Giang Thánh Trác gọi điện xong, Kiều Nhạc Hi còn chưa quay lại. Cậu đứng dậy đi vào phòng bếp thấy cô đang rất tập trung tinh thần vẩy nước rửa táo.
Ánh sáng của giọt nước trong suốt nghịch ngợm trên bàn tay trắng mịn của cô, trông rất khoan khoái nhẹ nhàng.
Cậu đi qua ôm cô từ phía sau, hai bàn tay ôm từ hông dần tới cánh tay đầy nước của cô, cằm đặt trên vai cô, quay mặt nhẹ nhàng cọ lên má cô.
Kiều Nhạc Hi cười hì hì dán lên mặt cậu.
“Nhạc Hi, anh yêu em” – Giang Thánh Trác chậm rãi mở miệng, ban đêm yên tĩnh, giọng của cậu trầm ấm êm tai pha lẫn tiếng nước chảy nghe rất động lòng người, có một loại cảm giác làm cho người ta an tâm một cách kỳ lạ.
Kiều Nhạc Hi nghe xong giật mình, nghiêng đầu cười nhìn cậu, “Anh làm sao vậy?”
Giang Thánh Trác nắm lấy tay cô nhẹ nhàng rửa táo, rũ mắt xuống nhìn giống như rất chăm chú, “Không có gì, anh chỉ đột nhiên nhớ tới, hình như anh chưa từng nói với em thôi”.
“Có phải anh đột nhiên phát hiện bản công chúa hiền lương thục đức, xuất sắc tới mức không thể xuất sắc hơn được nữa phải không?” – Kiều Nhạc Hi xoay người đem bàn tay ướt nhẹp vỗ lên mặt Giang Thánh Trác, vẻ mặt tự kỷ khen ngợi chính mình.
Giang Thánh Trác tùy ý để cô quấy rối, một tay đỡ lấy hông cô một tay còn lại chỉnh lại tóc rối của cô, không để ý hùa theo, “Đúng vậy đúng vậy, đúng là trên trời dưới đất không có ai bằng!”
Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt tươi cười của cô trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu.
Cậu muốn để cô vui vẻ, muốn cô tươi cười hạnh phúc bên cạnh cậu không có đau khổ và bi thương, nhưng mà bây giờ nhìn khuôn mặt cười của cô, cậu lại thấy khó khăn, tuy rằng cô đã rất cố gắng nhưng trong mắt cô vẫn không giấu nỗi sự thương tâm trong đó.
Ngược lại, cậu càng muốn Kiều Nhạc Hi có thể lớn tiếng khóc, hy vọng mọi thống khổ đau thương trong mắt có thể theo nước mắt chảy ra, vẻ tươi cười trên mặt là nụ cười sạch sẽ trong sáng không mang theo chút sương mù.
Dĩ nhiên là cô rất hiểu chuyện, quá hiểu chuyện tới nổi khiến cậu đau lòng.
Mọi người đều cho rằng đại tiểu thư Kiều gia, được chiều chuộng thương yêu vô hạn, muốn gì là có cái đó, nhưng mà những cái này trong mắt cô không được xem là gì cả. Mọi người đều cho rằng đại tiểu thư Kiều gia thông minh lanh lợi, thoải mái sảng khoái, đúng là trước nguy cơ lớn cỡ nào trong mắt cô cũng có thể bình tĩnh thản nhiên, mà cái bình tĩnh thản nhiên đó làm lòng cậu đau như cắt.
Hai người đang ồn ào trong này, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Hai mắt Kiều Nhạc Hi phát sáng, “Đồ ăn tới rồi!”
Giang Thánh Trác cực kỳ ghét bỏ nhìn cô, “Thật là háo ăn!”
Giang Thánh Trác quay đầu liếc cô một cái cười chế nhạo, “Còn chưa học đi mà đòi chạy rồi? Nếu bị ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Kiều Nhạc Hi vễnh môi mất hứng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười xấu xa, ôm cổ sát người cậu, “Haiz, Giang Thánh Trác, chắc không phải anh ganh tị với người ta chứ? Nói thật đi, anh không biết cưỡi ngựa đúng không?”
Giang Thánh Trác mở to hai mắt, chỉ chỉ cái mũi mình, vẻ mặt khó tin, “Anh không biết cưỡi ngựa?”
Kiều Nhạc Hi trên cao nhìn xuống mặt cậu, rõ ràng là khích tướng.
Giang Thánh TRác không phục, lập tức xoay người lên ngựa. Kiều Nhạc Hi còn không kịp phản ứng, ngựa dưới chân đã chạy như điên. Giang Thánh Trác ôm chặt cô từ phía sau, bên tai là tiếng gió lẫn tiếng cười đắc ý của cậu, cô cảm giác cả người muốn bay bỗng lên cao.
Trong giây phút kia, Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên hiểu rõ tại sao nhiều người lại tình nguyện tới nơi này.
Hai người trên thảo nguyên chơi đùa cả ngày trời, trời sắp tối mới quay về, ăn tối xong rồi tắm rửa, cô xoa mái tóc ướt sũng mới đi ra liền nghe tiếng Giang Thánh Trác nói chuyện.
Kiều Nhạc Hi hơi lưỡng lự, đứng tại chỗ.
Giang Thánh Trác đứng ở cửa đưa lưng về phía cô, giọng nói càng lúc càng lớn, dường như rất nổi giận hét lên trong điện thoại, “Ông ta vậy mà sử dụng thủ đoạn thấp hèn để hãm hại cô ấy, giờ mới sợ tớ trở mặt? Nếu chuyện đã thế này, ngược lại tớ muốn nhìn xem Bạch gia có năng lực đánh ngã Giang Thánh Trác này hay không! Nói tớ loại người này đi…….”
Giang Thánh TRác dần dần đi xa, Kiều Nhạc Hi đi tới ghế sô pha ngồi xuống, qua một lúc lâu Giang Thánh Trác mới đẩy cửa đi vào, sắc mặt u ám, môi mím chặt hơi nhếch lên, mặc dù vẫn là vẻ tao nhã lười biếng nhưng bộ dáng đó khó nén được chút sắc bén trong mắt.
Kiều Nhạc Hi cười hỏi, “Sao thế? Người nào chọc giận anh rồi?”
Giang Thánh Trác hơi thu lại vẻ nghiêm nghị, miễn cưỡng nở nụ cười, “Không có chuyện gì, chỉ trả lời một cuộc điện thoại, một đám người nhận tiền mà không chịu làm việc ấy mà, không mắng họ vài câu là bọn họ không thoải mái, không cần để ý tới bọn họ…….”
Kiều Nhạc Hi gật gật đầu không hỏi lại.
Giang Thánh Trác lấy khăn trong tay cô giúp cô lau tóc, rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại tâm trạng, ” Trước cứ nghỉ ngơi, chốc nữa anh mang em tới một nơi rất thú vị!”
“Trời sắp tối còn đi đâu?”
Giang Thánh Trác ra vẻ thần bí, “Đi thì biết”.