Cappuccino – Chương 201: Chap 199 – Botruyen

Cappuccino - Chương 201: Chap 199

Không thể đứng yên nhìn Ngọc Lan cố gắng trong tuyệt vọng, tôi liền bước lên đứng chắn ngang giữa bà và nàng. Trong tình huống này tôi không còn cách nào khác. Ngọc Mi như chết lặng nhìn chị tuyệt vọng ôm mình, còn thằng Bảo vẫn chưa tới, tôi đành phải nhờ vào chính sức mình mà thôi.

Thấy tôi vẫn đứng chắn ngang, bà thở hắc:

-Giờ tới cậu nữa phải không? Sao bọn trẻ mấy người thích làm trái ý người lớn vậy?

Tôi hít một hơi thật sâu bình tĩnh:

-Không phải là tụi con thích làm trái ý. Chỉ là tụi con muốn được tự do thực hiện ước mơ của mình thôi. Như Ngọc Mi đây, con bé cũng có những ước mơ muốn thực hiện của mình nhưng nó không dám nói ra vì nó yêu bà, không muốn làm bà buồn.

Tôi lại hít thêm một hơi nữa để lấy can đảm nói những câu kế tiếp:

-Thực chất bà quá bảo thủ, chỉ muốn mọi người làm theo ý của mình mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác. Ngọc Mi nó vẫn còn nhỏ, cần được vui chơi như bao đứa con gái khác chứ không phải ru rú ở trong nhà suốt ngày học hết thứ này đến thứ khác. Chuyện gì cũng có giới hạn của nó thôi!

Ngay lập tức sau lời nói của tôi, tất cả mọi người trong gia đình Ngọc Mi im bặt, mọi sự chú ý đều đỏ dồn vào tôi. Đặc biệt là Ngọc Lan, dù nàng vẫn còn ôm bé Mi nhưng một tay vẫn nắm lấy vạc áo tôi khẽ lắc đầu mím môi như một ẩn ý nào đó.

Lúc đó đó đã quá bực tức trong người, tôi không thể suy nghĩ được thêm những thông tin nào nữa, chỉ biết nhắm mắt tiến tới:

-Dù là bất lễ nhưng con vẫn xin bà xem lại những gì mình đã làm có thực sự tốt cho Ngọc Mi hay không?

Trái lại với tâm trạng sốt sắng của tôi trong từng câu nói. Thái độ của bà vẫn thản nhiên như đã biết được tôi sẽ nói những gì. Hơn thế nữa, dường như bà cũng đã có sẵn câu trả lời cho những câu hỏi của tôi.

Bà bình thản đáp:

-Cậu nói tôi chỉ biết làm theo ý mình không quan tâm đến cảm nhận của người khác à? Cậu có được ngày hôm nay cũng nhờ tôi thôi, hãy tìm hiểu kĩ trước khi nói đi!

Tôi chợt đăm rối:

-Nhờ bà?

-Đúng! Cậu tưởng trước đây tôi để cậu quen Ngọc Mi dễ dàng như vậy sao? Tất là là vì bé Mi đã cho tôi biết mọi chuyện về bản giao kèo. Chính nó cũng đã quỳ gối xin tôi để nó tiếp tục thực hiện cái kế hoạch vớ vẩn để thử thách cậu. Nếu không thì cậu và con bé Lan cũng không được như bây giờ đâu. Cậu còn nợ tôi một lời cám ơn đấy!

Từng lời nói của bà nội như con dao đâm vào trái tim tôi từng nhát đau nhói. Thì ra đây là điểm yếu mà Ngọc Lan đã nói với tôi và cũng chính vì lí do này mà cả nàng lẫn mẹ của nàng và bây giờ là tôi đều không thể thuyết phục được nội.

Điều cũng giải thích vì sao tôi có thể quen Ngọc Mi trót lọt như vậy trong buổi ăn tối cùng với ba mẹ con bé lúc trước. Chắc lúc đó con bé đã nói chuyện này ra để tôi và con bé có thể tiếp tục bản giao kèo mà không gặp thêm một trở ngại nào từ gia đình con bé nữa.

Bây giờ tôi mới giật mình phát hiện ra cả nhà từ ba mẹ cho đến nội của Ngọc Mi ai cũng biết chuyện bản giao kèo này. Tôi tự hỏi nếu tôi có trót yêu Ngọc Mi thì chuyện này sẽ đi về đâu? Chắc chắn, nó sẽ trở nên phức tạp rất nhiều.

