Cappuccino – Chương 178: Chap 176 – Botruyen

Cappuccino - Chương 178: Chap 176

Không gì tuyệt với hơn là chiến thắng một trận đấu quan trọng như trận chung kết vừa qua. Nhưng tuyệt vời hơn vẫn là phần thưởng sau những trận đấu quan trọng như vậy. Đó là lí do vì sao khi chỉ mới vừa hơn 6h sáng, đám con trai lớp tôi đã có mặt đông đủ trong lớp không thiếu một mống. 

 

Tất nhiên, khi có mặt đông đủ như vậy, họp bàn gió mái là không thể không thiếu. Và một trong những chủ đề được bàn tán nóng hổi nhất là về việc ai sẽ lên nhận thưởng cho đội. Một việc hết sức vinh hạnh mà bất cứ thằng nào cũng thèm muốn.

 

Một trong số đó là Phú nổ:

 

-Hề hề, hôm qua tao cổ vũ cho tụi bây quá trời, nay để tao lên nhận thưởng cho!

 

Kiên lảng bất ngờ tham chiến:

 

-Bậy rồi, mày là đội cổ vũ chứ có phải đội bóng đâu! Hôm qua tao cũng ghi bàn nè, để tao lên nhận cho!

 

Phú nổ thản thốt:

 

-Trời ơi, thằng Kiên nó hết lảng rồi bây ơi! Kì diệu, thật là kì diệu!

 

-Mày đừng có chê tao, hôm qua cũng nhờ tao nhé!

 

Thằng Tiến cũng không thể ngồi yên, liền bay vào:

 

-Mấy tụi bây dang ra hết, phần thưởng phải để lớp trưởng này nhận nhé!

 

-Gì, lớp trưởng liên quan gì ở đây, lộng quyền hả mạy?

 

-Chứ gì, tao cũng trong đội chứ bộ!

 

Khanh khờ vốn ngồi im từ nãy giờ, cũng bật dậy quyết liệt:

 

-Mấy bố ở đây im hết, không có bàn tay xuất thần của tao có mà tụi bây nhặt bóng nhé!

 

-Xời, tưởng gì, cản phá có mấy trái mà cũng la! Hôm qua không nhờ tao cổ vũ tui bây có mà thắng bằng niềm!

 

-Thì tụi mày cổ vũ cũng bằng niềm chứ bằng gì?

 

-Đù!

 

Giữa binh biến loạn lạc Toàn phởn cũng không thể ngồi yên, nó đứng dậy hắn giọng:

 

-Tụi bây trật tự đi! Như thế này còn gì là một đội bóng đoàn kết nữa. Thật là mất mặt 11A4. Tao phạt tụi bây một lát phải ngồi im để tao lên nhận 

thưởng!

 

-Đù đù, tao nghe có gì đó nó sai sai mày!

 

-Phải rồi, thằng cờ hó Toàn lạm quyền hả mày? Tụi bây lột áo nó treo cánh quạt cho tao!

 

-Ê, ê! Tao giỡn, tao giỡn…! Ối…!

 

Toàn phởn chưa kịp nhổm đít chạy, cả đám đã túm lấy đè xuống bàn làm nó la bài hãi. Cũng may là phút cuối nó còn đủ hơi sức để thốt lên:

 

-Chứ tụi bây muốn thằng nào lên nhận thưởng để tao xét cho!

 

Ngay tức thì, cả đám đều ngây ra, ai cũng nhìn ai xì xầm bán tán:

 

-Vậy chứ thằng nào muốn lên?

 

-Ai biết, tao lên thì tụi bây có chịu đâu!

 

-Tao lên thì chắc gì tụi nó chịu!

 

-Tao thua, vậy thằng nào lên được?

 

Đột nhiên cả đám không ai báo trước đều chuyển tia nhìn sang tôi, cái thằng từ nãy giờ vẫn ngồi im hóng chuyện.

 

Cảm thấy bất an, tôi vội chống nạn nhổm dậy:

 

-Tao đi vệ sinh xíu, tụi bây bàn tiếp đi!

 

Thằng Toàn rất nhanh chóng ghì tay tôi xuống:

 

-Bậy rồi, mày ngồi xuống đây đã!

 

-Tụi bây muốn gì đây?

 

-Hề hề, thì nãy giờ bàn chuyện nhận giải chứ gì, hay mày lên nhận đi!

 

-Sặc, sao tao lên nhận được?

 

-Thì vậy mày mới lên nhận được đó! Để mấy lớp kia thấy 11A4 tụi mình chiến đấu kiên cường thế nào!

 

Phú nổ bình thường hay phản pháo giờ cũng đồng tình với Toàn phởn:

 

-Đúng rồi, phải cho thằng Phong lên để tụi kia nó lác mắt. Thằng Phong mà lê từng bước lên đảm bảo cái trường này không phục nó thì thôi chứ!

