Cappuccino – Chương 182: Chap 180 – Botruyen

Cappuccino - Chương 182: Chap 180

Một tuần lễ thi đầy sôi động đã bắt đầu. Khắp trường tôi bây giờ tràn ngập một không khí cực kì hoan hỉ. Ai ai cũng nôn nao chờ đến giờ thi cử. Đứa thì cười nói vui vẻ, đứa thì tay bắt mặt mừng với mấy đứa bạn cùng phòng. Vui nhất là khối 12 vừa vui vẻ chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp lại vừa rạo rực chuẩn bị cho kì thi đại học sau đó. À xin lỗi, tôi chỉ là hơi tả nhầm một xíu thôi, tại tôi vừa mới tháo bột chiếc chân của mình mới ban sáng nay nên đã có phần yêu đời một chút. Đúng ra phải là như vầy. Một tuần lễ thi đầy kinh khủng đã bắt đầu. Khắp trường tôi bây giờ tràn ngập một không khí cực kì u ám. Ai ai cũng nơm nớp chờ đến giờ thi cử. Đứa thì vừa ngồi đợi vừa lật vở ôn, mặt như sắp khóc, đứa thì kêu ca kể lể với đám bạn. Khổ nhất là khối 12 vừa xám mặt chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp lại vừa nơp nớm chuẩn bị cho kì thi đại học sau đó. Như đã nói, tôi chỉ mới tháo bột hồi sáng nay nên cảm giác chân vẫn còn lâng lâng lắm, giống như chân mình mới vừa tháo cùm vậy, vừa nhẹ lại vừa có cái gì đó thoáng thoáng không tả được. Chính vì thế mà phải mất cả buổi sáng nắn chân với tập chạy nhẹ, tôi mới có thể đi lại một cách bình thường, tuy là có đôi chút chậm chạp hơn. Do vậy, tôi vẫn chưa thể tự đạp xe đạp đến trường được và vẫn phải nhờ đến chiếc đạp điện của Ngọc Mi. Tôi biết con bé là một người khá đúng hẹn nên tầm 11h30 tôi đã thay đồ và ngồi ngắm nhánh lan trong lúc chờ đợi. Cũng phải nói qua, nhánh lan của tôi bây giờ rễ đã mọc dày đặc và lá cũng đã xanh tươi hơn, chỉ chờ được đưa vào chậu trở lại cho đúng nghĩa với một cây lan quý. Đúng 11h45 Ngọc Mi đã có mặt trước cổng nhà tôi với tiếng thắng xe kin kít quen thuộc. Nó mỉm cười khi thấy bộ mặt ngáo ngơ của tôi:

-Gì vậy, anh mặt anh đơ ra thế?

Tất nhiên phải đơ thôi, bởi vì bây giờ con bé đang mặc thường phục với quần jean dài và áo pull, trong khi tôi đang mặc trên người bộ đồng phục đúng chuẩn của trường. Một sự không ăn nhập nhẹ làm tôi bối rối:

-Ơ, sao em mặc đồ thường, em không thi hả?

Con bé bình thản: -Hì, em đi thi lúc sáng rồi!

Tôi giật mình: -Ơ thế sao em không nói để anh nhờ mấy thằng trong lớp cũng được, phiền em quá!

Tuy nhiên, con bé lại lắc đầu, nó vờ dụi mắt:

-Hu, được em đưa đón anh không thích sao? Mai mốt có muốn cũng không được đâu

! -À, hề hề! Tất nhiên là thích rồi!

