Cappuccino – Chương 180: Chap 178 – Botruyen

Cappuccino - Chương 180: Chap 178

Dù đã được Toàn phởn đồng ý cho Ngọc Mi gia nhập nhóm ôn thi. Nhưng dường như ở nó vẫn còn một số điều mà tôi vẫn chưa hiểu hết được. Đơn cử như cái hôm lần đầu Ngọc Mi chở tôi sang nhà nó học. Toàn phởn có lẽ không có thiện cảm với Ngọc Mi và luôn tìm cách tránh xa nó. Ngay cả con bé cũng cảm nhận được điều này từ Toàn phởn khi tự động bỏ về ngay hôm đó.

Quyết tìm hiểu sự việc cho ra lẽ, ngay sáng hôm sau khi vào lớp, tôi chủ động đến hỏi chuyện Toàn phởn:

-Ê Toàn! Tao hỏi chút chuyện được không?

Toàn phởn đang ngồi cậm cụi chép bài, nghe tôi gọi, nó gấp tập lại phởn mặt:

-Sao, lại xin cho đứa nào nữa à?

-Không phải, tao tới để hỏi về Noemi!

Ngay lập tức Toàn phởn xám mặt, nó đưa tay bụm miệng tôi lại, còn ngón tay kia đưa lên miệng:

-Suỵt, chuyện đó để sau rồi bàn, ở đây nguy hiểm lắm!

Khi tôi còn chưa biết mô tê như thế nào, Bé Phương đang đọc bài nãy giờ bỗng cất giọng lạnh băng:

-Toàn đang nói cái gì đó, lo học bài đi chứ!

-À rồi, Toàn học ngay đây!

Nó nháy mắt ra hiệu cho tôi rồi lại tiếp tục cặm cụi chép bài như lúc nãy.

Nếu dùng một từ để tả vẻ mặt của Toàn phởn lúc này chắc chỉ có từ thảm là hợp nhất. Nhìn nó thảm bạo, bao nhiêu khí phách hôm qua nói chuyện với tôi nay bay hết ráo.

Tôi thì chẳng biết làm gì hơn đành quay lên tiếp tục công cuộc ôn thi của mình.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến giờ ra chơi. Hôm nay có vẻ đến lượt bé Phương trực thư viện. Mặc dù nó đã thôi chức thủ thư nhưng vẫn còn là thành viên thường trực nên thỉnh thoảng vẫn lên sinh hoạt tại đó.

Khi con bé vừa đi khỏi, Toàn phởn mới thở phào khều vai tôi:

-Đó, nguyên nhân mày muốn biết đó!

Đang chống cằm dõi theo bé Phương, nghe Toàn phởn khều tôi đã dợm quay về phía nó nhưng lại một lần nữa tôi trố mắt nhìn bé Phương:

-Gì, do bé Phương á?

-Chứ gì! – Toàn phởn ũ rũ, trông cái bản mặt nó như vừa bị ai cấm vận, mà tôi đoán chắc người đó là bé Phương.

Dẫu vậy vẫn chưa đủ để tôi mường tượng sự việc:

-Mà do sao? Tao chưa hiểu lắm!

-Mày còn nhớ cái hôm cả nhóm đi thảo cầm viên không?

Đang buổi sáng đẹp trời nên đầu óc tôi vận hành khá trơn tru. Toàn phởn chỉ mới nhắc bấy nhiêu, trong đầu tôi đã bật ra ngay hình ảnh của buổi đi chơi thảo cầm viên hôm đó. Cái hôm mà bé Phương dường như bị Ngọc Mi hạ gục hoàn toàn về khoản ân cần và chu đáo.

Tôi ngó Toàn phởn, giọng ái ngại:

-Hông lẽ con bé Phương đang ghen với Noemi à?

-Uầy, cũng không hẳn là ghen. Kiểu như con gái hay tỵ nạnh với nhau đấy mày ạ! chứ tao tuy ghét con gái thông minh nhưng cũng đâu đến nỗi ghét con nhỏ Noemi đó như mày nói!

