Cappuccino – Chương 197: Chap 195 – Botruyen

Cappuccino - Chương 197: Chap 195

-Noel năm nay em có dự định bán socola cầu phúc như lúc trước nữa không?

Tôi trao lại chú chó con cho Ngọc Lan vì nhận thấy mình không phù hợp để ôm ấp chúng cho lắm.

Nàng nhận lại chú chó vào lòng đảo mắt suy nghĩ:

-Um, cũng không biết nữa! Cái đó tùy nhà thờ có cần em giúp hay không, nếu không bán socola thì em sẽ phụ trang điểm cho tụi nhỏ diễn kịch, hì hì!

Nàng lại nở một nụ cười tươi tắn khiến trái tim tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Gần hai năm trước đây, trong một buổi tối đầy gió lạnh của mùa giáng sinh tôi với nàng cũng ngồi cạnh nhau như thế này. Nhưng lúc đó so với bây giờ là một trời một vực. Bởi lẽ lúc trước trong lòng tôi còn hiện hữu cảm giác tội lỗi đối với Hoàng Mai. Còn bây giờ tôi cũng cảm thấy tội lỗi, nhưng là tội lỗi nếu tôi không hết mực yêu thương nàng như đã hứa với lòng.

Ngọc Lan đột nhiên quay sang tôi:

-À mà ba anh có võ quán ở Chợ Lớn hả anh?

-Ừ, có chỗ đó là chỗ sinh hoạt chung của đoàn lân. Sao vậy em?

Nàng lắc đầu cười:

-À, hông có gì! Tại em nghe Chợ Lớn lâu rùi mà chưa có dịp tới!

Tôi choàng tay vỗ vai nàng:

-Ừm, để mai mốt rảnh anh đưa em lên đó chơi! Ở đó bán đồ ăn của người Hoa ngon lắm!

-Ừa, hì hì!

Thực sự thì tôi cũng muốn đưa nàng lên trên ấy chơi lắm. Nhưng cũng phải đợi tôi hỏi qua ba mình trước. Vì nếu muốn qua khu ẩm thực thì phải đi buổi tối mới thấy được cái không khí nhộn nhịp, tấp nập của nó. Giờ đó tất nhiên là ba tôi về nhà rồi, nếu không xin phép khéo nát đít như chơi.

Ngồi nói chuyện với nàng tầm nửa tiếng, có một thằng con trai chạy xe đạp rẽ vào nhà thờ. Tôi nhanh chóng nhận ra ngay đó là cái anh mọi thường vẫn ngồi nói chuyện với Ngọc Lan ở đây.

Thấy anh đó, Ngọc Lan vẫy tay chào làm tôi có chút khó chịu:

-Hay hen!

Nàng cười khút khít đánh nhẹ vào vai tôi:

-Chéri này thiệt tình, dù gì người ta cũng là chủ của susu mà, phải lịch sự tý chứ!

-Ừm, để anh cố!

Thằng đấy sau khi cất xe vào bãi giữ liền đi lại chỗ chúng tôi đang ngồi. Thấy nó cứ nhìn lâm lâm vào chỗ thừa ở bên phía Ngọc Lan, tôi liền nhích người nàng lấp đi chỗ đó, chuyển chỗ thừa sang cạnh tôi.

Ngọc Lan tất nhiên biết ý nhưng chỉ lắc đầu cười cười:

-Thiệt tình, chéri này!

Thằng đó sau một thoáng bỡ ngỡ trước hành động của tôi cũng bình tĩnh lại chào hỏi:

-Chào em, hôm nay lại ra chăm susu hả?

Ngọc Lan vui vẻ đáp:

-Dạ, hì hì! Chiều hôm qua không ra gặp nên nhớ nó ghê!

Rồi thằng đấy nhìn sang tôi:

-Còn đây là bạn em hả?

Không đợi Ngọc Lan phải giới thiệu, tôi liền chủ động mở lời ngay:

-Dạ, chào anh! Em là bạn trai của Lanna ạ!

Nghe tôi giới thiệu, Ngọc Lan không biết làm gì hơn là tựa đầu lên vai tôi cười khổ nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường ngay.

Thằng kia có lẽ đã hiểu ra sự việc, mặt nó khó chịu thấy rõ nhưng cũng cố gắng bình tĩnh hỏi Ngọc Lan như muốn xác nhận lại một lần nữa:

-À, bạn trai của Lanna thật hả, sao anh chưa nghe em nói nhỉ?

Nàng cười tươi đáp tỉnh bơ:

-Hì hì, có lí do em phải nói sao anh?

