Cappuccino – Chương 173: Chap 171 – Botruyen

Cappuccino - Chương 173: Chap 171

Đối với tôi, hành động tránh mặt của Lam Ngọc chẳng khác nào vết dao cứa vào trái tim tôi những đường nét đau đớn. Tôi tự nhận mình là một tên khốn, chẳng những không thể thực hiện được lời hứa năm xưa, không thể bảo vệ được nàng mà còn làm nàng phải khóc, khóc rất nhiều.

Nhưng tôi đau đớn quá, tôi không thể ngờ rằng hình phạt dành cho tôi lại nghiệt ngã đến vậy. Tại sao những người mà tôi yêu quí lại lần lượt rời xa tôi như thế.

Tự nhiên tôi dần trở nên mê tín đi bởi những lời nói năm xưa của Toàn phởn.

“Hời sao cũng được, một lời khuyên chân thành từ bạn bè nhá, đừng có dính dáng đến nhiều đứa con gái!

– Ơ…mày nói sao, tao không hiểu?

– Thôi mày tự trải qua đi rồi biết, chẳng tốt lành gì đâu, trừ khi mày là thằng sáng suốt nếu không thì có mà ở giá con ạ!”

Có phải tôi đang phạm phải cái nghiệt mà người ta thường hay nói, nghiệt đào hoa?

Tôi cứ ngồi ngẫn ngơ trong lớp, tôi nhìn về khoảng trời xa xăm ở khung cửa sổ và từ từ gặm nhắm những hình ảnh cay đắng cứ ùa về trong tôi dào dạt.

Tôi không rành mấy chuyện mê tín, càng không biết cái nghiệt này từ đâu mà ra. Nhưng tôi biết chắc một điều rằng, Hoàng Mai rời xa tôi là do tôi vẫn còn lưỡng lự, Lam Ngọc rời xa tôi là do tôi quá nhu nhược. Tôi tự hỏi liệu cứ tiếp tục như thế này ai sẽ rời xa tôi nữa đây?

Tất nhiên là tôi chẳng muốn ai trong chuyện này phải đau khổ cả…chí ít là họ sẽ không phải khóc. Tự nhiên tôi ước mình có thể được như Toàn phởn, tôi cảm thấy ganh tị với nó quá chừng. Nó biết nó phải làm gì và nó biết nó yêu ai, đó là lí do vì sao bé Phương dễ dàng đổ gục với tình cảm của nó. Còn tôi thì sao?

Tôi thừa nhận trong lòng tôi hiện giờ mọi thứ đều quá mập mờ. Tôi cố gắng tưởng tượng khi lâm nguy tôi sẽ nghĩ đến ai đầu tiên nhưng rốt cuộc đó chỉ là một màu đen tuyền. Thực sự ra tôi đã nghĩ đến rất nhiều khuôn mặt, nhưng sau cùng tất cả đều chỉ là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo dù tôi có cố gẳng tưởng tượng đến đâu.

Tự nhiên tôi sợ khi nghĩ đến phải chọn lựa một thứ gì đó.

Toàn phởn có lẽ là người hiểu tôi nhất lúc này, vào giờ nghỉ 5 phút nó đột nhiên khều vai tôi:

-Ê, mày không sao chứ?

-Sao là sao, tao vẫn bình thường mà! – Tôi chưng hửng cố tỏ vẻ không bị gì sấc. Nhưng thực tế tôi cảm giác như có có ngàn cây kim chích vào tim.

Đúng thật là tôi chẳng thế giấu được đó, chỉ cần một cái nhếch miệng, tôi đã bị nó thó cổ:

-Hề, mày đừng giấu tao. Mọi thường trong giờ học mày đâu có im lặng từ đầu tới cuối tiết như vầy!

-Thì…bởi vì tao làm học sinh ngoan. Không được à?

-Há há, mày đừng làm tao mắc cười!

