Cappuccino – Chương 199: Chap 197 – Botruyen

Cappuccino - Chương 199: Chap 197

Như đã hứa, giờ ra về tôi ra quán trà sữa gần trường cùng Toàn phởn để kể cho nó nghe về chuyện của bé Mi. Tất nhiên là có Ngọc Phương đi theo nữa. Tôi cũng không bận tâm về điều đó lắm. Vì kể cho Toàn phởn thì thế nào nó cũng sẽ kể cho bé Phương nghe như vụ bản cam kết thôi, hai đứa đó lúc nào cũng có đôi mà.

Tôi gọi cho mình một ly trà sữa sô cô la để thay thế cho cái vị đắng béo của cappuccino. Dù mùi vị không giống lắm, nhưng cũng đủ làm tôi nhớ đến Ngọc Lan rồi.

Hút một hơi ly trà sữa, tôi bắt đầu kể cho Toàn phởn nghe chuyện về Ngọc Mi và nội của con bé. Toàn phởn thì tất nhiên mặt chỉ biến sắc đôi chút. Nhưng bé Phương thì cảm xúc biểu hiện rõ qua nét mặt. Khi tôi kể xong, con bé đã sốt sắng:

-Vậy bây giờ phải làm sao hở anh?

Tôi mỉm cười trấn an con bé:

-Anh với Ngọc Lan cũng đang suy nghĩ cách đây. Mong là sẽ thành công!

Toàn phởn vuốt cằm nhập vai quân sư:

-Chủ yếu phải nghĩ ra cách thuyết phục nội của con nhỏ. Mọi chuyện đều phụ thuộc vào nội của nó thôi!

-Ừ, bởi vậy cách của tao sẽ đánh trực tiếp vào nội của nhỏ!

Toàn phởn dè chừng:

-Gì? Đừng nói mày đánh nội con nhỏ uy hiếp nghen!!

Tôi nhíu mày cốc đầu nó một cái rõ đau:

-Đánh cái đầu mày, ý tao là đánh trực tiếp vào tâm lí kìa!

Toàn phởn nhướng mày thích thú:

-Đù, kể tao nghe cách của mày với!

-Hề hề, tao muốn giữ đến phút cuối cùng!

Toàn phởn bĩu môi:

-Xời, làm như ngon lắm! Để tao chờ coi cách của mày là gì!

Cả ba đứa cười xòa tiếp tục hút những ngụm trà sữa mát lạnh để xoa dịu đi cái nóng oi của mùa hè mang lại.

Bất chợt, Toàn phởn lại nhướng mày:

-Mày với em Lanna dạo này sao rồi? Chắc hạnh phúc lắm hả?

Tôi cũng phởn mặt không kém:

-Hề hề, tất nhiên rồi! Anh mà lị!

Đột nhiên Toàn phởn mắt sáng rỡ lên nhìn bé Phương:

-Ê hay là mình ghé nhà Lanna chơi chút rồi về nhỉ?

-Hi, được đó! Cũng gần một tuần rồi chưa gặp!

Rồi Toàn phởn quay sang tôi phởn mặt:

-Vậy giờ không còn gì nữa thì tụi tao ghé nhà Lanna chơi với mày nghen?

-Đù đù, gì nữa đây?

Bé Phương cười tươi vỗ vai tôi:

-Thì sang thăm chị hai chứ gì, hihi!

Nghe con bé gọi Ngọc Lan là chị hai, trong lòng tôi khoái mê tơi. Nhưng Ngọc Lan hôm nay không gọi tôi sang nhà nàng chơi. Chắc có lẽ nàng vẫn đang muốn tập trung suy nghĩ cách giúp đỡ Ngọc Mi nên không gọi tôi sang để tránh bị phân tâm. Do vậy tôi ngập ngừng:

-Để tao gọi coi đã, không biết Ngọc Lan có rảnh không!

Toàn phởn nhíu mày thắc mắc:

-Gì? Giờ cũng phải gọi hỏi ý kiến nữa hả?

-Không, chỉ là tao hơi lo xa thôi!

-Uầy, thôi thôi! Gọi lẹ đi!

