có một tia sáng hi vọng nào lọt được đến đó.

Tôi nói, nhịp những ngón tay lên bàn để giảm đi sự căng thẳng trong lòng:

-Rồi thời gian sẽ chữa lành những vết thương dù là nặng nhất phải không Ngọc?

Lam Ngọc xác nhận câu nói của tôi bằng một cái gật đầu nặng trĩu:

-Ừ, có lẽ vậy…Nhưng dù có được chữa lành đi chăng nữa, nó vẫn sẽ để lại những vết sẹo, thứ sẽ khiến chúng ta cảm thấy đau buốt những ngày trái gió.

Tôi thì không cảm thấy như vậy:

-Ngọc nói rất đúng, nhưng khép kín bản thân vì những điều như vậy thật không đúng chút nào. Bởi lẽ sẽ có một người nào đó xoa xịu và cùng ta vượt qua nỗi đau của những vết xẹo đó mang lại. Nếu Ngọc chịu mở lòng…

-Hì…

Lam Ngọc đột nhiên bật cười làm tôi khó hiểu:

-Có chuyện gì vậy Ngọc? Sao lại cười?

Nàng vỗ vai tôi cười khẽ:

-Phong có vẻ đã suy xét mọi chuyện trưởng thành hơn rồi nhỉ?

Mỗi khi được ai đó khen, tôi lại hay bối rối và lần này cũng vậy:

-Ừm…chỉ là Phong muốn được giúp đỡ Ngọc hết sức có thể thôi!

Nàng lại lắc đầu cười:

-Ngọc biết Phong có ý gì. Nhưng Phong cứ lo tốt cho bản thân và người quan trọng nhất của Phong đi! Có như thế Ngọc mới thấy an tâm, Phong hiểu chứ?

Có một thoáng ngập ngừng, tôi vẫn gật đầu:

-Ừ, Phong biết rồi!

Nàng lại vỗ vai tôi với gương mặt vui vẻ hơn:

-Được rồi, Ngọc sẽ đến dự tiệc liên hoan sau lễ tổng kết! Bây giờ Ngọc có thể đọc sách tiếp được chứ?

-Ừ, Ngọc đọc vui vẻ nghen!

Đến đó là kết thúc cuộc nói chuyện giữa tôi và Lam Ngọc và cũng có thể là cuộc nói chuyện dài cuối cùng giữa tôi và nàng. Tôi không biết lần nói chuyện kế tiếp với nàng sẽ là chừng nào. Một ngày, một tháng hoặc thậm chí là một năm, tôi cũng không biết. Nhưng rõ ràng là sau cuộc nói chuyện này cả tôi, và cũng có thể là Lam Ngọc sẽ với phần nào sự cồn cào trong lòng hơn. Chí ít là trong khoảng thời gian này…

-Anh…Phong….!

Tiếng Ngọc Lan sọc vào tai làm tôi giật mình lắp bắp:

-Hả hả, có chuyện gì? Lam Ngọc đâu?

Nàng càu mày giận dỗi:

-Lam Ngọc về chỗ từ lâu rồi! Anh bị gì mà cứ đứng mãi, em gọi mấy tiếng mới nghe!

-Ừ, anh xin lỗi! Chỉ là một chút suy tư trong lòng anh thôi!

Nàng tròn mắt biếc lo lắng:

-Có phải vì Lam Ngọc không?

Tôi đưa tay vuốt mái tóc nàng:

-Ừ, nhưng chỉ một thoáng thôi. Em đừng lo, anh sẽ không như vậy nữa đâu!

Nàng lại cười tươi như chưa hề có chuyện gì:

-Hì, em tin anh đó, chéri ạ!

-Ay chà, tui biết nguyên do vì sao mắt xanh thành đen, mắt đen thành xanh rồi nghen! – Toàn phởn lại hóa thân thành quân sư vuốt cằm gật gù.

