Cappuccino – Chương 195: Chap 193 – Botruyen

Cappuccino - Chương 195: Chap 193

Giờ ra về, tôi cố luồn lách trong đám học sinh đông nghẹt để di chuyển ra cổng nhanh nhất có thể. Ngọc Lan giờ này có lẽ đang chờ tôi ngoài kia.

Suốt cả buổi học hôm nay tôi chỉ toàn nhớ đến nàng không thôi. Ngồi học mà tôi cứ ước giá như nàng ngồi cạnh tôi thì hay biết mấy.

Biết sao được, tôi còn không chắc là Ngọc Lan có thể học chung với tôi vào lớp 12 năm sau không mà.

Nhưng thôi, ra về rồi tôi cũng không suy nghĩ nhiều làm chi. Chỉ cần được gặp Ngọc Lan giờ nay để thỏa nỗi nhớ trong lòng là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Vì thế tôi cứ phi nhanh ra cổng bất chấp sân trường có đông người đến đâu.

Cũng may là lối đi dành cho học sinh đi xe với cổng chính là riêng nên rất nhanh chóng, tôi đã ra đến cổng trường mà cộng với trời nắng nóng như thiêu đốt thế này, tôi cứ tưởng là cổng địa ngục.

Trong đám học sinh nhốn nháo thế này, thật không khó để nhận ra Ngọc Lan. nàng đang đứng chờ ở dưới bóng cây cách cổng trường không xa. Phần vì nàng mặc đồ thường phần vì dáng hình xinh xắn quen thuộc nên tôi nhận ra nàng ngay chỉ trong cái nhìn đầu tiên.

Có vẻ như nàng đang bận nhắn tin hoặc chơi game giết thời gian nên cứ chú tâm vào chiếc điện thoại trên tay. Thế là tôi len lén đi đến gần với dự định hù cho nàng giật mình một phen. Hồi sáng nàng đã cho tôi quê một cục khi tôi trêu nàng cái vụ nói chuyện với ba, lần này tôi sẽ trả thù một cách “nhẹ nhàng” cho coi, hề hề!

Vậy nên tôi cứ len lén tiến gần đến nàng từng chút một, cho đến khi vừa tầm có thể lao đến hù một cú:

-Hù…ơ….

Về cơ bản tôi đã hù Ngọc Lan thành công, nàng nhìn tôi với gương mặt rất đỗi ngạc nhiên. Tuy nhiên trong cái khoảnh khắc đó, Lam Ngọc đột nhiên chạy xe ngang qua làm tôi cũng giật mình nhìn theo. Lúc đó tôi chỉ kịp bắt gặp ánh mắt nàng nhìn tôi rồi cũng rất nhanh quay đi và mất hút sau ngã rẽ.

Sự việc xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ khiến tôi nhất thời khựng một lúc tại chỗ cho đến khi Ngọc Lan lay tôi:

-Phong, có chuyện gì vậy?

-À, không có chuyện gì đâu!

-Thật không Phong, đừng làm Lan lo lắng nha!

Lúc đầu tôi tính giấu nàng chuyện này vì nó khá nhạy cảm với tình yêu mới chớm nở giữa hai chúng tôi. Nhưng nhìn thấy đôi mắt của nàng cứ nhìn tôi một cách lo âu và buồn bã khiến trái tim tôi gần như tan đi trong ánh nắng chang chang của buổi trưa hè oi ả.

Tôi thở dài nói với nàng:

-Thôi được rồi! Về nhà Lan đi Phong sẽ kể cho Lan nghe mọi chuyện!

-Um, được rùi! Mình tranh thủ về đi, ở ngoài trời nằng lâu quá có hại lắm!

Trong lúc đó tôi không biết nói gì thêm đành đội mũ vào đợi nàng ngồi lên xe rồi nhín ga đi với một tâm trạng khá là bâng khuâng.

