Cappuccino – Chương 164: Chap 162 – Botruyen

Cappuccino - Chương 164: Chap 162

Trưa hôm đó, tôi vẫn chưa yên thân được. Chỉ mới vừa về nhà ít lâu, con bé Mi đã gọi sang rũ tôi qua nhà nó để thử món bánh gì đấy nó mới làm. Cực chẳng đã, tôi phải lết cái thân tàn mỏi mệt tiếp tục đạp xe qua nhà con bé theo mệnh lệnh. Dù gì cũng đã mấy ngày nay không gặp, nếu từ chối chẳng khác nào lĩnh bản án tử vào người.

 

Hôm nay là một ngày nắng siêu nóng. Nắng trải vàng đượm cả mặt đường làm tôi cứ tưởng mình đang đi trên một bãi sa mạc thứ thiệt. Chỉ mới vừa đạp khỏi nhà có vài phút, cả người tôi bắt đầu ướt đầm đìa mồ hôi. Mới hôm qua thôi còn mưa tầm tả thì hôm nay nắng lại gay gắt như ngày nào. Đúng thật là thời tiết ở Sài Gòn chẳng thể lường trước được việc gì.

 

Không lâu sau tôi cũng đến nhà con bé. Khỏi phải nói cả người tôi lúc này cứ như mới vừa tắm xong. Đến cả mẹ của con bé Mi còn nhìn tôi như người từ trên núi xuống:

 

-Ủa, Phong tới chơi đó à, sao cả người con ướt mem thế?

-Dạ, trời nóng quá ạ!

 

Nghe vậy, dì quay sang con bé Mi trách móc nhưng vẫn giữa nét mặt vui vẻ:

 

-Đấy thấy chưa, mẹ nói có sai đâu! Giờ này nắng nóng mà con bảo anh Phong sang đây chi cho sớm?

-Dạ, con biết rồi! 

 

Con bé xui xị nhận lỗi, nhưng thoắc sau có lẽ vì sợ bị nói gì thêm nên nó dẫn nhanh tôi ra phòng khách không quên đặt xuống bàn một ly nước lọc cho tôi:

 

-Nè, anh uống đi cho dỡ khát!

-Ơ, em có mấy cục nước đá không bỏ vào cho anh tý!

-Không được, anh uống nước đá vào cũng không mát hơn đâu, nước lọc khỏe hơn!

-Uầy rồi!

 

Đợi cho đến khi mẹ của con bé đi lên cầu thang, Ngọc Mi mới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi thở dài:

 

-Phìu, mấy ngày nay bận quá, không có đi đâu chơi được, buồn ghê!

-Em làm gì mà bận ghê vậy?

-Thì cũng theo ba mẹ sang nhà họ hàng thăm thôi!

-Chà, chắc họ hàng nhà em cũng thích em lắm nhỉ?

 

-Tất nhiên rồi, em được bên nội ưu ái hơn mà!

 

Nhớ đến Ngọc Lan, tôi vội vàng hỏi con bé Mi:

 

-À mà chị hai em vẫn khỏe chứ!

-Vẫn khỏe,chị nói nhớ anh lắm đấy!

-Thật không?

-Đùa thôi!

 

-Sặc!

 

Nhìn thấy vẻ mặt ngố ngáo của tôi, con bé phì cười. Chắc nó không ngờ tôi dễ dụ đến như thế. Nhưng cũng không lâu sau, nó vội nói thêm như để dỗ dành tôi:

 

-Nhưng mà chị lại nói là muốn nôn nao về đây lắm rồi!

-Thiệt hả!

-Lần này là thiệt, hì hì!

 

Cũng lâu rồi tôi chưa được gặp Ngọc Lan, không biết giờ này nàng như thế nào rồi. Chắc ở bên đó cũng buồn lắm, chỉ có một mình nàng bên đó thôi mà. Thảo nào lại nôn nao về đây như vậy. Có phải nôn nao gặp tôi hay không nhỉ? 

