Cappuccino – Chương 181: Chap 179 – Botruyen

Cappuccino - Chương 181: Chap 179

Đếm tổng cộng nhà Toàn phởn xêm xêm có 5 phòng.

Bước từ cửa vào, phòng khách rộng nhất nhà, cũng là nơi bọn tôi học nhóm mỗi ngày. Kế đến là dãy hành lang dẫn xuống nhà bếp và nhà tắm. Tiếp theo là cầu thang dẫn lên phòng của Toàn phởn và ba mẹ nó. Cuối cùng là tầng thượng nơi dành cho việc hóng gió, thư giản các kiểu.

Thường, bọn tôi về đến nhà ăn cơm tắm rửa rồi mới qua nhà Toàn phởn học nhóm. Nhưng hôm nay chủ nhật, Toàn phởn bỗng nổi hứng bất thình lình. Vừa mới tan trường, nó đã gom bọn tôi lại:

-Nay cuối tuần tụi bây thích làm một bữa nhỏ không?

Khanh khờ khịt mũi:

-Sao, nhậu một bữa hả? Để tao về chuẩn bị pepsi gia truyền.

Phú nổ vừa nghe đến chữ nhậu thần sắc đã xám ngắt, nó vờ ôm bụng:

-Ahh, tao thấy trong người không được khỏe, chắc nay không lên nhà mày ôn được rồi!

Không chỉ Phú nổ, Kiên lảng cũng là một thằng sợ nhậu số một. Thấy Phú nổ ôm bụng, nó cũng kiếm cớ:

-Á, chân tao đau quá, chắc không qua bên nhà mày học được rồi Toàn!

-Ê, sao bắt chước tao mạy?

Toàn phởn chẹp miệng cười cười:

-Thôi mấy đứa, không phải nhậu đâu mà lo!

-Hả? – cả đám đồng thanh.

Trong khi bọn tôi cứ lớ nhớ nhìn nó, Toàn phởn vẫn điềm nhiên:

-Một lát tụi bây qua nhà tao ăn nhẹ một bữa rồi ôn tiếp. Chịu không?

-À, ý là qua nhà mày ăn trưa thôi chứ gì? – Phú nổ để tay trước ngực thở phào – Thế mà làm tao hết hồn!

Kiên lảng tò tò:

-Ủa, nãy mày mới nói đau bụng mà Phú!

-À, đau bụng nhằm nhò gì, gần thi tới nơi rồi có thực mới vực được đạo chứ!

-Thôi đi bố chém bay cả nốc trường!

Và tất nhiên, muốn ăn trưa thì phải có người nấu trưa và mua đồ ăn. Toàn phởn hâm hở:

-Giờ thằng nào biết nấu ăn phụ Ngọc Phương một tay đê!

-Thằng nào được? Tao chỉ biết nấu rượu thôi – Khanh khờ gãi đầu.

-Thôi thôi, dẹp mày đi! – Phú nổ xua tay – Tao cũng không biết nấu!

-Tao biết nấu cơm nè! – Kiên lảng loắc choắc

-Thôi thôi, đẹp hết! Không còn ai nữa à?

Gần như là ngay lập tức sau câu hỏi của Toàn phởn, cả đám tự nhiên chuyển tâm điểm sang tôi hết ráo.

Tôi dè chừng:

-Gì đây, tao chỉ biết nấu mấy món thịt kho, trứng chiên thôi!

Toàn phởn phởn mặt lên:

-Ai nói mày, tao nói Noemi ấy!

-Ớ? Noemi?

-Chứ gì nữa, hình như con nhỏ nấu ăn ngon lắm phải không?

-À à, hình như vậy?

Thế là Toàn phởn đặt tay lên vai tôi cười đểu:

-Vậy nhờ mày cả nhen!

Bé Phương cũng tíu tít:

-Hì hì, nhờ anh đó, chứ lâu quá em cũng quên mấy cách nấu rùi!

Không riêng Toàn phởn, 3 thằng ôn kia cũng bắt chước đặt tay lên vai tôi trêu đểu:

-Nhờ mày cả nghen Phong!