-Ồ ra vậy! Tao hiểu!

Tôi chẹp miệng gật gù khoác vai Toàn phởn như hai thằng đàn ông cùng chung nỗi đau tinh thần.

-Con gái khó hiểu ghê mày há?

-Ừ mày!

-Đó giờ mày cũng khổ nhiều rồi há?

-Ừ mày!

-….!

-……?

-Hay chia tay mịa nó cho rồi!

-Cha mày!

Đang hồn bây phấp phới cùng Toàn phởn, bị nó khõ một cái tôi hoàn hồn vò đầu bức tóc, đập bàn thùm thụp như một chiến lược gia:

-Không thể để mọi chuyện diễn ra như thế này mãi được!

-Chứ mày tính xử sao, tao hôm qua vì cho con Noemi vào học mà bị bé Phương nhằn muốn chết này!

Toàn phởn nom vẫn rầu rỉ như kỳ vô phong. Thiết nghĩ không thể vì tôi mà để thằng bạn chí cốt này khó xử được, tôi chẹp miệng vỗ vai nó:

-Thôi mày cứ an tâm dưỡng thương đi, mọi chuyện cứ để tao lo cho!

-Được không mày, coi chừng lớn chuyện thêm bây giờ! – Toàn phởn ngó tôi dè chừng.

-Hề hề, yên tâm!

Tự nhiên tôi thấy vai trò giữa tôi và nó hoàn toàn bị đảo ngược. Tôi không còn rầu rỉ nhờ nó nghĩ cách mà mà chính nó đang rầu rĩ trông chờ vào kế sách sắp tới của tôi.

Nhưng mà thật ra tôi cũng không có kế sách gì ra hồn hết ráo. Với lại để khiến bé Phương thay đổi cách nhìn về Ngọc Mi, không còn cách nào khác ngoài khổ chủ phải tự thân vận động tức là chính Ngọc Mi phải đích thân ra tay.

Chính vì vậy, khi Ngọc Mi sang nhà, tôi không đi ngay mà gọi nó vào bàn kế hoạch tác chiến.

Nghe tôi kể về chuyện của bé Phương, con bé trầm ngâm:

-Ra mọi chuyện là như vậy à!

-Ừ, nên anh mới gọi em vào đây để bàn chuyện nè!

-Ừa, để em suy nghĩ đã!

Ngọc Mi tiếp tục trầm ngâm, lần này con bé để hẳn ngón tay lên cằm trong như một thám tử chuyên nghiệp đang suy nghĩ tìm cách phá án.

Và mãi đến một lúc sau, thám tử đó mới hí hửng rút chiếc điện thoại trong túi ra gọi cho ai như vừa tìm được manh mối gì đó:

-À, em Noemi đây!

-….

-Em muốn hỏi một chút về sở thích của chị Phương!

-….

-Dạ, là cuốn sách đó phải hông anh?

-…….

-Dạ, em biết rùi, anh cứ yên tâm! Dạ, hì!

Con bé cúp máy và kèm theo đó là một nụ cười xinh xắn từ đôi môi chúm chím của nó.

Tôi ngệch mặt:

-Sao rồi em?

-Hì, đi thôi anh!

-Ơ, đi đâu?

Con bé vẫn tủm tỉm cười, đứng dậy khoác chiếc áo khoác đang treo trên giá vào tiện tay với lấy chiếc chìa khóa xe:

– Thì đi về nhà em!

-Về nhà em hả?

Mặc cho bộ dạng ngáo ơ của tôi, con bé vẫn không hề giải thích, chỉ nhẹ nhàng tung một mớ hỏa mù:

-Về nhà em rùi biết!

Thế là tôi lại phiêu du qua nhà Ngọc Mi thêm một bận. Con bé để tôi ngồi ở băng ghế đá ngoài cửa rồi lật đật chạy vào nhà một cách gấp rút.