 

Tự nhiên khi nghĩ đến đôi mắt xanh của nàng, cả người tôi như có một dòng điện chạy qua làm nó tái tê. Đôi mắt xanh của nàng bây giờ đâu còn nữa đâu. Tại sao chỉ một lí do như vậy thôi tôi đã cảm thấy trong lòng mình như mất đi một cảm giác gì đó vậy. Chắc là tôi thích đôi mắt xanh đó, nhưng còn Ngọc Lan thì sao? Dù nàng mất đôi mắt xanh kia rồi thì nàng vẫn là nàng mà, chẳng lẽ điểm tôi thích ở nàng chỉ có mỗi đôi mắt thôi sao?

 

-Anh phong này?

-Hả?

 

Con bé đột nhiên kêu lên làm cho mấy suy nghĩ trong đầu tôi bay tứ tán. 

 

-Anh bị gì vậy?

-À không, tại mệt quá đó mà hề hề! – Và để con bé quên toàn tập luôn chuyện đó, tôi vội nói thêm – Mà em gọi anh sang đây để thử món gì đấy?

-À hì hì,anh đợi tý nhé!

 

Con bé lại nhanh nhẩu đi vào trong bếp. Đúng thật là có một sự khác biệt rất lớn giữa hai chị em nhà này. Nếu là Ngọc Lan trước đây, ắc hẳn nàng sẽ đánh vào ngực tôi một cú rồi chạy lon ton vào bếp chứ không phải bước đi một cách thướt tha, lả lướt như con bé Mi hiện giờ. Tôi không biết ai là người hoàn hảo hơn vì cả hai đều có nét đẹp riêng của mình. Việc này còn phải tùy từng người suy xét thôi.

 

Một lúc sau, con bé Mi cũng đặt trên bàn món ăn mà con bé muốn tôi thử suốt cả chiều hôm nay. Đó là chiếc bánh có màu vàng nhạt đươc gấp khúc lại, trên nó được phủ một lớp socola mỏng nhìn rất bắt mắt. 

 

Tôi nếm thử 1 cái theo lời con bé. Chiếc bánh rất ngon, có mùi bơ sữa kèm theo vị socola đậm đà trong miệng làm tôi thích ngay từ lần cắn đầu tiên.

 

-Bánh gì vậy Mi?

-Hì, bánh crếp đó! Em mới nhờ chị hai bày cho! Có ngon hông?

-Tất nhiên là ngon rồi…

 

Tôi vừa định chém thêm vài câu cho con bé thích thì một tiếng thắng xe ngoài cổng vang lên. Con bé lật đật nhìn vào chiếc màn hình nhỏ ngay gần cửa bếp rồi vội vàng xỏ dép đi ra ngoài cổng:

 

-Đợi, em tý nhé! Ra mở cổng cho Bảo!

 

Ngay lập tức, một cảm giác không lành bỗng xuất hiện trong người tôi. Xưa nay tôi vốn không mấy có cảm tình với thằng này, nó luôn ghét tôi ra mặt mỗi khi tôi thân thiết với bé Mi. Cho nên tôi rất hạn chế đến chỗ của con bé để tránh đụng mặt nó. Ấy vậy mà có vẻ như con bé không hề biết. Thằng Bảo vừa vào, Ngọc Mi đã sắp cho ngồi đối diện với tôi. Còn cười niềm nở:

 

-Bảo ngồi đây nhé, thử món của Mi đã!

 

Và rồi con bé cũng chạy thẳng vào trong bếp để hai đứa tôi ngồi lù lù một đống ở ngoài này. Trên dĩa của tôi vẫn còn 2 cái bánh. Để tránh đi không khí yên lặng. Tôin hìn nó cười hềnh hệch đầy thiện chí:

 

-Hề hề, ăn không ngon lắm đó!

-Khỏi, tự mà ăn lấy! Cơ mà nghe nói anh với Lam Ngọc bị đội cờ đỏ ghi vào sổ à?