Dẫu vậy đây không phải là lúc tôi thở phào vì đã chọn đúng người mình yêu là Ngọc Lan. Nội của nàng vẫn đang bình thản đứng trước mặt để chờ những câu trả lời tiếp theo từ tôi. Nhưng làm thế nào đây khi yếu điểm chí mạng nhất của cả 3 đứa tôi đều bị bà nắm giữ?

Biết tôi không còn đường trả lời, bà tiếp tục chặn đi mọi lí lẽ của tôi đã nói lúc nãy:

-Cậu còn nói tôi không cho Ngọc Mi thực hiện ước mơ của nó ư? Cậu có hiểu bé Mi bằng tôi không? Cậu có sống với bé Mi từ lúc nó còn nhỏ như tôi không? Nó muốn gì, làm gì tôi đều biết, không đến lượt cậu xen vào đâu, nên biết thân phận của cậu đi!

-Anh Phong không hiểu nhưng con hiểu!

Trong lúc tôi đang yếu thế dần trước những lí lẽ chắc như thép của bà nội. Giọng thằng Bảo bỗng vang lên như phá tan đi bầu không khí căng thẳng từ nãy đến giờ.

Ngay lập tức mọi sự chú ý từ tôi đều chuyển sang thằng Bảo lúc này vừa chống tay xuống gối vừa thở hồng hộc. Chắc có lẽ nó đã chạy bộ một quãng dài từ sân bay vào đây. nhìn gương mặt nhễ nhại mồ hôi của nó cũng đủ hiểu.

Nội của bé Mi có phần bất ngờ trước sự xuất hiện bất thình lình của thằng Bảo, nhưng rồi cũng lạnh giọng:

-Con nói gì vậy Bảo? Con hiểu bé Mi?

Nó vẫn hiên ngang:

-Đúng, con đã chơi thân với Ngọc Mi từ nhỏ nên ít nhiều gì con cũng hiểu được ý muốn của bạn ấy!

Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để thuyết phục hoàn toàn nội của con bé, bà vẫn lạnh lùng:

-Chuyện gì cũng phải có bằng chứng! Nói khơi khơi như vậy ai nói cũng được! Vả lại Ngọc Mi nãy giờ có nói gì không, hay mấy đứa nói ai mà tin được! Ngọc Mi của tôi xưa nay ngoan hiền, chưa hề than vãn lần nào cả!

-Vậy bà hãy lắng nghe cái này!

Thằng Bảo móc trong túi ra chiếc điện thoại. Sau khi bấm bấm một lúc, nó giơ đưa lên cho nội coi. Từng tiếng phát ra trong điện thoại nghe thật rõ và to:

”…Um, phải…Bao năm qua em nghe lời nội cố gắng học tập vì mong chờ đến ngày em về đây, không còn bị gò bó theo những phép tắc của nội. Em thương nội, nội đã chỉ bảo em rất nhiều điều. Nhưng em cũng muốn được tự do làm những điều mà những đứa con gái giống em có thể làm. Đi chơi với chúng bạn, mặc những bộ quần áo mà em thích, đến những nơi mà em muốn hoặc thậm chí là ăn những món mà em chưa ăn bao giờ….”

Đúng vậy, đó là toàn bộ kế hoạch tối hậu của tôi. Kế hoạch này được tôi nghĩ ra trong khi chờ đợi tin của bé Mi từ Ngọc Lan ở nhà. Tôi biết Ngọc Mi có tính cam chịu và không dám cãi lại lời nội cho dù có bị ép buộc ra sao. Đó là lí do nó vẫn im thin thít khi Ngọc Lan và mẹ muốn giúp nó.

Nắm bắt được điều này tôi đã nghĩ ra cách thu âm giọng nói của Ngọc Mi lại với mục đích mang lời nói của con bé tới nội của nó. Tôi biết không đời nào Ngọc Mi chịu nói ra nỗi lòng mình cho nội nó biết, chỉ có cách này mới mong nội có thể thấu hiểu toàn bộ những suy nghĩ trong lòng nó.

Do vậy, trước khi vào lớp gặp Ngọc Mi. Tôi đã bàn lại kế hoạch với thằng Bảo và mượn điện thoại của nó để hành sự.

Còn nhớ buổi sáng hôm đó:

“-Tao không dám chắc, tạm thời mày cứ đứng ngoài cuộc là được. Nhưng tao cam đoan đây sẽ là cơ hội để mày tự tay cứu Ngọc Mi. Đồng ý không?