Pha phản đòn ngoạn mục của Ngọc Lan khiến thằng đó hoàn toàn câm lặng không thể nói gì được. Ai chứ Ngọc Lan thì đừng mong có thể bật lại nàng chỉ bằng lời nói.

Tuy nhiên, nếu cứ đứng sựng như thế trước mặt bọn tôi thì không phải là chuyện hay ho gì, thằng đó bèn cười gượng:

-Thôi hai đứa ở lại nói chuyện nhé, anh có chuyện vào nhà thờ tý!

Đợi cho thằng đó đi mất hút vào trong tôi mới khoái chí choàng vai nàng:

-Hề hề, bạn gái của anh thông minh quá!

Nàng thở dài lắc đầu:

-Thực sự thì anh đó cũng tốt lắm, lại là chủ của susu nữa, nên em cũng không muốn nói những lời như thế với anh ấy đâu.

-Nhưng em thấy không, cái anh đấy cũng có ý tán tỉnh em đó!

Nàng cười mỉm trấn an tôi:

-Hì, anh biết tính của em mà, nếu em dễ thay đổi thì sao lại phải chờ đợi anh một năm để làm gì chứ?

-Ừ, anh biết rồi, hề hề!

Nhân lúc không có ai để ý, tôi lại nắm lấy tay nàng như một báu vật vô giá của riêng mình. Ngọc Lan vẫn vậy, nàng luôn thấu hiểu cảm nhận của tôi và luôn cho tôi cảm giác thật yên bình mỗi khi bên cạnh nàng. Có Ngọc Lan tôi như không cần đến thế giới này làm gì nữa, nàng đã là thế giới của tôi từ lúc nào rồi.

Còn thằng kia, sau khi bị Ngọc Lan phũ thẳng thừng thì sau này ít thấy lui tới nhà thờ hơn chứ không muốn nói là tạch mặt luôn. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo dám lăm le bạn gái của tôi làm chi. Hề hề!

Bọn tôi ở lại nhà thờ đến tầm 5 giờ kém thì bắt đầu dắt xe ra về.

Ngọc Lan có vẻ vẫn lưu luyến chú cún con nên cứ nhìn theo nó mãi mặc dù nó đã được thả lại vào phòng khách của nhà thờ.

Tôi vỗ nhẹ lưng nàng:

-Mai mốt mình lại đến thăm nó mà em!

-Um, em biết rùi! Ở Pháp em cũng có nuôi một con golden nhưng vì không tiện chăm sóc nên em đã gửi sang nhà cô chú bên đó rồi! Tự nhiên nhìn con cún này nhớ nó ghê!

Tôi không biết làm gì hơn là tiếp tục an ủi nàng:

-Thôi, không có sao đâu em! Anh sẽ tìm cho em một chú con thật đẹp luôn, chịu hông?

-Hì, em chỉ nói vậy thôi, chứ mấy giống đó đắt lắm, mình không mua nổi đâu anh! Con golden của em bên Pháp cũng là do ba tặng cho em mà!

Đúng thật là những con chó Tây đó có giá trên trời. Con nào con nấy đều tính bằng tiền triệu khi còn ở độ tuổi rất nhỏ chứ đừng nói là con lớn. Tôi đồ rằng có dành tiền ăn 2-3 tháng trời cũng chưa mua đủ, Nhưng dẫu sao thì tôi cũng đã hứa với nàng rồi, dù có ra sao tôi vẫn sẽ làm cho bằng được thôi.

*****

Vì còn có một số chuyện nên tôi với Ngọc Lan không về nhà ngay mà tạt qua phòng trọ của nhỏ Nhung một lát để nói chút chuyện với nhỏ. Dù gì đã lâu rồi tôi cũng không sang thăm nên lần này coi như một công đôi ba chuyện.

Bọn tôi tới khi nhỏ Nhung đang chuẩn bị nấu bữa tối. Thấy tôi, tất nhiên nhỏ khá kinh ngạc. Thấy Ngọc Lan nhỏ còn kinh ngạc hơn bởi nhỏ là một trong những đứa chưa biết Ngọc Lan đã trở về.

Đúng y như tôi dự đoán, vừa thấy Ngọc Lan, nhỏ để ý đến đôi mắt nàng đầu tiên:

-Trời, Lan về hồi nào vậy, mà sao mắt Lan…

Nàng vẫn thản nhiên đáp:

-Hì, Mình mới về thôi, do bị bệnh nên mình phải phẫu thuật mắt!

-À ra vậy, mà hai người có đói không? Ăn cơm luôn nè!

Tôi gãi đầu đáp:

-À chắc không đâu, tụi tui qua đây nói chuyện với bà xíu thôi!