-Ừ, nhờ mày cả đấy!

-Anh em tin tưởng ở mày!

-Thôi dẹp tụi bây đi!

Tất nhiên được cá đám giao phó…uầy…nói đúng hơn là dồn hết trách nhiệm vào người, tôi không thể không làm theo. Đợi Ngọc Mi từ lầu trên đi xuống đưa tôi về, tôi dợm hỏi:

-À Mi này!

Con bé nghiêng đầu cười nhẹ:

-Sao anh, có chuyện gì hả?

-À, thì một lát Toàn phởn nó rũ tụi mình làm buổi ăn trưa nhẹ ở nhà nó đó!

-Hì, tụi mình nữa cơ!

Con bé che miệng tủm tỉm, hai gò má bỗng ửng hồng lên hây hây. Trong giây phút đó, tôi chợt nhận ra mình vừa nói hớ. Tự nhiên nói “chúng mình” không khác gì tôi và con bé đang là một cặp từ đó giờ vậy. Thế là tôi bắt đầu nhập tâm bối rối. Mặt tôi nóng hổi như bị nướng trên bếp lò mà tôi đồ rằng còn đỏ hơn cả hai gò má của con bé nữa.

Rất may, còn bé không để tôi bị nướng chín quá lâu, nó điềm tĩnh:

-Vậy là anh Toàn nhờ em nấu ăn phải không?

Tôi nhìn con bé thản thốt:

-Sao em biết hay vậy?

-Hì, nhìn cách dò hỏi của anh là em đoán ra ngay!

-Hề hề, chịu rồi! Em thông minh quá!

Vẫn với cung cách dịu dàng, đằm thắm, con bé níu áo tôi:

-Đi thôi anh!

-Hả đi đâu?

-Thì đi chợ chứ đi đâu nữa, hihi!

-À, hề hề!

Tôi thở phào vì chợt nhận ra mình vừa hỏi một câu không thể ngu hơn. Nếu là Ngọc Lan trước đây chắc chắn nàng đã trêu tôi đến đỏ cả mặt chứ không phải nhu mì như Ngọc Mi thế này. Không hiểu sao tôi lại thấy nhớ cái kiểu nói trêu đểu người khác của nàng như vậy. Mệt gì đâu!

****

Tính ra tôi đi chợ với Ngọc Mi cũng được vài lần. Tuy nhiên, cảm giác so với lần đầu cũng không khác là bao. Bởi lẽ cái cảm giác đi chợ cùng nhau với tôi nó lạ lắm, vừa chộn rộn vừa rạo rực cứ như tôi đang dẫn con dâu về ra mắt cả họ hàng nội ngoại vậy.

Sỡ dĩ tôi so sánh như vậy là vì những bà bán hàng trong chợ ngoài nghề bán hàng ra còn kiêm luôn cả cái nghề thông tấn xã chợ đầu mối nữa, đặc biệt là đối với thằng con ông võ sư nhà gần chợ lâu năm như tôi thì cả cái xóm này ai cũng biết mặt.

Thật vậy, trước kia khi Hoàng Mai còn ở chung nhà với tôi, mỗi lần đi chợ đều được sự quan tâm sâu sắc của các “phóng đại viên” hàng thịt, hàng rau và các hàng cá các loại. Lần đầu còn thấy khó chịu khi đi đâu cũng bị hỏi về nhân thân của em như vậy. Nhưng mấy lần sau riết tôi cũng quen, ai hỏi gì cũng chìa cái mặt dày cả lớp ra cười hền hệt cho qua chuyện.

Nhưng lúc đó dù gì Hoàng Mai cũng là bạn gái của tôi nên tôi cũng không xoắn bất kì câu hỏi nào cả. Còn bây giờ với Ngọc Mi, mỗi lần bị các bà “phóng đại viên” hỏi, tôi cảm thấy có một chút nhồn nhột pha lẫn với cảm giác hơi sượng sượng không tả được.