Đáng lẽ ra tôi không nên có những biểu hiện như thế với Lam Ngọc trước mặt Ngọc Lan. Nó giống như tôi có tật giật mình vậy. Vả lại tôi và Ngọc Lan đã quen nhau rồi, những chuyện như thế này càng phải minh bạch rõ ràng hơn rằng tôi bị khựng trước Lam Ngọc chỉ là do cảm giác tội lỗi chứ không phải xuất phát từ bất cứ một thứ tình cảm nào khác.

Ngồi trên xe tôi có thể cảm nhận rõ vòng tay của Ngọc Lan đang siết nhẹ vào hông tôi pha lẫn một chút bối rối khi đôi bàn tay vẫn khép hờ chứ chưa đan chặt vào nhau một cách tình cảm như lúc sáng. Điều đó chứng tỏ trong lòng Ngọc Lan cũng có nỗi lo. Nỗi lo đó thể hiện ra cả cử chỉ và nét mặt của nàng lúc nãy khi nhìn tôi.

Như vậy Ngọc Lan đã giữ lời hứa rằng không đóng kịch trước mắt tôi nữa. Tôi thấy thương nàng quá chừng. Những gì nàng biểu hiện bây giờ đều là cảm xúc thật trong lòng nàng chứ không phải những nụ cười chất chứa cả tấn nỗi buồn trước mặt tôi như trước đây.

Theo bản năng mách bảo, tôi bùi ngùi nắm lấy tay Ngọc Lan và cứ lặng thinh để như thế cho đến tận nhà nàng.

Hôm nay có vẻ như không có ai ở nhà Ngọc Lan cả, bước vào căn nhà là một không khí thật im ắng. Ngọc Lan đi nhanh vào trong bếp rót một ly nước lọc rồi đặt trước mặt tôi:

-Phong uống đi, mới đi ngoài trong nắng về phải uống nước nhiều để tránh bị cảm nắng!

-Ừ, cảm ơn Lan!

Tôi cầm ly lên, chỉ uống được một nữa rồi lại bỏ xuống. Nét mặt buồn buồn lúc này của Ngọc Lan khiến tôi cảm thấy dây dứt trong lòng không sao hết được.

Nàng bây giờ đang ngồi đối diện tôi. Đôi mắt nàng đang hướng đi đâu đó ngoài sân kèm với đôi bàn tay cứ đan vào nhau líu ríu khiến trái tim tôi như thắt lại với biết bao cảm xúc chộn rộn.

Cũng phải thôi, tôi đã hứa với nàng rằng khi về nhà nàng tôi sẽ kể hết mọi chuyện mà. Thế nên tôi nhổm dậy, đi vòng sang dãy sô pha đối diện để ngồi cạnh nàng:

-Lan nè, giờ để Phong kể về chuyện của Lam Ngọc hen!

Nàng cúi mặt tựa hẳn lưng vào sofa:

-Um, Phong cứ kể đi!

Tôi hít một hơi để lấy tinh thần rồi từ từ kể hết mọi chuyện cho Ngọc Lan biết từ khi tôi hẹn nàng một tuần lễ cho đến những chuyện xảy ra trong lúc tập luyện tại phòng tập riêng của Lam Ngọc.

Tôi cứ kể, Ngọc Lan vẫn chăm chú nghe. Ở những đoạn tôi luyện tập ở Chợ Lớn, nàng vẫn bình thản như không. Nhưng đến những đoạn tập luyện ở nhà Lam Ngọc, nét mặt nàng có hơi lo lắng một tý. Đến khi tôi kể luôn đoạn Lam Ngọc ôm tôi từ sau lưng, đôi bàn tay nàng cứ nắm chặt vào nhau đặt lên ngực như đang lo lắng cực độ.

Và cho đến khi kể xong, tôi mới quay sang nàng trầm giọng:

-Chỉ có bấy nhiêu thôi, Phong không có giấu Lan chuyện gì nữa đâu!

