Cappuccino – Chương 190: Chap 188 – Botruyen

Cappuccino - Chương 190: Chap 188

Tôi luyện tập với Lam Ngọc đến chừng 5h30 là buổi tập kết thúc. Hôm nay nhờ có nàng mà tôi đã học được khá nhiều điều về judo, môn võ nổi tiếng với những đòn vật mà tôi tưởng chỉ có trên phim. Nhờ vậy, tôi đã cảm thấy tự tin hơn khi nghĩ đến lúc bàn chuyện với thằng Bảo vào tuần sau.

Đang ngồi nghỉ mệt ở bậc thềm trước nhà, Lam Ngọc thủng thỉnh đi ra, nàng nhìn tôi cười cười:

-Sao Phong vẫn còn ở đây? Chưa về à?

-Ơ, ý Ngọc là đi bộ về hả?

-Chứ sao nữa? Luyện tập với Phong, Ngọc đã rút kết ra được thể lực của Phong không được tốt, cần phải cải thiện nhiền hơn! Nên từ nay Phong phải chạy bộ lên nhà Ngọc luyện tập cả đi lẫn về!

-Trời! Chắc chết…

Tôi thất thiểu và cũng phải chấp nhận bài tập mà Lam Ngọc đưa ra. Bởi lẽ tôi cũng thấy nàng nói rất có lí về thể lực của mình. Từ đó đến giờ nó luôn là điểm yếu của tôi trong những môn thể thao, nhất là chạy điền kinh trong những giờ thể dục ở trường. Do vậy, tôi sẽ chấp nhận bài tập chạy bộ mà Lam Ngọc đã đưa ra.

Đường từ nhà Lam Ngọc đến nhà tôi cũng không xa lắm, nếu đi bằng xe đạp thì tầm 20 phút là tới, còn với chạy bộ chắc là gần 1 tiếng. Nhưng không sao, tôi đã quyết thì có xa cỡ nào cũng sẽ thực hiện. Vì nó cũng sẽ quyết định cả tương lai của tôi.

Thực ra tôi chấp nhận bài tập này cũng một phần là do trên đường đến nhà Lam Ngọc có đi ngang qua ngõ vào nhà thờ Xóm Chiếu. Nơi mà tôi gieo những hạt giống buồn bã trước đây.

Thỉnh thoảng tôi vẫn muốn vào đó để vô tình bắt gặp được hình bóng của nàng dù chỉ là từ xa. Thế nên khi đến ngã rẽ vào nhà thờ, tôi chạy chậm lại đi lò dò dọc con hẻm cho đến khi cổng nhà thờ hiện ra rõ mồng một trước mắt.

Qua khe hở của hàng rào, tôi có thể nhìn thấy rõ bên trong. Nơi chiếc băng ghế đá đó có sự hiện diên của một cô gái tóc xoăn dài đang ôm một chú cún con ngồi đong đưa đôi chân dài thon thả. Ngọc Lan đây rồi!!

Có lẽ thói quen của nàng là mỗi buổi chiều ra đây ngồi ôm cún con ngắm cảnh. Tôi biết nàng cũng thích ngắm cảnh vật tấp nập nơi khu chợ 200 trước mặt, nàng giống tôi!

Và cứ thế, nàng ngắm cảnh vật, tôi ngắm nàng một lúc thật lâu cho đến khi tên con trai hôm nọ đột nhiên chạy xe đạp từ khúc đường bên kia vào nhà thờ. Thấy thằng đó, nàng tươi cười trao con cún đó cho nó thản nhiên như một thói quen hằng ngày. Có lẽ tôi phải suy nghĩ lại câu nói lúc nãy. Thói quen của nàng là mỗi buổi chiều ra nhà thờ này ngồi ôm cún ngắm cảnh cùng với thằng con trai đó.

Nhìn ngắm cũng đã lâu, tôi quyết đinh tiếp tục cuộc chạy bộ về nhà. Tôi biết, nếu cứ ở mãi cái nơi hoài niệm này, tôi cũng không thể nào kéo nàng về phía tôi được. Chỉ có cố gắng hết mình mới có thể giúp tôi phần nào lúc này mà thôi.

Những ngày kế tiếp tôi lao đầu vào những cuộc tập luyện không ngưng nghỉ. Những vết bầm tím kèm theo sự đau đớn là điều không tránh khỏi. Nỗi đau đớn đó tăng dần theo từng cú quật của Lam Ngọc xuống sàn.