Bỏ qua lời lèm bèm của Toàn phởn, tôi rút chiếc điện thoại của mình ra gọi cho Ngọc Lan. Và đúng y như dự đoán, nàng bắt máy ngay từ hồi chuông đầu tiên:

-Em nghe nè chéri! Hôm nay tan học trễ hả anh, sao giờ mới gọi em?

-À, anh có chút chuyện bàn với tụi thằng Toàn ấy mà!

-Um, hôm nay em nói chuyện với mẹ cả buổi sáng nên cũng không kịp nhắn cho anh sang! Anh rảnh thì giờ qua em cũng được! Có mang theo đồ chứ?

-Hề hề, tất nhiên là có rồi! Nhưng có điều là tụi thằng Toàn với bé Phương cũng muốn ghé sang chơi một chút!

Lần này thì trái lại với dự đoán của tôi, Ngọc Lan vẫn niềm nở:

-Hì, vậy cũng được! Để em làm món nào đó nhẹ nhẹ đãi hai người họ! Bọn anh cứ qua đi!

-Ừ, anh sang ngay đây!

Tôi cúp điện thoại trong một tâm trạng sướng lâng lâng không tả được. Té ra nàng chỉ bận nói chuyện với mẹ nàng thôi chứ không phải vì bận suy nghĩ chuyện của Ngọc Mi mà cách ly không cho tôi đến nhà.

Vừa định quay qua thông bao tin mừng cho hai đứa thì đã thấy tụi nó nổi mặt gian lên:

-Chà, ngọt ghê hen? Anh anh, em em đồ các kiểu! – Toàn phởn vuốt cằm bình loạn.

-Hi, hạnh phúc ghê! – Bé Phương cũng hùa theo.

Tuy nhiên, tôi đã biết cách ứng phó liền phởn mặt:

-Hạnh phúc vậy sao hai đứa không xưng với nhau?

Chỉ bằng một câu nói, tôi đã có cú lật kèo ngoạn mục khi bé Phương thì đỏ mặt không dám nhìn lên. Còn Toàn phởn thì ú ớ chưa biết cách trả lễ lại như thế nào. Tôi biết bé Phương là một đứa khá trẻ con và ngây ngô. Những kiểu xưng hô như thế này sẽ làm cho con bé mắc cỡ và ngượng miệng. Đó là lí do vì sao thằng Toàn và bé Phương tới giờ vẫn chưa thay đổi cách xưng hô như tôi và Ngọc Lan được. (Mà nhờ câu nói này của tôi tụi nó đã dần thay đổi cách xưng hô ấy chứ, hề hề!)

Sau cuộc nói chuyện ở quán trà sữa, bọn tôi đến nhà Ngọc Lan ngay. Hôm nay cũng là một ngày nắng nóng như mọi thường. Nắng trải dài ra khắp mặt đường và biến nó thành một dãy lụa màu vàng rực làm tôi muốn lóa mắt. Nhưng như một tỉ lệ thuận, nắng càng gắt, tiếng ve kêu càng lớn như muốn át đi cái nắng mùa hạ.

Ở những nơi cây cối nhiều, chốc chốc lại có những tiếng ve ngân lên râm rang. Đó là hình ảnh của nhiều năm trước đây. Còn bây giờ, những nơi cây cối nhiều đã được thay bằng nhưng tòa nhà nhiều tầng, những trung tâm mua sắm. Mùa hè bây giờ ở Sài Gòn chỉ có nắng và gió. Không biết tiếng ve râm ran đi đâu mất tiêu!

Đúng như Ngọc Lan nói, khi chúng tôi đến nhà, mẹ của nàng đã ra mở cổng. Bây giờ có cơ hội nhìn kĩ. Ngọc Lan mang rất nhiều nét giống bà, từ mái tóc, màu mắt trước đây và tính cách vô tư lự.

Vẫn với giọng lơ lớ, bà mỉm cười:

-Mấy đứa sang chơi với Lanna phải không, con bé có nói với cô!

-Dạ, vậy tụi con vào nha cô! – Toàn phởn lễ phép đáp.

-Ừ, mấy đứa vào đi, con bé đang ở trong bếp đấy!

Chúng tôi cười chào mẹ nàng rồi kéo nhau vào trong nhà. Do mẹ nàng chỉ mở cổng phụ phía bên hông nên chỉ đủ một người vào lần lượt, thế nên vốn đằng sau Toàn phởn nãy giờ, tôi dĩ nhiên là vào cổng sau cùng.