Đến lúc này sắc mặt của Ngọc Lan mới đỡ hơn, nàng mỉm cười kèm với giọt nước mắt chảy dài trên má:

-Um, Lan biết rồi!

Tôi lo lắng kéo nàng sít lại gần mình:

-Ơ, sao Lan lại khóc! Phong đã kể rõ rồi mà!

Nàng mỉm cười lau đi giọt nước mắt:

-Là do lan vui quá đó thôi! Phong đã tin tưởng mà kể hết mọi chuyện cho Lan biết, chỉ bấy nhiêu cũng đủ lắm rồi!

Tôi vẫn nghệch mặt không hiểu gì:

-Ơ, nhưng sao?

Nàng nheo mắt cười tươi:

-Sự cảm thông và chia sẻ trong tình yêu đối với Lan quan trọng lắm. Nó ảnh hưởng trực tiếp đến mối quan hệ giữa hai người với nhau và đặc biệt là với hai người yêu nhau nữa. Phong đã kể hết mọi chuyện cho Lan biết, điều đó với Lan có ý nghĩa rằng Phong đã tin tưởng Lan và thực sự đặt Lan vào trái tim của Phong rồi!

Tôi giờ này không biết nói gì hơn là nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh xắn của nàng mà ngẫn ngơ những cảm xúc phiểu bồng chốn trời xanh mây trắng.

Ngọc Lan quả thật có có cái nhìn tinh tế quá. Tuy nàng không sắc xảo và trầm lắng bằng Ngọc Mi nhưng nàng luôn có những câu nói, những cảm nhận mà cả nghìn từ vẫn không miêu tả hết được. Nó chỉ thích hợp để cảm nhận bằng trái tim mà thôi.

Đột nhiên Ngọc Lan hấp háy mắt nhìn tôi:

-Phong nè! Lúc Phong còn ngất ở trong phòng có nói mớ đó!

Tôi chẹp miệng thở dài:

-Chậc, Phong có tật ngủ hay nói mớ với động tay động chân lắm! Bữa đó Phong có nói gì quá đáng không?

Nàng lắc đầu cười cười:

-Hông có, nhưng cũng đáng ghét lắm!

Tôi trố mắt ngạc nhiên:

-Hả, là gì?

Nàng cười tủm tỉm giả giọng tôi, hai má có một chút ửng hồng:

-”Lan ơi, đừng bỏ anh, hãy ở lại với anh đi…”

Tôi khựng người như không tin vào tai mình:

-Thật thế hở Lan?

Nàng cười tủm tỉm, chun mũi:

-Thật sao hông! Mới đó mà đã xưng anh với người ta rồi!

Mặt đỏ au, sượng ngắt tôi cúi gầm mặt xuống đất:

-Phong…Phong xin lỗi!

-Nhưng…em thích!

Chưa kịp nhận ra chuyện gì, Ngọc Lan đã ôm chầm lấy tôi bằng cái ôm thật ấm áp. Nàng nằm trong lòng tôi ngoan ngoãn như như một chú mèo con. Bất chấp ngoài trời nắng vẫn cứ chang chang đổ, nàng vẫn cứ ôm lấy tôi với một cảm giác thật bồi hồi và rạo rực. Đồ rằng ánh nắng nóng ran ngoài kia cũng không nóng bằng cảm giác hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng tôi lúc này.

Mãi đến một lúc sau, tôi mới nhẹ nhàng vén mái tóc xoăn mượt của nàng lên vành tai:

-Vậy là từ nay, anh với em ha?

Nàng nhìn tôi cười hiền:

-Um, Phong muốn sao cũng được! Cho Phong toàn quyền quyết định đó!