 

Nghe thằng Bảo hỏi, cả người tôi như có dòng điện cực mạnh chạy ngang. Câu hỏi duy nhất trong đầu tôi lúc này chính là vì sao thằng bảo lại biết tôi với Lam Ngọc bị ghi vào sổ đầu bài. Nó là nhà tiên tri ư?

 

 Như đọc được suy nghĩ của tôi lúc này, thằng bảo cười nhếch mép giải đáp cho tôi ngay:

 

-Hề hề, đừng thắc mắc tại sao tôi biết được. Hãy hỏi mấy đứa con gái trong lớp của anh đấy!

-Mấy đứa đó…

-Phải rồi,bây giờ thì gần như cả trường biết đấy! Bây giờ ai ai cũng đợi đến thứ hai cả.

 

Tôi lúc đó chẳng nói được lời nào. Chỉ lặng thinh nghe giọng cười khoái trá của nó mà chả phản pháo lại được. Nhưng có lẽ người mà tôi bực nhất lúc này chính là mấy nhỏ con gái trong lớp. Không ngờ mấy cái miệng đấy lại tung hết cho cả trường với tốt độ bàn thờ chóng mặt như vậy. Tôi có thể đã chết cứng luôn ở đó nếu như Ngọc Mi không đi ra giải vây cho tôi. Em cầm một dĩa bánh crếp khác đặt xuống bàn niềm nở:

 

-Hai người trò chuyện gì mà nghe vui vậy?

-À, cũng toàn chuyện đá banh thôi!

-Ừ, phải ha, cuối tuần này đá banh trở lại rồi! Không biết chừng nào lớp em mới gặp lớp anh ha?

-À ừ, chắc cũng mau thôi, hề hề!

 

-Tới lúc đó lớp anh nhớ nhường lớp em tý nghen!

 

Câu nói khách sáo đó của Ngọc Mi vô tình làm tôi cảm thấy chột dạ. Lớp tôi lọt vào vòng trong chỉ với vị trí nhì bảng, trong khi đội của thằng vào thì vào vòng trong với vị trí nhất bảng tuyệt đối. Nếu so ra thì thành tích chênh lệch vô cùng. Chắc chắn tôi phải nói cả đội phải chơi thật tập trung khi gặp bọn này mới được.

 

Ngọc Mi từ đó đến giờ là một cô bé thông minh và hết sức tinh tế. Cho nên việc cô bé dễ tin khi nghe thằng Bảo nói như vậy làm tôi có đôi chút bất ngờ. Thế nhưng khithằng Bảo vào nhà tắm, tôi mới xác nhận lại con bé luôn đúng như tôi tưởng tượng. Nó kéo chiếc ghế đến gấn tôi dò xét với đôi mắt sắc lẽm như dao:

 

-Lúc nãy anh với Bảo bàn chuyện gì đấy?

-À thì bàn chuyện đá banh mà!

-Anh đừng giấu em, có phải bạn ấy cười anh chuyện bị ghi vào sổ phải không!

-À thì ừ…

 

Bây giờ thì tôi chắc mẫm những lời nói của thằng Bảo hoàn toàn là sự thật. Ai ai trong trường này đều biết tôi với Lam Ngọc đều bị ghi vào danh sách đứng cột cờ mất rồi. Thật là khổ, nếu như tôi là một thằng nhóc bình thường, chẳng liên quan đến ai thì sẽ không đến nổi ai ai cũng biết như thế. Còn bây giờ tôi mang tiếng là bạn trai của bé Mi thế nên mọi sự ganh tỵ đều đổ dồn vào tôi lúc này. Chỉ  cần tôi sơ suất một chút thôi, bọn nó sẽ khoái chí vô cùng.

 

-Mà này,cả Lam Ngọc cũng vào danh sách. Chị ta là đội trưởng đội cờ đỏ mà!

-À thì,cái này anh cũng không biết!

-Thật chứ!