Có thể nói, để luyện tập gấp rút trong vòng một tuần, tôi đã gò ép cơ thể của mình đến đỉnh điểm. Hôm nào đi ngủ cơ thể cũng đều ê ẩm đến nỗi phải giật mình thức giấc mỗi khi vô tình trở mình. Dẫu vậy, tôi không hối tiếc những gì đã đổ ra cho dù có là máu hay nước mắt hoặc bất kì thứ gì khác. Tôi sẽ đánh đổi mọi thứ để giải quyết tất cả mọi chuyện.

Vào ngày cuối cùng của tuần luyện tập, tôi với Lam Ngọc bắt đầu đánh nhau một cách nghiêm túc như thể đây là một cuộc chiến thực thụ. Bởi lẽ những điều cần thiết nàng đã chỉ dạy hết cho tôi cả rồi, bây giờ là lúc thử khả năng lĩnh hội của tôi tới đâu.

Chỉ vừa mới bắt đầu, nàng đã lao đến tung những đòn đá tạt vào nhưng tôi bằng cả hai chân. Lần này không như lần đấu trước, những đòn đá của nàng đã nhanh và mạnh hơn khiến tôi dù muốn phản đòn cũng không được chỉ biết căng cơ ra thử sức chịu đòn của mình chờ thời cơ.

Thế nhưng thời cơ chưa thấy đâu, nguy hiểm đã cận kề. Sau khi thực hiện một loạt các đòn đá nàng bỗng áp sát lại tung thẳng một đấm nhầm vào giữa ngực. Đó là đặc trưng của karate, một đòn chí tử nhắm vào yếu điểm của đối phương. Với những đòn tấn công bằng chân, tôi không lợi thế bằng nàng, nhưng với những đòn áp sát tôi không hề kém cạnh. Nhanh tay tôi đỡ lấy đòn tấn công của nàng, xoắn một vòng rồi kéo về phía mình vung một chỏ cắt mặt.

Lam Ngọc là người có tư duy chiến đấu rất tốt, bị tôi kéo về chực tung chỏ vào mặt, nàng đã duỗi thẳng tay còn lại xỉa thẳng vào ngực tôi. Do sải tay nàng dài hơn đòn chỏ, tôi đã bị xỉa ngay ngực đau nhói phải lui về thủ thế.

Ngay lập tức, Lam Ngọc tận dụng khoảng thời gian đó để tung một cú đá móc nhằm ngay vào đầu tôi.

-Chách!

Tôi cắn răn gồng người dùng tay đỡ lấy đòn đó muốn rụng rời, nhưng đổi lại tôi đã bắt được chân của nàng. Chỉ chờ có thế, tôi lướt đến trượt dọc chân nàng. Dùng chân của mình chặn ngay chân trụ của nàng rồi đẩy bật nàng ra phía sau nhằm làm nàng mất đà té ra sàn.

Tất nhiên Lam Ngọc không dễ bị đo sàn đến vậy. Bị tôi ngán chân làm mất đà, nàng dùng hai tay nắm chặt ngực áo tôi. Lợi dụng đã ngã ra sau, nàng nhanh như cắt xoay người, chống chân quật mạnh tôi xuống sàn.

Quả thật nhưng đòn vật luôn là ám ảnh đối với tôi và so với những đòn chân, nó khó thoát hơn nhiều. Dẫu vậy trong lúc bị vật lộn nhào xuống sàn, tôi vẫn kịp ghì lấy cổ nàng, kéo xuống cùng ngã theo. Theo đà đó, trong đầu tôi có ý định đã lật chỏ kéo mặt nàng đập vào, nhưng trong một phút lưỡng lự tôi đã không làm như vậy. Kết quả là nàng đã thoát khỏi đòn ghì cổ của tôi, bồi thêm hai cú đấm vào ngực làm tôi đau thấy tía, bèn đập tay xin thua:

-Chịu, Phong không thắng nổi Ngọc!

Lam Ngọc đứng thẳng dậy chỉnh lại võ phục. Nàng nhìn tôi với ánh mắt tức giận:

-Sau Phong lại rụt đòn về phút cuối? Có phải vì Ngọc là con gái? Hay tại Phong thấy thương hại?

-Phong không có ý đó!

-Vậy thì nói xem, lúc nãy Phong rõ ràng đã có cơ hội thắng, tại sao còn thu đòn?

-Bởi vì…

-Tại sao, có phải Phong xem Ngọc là con gái nên không ra đòn không? Phong có biết trong thực chiến Phong có thể bị hạ gục vì sự lưỡng lự đó không?

Tôi đứng dậy, thở hắc một hơi rồi trầm giọng:

-Không phải! Bởi vì Ngọc là người thân của Phong. Cũng giống như Ngọc Lan, Ngọc Mi hoặc kể cả đám Toàn phởn. Phong cũng sẽ không bao giờ xuống tay kể cả có là đánh thật hay gì đi chăng nữa. Bởi vì trong thâm tâm Ngọc không bao giờ là kẻ thù của Phong cả!