Thằng Bảo nghệch mặt như chưa tin vào lời nói của tôi:

-Bằng cách nào?

-Bây giờ mày đưa điện thoại cho tao, tao sẽ ghi âm lời nói của Ngọc Mi. Đến lúc thích hợp mày cứ đưa nó cho nội con bé nghe! Đây là những gì tao có thể nghĩ ra được để giúp mày, cũng như giúp Ngọc Mi rồi!

Thằng Bảo chần chừ một chút rồi thở dài gật đầu để chiếc điện thoại cho tôi:

-Thôi được, mong mọi chuyện sẽ thành công!”

Lúc đầu, tôi dự định đây chỉ là kế hoạch dự phòng vì lúc đó còn có Ngọc Lan và mẹ nàng nữa. Vả lại tôi không muốn khiến Ngọc Mi phải khó xử với nội của con bé vì suy cho cùng tôi chỉ mang lời nói của nó cho nội của nó nghe. Nếu nội nó có thấu hiểu thì mừng cho con bé, còn nếu không tôi không biết con bé sẽ phải đối diện thế nào với nội mình.

Nhưng tôi không ngờ sự việc lại tiến triển xấu đến mức như vậy. Và kế hoạch tối hậu của tôi lại vô tình là kế hoạch duy nhất có thể giúp Ngọc Mi trong tình huống này.

Hiện tại mọi người vẫn đang tập trung sự chú ý vào chiếc điện thoại của thằng Bảo sau khi phát lời nói của Ngọc Mi xong. Đa số đều là những vẻ mặt ngỡ ngàng cho đến bàng hoàng với những gì mình tai nghe mắt thấy. Đặc biệt là Ngọc Mi, con bé giờ này chết lặng hoàn toàn, chỉ biết đưa tay lên miệng sững sờ nghe giọng mình phát ra từng tiếng to rõ từ điện thoại.

Cũng đúng thôi, nếu tôi là người ngoài cuộc thì lúc này chắc sẽ sốc dữ lắm. Không ngờ một Ngọc Mi thông minh, ngoan hiền lại có những suy tư bình thường đến như vậy. Và chắc chắn, Ngọc Mi cũng sẽ không ngờ rằng giọng của mình lại được tôi thu âm và phát công khai cho mọi người nghe thế này.

Còn về phía bà nội Ngọc Mi. Sau khi nghe xong đoạn thu âm của con bé. Bà cũng thoáng sững sốt. Nhưng khác với những người xung quanh, cái sững sốt của bà đến cũng nhanh và đi cũng nhanh. Dường như một người lạnh lùng như bà không cho phép cái thứ cảm xúc đó ngự trị trong lòng mình quá lâu.

Nhìn thằng Bảo, bà hỏi:

-Tại sao con có cái này?

-Đó là do con ghi âm được trong một lần nói chuyện với Ngọc Mi. Do bạn ấy không muốn làm bà buồn nên quyết định im lặng chịu đựng mọi sự sắp xếp từ bà chứ thực ra bạn ấy không muốn như vậy. Và đây là nhưng gì bận ấy thực sự muốn.

Như vẫn chưa tin vào như gì nghe được từ chiếc điện thoại, bà quay sang Ngọc Mi giờ này vẫn còn đang bần thần:

-Có đúng vậy không Mi! Đó là giọng của con, những suy nghĩ của con phải không?

Một lần nữa, tôi lại thấy đôi mắt đỏ hoe của con bé. Tôi chính là người dồn nó vào tình huống trớ trêu như thế này. Chắc nó khó xử dữ lắm. Nhưng đây chính là cách duy nhất khiến nội hiểu được những suy nghĩ trong lòng của nó. Thôi thì cứ để mọi lỗi lầm thuộc về tôi và mọi điều tốt đẹp hãy dồn hết vào con bé. Nó xứng đáng được hưởng những điều đó hơn bất cứ ai.

Nhưng chỉ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để nội con bé tin hoàn toàn vào những gì mình nghe được. vẫn cần có một câu trả lời hoặc ít nhất là một cái gật đầu từ con bé để kế hoạch có thể hoàn thành một cách trọn vẹn.