 

Con bé đột nhiên nhin sâu và mắt tôi. Đây là điều tôi sợ nhất mỗi khi muốn nói dói con bé chuyện gì. Nhưng một khi đã quen nói dối một cách bất đắc dĩ thì bạn sẽ biết cách làm sao để người đối diện tin là sự thật. Và lần này cũng không là ngoại lệ. Ngọc Mi nhìn tôi một lúc lâu không thấy nghi vấn gì cũng đành xui xị ngồi xuống ghế sô pha. Tôi nhờ thế mà thoát chết một mạng trong gang tấc. Ấy thế mà không lâu sao, con bé lại đẩy tôi tới bờ vực một lần nữa. Nó ngồi dậy quay sang tôi:

 

-À mà anh Phong này, chiều mai anh rảnh chứ?

-Hả, chiều mai? – Tôi chợt nhớ đến buổi dạy kèm con bé Tiên vào ngày mai – Mấy giờ?

 

 

-Tầm 5h đi, anh chở em đi chơi ha? Lâu rồi không di dạo Sài Gòn!

-Chậc

 

-Anh sao thế?

-Ừ thì ngay mai…anh bận!

-Bận gì cơ?

-Thì…

 

-Nói em nghe, nhanh!

-Uầy!

 

Bây giờ thì tôi không thế dấu con bé Mi chuyện của thằng Đức được nữa. Duy chỉ có điều là tôi không cho thêm vào tình tiết thằng Đức bị người ta sai khiến. Chỉ nói rằng nó ghét tôi nên tìm cách hãm hại thế thôi. Và đó là lí do vì sao tôi tìm hiểu nhà của nó và quyết định dạy kèm em của nó vào chiều ngày mai.

 

Nhìn thấy nét mặt thật thà đến phát tội của tôi lúc này, con bé cũng gật gù tỏ vẻ cảm thông. Cứ tưởng tôi lại thoát chết một lần nữa, nhưng không. Đang thở phào nhẹ nhõm, con bé lại quay sang làm tôi điếng hồn:

 

-Vậy ngày mai em theo anh nha!

-Hả, theo anh? 

-Không được à?

-Nhưng anh đi dạy kèm mà, có phải đi chơi đâu!

 

-Nghe anh kể gia cảnh của họ, em cũng muốn đến thăm! 

-Nhưng…

-Không nhưng nhị gì hết, anh yên tâm đi, sẽ chẳng sao đâu!

-Uầy rồi, khổ ghê!

 

-Hì hì! Vậy nhen, hứa rồi đấy!

 

Ngày hôm sau tôi lại tức tốc đến lớp. Không phải vì có chuyện muốn bàn với Lam Ngọc mà là vì hỏi thăm tình hình của thằng Đức với nàng. Vì vậy, khác với hôm qua, vừa vào lớp tôi chạy thẳng vào chỗ của nàng luôn:

 

-Hôm qua sao rồi Ngọc!

-Sao là sao, Phong làm gì hớt hãi vậy?

-À, thằng Đức ấy! Hôm qua nó có biểu hiện gì không?

-Không vẫn bình thường! Mà hôm qua đến nhà thằng Đức sao rồi?

 

-À,vẫn ổn! Chiều nay Phong sẽ dạy kèm cho em nó đấy!

-Dạy kèm à? Rồi lỡ đụng mặt nhau thì sao?

-Hề hề, không sao đâu, Phong mà!

-Hừm, Phong đang vuốt râu hùm đấy! Liệu mà cẩn thận!

 

Những lời khuyên của nàng quả không sai câu nào. Vừa mới ra chơi, tôi lại nghe thằng Phú nổ phong thanh tụi cờ đỏ đang tổ chức kiểm tra tóc ở mấy lớp kế bên. Ngay lập tức tôi lại quay sang Lam Ngọc:

 

-Có chuyện này nữa hả Ngọc!

-À hôm qua họp bọn Ngọc cũng có đề cập đến chuyện này!