Tôi vội vàng đi đến ngồi sau xe của Ngọc Mi mà vô tình bỏ qua nét đượm buồn đẫm sương ẩn chứa bên trong đôi mắt nai đen tuyền ấy. Tôi đâu biết rằng câu nói đó của con bé là thật và giọt sương bé bổng trên khóe mắt của nó, cũng là thật… Buổi trưa hôm đó trời không quá gắt. Có lẽ ông trời cũng cảm thông cho số phận của học sinh bọn tôi đang trải qua 1 tuần khổ sai của mùa thi cử. Những tia nắng cứ leo lé, lúc hiện nhạt nhòa lúc ẩn mất biệt như đang chơi trốn tìm cùng với những cơn gió thoảng mang một chút hơi nóng râm rang và một chút hơi nước dịu mát. Một không khí đặc trưng mà chỉ có mùa hạ ở Sài Gòn mới có được. Sài Gòn của gió và nắng. Khoảng cách từ nhà đến trường của tôi không quá xa, chỉ mới thưởng thức không khí mùa hè một chút, cổng trường đã hiện ra trước mắt tôi âm u như cổng địa ngục. Tự nhiên không khí mùa hè xung quanh tôi bay hết ráo. Thay vào đó từng dòng oán khí toát ra từ cổng trường cứ cuốn lấy người tôi nghe lạnh ngắt. Con bé Mi đâu biết điều đó, nó giục:

-Đến nơi rồi vào thi đi anh, coi chừng trễ bây giờ!

Không thể làm gì khác, tôi ngậm ngùi rời khỏi chiếc đạp điện như con nít bị bắt phải rời bỏ que kem yêu dấu của mình. Khác cái là tôi chưa nước mắt nước mũi tè lè như tụi nó. Tạm biệt con bé, tôi lần đầu tiên một thân một mình bước vào trường với bao cảm giác lạ lẫm. Theo tôi, nó có thể được so với cảm giác lần đầu tiên đi học. Chỉ khác ở chỗ, đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi bước vào ngôi trường này. Tôi xòe 10 ngón tay ra và bất giác cười, vì có 10 bàn tay như vậy cũng không đếm đủ. Nhưng cảm giác đó chỉ như một viên kẹo ngậm có vị lạ lẫm trong miệng tôi. Khi đi ngang qua những đứa đang cắm đầu vào vở ôn thi bán sống bán chết, viên kẹo đó tan dần, và tan cho đến khi nó chỉ còn cảm nhận bằng một chút không quen nơi chiếc chân vừa tháo bột Trường tôi mỗi lần thi học kì đều trộn các lớp lại với nhau và xếp theo thứ tự bảng chữ cái. Thế nên không lạ gì khi xung quanh tôi chỉ toàn là mấy đứa lạ hoắc đang ngồi cắm đầu ôn bài với bộ dạng căng như dây đàn. Đó là trước khi tôi hòa nhập với cộng đồng xung quanh. Với mớ kiến thức ôn được từ lúc học nhóm ở nhà Toàn phởn, tôi ngồi chiễm chệ một góc mà nhìn ngắm bọn xung quanh một cách đắc chí. Bất chợt, có một thằng cũng lù khù y chang Khanh khờ quay sang hỏi tôi:

-Ê, ông biết thi học phần nào không chỉ tui với!

Tôi điềm nhiên chỉ tay 5 ngón: -Ông học trong sách là được!

Thế mà thằng đó nhỏ giọng: -Tui nghe mấy đứa đồn đề năm nay khó lắm, học trong sách tầm 5 điểm à!

Viên kẹo lạ lẫm tan hết, đến lượt viên kẹo kinh khủng từ đâu nhảy vào miệng tôi nghe rùng người. Tôi nghiêm giọng:

-Thiệt hả, rồi ông có biết thi phần nào chưa?

-Thì chưa tui mới hỏi ông nè!

Thêm một viên kẹo kinh khủng nữa được bỏ vào miệng tôi. Tự nhiên tôi thấy trong người cồn cào lạ thường. Bây giờ tôi đã hoàn toàn hòa nhập chung không khí với công đồng chung quanh, tức là cắm đầu cắm cổ lật từng trang vở học lấy học để mặc dù biết là đề chỉ 50 phần trong sách.

-Ủa, anh tháo bột ra rồi đó hả? Đang nhập tâm tụng cuốn vở bài học, một giọng nói cực dễ thương bỗng cất lên làm tôi giật mình ngẩng mặt. Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác là bé Phương. Thoạt đầu tôi có hơi ngạc nhiên. Nhưng chỉ một thoáng sau tôi lại thở hắc một hơi vì…con bé tên Phương mà. Phương với Phong không thì chung phòng cũng uổng. Tôi cười khì trả lời câu hỏi của nó:

-Hề hề, anh chỉ mới tháo sáng nay thôi, còn chưa quen lắm!