-Hè hè! Biết rồi thì để trong lòng đi, Toàn nhỉ?

Ngọc Lan bẻ tay rôm rốp nhìn Toàn phởn cười ma mảnh khiến thằng này xám mặt phải lùi về chỗ ngồi ngay lập tức.

Xưa nay tôi chỉ tưởng Lam Ngọc với sát khí của mình mới có thể làm Toàn phởn khiếp vía nay lại thêm cô thiên thần mắt xanh này lại có sát khí mạnh không kém. Đứng kế bên mà tôi còn thấy lạnh sống lưng chứ đừng nói thằng bị dính trực tiếp như Toàn phởn. Ớn gì đâu!

Sau gần nửa tiếng đồng hồ loi nhoi bàn tán, cả bọn mới an vị trở về bữa tiệc liên hoan vốn có.

Tôi tất nhiên là được xếp chỗ cạnh Ngọc Lan rồi. Cạnh nàng ở phía bên kia có Ngọc Mi, thằng Bảo còn cạnh tôi thì có Toàn phởn, Ngọc Phương cùng những đứa còn lại xếp thành một vòng dài đến tận ngoài thềm. Cửa nhà nàng mọi thường chỉ mở một nửa để ra vào, nay phải luôn cả hai bên để đủ chỗ mở tiệc.

Nhưng dường như không anh để ý đến tiểu tiết đó như tôi cả. Tất cả dường như đang chờ một đều gì đó rất ư là trịnh trọng khiến cho mặt đứa nào đứa nấy đều hớn hở thấy rõ.

Tôi không biết bọn nó đang chờ cái gì, vì chờ đồ ăn là không phải rồi. Đang ở ngay trước mặt bọn nó mà, muốn thì vơ đũa gấp là xong. Nhưng đằng này bọn nó vẫn nhìn về phía tôi và Ngọc Lan đăm đăm cứ như tôi và nàng đang thiếu nợ bọn nó thứ gì vậy.

Rất nhanh, với sự thông minh của mình, Ngọc Lan nhẹ nhàng đứng lên hắn giọng:

-Đầu tiên, mình cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc cuối năm tại nhà mình.

-Nói hay, vỗ tay tụi bây! – Toàn phởn reo lên hớn hở kéo theo tràng vỗ tay của cả đám.

Giữa không khí nhộn nhịp đó, tôi cũng đứng dậy tiếp lời cho Ngọc Lan:

-À…tui là Phong, rất vui khi mọi người có mặt đầy đủ!

-….?!

-….??

Đột nhiên cả đám đột nhiên im thinh thít khiến tôi quê độ trầm trọng, chỉ biết đứng chửi phong long chữa thẹn:

-Đệch! Tụi bây chơi tao hả?

Toàn phởn đứng lên vỗ lưng tôi:

-Hôm nay chắc thằng Kiên lảng nó vui lắm!

-Sao thế? – Tôi nghệch mặt.

-Vì từ giờ nó có thêm mày là bạn rồi!

-Há há…đau bụng quá!

Câu nói của Toàn phởn làm cả đám cười bò lăn lóc. Đã vậy thằng Kiên lảng còn cà khịa vào:

-Phong qua ngồi chung với tao nè!

-Ngồi chung cái mế!

Thấy tôi liên tục bị công kích đến hết đường chống đỡ, Ngọc Lan đứng cạnh bên liền tiếp tục phần diễn văn của mình, cứu vớt tôi như một thiên thần cứu rỗi:

-Ừm…vì mình mới về đây chưa đầy một tháng nên nếu có nói chuyện làm mọi người không hiểu cũng thông cảm cho mình nha, hì hì!

-Đó, nói chuyện như thế này tụi tao mới vỗ tay cho chứ! Vỗ tay anh em! – Phú nổ ở phía đối diện cùng hô hào công kích tôi cho bằng được.

