Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 29 Bị chó điên cắn – Botruyen
  •  Avatar
  • 22 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 29 Bị chó điên cắn

Kiều Nhạc Hi thoạt đầu chỉ muốn đùa với cậu không ngờ Bạc Trọng Dương thật sự nghiêm túc trả lời mình, mà đáp án dường như ngoài dự đoán của cô.

Khuôn mặt Bạc Trọng Dương lúc này mang theo nét cười nhợt nhạt, đôi mắt trong suốt dịu dàng, bộ dáng lúc bày tỏ lẫn giọng nói rõ ràng mạch lạc khiến cô không có cảm giác chán ghét.

Vừa đứng lúc đến giờ tan ca, Bạc Trọng Dương đề nghị cùng ăn tối Kiều Nhạc Hi vui vẻ nhận lời.

Trên bàn ăn, Kiều Nhạc Hi vừa ăn cơm vừa yên lặng quan sát sắc mặt của Bạc Trọng Dương.

Bữa cơm đúng theo nề nếp thông thường, nói rất ít, không hề chủ động mở miệng, có thể thấy được sự giáo dục nghiêm khắc cỡ nào. Nhất định là từ nhỏ bị đầu độc, khô khan quen rồi.

Kiều Nhạc Hi cúi đầu bĩu môi, được giáo dục tốt, bất quá không khí quá mức áp lực rồi.

“Tìm được công ty nào tốt chưa?” – Bạc Trọng Dương nhìn chung có thể ý thức được điều gì khiến Kiều Nhạc Hi không hài lòng, nhanh chóng đặt đũa xuống, mở miệng hỏi.

Kiều Nhạc Hi nhìn dáng vẻ của cậu chắc là ăn chưa no, trong lòng lại oán thầm một hồi mới ngẩng đầu cười nói, “Còn chưa tìm được chỗ nào thích hợp”.

Mờ ám trong mắt cô Bạc Trọng Dương nhìn ra được, chỉ cảm thấy rất đáng yêu.

“Nếu Kỹ sư Kiều không ghét bỏ thì công ty tôi trái lại cực kỳ hoan nghênh”.

Kiều Nhạc Hi cười chế nhạo cậu, “Tổng giám đốc Bạc, trong tay tôi là một hạng mục đang cùng anh hợp tác. Tổng giám đốc làm như vậy ngang nhiên phá hoại cơ sở (thọc gậy bánh xe), không tốt lắm đâu! Chẳng lẽ anh đây muốn biến lời đồn thành sự thực sao?”

Bạc Trọng Dương cười lắc đầu, cậu sao lại quên người phụ nữ trước mắt đối với công việc luôn nghiêm khắc, nhưng trong cuộc sống lại là người miệng mồm lợi hại đây?!

Giang Thánh Trác và đám bạn đi đến phòng được đặt trước liền nhìn thấy Kiều Nhạc Hi và Bạc Trọng Dương đang ngồi cạnh cửa sổ cười nói. Cậu nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng dời tầm mắt, chân không dừng lại mà tiếp tục đi.

Mãi tới mấy ngày hôm sau Kiều Nhạc Hi mới cảm thấy bất thường, cụ thể là không bình thường chỗ nào cô cũng không biết, chỉ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Cô ngồi trước bàn làm việc, tay xoay bút suy nghĩ, nghĩ hồi lâu mới nhớ, giờ mới phát hiện lâu rồi không gặp Giang Thánh Trác.

Nhấc điện thoại gọi qua.

Chuông đổ một lúc sau mới có người nghe máy, “Alo”

“Còn chưa rời giường?” – Kiều Nhạc Hi nhìn đồng hồ, “Trễ mấy tiếng rồi”.

Giang Thánh Trác không để ý chỉ “Ừ” rồi chẳng nói thêm gì nữa.

Giang Thánh Trác ít nói và trầm lặng như thế làm Kiều Nhạc Hi hơi lúng túng, tìm chuyện để nói, “Ở nhà?”
Cô ta dừng một chút, khuấy cốc cà phê, giống như vô tình nói, “Đúng rồi, chị Quan, chị nên giữ chồng cho tốt. Chị có biết, hiện tại, mỗi một người đàn ông bên cạnh đều có một hai cô gái đê tiện, cô ta mang tiếng là “bạn bè” xuất hiện bên cạnh người đàn ông đó, không hôn, không ôm, không lên giường, cứ như vậy quấn lấy người, thường thường với người khác vui đùa một chút, lại gửi tin nhắn mờ ám, với ai cũng nói “đây là anh của tôi” nhưng thực con mẹ nó hoặc là không ai muốn hoặc là không tuân theo chuẩn mực đạo đức, đồ đê tiện!”