-Vậy là được rồi, thấy anh cứ bó bột mãi bất tiện lắm! Chợt nhớ đến tin đồn lúc nãy, tôi kéo con bé xuống:

-Nè, em có nghe tin đồn gì hông?

Con bé tròn mắt: -Tin đồn gì?

-Thì cái tin đồn đề thi chỉ 50 phần trăm trong sách đó!

Nghe tôi nói, con bé cười tươi vỗ vai tôi: -Tưởng chuyện gì, anh đừng có lo gì hết! Cứ học những gì em đã ôn là được! Tôi nhìn nó ái ngại:

-Có chắc không?

-Hihi, chắc mà! Em ôn cho anh coi như đã đủ đề cương cô cho rồi còn gì!

-Ừ, hề hề! Anh tin em đó nghen!

Cuộc nói chuyện giữa tôi và bé Phương bị gián đoạn bới một nhân vật khác. Đó là Phú nổ, vì cũng là “Phú” nên tất nhiên nó sẽ thi chung phòng với tôi. Công nhận, được bé Phương ôn kĩ trong đề cương, tướng đi của nó khoang thai thấy rõ. Coi bộ quẳng nó xuống tầng dưới nó còn có thể bay lên được chứ đừng nói là thi cử. Thấy bọn tôi, nó liền xà xuống ngay:

-Sao rồi, ôn hết chưa?

Tôi thủng thẳng đáp: -Cũng tàm tạm, mày có gặp mấy đứa kia không?

-Có, mà tao đuổi hết về rồi! Học hành chưa xong mà thi cái gì!

-Thi cái này nè!

Nó vừa chém hết câu, Toàn phởn từ đằng sau đã cốc cho nó một cú nhá lửa làm nó ôm đầu la bài hãi:

-Ahh, bà mày, bể gáo tao rồi! Toàn phởn đắc chí cười:

-Bỏ tật chém nghen con, anh sờ sờ ra ở đây mà dám nói xấu! Phú nổ vẫn còn cay cú, nó ôm đầu rít:

-Cút về phòng mày đi, địa bàn của tao ai cho mày bước vô đây?

-Hihi, Phương cho nè! Tưởng chừng như Phú nổ đã lật ngược lại thế cờ, ai mà ngờ được bé Phương lại lên tiếng cứu thua cho Toàn phởn một pha thấy rõ. Phú nổ lúc này như Từ Hải, đứng chết trân tại chỗ, nó tru tréo:

-Tụi bây giỏi lắm, tao hận! Tru tréo xong, nó bay thẳng một mạch vào lớp để lại bọn tôi cười ha hả muốn rụng cả hàm. Và đó là diễn biến cuối cùng trước giờ thi của bọn tôi vì chỉ chốc lát sau tiếng chuông bỗng vang lên báo hiệu giờ thi đã đến. Tôi sẽ cùng cà ngàn sĩ tử khác bắt đầu cuộc chiến khốc liệt với kì thi học kì trong 4 ngày sắp tới đây. Hôm nay bọn tôi thi môn văn và địa. Đúng như lời bé Phương nói, không có câu nào ngoài sách cả. Mấy câu lý thuyết tôi vẫn chém ro ro, duy chỉ có phần làm văn tôi hơi sượng một tý. Đành rằng là đã ôn kĩ rồi đấy, nhưng viết văn không phải cứ có học bài là được.

-Sao vậy, toàn những câu em đã ôn cho anh rồi mà! – Bé Phương ngạc nhiên khi thấy tôi cười méo xệch.