 

Khanh khờ cũng đứng lên hăm hở:

 

-Để tao chỉ cho mày Phong! Một lát lên nhận thưởng mày đi cà nhắt như vầy nè, vừa đi vừa nói “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại”. Tao đảm bảo người ta cho  tiền mày còn nhiều hơn phần thưởng mày nhận luôn đó con!

 

Tôi tức mình gắt:

 

-Tụi bây đừng có điên, tao giết cả đám bây giờ!

 

-Ớ, hề hề! Không thích thì thôi tụi tao không ép! Vậy giờ quyết định thằng nào lên nhận đây, gần tới giờ rồi!

 

Để chấm dứt cuộc tranh cãi, tôi bất đắc dĩ cũng tham gia vào:

 

-Thôi, thế này bàn hoài cũng không được đâu! Cứ để thằng Toàn lên nhận đi, dù gì nó cũng là đội trưởng dễ ăn nói.

 

Nói đến nhận giải thưởng, chắc chắn sẽ kèm theo vài ba câu phát biểu cảm nghĩ. Việc mà thằng nào cũng nhắc gừng rút ngay ý nghĩ xung phong nhận thưởng. Và tất nhiên, Toàn phởn sẽ nhận lấy trách nhiệm này, dù muốn dù không.

 

Buổi sinh hoạt hôm đó ngoài Toàn phởn đại diện cho lớp 11A4 lên nhận giải nhất còn có thằng Bảo đại diện cho lớp 10A1 lên nhận giải nhì. Bên nữ tất nhiên sẽ do Lam Ngọc phụ trách nhận giải. Mà tôi cá không có đứa nào dám giành phần đó đâu, bởi vì cả về công sức lẫn chức vụ nàng đều xứng đáng cho việc đó.

 

Nhìn chung mùa này lớp tôi đã bội thu khi giành được cả hai chức vô địch cho cả giải nam lẫn giải nữ. Về học tập tuy lớp tôi không thể bằng những lớp đầu tàu được, nhưng về thể dục thể thao, lớp tôi tuyệt đối không hề kém cạnh bất kì lớp nào.

 

Và như một điều tất yếu, nhận thưởng luôn đi đôi với ăn mừng giải thưởng. Điều đó đã được lớp tôi thực hiện hết sức là “nghiêm túc” khi vừa kết thúc tiết sinh hoạt đầu tuần, bọn nó lại một lần nữa biến cả lớp thành cái chợ đầu mối:

 

– Giờ sao, tiền thưởng nhiều quá nè!

 

Toàn phởn cầm cái bao thư đựng tiền phe phẩy trước mặt.

 

Và Phú nổ lại mở màn đầu tiên:

 

-Tao đề nghị đi du lịch!

 

-Du du cái mế, mày tự đi đi, có thực mới vựt được đạo, tao đề nghị tổ chức tiệc liên hoan

 

Khanh khờ đứng dậy dõng dạc. Khỏi cần nói mặt nó đã hiện rõ hai chữ ăn hàng từ lúc nào. Và tất nhiên, cả những đứa khác trong lớp đều đồng quan điểm với nó. Nhất là thằng Tiến:

 

-Ờ, tổ chức liên hoan hợp lí đó! Tụi bây thống nhất đi để tao báo lại cho thầy Tuấn!

 

-Ê mà còn mấy bạn nữ thì sao, định tổ chức riêng hay chung với tụi tui vậy?

 

Đến lúc này Lam Ngọc mới lên tiếng:

 

-Cùng một lớp thì tất nhiên phải tổ chức chung rồi, mấy ông cứ báo cáo với thầy rồi chọn ngày đi!

 

-Ờ hề hề! Nhất trí là vậy nghen?

 

-OK!

 

Thông qua thầy Tuấn, tiệc liên hoan sẽ được tổ chức vào trưa ngày hôm sau tức thứ ba, cũng tại nhà thầy. Đây là lần thứ hai lớp tôi được mở tiệc tại nhà thầy rồi. Còn nhớ lần trước là vào tết nguyên đán khi mà Khanh khờ đem cả chai pepsi gia truyền nhà nó lên làm tôi cứ phải gọi là chết lên chết xuống bao phen vì nó.

 

Sau khi kết thúc buổi học ở trường tầm 11h30, tôi vội vã về nhà tắm rửa, tranh thủ độn một ít cơm vào bụng, đúng 12h30 tôi lật đật thay đồ chuẩn bị lên đường ngay. 

 

Thực ra tôi không cần phải khởi hành sớm như vậy, tiệc ở nhà thầy Tuấn mãi đến 3h mới bắt đầu. Nhưng mọi chuyện là do cú điện thoại bất ngờ từ Ngọc Mi vào tối hôm trước. Có lẽ sau khi về nhà, con bé vẫn còn bất an nên đã nhấc máy gọi tôi:

 

-Alô, anh nghe đây! – Tôi trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên.