Bạch Tân Tân bỗng nhiên quăng quả bom bất ngờ, Mạnh Lai một bên cau mày nhỏ giọng nói, “Đừng nói nữa!”

Quan Duyệt cười lạnh vừa muốn trả lời liền bị Kiều Nhạc Hi bên cạnh ngăn lại, cô nhẹ nhàng nhấp tách cà phê, cười nhạt một tiếng, nhìn Bạch Tân Tân, “Cô đang nói tôi sao?”

Bạch Tân Tân cười nham hiểm, “Kiều đại tiểu thư, cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi thật không có nói cô. Tôi làm sao dám nói cô”.

Kiều Nhạc Hi sắc mặt biến đổi, “Vậy cô nói người nào?”

Bạch Tân Tân cười hung tợn trả lời, “Đang nói con đê tiện”.

“Vậy cô nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì tới lượt tôi bắt đầu nói”.

Kiều Nhạc Hi từ từ buông tách cà phê trên tay, chậm rãi mở miệng, “Bạch Tân Tân, tôi nói cho cô biết, dù cô có nói tôi đi nữa, cô cũng không đủ tư cách!”

Cô cười lạnh nhìn Mạnh Lai, “Mạnh Lai, có chuyện gì cô cứ nói thẳng với tôi, không cần phải phải dùng cách này. Có nói gì cũng phải xét tới lương tâm, tôi Kiều Nhạc Hi khi nào thì cản trở cô và Giang Thánh Trác đến với nhau hả? Cô muốn thích cậu ta thì cứ thích, chuyện gì của các người thì có liên quan gì tới tôi?”

Giọng Kiều Nhạc Hi hơi lớn, có một số người không ngừng nhìn họ. Cô mĩm cười, “Còn nữa, từ nay về sau tôi không còn bên cạnh Giang Thánh Trác, cậu ta cũng không tốt như vậy, đáng bị tôi coi thường!”.

Nói xong xách túi bỏ đi.

Quan Duyệt từ đầu đến cuối không nói một câu, sau khi Kiều Nhạc Hi bỏ đi cô mới nhìn hai người đang suy nghĩ vỗ tay, “Đúng là không sai, hai người các cô không làm diễn viên thật phí của trời nha. Đúng rồi, Bạch Tân Tân, cô cùng với Tề Trạch Thành có tốt không? Có đôi khi tôi thật thương hại cô, bị người ra lợi dụng mà vẫn vui vẻ như vậy”.

Còn cô nữa, cô tên gì nhỉ, Mạnh Lai đúng không? Chuyện vợ chồng nguyện ý bên nhau, đùa giỡn mập mờ khi nóng khi lạnh cô quản được sao? Cô cũng đừng quên, cô là bạn gái trước, quan trọng ở cái chữ “trước” đó đó, cô không cam lòng cũng vô dụng thôi. “Không có tư cách” bốn chữ này cô có hiểu hay không?”

Bạch Tân Tân trừng mắt Quan Duyệt, “Chị có ý gì?”

Quan Duyệt cười khinh thường, “Không rõ hả? Không rõ thì hỏi người bên cạnh cô kìa, cô ta hiểu rõ lắm. Bất quá cô ta có chịu giải thích cho cô hay không thì thật khó nói. Người đần độn như cô đúng là không dễ dàng à!”

Nói xong cũng rời khỏi.

Kiều Nhạc Hi mang theo túi mua sắm tức giận tới mức cả người phát run đứng trước thang máy đợi lượt, Quan Duyệt đuổi theo cô, nhìn dáng vẻ của cô không dám mở miệng.

Kiều Nhạc Hi ngẩng mặt nhìn cô, miễn cưỡng thì thào nói nhỏ, “Lần này thật là bị chó điên cắn. Đúng là tớ đem Giang Thánh Trác là anh trai……”

Một giây sau, đôi mắt lẫn vẻ mặt suy sụp, “Bằng không thì còn có thể thế nào đây…….”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.