Tôi cũng muốn đi vào nhà xem xét tình hình lắm nhưng lại sợ vào nhầm lúc con bé đang thay đồ hay tắm táp gì đó lại ăn cái xoong vào đầu thì khổ.

-Hì hì, xong rồi!

Ngọc Mi mang ra một cuốn sách dày cộm nôm có thể giết tôi nếu con bé chịu khó dùng tý sức quất mạnh vào đầu tôi một cú.

Nhìn quyển sách tôi ngán ngẩm:

-Gì đây, đừng nói em mang cuốn này lên nhà thằng Toàn đọc nghen!

-Hì, hông phải! Em đọc cuốn này rồi!

-Ơ, vậy mang theo làm gì?

Mặc cho tôi cứ đần thối ra, con bé cứ lắc đầu rồi kéo tay tôi:

-Đi thôi anh! Lên nhà anh Toàn thì biết!

Bị Ngọc Mi quay từ đầu này đến đầu khác, tôi cũng không thiết hỏi nữa, chỉ tò tò theo sau con bé hóng hớt tình hình.

Do loay hoay với cuốn sách ở nhà con bé nên bọn tôi đến nhà thằng Toàn khá trễ.

Lần này chỉ có Toàn phởn ra mở cổng. Nó nhát gừng:

-Sao rồi, chuẩn bị đâu vào đấy chưa!

-Hì, anh yên tâm! – Ngọc Mi mỉm cười tươi tắn.

Cả bọn giờ này đã tập trung đông đủ ở nhà và đang ngồi cặm cụi, tất nhiên là cặm cụi tán dốc nhiệt tình rồi. Không có vụ tụi nó cặm cụi học bài đâu.

-Ê, đi trễ quá mày, nãy giờ tụi tao học được cả chục câu rồi đó! – Vừa gặp tôi, Phú nổ vẫn chém vài câu như thường lệ.

Nhưng ngay lập tức, bọn nó đã dồn sự chú ý vào Ngọc Mi đang đi đằng sau tôi:

-Đù, nay có cả Noemi hả?

-Có bỏ về như hôm qua không vậy?

-Chắc không đâu!

Dù đang bị xì xầm bàn tán, Ngọc Mi vẫn đan tay lại nở nụ cười thật rạng rỡ:

-Dạ, em chào anh chị, từ nay em sẽ học cùng nên mong mọi người giúp đỡ em ạ!

Khỏi phải nói, cả thẩy đám Phú nổ đều đờ người ra nhìn con bé như bị hớp hồn từ đời nào. Quả thật, nhìn con bé giờ này dễ thương cực, ai bảo gì cũng dạ, ai nói gì cũng cười làm tôi cũng muốn đờ người theo. Và như vậy, Ngọc Mi đã bước đầu chiếm được cảm tình của đám Phú nổ một cách nhanh chóng.

Tuy nhiên, vẫn có một người ngoại lệ, đó là bé Phương. Vừa thấy Ngọc Mi, bé Phương đã cau mày, nó khẽ lườm Toàn phởn như ý rằng “Nhìn những gì mà Toàn đã làm đi!”.

Dẫu vậy mặc cho Toàn phởn đang căng như dây đàn, Ngọc Mi vẫn bình thản ngồi cạnh bé Phương cười tươi:

-Em ngồi cạnh chị nha!

Bé Phương không nói gì, nó xé một mảnh giấy rồi ghi vào đó đưa cho Ngọc Mi.

Cả đám Phú nổ khi nãy đã đờ mặt trước vẻ ngất ngây của Ngọc Mi nay còn đờ đẫn hơn trước biểu hiện lạ mà quen này của bé Phương.

Nói lạ mà quen là bởi lẽ điều này chỉ lạ với tụi Phú nổ mà thôi, còn với Toàn phởn và tôi thì đã quá quen với cách hành xử này của con bé rồi.