Trước đây tôi đã xưng hô như thế với Hoàng Mai nên tôi biết rất rõ. Nó không đơn thuần chỉ là cách xưng hô cho vui và theo lẽ phải thế. Một khi người con gái bằng tuổi đã chấp nhận xưng anh em với người mình yêu điều đó đồng nghĩa với việc người con gái đó đã dẹp sự bình đẳng sang một bên mà thu nhỏ lại để được người yêu chở che, bảo vệ và sẽ là một chỗ dựa đáng tin cậy cho mình trong những lúc yếu lòng nhất.

Tôi biết, khi đã yêu Ngọc Lan, tôi đã chấp nhận những điều đó như một trách nhiệm đối với nàng. Tôi đã gây ra cho nàng nhiều nỗi buồn trước đây. Và giờ là lúc tôi phải bù đắp cho nàng thật xứng đáng.

Vì thế tôi ôm thật chặc nàng vào lòng thủ thỉ:

-Từ nay em hãy tin tưởng vào anh, nha!

Ngọc Lan không nói gì, nàng chỉ cười với tôi bằng một nụ cười thật rạng rỡ mà tôi tưởng như trên đời này không thể có một nụ cười thứ hai như thế. Ngoài ra, mái tóc xoăn dài bồng bềnh vô tình rũ xuống mặt làm nàng càng trở nên quyến rũ hơn. Nó tỏa ra một hương thơm khiến cả người tôi cảm thấy thư thái lạ thường.

Và như một bản năng, tôi rụt rè chồm lên gần mặt nàng. Trái tim tôi lại rung lên những nhịp dồn dập khiến cả người tôi nóng ran, chộn rộn. Tuy nhiên cũng như trước đây, nàng dùng ngón tay của mình chặn ngang miệng tôi nheo mắt:

-Hư ghê, đã nói là chưa được mà!

Tôi giật bắn, lắp bắp:

-Ừ…ừm, anh xin lỗi!

-Nhưng thế này thì được!

Nàng nhẹ nhàng xoay mặt tôi sang một bên, đặt vào má tôi một nụ hôn thật đằm thắm. Nó khiển tôi như được tiêm vào người một thứ thuốc phiện được điều chế từ tình cảm nàng dành cho tôi, khiến tôi cứ ngây ngất như đang lâng lâng ở đâu đó tận trời xanh.

Nhưng khi cơn nghiện còn chưa tan hết, Ngọc Lan đã vội ngồi dậy nhìn đồng hồ:

-Giờ em đi nấu đồ ăn nha! Anh cứ ngồi đi nghỉ ngơi đi!

Do vẫn còn cảm giác lâng lâng chín tầng mây, tôi chỉ gật đầu đáp lại rồi tiếp tục mơ màng với nụ hôn của vẫn còn ấm nóng nơi má. Tôi sướng rơn và tự hứa với lòng mình chắc chắn sẽ cưới nàng về làm vợ cho bằng được. Có một cô vợ như thế này thì sướng còn gì bằng nữa chứ.

Khi cảm giác lâng lâng dần tan biến đi trong người. Tôi mới ngồi dậy quệt đi những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Trời hôm nay nóng bức lạ thường. Những luồn gió nóng thổi từ ngoài sân vào càng làm không khí trở nên khô cằn hơn và cô đọng lại thành những giọt mồ hôi trên người tôi.

Có lẽ Ngọc Lan cũng cảm nhận được điều đó nên nói vọng từ dưới bếp lên:

-Trời nóng lắm, anh mở quạt lên cho mát! Còn không thì lên phòng của em, có điều hòa đó!

-Ừ, anh biết rồi!

Tôi nhìn chiếc quạt được đặt gần tủ TV rồi lại nhìn xuống bếp nơi Ngọc Lan đang nấu bữa trưa cho tôi. Nàng bây giờ mồ hôi cũng úa ra còn nhiều hơn cả tôi bây giờ.