Đến lúc này sắc mặt nàng đã giản ra, nàng tựa lưng vào vách tường thở dài:

-Ngọc xin lỗi đã lớn tiếng với Phong! Nhưng hành động vừa rồi của Phong khiến Ngọc nhớ lại những ngày tháng đau buồn trước đây!

Tôi lê từng bước, rệu rã ngồi xuống cạnh nàng:

-Nó có liên quan đến việc học võ của Ngọc phải không?

-Ừ, mật thiết là đằng khác. Còn nhớ những ngày đầu đi học võ, Ngọc toàn bị bọn con trai chọc ghẹo, bắt nạt chỉ vì Ngọc là đứa con gái duy nhất trong nhóm học. Từ đó Ngọc phải quên đi việc mình là con gái và lao đầu vào tập luyện không ngừng nghỉ…

-Và tới lúc Ngọc thành thạo karate rồi những người đó chắc nể phục Ngọc lắm phải không?

Nàng lắc đầu cười khổ:

-Không! Trái ngược lại, họ xa lánh Ngọc và từ chối luyện tập chung với Ngọc chỉ vì Ngọc là con gái. Hoặc có bắt buộc phải luyện tập chung, họ cũng ra đòn nhường để Ngọc chiến thắng cho qua chuyện.

Tôi đập tay xuống sàn cáu gắt:

-Khốn nạn, sao lại có chuyện phân biệt đối xử như thế chứ?

-Phong đừng kích động, dù gì mọi chuyện cũng đã qua! May thay lúc đó sư phụ là người rất hiểu tình hình. Ông tận tình đối luyện với Ngọc mà không một lời trách cứ cho đến tận Ngọc lên đai đen.

-Thảo nào, vì thế mà Ngọc càng ngày càng giỏi!

Nàng lắc đầu cười cười. Rồi như đang suy nghĩ mông lung một chuyện gì đó. Nàng nhìn về phía khung cửa sổ một lúc lâu. Chắc có lẽ là nàng đang gieo một hạt giống buồn bã nào đó xuống nơi đây. Tôi tự hỏi, căn phòng tập này đã nhuốm bao nhiều mồ hôi và nước mắt của nàng? Có thể tôi sẽ không bao giờ biết điều đó, nhưng tôi biết nơi đây chắc chắn đã tràn ngập những hạt giống buồn bả của nàng từ lâu. Chúng không bao giờ lớn thành cây mà cứ âm ỉ mãi như một nỗi buồn chết non.

Lam Ngọc ngồi thẳng lưng dậy thở hắc

-Mà Phong hôm nay như thế này là ổn rồi! Ngọc không còn gì để chỉ Phong nữa đâu!

-Ừ, cảm ơn Ngọc những ngày qua đã chỉ dạy cho Phong. Phong không quên đâu!

Chẳng hiểu sao nàng lại cười:

-Tốt nhất Phong nên quên nó đi!

-Vì sao?

-Vì nó không đủ chỗ trong trái tim Phong đâu, thật đấy!

Trong một thoáng, tôi đã gần như chết sững sau câu nói của Lam Ngọc. Nó khiến tôi phải đưa tay lên đặt vào lồng ngực mình xem có thật như những gì Lam Ngọc đã nói hay không. Nhưng hơn ai hết tôi biết nó đang dạt dào tình cảm dành cho Ngọc Lan và gần như không còn có thể chứa thêm một ai khác nữa.

Lam Ngọc đã nói đúng. Nếu tôi có ghi nhớ những gì nàng làm cho mình vào trong tim, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị chìm sâu trong bạt ngàn những cảm xúc khác dành cho Ngọc Lan. Nó giống như ta ném cục đá xuống giữa biển vậy, chắc chắn nó sẽ gợn sóng lăn tăn, nhưng lâu dần ta sẽ không bao giờ tìm thấy cục đá đó nữa.

Tôi biết, những lúc như thế này này cần sự sáng suốt của tôi hơn bao giờ hết. Tôi không muốn phải là mình thiếu quyết đoán của trước đây và gây ra biết bao nhiêu rắc rối. Thế nên tôi đứng dậy, đi đến chiếc balô của mình ở góc phòng lấy ra con gấu bông mà nàng đã trao cho tôi cách đây hơn 10 năm. Nó vẫn luôn được cất giữ cẩn thận trong học tủ của tôi kể từ khi được tìm thấy. Tôi nghĩ dây là lúc nên trả lại cho nàng vì tôi sợ nó sẽ như tản đá lúc nãy, chìm sâu xuống đáy biển cảm xúc của tôi.