 

-Anh còn thức không? – Con bé giọng uể oải đáp.

 

-Còn chứ, sao em chưa ngủ, mai đi học sớm đó!

 

-Ừm, trưa mai anh có bận gì không?

 

-Cũng có, khoảng 3h anh sang nhà thầy chủ nhiệm ăn tiệc liên hoan đó em!

 

-Vậy mai anh có muốn ghé nhà em chơi một chút không?

 

-Cũng được, có chuyện gì không em?

 

Con bé tự nhiên gắt nhẹ:

 

-Bộ có chuyện gì mới được sao?

 

-À không, hề hề! Nếu em đã mời thì anh sẵn lòng đi ngay!

 

-Ừa, vậy thôi anh ngủ sớm đi, mai học xong em chở anh về nhà thay đồ rồi qua em!

 

-Ừ, Anh biết rồi, em cứ ngủ đi!

 

-Ừa, anh ngủ ngon!

 

-Em cũng vậy nhen!

 

Thế là cuộc gọi kết thúc trong sự tò mò xen lẫn hiếu kì của tôi. Nếu bây giờ là trời sáng, chắc có lẽ tôi sẽ bay sang nhà con bé ngay để tìm hiểu rõ ngọn ngành. Báo hại tôi cả đêm đó cứ ngủ chập chờn vì những giấc mơ cứ thỉnh thoảng hiện ra làm tôi giật mình tỉnh giấc. Và Một trong số đó cả cả Ngọc Lan.

 

Đó là toàn bộ lí do vì sao tôi lại bon bon trên đường giữa trời trưa nắng thế này cùng con bé. Hôm nay nó lại trùm mũ áo khoác kín đầu. Tuy nhiên tôi không còn thấy nó đưa tay lên quệt mồ hôi nữa, mà chắc cũng do hôm nay trời ít nắng hoặc là con bé cũng không buồn còn nữa.

 

Thế là tôi an tâm ngồi ngắm cảnh người xung quanh một cách thư thái. Vì là giữa trưa nên những người đi làm đều tan ca đồng loạt để tìm cho mình một chỗ ăn uống, nghỉ ngơi thật thoải mái trước khi bắt đầu ca làm tiếp theo.

 

Đi thêm một lúc cũng tới nhà Ngọc Mi. Hẳn là cũng lâu rồi tới mới được dịp vào thăm nhà của con bé như thế này. Nhìn chiếc cổng cao lêu nghêu như thuở nào ngày một gần, bao kỉ niệm của tôi về Ngọc Lan lại ùa về thật xao xuyến.

 

Như vậy tôi đã xa nàng gần một năm rồi. Một năm với biết bao nhiều biến cố xảy ra, và giờ đây tôi lại nói chuyện với Ngọc Mi, cô em thông minh, sắc xảo của nàng. Tự nhiên tôi muốn gặp Ngọc Lan quá chừng

 

“Thả hồn theo gió chơi vơi!

 

Ngả nghiêng nỗi nhớ biển trời mênh mông.

 

Nhớ em môi đỏ, má hồng

 

Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu Đông… Nhớ hoài…”

 

Anh vào nhà đi, để em giúp anh! – Con bé dựng tó xe trước hiên nhà rồi nhanh nhảu chạy ra đỡ tôi vào.

 

-Mà nhà em đâu hết rồi, sao có mỗi em vậy! – Tôi ngó vào nhà thắc mắc.

 

-Ba mẹ em ăn cơm xong lên công ty rồi!

 

Tôi ngập ngừng:

 

-Còn thằng Bảo?

 

-Hì, em quên nói với anh, Bảo chuyển sang ở chỗ khác với ba mẹ rồi, cũng gần đây thôi!

 

Tôi bỗng giật mình nhìn con bé:

 

-Vậy là chỉ có mình em ở nhà thôi hả?

 

Con bé tròn mắt:

 

-Ừa, sao vậy anh?

 

-À, không có gì, vào nhà thôi em! Đứng ngoài này nóng lắm.

 

Tôi vào nhà, ngồi trên chiếc sô pha mà cảm nhận từng luồn quạt thổi vào người mát lạnh. Ngọc Mi rót cho tôi một cốc nước lọc rồi vào bếp mang ra một dĩa bánh kem đã chuẩn bị từ lúc nào:

 

-Anh ăn thử đi, em làm đó!

 

Tôi lấy muỗng ăn thử một miếng rồi bật ngón tay cái lên khen tấm tắc:

 

-Ui chà, ngon quá! Anh cứ tưởng em chỉ làm món ta thôi chứ!

 

-Hì, do mẹ dạy em đó! Ở nhà cũng chán lắm không biết làm gì?