-Thì mấy câu kia anh làm được, còn viết văn thì chịu thôi, anh ẹ lắm! – Tôi rụt cổ thừa nhận. Tôi như vậy là còn đỡ, chứ thằng Phú nổ vừa lật cuốn sách ngữ văn ra đã rống lên:

-Chết cha, tao ghi lộn tên thật của Tố Hữu rồi! Tất nhiên, Phú nổ chỉ là một trong những đứa rống lên khi ra khỏi phòng thi thôi. Ngữ văn lúc nào cũng là một môn ác mộng đối với mấy thằng lóc nhóc như tôi. Ngày thi thứ nhất kết thúc với niềm an ủi đến từ đề thi môn địa không quá khó. Bọn tôi bước sang ngày chiến đấu thứ hai với hai môn Toán, sử. Đây là hai môn huyền thoại đối với tụi tôi, thế nên dù đã có một tuần ôn trước đó, tôi vẫn không tránh khỏi tình cảnh bị cả hai môn đánh cho tan tát.

-Trời ơi, tao lộn sin với cos rồi! – Phú nổ nghiến răng trèo trẹo khi ra khỏi phòng. Tôi cũng không khá khẩm hơn, bèn than ké:

-Uầy, mày có câu đó còn đỡ! Tao sai ngày tháng năm ngay cái câu 4 điểm mới ác! Ngày thi thứ ba có vẻ dễ thở hơn, khi lực lượng quân địch chỉ có hai môn lí và hóa. Đây là hai môn không phải tủ nhưng cũng không phải sở đoản của tôi. Vì thế, mặc cho quân địch có tung bao nhiêu cước pháp, tôi vẫn ro ro tiến bước mà chỉ có một chút chệch choạc nhỏ ở một số phần. Đây là ngày thi đầu tiên tôi thấy thằng Phú cười, nhưng là cười méo xẹo:

-Hóa thì còn dể thở, tao ngán môn lí quá! Ngày cuối cùng, ngày mà tôi mong đợi nhất. Không phải vì đây là ngày thi cuối cùng mà tôi mong đợi như vậy. Chỉ đơn giản, hôm nay có môn tiếng anh. Đó là môn duy nhất tôi học giỏi và cũng là môn tôi tự tin nhất. Vì thế trưa nay khi con bé đến đón, nó đã tròn mắt thích thú:

-Chà, hôm nay nhìn anh hớn hở quá ta? Tôi tươi cười ngồi lên xe con bé:

-Hề hề, hôm nay môn sở trường của anh mà lị! Tuy vậy con bé vẫn cau mày:

-Nhưng anh không được chủ quan đó nghen! -Ừa, hề hề! Chuyện gì chứ anh văn thì không thể nào làm khó tôi được. Tôi có khiếu với môn anh văn từ hồi lớp 8 và cứ duy trì cho đến tận bây giờ. Tôi có thể nhớ các từ vựng rất lâu mặc dù chỉ mới đọc qua 1-2 lần, vì thế tôi thật không ngoa khi tôi nói anh văn là môn duy nhất tôi không học bài. Với tinh thần sảng khoái như vậy, vừa đến cổng trường tôi đã mạnh dạn leo xuống:

-Anh đi thi nghen, em về cẩn thận!

-Ừa, anh thi tốt nghen! Đoạn, con bé gọi giật:

-À, anh Phong này! Thi xong anh có đi đâu nữa không? Một thoáng suy nghĩ, tôi đáp:

-Không, có chuyện gì vậy em? Con bé trầm ngâm, mắt dò hỏi:

-Vậy tối nay dẫn em đi vòng vòng Sài Gòn, nha? -À, tưởng chuyện gì! Chuyện đó thì dễ như nhai bắp! Và nét trầm ngâm lúc nãy đã được thay bằng nụ cười thật tươi:

-Hì, vậy anh thi tốt nha! Chiều em sẽ đến đón anh!

Tuyệt vời còn gì bằng khi buổi trưa thi môn mình yêu thích xong, buổi tối lại đi chơi với Ngọc Mi cơ chứ. Đúng là thế ngoại đạo nguyên sướng không gì bằng. Oán khí trong trường lúc này không còn ảnh hưởng đến tôi nữa. Tôi cảm giác như mình đang tỏa hào quáng sáng chói xua đi mọi tà khí đeo bám. Tuy nhiên không phải ai cũng hào quang chói lóa như tôi. Tiêu biểu như Phú nổ, vừa vào đến cửa phòng đã thấy nó xòe cả cái tờ tổng hợp các thì to tổ bố ra học che kín cả mặt. Không biết nó có ngửi được ra tôi hay không mới vừa tiến lại gần thì cũng là lúc nó bỏ tờ giấy ra tru tréo:

-Trời ơi, kì này mày không giúp tao chắc tao chết!

