Giang Thánh Trác vừa nói xong câu đó, thành công biến mặt cha Giang thành than đen, mẹ Giang lựa chọn đúng thời điểm ho khan một tiếng, “Thánh Trác, con nói chuyện dễ nghe chút không được sao, ba con dạo này sức khoẻ không tốt, đừng có chọc giận ông”.
Mẹ Giang lúc trẻ là người phụ nữ xinh đẹp, dù ở tuổi này nhưng vẫn có thể nhận thấy được đường nét xinh đẹp của thời thanh xuân. Giang Thánh Trác có khuôn mặt tinh xảo, tuấn tú phần lớn được thừa hưởng từ bà.
Kiều Nhạc Hi rất bội phục mẹ Giang, dáng vẻ dịu dàng nhưng có thể dễ dàng khắc chế tính khí nóng của cha Giang.
Mặc dù Giang Thánh Trác đã chỉnh sửa vô số lần, đó được gọi là tôn trọng lẫn nhau, giữa vợ chồng phải tôn trọng nhau như đối với một người khách, nhưng cô nghĩ rằng từ “dọn dẹp” này phù hợp với thực tế hơn.
Ba Giang nhìn vợ mình một cái, quả nhiên là dịu hẳn đi. Bà Giang gắp miếng cá để vào bát của Giang Thánh Trác, sâu xa nói, “Tiểu Trác à, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi, bà thấy con bé nhà họ Trình nhìn cũng không tệ”.
Giang Thánh Trác không nói gì, ánh mắt lướt qua người đối diện, nhìn cái vẻ mặt đang hào hứng như người xem kịch của cô, dưới gầm bàn, Giang Thánh Trác đá một phát vào chân Kiều Nhạc Hi làm cô khẽ run lên, cô quay đầu nhìn khuôn mặt tối sầm của Giang Thánh Trác, mới nhớ tới mình đã nhận hối lộ của người ta, thật đúng là “lấy thân nhận tiền, giúp người nhận xui” mà.
Nhân lúc mọi người đang trầm mặt, Kiều Nhạc Hi mới lên tiếng, “Ông nội, bà nội, bác trai, bác gái, Trình Vũ Vi con cũng có gặp qua, lúc đi du học thì trùng hợp cùng trường với cô ấy. Vẻ ngoài thì thật ra trông rất khá, chỉ là danh tiếng hình như không tốt lắm, mọi người có thể hỏi thăm một chút, nhà họ Trình gần đây vung tay che giấu chuyện xấu của của cô tốn không ít tiền của. Ông à, mặc dù hai nhà Trình – Giang có quan hệ tốt, nhưng mà con thấy nhà bên đó làm như vậy không tốt lắm. Riêng con cho rằng Giang Thánh Trác và Trình Vũ Vi không thích hợp với nhau.
Còn nữa, chuyện tình cảm trai gái không thể miễn cưỡng là được. Bác Giang, bác với bác gái nắm tay nhau đi hơn nửa cuộc đời, đối với chuyện tình cảm trong hôn nhân dĩ nhiên là hiểu rõ, dưa non bị ép hái sớm sẽ không ngọt, cha mẹ con không phải là ví dụ tốt nhất sao ạ?”.
Kiều Nhạc Hi chậm rãi nói ra câu sau cùng, mang theo âm thanh dịu dàng, êm ái cho đến hết câu, làm người nghe khó nén niềm khắc khoải. Sau khi Kiều Nhạc Hi nói xong, tất cả rơi vào im lặng, ngay cả những người ban đầu hướng Giang Thánh Trác chất vấn cũng trầm tư, cau mày.
Hồi lâu sau, mẹ Giang là người đầu tiên phá vỡ không khí nặng nề, “Nhanh ăn cơm đi nào, món ăn nguội hết cả rồi”.
Mặc dù không ai nói gì nữa, nhưng Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi đều biết rõ, đề tài này sẽ không bao giờ được nhắc lại lần nữa.
Sau khi ăn xong, mọi người ra phòng khách ăn trái cây, Kiều Nhạc Hi xoa bóp chân cho ông Giang, cô và Giang Thánh Trác kẻ tung người hứng chọc cả nhà cười vui vẻ.
Cuối cùng khi rời đi, hai người kẻ trước kẻ sau đi ra, không biết người nào thở dài nói, “Tướng mạo với tính tình thế kia nhìn thì biết ngay gia giáo tốt cỡ nào, không biết ai có phúc được hưởng….”
Vừa ra khỏi cửa, Giang Thánh Trác lại bắt đầu đắc ý, hùng hổ nắm lấy Kiều Nhạc Hi mà reo, “Công chúa Nhạc Hi à, bài tập vừa rồi chân thật lắm, đến lai lịch của Trình Vũ Vi mà cậu cũng đào ra được”.
Nghĩ đến một khả năng, Kiều Nhạc Hi mở điện thoại, bấm số điện thoại kia, quả nhiên không ai nghe náy.
Nửa tiếng sau, Kiều Nhạc Hi thong thả đứng ngay cửa phòng bệnh, không đi vào mà cũng chẳng đi ra, nhìn Giang Thánh Trác đang nẳm trên giường bệnh, nhìn cậu nửa ngày mới mở miệng, “Tớ nói… bạn học Trác, hôm nay cậu đi kiểu gì đây? Đúng là đủ cam đảm!”.
Người nằm trên giường bệnh, đùi phải bị bó thạch cao treo ngược lên, cánh tay cũng được băng bó cẩn thận, trên khuôn mặt tuấn tú cũng có vài vết thương.
Giang Thánh Trác nhắm mắt lại lầu bầu, “Tớ trở thành bệnh binh rồi, cậu đừng có châm chọc mình nữa”.
Kiều Nhạc Hi nhẫn tâm trả lời, “Đáng đời!”
Thật là đáng đời, thời tiết không tốt mà còn đi đua xe.
Cô còn muốn nói gì thêm, liền nhìn thấy trên hành lang có ba người đang đi tới.
Kiều Nhạc Hi lập tức hỏi Diệp Tử Nam, “Cậu không phải từng nói xe của cậu ta là loại xuất sắc sao?”
Diệp Tử Nam liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh kia, thờ ơ nói, “Không phải là nói khoác, xe của cậu ta tuyệt đối là loại tốt nhất trong nhóm bọn tớ”.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra? Ba người các cậu đứng chỗ này còn cậu ta nằm vất vưởng chỗ kia?”
“Cậu ta nói, hôm qua tâm trạng không được tốt”.
“…………….”
Vừa đúng lúc dạo này bên công ty vừa kết thúc một hạng mục, Kiều Nhạc Hi xin nghỉ phép mấy ngày đến chăm sóc lẫn chế nhạo Giang Thánh Trác, có cơ hội tốt thế này cầu còn không được.