Chắc tôi vẫn chưa nói với mọi người về di chứng còn xót lại của bé Phương. Tuy con bé có thể nói chuyện bình thường, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn thích ghi ra giấy hơn, nhất là đối với những người chưa thân thiết và những người nó không có cảm tình như bé Mi. Cơ mà nói di chứng thì không đúng lắm, đây chỉ là thói quen của bé Phương mà thôi.

Sau khi đọc tờ giấy bé Phương đưa cho, Ngọc Mi cũng thoáng bất ngờ. Nhưng ngay sau đó con bé đã kịp thời ứng biến:

-Mấy anh học bài y, sao cứ nhìn tụi em hoài à!

Đợi cho bọn Phú nổ ngáo ngơ lật tập sách ra học, Ngọc Mi mới rút trong balô ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ ghi vào trong đó rồi đưa lại cho bé Phương.

Sự việc diễn ra một cách thầm lặng giữa hai đứa nó nhưng với đôi mắt thiên lý nhãn của tôi, không có gì có thể thoát khỏi được.

Toàn phởn ở kế bên chiến tuyến cũng như thế, tuy đang mở sách chăm chú đọc nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy đôi mắt nó đang chăm chú hướng về phía bé Mi. Tôi đồ rằng giờ này có thằng nào hù một phát dám nó chết đứng luôn cũng không chừng.

-Ê, có sao không mày? – Toàn phởn thúc tay tôi xì xầm.

-Chắc không sao đâu, cứ coi đi!

Tôi cũng thủ thỉ rồi hất hàm về phía bé Phương giờ này vẫn đang trao đổi qua lại với Ngọc Mi qua cuốn sổ. Nom bộ thái độ của bé Phương đã dịu lại, nó không còn cau mày phồng má như lúc nãy nữa.

Việc này không nằm ngoài dự đoán của tôi khi bé Mi là một người cực kì thông minh và tinh tế. Tôi chỉ thắc mắc là Ngọc Mi đã viết cho bé Phương những gì mà khiến con bé thích thú trao đổi đến vậy.

Và rồi đỉnh điểm của kế hoạch làm lành bé Phương cũng đã đến. Ngọc Mi rút từ trong balô ra cuốn sách được lấy từ nhà con bé. Theo như kinh nghiệm mấy chục năm đọc 3-4 cuốn sách như tôi, đó hình như là một quyển Harry Potter còn mới tinh.

Được Ngọc Mi bất ngờ tặng sách, bé Phương khá ngạc nhiên, nó nhìn chằm chằm cuốn sách rồi lại nhìn Ngọc Mi như thể xác nhận có đúng là tặng cho mình hay không. Và khi được Ngọc Mi vui vẻ gật đầu, con bé mới tươi cười ôm cuốn sách vào lòng như một kho giáu quý giá.

Có thể nói Ngọc Mi đã hoàn toàn chiếm được cảm tình của bé Phương bằng sự thông minh và sắc xảo của mình. Điều mà phải mất kha khá thời gian tôi mới làm được trước đây.

Tuy nhiên vẫn còn một phép thử nữa kế hoạch mới chính thức kết thúc. Như lời Ngọc Mi dặn, tôi đưa một mảnh giấy đã được con bé chuẩn bị sẵn cho Toàn phởn.

Đọc xong mảnh giấy, Toàn phởn thoáng một chút giật mình. Nó nhìn bé Phương rồi lại nhìn vào tờ giấy, mồ hôi mồ kê nó đổ ra từng hột cứ như nó sắp chuẩn bị hành quyết tới nơi.

-Sao, nhắm làm được không? Không được thì để tao! – Tôi huýt chỏ hối thúc.

-Mà mày chắc là thành công không? – Toàn phởn nhát gừng.

-Ai biết, Noemi dặn thế nào tao làm thế đó thôi!

-Vậy tao liều đó nghen!

Khômg dám chắc những lời Ngọc Mi nói có đúng hoàn toàn hay không. Tôi chỉ gật đầu lặng thinh quan sát Toàn phởn thực hiện.