Tôi bồi hồi đặt con gấu bông vào tay nàng:

-Có lẽ Phong không còn xứng đáng để giữ nó nữa. Ở bên Ngọc chắc chắn nó sẽ vui hơn!

Nàng đón nhận con gấu bông, ôm thật chặt nó vào lòng như một tri kỉ lâu năm gặp lại:

-Mặc dù đã cũ nhưng cũng cảm ơn Phong đã giữ nó đến tận bây giờ! Ngọc vui lắm.

Dù tôi vẫn còn một chút áy náy trong lòng vì mãi cho đến tận 10 năm sau tôi mới chợt nhớ ra được con gấu bông này. Nhưng nhìn thấy gương mặt xúc động của Lam Ngọc, trái tim tôi như trút bớt gánh nặng đi phần nào. Nó không còn đập quặn thắt như lúc nãy nữa mà đã đập đều đặn hơn mặc dù vẫn còn đôi chút loạn nhịp.

Tôi đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ được treo trên tường và chợt nhận ra buổi tập luyện đã hết từ đời nào. Tôi lấy chiếc cặp và chầm chậm tiến đến gần Lam Ngọc theo cảm tính:

-Bây giờ Phong về nhé, chắc Ngọc cũng nên dành thời gian cho nó nhiều hơn!

Lam Ngọc không trả lời, nàng chỉ nhìn cuối mặt xuống một cách lặng lẽ như đang suy tư một chuyện gì đó khó khăn lắm. Dẫu vậy tôi vẫn sẽ quay đi vì có ở lại tôi chỉ như một tản đá làm nặng thêm nỗi lòng của nàng, chi bằng hãy để con gấu đó phần nào xoa dịu những đau đớn mà nàng đã trải qua. Chắc chắn nó sẽ làm được. Không như tôi, chỉ làm cho nàng đau khổ.

Tuy nhiên tôi chỉ bước đi được gần đến cửa, một vòng tay êm dịu bỗng ôm tôi từ phía sau, kèm theo đó là giọng nói nhẹ nhàng của Lam Ngọc:

-Phong đừng quay lại! Như thế này là được rồi!

Tôi sững sốt, nói không ra hơi:

-Có chuyện gì vậy Ngọc?

-Phong không cần phải hiểu đâu. Chỉ là một phút yếu lòng của Ngọc thôi! Thật tệ! Ngọc đã cố kiềm nén cảm xúc nhưng đến phút cuối cùng nó lại thoát được.

Tôi vẫn im lặng nghe cả thân người ấm áp của nàng tựa vào lưng mình. Lam Ngọc lại nói tiếp giọng kèm theo những luồn hơi ấm nóng phả vào lưng tôi:

-Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Ngọc ôm Phong như thế này!

-Phong xin lỗi, nhưng…

Tôi định mở lời nhưng Lam Ngọc đã chặn tôi bằng một cái ôm siết chặt. Nàng bùi ngùi nói mang một chút trầm ấm của nhưng người đang suy tư:

-Không, Phong không có lỗi! Nói đúng ra không một ai trong chúng ta có lỗi cả. Trong cuộc sống này rồi sẽ có lúc chúng ta phải đứng trước sự chọn lựa. Một khi chúng ta đã chọn lựa con đường của mình rồi, không một ai có thể nói chúng ta sai lầm ngoại từ chính bản thân mình.

Nàng hít một hơi thật sâu rồi thở đều ra:

-Ngọc rất vui vì cuối cùng Phong đã chọn ra được con đường cho riêng mình và phấn đấu hết mình vì nó. Ngọc tôn trọng quyết định của Phong cho dù nó có là gì đi chăng nữa, miễn Phong cảm thấy nó là đúng, Ngọc sẽ ủng hộ hết mình.

-Ừm…cảm ơn Ngọc! Nhưng Phong luôn cảm thấy mình thật có lỗi khi phải khiến Ngọc chờ đợi trong suốt hơn 10 năm qua! Phong tệ lắm phải không?

Lam Ngọc không trả lời ngay mà im lặng một lúc để những tiếng ve le lói bên ngoài vọng vào như đang hoà tấu lên một khúc ca từ tận sâu trong trái tim. Lúc sau, nàng mới lên tiếng:

-Phong đừng tự dằn vặt mình như thế! Đây là con đường mà Ngọc đã lựa chọn, cũng như Phong! Và Ngọc không bao giờ hối hận đã chọn nó cả. Phong cũng vậy chứ?

-Ừ…ừm, Phong cũng thế!

