Cappuccino – Chương 179: Chap 177 – Botruyen

Cappuccino - Chương 179: Chap 177

“Mắt thương nhớ ai Mà mắt xanh biếc Mắt thương nhớ ai Mắt ngủ không yên Mắt thương nhớ ai Mắt rơi nước mắt. Mắt thương nhớ ai Xanh biếc đâu rồi?”

Thời gian cứ gieo nhè nhẹ như thoi đưa, chẳng mấy chốc mà kì thi học kì 2 đã đến gõ cửa. Tất nhiên nếu muốn nghỉ hè trong yên bình học sinh bọn tôi phải vượt qua nó trước đã.

Để làm được điều đó không phải là khó, nhưng cần phải siên năng học bài một tý. Cơ mà nói dong nói dài chi cho mệt học sinh thì ai chả phải thi học kì, tôi nói vậy cốt chỉ để mọi người biết rằng tôi ngán thi học kì đến nhường nào thôi. Đối với mấy môn sử, địa, sinh tôi càng ngán bạo.

Ngay sau khi nhận dược đề cương ôn thi của môn địa, tôi muốn xỉu tại chỗ. Gì mà đề cho có 4 câu hỏi lại phải học đến tận 12 câu tự luận trong đề cương, đã vậy câu nào câu nấy dài đến 2-3 trang giấy nhìn vào mà phát hoảng.

Phú nổ nhìn cuốn tập chép đề cương thản thốt:

-Trời ơi, cái này đề cương ôn thi học kì hay thi đại học vậy trời

Qua đến môn sử nó lại trố mắt:

-Trời ơi, vậy là học hết chứ có bỏ bài nào đâu!

Tiếp đến môn sinh:

-Ơi trời ơi…ủa lộn sinh thi trắc nghiệm mà!

-Than cái đầu mày!

Sang lớp 11 này, tôi lại học tốt mấy môn tính toán hơn là mấy môn học thuộc. Vì đơn giản nó không cần phải học bài nhiều. Chẳng hiểu sao năm nay tôi làm biếng bạo. Chắc có lẽ chấn thương liên tục làm tôi không thể luyện võ nhiều thành ra nó chay lười dần.

Biết mình khó mà trụ nổi qua kì thi học kì hai này, tôi bất đắc dĩ phải quay xuống Toàn phởn:

-Ê mày, từ đây tới cuối tuần mày rảnh không?

Bị tôi gọi giật, nó tròn mắt:

-Gì mày, mắc đái hả? Đợi xíu tao dắt đi!

-Mắc mắc cái đầu mày, tao nhờ chút chuyện coi!

-Đù, chuyện gì nghe giọng mày gấp rút thế?

-Ờ cũng không có gì, tao tính nhờ mày ôn cho tao mấy môn thì học kì ấy mà, tuần sau thi rồi còn gì!

-À, học nhóm chứ gì, dễ như nhai bắp! Được thì chiều nay qua nhà tao học luôn, đảm bảo mày bao học sinh giỏi!

-Đù ngon, vậy ăn cơm xong tao qua mày liền!

Bé Phương đang ngồi chép bài nãy giờ cũng tíu tít:

-Sao, anh Phong học nhóm hả?

-Ừ, tại học kì này anh học không được tốt lắm!

-Hihi, vậy cho em tham gia với, để em ôn cho anh mấy môn xã hội nè!

-À, ừ! Vậy cũng được!

Tưởng chừng như chỉ có bấy nhiêu, ngờ đâu Phú nổ ngồi kế bên dường như cũng nghe được, nó thò đầu xuống hâm hở:

-Gì, học nhóm hả? Cho tao học chung với!

Tôi nhìn nó thản thốt:

-Đệt, mày nữa hả?

-Gì mà mày nữa hả, tao cũng yếu thấy mồ nè!

-Đông quá học không được đâu!

-Bậy nào, càng đông học càng tốt mày không biết à?