 

-Nhưng mà mai mốt nội em cũng sẽ về sao?

 

-Ừa, hè này chắc nội em sẽ về…

 

-Vậy là sắp tới rồi sao. Nếu nội về có phải em sẽ tiếp tục bị quản thúc phải không?

 

Con bé buồn bã đáp:

 

-Có lẽ là vậy…

 

Thế rồi nó tựa lưng vào ghế, đôi mắt của nó bỗng nhìn vào một khoảng không nào đó trước mặt với đôi tay đan chéo nhau. Nó kéo cả căn phòng bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường. Biết không thể để yên như thế này, tôi bèn nghĩ cách:

 

-À, hè này chị hai em cũng sẽ về phải không?

 

Con bé khẽ cười:

 

-Ừa, anh nhớ chị hai em rồi à?

 

-À không phải…chỉ là lúc trước anh nghe em nói nên hỏi lại!

 

Con bé bỗng dưng trầm mặt:

 

-Um, cũng đã gần đến lúc rồi nhỉ?

 

-Gần đến lúc gì vậy em?

 

-Hì, không có gì? Anh cứ ăn bánh tiếp đi!

 

Mặc dù tôi có thể thấy sự bất thường của con bé thông qua nét bối rối của nó. Nhưng tôi hoàn toàn không có cớ gì để hỏi tiếp. Bởi lẽ, nếu tôi cứ hỏi dồn, nhiều khi lại làm con bé nói ra những chuyện buồn vốn nó muốn giấu đi. 

 

Tuy vậy, chẳng chống thì chày tôi vẫn sẽ phải đối mặt với nó, sau này.

 

****

Vì nhà Ngọc Mi cách nhà thầy khá xa nên tôi chỉ ở chơi tầm 2h30 là bắt đầu chuẩn bị lên đường. 

 

Do đó, Ngọc Mi sẽ không phải chở tôi đến nhà thầy, việc đó sẽ do một người khác đảm nhiệm, đó là Huy đô. 

 

Bọn tôi đã được thầy đồng ý mời thêm đám Huy đô vì công sức nó làm quân sư cho đội tôi không phải là nhỏ. Vì vậy tôi đã nhắn nó đến nhà Ngọc Mi rước tôi sớm để kịp giờ qua bên thầy Tuấn.

 

-Thằng Phong đâu rồi, đi nè mày!

 

Không ngoài dự đoán, chỉ trong tít tắc cả đám thằng Huy và hai thằng chí cốt của nó Bình với Tú đã lọ mọ đứng trước cổng với mấy bộ quần áo không thể bảnh tỏn hơn được. Nom cái bộ dạng “mày râu nhẳn nhụi, áo quần bảnh bao” của nó, vừa bước ra tôi đã cười ngoạc mồm:

 

-Há há, tụi bây đi chơi tết hả?

 

Huy đô sừng sộ:

 

-Tết cái đầu mày, đi ăn tiệc phải mặc đẹp chớ!

 

-Èo, mặc đồ mới thì sao mà quẩy được?

 

-Thì tao có tính đi quẩy đâu, phải tạo ấn tượng cho mấy em lớp mày chứ!

 

Tôi cố gắng ôm bụng kìm nén:

 

-Mày không sợ lại giống như vụ Lam Ngọc à?

 

-Bậy đi, cái đó do sơ suất không tìm hiểu kĩ mục tiêu thôi!

 

-Uầy uầy, sao cũng được, tranh thủ đi đi!

 

Rồi tôi quay sang con bé Mi đang đứng sau lưng:

 

-Anh đi nha, em ở nhà có chuyện gì thì cứ nhắn cho anh!

 

-Ừa, anh yên tâm! Ba mẹ em về ngay ấy mà!

 

Do lằng nhằng cái vụ “áo quần bảnh bảo” của đám thằng Huy. Nên phải đến 3h hơn, bọn tôi mới đến nhà của thầy Tuấn được. Cứ tưởng bọn tôi là 

người trễ nhất thế mà khi bước vào trong nhà thầy lại chưa đến 5 thằng chỉ gồm Phú nổ, Khang đinh, cùng với mấy đứa trong đội cổ động.

 

Tôi đắc chí trề môi:

 

-Tụi bây thiệt tình, hẹn 3h mà giờ này còn chưa thấy ma nào! Giờ dây thun quá!

 

Thằng Phú ngay lập tức bật lại:

 

-Có mày mới đi trễ ấy, tụi nó giờ đi mua đồ nấu tiệc hết rồi!

 

Tôi nhát gừng ngó nghiêng xung quanh:

 

-Đù đù, đông không vậy, để tao biết đường trốn coi!

 

-Mày trốn không thoát đâu con! Anh em ơi, thằng Phong tới rồi nè!