Và rồi Lam Ngọc bỗng dưng buông tay, nàng thều thào giọng như pha một chút hơi nước:

-Ngọc chỉ có thể giúp Phong đến chừng này thôi, những gì còn lại phải tự sức của Phong đấy

-Ngọc…

Tôi vừa định quay lại thì nàng đã gắt lớn:

-Không, Phong đừng quay lại! Cứ thế mà bước ra khỏi căn phòng này, có như vậy Ngọc mới bớt đau hơn. Được không?

Lam Ngọc làm tôi thấy xốn xang quá. Tôi rất muốn quay lại để nhìn thấy gương mặt của nàng một lần trước khi về nhưng tôi sợ rất nếu làm như thế, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn và chắc chắn Lam Ngọc sẽ phải đau đơn hơn rất nhiều.

Tôi đã biết tình cảm của nàng dành cho tôi từ lâu, nhưng chưa một lần nào tôi làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc. Đó là tôi của trước đây, tôi của nhưng lưỡng lự, thiếu quyết đoán lúc nào cũng làm nhưng người xung quanh phải luyên luỵ.

Nhưng tôi bây giờ đã khác, một khi tôi đã quyết định con đường đi của mình, tôi sẽ không để ai phải luyên luỵ vì tôi nữa. Chẳng thà cho nàng một câu trả lời dứt khoát, còn hơn là phải để nàng chờ đợi trong mông lung. Đời người có bao nhiêu cái 10 năm đâu chứ?

Thế nên tôi thở hắc:

-Vì Ngọc, Phong sẽ cố gắng hết sức mình, không để Ngọc phải bận tậm chuyện gì nữa đâu! Ngọc hãy yên tâm!

Và thế, tôi cứ bước đi bỏ lại Lam Ngọc trong căn phòng tập trống trãi ấy. Dù biết mình đã nhẫn tâm nhưng đây là cách tốt nhất tôi có thể làm được cho nàng lúc này. Tôi không muốn nàng phải vì tôi mà đánh rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Tôi sẽ làm nàng an tâm hơn với những quyết định của mình.

Vì thế, tôi bắt đầu co giò chạy những bước chạy trong buổi luyện tập cuối cùng của mình. Tôi nghe những cơn gió cứ táp vào thân mình nghe mát lạnh nhưng nó không bằng ngọn lửa quyết tâm đang hừng hực trong lòng tôi lúc này. Nó khiến cả người tôi nóng dần lên trong từng bước chạy.

Tôi tự hỏi giờ này Lam Ngọc đang làm gì. Liệu nàng có ở trong căn phòng tập đó khóc thút thít hay không? Hay nàng sẽ trở lại là một Lam Ngọc lạnh lùng như bao ngày qua đã từng? Tôi không biết, cũng không thể quay lại an ủi cho nàng đượ. Việc tôi có thể giúp được nàng lúc này là khiến nàng cảm thấy yên tâm về tôi hơn, mặc dù tôi không chắc là có thể làm được hay không.

Thằng Bảo là một đối thủ khó khăn nhất tôi từng gặp. Có thể tôi sẽ lại một lần nữa thua nó trong lần gặp quyết định này, có thể tôi sẽ để Ngọc Lan vuột mất khỏi tầm tay. Nhưng tôi chắc chắn với lòng mình rằng, tôi sẽ không bao giờ phải lưỡng lự trong bất kì việc gì. Tôi của trước đây hãy để nó bị chôn vùi vào quá khứ. Có như thế mới không để những người xung quanh tôi phải bị luyên luỵ một chút nào nữa.

Bất chợt, một chiếc xe đạp chặn trước hướng chạy của tôi kèm theo đó là một giọng nói vênh váo:

-Ố chà! Ông anh làm gì mà hăng hái tập luyện vậy?

Tôi không nhìn nhầm. Đây là thằng Bảo, kẻ mà tôi tốn công bỏ một tuần ra để luyện tập với bao nhiêu đau đớn. Tôi lò dò nhìn xung quanh và chợt nhận ra mình lại đứng trước ngã rẽ vào nhà thờ Xóm Chiếu, nơi có thể là địa điểm tập trung mỗi chiều của Ngọc Lan và cả thằng Bảo này.

Nhưng giờ đây tôi không còn cảm thấy rung sợ trước nó nữa. Tất cả những đau đớn trong một tuần tập luyện tôi sẽ khiến nó phải lãnh đủ.

Nắm chắt nắm đấm, tôi chỉ tay vào mặt nó:

-Tao biết mày muốn gì! 9h sáng ngày mai gặp ở bãi đất trống ở quận 7, không gặp không về!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.