Đợi đến lượt tôi đi qua, mẹ nàng mới mỉm cười:

-Cô biết chuyện giữa con với bé Lan rồi!

Vừa nghe, tôi liền giật mình:

-Ơ, cô?!

Tuy nhiên, cô cười tươi xóa tan cảm giác lo sợ trong lòng tôi:

-Haha, dì không có cấm cản gì đâu, cả bé Lan và bé Mi đủ lớn để quyết định mọi thứ mà!

Nhớ đến chuyện của Ngọc Mi, tôi liền hỏi:

-Vậy cô ơi, có cách nào giúp Ngọc Mi không?

Cô thở dài, gương mặt trầm đi hẳn:

-Cô với bé Lan vẫn đang tìm cách con à! Thôi con cứ vào nhà chơi đi, không sao cả đâu!

Nghe cô nói vậy tôi cũng không muốn hỏi thêm đành cười chào cô rồi đi nhanh vào trong nhà để có thể gặp được người con gái tôi yêu thương.

Với tinh thần sảng khoái do mẹ của Ngọc Lan mang lại, tôi bước đi vào nhà với bộ mặt phởn thấy rõ. Cảm thấy có nguy cơ biệt danh Toàn phởn sẽ về tay tôi, nó bỉu môi nhíu mày:

-Gì đây, lượm được tiền trên đường đi à?

-Bậy, hế hế! Thôi bàn chuyện đó sau, tao vào thăm em yêu của tao đây!

-Xì xéo khỏi mắt bố mày cho không khí nó trong lành! – Toàn phởn bỉu môi xua tay.

Bỏ qua Toàn phởn ở phòng khách. Tôi ung dung đi vào căn bếp phía trong nơi Ngọc Lan và bé Phương đang chế biến món ăn ngon lành trong ấy. Mà tôi không chắc đó là món ăn nữa, giống như một món bánh ngọt hơn.

Thấy tôi bước vào, Ngọc Lan đã mỉm cười tươi tắn:

-Hì, chờ anh nãy giờ nè! Anh thử một miếng đi!

Nhìn gần hơn, tôi có thể thấy rõ, đó là một chiếc bánh flan màu vàng tươi được phủ một lớp cà phê nâu đậm ở bên trên. Dù đã chuẩn bị tinh thần rằng chiếc bánh đó sẽ rất ngon, nhưng tôi vẫn không thể không trầm trồ cái vị đắng béo của nó. Quá ư là tuyệt vời! Dường như nàng làm chiếc bánh này cho riêng một mình tôi vậy.

Tôi bật ngón tay cái lên tấm tắc:

-Quá ngon! Chưa đầy một tiếng mà em đã làm được món ngon thế này rồi!

Nàng lắc đầu cười:

-Hì, hông phải đâu! Cái này em làm từ hồi tối hôm qua còn một hũ thui! Cái em đang làm vẫn còn đang trong nồi hấp đó!

Bé Phương đang đập nhuyễn đá kế bên nhìn thấy hũ bánh flan tôi đang ăn liền phồng má:

-Ư, sao hông cho Phương ăn? Hông chịu đâu!

Ngọc Lan cười phởn hỏi tôi:

-Nè Phong! Có phải bé Phương là em kết nghĩa của anh hông?

Tôi nghệch mặt gật đầu:

-Đúng rồi!

Và nàng cười tinh nghịch quay sang xoa đầu bé Phương:

-Hì hì, vậy từ nay phải gọi Lan bằng chị hai luôn nghen!

Bị Ngọc Lan chọc, bé Phương giẫy chân đành đạch:

-Ư, hai người ăn hiếp em, hông chịu!

Và cũng như tôi, Ngọc Lan thừa biết cách dỗ dành bé Phương. Nàng lấy trong tủ lạnh ra một hũ bánh flan nữa:

-Hì hì, đùa thôi! Lan vẫn còn một hũ nữa, cho Phương nè!

Khỏi phải nói, bé Phương cười tít mắt:

-Hi hi, thương chị hai nhất!

Ngọc Lan cười tươi bẹo má con bé:

-Hì, chịu kêu chị hai rồi hen?