Cũng phải thôi, thời tiết đã nóng nàng còn làm việc bếp núc dầu lửa làm sao không oi bức cho được. Nếu tôi bật quạt ngồi hưởng thụ hay thậm chí là lên lầu nằm thưởng thức máy điều hòa thì còn gì là tôi nữa chứ. Nàng đã xưng tôi bằng anh thì tôi phải cho ra dáng là chỗ dựa tinh thần cho nàng mới được.

Thế nên gạt chiếc quạt qua một bên, tôi rót cho nàng một ly nước lạnh rồi đi vào bếp vỗ vai nàng:

-Nè, em có khát không? Uống chút nước cho mát người!

-Hì, cảm ơn anh!

Ngọc Lan cười tít tu gần nửa ly nước rồi lại trở về với công việc nấu nướng đang làm.

Nhìn thấy nàng mệt nhọc xào xào, nấu nấu, tôi nhìn dáo dác khắp bếp:

-Có gì để anh phụ không?

Nàng lắc đầu cười giả lả:

-Không đâu, cơm em cũng bắt rồi! Anh cứ đứng đó là đủ để em vui rồi!

Chẳng còn cách nào hơn, tôi đành đứng dựa vào chiếc tủ lạnh kế bên để nhìn ngắm nàng và thi thoảng lại lau đi những giọt mồ hôi đang dài trên đôi má đỏ hồng đó.

Ngoài những âm thanh nấu nướng, ngôi nhà không còn một âm thanh nào khác chứng tỏ nó có nhiều người ở.

Thắc mắc, tôi hỏi nàng:

-Hôm nay không có ai ở nhà hả em?

-Um, hôm nay cả nhà sang thăm Ngọc Mi ở nhà nội rồi! Em từ đó về rồi sang đón anh đó, còn ba mẹ thì ăn cơm ở đó rồi lên công ty luôn!

Tôi khoanh tay trước ngực thở dài:

-Vậy là Ngọc Mi lại trở về với cuộc sống trước đây rồi!

-Ùm, biết sao được! Bên nội em nghiêm khắc lắm, cả ba cũng không làm gì được!

-Nhưng anh thấy con bé nó muốn được tự do hơn là nghe theo lời của nội đó!

Nàng thở dài:

-Em cũng nghĩ vậy, vì trước đây khi tụi em còn nhỏ, nó thích sang nhà em hơn là em sang nhà nó chơi. Có lẽ trong những lần như vậy nó được nhìn ngắm cảnh vật xung quanh nhiều hơn.

-Đúng là Ngọc Mi muốn được tự do hơn mà! Không biết có cách nào giúp con bé không nhỉ?

Nàng lắc đầu:

-Cũng có nhiều lần em hỏi bé Mi nhưng nó không muốn em xen vào chuyện của nó nên em cũng không biết giúp làm sao.

-Rắc rối nhỉ? Nhưng nếu có cơ hội anh vẫn sẽ giúp con bé làm những điều nó muốn!

Ngọc Lan cười nhẹ trút chảo đồ ăn vào dĩa:

-Khoảng thời gian qua anh cũng thân với bé Mi nhỉ?

Tôi thoáng bối rối:

-Không phải như những gì em nghĩ đâu!

-Hì, em biết mà! Từ đó đến giờ con bé luôn giúp đỡ em. Cảm giác như con bé là chị của em vậy! Nên nếu có thể, em cũng muốn giúp nó một lần bằng chính sức mình!

Phải! Tôi phải thừa nhận rằng nếu không có Ngọc Mi, cả hai chúng tôi cũng không có ngày hôm nay. Con bé vừa là cầu nối, vừa là thử thách giúp tôi tìm ra con đường để mình tiếp tục bước đi. Nếu cứ để con bé sống với nội như vậy, tôi cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình lắm. Thế nên tôi, Ngọc Lan và có thằng Bảo nữa, chắc chắn sẽ giúp em thực hiện những gì mình muốn.

