Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 57 Lưu manh chơi cờ với lưu manh – Botruyen
  •  Avatar
  • 54 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 57 Lưu manh chơi cờ với lưu manh

Kiều Nhạc Hi nắm chặt tay cậu, chăm chú nhìn sắc mặt của cậu hỏi, “Anh chịu để ý tới em rồi sao? Không tức giận nữa chứ?”

Giang Thánh Trác nhìn hai bàn tay đang vỗ về tay mình, bàn tay mềm mại phủ lên mu bàn tay cậu, cảm giác tồn tại chân thật như thế, cậu bỗng nhiên nghĩ thông suốt, chờ đợi suốt mấy năm qua không phải là thế này thôi sao, cần gì phải hành hạ cả cô lẫn bản thân cậu không tha như thế.

Nghĩ như vậy, cậu xoay bàn tay nắm lấy tay cô bao trọn bên trong, siết chặt.

Tuy chưa nói gì, nhưng một động tác, một ánh mắt lại làm Kiều Nhạc Hi hạnh phúc tươi cười.

Hai người vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả mọi người đang chăm chú nhìn bọn họ.

Kiều Dụ nghiêng đầu cười ngả ngớn, mà Thi Thần đưa điện thoại cho Diệp Tử Nam để gọi điện thoại báo tin, vẻ mặt hết sức hưng phấn.

Kiều Nhạc Hi bị bọn họ nhìn có chút xấu hổ, Giang Thánh Trác giơ tay kéo cô bảo vệ sau lưng, giả vờ giận dữ, “Nhìn cái gì?”

Mọi người thấy bộ dáng bao che khuyết điểm của cậu cười hết sức khoa trương.

Vừa nói dứt câu, lập tức nhìn thấy một người quản lý mập mạp đang vội vàng chạy tới, còn mang theo vài nhân viên bảo vệ giữ mấy người bàn bên cạnh, quay đầu nhận lỗi, “Giang thiếu gia, thật là xấu hổ, họn họ uống hơi nhiều nên không nhận ra thiếu gia. Mấy vị công tử làm thế nào không đến đây chào hỏi, ghế lô trên lầu còn rất nhiều! Ha ha!”

Một đám người con ông cháu cha, bình thường không quan tâm thì thôi nhiều khi còn gây rối, huống chi hiện tại yêu cầu bọn họ xuống giọng nói chuyện, cảm đám người hai tay ôm trước ngực bộ dáng xem náo nhiệt.

Giang Thánh Trác không biết vô ý hay cố tình nâng cánh tay máu lên trước mặt quản lý, không nặng không nhẹ hỏi một câu, “Nói như vậy, đều là lỗi của chúng tôi?”

Quản lý đổ mồ hôi lạnh, “Không phải không phải, là lỗi của tôi, lỗi của tôi, thiếu gia rộng lượng đừng để bụng”.

Vừa nói vừa cho người đến cầm máu cho Giang Thánh Trác.

Giang Thánh Trác nhìn lướt qua, người nào cũng không làm, đưa thuốc cho Kiều Nhạc Hi để cho cô giúp.

Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu sang một bên vai hơi run rẩy, “Đừng, em thấy máu là choáng, không phải là anh không biết”.

Giang Thánh Trác đè tay cô giúp rửa miệng vết thương cho cậu, giọng điệu như “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, “Máu của anh em sợ cái gì!”.

Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, bàn tay theo chỉ dẫn của cậu vụng về bôi thuốc. Giang Thánh Trác nhìn vẻ mặt nơm nớp lo sợ của người quản lý bên cạnh vừa định mở miệng chọc vài câu nhưng khi khóe mắt quét tới Kiều Dụ bỗng nhiên nở nụ cười, “Thôi bỏ đi, em không có chuyện gì, quên đi!”.

Kiều Dụ nhìn thấy hành động của cậu nhưng không nhớ ra, nhẹ nhàng rũ mắt xuống, thật lâu sau mới vê môi cười lên.

Bộ dáng Quản lý dường như không thể tin nổi, không biết Giang Thánh Trác mới đánh ra quái chiêu gì. Ông ta vừa lau mồ hôi vừa cẩn thận nhận sai, “Giang thiếu gia, cậu đừng như vậy, là lỗi của chúng tôi, cậu có yêu cầu gì xin cứ nói….”

Vẻ mặt của Kiều Nhạc Hi cũng hơi quái dị nhìn cậu, trong lòng thấy buồn bực, từ khi nào cậu đã trở nên tốt bụng như vậy?
Giang Thánh Trác nhíu mày nhìn cô, cười như yêu nghiệt, bỗng nhiên cắn ngón tay cô, nói không rõ lời, “Em cảm thấy anh giải quyết như thế nào?”