Ngọc Lan cũng không để tâm đến việc đó lắm, nàng đến thúc phần diễn văn của mình bằng một nụ cười tươi tắn:

-Thôi, nói vậy là đủ rồi, hôm nay là để vui chơi mà! Mọi người cứ ăn chơi thả ga đi nghen!

-Câu nói hay nhất trong ngày! Vỗ tay!

Thế là buổi tiệc liên hoan cuối năm đã bắt đầu. Trước mắt tôi bây giờ không còn là phòng khách nữa. Toàn bộ khoảng trống dưới nền nhà bây giờ đã trở thành một bàn tiệc thịnh soạn với những món ăn bốc khói thơm nứt mũi. Chưa kể Ngọc Lan còn kê cái bếp nướng ở chính giữa bàn tiệc dùng để nướng thịt, rau củ các kiểu làm bụng tôi cứ sôi ùng ục cả lên.

-Ê khoang!

Trong lúc cả đám còn chưa biết lựa món nào ăn trước, thằng Khanh bỗng hét lên làm tất cả im bặc.

Cảm thấy có chuyện không lành, tôi vội đánh trống lảng:

-Thằng Khanh này kì cục, chỗ đang ăn tiệc mà cứ la hét um sùm! Thôi mọi người anh tiếp đi!

Khanh khờ vẫn tiếp tục, mặt hình sự:

-Khoang ăn đã! Bữa tiệc thế này vẫn còn thiếu!

Biết chắc đại nạn sấp ập đến, Toàn phởn cố gắng cứu vớt:

-Khanh ơi, nay ăn uống vui vẻ thôi mày!

Ai ngờ Khanh khờ chối phắt:

-Gì vui vẻ? Phải có nó mới vui vẻ được, tao chuẩn bị hết rồi, chờ xíu!

-Ế ế, đứa nào giữ thằng Khanh lại coi!

Thấy Khanh khờ chạy ra ngoài, Toàn phởn hô hoán theo nhưng không kịp nữa rồi. Khanh khờ thường ngày chuyện gì cũng chậm chạp mà giờ không biết Đoàn Dự có sống lại dạy cho nó lăng ba vi bộ hay không mà nó chạy nhanh như gió, thoáng cái là ra đến giữa sân.

Phú nổ cũng là một thằng rất nhạy, thấy Khanh khờ đang nhăm nhe rút thứ gì đó trong balô, nó hoảng lên:

-Trời ơi, chạy đi tụi bây! Có khủng bố!

-Gì, khủng bố đâu? – Đám thằng Huy giật mình nhìn dáo dát.

-Điên hả Phú? Ở đây khủng bố đâu ra? – Thằng Tiến cau mày.

-Mày lại nói dốc nữa à? – Thằng Hiếu cũng hùa theo.

-Trời, tụi bây không tin hả? – Rồi nó quay sang thằng Kiên – còn mày?

-Hả? Gì? Ăn thịt nướng không?

-Thôi dẹp mày đi!

Nói chung thì cả đám chỉ tưởng tụi thằng Toàn, thằng Khanh chỉ bày trò giỡn hớt cho không khí thêm vui vẻ. Cũng như chả ai tin vào cái miệng của Phú nổ hết. Đến khi thằng Khanh lù lù đi vào như tử thần đặt nguyên cái chai pepsi lít rưỡi huyền thoại xuống nền gạch tụi nó mới trợn mắt.

-Trời, nữa hả Khanh? – Thằng Tiến xám mặt

-Chứ sao, tiệc vui thì phải có rượu mừng chớ!

Phú nổ vẫn chưa hết tru tréo:

-Thấy chưa, tao nói có thằng nào nghe đâu!

-Chứ đó giờ mày nói có câu nào là thật đâu! – Thằng Tiến thở dài chỉ biết lắc đầu trách Phú nổ.

Cũng như thằng Toàn và đa số những đứa còn lại, bọn nó chỉ biết chẹp miệng chịu trận chứ làm sao từ chối được. Rượu ép bất khả từ mà.

