Kiều Bách Viễn một lần nữa ngồi lại ghế, “Khó có dịp con chủ động về nhà, có chuyện gì sao?”
Kiều Nhạc Hi nhìn ông bày ra bộ dáng gia trưởng, trong lòng hơi phiền, “Con dẫn Giang Thánh Trác tới cho ba gặp mặt”.
Kiều Bách Viễn không hiểu sao nhìn hai người, “Có ý gì?”
Kiều Nhạc Hi rất nhanh nhả ra hai chữ, “Bạn trai con”.
Kiều Bách Viễn lúc trẻ dựa vào vẻ đẹp bên ngoài, giỏi giang, ý chí kiên cường tự đi lên như diều gặp gió. Trãi qua mấy chục năm chìm nổi lênh đênh, tựa như gặp chuyện nguy hiểm gì cũng không thể lung lay.
Mặt ông không chút thay đổi nhìn hai người hồi lâu, thấy ông không có vẻ không vui sướng gì, thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong lòng Kiều Nhạc Hi có phần hoảng hốt.
Giang Thánh Trác nhẹ nhàng xoa tay cô an ủi, Kiều Nhạc Hi quay đầu nhìn cậu miễn cưỡng cười.
Vừa rồi tại nhà họ Giang, người nhà Giang Thánh Trác sau khi biết chuyện cô và Giang Thánh Trác thì vui vẻ nhiệt tình như vậy, nhưng mà cô dẫn cậu về thì chỉ có thể lạnh lẽo đứng chỗ này. Trong lòng cô không khỏi có chút đau xót.
Ba Kiều chậm rãi mở miệng, “Nếu hai người tới để trưng cầu ý kiến của tôi, tôi đây chỉ có thể nói một câu. Nếu hai người chỉ là trẻ tuổi yêu đương chơi một chút thì không có gì, tuy nhiên nếu muốn quyết định về sau cùng nhau tiến xa hơn thì theo ý tôi, các người không hợp nhau”.
Kiều Nhạc Hi lập tức nổi giận, cười lạnh nói, “Ba suy nghĩ quá nhiều rồi, con không phải tới hỏi ý kiến của ba, con tới trước hết vì nghĩ ba là người lớn tuổi trong nhà nên tới báo với ba một tiếng, ba có đồng ý hay không thì cũng không liên quan gì tới con”.
Giang Thánh Trác nhìn bộ dáng muốn xông lên của Kiều Nhạc Hi nhanh chóng kéo cô lại, nhìn cô giận tới mức cả người phát run trong lòng cũng không chịu được.
Kiều Nhạc Hi nhìn Giang Thánh Trác sau đó kéo cậu ta ngoài, “Đi, chúng ta đi! Em đã nói là không tới, đúng là làm chuyện dư thừa!”
Giang Thánh Trác bị cô kiên quyết kéo ra tới ngưỡng cửa, cậu quay đầu nhìn ba Kiều, vẻ mặt khó xử. Hai cha con nhà này đúng là đôi oan gia.
“Đứng lại!” – giọng của Ba Kiều không giống như vừa rồi, mang theo chút uy nghiêm.
Giang Thánh Trác không nhanh không chậm nổ máy xe, “Thật là chưa nói gì, anh nói thật đó, lý do trên cũng là anh tự nghĩ ra, e đừng phí sức suy nghĩ nhiều nữa”.
Kiều Nhạc Hi biết, lần này sợ là hỏi không được gì rồi, giận dỗi nhìn ra bên ngoài.
Mãi cho tới lúc trước khi ngủ cảm xúc Kiều Nhạc Hi cũng không cao, Giang Thánh Trác tựa đầu vào giường vẻ mặt không đứng đắn, “Haiz, công chúa Nhạc Hi, người xem phụ hoàng không vừa ý ta, nếu không cùng ta bỏ trốn đi?”
Kiều Nhạc Hi đẩy cánh tay dính trên người cô, đỏ mặt hung dữ nói, “Bỏ trốn cái đầu anh!”
“Miệng mồm cứng rắn” – Giang Thánh Trác cười tới mờ ám, “Một lát nữa em cũng không mạnh miệng được”.
Nói xong nằm đè lên người cô.
Kiều Nhạc Hi thấy trời đất quay cuồng nằm trên giường, cô che cái miệng của cậu tránh né, “Nói! Em ở trên giường anh là người thứ mấy?”
Giang Thánh Trác di chuyển nửa người trên, khóe miệng nhoẻn cười, “Thế nào? Ghen?”
Kiều Nhạc Hi cười một tiếng khinh miệt, vẻ mặt kinh thường, “Nói nghe thử xem, nếu nhiều hơn hai bàn tay, em sẽ không ghét bỏ anh đâu”.
Giang Thánh Trác nghiến răng nghiến lợi, “Hai tay đối với anh là quá nhiều, chỉ bằng một ngón tay là đủ”.
Kiều Nhạc Hi không thể tin được hỏi lại, “Chỉ một ngón tay? Anh chắc chắn?”
Bỗng nhiên Giang Thánh Trác cười tới mức tà ác, “Nếu một ngón tay không đủ thì anh còn nhiều tài lẻ khác”.
Kiều Nhạc Hi rụt người lại, ngón tay của Giang Thánh Trác đang bắt đầu lướt trên người cô nhóm lửa.