Tôi cũng chả biết phải gọi là thích hay không thích nữa. Bởi thật ra những “phóng đại viên” này hỏi thì ít mà khen lại nhiều. Hễ con bé đi đến đâu là lại khen lấy khen để đến đấy, tôi vì thế cũng được dịp nở mũi trâu chui lọt.

-Hì, ở đây vui quá anh ha, ai cũng thân thiện! – Con bé nhìn tôi cười hiền.

Riêng tôi, tôi lại chẳng mảy may hứng thú:

-Thôi, hơi đâu nghe mấy bà đó nói!

Con bé lập tức nguýt dài:

-Vậy tức là em không có đẹp chứ gì?

-Bậy rồi, riêng điều đó thì đúng, hề hề!

-Hì, đúng là chỉ giỏi nịnh! – con bé che miệng cười duyên dáng.

Chắc có lẽ do sợ chân tôi vẫn còn đau nên con bé không dám đưa cho tôi xách hộ bất cứ thứ gì kể cả một bó rau. Việc mà tôi vẫn luôn đảm nhiệm mỗi khi đi chợ với bất cứ cô gái nào, dù là Hoàng Mai hay nhỏ Nhung.

Lúc đầu chỉ là một giỏ thịt nên Ngọc Mi vẫn đi chợ không một chút khó khăn gì. Lúc sau thêm giỏ cá tươi, con bé vẫn ung dung tiến bước. Lại thêm một bó rau muống, với đôi tay nhỏ nhắn, con bé gặp một chút khó khăn khi cả hai tay đều phải xách đồ kệ nệ.

Lúc này những bà hàng bắt đầu nhìn tôi với đôi mắt dèm pha. Nhưng với chiếc chân bó bột, tôi hoàn toàn có thể chối bỏ những lời dị nghị này một cách chính đáng.

Mặt trời đang dần lên đến đỉnh đầu, bóng hình của tôi chỉ là một cục tròn nhỏ sát chân với đôi bàn tay đung đưa thoải mái. Nhưng với Ngọc Mi, còn có bóng của những giỏ rau củ, thịt cá đi kèm hai bên, thậm chí bóng của những giỏ đồ đó còn to hơn cả cái bóng bé xíu của con bé.

Tôi không biết mồ hôi đã đổ trên trán của con bé từ lúc nào, nó đã chảy dài xuống đôi má hây hây đỏ của con bé rồi được cánh tay yếu ớt của nó lau đi vội vã.

Tự nhiên tôi cảm thấy mình chỉ là một người vô hình cứ lẻo đẻo theo sau Ngọc Mi. Cảm giác rằng nó chỉ đi chợ một mình mà không có sự diện hình nào của tôi ở sau. Tôi thấy thương nó quá chừng!

Mọi việc chỉ lên đến đỉnh điểm khi con bé quay sang hỏi tôi món tráng miệng:

-Trời nóng thế này ăn dưa hấu cho mát anh nhỉ?

Tôi bối rối nhìn giỏ đồ lịnh kịnh trên tay con bé:

-Ừm…thôi, nhiêu đây cũng được rồi! Chắc nhà thằng Toàn cũng có mà!

Rất nhanh, con bé đã đi guốc trong bụng tôi:

-Hì, anh sợ em xách nặng à? Khờ quá, em khỏe mạnh lắm đó chứ không có yếu ớt đâu nha!

Nếu là bình thường, con bé chắc chắn sẽ lừa được tôi dễ dàng bằng sự thông minh của mình. Nhưng lần này những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt, cộng với những ngón tay líu ríu cố gắng bấu chặt lấy quai của giỏ đồ đã phản bội lại nó.

Và không nói không rằng, tôi khom xuống với lấy những giỏ đồ trên tay con bé làm nó tròn mắt:

-Anh Phong…??

-Em cứ tiếp tục đi chợ đi, để anh giúp em!

Con bé ái ngại:

-Nhưng chân của anh….

Tôi vỗ ngực:

-Không sao cả, chân của anh vẫn ổn mà! Mấy giỏ đồ này nhằm nhò gì!