Toàn phởn đang chép bài cũng phải ngẩng đầu dậy xua tay:

-Thôi thôi mấy bố, để con chép bài cái! Bố nào muốn học thì qua nhà con tiếp hết!

Phú nổ cười hền hệt vỗ vai nó:

-Hề hề, Phải vậy chứ, thằng Toàn là bạn thân nhất của tao luôn!

-Mồm mép vừa thôi mày!

Tính tới thời điểm hiện tại, nhóm học thêm của tôi đã có 4 thành viên. Tất nhiên, con số đó chắc chắn không dừng lại dễ dàng như thế. Bằng chứng là mới giờ ra chơi, Khanh khờ đã lấm lét tò tò xuống chỗ tôi:

-Ê Phong! Thằng Toàn lập nhóm học thêm hả?

Tôi trố mắt hỏi:

-Ủa, sao mày biết?

-Thằng Phú mới nói tao, nó bảo Toàn phởn mới mở lớp ôn thi bao xuất sắc!

-Đù, cái thằng lẻo mồm này! Thôi lỡ rồi, trưa nay mày ăn cơm xong thì tập trung ở nhà Toàn phởn đi! Nhớ đừng nói cho đứa nào biết nghen!

-Ờ ờ, tao biết rồi! Hề hề!

Vậy mà không lâu sau, Kiên lảng từ dãy bên kia lại lò mò sang chỗ tôi nhỏ giọng:

-Ê, cho tao một vé!

Từc thì, tôi và Toàn phởn đều tròn mắt:

-Vé gì? Chỗ tao không có bán vé số!

-Bậy rồi, không phải! Cho tao một vé ôn thi với!

-Sặc, mày nữa hả, thằng nào nói vậy?

-Phú nổ!

Toàn phởn thu nắm đấm vỗ lên bàn bồm bộp:

-Vãi, cái thằng cô hồn đó! Chắc nó bô bô cho cả trường nghe rồi quá!

Kiên lảng bỗng trố mắt:

-Đù, đông quá hết vé rồi hả?

-Hết hết cái đầu mày! Thiệt tình! Thôi trưa nay ăn cơm xong thì mày cứ qua nhà tao đi, tao ôn cho!

-Ờ hế hế, vậy là tao thành học sinh xuất sắc rồi!

-Đến khổ!

Trưa hôm đó tôi về nhà tắm rửa rồi vội vàng xuống bếp bới tô cơm mang lên phòng ngay. Đã 2-3 ngày rồi tôi chưa được thăm nhánh lan yêu quí của tôi. Từ ngày cứu chữa cây lan xong tôi phải giấu nó trước Ngọc Mi để con bé không phát hiện được. Bây giờ ngắm kĩ, rễ của nó đã mọc ra dày và to hơn, nom bộ đã có thể trồng trở lại chậu được rồi.

Càng ngắm nhánh lan, tôi càng nhớ đến Ngọc Lan và mong ngóng ngày nàng trở về. Sẽ không còn lâu nữa đâu, có lẽ là sau khi kì thi học kì kết thúc nàng sẽ trở về. Về với những kỉ niệm ngọt ngào, về với những dấu yêu cách trở. Chỉ cầng nghĩ đến thôi, cả người tôi đã tê tái dần đều.

– Anh Phong ơi, em tới rùi nè, đi thôi anh!

Giọng con bé Mi bỗng vang lên ở dưới cổng. Không phải nó đển rũ để tôi qua nhà nó ăn bánh như mọi khi mà nó đến để chở tôi qua nhà Toàn phởn học thêm.

Mọi chuyện bắt đầu từ lúc con bé chở tôi đi học về trưa nay. Đúng thật là con bé có rũ tôi buổi trưa qua nhà nó ăn bánh kem. Vì kẹt chuyện học nhóm nên tôi không thể đi được, nhưng vì sợ bị con bé trêu chọc nên tôi cũng không thể nói với nó rằng tôi đi học nhóm, đành lảnh chuyện:

-À thì trưa nay anh muốn ở nhà ôn thi!