 

Vừa dứt câu đám thằng Toàn, Hiếu, Khanh khờ từ trên lầu chạy xuống làm tôi hoảng vía:

 

-Ê ê, tao đang bị thương đó nghen!

 

-Hề hề, bọn anh sẽ nhẹ nhàng với cưng mà!

 

Thế là cả đám Toàn phởn gô tôi vào cột nhà ôm tay ôm chân lại thi nhau chọt lét . Đám thằng Huy đã quy hàng địch từ lúc nào, giờ tụi nó đang ngồi nhe răng cười giòn như bắp nhìn tôi bị cả đám Toàn phởn chọt lét được giàn giụa nước mắt.

 

-Chừa tội đi trễ mà đòi làm cán bộ chưa Phong?

 

Toàn phởn dí ngón tay vào hông làm tôi cười méo xệch:

 

-Ối ối, tao chừa, tao chừa!

 

-Hế hế, thôi tha cho nó đi anh em! Lần sau chừa tật làm cán bộ nha!

 

Bọn nó hả hê thả tôi xuống nền nhà mà tôi cứ cảm tưởng vừa trãi qua một cực hình ghê rợn.

 

Tôi lò mò ngồi dậy xuýt xoa:

 

-Tụi bây tính không cho tao lấy vợ hả, ui da…!

 

-Xời, mày khéo lo! Cỡ mày không biết có vợ được không mà lấy!

 

Toàn phởn toét mồm đá đểu. Nó biết tổng tình trạng của tôi hiện giờ nên chỉ cần một câu đã đánh trúng được tim đen nay lại càng đen thui của tôi.

Biết không nói lại được nên đành cãi đổng:

 

-Mày cứ chờ đó đi, rồi tao sẽ tìm được một nhỏ còn ngon hơn bạn gái mày cho coi!

 

Ngay tức khắc, cả đám Toàn phởn đều trố mắt không nói được một câu nào. Tưởng khè được tụi nó, tôi chém thêm:

 

-Sợ rồi chứ gì, ngay cả Lam Ngọc còn không dám đánh tao đấy, hế hế!

 

Chợt giọng nói Lam Ngọc bỗng phát ra từ đắng sau, lạnh buốt cả sống lưng:

 

-Phong nói gì vậy nhỉ, Ngọc nghe không rõ lắm!

 

Ngay sau đó là giọng của bé Phương, cũng lạnh băng không kém:

 

-Anh hai nói cái gì ngon ngon đó?

 

-Phong mày còn trăn trối gì không để tao thực hiện cho!

 

Toàn phởn cười đểu dạt khỏi thềm nhà vì đấy sẽ là pháp trường hành quyết tôi mấy phút sắp tới đây. Ai mà biết đang định lên giọng mà đám con gái đi mua độ lại về ngay lúc này chứ.

 

Tôi nhìn nó cười méo xệch:

 

-Chắc không kịp nữa rồi, thôi tao đi đây!

 

Vậy là buổi trưa hôm đó tổng cộng tôi phải lĩnh đến 3 hình phạt cù lét từ đám Toàn phởn, Lam Ngọc và cả bé Phương nữa. Khổ gì đâu!

 

-OK, mọi người đông đủ chưa, điểm danh phát nào!

 

Toàn phởn nhân danh đội trưởng đội nam đứng lên dỏng dạt.

 

-Có thầy – Thầy Tuấn dí dỏm mở màn buổi điểm danh.

 

-Người hùng của trận đấu có mặt! – Khanh khờ vỗ ngực hùng hồn.

 

-Tao…tao mới là người hùng nè! – Kiêng lảng vẫy vẫy tay qua lại.

 

-Người hùng đách nhé, tao đây này – Thằng Tiến đứng phắt dậy tranh công.

 

-Tao cho qua! – Thằng Hiếu cùng Khang đinh uể oải xua tay, chắc tụi nó còn khựng vụ đá hụt luân lưu.

 

Buổi điểm danh tiếp tục được tiến hành cho hết đám con trai. Đến lượt đám con gái thì bị khựng lại:

 

-Thôi, hông tham gia mấy trò của tụi ông đâu, nhìn như con nít nhà trẻ!

 

-Ừa, phải đó! Nhập tiệc rùi ăn đi, đói rùi!

 

-Phải đó, phải đó! Ăn đi, hehe!

 

Toàn phởn giờ này chỉ biết ôm mặt:

 

-Trời, đang vui mà mấy bà làm cụt hứng quá. Thiệt tình!

 

-Ai bảo cứ lằng nhằng, hehe!

 

-Uầy uầy, chơi kiểu gì kì!

 

Thấy tình hình căng thẳng, thầy Tuấn vội dập lửa ngay tức khắc:

 

-Thôi thôi, nhập tiệc đi mấy đứa! Cũng trễ rồi!

 

-Khoan thầy ơi!