Tôi hốt hoảng rụt về:

-Gì, giúp cái gì?

-Mày còn giả nai hả mày, nay thi môn tiếng anh còn gì?

-Thi thì sao mà giúp được!

Nó chẹp miệng:

-Mày khờ quá, ra dấu thôi được rồi! Lát tao giơ mấy ngón tay mày tự khắc biết liền! Nhưng nói là một chuyện, làm lại là một lĩnh vực khác. Phú nổ không ngờ rằng kì thi lần này có đến hai đề thi tiếng anh, và ngặc một nỗi là nó với tôi lại khác đề mới ác. Lúc nó quay xuống hỏi bài, tôi không còn cách nào hơn ngoài lắc đầu cười trừ. Trông mặt nó thảm bạo. Oán khí cứ thế mà bao trùm cả căn phòng thi 30 mạng. Với riêng tôi, đề thi cũng chỉ như mọi năm xoay quanh các thì và mấy cấu trúc đơn giản. Thế nên tôi đã nhanh chóng hoàn thành xong khi giờ thi vẫn còn đến tận nửa tiếng. Còn Phú nổ, không biết nó gặp may hay sáng nay nó ăn đậu đỏ, gặp ngay bé Phương cùng đề lại còn ngồi gần đó nên vừa ra khỏi phòng nó đã chém tung chảo:

-Xời, đề năm nay cũng không có gì khó!

-Thôi xạo đi mày, không có Ngọc Phương chắc mày chết từ đời nào!

-Bậy rồi tao chỉ hỏi có 30 câu thôi nghen! Tôi thản thốt:

-Đề có 40 câu, mày hỏi hết 30 câu rồi? 10 câu còn lại mày làm được câu nào? Nó bình thản:

-Tao lụi 10 câu! -Đệch…!

Đối thủ cuối cùng là môn sinh học. Thực ra đối thủ này chả có kí lô gì với các dũng sĩ cường tráng bọn tôi cả, nó là môn thì duy nhất thi trắc nghiệm, và ngân hàng trắc nghiệm cũng đều ở trong đề cương cả. Nếu đứa nào học qua loa cũng được 5-6 điểm chứ ít. Tiếng trống kết thúc giờ thi rồi cũng điểm lên từng hồi hối hả. Nó không chỉ báo hiệu môn thi cuối cùng vừa kết thúc, mà nó còn cho chúng tôi biết rằng, mùa hè đã đến. Kì thi học kì 2 đã chính thức chấm dứt, cả đám học sinh bọn tôi chẳng buồn biết kết quả ra sao đều hớn hở ra khỏi phòng thi với tâm trạng lâng lâng khó tả. Điểm số lúc này không còn quan trọng bằng những tháng hè đầy những niềm vui nữa. Trông mặt đứa nào đứa nấy như vừa nhặt được tiền, hớn hở lạ thường. Tuy nhiên, cũng có một vài trường hợp bí xị đấy chứ! Dù sao tôi đã hoàn thành được chỉ tiêu của mình trong kì thi này nên cũng không quan tâm những chuyện xung quanh lắm. Sau khi ra khỏi phòng thi, tôi trở về phòng học cũ để cùng họp mặt với đám Toàn phởn như đã hẹn. Thằng Tiến, thằng Hiếu, Toàn phởn, bé Phương, Lam Ngọc thần sắc đều sáng rỡ có thể đoán ra được kết quả thi khá tốt. Phú nổ, Khanh Khờ, Khang đinh, Kiêng lảng mặt mũi bí xị, coi bộ kết quả không được như ý muốn. Với tư cách đội trưởng, Toàn phởn dõng dạc

-Anh em ơi! -Ơiii!!! – cả đám đồng thanh.