-Thế thì anh mang tập qua nhà em học cũng được đó! Rộng rãi, mát mẻ tha hồ học, lại còn có đồ ăn nữa, hi

Nếu bình thường thì tôi đã gật đầu răm rắp khi con bé vừa mời câu đầu tiên. Nhưng hôm nay quyết tử cho việc học quyết sinh, tôi chối nguây nguẩy:

-Tại anh thấy ở nhà dễ học hơn, nên định ở nhà ôn vậy mà!

Ấy thế mà con bé vẫn chưa thôi:

-Hông thì để em mang bánh qua nhà anh ôn nhé! Em sẽ giám sát anh học thật tốt!

-Ặc, không được đâu, tuần sau em cũng thi mà!

Con bé vẫn tươi tắn:

-Vậy thi em mang tập qua nhà anh học!

-Sao được, anh…

-Anh sao?

-Thì…..!

Thấy tôi cứ ậm ừ nãy giờ không trả lời được, con bé thấp giọng:

-Nói em nghe xem, trưa nay anh định giấu em đi đâu!

-Không phải là anh định giấu em nhưng…

-Nhưng thế nào?

Quả thực là con bé liệu việc như thần, mới đó mà đã phát hiện ra được tôi đang cố lấp liếm nãy giờ. Hết cách tôi đành rụt rè nói nhỏ với con bé:

-Em nhớ là không được cười anh đó nhen?

-Anh cứ nói đi!

-Ừ thì học kì này anh học hơi yếu nên đi học nhóm chung với thằng Toàn thôi!

-Chỉ bấy nhiêu thôi hả?

-Ừ, nhiêu đó thôi!

-Hì, tưởng anh giấu em chuyện gì, chứ chuyện này có gì đâu đáng cười!

-Ừ ùm, cảm ơn em!

Tuy nhiên con bé đột nhiên lạnh giọng:

-Em sẽ cho anh đi nhưng với một điều kiện!

-Điều kiện gì?

-Anh phải cho em theo học cùng, hihi!

Tôi thản thốt:

-Trời, nhưng chương trình học khác nhau sao em ôn cùng được?

-Hì, anh ngốc quá, tất nhiên em sẽ mang sách vở của em lên tự ôn rồi! Em muốn chắc chắn là anh sẽ học thật chăm thôi!

-Trời, còn phải vậy nữa sao?

-Không được à? Hay anh lại che giấu em chuyện gì?

-À được mà, hề hề! – Tôi giật thót gật đầu răm rắp

Vừa lúc đó con bé cũng chở tôi về đến nhà. Nó dìu tôi vào cổng rồi tươi cười:

-Anh tranh thủ tắm rửa ăn cơm đi! Em sẽ qua ngay đấy!

-Ừ rồi, em về cẩn thận!

Đó là lí do vì sao con bé lại đứng ở cổng nhà réo tôi vào lúc này. Thế là tôi lại tạm giấu nhánh lan sau rèm cửa sổ, bước xuống nhà dưới mở cổng cho con bé:

-Em tới đúng giờ ghê!

-Hì, chứ ai lười biếng như anh chứ! Mà chân anh thế nào rồi!

-Cũng ổn, giờ anh tự xuống cầu thang bình thường lại rồi, chỉ có cử động mạnh là còn hơi đau!

-Ừa, vậy cũng được rồi, hôm nào em lại nấu canh xương gà cho anh ăn!

-Hề hề, cảm ơn em nhiều nghen

-Ừa thôi đi đi anh! Kẻo trễ đó!

-Ừ, rồi anh ra ngay!

Từ đó đến giờ học nhóm đối với tôi luôn là một chuyện gì đó thật kinh khủng. Bình thường ở nhà tôi học bài rất cảm tính và không thích bị gò bó giờ giấc, rảnh giờ nào học giờ đó thôi. Nhưng học nhóm thì phải quy cũ một xíu, có giờ giấc cụ thể hơn, điều đó đôi lúc khiến tôi không thực sự thoải mái để tập trung vào việc học.