Tuy nhiên, Ngọc Mi vẫn đứng đó với đôi mắt sấp vỡ òa đến nơi và không có vẻ gì để tâm đến câu hỏi của nội nó. Chắc có lẽ con bé sẽ lại cam chịu và chấp nhận im lặng để nội của nó tiếp tục dàn xếp vụ này. Tôi có thể nghĩ ra đủ mọi lí do để nội của Ngọc Mi chối bỏ sự thật của đoạn ghi âm này. Như đây là đoạn thu âm đã qua chỉnh sửa giọng, hoặc chúng tôi ép con bé nói ra như thế và còn nhiều lí do khác. Nếu đúng thật như vậy, mọi sự cố gắng của tôi và thằng Bảo coi như vứt hết xuống biển.

Điều đó càng trở nên thực tế hơn khi Ngọc Mi vẫn lặng thin trước câu hỏi của nội nó. Từng khoảnh khắc im lặng trôi qua, trái tim của tôi càng bị bóp nghẹt bởi ánh mắt vô hồn của Ngọc Mi cứ nhìn vào một khoảng không nào đó ở mặt đất. Dù chỉ là một cái gật đầu thôi, nhưng còn bé vẫn cứ trơ ra như một pho tượng xám xị đã chịu nhiều sương gió.

Cuối cùng nội của con bé đã hết kiên nhẫn. Bà quay sang bọn tôi cười khẩy:

-Mấy đứa đã thấy kết quả rồi đó! Bé Mi…

-Con muốn được tự do hơn…

Tuy nhiên, khi bà vừa chuẩn bị kết thúc mọi chuyện, giọng của Ngọc Mi đã cất lên khiến cả thảy bọn tôi giật mình đổ dồn sự chú ý về phía con bé.

Với hai bàn tay nắm chặt vào nhau cùng đôi mắt đã hai dòng lệ dài, con bé vỡ òa từng chữ:

-Con xin lỗi nội! Nhưng con muốn được đi chơi với bạn bè, con muốn được dạo quanh thành phố này, con muốn được mặc những bộ quần áo con thích, con muốn được ở lại với mọi người, con muốn…hức…

Không kiềm được nữa, con bé cắn môi khóc tức tưởi như chưa từng được khóc. Lúc đó thật may là Ngọc Lan vẫn kề bên ôm chặt lấy con bé để cho nó một điểm tựa tinh thần thật vững chắc. Nếu không, tôi đồ rằng con bé sẽ ngã quỵ ngay tại sân bay này.

Tội nghiệp Ngọc Mi. Nó vẫn ôm chị nó khóc ròng rã còn hơn cả cái đêm nó tâm sự với tôi ngoài cửa. Nhìn cả hai má nó đỏ ao lên ướt mem nước mắt mà tôi thấy xót vô cùng. Tôi không biết cách của tôi có kết quả như thế nào. Nhưng chắc chắn tôi vẫn sẽ có lỗi trong chuyện này vì đã lợi dụng sự tin tưởng của con bé với tôi. Nhìn thấy thương!

Lúc này, nội của con bé hoàn toàn đã hiểu được những gì trong lòng Ngọc Mi muốn. Chỉ là bà không chấp nhận được những gì mình làm suốt khoảng thời gian qua cho nó vô tình lại khiến nó thấy tù túng và cướp đi biết bao nhiêu ước mơ của nó.

Trong lúc mọi người vẫn còn bàng hoàng, bà lẳng lặng kéo chiếc vali về phía Ngọc Mi nhẹ giọng:

-Mi, về thôi con!

Giờ thì con bé không cần phải kìm nén bản thân nữa, nó ôm chặt chị hai mình:

-Nội ơi, cho con ở đây đi! Con không muốn về Pháp đâu!

-Ừ, mình không về Pháp nữa! Giờ về nhà thôi con! Nội muốn nói chuyện với con được nhiều hơn! Về nhà kể cho nội nghe hết tâm sự của con được không?

Lần đầu tiên tôi thấy nội của Ngọc Mi dịu dàng đến vậy. Từ giọng nói, cử chỉ đều khác xa so với một bà nội lạnh lùng, sắc đá tôi thường thấy.

Cả con bé Mi dường như cũng cảm nhận được điều đó. Nó từ từ rời khỏi vòng tay của chị mình đến với vòng tay ấm áp của nội như chú chim trở về tổ sau một khoảng thời gian dài phiêu lưu.