Theo lời trong tờ giấy, Toàn phởn hắn giọng đứng dậy:

-Nè Noemi! Nãy giờ em có học không? Sao cứ nói chuyện với chị Phương hoài vậy? Như thế bọn anh không ôn thi được đâu, em sang chỗ khác học đi!

Bị Toàn phởn gắt, Ngọc Mi không nói gì, con bé chỉ lẳng lặng ôm balô di chuyển sang chỗ khác như lời Toàn phởn nói.

Tuy nhiên khi con bé vừa sãi bước đầu tiên, bé Phương đã đứng dậy kéo Ngọc Mi lại, phồng má:

-Sao Toàn lại thô lỗ với con gái vậy? Noemi nãy giờ có làm gì đâu!

Đang ngon trớn, Toàn phởn phang tiếp:

-Sao không làm gì được, nãy giờ nó cứ nói chuyện với Phương hoài!

-Xí, kệ Phương chứ! Tụi Toàn lo ôn bài đi! Chỗ con gái người ta nói chuyện!

-Đúng rồi đó chị, chỗ con gái người ta nói chuyến cứ xen vào! – Ngọc Mi cũng cười cười.

-Lêu lêu, Toàn ngốc!

Con bé níu tay Ngọc Mi ngồi xuống đồng thời cũng thè lưỡi trả đũa Toàn phởn một cách ngây ngô khiến cho cả tôi lẫn Toàn phởn cứ cười hền hệt trong khi cả đám Phú nổ cứ trố mắt nhìn chẳng hiểu mô tê gì.

Sở dĩ bọn tôi phản ứng như vậy là vì mọi chuyện đã nằm trong dự đoán của Ngọc Mi từ trước. Trong mảnh giấy, con bé chủ động dặn Toàn phởn đuổi nó ra khỏi chỗ để thử bé Phương lần cuối xem đã hoàn toàn kết thân với nó hay chưa và kết quả như mọi người đã thấy rồi đấy.

Có lẽ với một cô bé ngây ngô như bé Phương, hành động bất thường của tôi và Toàn phởn cũng không quá khó nhận ra. Chẳng mấy chốc sau khi thấy bản mặt cười ra nước mắt bọn tôi, con bé đã bất đầu ngờ ngợ.

Thấy bé Phương cau mày và dần phồng má lên, tôi dợn người nhắc khẽ Toàn phởn:

-Ê, tao thấy điều chẳng lành!

-Xời, mày yên tâm, bạn gái tao chứ có phải ai đâu mà tao không biết!

Phớt lờ cảnh báo của tôi, Toàn phởn ung dung tiến đến chỗ bé Phương mà không một chút phòng bị.

Nó đặt tay lên vai bé Phương cười hiền:

-Toàn xin lỗi Phương nghen, tại thấy Phương khó chịu với Noemi nên mọi người mới nghĩ cách thôi…

-Bốppp…tránh xa tui ra…Toàn xấu xaaa!

Sẵn đang cầm cuốn Harry Potter trên tay nó nện luôn vào đầu Toàn phởn một cú nhõng ngón giò. Tiếng động vang vọng khắp nhà nghe giòn như bắp ran bơ làm cả thẩy đều xanh mặt. Bé Phương ngay sau đó cũng chạy một mạch lên lầu trên đóng cửa một cái rầm làm cả thảy chuyển từ xanh sang xám ngắt.

Mãi đến một lúc sau, cả đám mới hoàn hồn nhìn nhau lấm lét.

Phú nổ khều vai tôi:

-Ê, có chuyện gì xảy ra thế mày?

-Lo coi Toàn phởn trước đi!

Tôi đáp gỏn lọn, hướng mắt tới chỗ thằng Toàn lúc này đang đứng yên bất động như chết đứng từ nãy giờ.

-Cuốn đó bìa cứng lại dày mấy trăm trang chắc thằng Toàn nó bể gáo rồi. – Phú nổ vuốt cằm bình loạn.

-Nãy tao tưởng nổ bình gas. – Kiên lảng châm thêm.