Toàn phởn ôm bụng cười giả lả. Nó làm tôi đổ quạu mà suýt chút nữa tôi đã thôi cho nó 1 quả vào mặt nếu nó không bình giọng an ủi:

-Thôi thôi, mày cứ bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó, làm gì mà phải buồn phiền mấy chuyện này.

-Sao không buồn cho được, hết Hoàng Mai rồi lại Lam Ngọc, sẽ tới ai phải xa tao nữa đây chứ?

-Uầy, tao cũng thua mày luôn, tới giờ phút này còn không biết đang thương ai nữa.

Tôi tặc lưỡi quay lên né đi ánh nhìn đầy chán nản và thương hại của Toàn phởn.

Và có lẽ vì vậy, mà đến hết tiết cuối cùng, tôi không một lần nào nói chuyện với nó nữa cả. Tôi dành khoảng thời gian đó để ngắm nhìn Lam Ngọc. Tôi tưởng tưởng mình đang ở dưới đáy của bờ vực đang ngước nhìn nàng ở chót vót trên cao. Thế nhưng đáp lại sự móng ngóng của tôi, nàng vẫn hướng đôi mắt lạnh lùng của mình lên bảng mà không một lần nào để mắt đến tôi.

Chỗ của Lam Ngọc trên tôi hai bàn và cách tôi một dãy bàn của tổ 3. Thế nên nàng chẳng thể nào biết tôi đang ngắm nhìn nàng được, trừ khi nàng quay sang phía tôi.

Cứ thế tôi cứ ngắm nhìn nàng đến hết tiết học lúc nào không hay, mãi cho đến khi tiết trống vang lên từng nhịp tôi mới chợt bừng tỉnh mà vội vàng thu dọn tập vở vào cặp.

-Có cần tao dìu ra ngoài đợi con nhỏ Noemi không?

Toàn phởn vỗ vai tôi. Giọng nó có vẻ đồng cảm hơn. Mà chắc cũng có thể là nó đã chán nản với những quyết định của tôi rồi nên cũng không muốn bàn tới nữa.

Tôi bây giờ vẫn còn nặng nề lắm, cả đầu tôi cứ ong ong lên những hình ảnh của Lam Ngọc nên tôi chỉ thở dài:

-Thôi mày với bé Phương về trước đi, tao ở đây đợi được rồi.

-Ừ, vậy thôi tao về trước đây, có gì cứ gọi cho tao!

Nói rồi nó cùng với bé Phương lỉnh kỉnh bước đi. Dù là ý của tôi, nhưng nhìn thấy hình ảnh người khác bỏ mình lại sau lưng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy thật khó chịu.

Giờ đây chỉ còn mình tôi trong lớp, không hiểu sao tôi vẫn thấy ngột ngạt quá. Những cơn gió lùa vào lớp mạnh bao nhiêu tôi lại thấy lòng nặng bấy nhiêu. Gió chẳng giúp tôi xua đi cái nóng mùa hè mà còn làm lòng tôi lạnh lẽo hơn.

Bí bách quá tôi đành chống nạn lê từng bước ra khỏi lớp để thoát khỏi cái không khí ngột ngạt đang bủa vây. Tôi thả mình lên băng ghế được kê gần cửa lớp, nghe từng cơn nóng nực đã được dịu bớt.

Bỗng nhiên tôi lại thích cảm giác như thế này. Không ai xung quanh, chỉ có tôi với những tán cây bàng rụng tơi tả lá để được gặm nhắm những nổi buồn không tên. Tôi cứ thả mình như thế cho đến khi có một giọng nói quen thuộc vang lên:

-Phong, làm gì ngồi đây vậy?

Đó là Hoàng Mai, em đang nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên ẩn sau cặp kính cận không quá dày. Vẫn cái gương mặt xưa cũ khiến tôi say đắm, em hỏi lại một lần nữa giọng nhẹ hơn:

-Sao vậy, Phong đang chờ ai à?