-Cảm ơn anh nha!

-Hề hề, em không cần phải khách sáo!

-Có vẻ chân của anh dần khỏe lại rồi nhỉ?

-Ừ, khỏe như voi!

Ngọc Mi vẫn mỉm cười, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy một sự đượm buồn kéo theo nụ cười duyên dáng đó. Nhưng vụt qua cũng nhanh như lúc nó đến, vẻ đượm buồn đó chợt bốc hơi đi thế chỗ cho nụ cười tỏa nắng như mọi thường:

-Mình đi mua dưa hấu nha anh?

-Ừ đi thôi em!

Bọn tôi đến nhà Toàn phởn vào đầu giờ trưa. Như thường lệ, xe của tụi nó đã dựng đầy trước sân, chỉ khác một chút là không có tiếng cười nói nào cả, cảnh vật êm đềm đến lạ thường.

Tôi đưa tay nhấn chuông cửa:

-Kính coong…!

-Ê, thằng Phong tới rồi kìa bây! – Giọng của Phú nổ từ đâu vọng lên.

Theo phản xạ tôi giật mình nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm tụi nó nhưng mặc nhiên không có ai ngoài thềm, cũng không có ai trong nhà. Chỉ đến khi con bé Mi giật tay áo tôi chỉ lên trên thì tôi mới ngỡ ra tụi nó đang ở ban công tầng thượng nhìn xuống tụi tôi.

-Mày đợi chút tao xuống mở cổng cho! – Khanh khờ tiếp lời rồi khuất sau ban công.

Đúng thật, cái ban công là chỗ đẹp nhất nhà Toàn phởn. Bọn tôi ai nấy cũng đều muốn lên đó hóng gió mỗi khi rảnh rỗi. Và nếu được thì tôi cũng sẵn sàng đem cái võng nhà mình lên mắc trên ban công nhà nó ngủ cho mát mỗi trưa buổi trưa hè oi ả như thế này.

-Sao sao, mua đồ ăn rồi hả? – Khanh khờ mắt láo lia nhìn vào giỏ đồ của bọn tôi khi mới vừa mở cổng.

Ngay lập tức tôi xua tay:

-Xùy xùy, đồ ăn chưa có nấu, nhìn mất ngon bây giờ!

-Xời, làm thấy ghê, tao thèm vào!

-Vậy lát đừng có ăn nghen!

-Ớ hề hề, giỡn tý mà! Tụi bây vào đi thằng Toàn với nhỏ Phương đang nấu trong bếp đó! – Khanh khờ cười khì đứng nép sang một bên cổng cho bọn tôi vào.

Không cần Khanh khờ phải nói, vừa vào đến nhà, tôi đã nghe tiếng lèo xèo cộng với mùi đồ ăn bây phảng phất từ trong bếp. Ngọc Mi bỗng quay sang tôi mỉm cười:

-Tới đây được rồi, anh đưa giỏ đồ ăn cho em rồi ngồi xuống ghế nghỉ đi!

Tôi giấu nhẹm giỏ đồ ra đằng sau để con bé không với tới:

-Thôi, để anh vào phụ gì được thì phụ!

Con bé mỉm cười lắc đầu:

-Nấu ăn mà anh phụ được gì đâu!

Tôi vẫn cương quyết:

-Cứ cho anh phụ đi, rửa chén hay gì cũng được!

Cuối cùng thì con bé cũng chịu thua sự cứng đầu của tôi, nó thở hắc:

-Thôi được rồi, nhưng nhớ phải cẩn thận đó nghen!

-Ừa hề hề!

Tôi và Ngọc Mi vào bếp khi bé Phương đang nấu món canh và Toàn phởn thì đang trút chảo cơm chiên dương châu ra dĩa. Thấy bọn tôi, Toàn phởn đã trêu đểu:

-Ô, cặp vợ chồng son về rồi kìa!

Tôi lúng túng gắt:

-Vợ chồng cái đầu mày, nấu ăn đến đâu rồi!

