Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 58 Tấn Giang độc nhất vô nhị – Botruyen
  •  Avatar
  • 60 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 58 Tấn Giang độc nhất vô nhị

Tất cả qua đi, đêm tối yên tĩnh trở lại, hai người nằm trên giường trò chuyện.

Cô nói với cậu về chuyện xảy ra mấy năm nay ở nước ngoài, còn cậu thì nói chuyện của cậu mấy năm nay trong nước. Cô lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng vì một số tin tức mà hốt hoảng.

Giang Thánh Trác ôm cô vào lòng, “Vài ngày nữa đưa em đi gặp Quan Duyệt, cô công chúa nhỏ nhà họ rất đáng yêu, Giang Niệm Nhất mới gặp một lần mà nhớ mãi không quên, luôn nói thầm là muốn gạt đem về”.

Kiều Nhạc Hi thở dài, “Lúc đó đi quá vội vàng, ngay cả chào tạm biệt cũng không có, không biết chị ấy có giận em không”.

Giang Thánh Trác xoa mặt cô, “Không có giận, chỉ liên tục nhắc tới em. Còn nữa, chúng ta đều nghĩ cái tên phúc hắc Ôn Thiều Khanh cần một đối thủ mạnh mẽ Luật sư mới có thể trị được, ai ngờ vẫn cứ như vậy, khác thường lắm, không phải như vậy, phải nói là tên phúc hắc đó không trị được Luật sư! Nhưng mà phải nói thật, nhìn thấy cái vẻ mặt tươi cười như không ăn nhập gì với thế giới trần tục của Ôn Thiều Khanh, thật muốn nhìn xem cậu ta sẽ lộ ra cái bộ mặt như thế nào đây”.

Kiều Nhạc Hi suy nghĩ rồi hỏi, “Ôn Thiều Khanh và Ôn gia bên kia có quan hệ gì?”

Giang Thánh Trác nở nụ cười, “Anh cứ nghĩ em không biết”.

“Em vốn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà sau lần này mới cảm thấy phong thái của cậu ấy không phải từ một gia đình bình thường. Còn Ôn gia vẫn luôn khiêm tốn như thế, vậy mà không có một tấm hình nào. Tuy nhiên, mấy hôm trước ở chỗ ba em, em nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của ba Ôn Thiều Khanh, ba em và ba anh, hôm nay gặp Ôn Thiều Khanh em mới nhớ tới, anh ấy và ba anh thật sự nhìn giống nhau như đúc, đều có dáng dịu dàng như ngọc”.

Kiều Nhạc HI càng nói càng cao hứng, cánh tay không tự giác quơ quơ.

Giang Thánh Trác đè cánh tay cô xuống, cúi đầu cắn chóp mũi ra vẻ bất mãn, “Này, anh ganh tị đấy!”

Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm cậu, vẻ mặt Giang Thánh Trác hết sức hưởng thụ, cứ tưởng rằng cô sẽ nói vài câu dễ nghe, ai ngờ cô lại nói tiếp, “Vẻ ngoài của anh và ba anh không giống nhau chút nào, mặt ông cương nghị, mà mặt anh thì giống như yêu nghiệt”.

Giang Thánh Trác lần này không dễ dàng bỏ qua cho cô, ra sức hôn cô giống như muốn ăn cô vào bụng, cho tới lúc hít thở không thông mới chịu thả ra.

Hai má Kiều Nhạc Hi ửng hồng, ánh mắt như hồ nước óng ánh trong suốt, nhìn thấy vậy, cậu lại không nhịn được hôn tiếp.

Cuối cùng, Kiều Nhạc Hi áp sát lên người cậu điều hòa hơi thở và nhịp tim, chợt phát hiện trái tim của hai người đang cùng chung nhịp đập!

Giang Thánh Trác nắm lấy tay cô đặt trên môi hôn, “Bạc Trọng Dương đã kết hôn”.

“Khi nào vậy? Với ai? Bên kia là ai?”

Giang Thánh Trác nhớ tới lúc đó, chỉ liếc nhìn cô dâu từ phía xa, cậu lắc đầu, “Chỉ là một cô gái hết sức bình thường, nhưng mà có thể nhìn ra cậu ta thay đổi, có vẻ như cậu ta yêu cô gái đó”.