-Thôi tụi bây trật tự đi, để tao đi xem cái đã!

-Em theo với!

Ngọc Mi rón rén nép sau lưng tôi tiến tới chỗ Toàn phởn.

Nó giờ này đã đứng bất động khá lâu. Chỉ cần nó đột nhiên quay lại hù một phát cũng đủ làm ba hồn bảy vía của tôi bay toán loạn. Nhưng nếu để nó như thế tôi cũng không đành lòng bèn nhích tới lây vai:

-Ê, còn sống không mày!

-Hả, hả! Cái gì?

Toàn phởn giật mình ngó nghiêng xung quanh như mới từ cõi nào trở về. Mặt nó nhìn đần thối ra như tượng.

-Mày thấy sao rồi, bị bể gáo chưa?

Toàn phởn lớ ngớ phởn rờ đầu:

-Bể đâu mà bể, tao thấy hơi lâng lâng xíu, xung quanh toàn sao với trăng!

-Biết cảm nhận là không sao rồi. Lúc nãy tao nói mà không nghe, cứ sáp lại nó!

Toàn phởn đột nhiên sững cồ:

-Bạn gái tao không lại thì ai lại! Tại mày cười thì có!

-Chắc chỉ có mỗi tao cười, lúc mày cười tao còn đếm được mày có bao nhiêu cái răng kìa!

-Dốc láo, răng khôn tao mày đếm được chắc!

-Thôi thôi hai anh, chị Phương giận bỏ lên lầu rồi đừng cãi nhau nữa! – Ngọc Mi lên tiếng can ngăn.

Toàn phởn chẹp miệng:

-Hừm thôi để tao lên lầu coi tình hình đã!

-Để em giúp anh!

Ngọc Mi cũng chạy theo Toàn phởn đi lên lầu.

Ở đây giờ này chỉ con đám Phú nổ vẫn đơ mặt chẳng hiểu mô tê gì. Đợi bóng dáng Toàn phởn mất hút trên cầu thang bọn nó mới khều vai tôi:

-Ê, vụ án gì vậy mày?

-Nói chung là khó nói lắm, tốt nhất tụi bây không nên biết thì hơn!

-Sao không?

-Muốn ăn cuốn sách lên đầu như thằng Toàn à?

-Ờ cái đó thì thôi, hề hề!

Dẫu vậy cả bọn vẫn không khỏi tò mò điều gì đang xảy ra ở trên đó. Thế nên không chỉ mình tôi mà cả bọn Phú nổ đều rón rén lên mấy bậc cầu thang gần phòng hóng hớt.

Chăm chú nghe ngóng được một lúc, Phú nổ vuốt cằm:

-Tao nghe tiếng sột soạt!

Khanh khờ bác:

-Bậy rồi, phải là tiếng ộp ẹp!

Kiên lảng từ sau chen vào:

-Không phải, tụi bây sai hết rồi!

-Chứ tiếng gì?

-….?

-….?

-Tiếng bụng tao sôi

-Sôi tía cưng!

Cả đám xúm lại cốc cho thằng Kiên mấy cốc nhừ tử làm nó ôm đầu bay xuống ghế sofa lầu dưới tru tréo không ra tiếng.

-Tụi bây đứng ở đây để tao lên nghe ngóng cho, có gì tụi bây khiêng tao xuống liền nghen!

Tôi đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu.

-Xời, yên tâm! Bọn anh sẽ tiếp viện cho!

Tuy nhiên khi tôi vừa đặt bước đầu tiên lên bậc, ở trên lầu ở phát ra tiếng mở cửa lạch cạch.

Tôi hốt hoảng quay xuống:

-Chết cha, tụi nó xuống rồi…ơ!

Vừa định kêu gọi chi viện, tôi hoảng hồn vì giờ này không còn một ma nào sau lưng, bọn nó đã tháo chạy xuống ghế sofa lầu dưới từ lúc nào. Với chiếc chân bó bột, tôi không tài nào chạy nhanh được đành ở lại nghiến răng lườm tụi Phú nổ cháy mắt.