Bé Phương dịu giọng ôm chằm lấy Ngọc Lan. Và với chiều cao khiêm tốn của mình, con bé lọt thỏm trong lòng nàng:

-Nói thật chứ em chờ ngày này lâu lắm rồi! Cũng tại anh Phong lề mề quá!

Tôi chẹp miệng chống chế:

-Uầy, cũng phải có một quá trình chứ, đâu phải cứ muốn là được!

Bé Phương phồng má cự lại:

-Xí, chứ hông phải tại anh cứ lưỡng lự hả?

Tôi chấp tay thở dài thí đều muốn van xin con bé:

-Thôi thôi, anh lạy em luôn, chuyện qua rồi mà!

Thấy bộ dạng thất thiểu như bị ai dựt hụi của tôi, con bé cũng niệm tình:

-Ừm, cũng may là cuối cùng anh cũng quyết định được nên em bỏ qua đó!

Ngọc Lan cũng thuận theo ý bé Phương cười tươi:

-Hì hì, anh thấy rồi đó! Từ nay em có bé Phương là đồng minh rồi!

-Trời sao số tui khổ vậy nè!

Bé Phương lại một lần nữa cau mày:

-Có chị Lan rùi mà than khổ! Giờ em coi anh và chị Lan như anh chị ruột của em rùi, phải cố gắng chăm sóc cho chỉ đó!

-Ừa, anh biết rồi mà! Em yên tâm! – Tôi mìm cười bẹo má bé Phương, đồng thời cũng nhìn Ngọc Lan với ánh mắt chân thành nhất.

Câu nói đó tôi trả lời cho cả hai.

Đối với bé Phương, người thân duy nhất của em bây giờ chính là ba của con bé và Toàn phởn mặc nhiên không còn một anh chị em nào khác. Do thế, tôi và Ngọc Lan bây giờ không khác gì anh chị ruột của con bé. Chắc chắn có chuyện gì, tôi sẽ giúp đỡ con bé hết mình như khi nó giúp đỡ tôi.

Đối với Ngọc Lan, nàng bây giờ đang là bạn gái của tôi. Vì thế quan tâm, chăm sóc và thương yêu nàng là là những gì tôi phải làm để bù đắp lại những chuyện tôi đã làm nàng buồn trước đây. Và chắc chắn tôi cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nàng trong quãng thời gian sau này.

Trò chuyện thêm một lúc thì tôi cùng Ngọc Lan và bé Phương dọn mẻ bánh flan mới làm ra cùng với một thau đá bào sẵn. Toàn phởn chắc thèm thuồng từ nãy đến giờ nên vừa thấy bọn tôi, nó đã reo lên như thể nhìn thấy lương thực cứu đói:

-Có rồi đó hả, làm tao đợi từ nãy giờ!

Tôi nhíu mày rụt khay bánh flan về:

-Mày hay hen? Ngồi coi TV từ nãy đến giờ!

Nó cười giả lả với lấy khay banh flan đặt xuống bàn:

-Chậc, giận hờn làm gì! Mày còn nợ anh cái vụ điểm danh trên lớp đấy, coi như hôm nay bù!

Tôi trố mắt:

-Ớ, vậy còn bữa tiệc liên hoan?

Nó đáp tỉnh bơ:

-Thì đó là đãi chung cuối năm, không tính!

-À, chơi đểu với bố mày hả!

Tôi bốp tay rôm rốp nhào lên ghế sô pha cưỡi lên bụng nó nhún nhún làm nó la bãi hãi:

-Bớ, giết người cướp sắc!

-Cướp bà nội mày chứ cướp! Lộng ngôn nè!

Tôi lại cù lét thêm vào hông làm nó cười ra nước ra nước mắt van lơn:

-Tao thua, chừa rồi chừa rồi!

-Thiệt tình hai cái người nay giữa trưa mà cứ um sùm cả lên! – Bé Phương cau mày lắc đầu đặt thau đá bào xuống bàn.

-Phải đó, còn quậy nữa cắt phần ăn của hai người luôn, hì hì! – Ngọc Lan cũng cười khì hùa theo bé Phương.