 

Nàng vẫn bình thản như chưa hề thấy nét mặt đang hoảng loạn của tôi lúc này.

 

-Trời, bọn nó sắp qua kiểm tra Phong rồi đó!

-À ra vậy!

 

Nàng vẫn chúm chím cười mặc dù nét mặt của tôi đang biểu cảm bạo hơn lúc nãy.

 

-Phong sẽ bị tụi nó kiểm tra tóc đó Ngọc!

 

Chỉ khi đã thấy tôi hoảng loạn quá mức quy định nàng mới ngưng cười mà vô vãi tôi bồm bộp:

 

-Đừng có lo, tóc Phong ngắn ngũn thế này không ai để ý đâu!

 

Nghe nàng nói tôi mới ngó lại tóc mình. Quả thật nó chưa dài lắm. Tôi chỉ mới cắt tóc cách đây hai tuần thì làm sao mà dài được. Thế nên đã cảm thấy an tâm phần nào mà ngồi trong lớp đợi bọn cờ đỏ tới làm việc.

 

Đúng như dự đoán, thằng Đức vừa vào lớp đã tìm ngay đến tôi để kiểm tra. Nhưng lần này với mái tóc ngắn bồng bềnh của mình, tôi không ngại phô trương cho nó thấy bằng mấy động tác đưa tay lên vuốt tóc chẳng khác gì người mẫu đang tạo dáng chụp hình.

 

Ấy thế mà nó chẳng chịu thua:

 

-Theo quy định là tóc không được dài tới cổ áo, tóc hai bên không được chạm vào lỗ tai. Để tôi xem!

 

Vừa nói,thằng Đức kéo sộc cổ áo tôi lên, bắt tôi đứng thẳng để so theo tiêu chí của nó. Rồi nó đi vòng quanh xem xét hai bên vành tai của tôi, rồi lại ngó thẳng vào gáy của tôi. Lúc đó, người tôi đổ mồ hôi như tắm, chỉ sợ một cọng tóc vi phạm quy định thôi là nó sẽ bắt tôi được rồi.

 

-Ừm, tóc tai ổn đấy!

 

Nghe nó nói một câu mà cả người tôi muốn sụp xuống đất ngay tức khắc. Vậy là tôi đã được thoát rồi, trời đất phù hộ.

 

-Khoan đã! Có mang quà bánh vào lớp không đấy? – Nó đột nhiên hỏi giật làm tôi hú vía.

-Không hề, quà bánh gì chứ!

-Đâu, xoay qua đây coi huy hiệu đoàn có không?

 

Theo lời nó tôi phải làm theo y như một con rối không hơn không kém. Đã có lúc tôi sôi máu định nói hết gia cảnh nhà nó ra cho nó bị bẻ mặt nhưng nhớ tới con bé Tiên nên tôi chẳng đành lòng được. Chỉ tiếp tục cố gắng làm theo lời nó mà thôi.

 

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng chấm dứt. Tôi chẳng bị bọn nó ghi một chữ nào vào sổ. Lam Ngọc cứ thế mà đấm vào ngực tôi thùm thụp như cái trống:

 

-Đấy thấy chưa, Ngọc đã bảo là sẽ không sao mà!

-Phù, làm Phong cứ hết cả hồn!

-Ừ,cũng may hôm nay Phong đi học đúng quy định đấy!

-Hả, chứ không phải Ngọc chắc chắn Phong không bị ghi tên hả?

 

-Chuyện tóc tai thì Ngọc chắc chắn, còn mấy chuyện khác thì tùy vào Phong đó!

-Trời!

 

Đúng thật là Lam Ngọc cũng có đôi lúc hay troll người lắm. Còn nhớ hồi năm lớp 10 nàng cũng trêu tôi hết lần này đến lần khác đấy chứ. Mà thật kì lạ là Lam Ngọc chẳng đùa với ai ngoài tôi. Làm riết rồi…tôi cứ tưởng mình là con gấu bông nằm gọn trong lòng bàn tay nàng thật. 