Giang Thánh Trác còn nhớ rõ ngày cậu đi dự tiệc cưới.

Tại buổi lễ, Bạc Trọng Dương đứng trên hành lang nói với cậu, “Cô ấy nói, cô ấy rất yêu sâu sắc một người. Tớ vẫn cảm thấy cô già mồm cãi láo, nhưng mà bây giờ tớ dường như đã tìm được người mà mình thật lòng yêu”.

Một năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, Ôn Thiều Khanh kết hôn, Bạc Trọng Dương kết hôn, ngay sau đó là sự chào đời của bảo bối Diệp Tử Nam. Cậu thấy tựa như cả thế giới này chỉ còn lại mình cậu lẻ loi.

Khi Giang Thánh Trác trở về thì thấy Kiều Nhạc Hi đang ngồi ngủ quên trên sô pha, trong tay còn ôm khung vẽ. Cậu đi tới muốn lấy khung vẽ ra, ai ngờ vừa mới chạm vào cô còn ôm chặt hơn, sau đó mở mắt, cau mày tựa như không vui khi bị đánh thức.

Giang Thánh Trác cười yêu thương sờ lên khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, “Sao em lại ngủ quên ở đây?”.

Vừa nói vừa muốn đỡ lấy khung vẽ, Kiều Nhạc Hi theo bản năng che chở không chịu, rồi nhanh chóng buông tay.

“Khối gỗ này nhìn rất tốt, anh mua ở đâu?” – Kiều Nhạc Hi nhìn không chớp mắt theo dõi vẻ mặt cậu.

Mặt Giang Thánh Trác tỏ ra không được tự nhiên, “Sao đột nhiên em hỏi vậy?”

Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên không hỏi tiếp, ngồi ôm cậu, nhẹ nhàng than thở, “Trước kia là vì em quá ngu ngốc, sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh”.

Giang Thánh Trác cảm thấy có chút kỳ quái, “Sao đột nhiên em lại nói vậy?”

Kiều Nhạc Hi rầu rĩ hỏi, “Từ lúc nào anh đã bắt đầu thích em?”

Cả cơ thể Giang Thánh Trác cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng, “Từ lúc em nói em sẽ chịu trách nhiệm với anh”.

Tuy không nhìn thấy mặt cậu nhưng cô biết vẻ mặt hiện tại của cậu rất nghiêm túc.

“Khi nào em nói……” – Kiều Nhạc Hi vừa nói mấy chữ liền dừng lại, suy nghĩ từ từ bay xa.

Trong trí nhớ vang lên giọng nói non nớt của hai đứa bé.

“Xảo Nhạc Tư, cậu đi ra ngoài mau!” – Trong phòng tắm một cậu bé với thân thể trần như nhộng đang cố che nửa người dưới đỏ mặt ra sức hét.

Cô bé bướng bỉnh rõ ràng cũng rất xấu hổ, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn đỏ như táo nhưng vẫn tỏ ra khinh thường, “Hứ, có cái gì đẹp đâu!”

Cậu bé ủy khuất, “Cả cơ thể của tớ bị cậu nhìn hết rồi……..”

Cô bé dường như biết đó là lỗi của mình, nhìn đôi mắt óng ánh nước như sắp sửa khóc tới nơi của cậu, không kiên nhẫn quăng một câu, “Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu!”

Nói xong chạy đùng đùng ra khỏi phòng tắm, tiếng bước chân vội vã làm rối loạn lòng cậu.

Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn có vẻ như phim truyền hình trước đây vậy, tuổi nhỏ như thế mà có thể nói ra một câu như vậy, sau khi cười xong bỗng nhiên có can đảm muốn khóc kích thích, “Thật xin lỗi, là em quên, sau này em sẽ nhớ rõ, sẽ không bao giờ quên nữa”.

Một năm rồi lại một năm trôi qua, cô cũng dần dần lớn lên, nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng chỉ riêng ước hẹn năm đó là đã quên, thật xin lỗi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.