-Ơ, sao anh Phong lại ở đây?

Ngọc Mi tròn mắt khi thấy tôi đang đứng ở lưng lửng cầu thang không biết là đang leo lên hay xuống. May thay trong lúc cấp bách, não tôi vẫn hoạt động trơn tru như cái máy truyền tín hiệu xuống miệng:

-À, tại anh thấy lâu quá nên muốn lên xem có chuyện gì không.

-Láo toét, rõ là đang hóng hớt! – Toàn phởn đi sau bỉu môi bơm đểu.

-Hóng hóng cái…ớ ơ…hớ hớ, sao mày đi cà nhắc vậy Toàn!

Vừa định cãi lại nhưng ngó thấy cái tướng đi cà nhắc của nó, tôi thích thú cười đểu.

-Sao trăng gì, tao bị vấp trúng tủ đồ thôi!

Toàn phởn lập tức vẽ chuyện. Nhưng có cận viễn loạn mù cũng nhận ra được nó vừa bị bé Phương cho một cú dẫm bàn giò huyền thoại. Nhìn con bé đi kế bên cứ cười cười là hiểu.

Quyết trả thù, tôi trêu đểu tới bến Cà Mau:

-Vấp tủ hả, hế hế! Hay có ai dẫm nhầm vào giò mày.

-Dẫm gì, đứa nào dám dẫm tao đâu!

-Hèm!

Toàn phởn vừa thị uy, bé Phương liền hắn giọng một cái làm nó hoảng vía mặt mũi xanh lè xanh lét không dám nói một câu nào.

Vừa định trêu đểu thêm câu, Ngọc Mi đã vội ngăn:

-Thôi anh, sự việc mới vừa êm xuôi thôi đó!

-À ừ, anh biết rồi!

Trở lại với bàn học, việc đầu tiên tôi thực hiện chính là cốc vào đầu Phú nổ một cú tóe lửa làm nó la chí chóe:

-Bà nậu mày, sao cốc đầu tao?

-Ai biểu mày chơi xỏ tao!

-Bậy rồi, không phải tụi tao bỏ mày đâu! Tao chỉ cài mày vào đội hình đối phương do thám thôi, có chuyện là tụi tao chạy à nhầm tụi tao ứng cứu mày liền!

-Láo đi, tụi bây mà ứng cứu cái nổi gì, hại tao thì có!

-Xời, thấy mày không sao nên tụi tao mới không ra tay đó!

-Thôi dẹp đi hen!

-Được rồi mấy thím, chúng mình tập trung vào chuyên môn đi! – Toàn phởn vỗ tay điều động.

-Đúng rồi, nãy giờ xảy ra đủ thứ chuyện nên mình chưa ôn được gì, bây giờ bắt đầu ôn nghiêm túc thôi!

Bé Phương cười tíu tít đồng lòng với Toàn phởn mà quên đi rằng những rắc rồi nãy giờ đều xuất phát từ nó.

Thế là bọn tôi lại tiếp tục guồng quay ôn thi của mình. Hôm nay bọn tôi ôn môn Toán, vốn là một trong những môn quan trọng nhất vì nó là môn hệ số 2, song song với môn ngữ văn.

Ngọc Mi có lẽ khá giỏi môn này, nó chỉ lấy vở ra xem đi xem lại những phần nó cho là quan trọng rồi lại nhìn sang phía cuốn vở của bé Phương như muốn xem trước chương trình học vậy.

Còn bọn tôi tất nhiên là phải lặn hụp trong cái mớ kiến thức rối nùi như bòng bong mà chẳng tài nào tìm ra được lời giải. Đã vậy Toàn phởn là một thằng thích cù nhây.

Gặp khó về một bài toán, tôi hỏi nó:

-Ê mày, tìm giới hạn của bài này sao?

