Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 8 Những ngày tháng tuổi trẻ trôi qua nhanh chóng – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 8 Những ngày tháng tuổi trẻ trôi qua nhanh chóng

Kiều Nhạc Hi bước ra khỏi thang máy, giày cao gót bước trên hành lang không gây một tiếng động. Đi chưa được mấy bước, đến phòng bệnh của Giang Thánh Trác nghe được tiếng cười nói đùa giỡn của cậu với y tá từ bên trong.

Cô gõ cửa đi vào, Giang Thánh Trác lúc này còn đang nắm tay cô y tá nhỏ, cười đến mức phóng đãng. Căn phòng của cậu, cửa sổ bên giường vừa lớn vừa sáng, ánh sáng mặt trời buổi chiều đi vào chiếu lên người cậu, hai gò má cực kỳ ôn hoà, hai má đồng tiền lúm sâu trên mặt.

Cô y tá nhỏ khuôn mặt ửng hồng, nhìn thấy mặt mày u ám của Kiều Nhạc Hi, hơn nữa gần đây chỉ có mình cô đến thăm nom cậu nên cô ta nghĩ có lẽ Kiều Nhạc Hi là người yêu của cậu, nay bạn trai vụng trộm bị bạn gái bắt gặp, nghĩ đến đây cô ta ngay lập tức dùng sức giãy giụa. Giang Thánh Trác thấy Kiều Nhạc Hi vào liền buông tay, y tá nhỏ chạy nhanh như làn khói ra khỏi phòng, lúc lướt qua Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi như có như không liếc qua cô một cái khiến cô gái nhỏ chạy nhanh hơn.

Giang Thánh Trác hai tay đặt sau gáy, cười ha ha, giống như cậu là kẻ đứng xem kịch, tuỳ ý dựa vào giường.

Kiều Nhạc Hi tuỳ tiện quăng túi xách một bên, cả người nhào lên giường, không nói một câu.

Giang Thánh Trác nhíu mày, hài hước hỏi, “Cậu không biết giường của đàn ông không được tuỳ tiện nằm hay sao?”

Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, không phản ứng đến câu nói của cậu.

“Này, tớ cấm dục đã lâu, cậu như vậy là đang dụ dỗ tớ phạm tội phải không?”

Kiều Nhạc Hi vẫn không có động tĩnh.

Giang Thánh Trác thu hồi vẻ mặt tươi cười, giật nhẹ tóc cô, “Sao vậy? Sắc mặt bơ phờ như vậy?”.

Kiều Nhạc Hi khoác lấy tay cậu, đôi mắt mở ra, nhẹ nhàng trả lời, âm thanh vô cùng mệt mỏi, “Giang Thánh Trác, Mạnh Lai muốn trở về”.

Mạnh Lai, cái tên này chiếm giữ một vị trí quan trọng trong những năm tháng tuổi trẻ của Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, bây giờ lại muốn trở về.

Kiều Nhạc Hi còn nhớ rõ mấy năm trước, trong đêm Giáng sinh năm đó. Xế chiều ngày hôm đó, cô nhận được điện thoại của Giang Thánh Trác, mất mấy tiếng đi xe mới đến trường của cậu.

Khi đó cô và Giang Thánh Trác đã lâu không liên lạc, không biết tại sao chỉ một cú điện thoại của cậu cô cứ như vậy không để ý chạy nhanh đi tìm cậu.

Đêm Giáng sinh cô và Giang Thánh Trác ở trên đường một đất nước xa lạ, khắp nơi náo nhiệt, thế nhưng cậu lại không hoà nhịp với không khí náo nhiệt xung quanh, ngược lại rất cô đơn, cả người mệt mỏi, không có một tia hăng hái như ngày thường.

Lúc ấy tuyết bay đầy trời, trên đường khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là đám người vui vẻ, ồn ào. Hai người ngồi ngay bậc thang trước cửa nhà trọ, Giang Thánh Trác mặc một chiếc áo màu xám tro mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu đen ngắn, không có khăn quàng cổ, mặc cho bông tuyết rơi đầy trên người, cô tự trang bị đầy đủ quần áo chống rét cho mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, răng cứ không ngừng va vào nhau.

Cậu trầm mặc đến đáng sợ, cô cũng không dám nói gì.

“Kiều Nhạc Hi, chủ nhiệm lớp gọi cậu tới phòng thầy một chuyến”.

Cô thở phào nhẹ nhõm, “Bạn học Nhâm gì đó, tớ có chuyện đi trước, hôm nào liên lạc vớc bạn sau”.

Nói xong liền chạy đi.

Vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, thầy chỉ vào bạn gái yên lặng đứng bên kia với cô, “Nhạc Hi, đây là học sinh mới chuyển tới, Mạnh Lai, về sau sẽ cùng ngồi với em, các em giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ”.

Kiều Nhạc Hi trước mặt thầy cô từ trước đến giờ luôn là người hiểu chuyện, dĩ nhiên đồng ý. Ra khỏi phòng mới dò xét Mạnh Lai cẩn thận.

Mạnh Lai nhận thấy được ánh mắt dò xét của cô, khẽ mĩm cười với cô, dịu dàng động lòng người.

Trong nháy mắt đó, Kiều Nhạc Hi cảm thấy Mạnh Lai là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, không phải xinh đẹp bình thường, là phi thường xinh đẹp.

Không giống với Kiều Nhạc Hi giương nanh múa vuốt, Mạnh Lai vĩnh viễn yên tĩnh, đối với người khác cười một tiếng như gió mát xuân về, nhìn vẻ yếu đuối của cô Kiều Nhạc Hi sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, từ đó hai người như hình với bóng.

Sau cuộc thi học kỳ đầu, Kiều Nhạc Hi đứng đầu danh sách bảng điểm.

Mạnh Lai nắm lấy tay cô, mặt kích động. “Nhạc Hi, cậu là người đứng đầu, thật là giỏi!”

Kiều Nhạc Hi cười hì hì nắm chặt tay cô, “Chuyện nhỏ thôi! Cậu cũng không tồi!”.

Mạnh Lai đột nhiên chỉ vào bên cạnh tấm giấy đỏ, “Bên khoa Văn, người đứng đầu hình như lúc nào cũng là một người, cậu có biết không?”

Kiều Nhạc Hi cũng không ngẩng đầu, lười biếng “Ừ” một tiếng.

“Tớ nghe nói cậu ta rất lợi hại, đi học ngủ trong lớp, vậy mà có thể trở thành người đứng đầu được, hay thật”.

“Cậu cũng không nghe nói cậu ta tốc độ đổi bạn gái cũng nhanh như chong chóng àh?”.

Ngay lúc ấy, Nhậm Gia Minh vừa vặn tìm đến gặp cô, Giang Thánh Trác còn đi theo phía sau. Vì vậy Kiều Nhạc Hi vô cùng miễn cưỡng chỉ vào thân hình thon dài, mạnh mẽ, rắn rỏi nói với Mạnh Lai, “Ừ, cậu ta chính là Giang Thánh Trác.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.