Khanh khờ quả đúng là tử thần bàn nhậu. Bữa tiệc nào có nó là cứ y như rằng phải có một chai pepsi gia truyền mang theo. Gia đình thằng này sống nhầm chỗ rồi, nó mà ở quê chắc nhà nó bán rượu chắc đắt lắm. Mấy ông chú của tôi ở dưới đó cứ chiều chiều lại lai rai vài xị rượu tâm sự. Chẳng mấy chốc mà nhà Khanh khờ lại phất lên.

Mà thôi, tôi cũng không có thời gian suy nghĩ vu vơ nhiều. Tình hình bây giờ còn loạn hơn lúc tôi dẫn Ngọc Lan ra nữa. Thế nên tôi vội đập tay điều đình:

-Thôi thôi, tụi bây đừng có ồn ào nữa! Nội của Lanna đang nghỉ ngơi ở phòng đấy!

Khanh khờ thở dài, tay vẫn giữ khư khư chai rượu:

-Thì tao có làm gì đâu! Tụi nó tự nhiên nhặng cả lên!

-Tao nghĩ mày là nguyên nhân đó! – Phú nổ vỗ vai Khanh khờ cái nhẹ.

Nom bộ tụi nó lại sắp cãi nhau, tôi lấy cái đũa gõ vào nắp vun:

-Thôi thôi tụi bây nghe tao nói nè! Đây không phải nhà tụi bây, đừng có tự nhiên như vậy. Cũng phải hỏi qua chủ xị chứ!

Khanh khờ thản nhiên:

-Thì mày là chủ xị chứ ai?

Tôi xua tay:

-Bậy rồi! Tao là phó chủ xị thôi, còn Lanna mới là chủ xị nè! Tụi bây muốn nhậu ở nhà Lanna thì phải hỏi trước đã, đừng có tự nhiên như vậy!

Khanh khờ liền quay sang Ngọc Lan:

-Vậy có được không Lanna?

Tất nhiên là không rồi cái thằng tử thần kia. Thiên thần mắt xanh tôi thì làm sao có thể uống những thứ rượu tầm thường như vầy được. Chắc chắn nàng sẽ từ chối cho cái mặt mo kia xụ xuống mà thôi.

Ấy thế mà:

-Ừa, cũng được! Tiệc cuối năm mà, hì hì!

-Thấy chưa, cạn chai luôn tụi bây!

Tôi trố mắt khều nhẹ nàng:

-Gì vậy Lan, đó là rượu đó! Coi chừng nội em la đấy!

Nàng lắc đầu cười:

-Không đâu, em xin phép nội với ba mẹ được thả ga hôm nay rồi!

-Trời, còn bọn anh thì sao?

Nàng đập vai tôi:

-Hì hì, không sao cả đâu, còn có em mà!

-Rồi chưa, hai vợ chồng bây nói chuyện gì lâu vậy? – Khanh khơ vỗ vỗ vào bình rượu đốc thúc.

-Rồi, để tao tuyên bố! – Tôi quay sang phía tụi nó trở lại.

Nhìn một loạt những gương mặt lấm lét, mà tôi đoán là do chai pepsi gia truyền kia, tôi thở ra:

-Giờ ai đồng ý nhậu giơ tay nào!

Trong một nhóm biểu quyết sẽ xảy ra trường hợp đứa có đứa không. Và lần này số đứa có chỉ chiếm một tẹo. Nó chỉ gồm Khang đinh, Toàn phởn, tôi, Ngọc Lan và tất nhiên là có Khanh khờ rồi.

Đếm sơ bộ cũng được 5 đứa, tôi chẹp miệng so số lương người với chai rượu to tổ nái:

-Sao ít thế bây? Tiệc tùng mà sung lên chứ!

Thằng Tiến nhún vai:

-Thôi chịu, nhà tao mà nghe mùi rượu là nát đít!