Nghĩ rồi tôi lại ngó Ngọc Mi, khỏi phải nói con bé chắc chắn nằm trong top những đứa học giỏi nhất khối 10, và chắc chắn cũng nằm trong top hoa khôi khối 10 luôn. Càng nghĩ tôi lại cành thấy tủi hổ làm sao. Con bé chắc cũng không cần phải chật vật học nhóm như tôi đâu.

Tò mò tôi hỏi con bé:

-Chắc từ đó giờ em cũng chỉ tự học ở nhà hả Mi?

-Sao anh lại hỏi vậy?

-À thì em có nói là ngoài giờ học em chỉ toàn ở nhà mà?

-Hì, đúng là ở nhà, nhưng lúc trước em học cũng không tốt nội phải mướn gia sư dạy cho em tại nhà đó!

Tôi thoáng ngạc nhiên hỏi con bé:

-Em mà cũng học không được hả?

-Có chứ anh, làm sao mà một con người có thể hoản hảo tuyệt đối được!

-Ừa, em nói cũng đúng nhỉ?

Con người ai mà hoản hảo được chứ, ngay cả con bé cũng từng như thế cơ mà. Đúng là Ngọc Mi cũng vẫn như bao người con gái khác, em vẫn có niềm vui, vẫn có nỗi buồn, vẫn có thể khóc và vẫn cần một bờ vai để tựa vào. Thương gì đâu!

****

Bọn tôi đến nhà thằng Toàn vào tầm 1h trưa. Từ cổng nhìn vào, tôi có thể thấy xe của bọn nó đã để đầy ngoài sân và trong nhà thỉnh thoảng lại có tiếng cười nói rôm rả.

Sau khi bấm chuông không lâu, ở cửa nhà có một cái đầu lú ra dòm chừng, tôi nhận ra ngay đó là Phú nổ qua cái mái đầu bù xù như tổ quạ của nó.

Có lẽ nó đã nhận ra tôi và bé Mi đang đứng trước cổng nên vội quay vào nhà gọi cả bọn ra mở cổng

-Đù đù, giờ này mới tới hả mày, ủa đó có phải là Noemi không?

-Thằng Phong dẫn bạn gái theo kìa bây ơi!

-Lại là nhỏ đó nữa hả?

Ngạc nhiên vì cô bé xinh xắn đang ở sau lưng tôi, cả đám liền nháo nhào lên ỏm tỏi. May sao vẫn có Toàn phởn bước ra:

-Chà lại mang theo thành viên mới hả

Tôi cười giả lả nói:

-À thì ta…

Tuy nhiên chưa kịp nói hết câu, Ngọc Mi đã vội cắt lời của tôi, nó trầm giọng:

-À, mấy anh hiểu lầm rồi, em chỉ đưa anh Phong đến đây học thôi ạ! Mấy anh học tốt nha!

-Ơ em…

Tôi định hỏi con bé, nhưng nó như đoán được tôi sẽ định hỏi gì nên đã lắc đầu ra dấu trước đó khiến tôi chỉ biết trố mắt nhìn nó dẫn xe ra về:

-Giờ em về nha, chiều nếu không có xe về thì cứ nhắn em sang chở anh!

Và đó là những gì tôi có thể nghe từ con bé. Nó đã rịn ga vút đi mà không để tôi có thể nói câu gì với nó.

Tôi cũng như cả đám lúc này đều trố mắt nhìn theo hướng xe của nó mà không khỏi thắc mắc.

Phủ nổ bỗng khều vai tôi:

-Ê, vậy là sao mày?

-Thì là vậy đó, thôi vào học đi!

Tôi thở hắc một hơi rồi đi ào ào vào nhà, cả bọn Phú nổ cũng không biết gì, thấy tôi vào nhà bọn nó cũng lon ton vào theo. Duy chỉ có Toàn phởn lúc này vẫn bình thản bước vào nhà như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

-A, anh Phong tới rùi hả, cả bọn chờ anh nãy giờ đó! – Bé Phương tíu tít khi thấy tôi bước vào nhà.