-À ừ, Phong đang chờ bạn!

-Có phải Noemi không?

Bằng một giọng thản nhiên, em khiến tôi chết lặng giữa mớ suy nghĩ hổn độn. Tôi không ngờ Hoàng Mai cũng biết Ngọc Mi. Và một cách vô hình, em đã kê tủ đứng vào miệng làm tôi cứ há hốc.

Có lẽ em đã đoán được những suy nghĩ của tôi nên chỉ cười hì tiến đến ngồi gần:

-Phong làm gì phải ngạc nhiên như vậy chứ, chuyện này cả trường gần như đều biết mà!

-Ừ…ừm…

Tôi cũng chẳng buồn biện minh với em làm chi, tôi với em đã còn là gì của nhau nữa đâu mà phải giấu diếm. Thế nên tôi lại tiếp tục thả mình nhìn về phía bầu trời xa xăm mà thở một hơi dài sọc.

-Chân của Phong sao rồi, hôm bữa Mai thấy mà không có dịp để hỏi thăm.

Em lại tiếp tục bắt chuyện với ánh mắt dò hỏi hơn.

-Ừ cũng còn hơi đau, nhưng vài ngày nữa là hết thôi!

-Um, vậy Mai cũng yên tâm rồi, mà Phong ở nhà một mình vậy có tiện không?

-À, ba Phong về rồi nên Phong cũng đỡ hơn.

Viễn tưởng những cặp nào sau khi chia tay xong đều khó có thể trò chuyện với nhau bình thường được nhưng thật lạ. Tôi với Hoàng Mai đã ngồi nói chuyện một cách tự nhiên y như tôi với em chưa hề chia tay lần nào cả, em làm tôi ngạc nhiên quá chừng.

Tuy nhiên sau những chủ đề gia đình, học hành bình thường, em bỗng nghiêm giọng đổi chủ đề:

-Phong với Noemi quen lâu chưa?

Câu hỏi của Hoàng Mai làm tôi hơi khựng một xíu, tôi không biết nói với em là tôi với con bé đã quen từng lúc nào. Nhưng sau cùng tôi đành lấy ngày kí giao kèo ra làm mốc thời gian:

-Ừm…cũng hơn nửa năm rồi

-Lâu vậy rồi cơ à, chắc đã thân với nhau lắm rồi nhỉ?

Hoàng Mai hấp hay mắt làm tôi không biết được em đang hỏi thật hay nói đùa đành cười giả lả cho qua.

Rồi đột nhiên em đứng lên nhẹ nhàng nói với tôi:

-Thôi cũng trễ rồi, chắc Mai phải về đây!

-Ừ…ừ, Mai về cẩn thận!

Bất chấp gương mặt ngệch ra như tượng của tôi. Hoàng Mai chỉ cười một nụ cười đã làm trái tim tôi xao xuyến khi xưa rồi chào tạm biệt ra về.

Tuy nhiên đi được một đoạn, Hoàng Mai bỗng dưng quay lại cười thêm một cái với tôi:

-Xem ra Phong vẫn chưa quyết định được ha?

-Ơ, là sao?

-Thôi, chào tạm biệt, cố gắng lên nhé! Hôm nào Mai sẽ đến thăm!

Em cười khúc khích rồi quay đi trong cơn hoang mang tột độ của tôi. Tôi không hiểu Hoàng Mai vừa nói cái gì sất. Nhưng tự nhiên khi nghe em nói như vậy, trong lòng tôi lại thấy xốn xan lạ thường, cứ như bị ai đó phát hiện ra mình đang giấu một bí mật vậy.

Nhưng rõ ràng tôi đang giấu em một bí mật mà?

Hoàng Mai chưa kịp khuất dạng sau cầu thang, Ngọc Mi đã xuất hiện cận kề tôi từ lúc nào. Tôi ngồi đây là chờ con bé, thế nên khi nó xuất hiện tôi không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Ấy thế mà nó lại lấy tôi làm ngạc nhiên mới ác.