Thằng Huy lắc đầu:

-Hề hề, tối tao còn đi giao hàng nữa!

Ngọc Mi cũng tiếp lời:

-Đúng đó anh, 5 người là vừa đủ rồi! Mọi người cứ thả ga đi, em dọn dẹp cho!

Chẳng còn cách nào với 5 nhân khẩu phải xử hết chai pepsi 1 lít rưỡi này. Tôi thì không sao, dù gì cũng nhậu rươu với thằng Khanh nhiều nên ít nhiều tôi cũng quen một chút. Tôi chỉ sợ Ngọc Lan, nàng là con gái lại đồng ý uống rượu cùng tôi, chắc tôi lại phải xả thân uống thay cho nàng rồi.

Đó là ý nghĩ 5 phút trước của tôi khi Khanh khờ rót rượu cho Ngọc Lan. Còn 5 phút sau, khi Khanh Khờ dúi chum rượu vào tay nàng:

-Hề hề, chủ xị là phải khai tiệc! Đây mời Lanna!

Ngọc Lan đón nhận ly rươu đó với vẻ mặt bình thản và có phần khoái chí:

-Ly đầu tiên mình muốn uống với bạn Khanh được hông?

-Uống với tui hả, cũng được thôi!

Thấy Khanh Khờ chực rót rượu vào chiếc chum nhỏ khác, nàng vội chen tay:

-Hì hì, ly đầu tiên phải hoành tráng thì mới có không khí nhậu chứ! Mình uống bằng ly này đi!

Ngọc Lan lấy ly nước lớn chưa kịp rót của mình sang nước đá qua bên ly của Ngọc Mi rồi đặt cái cạch xuống mắt Khanh Khờ:

-Mình uống bằng ly này đi!

Khanh Khờ xám mặt nuốt khan:

-Hả, cái ly này?

Nàng nheo mắt:

-Sao không được hả Khanh?

Tất nhiên với tư cách chủ xị rượu, Khanh khờ làm sao tự chối được. Nó chẹp miệng rót rượu vào ly nước gần đầy vung mà mặt mũi tối sầm như ai bắt nó uống rượu độc vậy.

Rót rượu xong, Khanh khờ nhìn sang Ngọc Lan như xác nhận thêm lần nữa:

-Mình uống ly này hen?

Ngọc Lan vui vẻ với tay đón lấy ly rượu đó:

-Phải rồi, hề hề! Để mình uống trước cho!

Tôi cũng xám mặt nhìn ly rượu mà Ngọc Lan đang cầm. Ly rượu to khủng hoảng mà tôi thường lấy để rót nước uống. Mà cho dù rót nước uống tôi cũng không bao giờ nạp một lúc cả đầy ly nước vào người như thế cả.

Tôi lo lắng cầm tay nàng:

-Có sao không đó em? Đừng cố quá nha!

Nàng lắc đầu nheo nheo đôi mắt xanh biếc:

-Hì hì, đừng lo! Chéri quên em là ai rồi hả?

Câu nói của Ngọc Lan khiến tôi dần dần nhớ ra một điều khủng khiếp. Trong lần sinh nhật Hoang Mai gần 2 năm trước chính nàng đã nốc cũng một lúc 5 ly rượu do Khanh khờ rót. Và lần tôi ăn noel ở nhà nàng. cũng chính nàng đã nốc gần hết chai rươu van trên ban công nếu không có tôi can ngăn.

Những lần đó đều có một điểm chung duy nhất, tôi chưa bao giờ thấy nàng say.

Khi tôi nhớ ra được những điều đó thì cũng là lúc Ngọc Lan đặt ly rượu cạn quẹo xuống trước mặt Khanh khờ khà một hơi:

-Xong rồi! Tới lượt Khanh đó!

Có lẽ người tôi lo lắng lúc này mới chính là Khanh Khờ. Nếu có thể nói gì đó với nó tôi sẽ nói: “Chết bà mày rồi Khanh khờ ơi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.