Cố gắng nuốt cục tức vào bụng tôi cười méo xệch:

-Ừ, em tới lâu chưa?

-Hì, cũng lâu rùi, giờ em đang soạn đáp án mấy câu tự luận môn địa cho dễ học nè!

-Chà, có vụ này nữa hả?

Phú nổ vỗ vai tôi cười khoái trá:

-Mày mới biết hả Phong, tội nghiệp thằng nhỏ!

-Tội cái đầu mày!

Tội tức tối tọng nhẹ một cú vào ngực nó. Ấy thế mà tôi quên mất Phú nổ là trùm ăn vạ.Chỉ mới bị tôi đánh nhẹ, nó đã nằm lăn ra ghế sofa la bài hãi:

-Ahhh, lục phũ ngũ tạng của tao!

-Đâu đâu, phá lấu gì hả?

-Bà mày Kiên gọi cấp cứu cho bố mày coi, chắc tao không qua khỏi quá, thằng cờ hó Phong nó mưu sát tao!

-Ờ ờ, cấp cứu số mấy, 114 phải không!

-114 cái đầu mày, số cứu hỏa mà, tao đốt nhà mày luôn bây giờ!

-Thôi thôi mấy đứa, đủ người rồi thì vào học thôi!

Toàn phởn vỗ tay bôm bốp ra hiệu nhóm học bắt đầu.

Hôm nay bọn tôi sẽ ôn môn vật lí trước tiên. Đó là môn thi cuối cùng trong lịch thi của trường tôi. Sau đó theo thứ tự trong lịch mà ôn ngược lại cho đến môn thi đầu tiên.

Đó là kế hoạch do bé Phương lập ra. Theo nó, cứ học mấy môn ở cuối lịch trở lên trước cho đến môn đầu tiên thì ngay hôm sau thi sẽ nhớ tốt hơn. Sau đó các môn còn lại chỉ cần ôn để nhớ lại kiến thức là được.

Cách này của bé Phương xem ra rất hiệu quả. Chính tôi cũng đã sử dụng cách này từ đó cho đến hiện tại.

Nhưng cách hay là một chuyện, cách học lại là một chuyện khác.

Bọn con trai lớp tôi bình thường đã loi nhoi như cái chợ, nay sáp lại thành nhóm còn loi nhoi gấp mấy lần.

Chỉ mới vừa học một xíu, Kiên lảng đã gãi đầu:

-Ê mày, tán xạ là gì tao chưa hiểu lắm!

Phú nổ đang ngồi lò mò cuốn tập nghe Kiên lảng hỏi liền ngẩng dậy tán nhẹ vào mặt nó nghe cái chách:

-Thằng cờ hó sao mày tán tao? – Kiên lảng nhìn Phú nổ thản thốt.

-Thì mày mới hỏi tán xạ là gì mà, tao chỉ cho mày coi thôi!

-Chỉ con khỉ, mày tán vào mặt tao thì có!

-Mà mày có phản xạ không?

-Có sao không, đau thấy mồ!

-Đó, cái đó gọi là tán xạ đó!

Kiên lảng sững cồ gắt lại:

Tán xạ cái mế á! Thế mày biết hội tụ là gì không?

-Xời, dễ như nhai bắp! Ánh sáng xuyên qua thấu kính hội tụ thành chùm sáng nhỏ hơn chứ gì!

-Sai bét, là cái này nè!

Vừa nói Kiên lảng liền tọng mấy đấm vào ngực Phú nổ làm nó giật mình:

-Bà mày, sao tự nhiên đấm tao!

-Thì hội tụ vào người mày đó!

-Thôi thôi mấy ông nội trật tự ôn bài dùm tao cái!

Toàn phởn cau mày gắt gỏng thí đều muốn quỳ lạy tụi nó.