 

Buổi chiều hôm đó như đã hứa, tôi đến nhà của thằng Đức để dạy kèm cho con bé Mi qua được kì kiểm tra một tiết sắp tới đây. Tất nhiên con bé Mi cũng được tôi chở theo như cục nợ…à không…cục cưng để đến nhà của thằng Đức…tham quan như con bé đã nói từ đầu. Đó chính là lí do vì sao mà cả ba của thằng Đức cũng như con bé Tiên đều hết sức ngỡ ngàng khi ở phía sau tôi còn có một đứa con gái khác.

 

Tuy nhiên tôi chưa kịp mở miệng giới thiệu. Ngọc Mi đã khoanh tay lại tự giới thiệu mình trước ba của thằng Đức để khiến tôi yên tâm hơn:

 

-Dạ con tên Mi, là em gái của anh Phong ạ!

-Em…

-Suỵt…

 

Con bé nhìn tôi suỵt một hơi ngắn kèm theo đó là cái cau mày khéo léo chỉ để tôi biết được như ý rằng đừng có mà bép xép vào kẻo hư chuyện.

 

Vậy ra con bé bây giờ chuyển từ bạn gái thành em gái của tôi rồi. Nhưng như vậy cũng có lý. Tôi chẳng thể nào giới thiệu đây là bạn gái của tôi cho chú Lễ được. Càng không thể giới thiệu đây là bạn cũng lớp với tôi vì so với bé Phương, Ngọc Mi vẫn có gương mặt trẻ trung hơn hẳn. Thế nên, em gái vẫn là một sự lựa chọn hoàn hảo hơn.

 

Tiết dạy kèm bắt đầu. Tôi xem tờ đề cương ôn tập của con bé một lúc để nắm hết các dạng đề sẽ ra để ôn lại cho con bé. Trong khi đó, bé Mi với chú Lễ lại ngồi nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ ở bên góc kia. Có lẽ tôi hơi lo xa khi nghĩ Ngọc Mi sẽ làm mọi chuyện của tôi phức tạp hơn.

 

Bé Mi là một cô gái rất thông minh và tinh ý, qua cách nói chuyện thôi cũng đã toát lên được cái vẻ sắc xảo trong người rồi, huống chi là xét tới những món nghề là mà con bé sở hữu. Và nhất là đôi mắt nai thuần Việt đó, nhờ có nó mà những lời nói của con bé trở nên thuyết phục hơn hẳn.

 

Tuy nhiên, dạy kèm cho con bé Tiên được một lúc, chú Lễ bỗng quay sang tôi dò hỏi:

 

-Con có mệt không Phong, hay chú mua thứ gì về mấy đứa ăn nha!

-Ơ, khỏi đi chú, thế phiền chú lắm!

-Không sao đâu, con đồng ý dạy kèm cho bé Tiên chú còn cảm ơn không xuể!

-Vậy để con đi với chú luôn nha!

 

Vừa lúc đó Ngọc Mi cũng đứng lên niềm nở lấy chiếc áo khoác treo trên cây sào xuống cho chú Lễ. Hành động của con bé nhất thời làm chú hơi bất ngờ nên đứng khựng được một lúc mới mở lời được:

 

-Ơ, sao con biết chú sẽ khoác áo khoác!

-Hì hì, tại thấy áo khoác gấp hờ trên sao nên con nghĩ chú sẽ thường dùng ạ!

-Con thật là thông minh đó!

-Dạ, hôngcó chi! Hì hì!

 

Hai chú cháu cứ cười đùa như thế cho đến khi mất hút hẳn sau ngã rẽ đầu dãy trọ.

 

Giờ đây chỉ còn tôi và bé Tiên ở lại trong phòng. Ngó thấy con bé Tiên có vẻ đã  thấm mệt nên tôi cho nó nghỉ ngơi một lúc. Còn mình thì tiếp tục dò theo tờ đề cương để vạch ra giáo án giảng dạy. Nhưng chẳng bao lâu, những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu lại kéo tâm trí tôi rời khỏi tờ đề cương đó. Tôi bắt đầu nhìn quanh khắp căn phòng và dừng mắt ở những bức tranh được dán trên tường.