*****

Nếu không tính món súp hồi phục sức khỏe Ngọc Lan nấu cho tôi hồi còn nằm bẹp trên giường sau trận đánh nhau với thằng Bảo, thì đây là lần đầu tiên sau khoảng thời gian 1 năm đằng đẳng tôi mới được thưởng thức lại những món nàng nấu.

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, khi dọn món ăn ra cứ tưởng nàng sẽ lại làm những món Tây như súp, beafsteak, gan ngỗng hoặc đại loại như vậy. Thế mà thật ngạc nhiên khi những món nàng dọn ra lại hết sức dân dã như canh chua bạc hà và thịt kho tiêu. Món nào món nấy đều bóc khói thơm phức cả mũi.

Tôi nhận chén cơm từ nàng trầm trồ:

-Không ngờ em biết nấu những món này luôn!

Nàng nghiêng đầu cười tươi:

-Anh còn nhớ lúc trước nội anh có chỉ em nấu mấy món Việt hông?

-Ừ, có chứ!

-Hì, món nào em cũng ghi vào sổ ghi chép hết đó!

Tôi đắc ý cười hềnh hệch:

-Đúng rồi, phải ghi chép hết mai mốt còn nấu cho anh ăn dài dài!

Nàng chun mũi tinh nghịch:

-Xí, đừng có tưởng bở! Do em cũng muốn học món Việt nên mới ghi chép thôi!

Nhắc đến quê nội, tôi chợt nhớ ra lời hứa dắt bạn bè về quê khi năm học kết thúc với nội. Và giờ thì năm học này cũng đã gần kết thúc rồi.

Tôi hồi hộp hỏi nàng:

-Lan nè! Hè này anh lại về quê rồi, em có muốn về cùng anh không?

Nàng nheo mắt thích thú:

-Hì, tất nhiên rùi! Dù gì em cũng nhớ nội lắm! Nội vẫn khỏe hả anh?

-Ừ, lúc trước bà nội anh cũng luyện võ với ông nội nên giờ còn khỏe mạnh mà!

-Hì hì, vậy mai mốt về quê anh nhớ tiếp tục dạy võ cho em nghen!

-À, nếu em thích thì anh sẵn lòng thôi!

-Hì, em còn làm khổ anh dài dài đó! Chuẩn bị đi!

Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được mình và Ngọc Lan lại hạnh phúc nói chuyện với nhau bên bàn ăn như thế này. Khác với khi tôi và Hoàng Mai quen nhau, giữa tôi với Ngọc Lan không có bất cứ một một cử chỉ bỡ ngỡ, gượng gạo nào cả. Tất cả tình cảm mà cả hai thể hiện cho nhau cũng như khi xưng hô đều rất tự nhiên như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi.

Cũng phải thôi, tôi và nàng đã có quá nhiều kỉ niệm với nhau. Nó khiến cả hai dường như xít lại gần nhau hơn dù là trong bất kì tình huống nào. Chỉ cần cả hai được gần nhau thì cái nắm tay, tựa vai hoặc thậm chí là một cái ôm cũng diễn ra thật tự nhiên như vốn dĩ.

Lua thêm một chén cơm, tôi lại hỏi nàng:

-Mà thằng Toàn có nói với anh là mình nên tổ chức một buổi tiệc ăn mừng đó!

Nàng hấp háy mắt:

-Ăn mừng chúng mình đó hả?

-Ừ, hề hề!

Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi cười nhẹ:

-Ừa, em thấy cũng được! Dù gì họ cũng giúp anh nhiều rùi, cũng nên đáp lễ lại chứ, hì hì!

Tôi chẹp miệng:

-Mà nếu rũ hết nguyên nhóm bạn của anh thì có một người hơi khó nói đó!

Ngọc Lan với sự nhanh nhạy của mình liền đoán ra ngay:

-Là Lam Ngọc phải không anh?

-Ừ, anh cũng không biết sao nữa!

Nàng vẫn cười tươi gấp thịt vào chén tôi:

-Anh cứ mời Lam Ngọc đi! Dù gì bạn ấy cũng đã giúp anh nhiều rồi phải không?