Chưa kịp chào câu nào, nó đã nhìn tôi đom đom làm tôi thấy chột dạ quá chừng. và đúng như những gì tôi đang lo lắng, con bé cau mày hỏi:

-Chị đó là ai vậy?

-Ơ, chị nào!

-Còn hỏi chị nào nữa, chị hồi nãy anh mới nói chuyện đó, anh không nhớ hả?

Con bé ngồi xuống sít lại gần, dùng đôi mắt nai tròn xoe của nó nhìn tôi dò xét khiến tôi hết dám nói dốc, đành xui xị khai thật:

-Ừ chị đó học chung lớp với anh, chỉ là bạn thôi!

-Hoàng Mai phỏng?

Nghe câu hỏi của con bé, tôi giật bắn người nhìn trừng trừng nó thí đều muốn há miệng tới đất.

Trái ngược với thái độ của tôi, ở phía đối diện, Ngọc Mi vẫn giữ vẻ bình tĩnh vốn có, đôi mắt nai của nó vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi như đang chờ đợi một câu trả lời xác đáng. Do vậy tôi cũng không dám giấu con bé:

-Ừ, đó là Hoàng Mai!

-Chị ấy nói gì với anh?

-Ừm…cũng hỏi thăm cái chân của anh thôi, không có gì quan trọng!

-Bộ anh biết có chuyện gì ở chị Mai quan trọng với em hay sao mà lại nói không có?

Bị con bé kê nguyên cái tủ đứng vào mồm, tôi bị khựng cả mấy giây mới lắp bắp trả lời được:

-À không, tại anh chỉ lo em sẽ buồn khi anh nói chuyện với mấy đứa con gái khác thôi.

-Thật chứ? – Nó lại lườm nhẹ tôi một cái.

-Thật…! Mà chuyện của thằng Bảo sao rồi em?

Biết sẽ không trụ được lâu nếu con bé tiếp tục dồn ép, tôi liền chuyển ngay sang chủ đề khác hòng đánh lạc hướng. Và may thay con bé không nghi ngờ tôi chút nào:

-Thành công rồi anh, không phải lo gì nữa!

-Thành công rồi à, kể cho anh nghe với!

Đáp lại sự háo hức của tôi, con bé chỉ chun mũi cốc nhẹ vào đầu tôi:

-Ở đây không tiện nói đâu ngốc à, về đi đã!

-À ừ…!

Thế là tôi lại được con bé ân cần dìu từng bước đến nhà xe trước sự ganh tị của mấy đứa xung quanh.

Có thể nói không có thời nào mà tôi lại bị thương tích nhiều như thời cấp 3. Mặc dù tôi đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không gây gỗ đánh nhau như thời cấp 2 nữa nhưng bằng cách này hoặc cách khác chấn thương không hiểu sao cứ ập vào người tôi vô tội vạ cứ như tôi với nó đã có duyên truyền kiếp vậy.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Nhờ bị chấn thương, tôi mới có thể tận hưởng cảm giác vi vu xe đạp điện mỗi ngày. Ngoài việc hay bị thiên hạ dòm ngó ra, thì ngồi sau xe Ngọc Mi cũng không phải là tệ. Ở vị trí này, tôi có thể đón những cơn gió để phần nào xua tan đi cái nóng hừng hực của trong tiết trời chuyển giao giữa mùa thu và mùa hạ.

Tôi thích đón những cơn gió sau xe 1 nhưng tôi thích đón hương thơm từ Ngọc Mi đến 10. Ngồi sau con bé, tôi có thể cảm nhận rõ hương nước hoa của con bé. Xưa nay tôi rất ghét mùi nước hoa của bọn con gái mỗi khi nó chạy ngang bởi nó rất gắt, rất nồng. Nhưng của con bé lại khác, nó nhẹ tênh, bây bềnh bồng trong mũi tôi một cách dịu êm mà trước đây khi chở con bé chưa bao giờ tôi biết được.