 

Những nét vẽ đó thật ngây ngô và trẻ con mà chỉ cần nhìn vào tôi có thể đoán ra ngay đó là do con bé Tiên vẽ. Tôi quay sang con bé Tiên cười đùa:

 

-Chắc em thương anh hai lắm hả!

-Dạ hì, anh hai có gì cũng dành cho em hết á! Chỉ tại…

-Chỉ tại sao?

 

-Anh ấy cứ bắt em học hoài, có nhìu lúc em bực lắm!

-Hề hề, có gì đâu, học để sau này có tương lai mà!

 

Con bé lại làm mặt phụng phịu khiến tôi rất thích. Nó khiến tôi gợi nhớ đến bé Phương trước đây cũng hay làm như thế mỗi khi có ai chọc giận hay không vừa ý chuyện gì đó. Cứ mỗi lần như thế, tôi cảm thấy dễ thương cực.

 

-Mà nhà anh có mẹ hông?

 

Đột nhiên con bé lại hỏi tôi một câu mà đến tôi còn chẳng thể nhận biết được nó đang đùa hay đang hỏi thật. Nhưng nhìn lại nét mặt ngây ngô của nó, tôi nghĩ nó đang hỏi thật. Thế nên tôi cũng thành thật trả lời:

 

-À, mẹ anh mất từ lúc anh còn nhỏ rồi!

-Giống em!

 

Một luồn điện bỗng chạy lan khắp người tôi. Tôi quay sang nhìn con bé, rồi tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt bé bằng hột nhãn đó. Sâu trong đôi mắt ấy có một chút gì đó rất lấp lánh như hai viên kim cương bé xíu, nó rọi vào trái tim tôi một thứ ánh sáng thật kì lạ và ấm ấp. Nghe con bé trả lời như vậy, miệng tôi khô ran:

 

-Mẹ em đâu?

-Mẹ em đi làm xa!

-Xa là ở đâu?

-Em cũng hông biết, ba em chỉ nói vậy thôi!

 

-Em gặp mẹ lần nào chưa?

-Chưa?

-Em còn nhớ mẹ ra sao không?

-Hông!

 

Nó trả lời từng câu hỏi của tôi một cách rất ngây thơ. Cứ như mẹ với nó là một thứ gì đó rất xa xỉ mà nó chưa từng được thấy một lần, cũng như tôi. Con bé chưa từng gặp mẹ được một lần và chỉ tưởng tượng hình ảnh của người mẹ đó qua những bức tranh được dán trong phòng để nguôi ngoai đi nỗi nhớ đó.

 

Bây giờ thì tôi cảm thấy thương con bé hơn, thương cho số phận thật hẩm hiu của con bé. Có lẽ tôi đang đồng cảm với con bé, đồng cảm với những gì mà nó phải chịu đựng từ lúc còn nhỏ. Tự nhiên tôi thấy thương nó cực!

 

Vì lẽ đó,tôi tiếp tục cầm tờ đề cương lên cố gắng dạy cho con bé hết những gì mình có thể. Tuy nhiên đúng thật là càng về sau, chương trình học mà đám con nít cấp 2 này phải nhòi nhét vào đầu ngày càng lớn. Dù đã cố gắng rất nhiều nhưng tôi chỉ giảng được 2/3 khối lượng bài học cho con bé. Cho đến khi chú Lễ nhắc khéo:

 

-Chà, giờ này chắc thằng Đức nó sắp về rồi đó!

-À, dạ…bài giảng còn chút nữa là xong rồi chú!

-Không sao đâu con, số còn lại trưa mai con bé lên lớp học thêm ôn tiếp là được mà! Chú cám ơn con nhiều lắm!