Vậy mà mọi việc vẫn chưa yên, một lát sau đến lượt Khanh khờ ngáp dài:

-Buồn ngủ quá bây, kiếm trò gì giải trí tý đi!

Phú nổ ngồi gục nãy giờ liền nhỏm dậy góp ý:

-Ê nay trên TV chiếu phim hay lắm, tụi bây có xem không?

-Thôi chán lắm, kiếm trò gì vận động đi!

-Vậy đi đá banh cho nó máu đê!

-Uầy, mấy thằng này, mới học có 2-3 tiếng mà đã lo ra rồi! Mấy bây đi đi, tao ở lại học tiếp!

Toản phởn lắc đầu ngao ngán trước cả đám trong đầu chỉ có chữ giải trí.

Và thế là…

-Dzô tụi bây, ngon qua đây lấy banh của tao nè!

Toàn phởn đi bóng kĩ thuật lừa qua hết 2-3 thằng hậu vệ.

Hiện giờ bon tội đang ở sân bóng gần nhà giao lưu với đám trong xóm của Huy đô. Và thằng tăng động nhất lúc này lại là Toàn phởn.

Tôi chẹp miệng than vãn:

-Thiệt tình, mới nãy nó còn đòi ở nhà học bài đó!

Bé Phương ngồi cạnh tôi cười hiền:

-Thôi kệ đi anh, cũng vui mà!

-Chà, bé Phương dễ thương có khác. Anh thật là ganh tỵ với em và thằng Toàn đó!

-Hì, có gì đâu mà ganh tỵ anh. Quan trọng là hai người tin tưởng lẫn nhau thôi!

Tôi chẹp miệng thở dài:

-Uầy, không biết chừng nào anh mới có một người như vậy nữa!

Con bé cười khì xoa đầu tôi:

-Nếu anh quyết đoán hơn sẽ có thui, đừng gấp! Quan trọng là anh phải xác định được ai là người anh cần nhất, hiểu chưa?

Ừ, anh hiểu mà!

-Hì, vậy thôi cứ xem tiếp đi anh!

Dẫu vậy những thắc mắc trong lòng tôi vẫn chưa nguôi được. Buổi chiều hôm đó khi con bé Mi đến rước, tôi gọi nó vào một quán nước gần đó hỏi chuyện ngay:

-Hôm nay em làm sao vậy Mi? Sao tự nhiên bỏ về?

Ngọc Mi khẽ cười, giọng buồn buồn:

-Thì em đưa anh đến chỗ học rồi về thôi!

-Không phải như vậy, rõ ràng anh thấy em mang theo cặp mà, em đừng giấu anh!

Con bé thở dài, nó cố vẽ một nụ cười méo xệch trên mặt:

-Thì có vẻ như bạn của anh không thích em cho lắm. Nhất là anh Toàn đó! Em thấy không tiện nên xin về…

Từ đầu khi nhìn thấy thái độ của Toàn phởn với Ngọc Mi, tôi đã ngờ ngợ chuyện này. Tôi không biết vì sao đám toàn phởn lại có ác cảm với Ngọc Mi như thế. Việc đó chắc chắn tôi sẽ giải quyết khi gặp Toàn phởn, còn bây giờ tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài cố gắng an ủi con bé.

Tôi dịu giọng hỏi:

-E thích học nhóm lắm hả Mi?

-Um, em thích học theo kiểu đông vui như vậy lắm. Lúc nhỏ nhìn thấy mọi người tụm lại học chung với nhau trong khi e phải về nhà học với những gia sư lớn tuổi, em cảm thấy thật ganh tỵ với họ.

– Mi à…

-Có lẽ số phận đã định em sẽ phải cô đơn như thế này rồi.

Con bé cúi mặt, có lẽ nó đang cố kìm nén những giọt nước mắt đang chựt tuôn trào ra.