Đang mơ màng, tôi bỗng bị con bé gọi giật:

-Anh Phong!

-Hả, chuyện gì?

-Anh đang suy nghĩ gì đó, sao nãy giờ im lặng vậy?

-À không tại anh mệt!

-Nãy giờ anh có làm gì đâu mà mệt?

Trong tình huống này nếu tôi càng trả lời nấn ná, con bé sẽ dồn tôi vào đường cũng mà tống hàng trăm mỗi nghi ngờ vào người tôi. Thế nên tôi cần phải…phịa dứt khoát:

-À tại anh đau chân. Nó di căn khắp người làm anh mệt ghê lắm!

-Ghê! Bị gãy chân mà làm như bị ung thư á, di căn nữa chứ!

Dù tôi không thấy rõ mặt của con bé, nhưng qua giọng nói chắc con bé đã cười tôi dữ dội lắm, bờ vai nó cứ rung lên. Nhưng để chắc ăn hơn, tôi phải chuyển qua chủ đề khác nếu không muốn con bé tiếp tục gợi chuyện:

-À Mi này, giờ kể cho anh chuyện của thằng Bảo được chưa?

Con bé ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu:

-Ừm, chắc là kể được rồi!

-Sao sao, kể anh nghe!

-Thì cũng không có gì đặc biệt cả. Lúc ra về thì Bảo gọi Đức tới bàn công chuyện ở một lớp trống, em lén theo dõi ở phía sau và bắt quả tang được.

-Rồi chuyện gì xảy ra nữa?

-Tất nhiên là em đã lật tẩy được Bảo rồi, em dọa sẽ méc ba mẹ của Bảo nếu như không dừng lại chuyện này!

-Nhưng em có chắc là Bảo sẽ dừng hẳn chuyện này chứ?

-Anh cứ yên tâm, em biết tính của Bảo mà. Bảo nhìn vậy thôi cũng không hẳn là xấu lắm đâu. Chỉ là do ganh tị với anh thôi!

Dù con bé cười đùa, mắt nó vẫn hướng về phía trước làm tôi không thể đoán được nó đang nói giỡn hay nói thật, chỉ cười giả lả chống chế:

-Anh có gì để nó ganh tị chứ, cái chân gẫy hay sao?

-Có em…!

Lời nói của con bé làm tôi khựng một nhịp. Cả con bé cũng không nói gì sau khi nói câu đó. Phải thật cân nhắc tôi mới mở lời tiếp:

-Chắc anh đã làm phiền em nhiều rồi phải không?

-Sao anh lại nói vậy?

-Ừ thì…nếu như không dính vào chuyện của anh và chị Lan thì chắc em sẽ không phải vất vả như vầy, phải không?

Con bé không nói gì, chỉ lặng im nhín tay ga nhanh về phía trước làm tôi thấy thấp thỏm. Chắc có lẽ con bé giận tôi vì câu nói vừa rồi, đáng lẽ ra tôi không nên nói những câu xa cách như thế, cứ như tôi phủ nhận toàn bộ công sức của nó từ lúc kí giao kèo đến giờ vậy.

Cho nên nhân lúc còn có thể cứu chữa, tôi mới khều lưng nó:

-Nè Mi à! Em đang giận anh hả?

Con bé vẫn không nói gì làm tôi trở nên thấp thỏm hơn. Tôi định bụng sẽ xin lỗi con bé một lần nữa nhưng bỗng nhiên con bé dừng lại ở gần công viên gần nhà tôi, nơi mà mỗi buổi sáng mọi người ở đây vẫn thường ra tập thể dục.