Nhỏ Nhung đậy nắp vun lại ngồi xuống hỏi chuyện bọn tôi:

-Sao, ông tính hỏi chuyện gì?

-À, thì chừng nào tổng kết cuối năm xong bà còn công chuyện gì trên này không? Nếu không thì bữa đó qua nhà Ngọc Lan ăn tiệc liên hoan rồi ngày hôm sau về quê với tụi tui luôn!

Nhỏ Nhung đáp, không cần suy nghĩ thêm:

-À, được thôi! Giờ gần nghỉ hè rồi nên tui cũng rảnh!

Tuy nhiên ngồi nói chuyện được một lúc, nỗi lo của tôi khi qua nhà của nhỏ Nhung cũng đến. Nhỏ nhìn tôi dò hỏi:

-Mà con bé Noemi đâu rồi Phong, lâu rồi tui không thấy ông dẫn nó qua chơi!

-À thì tui cũng không biết nữa…

Nhỏ Nhung thật ngố quá chừng, nó không biết trong lòng tôi rối rắm đến cỡ nào, lại tiếp tục dồn tới:

-Sao thế Phong? Nó là bạn gái ông mà!

-Chậc, thì…

Đến lúc này Ngọc Lan cũng không thể ngồi im, nàng mỉm cười đỡ lời cho tôi:

-Có thể sẽ hơi khó hiểu cho Nhung nhưng Phong bây giờ là bạn trai của mình!

Tất nhiên nhỏ Nhung không thể nào không kinh ngạc được rồi. Nhỏ tròn xoe đôi mắt:

-Hả…còn Noemi?

Ngọc Lan vẫn khẳng khải:

-Hì, Noemi là em mình!

-Hả…em của bà?

Có thể nói nhỏ Nhung bây giờ đã sốc toàn tập, chỉ cần thêm một tin sốc nào nữa chắc nhỏ điên mất cũng không chừng. Tuy nhiên nhỏ Nhung cũng là một đứa khá lanh lẹ và hoạt bát (trùm đấu khẩu với tôi hồi đó cơ mà) thế nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhỏ đã bắt đầu bình tĩnh lại và hiểu ra chút chuyện:

-Vậy là bà với ông Phong bây giờ đang quen nhau đúng không?

-Đúng rồi! – Tôi gật đầu tỉnh rụi.

-Và Noemi chỉ là em của Lan chứ không liên quan gì phải không?

-Có thể coi là vậy! – Tôi chẹp miệng gật gù.

Đến đây thì nhỏ Nhung lắc đầu tiếp tục chuyện nấu ăn của mình:

-Thôi, tui chỉ biết nhiêu đó được rồi, mắc công lát lại thêm mấy chuyện nữa chắc cái đầu tui không chịu nổi mất!

Tôi với Ngọc Lan giờ này chỉ biết nhìn nhau cười khổ chứ không thể làm gì hơn. Bởi lẽ mọi người ở đây trừ bé Phương, Toàn phởn và Lam Ngọc đều mặc định bạn gái của tôi là Ngọc Mi. Vì thế, khi tối đến nhà thăm thằng Huy, biểu hiện của nó y chang con nhỏ Nhung:

-Gì? Lanna bạn gái mày?

-Đúng rồi! – Tôi vẫn đáp tỉnh bơ.

-Đù, gì mà nhanh vậy?

Và những lần như thế Ngọc Lan đều ra tay dàn xếp:

-Hì, Phong không phải như Huy nghĩ đâu! Nói chung là từ đầu đến cuối chỉ có mình thôi!

-Nhưng mà… – Thằng Huy định chống chế thêm, nhưng rồi nó đành thở dài – Uầy, thôi không nói chuyện này nữa đâu, chắc tao nổ não chết!

Tôi cười giả lã vỗ vai nó:

-Thôi, mày không nên biết nhiều làm gì! Chỉ cần biết tổng kết năm học xong thì qua nhà Lanna ăn liên hoan thôi, nhớ rũ luôn thằng Bình với thằng Tú nhen!

-Ờ, tao biết rồi! – Huy đô chẹp miệng đáp.

Tôi biết không phải tôi, không phải nhỏ Nhung, cũng không phải Huy đô mà Ngọc Lan mới là người mệt mỏi nhất lúc này. Có lẽ nàng cũng buồn khi phải giải thích chuyện giữa tôi, nàng vả cả Ngọc Mi cho tụi nó hiểu. Vì thế Ngọc Lan không giấu được nét buồn buồn khi về đến nhà tôi.

Thế nên tôi kéo nàng xuống ngồi dưới mái hiên dỗ dành:

-Em buồn chuyện tụi nó hỏi hả?