 

Khi cả đám chuẩn bị bốc đũa, Khanh khờ đột nhiên lên tiếng làm ai cũng nhìn nó chăm chăm. Dù vậy, nó vẫn giữ thái độ nghiêm nghị quay sang thầy Tuấn:

 

-Dạ, em có một thỉnh cầu nho nhỏ!

 

-Gì vậy em?

 

-Dạ thầy đợi chút!

 

Khanh khờ nhướn người ra chiếc balô sau lưng lôi trong đó ra một chai pepsi có màu hơi đục đục đặt ra giữa bàn tiệc. 

 

Nó cười:

 

-Pepsi gia truyền!

 

-Trời, nữa hả? – Cả đám đồng thanh trố mắt.

 

-Hề hề, ăn mừng thì phải có rượu mới máu chớ!

 

Tôi cau mày nhìn nó:

 

-Máu máu cái đầu mày, lên máu thì có!

 

-Đúng rồi, chúng ta không thể để một thứ độc hại như thế này trên bàn ăn được, mọi người, tôi xin phép!

 

Vừa dứt câu, Phú nổ xách chai rượu ra ngoài cửa ro ro làm Khanh khờ, hốt hoảng rượt theo:

 

-Bậy rồi, bậy rồi! Không uống thì đừng vứt, phí của giời!

 

Trong khi đó, đám con gái lại thay nhau năn nỉ thầy Tuấn:

 

-Thầy ơi, tụi em không uống rượu đâu, ghê lắm!

 

-Phải đó thầy, tụi em còn về nhà nữa!

 

Èo, tiệc tùng thì uống tý có sao đâu nào! Phải hông thầy! – Khanh khờ, cũng đứng dậy tham chiến.

 

Bây giờ cuộc chiến mới chính thức nổ ra giữa phe nước ngọt gồm cả đám con gái với…Phú nổ và phe pepsi gia truyền gồm cả đội bóng nam bọn tôi. 

Giữa tỉnh cảnh dầu sôi lửa bỏng như vậy, thầy Tuấn lại tiếp tục dập lửa:

 

-Thôi mấy đứa, bạn bè nhau cả mà! Để thầy phân cho. Giờ đứa nào muốn uống rượu thì ngồi qua một bên, nhưng cả hai nhóm phải ngồi ăn chung không được tách nhóm. Có chịu không?

 

-Vậy cũng được đó thầy!

 

-Dạ được, thầy là số một!

 

-Yeah, nhậu thôi anh em!

 

-Nhớ uống ít ít thôi nha mấy em!

 

-Dạ thầy!

 

Như đã phân chia, toàn bộ đội nam của tôi đều ngồi về cũng một phía, duy chỉ có thằng Phú nổ vẫn đứng tồng ngồng không biết ngồi chỗ nào.

Toàn phởn trêu:

 

-Không biết mình nam hay nữ hả mày?

 

-Bậy, tao đang phân vân! Tại nhậu bữa giờ rồi, giờ nhậu nữa mệt lắm! Để tao qua bên đây cho nghen!

 

Vừa nói nó vừa tót qua bên nhóm nữ định xin một chỗ “dũng sĩ diệt mồi” nhưng nào ngờ chưa kịp ngồi xuống, nó đã bị chặn ngay cửa khẩu:

 

-Ông đi đâu đây, tụi tui con gái không qua đây làm gì?

 

-Thì ai hông uống rượu qua đây ngồi chứ gì!

 

-Thôi ông nói mấy ngày nay ông nhậu mà, đừng có ngồi gần tụi tui, ghê lắm!

 

-Ậy, không phải… – rồi nó thì thầm với nhỏ đó –…tui có uống gì đâu, cho ngồi ké một chỗ với!

 

Nào ngờ con nhỏ đó lại chơi thằng Phú một vố đau, nó la to lên:

 

-Trời ơi, ông Phú chưa có nhậu mà nói nhậu rồi nè!

 

Toàn phởn lập tức ứng chiến:

 

-À hà hà! Ra là vậy hen Phú em!

 

Phú nổ nuốt khan liên tục:

 

-Bậy nào, nhỏ đó nói bậy đó!

 

-Hay quá hen, chính miệng ông nói với tui mà dám nói tui nói bậy!

 

Một nhỏ khác cũng đứng lên tố cáo nó:

 

-Phải, tui nghe rõ ràng nè, ông Phú đừng có ba phải!

 

Toàn phởn lúc này mặt sướng rơn, nó với lấy ly rượu mới rót dúi vào tay Phú nổ:

 

-Đây, mời anh Phú khai tiệc, không là không xong với tụi em đâu nghen!

 

Thế là rượu mời phải uống chứ nếu không là uống rượu phạt. Thằng Phú bất đắc dĩ phải chu mỏ tu một lèo hết cả ly rượu. 

 

Vừa xong, nó khè như rắn:

 

-Khà…khẹt, tao uống rồi đó nghen!