Trước ách đàn áp của hai bà tướng, tôi với Toàn phởn đành ngồi xếp re không dám cãi cọ một lời nào nữa. Nhưng tôi biết cả tôi và thằng Toàn lúc này trong lòng đều có một cảm giác vừa vui vừa lâng lâng. Cảm giác được quan tâm một cách đặc biệt mà tôi có thể gọi nôm na nó là được mắng yêu. Ngoài miệng là mắng, nhưng trong lòng vẫn yêu, hiểu vậy cũng được. Nó khiến cho câu mắng dễ thương vô cùng. Bạn có thể nghe cả ngày cũng không biết chán. Tất cả đều do người tôi và thằng Toàn yêu mang lại cả đấy!

Nội dung buổi nói chuyện hôm nay không ngoài chuyện của bé Mi. Thật thì lúc đầu tôi cũng chỉ định nói những chuyện ở lớp thôi. Nhưng Toàn phởn với bé Phương có vẻ cũng quan tâm đến chuyện này nên mới vừa bắt đầu buổi nói chuyện, Toàn phởn đã hỏi ngay:

-À Lanna này! Bà nghĩ ra cách giúp Noemi chưa?

Đúng như tôi dự đoán, nàng lắc đầu:

-Cũng không hẳn là cách! Mình chỉ đang cố gắng thuyết phục nội thôi!

-Vậy có khả quan hông hai? – Bé Phương tròn mắt lo lắng.

-Không khả quan lắm đâu, chị đã nói chuyện với nội hai lần rồi! Nội cương quyết lắm!

Toàn phởn cũng sốt sắng:

-Vậy con bé Noemi không nói gì sao?

-Không, con bé hoàn toàn im lặng! Có vẻ như nó không muốn mình luyên lụy.

Toàn phởn thở dài:

-Uầy, người trong cuộc còn không muốn lên tiếng thì khó lắm!

Từ đó đến giờ, Toàn phởn luôn là quân sư của tôi trong những lúc tôi cần giúp đỡ. Phải nói rằng nó có một trí tưởng tượng thật phong phú với vô vàng những cách đã nghĩ ra để giúp tôi. Giờ này nó cũng nhăn trán suy nghĩ là biết chuyện bé Mi phức tạp đến mức nào.

Mà tôi cũng công nhận nó nói đúng. Nếu Ngọc Mi không nói ra những cảm nhận trong lòng mình cho nội biết thì bọn tôi khó mà thực hiện được nội ứng ngoại hợp. Tôi đã quên dặn con bé điều đó. Nhưng thiết nghĩ với cô bé thông minh như Ngọc Mi, tôi nghĩ nó biết thừa mình phải làm gì trong hoàn cảnh này chứ! Có điều gì đó đáng ngờ chăng?

Đang suy nghĩ mông lung, thằng Toàn bỗng gọi giật:

-Ê Phong! mày cho ý kiến cái coi, làm gì mà im re vậy?

-Hả, ý kiến gì?

-Ngáo à mày, ý kiến về cách giúp Noemi chứ gì?

Tôi hoàn hồn gật gù:

-À à! Tao vẫn chưa nghĩ ra gì hết!

Đến phiên Toàn phởn cốc đầu tôi:

-Ngáo này, nãy giờ im im tao tưởng nghĩ ra cách gì rồi!

Ngọc Lan cười giả lả can ngăn:

-Thôi thôi, không sao đâu mà! Việc khó như vậy làm sao nghĩ nhanh được!

Toàn phởn vẫn tiếp tục bơm xăng vào lửa:

-Lanna đừng có chìu nó quá, mai mốt nó hư cho coi!

Tôi cau mày phản bác:

-Hư cái đầu mày chứ hư, chỗ người ta yêu thương nhau, đừng có mà ghen tỵ!

-Xời, mấy chuyện này mà ai thèm ganh tỵ với mày, ha bé Phương?

Bị tôi chọc quê, Toàn phởn xoay qua cưng nựng bé Phương như cứu cánh, ai ngờ:

-Toàn xít ra xíu y, Phương đang ăn nè, không lại dính vô áo bây giờ!

-Trời!! – Bị đánh gục bởi cái tính thích ăn vặt của bé Phương. Toàn phởn chỉ biết ngửa cổ tru tréo.

Biết làm sao được. Dù tụi nó quen bé Phương lâu hơn tôi nhưng với tính cách ngây ngô của mình, bé Phương vẫn chưa quen thể hiện tình cảm với nó trước mặt người khác. Còn đối với Ngọc Lan, nàng không ngại nắm tay tôi, tựa đầu lên vai hoặc thậm chí là ôm hờ tôi ở chốn đông người. Với nàng, miễn muốn thể hiện tình cảm lúc nào là làm ngay lúc đó, cảm xúc luôn được ưu tiên.