Bé Phương đang nấu canh cũng quay đầu ra:

-Hì, gần xong rồi đó anh, em đang nấu canh nè!

Ngọc Mi lập tức xách giỏ đồ đến đặt xuống gian bếp:

-Em mua đồ về rồi đây, để em nấu luôn cho kịp! – Rồi nó quay sang tôi – Anh Phong ngồi nói chuyện với anh Toàn đi, khi nào cần em gọi, nha!

Nghe Ngọc Mi nói vậy, tôi yên tâm ngồi xuống, hong cái lưng áo ướt nhẹp mồ hôi trước cái quạt đang mở vù vù trong bếp. Thấy dĩa cơm chiên thơm nức mũi, tôi chợt đánh ực một cái bụng bỗng kêu rồn rột lên.

Toàn phởn kéo dĩa cơm về phía nó, đểu mặt

-Giữ nguyên hiện trường nghen, chưa tới giờ ăn đâu!

Tôi biểu môi thở phì một cái:

-Xì, tao chỉ ngắm xíu thôi mà làm ghê!

Toàn phởn bỗng quay về phía bếp như ngó chừng Ngọc Mi và bé Phương, nó kéo tôi lên nhà trên:

-Sao, thấy hài lòng về hiện tại rồi à?

Tôi ngệch mặt:

-Mày nói gì, tao chưa hiểu?

-Chắc mày quên Lanna rồi hen?

Tôi chối phắt:

-Làm gì có chuyện đó!

Toàn phởn vẫn dồn tới:

-Tao thấy mày có vẻ vui khi đi với Noemi mà!

-Nhưng hai chuyện đó không liên quan đến nhau! Tao đi chơi với Noemi không đồng nghĩa với việc tao không yêu Lanna!

Tưởng chừng Toàn phởn sẽ bớt nói đi sau khi tôi đứng dậy đe cho nó một câu. Nhưng không, chẳng những nó không chịu im, mặt nó càng phởn lên bạo:

-Nghe như mày muốn bắt cá hai tay vậy! Nào là vừa đi chơi với cô em, lại vừa yêu cô chị! Chậc chậc, ghê nghen!

Tôi nổi sùng:

-Mày im đi, không phải người trong cuộc sao mà hiểu được chứ!

-Nè mấy anh làm gì mà ồn ào vậy, để bọn em tập trung nấu ăn chứ!

Ngọc Mi đột nhiên lên tiếng từ phía bếp làm bọn tôi giật mình, kết thúc luôn cả cuộc nói chuyện.

Toàn phởn nói vọng về sau:

-À hề hề, bọn anh chỉ nói chuyện tý thôi! Không có chuyện gì đâu!

Nói xong, Toàn phởn không màng đến tôi, nó chỉ tò tò đi đến chiếc tủ TV, xếp lại mấy bức tượng như trêu ngươi cái thằng đang nóng hừng hực như tôi.

Sốt ruột, tôi buột miệng:

-Sao mày lại hỏi tao chuyện này?

Toàn phởn không trả lời ngay, nó đủng đỉnh ngồi vào ghế sofa cười:

-Thì có gì đâu, tao đang tò mò về cách giải quyết của mày thôi!

-Chuyện của tao có gì đâu mà tò với mò, cũng rắc rối như đó giờ thôi!

-Bởi thế nên tao mới chờ xem kết cục của chuyện này sẽ đi đến đâu đấy!

-Xì, mày cũng ít có rảnh lắm!

-Chuyện, nếu không rảnh thì từ đó tới giờ tao giúp mày làm gì, hế hế!

-Uầy, tao thua!

-Hề hề, thôi mọi chuyện cứ để sau! Cứ lo việc ở hiện tại trước đã!

Toàn phởn vỗ vai tôi cười sảng khoái với câu nói đầy ẩn ý.

Thực sự thì nó nói đúng. Câu nói của tôi lúc nãy không khác gì một thằng sở khanh muốn bắt cá cả hai tay. Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, tôi biết xử lí ra làm sao? Tôi không thể bỏ mặc con bé như cái kế hoạch đã từng thất bại ê chề trước đây được.