-Ừ, đúng là như vậy, nhưng anh sợ không tiện…

-Hì, em thì không sao rồi đó! Với lại em cũng hiểu tính cách của Lam Ngọc mà!

-Ừ, anh hiểu rồi!

-Hì, ăn tiếp đi anh!

Kết thúc bữa cơm. Tôi xung phong rửa chén, việc này đối với tôi đã là chuyện thường ngày khi ở nhà chỉ có hai cha con và ông ba tôi thì thường xuyên đi sớm về khuya. Ngọc Lan tất nhiên là đứng cạnh bên chế biến món mà tôi thích nhất. Cappuccino.

Nhìn đôi tay thoăn thoắt của nàng, tôi chợt nhớ đến một điều Ngọc Mi đã nói với tôi, điều đó khiến tôi bất giác buộc miệng:

-Lan nè! Anh nghe Ngọc Mi từng nói con bé Mi chỉ em cách pha cappuccino phải không?

Ngọc Lan tiếp nhận câu hỏi của tôi bằng một nụ cười huyễn hoặc:

-Hì, con bé này thiệt tình! Có cần phải thử thách nhiều thế không chứ!

Tôi vẫn nghệt mặt không hiểu gì:

-Hở, là sao?

Ngọc Lan cười giả lả nhéo má tôi:

-Chéri ngốc! Cappuccino là do em chỉ bé Mi hồi còn ở Pháp đó! Nhưng mà cũng công nhận là em của em có năng khiếu bếp núc thật. Món gì làm cũng ngon!

Tôi vẫn tiếp tục nghệt mặt:

-Hả, vậy là những gì Ngọc Mi nói với anh…?

-Là con bé chỉ muốn thử biểu hiện của anh thôi, chéri à!

Tôi gãi đầu thở dài:

-Uầy, làm đầu anh cứ quay quay như chong chóng!

-Hì, em đã nói là còn một số chuyện chưa kể cho anh mà. Cứ trên tinh thần chuẩn bị y!

Tôi ngửa cổ tru tréo:

-Trời, còn phải vậy nữa sao?

-Hì hì, rán chịu y! Ai bảo trước đây anh cứ làm em buồn hoài!

Tất nhiên là tôi chỉ tru treo cho vui thôi. Chứ tôi biết trước đây mình là làm nàng buồn nhiều thì chút xíu việc như thế này thì có nhằm nhò là bao. Chỉ cần thấy nụ cười rạn rỡ trên gương mặt nàng là quá đủ để tôi có thể chịu được bất cứ chuyện gì ập tới rồi.

Hơn thế nữa, từ đây và những ngày về sau, tôi lại được thưởng thức món cappuccino ngon tuyệt vời của nàng như lúc trước. Chỉ nghĩ đến thôi là cả người tôi cứ sướng đến nỗi run bần bật lên.

Cũng như lúc này đây. Nàng đang pha cho tôi ly cappuccino một cách thật tỉ mỉ. Nhưng khác với trước đây, thay vì nàng rót lớp kem trên mặt thành những hình thù như chiếc lá, mặt gấu hay đại loại vậy thì bây giờ nàng chỉ rót lớp kem bông lên mặt rồi rắc những hạt đường nhỏ li ti lên. Sau đó nàng lại tiếp tục rắc những hạt màu nâu vàng lên trên đó nữa.

Việc đó khiến tôi tròn mắt:

-Ủa, em đang làm cappuccino đó hả?

Nàng cười tinh nghịch:

-Tất nhiên rồi! Đây là cách pha cappuccino mới em đã học được bên Pháp đó! Chưa hết đâu, anh xem nè!