*****

Toàn phởn với bé Phương chỉ ở chơi tới tầm đầu giờ trưa thì ra về. Tụi nó vẫn còn bữa cơm đợi ở nhà nên không ở lại nhà Ngọc Lan lâu được. Chỉ có riêng tôi dạo này luôn túc trực ở nhà nàng mỗi trưa. Không phải vì tôi muốn tiết kiệm tiền đến nhà nàng ăn trưa mà là vì tôi muốn được thưởng thức những món nàng nấu mỗi ngày. Vì khi biết ba tôi luôn đi làm từ sáng cho đến chiều tối không về ăn cơm trưa nên nàng đã nói:

-Nếu trưa anh thấy buồn thì sang nhà em ăn cơm. Buổi trưa thường thì chỉ có mình em hoặc mẹ em ở nhà thôi, hì hì!

Và vì thế tôi không thể nào không tận hưởng cái đặc quyền quý giá như thế này được. Vừa nghĩ đến bụng tôi đã bắt đầu sôi cồn cào. Mấy chiếc bánh flan vừa nãy không đủ để bụng tôi thôi biểu tình.

Tôi ôm bụng quay sang Ngọc Lan:

-Anh chưa ăn trưa nữa, hề hề!

Nàng lắc đầu cười tinh nghịch:

-Hì, trễ rùi, hôm nay có mẹ ở nhà nên em ăn trưa sớm.

Hết cách, tôi thở dài:

-Thôi, em chờ ở đây xíu nhé, anh chạy ra mua ổ bánh mì vào ăn đã!

Tuy nhiên, chưa kịp đi Ngọc Lan đã cười khổ níu tay tôi lại:

-Nè nè, chéri ngốc này! Em chỉ đùa thôi, em có chừa đồ ăn cho anh đó!

Tôi gãi đầu cười cười:

-Ơ, tưởng nhà em ăn trưa là xong rồi chứ!

Nàng cười, cốc yêu tôi:

-Làm sao mà em để anh phải nhịn đói được! Cho dù có hết đồ ăn, em cũng sẽ nấu cho anh thôi chéri à!

-À ừ, anh biết rồi, chérie của anh thật là chu đáo!

Đúng vậy, Ngọc Lan làm tôi càng ngày càng yêu nàng hơn từ tính cách cho đến con người của nàng. Dường như mỗi ngày tôi đều khám phá ra được những điều mới mẻ từ nàng. Nhưng khi những đều mới mẻ hết đi tôi có ngừng yêu nàng không?

Tất nhiên là không rồi! Nếu không có những điều mới mẻ, thì chỉ cần những điều hiện tại ở nàng cũng đủ để tôi lúc nào cũng muốn được ở bên nàng rồi. Thương gì đâu!

Sau một lúc hâm đồ ăn ở bếp, nàng nhẹ nhàng đặt dĩa cơm trước mặt tôi, ngồi đối diện cười hiền:

-Của chéri đây! Cơm bò hầm sốt tiêu đó!

Tôi hít hà tấm tắc:

-Thơm quá, em làm đó hả?

Nàng lắc đầu:

-Hì hì, hông phải! Hôm nay mẹ em nấu ăn! Nhưng đảm bảo ngon hơn em nhiều đó!

-À, để anh thử!

Thế mà tôi chưa kịp thưởng thức món ăn ngon tuyệt đó, tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên. lần này không phải là Ngọc Lan, mà là tiếng chuông điện thoại của tôi. Và kinh ngạc hơn, đó lại là số điện thoại của Ngọc Mi.

Tôi sốt sắng bắt máy:

-Anh nghe nè Mi!

Giọng con bé run lên trong điện thoại:

-Anh Phong ơi, em…

-Em sao?

-Nội…em!?

Tôi bắt đầu cảm thấy bất an liền trấn an con bé:

-Em bĩnh tĩnh nói cho anh nghe!

Lần này với giọng nghẹn nước hơn, con bé cố kìm nén:

-Hức, ngày…mai…em phải về Pháp rồi! Giúp em với…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.