Ngọc Mi là một cô gái tốt, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, chu đáo. Tôi chắc chắn nếu cứ tiếp xúc với con bé như thế này, một ngày nào đó tôi sẽ thực sự yêu con bé lúc nào không hay. Tôi sợ điều đó sẽ xảy ra hơn bất cứ điều gì trên đời.

Nhưng tôi là một người rất trọng lời hứa, tôi đã hứa với con bé là sẽ cố hết sức làm cho nó vui cho dù chỉ là hiện tại. Và chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thất hứa điều đó.

*****

Giờ ăn đến.

Cả đám Phú nổ từ nãy giờ hóng gió ở trên sân thượng nghe bọn tôi gọi đã chạy thùm thụp xuống.

Khanh khờ lên tiếng đầu tiên:

-Đâu đâu, đồ ăn đâu tao đói quá rồi!

Nếu Khanh khờ là đứa háu ăn nhất thì thằng Phú nổ là đứa sành ăn nhất. Trái với phong cách vồ vập, réo lên om sòm của Khanh khờ, Phú nổ vừa đi xuống cầu thang đã chun mũi hít hà liền mấy hơi với bộ tịch rất trịnh trọng.

Lần đầu tiên, thấy Phú nổ cứ chun mũi hít hà, Khanh khờ trố mắt:

-Người không làm, muốn làm chó à mày?

Phú nổ chỉ giờ nắm đấm thay cho câu trả lời. Vì nó còn bận…đánh hơi mà.

Toàn phởn nhìn Phú nổ một cách thích thú:

-Gì đây? tao không có mướn chó nghiệp vụ tìm bom a nghen!

Phú nổ nghe rõ nhưng vẫn không hé môi. Nó khịt khịt thêm một lúc, xem chừng đã đủ, liền đứng thẳng dậy trịnh trọng

-Tụi bây nấu đồ ăn thơm quá, tao không thể không xuất chiêu!

Vừa nghe, Toàn phởn đã giật mình lùi lại thủ thế:

-Cái gì? Mày tính cướp đồ ăn à?

-Bậy, cướp đâu mà cướp! Tao đang ngửi coi tụi bây nấu món gì?

Toàn phởn cười giòn như bắp vỗ vai Phú nổ:

-Mày đừng làm tao buồn cười!

Khanh khờ cũng cười theo:

-Hề hề, thôi vào ăn lẹ đi, giờ này còn chém nữa!

Phớt lờ lời trêu đểu của chúng bạn, Phú nổ xòe bàn tay ra trước mặt, vừa bấm đốt ngón tay vừa thản nhiên lầm bầm cứ y như mấy ông thầy bói bấm độn:

-Món thứ nhất là rau muống xào thịt bò, món thứ hai là cơm chiên dương châu, món thứ ba là cá thu chiên xả, món thứ tư là canh cải chua sườn heo, món thứ năm là…ừm…dưa hấu tráng miệng. Sao có đúng không?

Lúc này mặt Toàn phởn bỗng dưng chuyển sắc. Không chỉ riêng nó, cả Ngọc Mi lẫn bé Phương đều tròn mắt không thốt nên lời.

Phú nổ cười đắc chí:

-Hề hề, còn đứng đây làm gì, vào xem đi chứ!

Theo chân Phú nổ, cả đám bước vào gian bếp. Thật bất ngờ, những món ăn mà Phú nổ đã liệt kê ra đều đã được dọn sẵn trên bàn không thiếu một món.

Khanh khờ quay sang Phú nổ thản thốt:

-Má ơi, phải mày không vậy Phú?

Phú nổ chỉnh chu cổ áo:

-Là anh Phú đẹp trai của mày đây chứ ai?

Ngọc Mi thở hắc ra cười hiền:

-Hay thật đó, em nấu nướng đã lâu rồi mà chỉ tới mức nhìn nguyên liệu đoán món ăn thôi!