 

Toàn phởn lại cười lời không ngớt:

 

-Ủa, tao kêu mày uống nửa ly mà mày chơi nguyên ly rồi!

 

-Đậu, sao mày không nói? – Mặt Phú nổ lúc này như sắp khóc.

 

-Hehe, thôi tao nói chơi đó, anh em đáp lại nó một ly nào!

 

Toàn phởn cùng nâng ly với cả đám bọn tôi chính thức khai màn bữa tiệc liên hoan ăn mừng chức vô địch của lớp.

 

Và cứ thế, chốc chốc lại:

 

-2…3…dzô! Ăn mừng 11A4 giành chức vô địch!

 

Rồi lại:

 

-2…3…uống! Mừng 11A4 vô địch!

 

Buổi tiệc ăn mừng kéo dài đến ầm 4h30 là bắt đầu đi vào đỉnh điểm khi mà thằng nào thằng nấy đều bắt đầu ngà ngà hơi men. 

 

Không khí bàn tiệc rộn ràng và nhộn nhịp tiếng cười từ hết thẩy mọi người làm nó trở nên vui hơn bao giờ hết. Tiếng chén đũa ly tách va vào nhau nghe chanh chách cả tay. Khanh khờ đứng dậy múa hết đầu này đến đầu khác:

 

-Hôm qua tụi bây thấy tao bắt hay không, phản xạ như thần!

 

-Xời, bắt được có 1-2 trái cũng la làng! Hôm qua luân lưu là anh cân nhé!

 

Thằng Tiến cầm cây đũa đứng dậy gạt Khanh khờ qua một bên, gõ tanh tách vào cái chén kể công.

 

Không chịu thua, thằng Kiên lảng nãy giờ ngồi làm “dũng sĩ diệt mồi” cũng đúng lên ké một câu:

 

-Chắc chỉ có mình mày đá luân lưu hả, tao cũng góp một trái nè!

 

-Mấy đứa ngồi xuống dùm anh! Có anh là đội trường mới ăn được nhé! – Toàn phởn nhăn mặt, lấy cái nắp vung khõ lẻng kẻng hô hào.

 

Huy đô nãy giờ làm im giữ hình tượng nay cũng đứng dậy gõ cái nắp vung vào đầu Toàn phởn:

 

-Boong…! Đội trưởng cái con khỉ mốc! Không nhờ tao bầy cho chiến thuật là khóc cả đám!

 

Riêng thằng Hiếu với Khang đinh thì đang cùng sánh vai nhau trở thành biệt đội diệt mồi thứ thiệt, tụi nó liên tục múa đũa quanh những dĩa mồi một cách điệu nghệ làm cho Khanh khờ xám mặt giật lấy dĩa mồi gần đó:

 

-Ê ê, cái dĩa này của tao, tụi bây diệt ghê vậy!

 

-Dĩa nào của mày, bên kia còn cả đống kìa, trả dĩa đó lại đây!

 

-Không , nãy giờ tao ăn dĩa này, đừng có giành!

 

Trong khi bên đám con gái không khí vẫn êm êm đều đều, thì đám con trai bọn tôi càng ngày càng nhoi. Những chiếc chén đũa được tận dụng triệt để trong công cuộc chém gió thành bão.

 

Cứ thế, bọn tôi tiếp tục giỡn nhau chí chóe cho đến 6h thì tiệc mừng chức vô địch mới tàn. Bọn Phú nổ, Huy đô đã say lật lừ nên xin phép về trước. Mấy nhỏ con gái bên kia cũng do trễ sợ trời tối nên cũng xin về trước luôn. Tổng cộng bây giờ ở lại chỉ có tôi, thầy Tuấn, Lam Ngọc, Toàn phởn, bé Phương với 2 nhỏ con gái trong đội nữ.

 

Bực nhất là Huy đô, tôi đã dặn nó là uống ít ít để còn chở tôi về nhưng nó là thằng uống nhiều hơn cả, có lẽ là sau thằng Khanh khờ và rốt cuộc là phải nhờ thằng Bình đèo về trong cơn say vật vờ.

 

-Uầy! – Tôi thở dài ngao ngán cầm chiếc điện thoại trong tay phân vân có nên nhờ Ngọc Mi chở hay không.

 

-Sao thế, thấm rượu rồi hả?

 

Giọng Lam Ngọc vang lên từ đằng sau, pha một chút đùa cợt.

 

-À không, chỉ là thằng Huy hồi trưa nó chở Phong tới đây, giờ không biết làm sao về nữa?

 

-Ùm, nếu Phong không ngại thì để lát Ngọc chở về!

 

-Hả, Ngọc nói thật à?

 

Tôi giật thót quay lại nhìn nàng như để xác nhận rằng có phải ai đó đang giả giọng nàng hay không. 