Nàng lắc đầu, giọng pha một chút hơi nước:

-Không, em thấy có lỗi với anh quá! Bé Mi đã kể cho em nghe cách nó giám sát anh rồi. Không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức như vậy. Em xin lỗi anh!

Tôi thở dài choàng tay xoa vai nàng:

-Sao em lại nói vậy, nếu không có bé Mi và cách của nó tới giờ không biết chúng mình như thế nào rồi nữa! Con bé là một đứa thông minh mà!

-Nhưng sắp tới sẽ còn nhiều người hỏi câu tương tự như vậy phải không anh?

Ngẫm nghĩ một chút, tôi đáp:

-Ừ, chắc sẽ còn nhiều đứa hỏi đấy! Nhưng đây là lúc cả hai tụi mình cùng đối mặt mà! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi chérie à!

Nàng khẽ cười, đôi má chợt ửng hồng lên:

-Anh, cho em mượn…

Tôi phì cười kéo nàng sít lại gần mình:

-Mượn gì chứ, cho luôn cũng được mà!

Nàng không nói gì, mắt nhắm nghiền lại khẽ tựa đầu vào vai tôi trong cái nắng nhẹ của buổi hoàng hôn dần tắt. Cứ mỗi lần như vậy, một cảm giác thật bình yên lại ngập tràn trong lòng tôi.

Những lúc như thế này tôi rất thích vuốt mái tốc xoăn dài của nàng và hít hà hương thơm của chúng. So với lúc còn ở nhà nội, tóc của nàng đã dài hơn. Chúng mượt mà và bồng bềnh như con suối chảy len lỏi qua bàn tay tôi thật mát lạnh và thoang thoảng hương thơm.

Mái tóc xoăn bồng bềnh này của nàng là hoàn toàn tự nhiên từ gốc cho đến ngọn. Nàng sở hữu nó từ người mẹ của nàng và chỉ thiếu là nó không óng vàng như mẹ nàng thôi. Tất nhiên trong mắt tôi, mái tóc của nàng vẫn là đẹp nhất. Nhìn thương gì đâu!

Tuy nhiên phạm là cái sự yên bình thì nó không tồn tại được lâu. Ôm nàng được một lúc, tiếng chuông điện thoại nàng lại vang lên phá vỡ bầu không khí vốn yên tĩnh từ nãy đến giờ. Nàng rút chiếc điện thoại từ trong túi xách ra trả lời

-Con nghe nè maman (tiếng gọi mẹ kiểu Pháp đọc là ma-măng)!

-Dạ, con sang nhà của Phong chơi tý thôi ạ!

Đột nhiên nàng nghiêm giọng, sắc mặt cũng thay đổi theo:

-Thật vậy hả maman? Con về ngay!

Nàng vội vã tắt điện thoại rồi quay sang tôi với vẻ mặt lo lắng:

-Giờ em phải về nhà rồi, chuyện Ngọc Mi tự nhiên chuyển xấu đi!

Tôi thấp thỏm hỏi nàng:

-Sao vậy em, Ngọc Mi xảy ra chuyện gì hả?

-Em cũng không biết nữa, tự nhiên nội bảo là chừng nào tổng kết xong sẽ đưa con bé về Pháp trở lại!

-Cái gì? Trở về Pháp? – Tôi thản thốt.

-Um, thế nên em phải về hỏi ba mẹ rõ hơn đã! Thôi anh vào tắm rửa, ăn cơm đi nha, tối em sẽ nhắn tin với anh sau!

Tôi đưa tay lên nựng má nàng:

-Ừ, em về cẩn thận nha! Có gì cứ nhắn tin cho anh!

-Ừa, em biết rồi chéri!

Và vậy, tôi cứ đứng ở cánh cổng cho đến khi bóng dáng nàng khuất sau ngã rẽ ra con đường lớn.

Nếu đúng như những gì nàng nói thì sau ngày tổng kết sắp tới sẽ là ngày Ngọc Mi sẽ phải trở về nước. Dù không biết lí do vì sao mà nội của con bé lại làm vậy nhưng tôi có thể chắc chắn một điều nếu trở về nước, cuộc sống của con bé sẽ trở lại với những tháng ngày cô đơn trước đây và thậm chí còn cô đơn hơn khi cả Ngọc Lan và thằng Bảo đều không ở cùng em bên đó.

Tôi muốn con bé được tự do làm những gì mình thích. Nhưng tôi cũng biết mình chỉ là một thằng nhóc thân lo chưa xong chứ đừng nói đến là lo cho con bé. Nhất là bà nội của nó lại là một người bảo thủ như thế, cho dù tôi có là ba của Ngọc Mi cũng không đủ sức khuyên ngăn.