Phú nổ lắc đầu chẹp miệng:

-Quý cô quá khen, kẻ hèn chỉ có chút tài mọn thôi!

Toàn phởn gật gù khen:

-Chậc, cứ tưởng mày chém gió, ai ngờ đúng y! Có bí kiếp gì không, chỉ tụi tao phát nào!

-Không có bí kiếp gì đâu, chả là do bản năng nghề nghiệp thôi! Món nào phải nấu ngon, có mùi đặc trưng tao mới ngửi ra được, chứ như mấy món hằm bà nhằn của mấy nhỏ trong lớp làm ở nhà thầy Tuấn tao nhìn còn không đoán ra!

Ngọc Phương tò mò:

-Ừ, mà tụi mình vẫn chưa biết nhà Phú làm gì mà, sao lại gọi là bản năng nghề nghiệp?

-Phải đó, tụi tao chưa tới nhà mày lần nào! – Khanh khờ cũng cùng chung thắc mắc.

Quả thật tôi chỉ biết một Phú nổ với cái miệng chém gió xuyên lục địa trên lớp chứ chưa một lần nào có dịp ghé thăm, cũng như tìm hiểu thêm về nơi ở của cái thằng thần gió này. Hôm này có dịp được hỏi, cả đám cứ đổ dồn sự chú ý vào nó như một tội phạm đang được thẩm vấn làm nó có phần hốt hoảng:

-À thì có gì đâu, mai mốt thì biết!

Toàn phởn sốt sắng:

-Mai mốt là chừng nào?

-Thì là mai mốt đó, ý da…có vậy cũng hỏi! Thôi ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ!

Với phong độ chặt chém thường ngày của tụi Toàn phởn, tụi nó dư sức dồn Phú nổ vào thế bí nhưng do trong bụng đứa nào cũng đói meo nên cũng không đủ kiên nhẫn thắc mắc thêm chuyện gì, liền kéo ghế ngồi vào bàn ăn ngay tắp lự.

Đột nhiên, Khanh khờ quay sang Toàn phởn thắc mắc

-Ủa mà ba mẹ mày đâu Toàn? Sao không gọi xuống ăn chung?

Nghe Khanh khờ hỏi, Toàn phởn có chút giật mình, nhưng rồi nó chỉ thở hắc ra trả lời như đã đoán trước được:

-Ờ hề hề, nay ba mẹ tao đi công chuyện rồi, chiều mới về!

Lúc này, Phú nổ mới ộ lên:

-À, thì ra không có ai nấu ăn cho mày nên mày mới bày ra vụ này chứ gì?

-Đù, Toàn phởn này cũng ghê phết hen, thế mà tưởng nó tốt bụng!

Toàn phởn nhăn mặt ngay:

-Thôi đi mấy bố, mấy bố cũng ăn chứ có một mình con đâu mà cứ nhặng cả lên!

-Um, thôi mấy anh ăn đi, không đồ ăn nguội đó! – Ngọc Mi lên tiếng can ngăn.

-Ực, món nào cũng ngon! Ngon hơn cả quán ăn nữa! – Khanh khờ vừa gắp đồ ăn miệng vừa nhồm nhàm.

-Tài nấu ăn của hai cô nương đây quả là phi phàm! – Phú nổ lại giở giọng kiếm hiệp ra bình loạn.

Bé Phương cười tít:

-Hì, không có gì đâu! Ở nhà rảnh rỗi nên tập nấu ăn cho vui á mà!

Riêng Ngọc Mi chỉ mỉm cười rồi quay sang gắp đồ ăn vào chén của tôi:

-Nè, ăn nhiều thị bò vào cho mau lành chân!

-Ừa, cảm ơn em! Món nào em làm cũng ngon cả!

Con bé cười hiền:

-Đừng khen em hoài, cứ chê em một lần đi!

Tôi gãi đầu:

-Ừm thì…đồ ăn gì đâu mà…

-Mà sao?

-Mà ngon quá trời, hề hề!