Toàn phởn thoáng liếc nhìn bài tập tôi đang chỉ, đáp gỏn lọn:

-Bằng 1!

Tôi tức tối:

-Đệt, sao bằng 1!

Nó vẫn bình thản:

-Thì nó bằng 1!

-Nhưng tại sao??

-Giờ tao hỏi mày nè, 1+1 bằng nhiêu?

-Bằng 2!!

-Tại sao nó vậy?

-Thì tự nhiên nó vậy!

-Thì vậy đó!

Tôi thí đều muốn phun lửa tới nơi:

-Hai cái đó đâu có liên quan, vào thi mày ghi đáp án không cho bị 0 điểm à?

-Ố hô! Thì ra là mày hỏi bước làm à, sao không nói sớm tao chỉ cho!

Tôi tức tối nghiến răng trèo trẹo:

-Mày hay lắm Toàn!

Nếu không nể tình nó đang chỉ bài tôi thì chắc tôi đã cốc vào đầu nó mấy cái cho bỏ tật cù nhây. Nhưng nghĩ lại lúc nãy tôi cũng trêu đểu nó vài câu nên thôi. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Mà cái có qua có lại này đúng là thốn gì đâu!

Bọn tôi học bài đến chừng 5h chiều thì bắt đầu giải tán ra về vì bụng đã kêu ồn ột. Hôm nay chắc là do học chung với người đẹp như Ngọc Mi nên Phú nổ không giở mửng cũ đòi giải trí ra tru tréo, tiết học vì vậy mà suôn sẻ hơn.

Cả đám ra về. Tôi hiển nhiên vẫn ngồi trên xe của Ngọc Mi như mọi thường. Hôm nay con bé khá vui, chỉ mới đi được một đoạn nó đã bắt chuyện:

-Đúng là học nhóm vui ghê anh ha!

Tôi khoái chí chém thêm:

-Hề hề, bọn anh năm nào tới kì thi cũng học nhóm như vậy đó!

-Hi, thích ghê!

Chợt nhớ lại cách Ngọc Mi tạo cảm tình với bé Phương, tôi hỏi:

-Nè, hồi trưa em đã nói gì với Ngọc Phương vậy?

-Hì, cũng hông có gì đặc biệt đâu. Em chỉ gọi anh Toàn hỏi về sở thích của chị Phương rồi theo đó mà trò chuyện thôi. Do biết được chị Phương đang đọc Harry Potter nên em lấy quyển có sẵn ở nhà tặng chị ấy đó!

Tôi gật gù:

-Đúng là thông minh thật, Ngọc Mi có khác!

-Hi, không phải đâu anh. Chỉ do chị Phương cũng là một người hiền lành, ngây ngô nên em mới dễ tiếp cận thui. Anh Toàn đúng là may mắn khi gặp chị Phương đó!

-Ừ, đúng thật là người như bé Phương giờ chẳng còn mấy ai.

-Mà nè, tại sao chị Phương gọi anh bằng anh, hai người cùng tuổi mà!

-À đã xảy ra một số chuyện trong quá khứ, và bé Phương đã kết nghĩa anh em với anh!

-Hì, ra vậy!

Con bé chỉ mỉm cười rồi không hỏi gì thêm. Tôi ngạc nhiên:

-Em không muốn biết thêm à?

Ngọc Mi lắc đầu:

-Hi, không! Chuyện ở quá khứ cũng đã xảy ra rồi, em không muốn biết làm gì, quan trọng ở hiện tại mình sống như thế nào thôi.

-Ừ, em nói cũng phải!

Con bé tiếp tục mỉm cười:

-Vì vậy tranh thủ mấy ngày còn lại, mình cố gắng anh nhé!

-Ừ, chắc chắn rồi

Tôi buồn buồn đáp lời Ngọc Mi. Không phải tôi buồn vì câu nói của con bé mà buồn vì không còn bao lâu nữa con bé sẽ lại về ở chung với nội và liệu cho đến lúc đó tôi có còn được gặp con bé hay không…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.