Việc của tôi giờ này chính là chờ đợi tin chính thức từ Ngọc Lan. Nàng giờ này chính là cầu nối mọi thông tin của Ngọc Mi đến tôi và cũng là người tôi tin tưởng nhất. Ngọc Mi đã giúp tôi và Ngọc Lan đến với nhau, nếu như con bé gặp chuyện gì tôi cũng không thấy vui được.

Và thế suốt buổi tối hôm đó tôi cứ ôm chiếc điện thoại bên người chờ mong một cú điện thoại hay chí ít là một tin nhắn từ nàng. Ở đâu cũng vậy, lúc đang ăn cơm tôi lại lấy điện thoại ra. Lúc xem TV tôi cũng lấy điện thoại ra đến nỗi ba tôi phải cau mày hỏi:

-Mày làm gì mà cầm điện thoại suốt vậy? Nhắn tin cho con nhỏ đó hay gì?

Tôi giật mình chối phắt:

-Dạ, không con đang nhắn tin với tụi bạn, hề hề!

Ông không hỏi nữa, chỉ đe:

-Liệu hồn mày lo mà học hành, tao thấy điểm kém thì mềm mình với tao!

Tôi nuốt khan cái ực:

-Dạ, con biết rồi!

Vì thế nếu muốn tiếp tục hóng tin tức từ Ngọc Lan một cách suông sẻ, tôi đành phải đi lên phòng để tránh sự rà soát của ba mình.

Đặt chiếc điện thoại lên bàn, tôi kéo chiếc chậu lan về phía mình để có thể ngắm nó rõ hơn. Những cánh hoa phong lan hồ điệp màu tím hồng cứ rung rinh theo những cơn gió lùa từ cửa sổ vào thật mát lạnh. Những cánh hoa mà theo Ngọc Lan nói, nó đại diện cho sự tinh tế, sang trọng và cả tình yêu mãnh liệt. Nó giống với nàng quá chừng!

Đang ngồi vân vê những tán lá, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên làm tôi giật mình. Nhưng cũng rất nhanh sau đó cảm giác giật mình biến thành cảm giác sung sướng khi biết được người gọi chính là Ngọc Lan.

Tôi sung sướng bắt máy:

-Alô, anh nghe nè em yêu!

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khút khít của Ngọc Lan:

-Gớm, em yêu nữa chứ! Chiều giờ anh sao rồi?

-Chiều giờ anh chỉ chờ em thôi! Em đang trong phòng hả?

-Ừa, em mới vào phòng là gọi anh liền đó!

-Mà mọi chuyện sao rồi em?

Nàng bỗng thở dài, giọng nói trầm xuống hẳn:

-Em có nói chuyện với mẹ suốt cả buổi rồi. Chuyện bé Mi phải sang Pháp là thật đó anh!

Tôi sững sốt:

-Nhưng tại sao vậy em? Rõ ràng là từ đầu nội nói cả hai chị em sẽ về đây mà!

-Um, nhưng nội nói bên đây làm con bé thay đổi nhiều quá, sợ nó hư nên không muốn ở đây nữa!

Cơn giận bộc phát, tôi gằn giọng khơi khơi:

-Thiệt tình, không hiểu nội của em nghĩ sao nữa, bé Mi ngoan hiền như thế mà nói nó thay đổi là thay đổi như thế nào chứ?

Ngọc Lan dịu giọng khuyên ngăn tôi:

-Thôi anh, bây giờ mình phải bình tĩnh giải quyết sự việc mà! Đừng nóng giận quá, em lại lo cho anh đó!

Tôi hít một hơi trấn an nàng:

-Không sao đâu, anh vẫn bình tĩnh mà!

-Um, bây giờ chéri nghe lời em. Tạm thời anh cứ bình thường đi, mọi chuyện cứ để em suy nghĩ cho!

Giờ đến lượt tôi lo lắng:

-Có được không em?

-Hì hì, bạn gái của anh cũng là một người thông minh mà!

Câu nói đùa của Ngọc Lan giúp tôi phần nào giải tỏa sự căng thẳng trong lòng. Hơn ai hết vào lúc này tôi chỉ biết tin tưởng vào nàng mà thôi. Đúng như Ngọc Lan đã nói, nàng là một cô gái thông minh, chắc chắn sẽ nghĩ ra một cách nào đó khiến nội của nàng suy nghĩ lại chuyện đưa Ngọc Mi sang Pháp.

Nếu không tôi sẽ phải dùng đến cách tối hậu của mình…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.