 

Và đáp lại ánh nhìn sững sốt của tôi, nàng chỉ cười khẽ:

 

-Sao, Phong ngại à?

 

Tôi lập tức chỉnh giọng nghiêm nghị:

 

-À không, tức nhiên là được rồi!

 

-Vậy thì Phong cứ ngồi ở đây, đợi Ngọc dọn dẹp cái đã!

 

Tôi nhanh nhẩu vọt miệng:

 

-Để Phong phụ một tay!

 

-Thôi, chân như thế thì phụ được gì, cứ ngồi đó đi!

 

Toàn phởn nãy giờ dọn dẹp cùng bé Phương cũng tranh thủ đâm chọt:

 

-Phải đó, mày xi cà que thì ngồi đợi ở đó đi, khéo lại gẫy luôn chân kia bây giờ!

 

-Gãy gãy cái đầu mày, lo dọn dẹp đi!

 

Đúng là cái bãi chiến trường của hơn hai chục đứa để lại một mình thầy Tuấn không thể nào dọn hết được. Cả Toàn phởn và thầy cùng lao vào dọn dẹp cùng với hai đôi tay thoăn thoắt rửa chén của bé Phương, Lam Ngọc cùng hai nhỏ kia mà phải gần nửa tiếng mới dọn xong hết bãi chiến trường đó

 

-Uầy, mệt muốn xỉu! – Toàn phởn ngồi bệt ra thềm nhà thở dốc.

 

Thầy Tuấn giờ cũng lấm tấm mồ hôi cười nói:

 

-Cảm ơn mấy em nghe, không có mấy em thì không biết bao giờ mới xong nữa!

 

-Dạ không có gì đâu thầy! Bãi này cũng do tụi em bày ra mà!

 

-Giờ cũng trễ rồi, thôi mấy em cũng tranh thủ về đi, ba mẹ lại mong đó!

 

-Dạ, vậy thôi thưa thầy tụi em về. 

 

-Ừ, tụi em về cẩn thận nha! 

 

Chào tạm biệt thầy, tôi theo Lam Ngọc ra xe chuẩn bị về nhà.

 

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi về khuya cùng nàng nữa. Nhưng có thể nói đây là lần đầu tiên nàng chở tôi sau hơn một tuần cách mặt. 

 

Mặc dù trước mặt tôi nàng luôn bình thản và hay cười đùa. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn thắc mắc liệu nàng có thực sự tha thứ cho tôi sau ngần ấy chuyện trên sân thượng hay không hoặc tất cả chỉ là sự thương cảm với một thằng què quặp như tôi. 

 

Hương lily cứ tỏa, đầu óc tôi cứ quay cuồng quanh những suy nghĩ về nàng. Và có lúc tôi suýt bật thành tiếng cái suy nghĩ trong đầu mình rằng “Ngọc có còn giận Phong không? ”

 

-Hả, Phong nói gì? 

 

-À, không có gì đâu! Phong tính cảm ơn Ngọc vì đã chở Phong về ấy mà! 

 

-Nếu vậy thì Phong không cần khách sáo đâu, cứ tự nhiên như trước đây đi! 

 

-À ừ, cảm ơn Ngọc! 

 

-Xem kìa, lại nữa rồi đó! 

 

-À, hề hề! 

 

Lúc đó tôi cứ mong thời gian kéo dài ra mãi để tôi có thể dồn được sự dũng cảm trong người để hỏi nàng những câu tận sâu trong tâm trí ngỗn ngang 

của tôi. Nhưng sự thật là khi tôi ước điều đó cũng là lúc cổng nhà tôi bỗng hiện ra. 

 

Tôi xuống xe gượng cười với nàng:

 

-Ngọc về cẩn thận nha, Phong vào nhà đây! 

 

-Ừ, mà kì thi học kì cũng gần tới rồi, Phong nhớ phải chuẩn bị bài thật kĩ đấy! Nếu rảnh Ngọc sẽ kiểm tra tiến độ của Phong! 

 

-Ừ, Phong biết rồi! Nhờ Ngọc vậy! 

 

-Hì, đúng là kì lạ! Thôi Ngọc về đây! 

 

Nàng khẽ cười kèm theo cái lắc đầu nhẹ. Chắc có lẽ đây là lần đầu nàng thấy tôi hâm hở khi bị kiểm tra như thế. Nhưng nàng đâu biết rằng tôi bay giờ đang cần đều đó biết bao nhiêu. 

 

Và thế, khi bóng dáng Lam Ngọc khuất sau ngã rẽ đầu ngõ, tôi chợt thở phào vì một ngày yên bình nữa lại trôi qua. Nhưng hơn ai hết tôi biết chuỗi ngày này sẽ không kéo dài lâu, và đến một lúc nào đó tôi sẽ phải đưa ra quyết định của cuộc đời mình. 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.