Con bé dựng chống xe rồi cẩn thận dìu tôi lại một băng ghế đá gần đó. Công nhận con bé thật biết lựa chỗ. Nó chọn một nơi rợp tán cây để che đi cái nắng hè ban trưa, nếu ai tinh ý có thể mắc võng ở giữa hai thân cây sau lưng tôi mà ngủ ngon lành.

Tôi vui sướng định quay sang định khen một câu nhưng chợt nhớ lại mình vừa mới đắc tội với con bé nên vội quay mặt đi ngó nghiêng đất trời.

-Anh biết tại sao em dẫn anh ra đây không?

Ngọc Mi đột nhiên cất tiếng làm tôi một phen giật mình, nhưng sau đó tôi cũng cố trấn tĩnh để đáp lời con bé:

-Ừm, em muốn nói chuyện gì với anh sao?

-Hì, tất nhiên rồi! Anh đừng lo, em không giận gì anh chuyện lúc nãy đâu!

-Nhưng sao em lúc nãy lại không trả lời anh!

-À, vì em đang suy nghĩ một số chuyện!

Tôi gật gù tỏ vẻ đồng cảm với con bé. Và khi tôi đang suy nghĩ câu tiếp theo để hỏi, con bé bỗng nhìn tôi với ánh mắt sâu như vực thẳm có thể hút bất cứ ai vào đó:

-Anh biết không, em thấy ganh tị với chị hai quá!

-Vì sao vậy?

-Chị hai lúc nào cũng được tự do đi đây đó, được làm những gì mình thích, được nói những gì mình suy nghĩ!

-Ừ, anh hiểu mà, từ đó đến giờ chắc em đã chịu đựng nhiều lắm phải không?

-Cũng không sao đâu, vì em đã quen rồi. Cũng nhờ có anh mà em đã biết nhiều hơn về thành phố này, chỉ cần như thế thôi em đã vui lắm rồi!

-Không có gì đâu, nếu thích anh sẽ dẫn em tới nới nào em muốn mà!

-Nhưng em vẫn cảm thấy ngưỡng mộ chị hai lắm, chị hai có thứ mà em chắc sẽ không bao giờ có!

-Là thứ gì vậy em?

-Hì, anh không biết đâu! Em thương chị hai vì chị hai có đôi lúc ngây thơ lắm, chị ấy sẽ làm tất cả những gì có thể cho những người chị ấy trân trọng mà không quan tâm mình sẽ nhận lại được những gì!

-Chị em là một người như vậy sao?

-Em cũng không biết nói sao! Chị ấy cứ sống hết mình với những gì chị ấy thích thôi. Cho nên đôi khi em phải can thiệp vào để chị ấy không phải bị thiệt thòi bất cứ chuyện gì.

Nhưng rồi con bé bỗng thở dài ra, đôi mắt nó nhìn về hướng xa xăm hơn:

-Nhưng mà có đôi khi em tự hỏi, mình đã giúp chị hai nhiều rồi. Liệu có được một lần nào em ích kỉ với chị ấy một chút không?

-Như vậy…là sao em?

Con bé không trả lời, nó chỉ nhìn tôi. Sâu trong đôi mắt đó không biết đang ẩn chứa điều gì, nó khiến tôi cảm thấy râm ran khắp người và có một chút gì đó xao xuyến. Nó cứ như hai viên pha lê trong trẻo soi vào người tôi một ánh sáng thật ấm áp. Tôi tự hỏi có phải nó đang dùng ánh mắt để thay cho câu trả hay không. Tự dưng tôi muốn chạm vào đôi má hay hay đỏ của nó ghê!

Bất giác con bé líu ríu luồn những ngón tay nhỏ nhắn của nó vào tay tôi như cái cách người ta trao cho nhau thứ gì đó thật quí giá. Tôi không bất ngờ với hành động này của Ngọc Mi, trong ánh mắt của con bé dường như đã nói lên tất cả.