Khi Ngọc Mi đứng gọn trong lòng, bà mới quay sang bọn tôi cười khẽ nói với bọn tôi:

-Bà sẽ không đi Pháp nữa. Bây giờ bà sẽ về nhà. Phiền mọi người đã đến đây rồi! Ngọc Mi cần được nghỉ ngơi nên mọi người cũng về nghỉ đi!

Chúng tôi đều bất ngờ trước hành động này của ba nội Ngọc Mi. Nhưng tất nhiên sẽ chẳng ai phản đối một lời nào cả vì Ngọc Mi vẫn sẽ ở lại đây, nơi con bé hằng mong muốn. Điều đó có nghĩa rằng kế hoạch của tôi đã thành công ngoài mong đợi.

Nhưng ngoài thằng Bảo ra thì không ai biết kế hoạch này của tôi cả, bao gồm cả Ngọc Lan. Khi bà nội nàng dẫn Ngọc Mi đi về, nàng khẩn trương chạy về phía tôi vừa nói vừa quệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt:

-Bây giờ em phải về rồi, có thể những ngày tới em sẽ không gặp anh được.

Tôi giật thót:

-Tại sao vậy em! Có chuyện gì sao?

Nàng mỉm cười trấn an tôi:

-Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nên em định sẽ dọn qua ở cạnh Ngọc Mi một vài hôm để an ủi con bé. Anh đừng buồn nha!

Tôi vỗ nhẹ vào vai để khiến nàng an tâm hơn:

-Không sao đâu em. Giờ là lúc con bé cần em nhất mà. Bây giờ em cứ ở cạnh cho đến khi con bé hoàn toàn bình tĩnh. Có gì mình vẫn sẽ liên lạc điện thoại với nhau, được chứ?

Nàng cười nhẹ, sắc mặt đã tươi tắn hơn:

-Ừ, em biết rồi! Thôi em về nha, anh về cẩn thận đó!

Ngọc Lan và cả gia đình nàng ra về. Ở lại chỉ có tôi, cặp Toàn phởn và thằng Bảo. Dù vẫn chưa quen biết thân nhưng thằng Toàn vẫn đến vỗ vai thằng bảo tấm tắc khen:

-Nè, chú mày làm tốt đó! bất ngờ thiệt nghen!

Tất nhiên thằng Bảo chỉ cười cho qua chuyện:

-Không có gì! Tôi chỉ làm mọi thứ để Noemi được ở lại đây thôi!

Rồi thằng Toàn nhìn đồng hồ, nó thở dài nhìn ra phía ngoài giờ này trời đã nhá nhem tối:

-Thôi cũng trễ rồi, tụi mình cũng về thôi! Tao đói bụng rồi đó!

Tôi tặc lưỡi:

-Mày với bé Phương ra đón taxi trước đi, để tao nói chuyện với thằng Bảo xíu!

Toàn phởn không hỏi gì thêm, nó dẫn bé Phương ra phía ngoài gọi taxi như tôi nói.

Bây giờ thì chỉ còn thằng Bảo đối diện với tôi. Lúc nãy khi vừa công khai đoạn ghi âm Ngọc Mi xong, nó cũng im thin thít để bà nội và con bé giải quyết với nhau. Mặt nó lúc đó trong thảm thấy tội. Cứ như mình vừa mới làm gì sai trái vậy.

Tuy nhiên ngay cả khi sự việc đã qua đi và đứng trước mặt tôi giờ này, mặt nó cũng không khá hơn là bao, nó đút chiếc điện thoại vào túi thở dài:

-Liệu kế hoạch này có đúng không?

Tôi cười xòa đút tay vào túi quần:

-Có trời mới biết được! Nhưng chắc chắn là Ngọc Mi vẫn sẽ ở đây, không đi đâu nữa cả. Còn những chuyện khác thì tao cũng không đoán được!

Thằng Bảo khoanh tay trước ngực suy tư:

-Mong sao cho Ngọc Mi sớm bình thường trở lại! Có lẽ ngày mai tôi sẽ đến thăm nhỏ, anh sẽ đi chứ?

Tôi lắc đầu nhún vai:

-Có lẽ là không, tao sẽ gặp con bé khi nó bình phục trở lại! Mày nên nhân dịp này mà cố gắng lấy cảm tình của con bé đi!

-Ừm, tôi biết rồi!

-Thế mày sẽ đến ăn tiệc liên hoan của chị Lan chứ?

Nó đút tay vào túi quần cười cười bắt chước điệu bộ của tôi lúc nãy:

-Có trời mới biết được!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.