Tôi có thể hiểu vì sao mọi người lại không thích nó đến vậy. Ngoài mặt, Ngọc Mi luôn tỏ ra lạnh lùng, ít gần nên rất dễ tạo ác cảm đối với người khác. Ngay cả tôi lúc mới quen con bé cũng vậy, cảm thấy nó đanh đá vô cùng. Nhưng mọi người đâu biết rằng đằng sau lớp mặt nạ đó lại là 1 Ngọc Mi mong manh đến vậy.

Tôi đặt hai tay lên vai con bé:

-Em yên tâm, nếu em muốn học nhóm chung với tụi anh, anh sẽ giúp em!

Thế nhưng con bé lại gạt nhẹ cánh tay tôi ra:

-Anh không cần phải giúp em đâu, anh còn nhiều chuyện để lo hơn đó!

-Anh còn việc gì đang lo hơn chứ?

-Anh nghĩ sao nếu em nói tuần sau cả chị hai và nội sẽ về?

-Nội em và cả Ngọc Lan…ư?

Tôi bàng hoàng cảm giác những lời nói của con bé như sét đang thẳng vào tai. Như vậy là tuần sau nàng sẽ về. Hơn nữa nội của Ngọc Mi cũng sẽ về, như thế đồng nghĩa với việc con bé sẽ trở lại vòng quản thúc của nội nó như trước đây.

Ngọc Lan về tôi vui thật. Nhưng tôi không muốn Ngọc Mi sẽ trở lại nhưng tháng ngày khủng khiếp trước đây, nhất là khi con bé cũng muốn được kết bạn, muốn được tự do như bao đứa học sinh khác.

Thấy tôi cứ trầm ngâm, con bé dịu giọng:

-Anh hãy cứ tập trung cho việc thi thật tốt và đón chị hai về! Anh có giúp cũng không thể nào thay đổi được tương lai của em đâu!

Giọng của con bé thật buồn, nó pha một chút tuyệt vọng lẫn tiếc nuối khiến cho không khí cứ kẹt cứng trong cổ họng tôi khô khốc nên nuốt thành tiếng.

Như vậy thì tôi sẽ chẳng giúp con bé được gì sao? Nó sẽ lại bị nội bắt ở nhà học đủ những thứ mà nó không thích sao?

Không, tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Tôi sẽ cố gắng mang lại niềm vui cho nó nhất có thể, cho dù điều đó chỉ là hiện tại đi chăng nữa.

Như quên đi cái chân đâu, tôi ngồi bật dậy:

-Mi à, anh sẽ không để em phải buồn nữa, chí ít là cho đến ngày nội em về!

-Anh…

-Không chần chờ gì nữa cả, em chở anh qua nhà thằng Toàn đi!

Ban đầu con bé tròn mắt nhìn tôi lăm lăm cứ như trước mặt nó đang là một người khác chứ không phải tôi như thường ngày nữa. Nhưng rồi, đôi mắt nai tròn xoe của nó bỗng dịu xuống.

Con bé khẽ cười, đôi má ửng lên những sắc hồng tươi tắn:

-Thôi được rồi, em tin ở anh!

-Được rồi, mình đi thôi em!

Rời quán nước, bọn tôi phi thẳng đến nhà Toàn phởn cách đây không xa. Vừa đến cổng nhà nó tôi đã bấm liền một hồi chuông.

-Sao, tìm tao có việc gì nữa vậy? Chưa hiểu bài à? – Toàn phởn cười đểu nhìn tôi, có lẽ nó đã đoán trước được tôi sẽ đến đây.

Dù vậy tôi vẫn nghiêm giọng:

-Tao tới để nói chuyện chút thôi, không phải hỏi bài!

-Đù đù, nay làm mặt ngầu với tao luôn hen! Rồi, muốn nói gì thì vào nhà rồi nói! – Toàn phởn đứng nép vào cánh cổng để Ngọc Mi rịn ga vào.

Ngọc Mi giờ này hoàn toàn im lặng phó mặc mọi việc cho tôi xử lí. Nó chỉ đi theo sau tôi một cách bẻn lẻn như cô dâu trẻ lần đầu ra mắt gia đình.