 

Chẳng còn cách nào hơn, tôi và bé Mi đành thu xếp đồ lên xe ra về để tránh đụng mặt với thằng Đức giờ này. 

 

Ngọc Mi là một cô gái thông minh, con bé có thể đọc biểu cảm khuôn mặt để suy ra tâm trạng hiện giờ của đối phương giống hệt chị hai mình. Và khi tôi và con bé đã rời xa khỏi căn phòng trọ, năng lực đó bắt đầu được phát huy:

 

-Anh bị sao thế, đang buồn chuyện gì à?

-Không có gì đâu, buổi tối tầm trang anh luôn thế mà!

-Ngộ nhỉ, sao mấy bữa trước không có ta?

 

Câu hỏi của con bé có làm tôi hơi chột dạ. Nhưng tôi quyết giữ bí mật này chỉ cho riêng mình thôi. Dù con bé có đoán được tâm trạng của tôi, cũng không thể đoán được tôi đã trải qua những gì đâu.

 

-Anh…thấy đồng cảm với gia đình đó đúng không?

 

Tôi chợt điếng hồn sau câu hỏi của Ngọc Mi. Trong đầu tôi bỗng dưng xuất hiện những câu hỏi thật ngỗn ngang mà phải cố gắng lắm tôi mới có thể sắp xếp chúng thật gọn gàng để từ từ tìm cầu trả lời cho riêng mình. Nhưng rồi con bé lại tiếp tục làm cho đầu tôi rối hơn:

 

-Em không biết gia đình của bé Tiên có thế nào nhưng nhìn vào hoàn cảnh của anh, em có thể biết được lí do vì sao lúc nãy anh cố gắng dạy cho con bé ấy như vậy!

 

Lúc này mặc cho con bé có nói gì, tôi vẫn không tài nào nặng ra một câu trả lời phù hợp. Chính xác hơn là những câu ngụy biện phù hợp. Tôi muốn giấu đi quá khứ của mình và để càng ít người biết càng tốt. Nhất là đối với bản tính quyền quý của bé Mi, chắc chắn nó sẽ khinh miệt tôi lắm.

 

Tuy nhiên con bé nhanh chóng chứng tỏ cho tôi thấy những suy nghĩ của tôi là hoàn toàn sai be bét khi tiếp tục thủ thỉ với tôi bằng chật giọng ngọt như rót mật:

 

-Hì, anh không cần phải nói ra đâu, em hiểu mà. Chỉ cần anh đừng giấu em chuyện gì là được, anh Phong nhỉ?

-Ừ…ừm…

-Hi…

 

Khi tôi còn chưa hết bàng hoàng vì sự thông minh của con bé thì đột nhiên dưới bụng tôi như có một thứ gì đó ấm ấp trường quanh, nó xiết thành một vòng rồi thít chặt lại một cách nhẹ nhàng, êm ả.

 

Dưới ánh đèn đường có chút mờ mịt. Thật không khó để nhận ra đó chính là hai cánh tay của con bé Mi. Chúng đang xiết lấy người tôi thật êm ái. Mà chính xác hơn tôi có thể gọi đây là ôm.

 

Con bé Mi đang ôm tôi. Đầu nó tựa vào lưng tôi nghe rõ cả hơi thở ấm nóng. Tim tôi dần loạn đi, không còn đập được bình thường nữa. Đầu óc tôi quay cuồng theo những guồng quay của chiếc pê đan xe đạp.

 

Một vài cơn gió cố làm mát thân thể tôi bằng cách thổi lùa qua người tôi từng luồn mát lạnh. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ đối với nồi lửa đang cháy hừng hực trong người tôi lúc này. Cảm tưởng như mọi thứ nước tôi uống vào sẽ bốc hơi ngay khi vừa chạm tới đáy.

 

Và rồi cũng dịu êm như những cơn gió, con bé Mi bỗng cất lời:

 

-Ước gì bây giờ em có thể quên mình là ai, anh nhỉ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.