Con bé vì tôi, vì Ngọc Lan đã làm rất nhiều chuyện, tôi không biết nó sẽ được những gì sau chuyện này nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, nó đã hi sinh rất nhiều. Do vậy, sẽ thật sỗ sàng nếu tôi bỏ bàn tay bé bõng của nó ra. Trông nó như sẽ vỡ tan nếu như tôi không nắm chắc lấy tay nó. Nhìn nó mong manh quá chừng!

Tôi vẫn năm chặt lấy tay nó và con bé vẫn cứ để im như thế. Thỉnh thoảng ngón cái của nó cứ bối rối trượt lên xuống bàn tay tôi như đang cảm nhận từng vết chai sạn của bàn tay người học võ. Và mỗi lần như vậy, nó lại mím môi như đang nghĩ ngợi điều gì đó khó khăn lắm.

Nó vẫn cúi mặt xuống đất để những làn tóc che đi một phân khuôn mặt chỉ để lộ một nữa khuôn mặt bên dưới, nơi tôi thấy đôi môi nhỏ nhắn của nó cứ mím chặt vào nhau.

Nhưng rồi sao một lúc im lặng, con bé bỗng lí nhí:

-Em xin lỗi, có phải em ích kỉ quá không?

-Không đâu, anh hiểu mà!

-Em cảm ơn anh…

Con bé cứ ấp úng như muốn bồi thêm một chữ nào đó vào chữ “anh” nhưng sau cùng nó chỉ thở hắc ra rồi nhìn tôi cười một nụ cười thật tỏa nắng.

Ngồi ở băng ghế đá được một lúc nữa, tôi và con bé bắt đầu thu dọn lên xe ra về. Và cũng giống như trước khi vào công viên, tôi với con bé không nói được một lời nào nữa. Tôi mong chờ con bé sẽ ghé vào một băng ghế đá nào đó để tiếp tục nói với tôi. Nhưng từ công viên về nhà tôi, mặc nhiên không có cái băng ghế nào nữa cả chỉ có những căn nhà san sát nhau và con đường trống vắng phía trước, trống vắng như trái tim tôi lúc này.

Khi tiếng xe thắng kít một lần nữa, tôi biết đã đến nhà của tôi. Con bé lặng im dìu tôi từng bước vào nhà mà không nói một lời nào, trông mặt nó như đang phủ một lớp buồn bã mà tôi nghĩ sẽ chỉ có nước mắt mới có thể rữa trôi hết được.

Cứ tưởng cuộc gặp gỡ vào trưa nay giữa tôi và con bé sẽ kết thúc trong im lặng, nhưng khi gần đến cánh cửa bước vào nhà tôi, con bé bỗng khựng lại, mặt nó cúi xuống ẩn sau lớp tóc làm tôi chỉ có thể đoán qua tiếng nói có phần trầm hơn:

-Anh Phong nè!

-Ơ, sao em?

-Nếu một ngày em không còn ở cạnh anh nữa, anh có nhớ em không?

-Ơ anh…anh sẽ nhớ mà, sao lại không được?

-Hì, nghe miễn cưỡng quá đi! Em nói chơi đó, không có gì đâu.

-Ơ, hả?

-Thôi em cũng mệt rồi, em về đây! Sáng mai em lại tới đón anh đó, không được ngủ trễ đâu đấy!

-Ừ, anh biết rồi! Em về cẩn thận!

Dù đã thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Ngọc Mi nhưng tại sao tôi lại có một cảm giác bất an cứ nhen nhóm trong lòng. Đối với tôi, con bé lúc nào cũng là người hết sức huyền bí và so với Ngọc Lan, con bé đúng thật là xứng với vai chị hơn.

Và thế, tôi cứ mãi nhìn theo con bé cho đến khi nó khuất hẳn sau ngã rẽ. Trong lòng tôi bỗng dưng trỗi dậy một câu hỏi lạ thường.

Liệu tôi có nên ích kỉ cho mình một chút được không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.