Hai người gần đây quan hệ căng thẳng, không có nhiều chuyện để nói. Giang Thánh Trác thản nhiên mở miệng trước, “Trước tiên tớ đưa cậu đi, sau đó sẽ gọi người tới kéo xe cậu tới trạm sửa chữa”.
Kiều Nhạc Hi chưa nói lời nào theo cậu lên xe.
Giang Thánh Trác miệng nhả khói, rảnh rang hỏi, “Sao không tìm Bạc Trọng Dương? Hai người cãi nhau rồi à?”
Kiều Nhạc Hi tựa lưng vào ghế giả chết không để ý tới cậu.
Giang Thánh Trác liếc nhìn cô một cái, “Sao vậy? Thật sự thích tên kia rồi?”
Kiều Nhạc Hi nghe câu nói này, nắm tay che lên hai mắt, dần dần đỏ lên.
Giang Thánh Trác bị cô làm cho hoảng sợ, giảm tốc độ xe, đem điếu thuốc trong tay ném ra cửa, “Cậu đừng khóc đừng khóc, có phải tên đó khi dễ cậu không? Tớ lập tức đánh cho cậu ta một trận để cậu hả giận!”
Giọng Kiều Nhạc Hi khàn khàn, “Giang Thánh Trác, chúng ta về sau đừng liên lạc nữa”.
Giang Thánh Trác, cậu là một loại độc, là thuốc phiện, tớ biết rõ chính mình không cai được. Đừng tiếp tục như vậy nữa nếu không tớ sẽ không thể nào chịu nổi nữa, tớ không muốn cả đời cũng không trở lại được, cho nên mong cậu hãy đi trước.
Giang Thánh Trác bị cô chọc vài lần, tính tình coi như được rèn luyện nên quen dần, giận quá hóa cười, tay cầm tay lái siết chặt, “Thế nào? Có niềm vui mới lập tức ghét bỏ tôi rồi à? Đúng là qua cầu rút ván, lợi dụng xong sau đó trở mặt. Có muốn tôi nhắc cậu không, hôm nay là cô chủ động tìm tôi!”
Kiều Nhạc Hi không để ý tới cậu, nhẹ giọng giải thích, “Hôm nay là tớ sai, tớ không tìm được người, về sau sẽ không còn như vậy nữa”.
Giang Thánh Trác hai tay lại siết chặt hơn, cười lạnh, thở hổn hển nghiến răng nghiến lợi nói, “Được, tốt lắm. Không thành vấn đề”.
Cậu đạp mạnh vào chân ga tăng tốc đưa Kiều Nhạc Hi đến trước nhà. Cô còn không đứng vững, Giang Thánh Trác ngay lập tức hất bụi mà đi.
Kiều Nhạc Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn hướng Giang Thánh Trác rời đi, nước mắt dần dần che chắn tầm mắt.
Mỗi người một thời tuổi trẻ, đều không tránh khỏi một câu chuyện tình yêu, dù nó được công khai hay là đơn phương chăng nữa.
Có yêu, có tình ý, có thai, có vui vẻ, nhưng lại không có gì là mãi mãi.
Thời thiếu niên thật ra để hoài niệm cùng chuyện cũ, cái gì đã qua thì cũng đã qua, là hoa trong gương hay là trăng trong nước, toàn bộ đều đã qua.
Trong lòng cô níu kéo nhiều năm như vậy cũng nên buông xuống, cô cũng nên từ bỏ hy vọng.
“Tử Nam này, cậu là người đầu tiên kết hôn trong nhóm, dĩ nhiên cũng sẽ lên chức ba ba sớm nhất không nên để người khác đoạt được”.
“Đúng vậy đúng vậy, định khi nào có tin vui đây?”
“………..”
Cả đám nhốn nháo bàn tán không khác gì phụ nữ buôn chuyện, mặc kệ Bạc Trọng Dương có giải thích nào cũng vô dụng. Trong mắt bọn họ, giải thích đồng nghĩa với che dấu.
Giang Thánh Trác càng nghe sắc mặt cũng kém đi, bỗng nhiên đứng lên cười nói, “Tớ đi toilet”.
Kiều Nhạc Hi đang ôm bồn cầu nôn khan mấy lần. Cô gần đây ăn uống không đúng giờ, thêm nữa còn bị cảm lạnh nên bụng vẫn không thoải mái, vừa ngửi thấy mùi tanh liền cảm thấy buồn nôn.
Xử lý xong xuôi, bước ra khỏi toilet liền nhìn thấy Giang Thánh Trác đang đứng nghiêm mặt trên hành lang chờ cô.
Kiều Nhạc Hi kiên trì đi qua.
Không biết cậu tìm đâu được cái khăn ướt, đặt trong tay cô, giọng nói không được tự nhiên, “Bạc Trọng Dương nhìn không đơn giản như vậy đâu, cậu cách xa cậu ta một chút”.
Sau khi nói xong, lại không tự nhiên nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Con gái phải giữ mình trong sạch”.
Ý của cậu ta, quá rõ ràng.
Kiều Nhạc Hi bị chọc giận, cười lạnh, “Giữ mình trong sạch? Cậu đang nói chính mình sao?”
Giang Thánh Trác vừa thấy thái độ không hiểu rõ của cô liền nổi giận, “Tôi thì làm sao?”
Kiều Nhạc Hi ném khăn vào tay cậu, vẻ mặt quật cường, “Cậu làm gì thì chính cậu rõ ràng, tự quản mình cho tốt. Chuyện của tôi không cần cậu xem vào! Cậu là gì của tôi nào? Dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?”
“Đúng rồi, tôi không là ai hết, hai chúng ta chỉ là quan hệ như người qua đường Giáp và kẻ qua đường Ất thôi. Là tôi xen vào chuyện của người khác! Tôi đúng là đầu óc bị bệnh mới đi quản cô!” – Giang Thánh Trác vẻ mặt tươi cười, chậm rãi nói xong, có lẽ là quá nổi giận lời nói bậc ra nhưng đều mang theo giọng nhẹ nhàng,
Nói xong xoay người bỏ đi, trên đường đi còn đạp bỏ một chậu cây.
Kiều Nhạc Hi quật cường đứng hồi lâu không nhúc nhích, thật lâu sau vẻ mặt mê mang thì thào, “Tôi không cần cậu lo, Giang Thánh Trác, nếu cậu không thích tôi thì cũng đừng quản tôi nữa….