Kiều Nhạc Hi đỏ mặt, nói nhỏ bên tai Giang Thánh Trác hai chữ.

Giang Thánh Trác cười, “Ừm, không khác là mấy” – Nói xong cởi quần ra, cầm lấy vật nào đó trước mặt không chút cố kỵ di chuyển lên xuống.

Kiều Nhạc Hi cách xa cậu một chút, không được tự nhiên thay đổi tầm mắt, oán hận mở miệng, “Lưu manh!”.

Giang Thánh Trác lại tiếp tục giở trò lưu manh, “Chậc chậc, đã vậy mà chịu không nổi rồi sao? Đàn ông bên cạnh em mấy năm nay….. bất quá chỉ vậy thôi”.

Kiều Nhạc Hi hừ lạnh, lại không biết cúc áo trước ngực mình bị Giang Thánh Trác đã cởi bỏ từ lúc nào, cảnh xuân phơi phới hiện ra, cô còn muốn phản bác lại nghe thấy tiếng hô hấp bên tai ngày càng nặng nề.

Hô hấp rối loạn của Giang Thánh TRác càng loạn hơn, nhịn vẫn cố nhịn, cuối cùng dứt khoát kéo tay cô ngã xuống giường, trở mình lên trên. Kiều Nhạc Hi cười vui vẻ, biết cậu bất quá chỉ là nói quá vậy thôi, nhưng cũng không tha cho cậu, nháy mắt mấy cái, ngón tay đặt trước ngực cậu chỉ chỉ vẽ vẽ với vẻ mặt thuần khiết hỏi, “A, nhưng mà em là em gái của anh, như vậy không tốt lắm?”

“Đúng là không được! Trước kia anh còn quá tử tế với em, lần này xem anh từ từ trừng trị em thế nào!” – Giang Thánh Trác không đợi được, đụng tới là da trắng mềm mới biết bản thân mình nhung nhớ bao nhiêu, nhanh chóng kéo quần lót của cô xuống, đụng tới một mản ướt át trực tiếp tiến vào. Cắn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt tấn công thần tốc.

Kiều Nhạc Hi khó chịu rên một tiếng, “Anh làm như sói….. A, anh nhẹ chút…….”

Cặp chân thon dài trắng nõn bên người cậu vùng vẫy bị Giang Thánh Trác bắt lấy quấn quanh eo cậu.

Cậu nôn nóng đòi hỏi, Kiều Nhạc Hi sợ đụng tới miệng vết thương của cậu không dám phản kháng, nhẹ nhàng hôn đáp lại cậu.

“NGƯỜI CÓ SẮC LẫN LƯỢNG! Ửm?” – Toàn bộ tiếng nói của cậu biến mất tại đỉnh non mềm mại, và vật tròn mịn được xoa nắn trong bàn tay, cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lúc này Kiều Nhạc Hi đã trở thành người bị hành hạ, cảm giác tê dại mệt mỏi nở căng lập tức xông lên đại não, nước mắt tràn khóe mắt, theo va chạm không ngừng của cậu mà lí trí hoàn toàn tan biến.

Giang Thánh Trác ngậm lấy vành tai cổ vũ cô nói gì đó, trong mắt Kiều Nhạc Hi đều là □, cậu dạy gì cô đều ngoan ngoãn nói theo, “Anh ơi, em sai rồi… Anh tha cho em lần này đi…. Anh ra ngoài một chút….. sâu quá rồi….. Căng quá….”

“Mới vậy mà cầu xin anh rồi sao? Là ai vừa rồi hất cằm sai khiến như nữ vương? Người có sắc lẫn lượng của em?”

“Anh….. Em sai rồi……”

Cậu vẫn quen thuộc từng nơi mẫn cảm trên cơ thể cô, bàn tay nóng rực đang không ngừng chạm lên da thịt khiến cô không kiềm chế nổi lý trí phải đáp lại.

Sau vài lần như thế, cuối cùng người nào đó chịu không nổi, bụng dưới ro rút ma sát cậu, ánh mắt có chút hoảng hốt, âm thanh lại quyến rũ mềm mại như nước, ghé sát tai cậu mở miệng gọi tiếng “anh” nhẹ nhàng êm ái.

Nhưng càng như vậy càng khiến cậu hưng phấn hơn, động tác càng lúc càng kịch liệt, từng giọt mồ hôi rơi xuống tóc cô, ngũ quan xinh xắn vì hành động mãnh liệt mà có chút vặn vẹo, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp chói mắt, cậu cúi đầu nhìn vào mắt cô, ngay khi cô đuối sức, thần trí lâng lâng lại nghe giọng nói hưởng thụ mà khàn khàn của cậu, “Thật là muốn cứ như vậy mà giết em!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.