-Thi xong rồi mình làm gì bây giờ?

-Mở tiệc đê! Và rồi nó lại phởn mặt:

-Hề hề vậy cuối tuần này nhóm mình làm cái tiệc nhẹ nhen! Kiên lảng đâm bang:

-Ủa, thầy Tuấn nói cả lớp cũng sẽ tổ chức liên hoan mà! Khanh khờ lúc này không còn khờ nữa, nó kí đâu thằng Kiên một cái:

-Mày ngu quá, ở lớp thì ở lớp! Nhưng cái chính là là…

-Là sao…?

-Không có uống pepsi gia truyền được chứ sao! Vừa nghe qua pepsi gia truyền, Kiên lảng mặt cắt không còn một giọt máu. Nó bàn lùi: -Thôi, chắc tiệc ở lớp cũng đông vui rồi! Mình khỏi mở tiệc riêng ha! Phú nổ cũng góp chút lời:

-Phải đó, tao nghĩ cũng không cần phải mở tiẹc chi cho tốn kém! Toàn phởn cắp vai hai thằng nó cười đểu:

-Bậy rồi, như vậy thì uổng công tụi bây học nhóm ở nhà tao quá! Nhỉ?

-Hề hề, cũng phải! – Kiên lảng trả lời nhát gừng. -Ờ ờ, tao cũng thích ăn tiệc! – Phú nổ vừa trả lời, vừa lau mồ hôi! Rồi Toàn phởn hớn hở:

-Nay là thứ 5 rồi, thứ 6 ngày mai là tiết tổ chức liên hoan của lớp! Vậy mình sẽ tổ chức ăn tiệc vào chiều thứ 7, có ok không?

-Ok luôn! – Cả đám đồng thanh. Đúng là không khí mùa hạ đã tràn ngập trường tôi thật rồi, những tiếng ve thường ngày chỉ kêu âm ỉ để nhường chỗ cho tiếng giảng bài của giáo viên nay đã vang lên rôm rả khắp trường. Tôi có cảm giác rằng, tụi nó cũng nghe được tiếng trống kết thúc học kì và cùng cất tiếng hòa ca giai điệu mùa hè vui tươi, rộn rã. Tôi bước đi trên sân trường giờ này đã thưa thớt người qua lại, chỉ mấy chốc nữa thôi nó sẽ trở nên vắng tanh, và càng vắng tanh hơn nữa khi kì nghỉ hè của học sinh bắt đầu. Có lẽ sân trường cũng cần nghỉ ngơi, những hàng ghế đá cũng vậy. Chí ít là nó sẽ ở lại với tôi hơn 1 năm nữa… Hít một hơi thật sâu, tôi thở ra đầy hân hoan sau hai học kì với biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Chợt nghe tiếng nói sau lưng:

-Đang suy nghĩ chuyện gì hả? Tôi giật mình quay lại và phát hiện ra Lam Ngọc đã đứng ở đó từ lúc nào, vẫn với mái tóc thề suôn dài mà chưa một lần nào tôi thấy chán, hai gò má bầu bĩnh cứ hây hây lên. Tôi cười nhẹ, đáp lời nàng:

-À, Phong chỉ đang nghĩ về thời gian thôi, nó trôi nhanh quá! Nàng nghiêng mái đầu tiếng lại gần tôi:

-Giờ này Phong mới nhận ra hả? Liệu có quá trễ không? Tôi thở hắc:

-Phong cũng không biết, nhưng chí ít là ở hiện tại, Phong vẫn chưa thấy hối tiếc điều gì! Nàng mỉm cười ngước nhìn lên những tán cây bàn: Ừ, có lẽ là vậy, có lẽ là vẫn còn thời gian cho Ngọc, cho Phong và cho tất cả chúng ta, Phong nhỉ? Tôi bồi hồi, nhìn vào đôi mắt đen tuyền của nàng, đôi mắt như đang ẩn chứa nhưng cảm xúc không thể nói thành lời. Nhưng thật trớ trêu tôi không đủ can đảm để đối diện với nó. Tôi nhìn vội lơ đãng vào một khoảng không bất định. Cảm thấy con tim đang bị bóp nghẹn:

-Hè này Ngọc có dự định gì không? Lam Ngọc thở ra một hơi thật dài, đôi mắt nàng nhắm nghiền theo hơi thở, rồi nó mở chầm chậm: -Chắc Ngọc sẽ vào trung tâm thể dục gần nhà trở giảng cho sư phụ đến hết hè! Tôi ngạc nhiên:

-Ngọc Không đi đâu sao? Nàng mỉm cười bình thản:

-Tất nhiên sẽ đi, nhiều nơi là đằng khác! Vì thầy đâu có dạy một chỗ! Tôi lắc đầu, cảm thấy mình như đang thuyết phục:

-Không, ý Phong là đi chơi ấy! Hè rồi, Ngọc không muốn đi chơi ở đâu sao? Nàng vỗ vai tôi lắc đầu:

-Ngọc chỉ đi chơi với người mình yêu thôi, không có thì đi làm gì? Tôi cảm giác tìm mình đang nghẹn lại, không đủ sức để đập nữa. Mặt tôi nóng ran lên như cái bánh phồng bị bỏ vào chảo dầu. Cũng may là nàng kịp vớt tôi lên:

-Hì, Ngọc nói giỡn thôi! Tất nhiên là vẫn đi chơi với gia đình rồi! Với lại mẹ Ngọc đang mang thai tháng thứ 5, Ngọc cũng phải phụ ba chăm sóc chứ! Tôi cười cười, cố để mình thật tự nhiên:

-Ừ…ừm! Chuyện ở nhà Ngọc vẫn ổn chứ? Nàng lắc đầu cười tươi:

-Không sao, mọi chuyện vẫn ổn! Rồi như một tỷ phú sa cơ, tôi bối rối chợt nhận ra ngân hàng câu nói của mình đã chính thức phá sản. Tôi ấp úng nhìn Lam Ngọc và quay đi một cách chớp nhoáng để không bị nàng bắt gặp. Thay vào đó tôi nhìn những táng cây bàng um tùm. Chán chê, tôi lại nhìn những bông hoa phượng nở từng chùm đỏ trên cây. Tôi phát hiện ra cho dù tôi có ngắm gì đi chăng nữa, trái tim tôi cũng không thôi cồn cào. Chợt Lam Ngọc khoanh tay trước ngực, thở hắc:

-Có lẽ đã đến giờ về rồi Phong nhỉ? Tôi tròn mắt:

-Sao, Ngọc nói gì?

-Phong nhìn ra ngoài cổng trường đi! Theo lời nàng, tôi đưa mắt theo những rặn cây về phía cổng. Dường như ở đó có một cô gái mặc váy đang đứng chờ với dáng vẻ rất đỗi quen thuộc. Bỗng nhiên , một tia sáng bất thình lình lóe lên trong đầu tôi: “Ngọc Mi??” Và dường như con bé cũng phát hiện ra tôi, nó đưa tay lên vẫy vẫy một cách háo hức. Thông thường khi thấy con bé như vậy. trong lòng tôi cũng háo hức không kém. Nhưng bây giờ sau lưng tôi là Lam Ngọc, tôi cảm giác như từng cú vẫy đó như tát vào tim tôi từng đợt.

-Có lẽ Phong nên đi đi! Ngọc Mi đang chờ đó nhỉ? – Nàng chấp tay ra sau lưng cười nhẹ. Tôi thoáng thấy có những hạt sương tí hon buông trên khóe mi của nàng. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nó bay đi đâu không biết. Chỉ để lại đây một Lam Ngọc với đôi mắt ráo hoảnh. Nàng lại đẩy vai tôi:

-Phong đi đi, Noemi đang chờ đấy! Ngọc cũng về đây!

Và không để tôi nói một lời tạm biệt nào, Lam Ngọc di chuyển thật nhanh về phía nhà xe. Bỏ tôi ở lại với những suy nghĩ đan xen nhau tạo thành những mảng màu mông lung, lẩn quẩn trong đầu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.