Đây cũng là lần đầu tôi thấy Ngọc Mi như vậy. Nhìn con bé tôi vừa thấy thương vừa thấy tức cười, muốn chọc nó vài câu nhưng sợ nó đổ quạo lại cho tôi vài véo thì có đào cả nghìn cái hố cũng không đủ trốn.

-Sao nào, muốn nói chuyện gì đây? – Toàn phởn ngồi xuống sofa điềm đạm mở lời.

-Ừm…tao muốn xin cho Noemi vào nhóm học thôi!

-Vì sao?

-Thì đơn giản là vì con bé thích được học nhóm đông vui!

-Chỉ vậy thôi hả? – Toàn phởn vẫn điềm nhiên.

-Này, với mày thì tất nhiên chỉ đơn giản là vậy, nhưng với con bé là cả một quá khứ…

-Anh, được rồi! Không cần kể đâu! – Con bé bóp chặt lấy tay tôi lắc đầu.

Toàn phởn nãy giờ vẫn giữ nét mặt điểm tĩnh của nó, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thoáng thấy hàng lông mày nó nhướn lên trông phởn tợn.

Nó chẹp miệng:

-Chậc, hiếm khi thấy mày nghiêm túc như vầy đó nghen! Chắc hẳn chuyện này cũng khá quan trọng đối với mày nhỉ?

-Tất nhiên, tao tuyệt đối không làm chuyện thừa thải!

Tôi với Toàn phởn lúc này như đang đấu trí với nhau. Mắt nhìn mắt không chớp một lần. Nom vẻ mặt của nó lạnh lùng bạo. Nhưng tôi cũng cố gắng tỏ ra nghiêm túc không kém.

Đến cuối cùng, Toàn phởn bỗng bật cười:

-Haha, tao đùa tý thôi, làm gì căng thẳng vậy!

Tôi ngệch mặt:

-Gì, ý mày là sao?

-Tao giỡn chút thôi, muốn học chung thì nói một tiếng chứ việc gì phải căng thẳng vậy!

-Trời cái thằng khốn, làm tao gồng nãy giờ! – Tôi thở phào xìu người và cảm giác cánh tay của Ngọc Mi nãy giờ bấu chặt lấy tay tôi cũng dần thả lỏng ra.

Toàn phởn nhướng mày nói tiếp:

-Muốn học nhóm thì ngày mai cứ dẫn Noemi qua nhà tao như bình thường!

-Nghe mày nói vậy được rồi, thôi giờ tao về đây! Mai gặp!

-Ờ rồi, để tao ra mở cổng!

Toàn phởn thoăn thoắt chạy ra mở cánh cổng sẵn cho bọn tôi. Tranh thủ lúc đó, tôi quay sang Ngọc Mi dò xét biểu hiện của nó lúc này. Có lẽ do còn lo lắng nên những nét bâng khuâng vẫn còn vương vấn trên gương mặt nó khá nhiều.

Tôi cười hỏi:

-Sao vẫn còn lo lắng hả?

Con bé cười hiền, hấp háy mắt:

-Hì, cũng còn chút chút thôi. Lúc nãy sợ anh xỉu lúc nào không hay đó! Tay rung thấy ghê!

-Bậy nào, lúc anh tập trung sức mạnh là nó hay run vậy lắm!

-Hì, ngộ ghê hen!

Mặc dù với sự thông mình của mình con bé hoàn tòan có thể dồn tôi vào thế bí như trước đây nhưng nó chỉ cười, một nụ cười đẹp nhất của nó tôi từng thấy.

Con bé nheo mắt:

-Nhưng hôm nay đúng thật là anh cứ như người khác vậy!

-Hề hề, chứ sao!

Con bé chợt níu lấy ngón tay tôi, đôi mắt nó long lên:

-Hì, anh biết không? Anh càng làm em ích kỉ hơn rồi đó Phong ạ!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.