Con bé nguýt dài cố mím miệng cười

-Xí, chê vậy cũng chê!

-Ừa hì hì, chứ đồ ăn ngon thế này anh biết chê làm sao!

Bữa ăn cứ diễn ra êm đềm cho đến khi Bé Phương mang từ trong tủ lạnh ra dĩa dưa hấu đã được gọt sẵn thành từng miếng. Lúc này sự kinh hoàng mới lên đến đỉnh điểm.

Khanh khờ trợn mắt:

-Mày ngửi ra được cái mùi dưa hấu hả Phú!

Kiên lảng khom người nhìn Phú nổ từ dưới lên:

-Mũi mày có phải mũi người không vậy? Dưa hấu mà mày cũng hửi được hả?

Để giải đáp thắc mắc cho đám nhao nhao bọn tôi, Phú nổ chỉ bình thản:

-Thì có gì đâu mà khó, tao không cần ngửi cũng biết!

Khanh khờ càng hoang mang bạo:

-Cái gì, mày không cần ngửi luôn hả! Đừng có chém nghen!

-Thì có gì đâu, lúc nãy tao thấy tụi bây xách trái dưa hấu nên đoán bừa món cuối, ai ngờ trúng thật!

-Xời ơi, làm hết hồn!

Cả đám đồng thanh ngả lưng lên ghế làm Phú nố đần thối mặt:

-Sao, tao nói sai chuyện gì à?

Toàn phởn xua tay:

-Thôi thôi, ăn tiếp đồ ăn nguội giờ!

Khanh khờ đồng tình:

-Ừ, ăn thôi! Tao đói nữa rồi!

Phú nổ lúc này như bị bỏ rơi, nó tru tréo:

-Tụi bây làm cái gì vậy?

Nhìn mặt ngô ngố của Phú nổ, bọn tôi không thể nào nhịn được cười, liền phá lên cười ha hả rộn cả nhà.

Tuy nhiên chỉ có Ngọc Mi lúc này chỉ thoáng cười rồi lại nhìn đâu đó nơi xa xăm. Đôi mắt nai của nó tự nhiên trông buồn da diết. Tôi cố gắng hỏi, cảm thấy cổ họng mình khô khốc đi không nói một lời nào. Thế là tôi đổi ý và chỉ nhìn chăm chăm con bé mặc kệ xung quanh có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.

Và rồi một thoáng rất nhanh sau đó, dường như con bé đã biết tôi đang nhìn trộm mình, nó cau mày:

-Anh xấu quá, sao cứ nhìn chằm chằm em?

Bất thình lình bị phát giác, tôi bối rối:

-À ừm, tại thấy em cứ buồn buồn!

-Em không sao cả! Anh ăn thêm đi! – Con bé vừa cười vừa gấp thêm thịt cho tôi.

Lần này đến lượt Ngọc Mi nhìn chằm chằm tôi. Quơ được vài đũa, ngước lên, con bé mỉm cười với tôi. Quơ thêm vài đũa, ngước lên, con bé lại mỉm cười với tôi. Quơ thêm vài đũa nữa, con bé vẫn mỉm cười với tôi.

Cố lua hết chén cơm, tôi hỏi:

-Mặt anh bị dính cơm hả em?

Ngọc Mi không trả lời câu hỏi của tôi, nó chỉ cười nhẹ:

-Anh no chưa, có muốn ăn nữa không?

Tôi vừa gãi đầu, vừa sờ bụng:

-Ừm, chắc là chưa đâu, hề hề!

Bất giác, có một áng mây buồn chắn ngang mắt nai tròn xoe:

-Chắc đây là lần cuối em nấu cho anh ăn đó, anh cứ ăn thỏa thích đi!

-Sao, em nói gì?

Và áng mây đó bỗng bốc hơi đi nhanh cũng như lúc đến, nó nheo nheo mắt:

-Hì, em nói giỡn thôi, anh cứ ăn đi!

Và, dù muốn dù không tôi cũng phải thừa nhận rằng, bầu trời thật trong xanh trước khi có bão đến.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.