Ngọc Lan lấy trong hộc tủ ra một bình có vòi khá dài. Sau đó nàng dùng hộp quẹt mồi lửa lên làm đầu vồi phà ra lửa xanh lè y như que hàn của thợ hàn vậy. Kế đến nàng dùng đầu lửa đó khò trên bề mặt của tách cà phê làm nó sẫm màu dần cho đến khi nó chuyển sang màu nâu sậm mới dừng lại.

Dù là chứng kiến trực tiếp nhưng tôi không khỏi lấy làm lạ mắt trước cách làm mới này của nàng. Đoán được suy nghĩ của tôi, nàng cười cười đẩy tách cà phê sang:

-Nè, muốn biết ra sao thì anh uống thử đi!

Theo lời Ngọc Lan, tôi lấy chiếc muỗng nhỏ với dự định múc lớp kem trên mặt ăn như thói quen. Tuy nhiên, lớp kem bề mặt đó không mềm như cappuccino thường mà nó cứng xốp vỡ ra thành từng miếng nhỏ khi tôi sấn muỗng xuống.

Lấy làm lạ, tôi múc một miếng ăn thử thì ôi thôi, mùi vị ngọt đắng cứ tan trong miệng tôi y như đang ngậm một việc kẹo cà phê sữa vậy.

Tôi quay sang Ngọc Lan tấm tắc:

-Trời, cái này còn ngon hơn cappuccino bình thường nữa!

-Hì hì, em phải học cả tháng mới làm được đó!

Trong tình canh như vậy tôi chỉ biết nắm tay nàng bồi hồi:

-Cảm ơn em nhiều lắm!

Nàng khẽ nghiêng mái đầu tròn mắt:

-Sao lại cảm ơn em?

-Anh không biết nói sao nữa! Dù còn nhiều câu để nói nhưng anh chỉ muốn nói câu này với em thôi! Bởi vì trong thời gian qua, em đã vất vả vì anh nhiều rồi! Anh…

Chưa kịp nói thêm, Ngọc Lan lại một lần nữa dùng ngón tay xinh xắn của mình chặn ngay miệng tôi. Với đôi mắt huyễn hoặc, nàng thình thầm vào tai tôi thật nhẹ như những cơn gió nóng râm ran ngoài sân:

-Có những chuyện mình không cần phải nói ra, mà chỉ cần một cử chỉ thôi đã đủ hiểu rồi, chéri ạ!

Hơi thở ấm nóng của nàng phà vào tai làm tôi xốn xang:

-Ừm…là cử chỉ như thế nào…em?

Ngọc Lan không nói gì. Nàng chỉ vinh vào gáy tôi kéo lại để trán nàng chạm vào trán tôi qua đó nàng dùng chiếc mũi cao cao mềm mại của mình cọ vào mũi tôi một cách thật nhẹ nhàng.

Dù là lần đầu tiên nàng dùng cử chỉ này với tôi. Nhưng trong một tình cảnh mà mặt nàng với tôi thật sát nhau cộng với sự đụng chạm như thế cũng đủ khiến tim tôi muốn bay ra khỏi lồng ngực để thét lên rằng tôi yêu nàng rất nhiều. Không biết với tư thế này nàng có thần giao cách cảm mà hiểu được những suy nghĩ trong đầu tôi hay không?

Được một lúc, Ngọc Lan dần buông lỏng ra rồi trở về như bình thường để lại tôi vẫn còn lâng lâng trong tim.

Nàng cười mỉm:

-Lúc còn nhỏ em hay làm như thế với những người thân trong gia đình mình lắm! Cứ mỗi lần muốn thể hiện tình cảm là em lại làm như vậy. Như với anh vừa rồi đó!

Giờ thì tôi đã hoàn toàn gục ngã trước Ngọc Lan mất rồi. Như vậy nàng đã coi tôi như một thành viên trong gia đình của mình, là một trong những người thân nhất đối với nàng. Chỉ cần như vậy thôi tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Giá như mà không có những sóng gió sắp tới đây thì có lẽ mọi chuyện đã tuyệt vời hơn rất nhiều…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.